Chương 53: Sinh dễ
Thường ngày cô đã cười cho qua rồi đi nơi khác, hôm nay lại nhíu mày nhìn hắn rôi lên tiếng:
“ Xin lỗi, tôi mù rồi cho nên mới không thấy được anh”.
“…….”.
Triệu Thần Hy không nói gì, đúng hơn là hắn không dám nói. Sợ xảy ra chuyện giống hôm trước thì chị hắn thực sự sẽ ném hắn ra đường mất.
Chỉ còn cách xoay người rời đi.
Lý Uyên ai oán nhìn cái tên tự dưng gây chuyện rồi bỏ đi.
Dạo gần đây cô luôn khó ngủ. Đứa bé trong bụng lớn dần, bụng to ra, ngay cả vết rạn da cũng bắt đầu xuất hiện, đêm đến cô nằm trên giường, trở mình thôi cũng gặp khó khăn.
Ngay cả tắm rửa, đi vệ sinh cũng phải có người giúp đỡ.
Mỗi sáng thức giấc, loay hoay ngồi dậy cũng mất hết cả buổi.
Cũng may có tiểu Dĩ giúp đỡ, nếu không chắc phải nằm trên giường mãi.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, bươc sang tháng thứ 7 khi mang thai, cô bắt đầu xuát hiện sữa non, vì thế cho nên ngực căng cứng và rất đau, khiến cho cô ngứa ngáy và khó chịu vô cùng.
Phụ nữ mang thai, tuy nói là thiên chức, nhưng nỗi khổ mà nó mang đến nếu không trải qua thì không thể nói trước được.
Cô ngồi ở vườn hoa tắm nắng, cơ thể không thoải mái, tính tình cũng cáu gắt hơn, ít nói chuyện và lầm lì hơn trước đây rất nhiều.
Không chỉ có sữa non, mà thỉnh thoảng sẽ xảy ra vài triệu chứng đau thắt ở bụng dưới, nghe bác sĩ nói càng về những tháng sau thì sẽ càng thường xuyên hơn.
Đứa bé nằm trong bụng, thỉnh thoảng sẽ đá vài cái, Lý Uyên vuốt vuốt cái bụng, hờn dỗi mà nói:
“ Đứa nhóc nghịch ngợm này, là con gái mà hôm nào cũng quấy phá mẹ không ngừng”.
Triệu Tử Anh ngồi bên cạnh cũng vui vẻ xoa xoa bụng của cô, cười mỉm rồi nói:
“ Hiếu động thế này chứng tỏ đứa bé đang rất khoẻ mạnh”.
“ Bác sĩ nói những tháng sắp tới em phải bổ sung nhiều canxi, đứa bé nếu không cung cấp đủ thì sẽ lấy canxi của mẹ để bù vào. Nếu không chịu bổ sung đủ thì sau này có khả năng em sẽ bị loãng xương” - Triệu Tử Anh dặn dò.
Chưa hết, cô còn nói thêm:
“ Nếu cảm thấy khó chịu thì phải nói với chị ngay, nhất là nếu em thấy …”
‘Bị chảy máu giữa hai chân’ - Triệu Tử Anh nói khẽ, dường như để tránh xui rủi.
Phụ nữ mang thai cấm kỵ nhiều thứ, những từ xui xẻo hầu như không được nói.
Lý Uyên cười:
“ Tuy là đứa trẻ này hiếu động, nhưng rất thương em, thiết nghĩ sau này sinh ra, sẽ không khiến cho em chịu vất vả”.
………
Linh tính của người mẹ với đứa con trong bụng chẳng bao giờ sai được, vậy nên khi Lý Uyên có dấu hiệu sắp sinh, được đưa vào bệnh viện thì đau như muốn chết đi sống lại.
Đau quá đi!
Thảo nào khi sinh, có vài người còn gào thét, thà bị xe tông chứ nhất quyết không mang thai thêm lần nào nữa.
