Chương 10: Trở về
Nàng cùng phụ mẫu đeo giỏ hướng phía cửa trấn đi đến.
Rốt cuộc lúc đi ngang nhà ông chủ bán thịt khi sáng, nàng kêu phụ mẫu đứng chờ mình. Hai người họ chưa kịp hỏi tại sao, nàng đã gõ cửa đi vào, lát sau đi ra trên tay cầm rất nhiều thứ; gạo có, thịt có, đường, muối, cùng rất nhiều rau củ....
Tích thị là người đầu tiên kịp tiêu hóa hết những thứ vừa thấy trước mắt, tiến đến hỏi:" Tiểu Mạn đây là sao, số đồ ăn này là của ai mà con phải xách".
Nàng thấy được sự nghi vấn của mẫu thân liền giải thích nói:"Đây là đồ ăn con mua cho nhà chúng ta, mẫu thân cũng không cần hỏi bạc từ đâu mà con có, người chỉ cần biết đây là số bạc con buôn bán kiếm được"
"Con nói là con buôn bán vậy bán cái gì, sao trước giờ ta và phụ thân con không biết?"
"Con đã nói người không cần để ý, chỉ cần biết là con làm ăn lương thiện, không dối gạt hay lừa đảo để lấy bạc của người khác là được, còn về buôn bán cái gì, thì đến lúc thích hợp con sẽ nói cho hai người hiểu"
"Nhưng Tiểu Mạn, sao con lại mua nhiều đồ như vậy?" Tích mẫu có chút xót của, rau củ thì không nói làm gì, nhưng bột mì thì đâu có dùng tới, quá phí tiền rồi.
"Mẫu thân, kiếm tiền còn không phải là để tiêu xài sao? Chỉ có ăn uống đầy đủ thì mới giúp cả nhà bồi bổ tốt thân thể." Nàng vừa ôm vừa lắc cánh tay mẫu thân nói.
Đây là tiền nàng tự mình kiếm được, tuy rằng Tích mẫu có chút xót.
Lúc Lưu gia chưa sa sút cũng từng ăn qua mấy loại thức ăn thế này. Về sau, Lưu gia nghèo khó, miễn cưỡng lắm mới duy trì được bữa cơm no, thì làm sao còn ăn nỗi những thứ quý giá này. Nhưng không ngờ, bây giờ bà lại được hưởng phước của nữ nhi
Chỉ đành chấp nhận, rồi xoay sang tướng công ý bảo cầm đồ về tiếp nữ nhi.
Lưu Đại Sơn vội vàng đến nhận đồ từ nữ nhi ý cười bảo:"Con gái lớn rồi, tự có chủ ý cho bản thân rất tốt, nhưng không được lãng phí biết không?"
Nàng biết phụ thân vừa khen vừa chỉ dạy, liền vui vẻ"Vâng".
Thế là nhà ba người xách đồ đạc hướng cổng trấn đi đến, nàng cười cười khoác tay mẫu thân về nhà, không nghĩ đến lại có xe đã chờ ở nơi đó.
Sắp xếp hết đồ đạc lên xe, phải ngồi chờ một lúc do còn chưa đủ người, nàng thở phào nhẹ nhõm, trưa nay ngồi chính là xe lừa của Hà gia, cộng thêm Phương bà bà là mẫu thân của Trần thúc cuối thôn, Hà thẩm, còn có đại ca đại tẩu của Cẩu Đản, tổng cộng năm người, chỗ ngồi cũng thông thoáng hơn lúc sáng.
Hà bà bà liếc mắt nhìn số đồ vừa mua của nàng một cái,“Đều mua những thứ gì vậy Lưu nương tử? ”
Tích thị đã để ý bà ta từ lúc nhà mình lên xe đều nhìn vào số đồ nữ nhi mình mua, trả lời cho qua chuyện:"Mua ít thịt, gạo trong nhà thôi, để cho mấy đứa nhỏ ăn tẩm bổ, thân thể chúng nhìn gầy yếu cũng không tốt lắm".
Hà bà bà tiếp lời"Mua nhiêu đây đồ chắc tiêu không ít bạc đâu, nhà ta mấy năm nay cũng không mua được nhiều đồ như nhà Lưu nương tử đây ".
Tích thị cũng không muốn nói tiếp chỉ cười cười rồi thôi, nhưng Phương bà bà lại không bỏ qua:" Lưu tẩu tử không biết còn nhớ về chuyện xưa, đại lang nhà ta phải nhịn ăn nhịn mặc không tiết cho nhà ngươi mượn 2 lượng bạc, hiện tại thấy người có chút tiền như vậy, có nên nghĩ trả lại không?"
