Chương 2: Vườn rau ao cá
"Là ai mở cửa ra! Tôi biết bạn ở ngoài đó, nhanh lên! Mấy thứ kia sắp đuổi kịp rồi!" Người may mắn sống sót không mở được cửa, liền dùng hai tay gõ cửa, ngữ khí lo lắng cùng sợ hãi.
Bùi Tần Tần nghe thấy giọng nói của một người còn sống, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác quá nhiều.
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, lòng người trong lúc nguy nan rất khó đoán được!
Cô là một cô gái thể chất yếu đuối, mọi mặt đều không thể so sánh với đàn ông, lại tùy tiện cho người vào, lỡ như người này cũng bị lây bệnh thì sao? Nhưng không nên để người này hét lên như thế.
"Suỵt! Đừng kêu nữa, bọn chúng có thể nghe thấy!" Bùi Tần Tần dọc theo thang thép trèo xuống tháp nước.
Lúc này hệ thống chiếu sáng của thành phố vẫn chưa bị tê liệt, mái nhà không bật đèn cũng bị ánh đèn từ nơi khác chiếu tới một ít, nếu lại gần thì nhìn rõ người cũng không thành vấn đề.
Ngay phía trên cửa sân thượng có một tấm kính trong suốt to bằng quả bóng rổ, Bùi Tần Tần nhón chân đến nằm trên tấm cửa, cô cao 1, 6 mét, phải kiễng chân mới chạm tới ô cửa kính phía trên.
Cô không biết làm sao đối phương biết mình ở đây, trước đó cô đã kiểm tra, trừ mấy dãy giàn phơi và thiết bị năng lượng mặt trời trên sân thượng này, ở đây chỉ có một mình cô.
Bùi Tần Tần đang định xem người may mắn sống sót sau cánh cửa có bị thương hay không, nếu như không bị thương cô liền để cho người vào, kết quả cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp con ngươi màu máu đỏ ngòm trong tấm kính.
Ôi má ôi!
Đầu óc của Bùi Tần Tần sững sờ, còn chưa kịp phát ra âm thanh kinh hãi, đã vội che miệng lại, chậm rãi lùi lại phía sau.
Mới vừa rồi còn là con người, tại sao cô vừa bước xuống bậc thang thép lại biến dị? Cũng không khỏi quá nhanh rồi! Tại sao anh không ở tầng mười biến dị, cũng không ở tầng mười hai biến dị, một mực muốn ở sân thượng tầng thứ mười ba mà biến dị? Anh có biết tôi leo lên đây cực khổ như thế nào không! Anh không thể tha cho tôi một mạng được sao đại ca!
Đều cùng một gốc sinh ra, cớ gì phải xô đẩy nhau! Tất cả chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng, không cần phải như vậy, thật sự không cần phải như vậy!
Người nhiễm bệnh sau cánh cửa vẫn còn hơi co giật tứ chi, bên trong nhãn cầu vẩn đục vằn vện tia máu, nối với con ngươi màu xám bạc, không có tiêu cự nhìn vào Bùi Tần Tần.
Gió đêm quấn lấy mùi tanh tưởi từ sau lưng Bùi Tần Tần thổi tới, xuyên qua khe cửa chui vào khoang mũi của người nhiễm bệnh, kích thích anh ta vô cùng thèm ăn.
Khi Bùi Tần Tần nhìn thấy mũi anh ta phập phồng, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức trốn khỏi làn gió.
Người nhiễm bệnh bắt đầu dùng tay cào cửa, tiếng móng tay cào vào cửa khiến Bùi Tần Tần cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi xổm trốn trong một góc, dùng sức bịt chặt lỗ tai, trong lòng cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng thầm cảm ơn vì vừa rồi không có trực tiếp mở cửa. Bằng không vừa mở cửa, đối phương liền nhào vào trên mặt cô, cô có nên từ mái nhà nhảy xuống, hay là bị anh ta cắn chết tốt hơn?
Đều không tốt, đều không tốt! Cô muốn sống đến khi đội cứu viện tìm thấy.
Cô đơn phương tuyên bố tầng thượng này là của cô! Trước khi đội cứu viện xuất hiện, không ai được phép lên..
Sân thượng là nơi rất thoáng khí, mùi thức ăn vừa nãy xộc vào mũi người nhiễm bệnh đã tan biến trong vài giây. Nhưng ngoại trừ bản năng săn mồi, bọn chúng không có dư chỉ số thông minh, vì vậy sau khi mùi thức ăn biến mất, người nhiễm bệnh sau cánh cửa vẫn không ngừng cào cửa, không ngừng cào và cào.
