Chương 3: Người Tốt Vô Song
Tần Xuyên đi chân trần cầm súng bước tới, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng váy đen, vẻ mặt thảm thiết bi tráng đứng ngoài lan can.
Làn gió mát thổi qua mái tóc dài rối tung của cô, lộ ra khuôn mặt tái nhợt và một đôi quầng thâm mắt nổi vành vạnh, chiếc áo voan trắng đầy vết bẩn, chiếc váy phấp phới ôm lấy đôi chân thẳng tắp của cô, như thể một giây sau muốn đưa cô đến một tòa nhà cao tầng,
Đây rõ ràng là một màn vô cùng tuyệt vọng, nhưng phối hợp với vẻ mặt của cô lúc này lại có vẻ hơi kỳ quái, giống như đang dùng hết sức để biểu diễn, rất khoa trương.
Tần Xuyên đứng yên tại chỗ, từ trong hốc mắt ửng đỏ chậm rãi nhìn đến đôi chân thon dài của cô, vẻ mặt nhất thời chán ghét.
Không có chút cơ bắp nào, chẳng trách cô muốn tự tử.
Tiếng va chạm vẫn còn tiếp tục, Bùi Tần Tần vẫn còn bi tráng cùng với người đàn ông mặc bộ đồ ngủ sọc nhìn nhau -- woc!
Khác với sự ghét bỏ của Tần Xuyên, trong lòng Bùi Tần Tần tràn đầy kinh diễm: Nhìn làn da trắng nõn không tì vết này đi, đôi mắt sâu như biển kia, sống mũi cao thẳng mê người này, gợi cảm này - chờ đã! Những cái này không quan trọng, quan trọng là cái gì! Anh trai cứu mạng!
"Anh trai, cứu em với! Em không muốn chết!" Bùi Tần Tần hét lên bằng tất cả tình cảm dào dạt, nước mắt vui mừng nói đến là đến, loại tuyệt vọng bởi vì anh mà lóe lên ánh sáng hy vọng này, rất dễ dàng làm mê muội tâm trí của đàn ông
Nhưng hiển nhiên Tần Xuyên không phải người bình thường, anh chỉ nhận được một thông tin, đó là: Đồ xấu xí này còn chưa muốn chết.
Tang thi ở trong hành lang bị tiếng kêu của thức ăn khích lệ, "Oanh" một hồi phá tan cửa thoát hiểm.
Xong rồi!
Bùi Tần Tần rơm rớm nước mắt nhìn Tần Xuyên: Tạm biệt anh trai mặc đồ ngủ, không ngờ chúng ta vừa gặp đã vĩnh viễn từ biệt.
Tần Xuyên nhìn một đám khác loài như thủy triều dâng lên, giơ súng lên và bóp cò, đó là một loạt hỏa lực. Loạt đạn con thoi nhanh như tia chớp xuyên qua trán của lũ tang thi, trong thời gian ngắn đã quét sạch làn sóng tang thi đầu tiên, khiến Bùi Tần Tần chưa từng chuẩn bị tâm lý bị kinh ngạc choáng váng..
Cô luôn cho rằng đó là súng mô hình, nhưng không ngờ lại là thật, khẩu súng đó lại là thật! Cô đã lớn tới như vậy chỉ mới chạm vào một khẩu súng nước đồ chơi, còn người này không trượt phát nào đùng đùng bắt chết lũ tang thi?
Bình tĩnh, không phải sợ!
Tam quan đi theo ngũ quan, còn gì đau đớn hơn so với việc bị bầy tang thi gặm nhấm không?
Không có!
Ngay cả khi anh trai ngầu lòi này không phải là người tốt, cô vẫn vui vẻ chịu đựng!
Bùi Tần Tần lại liếc nhìn xác chết đổ gục trên sân thượng, lại nhìn người đàn ông đẹp trai như thiên tiên này, cố hết sức nở một nụ cười thân thiện, còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã quay người bỏ đi.. Hả? Đi rồi?