Mọi người trên xe đồng tình nhìn về phía nhà nàng.
Nàng nhìn bộ dạng đắc ý của Phương bà bà cũng không chấp nhắc với người già nói, “Sinh ý nhà con dạo này tốt lắm, cho nên khi về nhà, con sẽ đem bạc đến trả lại cho Trần thúc, cảm ơn bà bà đã nhắc” nói xong cũng không thèm nhìn sang bà ta chỉ nhìn mặt phụ mẫu cười cười.
Lúc trước khi Trần thúc cho nhà Lưu Đại Sơn mượn tiền, Phương bà bà một mực quyết ngăn cản vì cho rằng Lưu gia nghèo nhất thôn sẽ không có tiền trả, Trần thúc trọng tình nghĩa mới lén cho mượn 2 lượng bạc gọi đại phu. Đến khi Phương bà bà biết liền muốn chạy đến đòi lại nhưng bị con trai dọa sẽ cho luôn nên bà ta mới không quấy rối nữa. Miệng ngoài nói không kiếm chuyện nữa nhưng số bạc đó đối với nhà bà ta có thể mua rất nhiều đồ ăn hoặc may được mấy bộ đồ mới nào lại có ý tốt cho Lưu gia mượn không như vậy nên chỉ cần Lưu gia có chút tiền bà ta đều nhắc lại, nhiều lần bị con trai nói nhưng bà ta vẫn không bỏ.
Phương bà bà thấy nàng không để ý đến mình, thì bực tức trong lòng quay mặt sang phía khác.
Hà thẩm phía cửa trấn nhìn lại, “Đông nhi và nương tử tới.”
Trần Đông còn có thê tử Dương Uyển Nhi xin lỗi đi tới, “ LBà bà, Hà thẩm, chờ lâu đi? Ta đi tiệm bánh ngọt mua một bao điểm tâm, mềm lại ăn ngon, răng nãi nãi ta không khỏe nên ăn cái này tốt nhất.”
“Tới trễ, lại còn tiêu xài phung phí.” Hà bà bà khó chịu ra mặt.
Trần Đông ngại ngùng kéo nương tử lên xe.
Trở lại trong thôn đã là cuối giờ Ngọ, nhiệt độ nóng bức bao phủ toàn bộ thôn nhỏ.
Nàng cầm giỏ tre hướng về căn nhà đất cũ giữa thôn đi đến, rất nhanh đã nhìn thấy tiểu đệ chạy ra cửa đón.
Tiểu gia hỏa này, nóng như vậy còn phơi ở bên ngoài, không sợ bị cảm nắng sao?
“Phụ thân, mẫu thân, nhị tỷ ba người đã về rồi.”
Tiểu tử trăm miệng một lời hô, sải bước hướng chỗ nàng cùng phụ mẫu chạy tới.
Phụ thân đem hết đồ vào sân đấm đấm lưng, nàng đem kẹo ngọt lấy được trong giỏ tre đưa cho tiểu đệ:“Đây là tỷ mua trên trấn, nhanh ăn đi.”
Tiểu Phúc cho một viên kẹo vào miệng, mồm miệng không nói rõ:“A ô, ăn ngon.”
Nàng đem số kẹo còn lại gói lại:“Bất quá chỉ có thể ăn một viên, còn giữ lại số này ngày mai ăn.”
Tiểu Phúc cẩn thận từng li từng tí nhận lấy kẹo ngọt, lớn tiếng đáp, “Ân!”
Đại tỷ ở phòng bếp bước ra thấy phụ mẫu cùng nhị muội mình trở về sớm, trên tay xách rất nhiều thực phẩm:"Mẫu thân đây là người mua hết sao?"Tích thị biết đại nhi nữ cũng giống mình lúc này liền giải thích:"Đó là do muội muội ngươi mua". Tiểu Hoa gần đây thấy sự lanh lợi của nhị muội tuy rằng trong lòng đã tin rồi, nhưng vẫn thấy kinh ngạc mà hỏi:"Muội thật sự mua những thứ đồ này à".
Lưu Đại Sơn đứng một bên trả lời dùm nhị nhị nữ"Đúng vậy đều do nhị muội con mua, nhanh phụ ta đem đồ vào bếp"
Tích mẫu liếc nhìn mọi người trong sảnh một vòng: "Tiểu Hoa và Tiểu Mạn hai đứa đem đồ cùng phụ thân vào bếp rồi làm cơm chiều, hôm nay ta ăn cơm sớm, Tiểu Phúc ở đây canh nhà, lát ăn xong ta có chuyện muốn bàn với tất cả mọi người".
Những người khác đều không lên tiếng, liền bắt đầu công việc được giao, Tích thị thấy mọi người đều đi làm việc cũng trở về phòng.