Bùi Tần Tần gần như bị phát điên bởi âm thanh của móng tay cào cào này!
Cô không thể bỏ ngoài tai, bò lại trên đài quan sát nằm thẳng như chết.
Ngủ khẳng định không ngủ được, con người hiện đại áp lực rất lớn, trong tình cảnh quốc thái dân an cô còn muốn mất ngủ cả đêm, huống chi hoàn cảnh tê cả da đầu như hiện tại, hàm răng phát ê, trong lòng phát điên, cáu kỉnh, ngàn cân treo sợi tóc.
Khoảng thời gian sau đây có thể được gọi đơn giản là: Tôi đã sống với tang thi trong một thời gian dài / những ngày tôi và ván cửa sống nương tựa lẫn nhau / cảm ơn ông trời
* * *
Trời đã sáng, Bùi Tần Tần bị kích thích cả một đêm không chợp mắt, mang theo hai quầng thâm mắt đen thui to đùng, tay chân mềm nhũn từ trên đài quan sát leo xuống.
Buổi sáng gió lạnh thổi qua, Bùi Tần Tần không khỏi nghiêng đầu hắt xì một cái.
Động tĩnh thiệt vang dội kinh người, trực tiếp lên tinh thần cho tang thi bận rộn cả một đêm.
Đối phương từ cào cửa đến va vào cửa, đụng vào cánh cửa kêu ầm ầm.
Lại làm sao nữa!
Bùi Tần Tần nhìn xuyên qua cửa sổ kính hình tròn nhìn thấy những bóng người chen vai sát cánh bên trong - không khỏi rùng mình.
Chẳng trách tối qua tiếng cào cửa càng lúc càng dữ dội, hóa ra không chỉ có một lão ca không ngừng chiến đấu.
"Đập đập đập, có bản lĩnh thì xô ra ngay đi!" Bùi Tần Tần cũng rất tức giận, tượng đất còn có ba phần tính khí, huống chi là người sống bị tra tấn cả đêm.
Cô đi đến lan can sân thượng nhìn xuống, phát hiện hững người nhiễm bệnh lang thang trên những con đường đã được rửa sạch bằng nước mưa, thậm chí cũng có trên hành lang của tòa nhà đối diện.
Cô đã đoán trước được, một khi virus bùng phát ở nơi đông dân cư, những người sống sót sẽ trở thành cua trong rọ, có chắp cánh cũng khó thoát.
Vậy phải làm sao - khi Bùi Tần Tần quay đầu tìm lối thoát, đột nhiên bị bày trí trên sân thượng bên cạnh làm cho sửng sốt.
Một nhóm rau non đang vui vẻ tạo thành một vòng tròn xung quanh ao cá ở giữa sân thượng, các đình trúc róc rách nước, cá chơi đùa với hoa súng trong bể, những con đường lát đá nhẵn bao phủ toàn bộ sân thượng.
Tường trên sân thượng cũng được phủ bằng dây leo, vừa nhìn liền thấy mát mẻ trong ngày hè nóng bức này!
Đúng là giàu có, sao lại có thể tạo ra một khung cảnh bình dị trong một thành phố cấp một này!
Nhưng quả thật rất đẹp.
Đẹp và thiết thực!
Bùi Tần Tần đói bụng thèm thuồng nhìn vườn rau xanh mướt ở bên cạnh.
Cô không muốn ăn thịt gì cả, vì vậy chỉ cần cho cô một bát cơm thơm Thái với cải ngọt xào, hoặc là cá phi lê luộc, hoặc phi lê cá luộc, càng cay và cay.
Nguyên liệu nấu ăn hiện tại, hoàn toàn tươi mới!
Bùi Tần Tần càng nghĩ thì càng thấy đói bụng hơn, há miệng chép chép, ôm lấy lan can, ước gì mình có thể bay đến sân thượng bên cạnh.
Tuy nhiên, tiếng vang của ổ khóa lỏng lẻo sau lưng giống như một một gáo nước lạnh trong đêm đông, đánh thức cô khỏi giấc mơ.
Bùi Tần Tần quay lại nhìn cánh cửa an toàn bị va đập, trong đầu vang lên một loạt tiếng kêu như nước sôi - không! Đừng làm điều này với tôi! Tôi không muốn đói bụng như các người vậy!
Cô so sánh khoảng cách giữa hai tòa nhà, phát hiện giữa hai bên có ít nhất 2, 5 mét.