"Đại ca! Anh trai anh quay lại nhìn em đi, em còn ở trên sân thượng này! Cầu xin anh phụ kéo em qua đó được không? Em có thể giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp. Nếu anh không ngại, em cũng có thể kể chuyện và làm ấm giường?"
Dù sao hai chúng ta cũng không ai thiệt thòi.
Tần Xuyên quay đầu lại, mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô, hiển nhiên những thứ này cũng không đả động được anh.
Anh chỉ đang nghĩ lá gan của thứ đồ xấu xí này cũng không tệ lắm, khi nãy cũng không bị tiếng súng dọa đến hai chân mềm nhũn.
Bùi Tần Tần hiểu ý của đối phương, cô cảm thấy tự ti, tự tiến cử chuyện giường chiếu cũng không thành công.
Cô thật sự muốn được ăn cá phi lê luộc trước khi chết O (╮口╭) O
Họa vô đơn chí, những tang thi bị tiếng súng thu hút lại xuất hiện ở lối vào sân thượng, hơn nữa số lượng còn tăng gấp đôi so với trước đó! Bọn chúng như nước suối không ngừng từ nguồn suối ào ạt trào ra.
Bùi Tần Tần bị sốc rồi, bởi vì cô thấy anh trai ngầu lòi kia hình như đã không còn đạn?
Anh trai thật sự không còn đạn rồi!
Đây là một chuyện khôi hài làm sao! Dù sao đều phải chết, tại sao còn cô còn muốn lãng phí viên đạn của người khác?
Bùi Tần Tần mệt mỏi, che đậy sự mệt mỏi của mình dưới vẻ điềm đạm đáng yêu, chăm chú nhìn Tần Xuyên nói: "Tạm biệt anh trai, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay cứu em, người tốt sẽ được báo đáp tốt, anh nhất định sẽ chờ được cứu viện, hết thảy cẩn thận một chút, không cần lo lắng, ngàn vạn lần nhớ tự bảo trọng."
Lời từ biệt khiến ánh mắt Tần Xuyên khẽ động, liếc nhìn một đám tang thi mặt mũi gớm ghiếc phía sau, ném AKM đi, đưa tay về phía cô nói: "Nhảy qua đây."
Bùi Tần Tần: "!" Người tốt!
Nhưng nơi này quá xa, cô thật sự không nhảy qua được, nếu như anh không đỡ được cô, trơ mắt nhìn cô thành đám thịt vụn, có thể khi nào sẽ sinh ra bóng ma tâm lý không?
"Không tới đây thì tự mình nhảy xuống đi." Vẻ mặt Tần Xuyên không còn kiên nhẫn, anh khó chịu nhất là loại người lề mề này, lãng phí thời gian của anh.
Bùi Tần Tần đã hiểu, phẩm chất tâm lý của người anh em này rất mạnh mẽ.
"Được rồi, đi lên hay đi xuống đều như nhau, em tới đây!" Thời gian rất gấp, Bùi Tần Tần thậm chí còn không có thời gian chuẩn bị tư thế nhảy, hai chân dùng sức giẫm một cái hướng về phía trước -- A, thật sự không được.
Bùi Tần Tần nhìn bàn tay cứu viện xinh đẹp cách đó không xa, trọng tâm cơ thể cô đột ngột rơi xuống.
Bùi Tần Tần: "..."
Không sao đâu! Sống sót qua một đêm đã là rất tuyệt! Cô không đau, không đau chút nào! Chỉ cần nhắm mắt lại là xong!
Tần Xuyên nhìn cô nhảy lên căn bản không có hy vọng cô có thể tự mình nhảy qua, trước khi cô ngã xuống, anh đã gọn gàng bước ra tường, dùng cánh tay rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cả người treo mình bên ngoài sân thượng, tay vững vàng nắm chặt cổ tay cô.
"Trèo lên." Tần Xuyên cúi đầu ra lệnh.
Đồ xấu xí này so với tưởng tượng của anh còn nhẹ hơn, gầy như vậy có ích lợi gì?
