Chương 52: Tiểu hồ Ly
Lý Uyên giải quyết xong đống phiền phức thì tâm trạng cực kỳ thoải mái, sang hôm sau khi tỉnh dậy phấn chấn hẳn ra.
Cô đi xuống nhà, Triệu Tử Anh đang ngồi ở phòng khác uống cafe và đọc báo.
Thấy Lý Uyên, cô ấy liền bảo người làm chuẩn bị bữa sáng.
Trên tivi đang chiếu trực tiếp về cuộc họp báo, Triệu Thần Hy mặc bộ vest đen tuyền, trông vừa bảnh bao lại vừa nghiêm nghị, đứng bên cạnh và thay hắn nói chuyện chính là người đại diện.
Lý Uyên ngấm ngầm cười.
Đúng là nếu để hắn nói hắn và cô đang ở chung nhà thì với cái tính chó đó, không biết mọi chuyện sẽ thành cái gì.
Họp báo để giải quyết phiền phức, có khi lại nhận thêm một mớ rối mù.
**********
Dưới sự chăm sóc của tiểu Dĩ, tình trạng của Lý Uyên cải thiện trông thấy. Ngôn Tình Cổ Đại
Lại thêm cái người đàn ông hẹp hòi đó dạo gần đây rất ít khi ở nhà.
Cô nhớ man mán là trong cuộc họp báo hắn có nói sẽ đến công ty làm việc.
Đang vui vẻ thì bóng dáng nào đó từ cửa cổng bước vào, hắn thờ ơ nhìn cô, sau đó tặc lưỡi.
Lý Uyên cười thân thiện rồi lướt qua, trong lòng không hề có chút nóng giận khi bị đối xử như thế.
- Đợi bà đây sinh con xong, thế nào cũng tìm dây thừng rồi siết cổ anh.
“ Uyên tỷ” - tiểu Dĩ lên tiếng.
“ Sao vậy?”.
“ Ừm … bên ngoài có người … nói là muốn tìm chị”.
“ Là ai, em biết không?”.
“ Hình như …” - tiểu Dĩ có chsut ấp úng rồi tiếp tục nói:
“… là mẹ nuôi của chị”.
“ …. Nói với bà ấy, chị đang ngủ, mang thai cho nên cơ thể rất khó chịu”.
“ Vâng” - tiểu Dĩ nghe theo rồi chạy đi thông báo.
Lý Uyên đứng trong vườn, đám người này quả nhiên không chịu buông tay.
Nhưng đã trở mặt rồi, còn đem cô đến đây thì cũng nên biết không dễ gì cô chịu gặp, sao cứ mặt dày đến đây mãi thế?
À … việc hợp tác với công ty nhà họ Lục, bản kế hoạch ban đầu là do cô lập ra, bây giờ trở mặt nên liền giao nó cho Lý Thiên Thiên.
Lý Uyên sống cẩn thận trong ngôi nhà đó những 22 năm, đương nhiên những gì quan trọng sẽ ghi nhớ trong đầu, còn nếu cẩn thận ghi chép lại cũng không để ở ngôi nhà đó, tránh bị người khác trộm mất thành quả.
Lục Nghiên Dương không thích cô thật, nhưng anh ta chưa bao giờ để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Cái con người cứng nhắc ấy, qua bao nhiêu năm vần chưa bỏ được cái thói quen này.
Lý Uyên cười khổ, nếu anh ta dứt khoác một chút thì … đã không suýt mất vợ.
Nhìn lên trời, cô thở dài, cùng lúc đưa tay xoa xoa bụng.
Thật may vì bọn họ vẫn tốt đẹp, nếu không tội nghiệp của cô sẽ lớn lắm.
“ Dù sao người ta cũng nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm rồi, nay muốn gặp lại cũng không cho vào. Cô làm vậy … không sợ bị người khác nói ăn cháo đá bát hay sao?”.
“……” - Lý Uyên xoay đầu về hướng âm thanh châm chọc kia.