Cô ở thao trường đứng nghiêm nảy xa thậm chí không thể nhảy 2, 5 mét! Huống hồ là ở trên không đứng nghiêm nhảy xa!
Không được, cô phải nghĩ cách khác.
Bùi Tần Tần quay lại nhìn xung quanh các công cụ trên sân thượng, có thiết bị năng lượng mặt trời, có đồ phơi quần áo di động có thể thu, quan trọng là còn có dây phơi.
Cô chạy tới kéo giá treo quần áo, nhưng không thể di chuyển được, lại chạy đến đến để tháo dây phơi, nhưng không thể tháo được, dùng cả tay chân cộng thêm hàm răng cũng không thể đá động được nó dù chỉ một chút.
A a a a a O (╮口╭) O - Bùi Tần Tần sắp phát điên rồi!
Dưới tình huống cửa thoát hiểm không thể chịu nổi nữa, cô quyết định thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành! Run rẩy vượt qua hàng rào bảo vệ, đứng trên tấm ván rộng chừng 30cm, một bước tiến lên chính là hơn 40 mét trên không trung.
Cô xin thề! Chỉ cần những thứ chết tiệt này dám xông tới, cô sẽ từ đây nhảy xuống! Cô chết cũng không để cho bọn chúng ăn! Kiên quyết không cho!
Cô không thể lãng phí sự nỗ lực tối hôm qua, nếu như cuối cùng vẫn chết trong miệng tang thi, đêm qua coi như là uổng phí!
Nước lạnh gió xào xạc, Tần Tần một đi không trở lại.
Cô thật đáng thương, không hiểu vì sao vào đến đây, bị tang thi truy đuổi, bị tang thi hù dọa, còn bị tang thi bức đến tự sát.
Bùi Tần Tần nhìn vườn rau ở đối diện lên tiếng nức nở.
Dưới sự quấy rối của nhiều tầng tạp âm, chủ nhân của vườn rau là Tần Xuyên, cuối cùng không chịu nổi nữa từ trên giường ngồi dậy.
Anh tháo nút bịt tai ra, nhanh chân sải bước qua phòng khác, gỡ một khẩu súng trường tấn công bán tự động ra, trầm mặt đi lên lầu.
Kêu ọp ẹp chít chít một đêm còn chưa đủ, sáng sớm còn muốn làm "trang trí", có phải muốn chết hay không?
Bùi Tần Tần nghe thấy giọng nói của một người còn sống, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cô không dám thả lỏng cảnh giác quá nhiều.
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, lòng người trong lúc nguy nan rất khó đoán được!
Cô là một cô gái thể chất yếu đuối, mọi mặt đều không thể so sánh với đàn ông, lại tùy tiện cho người vào, lỡ như người này cũng bị lây bệnh thì sao? Nhưng không nên để người này hét lên như thế.
"Suỵt! Đừng kêu nữa, bọn chúng có thể nghe thấy!" Bùi Tần Tần dọc theo thang thép trèo xuống tháp nước.
Lúc này hệ thống chiếu sáng của thành phố vẫn chưa bị tê liệt, mái nhà không bật đèn cũng bị ánh đèn từ nơi khác chiếu tới một ít, nếu lại gần thì nhìn rõ người cũng không thành vấn đề.
Ngay phía trên cửa sân thượng có một tấm kính trong suốt to bằng quả bóng rổ, Bùi Tần Tần nhón chân đến nằm trên tấm cửa, cô cao 1, 6 mét, phải kiễng chân mới chạm tới ô cửa kính phía trên.
Cô không biết làm sao đối phương biết mình ở đây, trước đó cô đã kiểm tra, trừ mấy dãy giàn phơi và thiết bị năng lượng mặt trời trên sân thượng này, ở đây chỉ có một mình cô.
Bùi Tần Tần đang định xem người may mắn sống sót sau cánh cửa có bị thương hay không, nếu như không bị thương cô liền để cho người vào, kết quả cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp con ngươi màu máu đỏ ngòm trong tấm kính.
Ôi má ôi!
Đầu óc của Bùi Tần Tần sững sờ, còn chưa kịp phát ra âm thanh kinh hãi, đã vội che miệng lại, chậm rãi lùi lại phía sau.
Mới vừa rồi còn là con người, tại sao cô vừa bước xuống bậc thang thép lại biến dị? Cũng không khỏi quá nhanh rồi! Tại sao anh không ở tầng mười biến dị, cũng không ở tầng mười hai biến dị, một mực muốn ở sân thượng tầng thứ mười ba mà biến dị? Anh có biết tôi leo lên đây cực khổ như thế nào không! Anh không thể tha cho tôi một mạng được sao đại ca!