Bùi Tần Tần run rẩy mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua độ cao gần bốn mươi mét dưới chân mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đầu tường đang dùng một tay kéo mình.
Khi hai người đang nhìn nhau, đôi mắt chán nản của Bùi Tần Tần giống như được truyền ánh sáng, đột nhiên sáng lên.
Đây là người sao? Đây là thần đi!
Quá cảm động! Lúc còn sống lại có thể gặp được người sẵn sàng liều mình để cứu cô! Hơn nữa người này còn cao còn đẹp trai như vậy! Chỉ là vận may người này không được tốt lắm, gặp phải cô.
Bùi Tần Tần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không góc chết 360 độ, dần dần khôi phục lý trí: "Anh mau buông em ra đi, một tay em không thể trèo lên nổi, một mình anh cũng không kéo nổi em. Anh có một vườn rau, còn có ao cá, có đủ thức ăn để duy trì sự sống, chỉ cần anh không ra ngoài, không gây tiếng động, nhưng tang thi kia hắn sẽ không để ý đến anh đâu, anh đừng sợ, đội cứu viện sẽ sớm đến đón anh."
Tần Xuyên: "..."
Thật sự phục rồi.
"Cô nhắm mắt lại đi." Tần Xuyên nói xong dừng lại một chút, bổ sung một điều kiện: "Cũng ngậm mồm của cô lại."
Rất ồn ào.
Bùi Tần Tần suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng là không thể nhìn người sống bằng con mắt trước khi sắp chết, như vậy sẽ chuốc lấy tai họa cho người kia. Lỡ đâu sau khi chết cô biến thành quỷ, âm hồn bất tán xúc phạm đến anh trai đồ ngủ thì làm sao bây giờ?
Bùi Tần Tần nhắm mắt ngậm miệng, yên lặng chờ chết.
Nhưng cảm giác rơi xuống này thật không đúng, tại sao cô lại cảm thấy giống như đang bay lên vậy?
Bùi Tần Tần lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt, chân đã chạm đất.
Trời ạ!
Bùi Tần Tần nhìn cổ tay bầm tím của mình, rồi nhìn người anh trai.. như chẳng có chuyện gì: "..."
Trâu thật, quả thật là phiên bản đời thực của Popeye.
"Anh trai, tay của anh không có sao chứ?" Bùi Tần Tần không khỏi lễ phép cùng cảm kích, chân thành quan tâm mà lo lắng cho cánh tay của anh.
Tần Xuyên không hề liếc mắt nhìn cô tí nào, tay của anh còn không bị trầy xước, có thể có chuyện gì?
Anh nhặt khẩu AKM phía sau lên, nói: "Đừng có kết thân loạn, cửa ở dưới lầu, tự cô đi đi."
Hở? Cứu người xong liền xua đuổi? Thật sự không cần lấy thù lao gì sao?
Thật là một chính nhân quân tử! Anh không chỉ coi thường lời hứa hẹn lấy thân báo đáp của cô, còn không vừa ý cô làm trâu làm ngựa!
Nhưng anh không vừa ý thì không vừa ý, tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng tranh thủ, vì tiếp tục phải sống sót!
Bùi Tần Tần đáng thương chớp mắt nói: "Anh trai, anh thật sự không thể để em ở lại sao? Em cái gì cũng có thể làm, kể cả giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, việc nhà đều có thể làm, em cũng có thể làm công việc thủ công, may quần áo, nuôi thú cưng."
"Không thể." Cứu người là một chuyện, nhưng cứu được rồi giữ cho họ sống sót lại là chuyện khác.
Không quen không biết, vì sao anh phải giữ cô lại nuôi nấng, anh cũng không phải cha cô.
"Thôi, vậy cũng tốt." Bùi Tần Tần hối hận trong lòng, thái độ của đối phương quá kiên định, không thích dây dưa nhiều.
Cô giơ tay lên dụi đôi mắt mờ mịt, đi theo Tần Xuyên xuống lầu, đột nhiên nhớ tới: "Anh trai, em không chỉ có thể giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, kể chuyện, làm ấm giường, tự tay may quần áo, nuôi thú cưng, mà em còn có thể trồng rau, nuôi cá, ấp gà con nữa!"