Rốt cuộc lúc đi ngang nhà ông chủ bán thịt khi sáng, nàng kêu phụ mẫu đứng chờ mình. Hai người họ chưa kịp hỏi tại sao, nàng đã gõ cửa đi vào, lát sau đi ra trên tay cầm rất nhiều thứ; gạo có, thịt có, đường, muối, cùng rất nhiều rau củ....
Tích thị là người đầu tiên kịp tiêu hóa hết những thứ vừa thấy trước mắt, tiến đến hỏi:" Tiểu Mạn đây là sao, số đồ ăn này là của ai mà con phải xách".
Nàng thấy được sự nghi vấn của mẫu thân liền giải thích nói:"Đây là đồ ăn con mua cho nhà chúng ta, mẫu thân cũng không cần hỏi bạc từ đâu mà con có, người chỉ cần biết đây là số bạc con buôn bán kiếm được"
"Con nói là con buôn bán vậy bán cái gì, sao trước giờ ta và phụ thân con không biết?"
"Con đã nói người không cần để ý, chỉ cần biết là con làm ăn lương thiện, không dối gạt hay lừa đảo để lấy bạc của người khác là được, còn về buôn bán cái gì, thì đến lúc thích hợp con sẽ nói cho hai người hiểu"
"Nhưng Tiểu Mạn, sao con lại mua nhiều đồ như vậy?" Tích mẫu có chút xót của, rau củ thì không nói làm gì, nhưng bột mì thì đâu có dùng tới, quá phí tiền rồi.
"Mẫu thân, kiếm tiền còn không phải là để tiêu xài sao? Chỉ có ăn uống đầy đủ thì mới giúp cả nhà bồi bổ tốt thân thể." Nàng vừa ôm vừa lắc cánh tay mẫu thân nói.
Đây là tiền nàng tự mình kiếm được, tuy rằng Tích mẫu có chút xót.
Lúc Lưu gia chưa sa sút cũng từng ăn qua mấy loại thức ăn thế này. Về sau, Lưu gia nghèo khó, miễn cưỡng lắm mới duy trì được bữa cơm no, thì làm sao còn ăn nỗi những thứ quý giá này. Nhưng không ngờ, bây giờ bà lại được hưởng phước của nữ nhi
Chỉ đành chấp nhận, rồi xoay sang tướng công ý bảo cầm đồ về tiếp nữ nhi.
Lưu Đại Sơn vội vàng đến nhận đồ từ nữ nhi ý cười bảo:"Con gái lớn rồi, tự có chủ ý cho bản thân rất tốt, nhưng không được lãng phí biết không?"
Nàng biết phụ thân vừa khen vừa chỉ dạy, liền vui vẻ"Vâng".
Thế là nhà ba người xách đồ đạc hướng cổng trấn đi đến, nàng cười cười khoác tay mẫu thân về nhà, không nghĩ đến lại có xe đã chờ ở nơi đó.
Sắp xếp hết đồ đạc lên xe, phải ngồi chờ một lúc do còn chưa đủ người, nàng thở phào nhẹ nhõm, trưa nay ngồi chính là xe lừa của Hà gia, cộng thêm Phương bà bà là mẫu thân của Trần thúc cuối thôn, Hà thẩm, còn có đại ca đại tẩu của Cẩu Đản, tổng cộng năm người, chỗ ngồi cũng thông thoáng hơn lúc sáng.
Hà bà bà liếc mắt nhìn số đồ vừa mua của nàng một cái,“Đều mua những thứ gì vậy Lưu nương tử? ”
Tích thị đã để ý bà ta từ lúc nhà mình lên xe đều nhìn vào số đồ nữ nhi mình mua, trả lời cho qua chuyện:"Mua ít thịt, gạo trong nhà thôi, để cho mấy đứa nhỏ ăn tẩm bổ, thân thể chúng nhìn gầy yếu cũng không tốt lắm".
Hà bà bà tiếp lời"Mua nhiêu đây đồ chắc tiêu không ít bạc đâu, nhà ta mấy năm nay cũng không mua được nhiều đồ như nhà Lưu nương tử đây ".
Tích thị cũng không muốn nói tiếp chỉ cười cười rồi thôi, nhưng Phương bà bà lại không bỏ qua:" Lưu tẩu tử không biết còn nhớ về chuyện xưa, đại lang nhà ta phải nhịn ăn nhịn mặc không tiết cho nhà ngươi mượn 2 lượng bạc, hiện tại thấy người có chút tiền như vậy, có nên nghĩ trả lại không?"
Mọi người trên xe đồng tình nhìn về phía nhà nàng.
