Chương : 11
Bạch Nguyệt vừa tới cổng quân khu đã có một chiếc xe Land Rover quen thuộc dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nhìn cô rồi hất hàm, "Lên xe đi." Anh dùng câu mệnh lệnh, không cho phép người khác từ chối.
Bạch Nguyệt khá kiêng dè anh nên ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi ở ghế phụ.
Bạch Nguyệt lên xe xong, hai người không nói gì, không khí trong xe như đông cứng lại.
"À ừm... Tôi chuyển tiền cho anh thế nào đây?" Bạch Nguyệt mất tự nhiên hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn thẳng phía trước, đôi mắt không có chút độ ấm nào, "Tôi không nhận tiền hối lộ."
"Không phải, đây là tiền bộ mỹ phẩm kia." Bạch Nguyệt giải thích.
"Nếu cô không thích bộ mỹ phẩm ấy thì cứ vứt đi là được." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đáp.
Anh nói thật mà nghe cứ như đùa. Bạch Nguyệt có cảm giác rất kỳ lạ, tóm lại là không thích thái độ ngang ngược của anh, "Anh làm vậy tôi khó xử lắm, thế khác nào tôi lấy không đồ của anh, vậy không ổn đâu, dù sao hai chúng ta cũng không có quan hệ gì với nhau."
Cố Lăng Kiệt nhướn mày nhìn cô, "Cô muốn có quan hệ với tôi à?"
Bạch Nguyệt nhận ra sự mập mờ trong câu hỏi của anh, cảm giác ấy khiến cô không thoải mái lắm, "Tôi đã có chồng rồi."
"Cô tưởng tôi không biết à?" Cố Lăng Kiệt chăm chú lái xe.
Bạch Nguyệt không hiểu Cố Lăng Kiệt muốn gì bèn bực mình nhìn ra ngoài cửa.
"Giúp tôi một việc." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, anh dùng câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
Bạch Nguyệt im lặng không nói gì.
"Không hỏi là việc gì à?" Cố Lăng Kiệt liếc cô.
"Nếu ngài đã nói vậy thì hẳn là việc tôi giúp được. Tuy hôm qua tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng hẳn ngài đã giúp tôi rất nhiều. Tôi giúp lại là lẽ đương nhiên thôi." Bạch Nguyệt đáp rất thoải mái, nhưng cô dùng kính ngữ "ngài", chính xưng hô này đã kéo giãn khoảng cách giữa họ.
"Làm bạn gái tôi." Cố Lăng Kiệt nói như đương nhiên. Bạch Nguyệt nghe vậy thì hoảng hốt nhìn anh. Cố Lăng Kiệt nói thêm, "Giả vờ thôi, tham gia buổi tụ họp nho nhỏ ấy mà."
"Nhưng tôi kết hôn rồi, không hợp giả làm bạn gái của anh đâu." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt nhếch môi, trong đôi mắt anh như có biển cả vô tận, "Chính vì cô đã kết hôn rồi nên tôi mới không lo cô sẽ nảy sinh tình cảm hay có ý gì với tôi, đúng không nào?"
Bạch Nguyệt ngập ngừng, anh nói vậy cũng rất có lý. Cố Lăng Kiệt tất nhiên sẽ không có ý gì với một người phụ nữ đã có chồng, nếu không hôm qua họ đã... Bạch Nguyệt nghĩ đến đây không tự chủ được bèn hắng giọng. Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Bạch Nguyệt thấy người gọi là Lưu San bèn bấm nghe.
"Hẹn hò với anh quân nhân kia sao rồi?" Lưu San vui mừng hỏi.
Loa điện thoại của Bạch Nguyệt khá to, cô nghĩ Cố Lăng Kiệt đã nghe thấy rồi nên cuống cuồng đáp, "Hẹn hò gì chứ, cậu đừng có nói bậy nói bạ."
"Vồ lấy anh ta, anh ta nhất định sẽ cho cậu được hưởng thụ, ha ha ha." Tiếng cười vui sướng của Lưu San vọng sang.
"Cậu còn nói linh tinh nữa là tớ cúp đấy." Bạch Nguyệt hơi giận.
"Đùa thôi, tối nay tớ có quà cho cậu đấy, cứ chơi cho thỏa thích đi, nhào lên và vồ lấy anh chàng ấy đi nào!" Lưu San nói xong bèn cúp điện thoại trước.
Trong xe lại yên lặng như ban đầu.