Ấp gà con?
Bước chân Tần Xuyên dừng lại, còn chưa kịp hỏi kỹ, sau lưng liền có thêm một trọng lượng, sau đó trọng lượng này từ trên lưng anh trượt xuống lắc lư, cuối cùng từ dưới chân anh lăn xuống.
Đây chính là thao tác gì?
Vẻ mặt Tần Xuyên vô cùng nghi hoặc, dùng chân chặn đứng thiếu nữ đang lăn xuống, khi anh đỡ cô dậy thì phát hiện nhiệt độ của đối phương không bình thường.
Tần Xuyên đưa tay sờ sờ cái trán của cô, vẻ mặt có chút một lời không thể nói hết.
Bị sốt nặng như vậy mà nói được nhiều thế, ở điều kiện bình thường chẳng phải bằng tám trăm con vịt sao?
Làn gió mát thổi qua mái tóc dài rối tung của cô, lộ ra khuôn mặt tái nhợt và một đôi quầng thâm mắt nổi vành vạnh, chiếc áo voan trắng đầy vết bẩn, chiếc váy phấp phới ôm lấy đôi chân thẳng tắp của cô, như thể một giây sau muốn đưa cô đến một tòa nhà cao tầng,
Đây rõ ràng là một màn vô cùng tuyệt vọng, nhưng phối hợp với vẻ mặt của cô lúc này lại có vẻ hơi kỳ quái, giống như đang dùng hết sức để biểu diễn, rất khoa trương.
Tần Xuyên đứng yên tại chỗ, từ trong hốc mắt ửng đỏ chậm rãi nhìn đến đôi chân thon dài của cô, vẻ mặt nhất thời chán ghét.
Không có chút cơ bắp nào, chẳng trách cô muốn tự tử.
Tiếng va chạm vẫn còn tiếp tục, Bùi Tần Tần vẫn còn bi tráng cùng với người đàn ông mặc bộ đồ ngủ sọc nhìn nhau -- woc!
Khác với sự ghét bỏ của Tần Xuyên, trong lòng Bùi Tần Tần tràn đầy kinh diễm: Nhìn làn da trắng nõn không tì vết này đi, đôi mắt sâu như biển kia, sống mũi cao thẳng mê người này, gợi cảm này - chờ đã! Những cái này không quan trọng, quan trọng là cái gì! Anh trai cứu mạng!
"Anh trai, cứu em với! Em không muốn chết!" Bùi Tần Tần hét lên bằng tất cả tình cảm dào dạt, nước mắt vui mừng nói đến là đến, loại tuyệt vọng bởi vì anh mà lóe lên ánh sáng hy vọng này, rất dễ dàng làm mê muội tâm trí của đàn ông
Nhưng hiển nhiên Tần Xuyên không phải người bình thường, anh chỉ nhận được một thông tin, đó là: Đồ xấu xí này còn chưa muốn chết.
Tang thi ở trong hành lang bị tiếng kêu của thức ăn khích lệ, "Oanh" một hồi phá tan cửa thoát hiểm.
Xong rồi!
Bùi Tần Tần rơm rớm nước mắt nhìn Tần Xuyên: Tạm biệt anh trai mặc đồ ngủ, không ngờ chúng ta vừa gặp đã vĩnh viễn từ biệt.
Tần Xuyên nhìn một đám khác loài như thủy triều dâng lên, giơ súng lên và bóp cò, đó là một loạt hỏa lực. Loạt đạn con thoi nhanh như tia chớp xuyên qua trán của lũ tang thi, trong thời gian ngắn đã quét sạch làn sóng tang thi đầu tiên, khiến Bùi Tần Tần chưa từng chuẩn bị tâm lý bị kinh ngạc choáng váng..
Cô luôn cho rằng đó là súng mô hình, nhưng không ngờ lại là thật, khẩu súng đó lại là thật! Cô đã lớn tới như vậy chỉ mới chạm vào một khẩu súng nước đồ chơi, còn người này không trượt phát nào đùng đùng bắt chết lũ tang thi?