Nàng nhìn bộ dạng đắc ý của Phương bà bà cũng không chấp nhắc với người già nói, “Sinh ý nhà con dạo này tốt lắm, cho nên khi về nhà, con sẽ đem bạc đến trả lại cho Trần thúc, cảm ơn bà bà đã nhắc” nói xong cũng không thèm nhìn sang bà ta chỉ nhìn mặt phụ mẫu cười cười.
Lúc trước khi Trần thúc cho nhà Lưu Đại Sơn mượn tiền, Phương bà bà một mực quyết ngăn cản vì cho rằng Lưu gia nghèo nhất thôn sẽ không có tiền trả, Trần thúc trọng tình nghĩa mới lén cho mượn 2 lượng bạc gọi đại phu. Đến khi Phương bà bà biết liền muốn chạy đến đòi lại nhưng bị con trai dọa sẽ cho luôn nên bà ta mới không quấy rối nữa. Miệng ngoài nói không kiếm chuyện nữa nhưng số bạc đó đối với nhà bà ta có thể mua rất nhiều đồ ăn hoặc may được mấy bộ đồ mới nào lại có ý tốt cho Lưu gia mượn không như vậy nên chỉ cần Lưu gia có chút tiền bà ta đều nhắc lại, nhiều lần bị con trai nói nhưng bà ta vẫn không bỏ.
Phương bà bà thấy nàng không để ý đến mình, thì bực tức trong lòng quay mặt sang phía khác.
Hà thẩm phía cửa trấn nhìn lại, “Đông nhi và nương tử tới.”
Trần Đông còn có thê tử Dương Uyển Nhi xin lỗi đi tới, “ LBà bà, Hà thẩm, chờ lâu đi? Ta đi tiệm bánh ngọt mua một bao điểm tâm, mềm lại ăn ngon, răng nãi nãi ta không khỏe nên ăn cái này tốt nhất.”
“Tới trễ, lại còn tiêu xài phung phí.” Hà bà bà khó chịu ra mặt.
Trần Đông ngại ngùng kéo nương tử lên xe.
Trở lại trong thôn đã là cuối giờ Ngọ, nhiệt độ nóng bức bao phủ toàn bộ thôn nhỏ.
Nàng cầm giỏ tre hướng về căn nhà đất cũ giữa thôn đi đến, rất nhanh đã nhìn thấy tiểu đệ chạy ra cửa đón.
Tiểu gia hỏa này, nóng như vậy còn phơi ở bên ngoài, không sợ bị cảm nắng sao?
“Phụ thân, mẫu thân, nhị tỷ ba người đã về rồi.”
Tiểu tử trăm miệng một lời hô, sải bước hướng chỗ nàng cùng phụ mẫu chạy tới.
Phụ thân đem hết đồ vào sân đấm đấm lưng, nàng đem kẹo ngọt lấy được trong giỏ tre đưa cho tiểu đệ:“Đây là tỷ mua trên trấn, nhanh ăn đi.”
Tiểu Phúc cho một viên kẹo vào miệng, mồm miệng không nói rõ:“A ô, ăn ngon.”
Nàng đem số kẹo còn lại gói lại:“Bất quá chỉ có thể ăn một viên, còn giữ lại số này ngày mai ăn.”
Tiểu Phúc cẩn thận từng li từng tí nhận lấy kẹo ngọt, lớn tiếng đáp, “Ân!”
Đại tỷ ở phòng bếp bước ra thấy phụ mẫu cùng nhị muội mình trở về sớm, trên tay xách rất nhiều thực phẩm:"Mẫu thân đây là người mua hết sao?"Tích thị biết đại nhi nữ cũng giống mình lúc này liền giải thích:"Đó là do muội muội ngươi mua". Tiểu Hoa gần đây thấy sự lanh lợi của nhị muội tuy rằng trong lòng đã tin rồi, nhưng vẫn thấy kinh ngạc mà hỏi:"Muội thật sự mua những thứ đồ này à".
Lưu Đại Sơn đứng một bên trả lời dùm nhị nhị nữ"Đúng vậy đều do nhị muội con mua, nhanh phụ ta đem đồ vào bếp"
Tích mẫu liếc nhìn mọi người trong sảnh một vòng: "Tiểu Hoa và Tiểu Mạn hai đứa đem đồ cùng phụ thân vào bếp rồi làm cơm chiều, hôm nay ta ăn cơm sớm, Tiểu Phúc ở đây canh nhà, lát ăn xong ta có chuyện muốn bàn với tất cả mọi người".
Những người khác đều không lên tiếng, liền bắt đầu công việc được giao, Tích thị thấy mọi người đều đi làm việc cũng trở về phòng.