Bạch Nguyệt chột dạ liếm môi, liếc về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh vẫn lạnh lùng lái xe. Bạch Nguyệt không biết anh đã nghe được những gì để giải thích, song nếu anh không nghe thấy, cô giải thích thì khác nào có tật giật mình. Cuối cùng, cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi xe đi qua khách sạn Sheraton, Bạch Nguyệt nhìn thấy Tô Khánh Nam đang ôm ấp một cô gái xinh đẹp, hắn vui vẻ nói cười với cô gái kia rồi xấu xa hôn lên trán cô ta. Bạch Nguyệt lẳng lặng quay mặt đi, tựa người ra sau ghế và nhìn về phía trước với đôi mắt mờ mịt. Cô nén mọi ký ức cũng như tình cảm với Tô Khánh Nam vào tận sâu trong căn phòng nhỏ ấy, không nghĩ đến thì sẽ không đau lòng nữa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Khánh Nam gọi đến. Cô ngập ngừng nhưng cũng không nhận. Điện thoại vẫn kiên trì đổ chuông, cô bất đắc dĩ đành nghe.
"Cô đang ở đâu?" Tô Khánh Nam luôn dùng giọng ngả ngớn như vậy, bên hắn còn có tiếng phụ nữ cười khẽ.
"Tôi ở đâu không liên quan gì đến anh." Bạch Nguyệt lạnh lùng đáp.
"Nội trong một tiếng phải về nhà cô ngay, tôi tới đó chờ." Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại và ném vào túi.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, "Giờ tôi có thể cho cô xuống xe."
"Không cần đâu." Cô đáp dứt khoát.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt ánh lên sự thương tiếc, anh nhíu mày bực bội, tăng tốc độ xe. Lát sau, ô tô chạy tới bến tàu rồi dừng lại trước một chiếc du thuyền có lá cờ chữ Cố.
Cố Lăng Kiệt vòng sang ghế phụ mở cửa xe cho Bạch Nguyệt để cô bước xuống rồi khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Trên người anh thoảng hương cỏ thơm mà cô thích, khiến cô an tâm và bình tĩnh hơn nhiều.
Bạch Nguyệt đã đồng ý sẽ giả làm bạn gái của Cố Lăng Kiệt, những động tác như vậy vẫn trong giới hạn cô có thể chấp nhận. Nếu đã giả vờ thì chút nữa cô phải biểu hiện càng tự nhiên hơn.
Hai người họ lên thuyền.
Tô Sỹ Hào thấy vậy bèn bước tới, anh ta đút tay túi quần, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt rồi liếc Cố Lăng Kiệt, "Hôm qua cô ấy vẫn ổn chứ hả?"
"Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp, bàn tay đặt trên vai cô hơi kéo lại, ép cô vào lòng mình.
Tô Sỹ Hào nhíu mày thở dài, "Xem ra tối nay em gái tôi sẽ đau lòng lắm đây. Vào đi, mọi người chờ cậu lâu lắm rồi đấy."
Cố Lăng Kiệt ôm Bạch Nguyệt đi theo Tô Sỹ Hào. Thuyền mới rời bến nên hơi lắc lư, khiến Bạch Nguyệt đứng không vững, Cố Lăng Kiệt thấy vậy bèn chuyển tay xuống ôm eo cô. Bạch Nguyệt thấy lưng mình tê rần như có dòng điện xẹt qua, cô cứng ngắc người nhìn anh.
"Đợi thuyền đi vững là ổn." Anh đáp rất đương nhiên, như thể động tác vừa rồi chỉ để bảo vệ cô mà thôi.
Bạch Nguyệt xấu hổ, "Cảm ơn anh."
Khoang thuyền được trang trí như quán bar nhỏ, trong khoang có rất nhiều người, khi thấy cô và Cố Lăng Kiệt cùng nhau đi vào, đám đông hướng những ánh nhìn kinh ngạc, đố kỵ, khiêu khích và cả thờ ơ về phía hai người.
Nhất là đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, cô có thể cảm nhận được sát khí trong ánh mắt ấy.
"Giới thiệu với cô chút, đây là em gái tôi, Tô Tiểu Linh." Tô Sỹ Hào có vẻ hơi lúng túng vì thái độ của em gái mình.
Đôi mắt sắc của Tô Tiểu Linh khinh thường liếc qua Bạch Nguyệt rồi nhìn về Cố Lăng Kiệt với vẻ đáng thương: "Anh lại tìm một cô bạn gái giả đến lừa em đó à? Cô ta rõ ràng không phải kiểu mà anh thích."