Đều cùng một gốc sinh ra, cớ gì phải xô đẩy nhau! Tất cả chúng ta đều là con cháu của Viêm Hoàng, không cần phải như vậy, thật sự không cần phải như vậy!
Người nhiễm bệnh sau cánh cửa vẫn còn hơi co giật tứ chi, bên trong nhãn cầu vẩn đục vằn vện tia máu, nối với con ngươi màu xám bạc, không có tiêu cự nhìn vào Bùi Tần Tần.
Gió đêm quấn lấy mùi tanh tưởi từ sau lưng Bùi Tần Tần thổi tới, xuyên qua khe cửa chui vào khoang mũi của người nhiễm bệnh, kích thích anh ta vô cùng thèm ăn.
Khi Bùi Tần Tần nhìn thấy mũi anh ta phập phồng, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức trốn khỏi làn gió.
Người nhiễm bệnh bắt đầu dùng tay cào cửa, tiếng móng tay cào vào cửa khiến Bùi Tần Tần cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi xổm trốn trong một góc, dùng sức bịt chặt lỗ tai, trong lòng cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng thầm cảm ơn vì vừa rồi không có trực tiếp mở cửa. Bằng không vừa mở cửa, đối phương liền nhào vào trên mặt cô, cô có nên từ mái nhà nhảy xuống, hay là bị anh ta cắn chết tốt hơn?
Đều không tốt, đều không tốt! Cô muốn sống đến khi đội cứu viện tìm thấy.
Cô đơn phương tuyên bố tầng thượng này là của cô! Trước khi đội cứu viện xuất hiện, không ai được phép lên..
Sân thượng là nơi rất thoáng khí, mùi thức ăn vừa nãy xộc vào mũi người nhiễm bệnh đã tan biến trong vài giây. Nhưng ngoại trừ bản năng săn mồi, bọn chúng không có dư chỉ số thông minh, vì vậy sau khi mùi thức ăn biến mất, người nhiễm bệnh sau cánh cửa vẫn không ngừng cào cửa, không ngừng cào và cào.
Bùi Tần Tần gần như bị phát điên bởi âm thanh của móng tay cào cào này!
Cô không thể bỏ ngoài tai, bò lại trên đài quan sát nằm thẳng như chết.
Ngủ khẳng định không ngủ được, con người hiện đại áp lực rất lớn, trong tình cảnh quốc thái dân an cô còn muốn mất ngủ cả đêm, huống chi hoàn cảnh tê cả da đầu như hiện tại, hàm răng phát ê, trong lòng phát điên, cáu kỉnh, ngàn cân treo sợi tóc.
Khoảng thời gian sau đây có thể được gọi đơn giản là: Tôi đã sống với tang thi trong một thời gian dài / những ngày tôi và ván cửa sống nương tựa lẫn nhau / cảm ơn ông trời
* * *
Trời đã sáng, Bùi Tần Tần bị kích thích cả một đêm không chợp mắt, mang theo hai quầng thâm mắt đen thui to đùng, tay chân mềm nhũn từ trên đài quan sát leo xuống.
Buổi sáng gió lạnh thổi qua, Bùi Tần Tần không khỏi nghiêng đầu hắt xì một cái.
Động tĩnh thiệt vang dội kinh người, trực tiếp lên tinh thần cho tang thi bận rộn cả một đêm.
Đối phương từ cào cửa đến va vào cửa, đụng vào cánh cửa kêu ầm ầm.
Lại làm sao nữa!
Bùi Tần Tần nhìn xuyên qua cửa sổ kính hình tròn nhìn thấy những bóng người chen vai sát cánh bên trong - không khỏi rùng mình.
Chẳng trách tối qua tiếng cào cửa càng lúc càng dữ dội, hóa ra không chỉ có một lão ca không ngừng chiến đấu.
"Đập đập đập, có bản lĩnh thì xô ra ngay đi!" Bùi Tần Tần cũng rất tức giận, tượng đất còn có ba phần tính khí, huống chi là người sống bị tra tấn cả đêm.
Cô đi đến lan can sân thượng nhìn xuống, phát hiện hững người nhiễm bệnh lang thang trên những con đường đã được rửa sạch bằng nước mưa, thậm chí cũng có trên hành lang của tòa nhà đối diện.