Bình tĩnh, không phải sợ!
Tam quan đi theo ngũ quan, còn gì đau đớn hơn so với việc bị bầy tang thi gặm nhấm không?
Không có!
Ngay cả khi anh trai ngầu lòi này không phải là người tốt, cô vẫn vui vẻ chịu đựng!
Bùi Tần Tần lại liếc nhìn xác chết đổ gục trên sân thượng, lại nhìn người đàn ông đẹp trai như thiên tiên này, cố hết sức nở một nụ cười thân thiện, còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã quay người bỏ đi.. Hả? Đi rồi?
"Đại ca! Anh trai anh quay lại nhìn em đi, em còn ở trên sân thượng này! Cầu xin anh phụ kéo em qua đó được không? Em có thể giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp. Nếu anh không ngại, em cũng có thể kể chuyện và làm ấm giường?"
Dù sao hai chúng ta cũng không ai thiệt thòi.
Tần Xuyên quay đầu lại, mặt không chút thay đổi liếc nhìn cô, hiển nhiên những thứ này cũng không đả động được anh.
Anh chỉ đang nghĩ lá gan của thứ đồ xấu xí này cũng không tệ lắm, khi nãy cũng không bị tiếng súng dọa đến hai chân mềm nhũn.
Bùi Tần Tần hiểu ý của đối phương, cô cảm thấy tự ti, tự tiến cử chuyện giường chiếu cũng không thành công.
Cô thật sự muốn được ăn cá phi lê luộc trước khi chết O (╮口╭) O
Họa vô đơn chí, những tang thi bị tiếng súng thu hút lại xuất hiện ở lối vào sân thượng, hơn nữa số lượng còn tăng gấp đôi so với trước đó! Bọn chúng như nước suối không ngừng từ nguồn suối ào ạt trào ra.
Bùi Tần Tần bị sốc rồi, bởi vì cô thấy anh trai ngầu lòi kia hình như đã không còn đạn?
Anh trai thật sự không còn đạn rồi!
Đây là một chuyện khôi hài làm sao! Dù sao đều phải chết, tại sao còn cô còn muốn lãng phí viên đạn của người khác?
Bùi Tần Tần mệt mỏi, che đậy sự mệt mỏi của mình dưới vẻ điềm đạm đáng yêu, chăm chú nhìn Tần Xuyên nói: "Tạm biệt anh trai, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay cứu em, người tốt sẽ được báo đáp tốt, anh nhất định sẽ chờ được cứu viện, hết thảy cẩn thận một chút, không cần lo lắng, ngàn vạn lần nhớ tự bảo trọng."
Lời từ biệt khiến ánh mắt Tần Xuyên khẽ động, liếc nhìn một đám tang thi mặt mũi gớm ghiếc phía sau, ném AKM đi, đưa tay về phía cô nói: "Nhảy qua đây."
Bùi Tần Tần: "!" Người tốt!
Nhưng nơi này quá xa, cô thật sự không nhảy qua được, nếu như anh không đỡ được cô, trơ mắt nhìn cô thành đám thịt vụn, có thể khi nào sẽ sinh ra bóng ma tâm lý không?
"Không tới đây thì tự mình nhảy xuống đi." Vẻ mặt Tần Xuyên không còn kiên nhẫn, anh khó chịu nhất là loại người lề mề này, lãng phí thời gian của anh.
Bùi Tần Tần đã hiểu, phẩm chất tâm lý của người anh em này rất mạnh mẽ.
"Được rồi, đi lên hay đi xuống đều như nhau, em tới đây!" Thời gian rất gấp, Bùi Tần Tần thậm chí còn không có thời gian chuẩn bị tư thế nhảy, hai chân dùng sức giẫm một cái hướng về phía trước -- A, thật sự không được.
Bùi Tần Tần nhìn bàn tay cứu viện xinh đẹp cách đó không xa, trọng tâm cơ thể cô đột ngột rơi xuống.