Trên thực tế, việc sinh nở không giống như chúng ta tưởng tượng, chỉ cần thấy có dấu hiệu liền có thể vào phòng sinh, mà phải đợi cổ tử cung giãn nở đến độ thích hợp thì mới có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo.
Có người vì vẫn chưa giãn nở mà bị cơn thống khổ đó hàng giờ.
Lý Uyên may mắn …
Là một trong số đó.
Cô đau vô cùng, mỗi lần được kiểm tra, bác sĩ đều sẽ nói:
“ Vẫn chưa được”.
Nghe thấy câu đó không chỉ một hai lần, lần nào cũng khiến cô đau đớn muốn chết đi sống lại.
Đợi đến khi đã có thể sinh, cô được đưa vào phòng.
Triệu Tử Anh cùng với Triệu Thần Hy đứng bên ngoài.
Lúc đầu hắn chỉ là muốn đi theo để xem cô đau đớn thế nào.
Dù nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ khổ sở như thế.
Đột nhiên tâm trạng đang bình thường, nay lại vô cùng khẩn trương.
Nhìn thấy gương mặt cô đầm đìa mồ hôi, ánh mắt ướt đẫm, môi tím tái lại đột nhiên cái tính ấu trĩ trong hắn cũng theo đó mà bay đi mất.
Triệu Tử Anh dặn dò với bác sĩ:
“ Nếu người mẹ khó sinh thì cứ gây mê để cô ấy bớt đau đớn, không cần phải hỏi ý kiến người nhà. Đợi một giây thì con bé đau thêm một giây”.
Thời gian đối với phụ nữ đang sinh còn dài hơn cả thế kỷ, bước vào phòng sinh chỉ còn lại nửa cái mạng mà đi ra.
Nhìn thấy Lý Uyên đau đớn nhưng không dám kêu than thì sợ mất sức, Triệu Tử Anh lo lắng đứng ngồi không yên.
Đợi đến khi dặn dò xong xuôi thì cô mới an tâm thêm một chút.
“ Xin lỗi, tôi mù rồi cho nên mới không thấy được anh”.
“…….”.
Triệu Thần Hy không nói gì, đúng hơn là hắn không dám nói. Sợ xảy ra chuyện giống hôm trước thì chị hắn thực sự sẽ ném hắn ra đường mất.
Chỉ còn cách xoay người rời đi.
Lý Uyên ai oán nhìn cái tên tự dưng gây chuyện rồi bỏ đi.
Dạo gần đây cô luôn khó ngủ. Đứa bé trong bụng lớn dần, bụng to ra, ngay cả vết rạn da cũng bắt đầu xuất hiện, đêm đến cô nằm trên giường, trở mình thôi cũng gặp khó khăn.
Ngay cả tắm rửa, đi vệ sinh cũng phải có người giúp đỡ.
Mỗi sáng thức giấc, loay hoay ngồi dậy cũng mất hết cả buổi.
Cũng may có tiểu Dĩ giúp đỡ, nếu không chắc phải nằm trên giường mãi.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, bươc sang tháng thứ 7 khi mang thai, cô bắt đầu xuát hiện sữa non, vì thế cho nên ngực căng cứng và rất đau, khiến cho cô ngứa ngáy và khó chịu vô cùng.
Phụ nữ mang thai, tuy nói là thiên chức, nhưng nỗi khổ mà nó mang đến nếu không trải qua thì không thể nói trước được.
Cô ngồi ở vườn hoa tắm nắng, cơ thể không thoải mái, tính tình cũng cáu gắt hơn, ít nói chuyện và lầm lì hơn trước đây rất nhiều.
Không chỉ có sữa non, mà thỉnh thoảng sẽ xảy ra vài triệu chứng đau thắt ở bụng dưới, nghe bác sĩ nói càng về những tháng sau thì sẽ càng thường xuyên hơn.