Cô đã đoán trước được, một khi virus bùng phát ở nơi đông dân cư, những người sống sót sẽ trở thành cua trong rọ, có chắp cánh cũng khó thoát.
Vậy phải làm sao - khi Bùi Tần Tần quay đầu tìm lối thoát, đột nhiên bị bày trí trên sân thượng bên cạnh làm cho sửng sốt.
Một nhóm rau non đang vui vẻ tạo thành một vòng tròn xung quanh ao cá ở giữa sân thượng, các đình trúc róc rách nước, cá chơi đùa với hoa súng trong bể, những con đường lát đá nhẵn bao phủ toàn bộ sân thượng.
Tường trên sân thượng cũng được phủ bằng dây leo, vừa nhìn liền thấy mát mẻ trong ngày hè nóng bức này!
Đúng là giàu có, sao lại có thể tạo ra một khung cảnh bình dị trong một thành phố cấp một này!
Nhưng quả thật rất đẹp.
Đẹp và thiết thực!
Bùi Tần Tần đói bụng thèm thuồng nhìn vườn rau xanh mướt ở bên cạnh.
Cô không muốn ăn thịt gì cả, vì vậy chỉ cần cho cô một bát cơm thơm Thái với cải ngọt xào, hoặc là cá phi lê luộc, hoặc phi lê cá luộc, càng cay và cay.
Nguyên liệu nấu ăn hiện tại, hoàn toàn tươi mới!
Bùi Tần Tần càng nghĩ thì càng thấy đói bụng hơn, há miệng chép chép, ôm lấy lan can, ước gì mình có thể bay đến sân thượng bên cạnh.
Tuy nhiên, tiếng vang của ổ khóa lỏng lẻo sau lưng giống như một một gáo nước lạnh trong đêm đông, đánh thức cô khỏi giấc mơ.
Bùi Tần Tần quay lại nhìn cánh cửa an toàn bị va đập, trong đầu vang lên một loạt tiếng kêu như nước sôi - không! Đừng làm điều này với tôi! Tôi không muốn đói bụng như các người vậy!
Cô so sánh khoảng cách giữa hai tòa nhà, phát hiện giữa hai bên có ít nhất 2, 5 mét.
Cô ở thao trường đứng nghiêm nảy xa thậm chí không thể nhảy 2, 5 mét! Huống hồ là ở trên không đứng nghiêm nhảy xa!
Không được, cô phải nghĩ cách khác.
Bùi Tần Tần quay lại nhìn xung quanh các công cụ trên sân thượng, có thiết bị năng lượng mặt trời, có đồ phơi quần áo di động có thể thu, quan trọng là còn có dây phơi.
Cô chạy tới kéo giá treo quần áo, nhưng không thể di chuyển được, lại chạy đến đến để tháo dây phơi, nhưng không thể tháo được, dùng cả tay chân cộng thêm hàm răng cũng không thể đá động được nó dù chỉ một chút.
A a a a a O (╮口╭) O - Bùi Tần Tần sắp phát điên rồi!
Dưới tình huống cửa thoát hiểm không thể chịu nổi nữa, cô quyết định thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành! Run rẩy vượt qua hàng rào bảo vệ, đứng trên tấm ván rộng chừng 30cm, một bước tiến lên chính là hơn 40 mét trên không trung.
Cô xin thề! Chỉ cần những thứ chết tiệt này dám xông tới, cô sẽ từ đây nhảy xuống! Cô chết cũng không để cho bọn chúng ăn! Kiên quyết không cho!
Cô không thể lãng phí sự nỗ lực tối hôm qua, nếu như cuối cùng vẫn chết trong miệng tang thi, đêm qua coi như là uổng phí!
Nước lạnh gió xào xạc, Tần Tần một đi không trở lại.
Cô thật đáng thương, không hiểu vì sao vào đến đây, bị tang thi truy đuổi, bị tang thi hù dọa, còn bị tang thi bức đến tự sát.
Bùi Tần Tần nhìn vườn rau ở đối diện lên tiếng nức nở.
Dưới sự quấy rối của nhiều tầng tạp âm, chủ nhân của vườn rau là Tần Xuyên, cuối cùng không chịu nổi nữa từ trên giường ngồi dậy.
Anh tháo nút bịt tai ra, nhanh chân sải bước qua phòng khác, gỡ một khẩu súng trường tấn công bán tự động ra, trầm mặt đi lên lầu.
Kêu ọp ẹp chít chít một đêm còn chưa đủ, sáng sớm còn muốn làm "trang trí", có phải muốn chết hay không?