Bạch Nguyệt khá kiêng dè anh nên ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi ở ghế phụ.
Bạch Nguyệt lên xe xong, hai người không nói gì, không khí trong xe như đông cứng lại.
"À ừm... Tôi chuyển tiền cho anh thế nào đây?" Bạch Nguyệt mất tự nhiên hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn thẳng phía trước, đôi mắt không có chút độ ấm nào, "Tôi không nhận tiền hối lộ."
"Không phải, đây là tiền bộ mỹ phẩm kia." Bạch Nguyệt giải thích.
"Nếu cô không thích bộ mỹ phẩm ấy thì cứ vứt đi là được." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đáp.
Anh nói thật mà nghe cứ như đùa. Bạch Nguyệt có cảm giác rất kỳ lạ, tóm lại là không thích thái độ ngang ngược của anh, "Anh làm vậy tôi khó xử lắm, thế khác nào tôi lấy không đồ của anh, vậy không ổn đâu, dù sao hai chúng ta cũng không có quan hệ gì với nhau."
Cố Lăng Kiệt nhướn mày nhìn cô, "Cô muốn có quan hệ với tôi à?"
Bạch Nguyệt nhận ra sự mập mờ trong câu hỏi của anh, cảm giác ấy khiến cô không thoải mái lắm, "Tôi đã có chồng rồi."
"Cô tưởng tôi không biết à?" Cố Lăng Kiệt chăm chú lái xe.
Bạch Nguyệt không hiểu Cố Lăng Kiệt muốn gì bèn bực mình nhìn ra ngoài cửa.
"Giúp tôi một việc." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, anh dùng câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
Bạch Nguyệt im lặng không nói gì.
"Không hỏi là việc gì à?" Cố Lăng Kiệt liếc cô.
"Nếu ngài đã nói vậy thì hẳn là việc tôi giúp được. Tuy hôm qua tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng hẳn ngài đã giúp tôi rất nhiều. Tôi giúp lại là lẽ đương nhiên thôi." Bạch Nguyệt đáp rất thoải mái, nhưng cô dùng kính ngữ "ngài", chính xưng hô này đã kéo giãn khoảng cách giữa họ.
"Làm bạn gái tôi." Cố Lăng Kiệt nói như đương nhiên. Bạch Nguyệt nghe vậy thì hoảng hốt nhìn anh. Cố Lăng Kiệt nói thêm, "Giả vờ thôi, tham gia buổi tụ họp nho nhỏ ấy mà."
"Nhưng tôi kết hôn rồi, không hợp giả làm bạn gái của anh đâu." Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt nhếch môi, trong đôi mắt anh như có biển cả vô tận, "Chính vì cô đã kết hôn rồi nên tôi mới không lo cô sẽ nảy sinh tình cảm hay có ý gì với tôi, đúng không nào?"
Bạch Nguyệt ngập ngừng, anh nói vậy cũng rất có lý. Cố Lăng Kiệt tất nhiên sẽ không có ý gì với một người phụ nữ đã có chồng, nếu không hôm qua họ đã... Bạch Nguyệt nghĩ đến đây không tự chủ được bèn hắng giọng. Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Bạch Nguyệt thấy người gọi là Lưu San bèn bấm nghe.
"Hẹn hò với anh quân nhân kia sao rồi?" Lưu San vui mừng hỏi.
Loa điện thoại của Bạch Nguyệt khá to, cô nghĩ Cố Lăng Kiệt đã nghe thấy rồi nên cuống cuồng đáp, "Hẹn hò gì chứ, cậu đừng có nói bậy nói bạ."
"Vồ lấy anh ta, anh ta nhất định sẽ cho cậu được hưởng thụ, ha ha ha." Tiếng cười vui sướng của Lưu San vọng sang.
"Cậu còn nói linh tinh nữa là tớ cúp đấy." Bạch Nguyệt hơi giận.
"Đùa thôi, tối nay tớ có quà cho cậu đấy, cứ chơi cho thỏa thích đi, nhào lên và vồ lấy anh chàng ấy đi nào!" Lưu San nói xong bèn cúp điện thoại trước.
Trong xe lại yên lặng như ban đầu.
Bạch Nguyệt chột dạ liếm môi, liếc về phía Cố Lăng Kiệt.