Đứa bé nằm trong bụng, thỉnh thoảng sẽ đá vài cái, Lý Uyên vuốt vuốt cái bụng, hờn dỗi mà nói:
“ Đứa nhóc nghịch ngợm này, là con gái mà hôm nào cũng quấy phá mẹ không ngừng”.
Triệu Tử Anh ngồi bên cạnh cũng vui vẻ xoa xoa bụng của cô, cười mỉm rồi nói:
“ Hiếu động thế này chứng tỏ đứa bé đang rất khoẻ mạnh”.
“ Bác sĩ nói những tháng sắp tới em phải bổ sung nhiều canxi, đứa bé nếu không cung cấp đủ thì sẽ lấy canxi của mẹ để bù vào. Nếu không chịu bổ sung đủ thì sau này có khả năng em sẽ bị loãng xương” - Triệu Tử Anh dặn dò.
Chưa hết, cô còn nói thêm:
“ Nếu cảm thấy khó chịu thì phải nói với chị ngay, nhất là nếu em thấy …”
‘Bị chảy máu giữa hai chân’ - Triệu Tử Anh nói khẽ, dường như để tránh xui rủi.
Phụ nữ mang thai cấm kỵ nhiều thứ, những từ xui xẻo hầu như không được nói.
Lý Uyên cười:
“ Tuy là đứa trẻ này hiếu động, nhưng rất thương em, thiết nghĩ sau này sinh ra, sẽ không khiến cho em chịu vất vả”.
………
Linh tính của người mẹ với đứa con trong bụng chẳng bao giờ sai được, vậy nên khi Lý Uyên có dấu hiệu sắp sinh, được đưa vào bệnh viện thì đau như muốn chết đi sống lại.
Đau quá đi!
Thảo nào khi sinh, có vài người còn gào thét, thà bị xe tông chứ nhất quyết không mang thai thêm lần nào nữa.
Trên thực tế, việc sinh nở không giống như chúng ta tưởng tượng, chỉ cần thấy có dấu hiệu liền có thể vào phòng sinh, mà phải đợi cổ tử cung giãn nở đến độ thích hợp thì mới có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo.
Có người vì vẫn chưa giãn nở mà bị cơn thống khổ đó hàng giờ.
Lý Uyên may mắn …
Là một trong số đó.
Cô đau vô cùng, mỗi lần được kiểm tra, bác sĩ đều sẽ nói:
“ Vẫn chưa được”.
Nghe thấy câu đó không chỉ một hai lần, lần nào cũng khiến cô đau đớn muốn chết đi sống lại.
Đợi đến khi đã có thể sinh, cô được đưa vào phòng.
Triệu Tử Anh cùng với Triệu Thần Hy đứng bên ngoài.
Lúc đầu hắn chỉ là muốn đi theo để xem cô đau đớn thế nào.
Dù nghĩ thế nào cũng không ngờ sẽ khổ sở như thế.
Đột nhiên tâm trạng đang bình thường, nay lại vô cùng khẩn trương.
Nhìn thấy gương mặt cô đầm đìa mồ hôi, ánh mắt ướt đẫm, môi tím tái lại đột nhiên cái tính ấu trĩ trong hắn cũng theo đó mà bay đi mất.
Triệu Tử Anh dặn dò với bác sĩ:
“ Nếu người mẹ khó sinh thì cứ gây mê để cô ấy bớt đau đớn, không cần phải hỏi ý kiến người nhà. Đợi một giây thì con bé đau thêm một giây”.
Thời gian đối với phụ nữ đang sinh còn dài hơn cả thế kỷ, bước vào phòng sinh chỉ còn lại nửa cái mạng mà đi ra.
Nhìn thấy Lý Uyên đau đớn nhưng không dám kêu than thì sợ mất sức, Triệu Tử Anh lo lắng đứng ngồi không yên.
Đợi đến khi dặn dò xong xuôi thì cô mới an tâm thêm một chút.