Cô muốn hỏi hắn, nếu cô cho Dương Quân Quân vào nhà thì hắn sẽ vui sao?
Hay lúc đó lại gây khó dễ?
Nhưng cô sống dưới chân người bao nhiêu năm, đương nhiên không dùng mấy câu nói khiến người ta giận rồi gây khó dễ cho bản thân, liền nhanh chóng sửa lại nội dung sắp nói:
“ Tôi không cho vào, đương nhiên là vì nghĩ đến cảm nhận của anh rồi. Nếu không phải bọn họ dùng kế sách bẩn thì giờ đây anh đang bay nhảy ở phương trời nào đó, đâu có mệt mỏi mà ở đây?”.
“…….”.
Đúng là tiểu hồ ly gian manh, đang móc mỉa hắn sao?
Triệu Thần Hy tiến đến gần, thì thầm:
“ Dạo này tôi bận công việc nhưng cô đừng nghĩ sẽ được thảnh thơi mà làm bậy”.
Lý Uyên cười, làm bậy cái đầu anh. Bà đây rãnh rỗi thì sẽ đi tận hưởng cuộc sống, ai thèm cái gì của anh?
Cứ ảo tưởng bản thân cao quý đi, sau này chuốc hoạ vào thân trở thành trò cười thì đừng có hối hận.
*****
Lý Uyên vốn nghĩ bản thân có thể duy trì được sự bình tỉnh cả đời, nhưng mà người ta nói quả không sai, phụ nữ mang thai, cảm xúc thay đổi rất nhanh.
Dạo này hắn không hay xuát hiện trước mặt cô, nhưng đôi lúc cũng sẽ chạm mặt rồi nói vài câu chói tai.
Chẳng hạn như hôm nay, sau khi đọc sách cô ra ngoài đi dạo, liền thấy hắn đang ngồi ở cái đình nhỏ trong vườn hoa.
Nhìn thấy cô đến, Triệu Thần Hy gấp vội tài liệu, như thể sợ cô trông thấy.
“ Nơi này rộng lớn thế kia, sao cứ cố ý đến đây? Cô có ý gì với tôi à?”.
Cô đi xuống nhà, Triệu Tử Anh đang ngồi ở phòng khác uống cafe và đọc báo.
Thấy Lý Uyên, cô ấy liền bảo người làm chuẩn bị bữa sáng.
Trên tivi đang chiếu trực tiếp về cuộc họp báo, Triệu Thần Hy mặc bộ vest đen tuyền, trông vừa bảnh bao lại vừa nghiêm nghị, đứng bên cạnh và thay hắn nói chuyện chính là người đại diện.
Lý Uyên ngấm ngầm cười.
Đúng là nếu để hắn nói hắn và cô đang ở chung nhà thì với cái tính chó đó, không biết mọi chuyện sẽ thành cái gì.
Họp báo để giải quyết phiền phức, có khi lại nhận thêm một mớ rối mù.
**********
Dưới sự chăm sóc của tiểu Dĩ, tình trạng của Lý Uyên cải thiện trông thấy. Ngôn Tình Cổ Đại
Lại thêm cái người đàn ông hẹp hòi đó dạo gần đây rất ít khi ở nhà.
Cô nhớ man mán là trong cuộc họp báo hắn có nói sẽ đến công ty làm việc.
Đang vui vẻ thì bóng dáng nào đó từ cửa cổng bước vào, hắn thờ ơ nhìn cô, sau đó tặc lưỡi.
Lý Uyên cười thân thiện rồi lướt qua, trong lòng không hề có chút nóng giận khi bị đối xử như thế.
- Đợi bà đây sinh con xong, thế nào cũng tìm dây thừng rồi siết cổ anh.
“ Uyên tỷ” - tiểu Dĩ lên tiếng.
“ Sao vậy?”.
“ Ừm … bên ngoài có người … nói là muốn tìm chị”.
“ Là ai, em biết không?”.
“ Hình như …” - tiểu Dĩ có chsut ấp úng rồi tiếp tục nói:
“… là mẹ nuôi của chị”.