Anh vẫn lạnh lùng lái xe. Bạch Nguyệt không biết anh đã nghe được những gì để giải thích, song nếu anh không nghe thấy, cô giải thích thì khác nào có tật giật mình. Cuối cùng, cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi xe đi qua khách sạn Sheraton, Bạch Nguyệt nhìn thấy Tô Khánh Nam đang ôm ấp một cô gái xinh đẹp, hắn vui vẻ nói cười với cô gái kia rồi xấu xa hôn lên trán cô ta. Bạch Nguyệt lẳng lặng quay mặt đi, tựa người ra sau ghế và nhìn về phía trước với đôi mắt mờ mịt. Cô nén mọi ký ức cũng như tình cảm với Tô Khánh Nam vào tận sâu trong căn phòng nhỏ ấy, không nghĩ đến thì sẽ không đau lòng nữa.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Khánh Nam gọi đến. Cô ngập ngừng nhưng cũng không nhận. Điện thoại vẫn kiên trì đổ chuông, cô bất đắc dĩ đành nghe.
"Cô đang ở đâu?" Tô Khánh Nam luôn dùng giọng ngả ngớn như vậy, bên hắn còn có tiếng phụ nữ cười khẽ.
"Tôi ở đâu không liên quan gì đến anh." Bạch Nguyệt lạnh lùng đáp.
"Nội trong một tiếng phải về nhà cô ngay, tôi tới đó chờ." Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại và ném vào túi.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, "Giờ tôi có thể cho cô xuống xe."
"Không cần đâu." Cô đáp dứt khoát.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt ánh lên sự thương tiếc, anh nhíu mày bực bội, tăng tốc độ xe. Lát sau, ô tô chạy tới bến tàu rồi dừng lại trước một chiếc du thuyền có lá cờ chữ Cố.
Cố Lăng Kiệt vòng sang ghế phụ mở cửa xe cho Bạch Nguyệt để cô bước xuống rồi khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Trên người anh thoảng hương cỏ thơm mà cô thích, khiến cô an tâm và bình tĩnh hơn nhiều.
Bạch Nguyệt đã đồng ý sẽ giả làm bạn gái của Cố Lăng Kiệt, những động tác như vậy vẫn trong giới hạn cô có thể chấp nhận. Nếu đã giả vờ thì chút nữa cô phải biểu hiện càng tự nhiên hơn.
Hai người họ lên thuyền.
Tô Sỹ Hào thấy vậy bèn bước tới, anh ta đút tay túi quần, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt rồi liếc Cố Lăng Kiệt, "Hôm qua cô ấy vẫn ổn chứ hả?"
"Ừ." Cố Lăng Kiệt đáp, bàn tay đặt trên vai cô hơi kéo lại, ép cô vào lòng mình.
Tô Sỹ Hào nhíu mày thở dài, "Xem ra tối nay em gái tôi sẽ đau lòng lắm đây. Vào đi, mọi người chờ cậu lâu lắm rồi đấy."
Cố Lăng Kiệt ôm Bạch Nguyệt đi theo Tô Sỹ Hào. Thuyền mới rời bến nên hơi lắc lư, khiến Bạch Nguyệt đứng không vững, Cố Lăng Kiệt thấy vậy bèn chuyển tay xuống ôm eo cô. Bạch Nguyệt thấy lưng mình tê rần như có dòng điện xẹt qua, cô cứng ngắc người nhìn anh.
"Đợi thuyền đi vững là ổn." Anh đáp rất đương nhiên, như thể động tác vừa rồi chỉ để bảo vệ cô mà thôi.
Bạch Nguyệt xấu hổ, "Cảm ơn anh."
Khoang thuyền được trang trí như quán bar nhỏ, trong khoang có rất nhiều người, khi thấy cô và Cố Lăng Kiệt cùng nhau đi vào, đám đông hướng những ánh nhìn kinh ngạc, đố kỵ, khiêu khích và cả thờ ơ về phía hai người.
Nhất là đôi mắt xinh đẹp đang nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, cô có thể cảm nhận được sát khí trong ánh mắt ấy.
"Giới thiệu với cô chút, đây là em gái tôi, Tô Tiểu Linh." Tô Sỹ Hào có vẻ hơi lúng túng vì thái độ của em gái mình.
Đôi mắt sắc của Tô Tiểu Linh khinh thường liếc qua Bạch Nguyệt rồi nhìn về Cố Lăng Kiệt với vẻ đáng thương: "Anh lại tìm một cô bạn gái giả đến lừa em đó à? Cô ta rõ ràng không phải kiểu mà anh thích."