“ …. Nói với bà ấy, chị đang ngủ, mang thai cho nên cơ thể rất khó chịu”.
“ Vâng” - tiểu Dĩ nghe theo rồi chạy đi thông báo.
Lý Uyên đứng trong vườn, đám người này quả nhiên không chịu buông tay.
Nhưng đã trở mặt rồi, còn đem cô đến đây thì cũng nên biết không dễ gì cô chịu gặp, sao cứ mặt dày đến đây mãi thế?
À … việc hợp tác với công ty nhà họ Lục, bản kế hoạch ban đầu là do cô lập ra, bây giờ trở mặt nên liền giao nó cho Lý Thiên Thiên.
Lý Uyên sống cẩn thận trong ngôi nhà đó những 22 năm, đương nhiên những gì quan trọng sẽ ghi nhớ trong đầu, còn nếu cẩn thận ghi chép lại cũng không để ở ngôi nhà đó, tránh bị người khác trộm mất thành quả.
Lục Nghiên Dương không thích cô thật, nhưng anh ta chưa bao giờ để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Cái con người cứng nhắc ấy, qua bao nhiêu năm vần chưa bỏ được cái thói quen này.
Lý Uyên cười khổ, nếu anh ta dứt khoác một chút thì … đã không suýt mất vợ.
Nhìn lên trời, cô thở dài, cùng lúc đưa tay xoa xoa bụng.
Thật may vì bọn họ vẫn tốt đẹp, nếu không tội nghiệp của cô sẽ lớn lắm.
“ Dù sao người ta cũng nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm rồi, nay muốn gặp lại cũng không cho vào. Cô làm vậy … không sợ bị người khác nói ăn cháo đá bát hay sao?”.
“……” - Lý Uyên xoay đầu về hướng âm thanh châm chọc kia.
Cô muốn hỏi hắn, nếu cô cho Dương Quân Quân vào nhà thì hắn sẽ vui sao?
Hay lúc đó lại gây khó dễ?
Nhưng cô sống dưới chân người bao nhiêu năm, đương nhiên không dùng mấy câu nói khiến người ta giận rồi gây khó dễ cho bản thân, liền nhanh chóng sửa lại nội dung sắp nói:
“ Tôi không cho vào, đương nhiên là vì nghĩ đến cảm nhận của anh rồi. Nếu không phải bọn họ dùng kế sách bẩn thì giờ đây anh đang bay nhảy ở phương trời nào đó, đâu có mệt mỏi mà ở đây?”.
“…….”.
Đúng là tiểu hồ ly gian manh, đang móc mỉa hắn sao?
Triệu Thần Hy tiến đến gần, thì thầm:
“ Dạo này tôi bận công việc nhưng cô đừng nghĩ sẽ được thảnh thơi mà làm bậy”.
Lý Uyên cười, làm bậy cái đầu anh. Bà đây rãnh rỗi thì sẽ đi tận hưởng cuộc sống, ai thèm cái gì của anh?
Cứ ảo tưởng bản thân cao quý đi, sau này chuốc hoạ vào thân trở thành trò cười thì đừng có hối hận.
*****
Lý Uyên vốn nghĩ bản thân có thể duy trì được sự bình tỉnh cả đời, nhưng mà người ta nói quả không sai, phụ nữ mang thai, cảm xúc thay đổi rất nhanh.
Dạo này hắn không hay xuát hiện trước mặt cô, nhưng đôi lúc cũng sẽ chạm mặt rồi nói vài câu chói tai.
Chẳng hạn như hôm nay, sau khi đọc sách cô ra ngoài đi dạo, liền thấy hắn đang ngồi ở cái đình nhỏ trong vườn hoa.
Nhìn thấy cô đến, Triệu Thần Hy gấp vội tài liệu, như thể sợ cô trông thấy.
“ Nơi này rộng lớn thế kia, sao cứ cố ý đến đây? Cô có ý gì với tôi à?”.