Bùi Tần Tần: "..."
Không sao đâu! Sống sót qua một đêm đã là rất tuyệt! Cô không đau, không đau chút nào! Chỉ cần nhắm mắt lại là xong!
Tần Xuyên nhìn cô nhảy lên căn bản không có hy vọng cô có thể tự mình nhảy qua, trước khi cô ngã xuống, anh đã gọn gàng bước ra tường, dùng cánh tay rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cả người treo mình bên ngoài sân thượng, tay vững vàng nắm chặt cổ tay cô.
"Trèo lên." Tần Xuyên cúi đầu ra lệnh.
Đồ xấu xí này so với tưởng tượng của anh còn nhẹ hơn, gầy như vậy có ích lợi gì?
Bùi Tần Tần run rẩy mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thoáng qua độ cao gần bốn mươi mét dưới chân mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đầu tường đang dùng một tay kéo mình.
Khi hai người đang nhìn nhau, đôi mắt chán nản của Bùi Tần Tần giống như được truyền ánh sáng, đột nhiên sáng lên.
Đây là người sao? Đây là thần đi!
Quá cảm động! Lúc còn sống lại có thể gặp được người sẵn sàng liều mình để cứu cô! Hơn nữa người này còn cao còn đẹp trai như vậy! Chỉ là vận may người này không được tốt lắm, gặp phải cô.
Bùi Tần Tần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không góc chết 360 độ, dần dần khôi phục lý trí: "Anh mau buông em ra đi, một tay em không thể trèo lên nổi, một mình anh cũng không kéo nổi em. Anh có một vườn rau, còn có ao cá, có đủ thức ăn để duy trì sự sống, chỉ cần anh không ra ngoài, không gây tiếng động, nhưng tang thi kia hắn sẽ không để ý đến anh đâu, anh đừng sợ, đội cứu viện sẽ sớm đến đón anh."
Tần Xuyên: "..."
Thật sự phục rồi.
"Cô nhắm mắt lại đi." Tần Xuyên nói xong dừng lại một chút, bổ sung một điều kiện: "Cũng ngậm mồm của cô lại."
Rất ồn ào.
Bùi Tần Tần suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng là không thể nhìn người sống bằng con mắt trước khi sắp chết, như vậy sẽ chuốc lấy tai họa cho người kia. Lỡ đâu sau khi chết cô biến thành quỷ, âm hồn bất tán xúc phạm đến anh trai đồ ngủ thì làm sao bây giờ?
Bùi Tần Tần nhắm mắt ngậm miệng, yên lặng chờ chết.
Nhưng cảm giác rơi xuống này thật không đúng, tại sao cô lại cảm thấy giống như đang bay lên vậy?
Bùi Tần Tần lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt, chân đã chạm đất.
Trời ạ!
Bùi Tần Tần nhìn cổ tay bầm tím của mình, rồi nhìn người anh trai.. như chẳng có chuyện gì: "..."
Trâu thật, quả thật là phiên bản đời thực của Popeye.
"Anh trai, tay của anh không có sao chứ?" Bùi Tần Tần không khỏi lễ phép cùng cảm kích, chân thành quan tâm mà lo lắng cho cánh tay của anh.
Tần Xuyên không hề liếc mắt nhìn cô tí nào, tay của anh còn không bị trầy xước, có thể có chuyện gì?
Anh nhặt khẩu AKM phía sau lên, nói: "Đừng có kết thân loạn, cửa ở dưới lầu, tự cô đi đi."
Hở? Cứu người xong liền xua đuổi? Thật sự không cần lấy thù lao gì sao?
Thật là một chính nhân quân tử! Anh không chỉ coi thường lời hứa hẹn lấy thân báo đáp của cô, còn không vừa ý cô làm trâu làm ngựa!
Nhưng anh không vừa ý thì không vừa ý, tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng tranh thủ, vì tiếp tục phải sống sót!
Bùi Tần Tần đáng thương chớp mắt nói: "Anh trai, anh thật sự không thể để em ở lại sao? Em cái gì cũng có thể làm, kể cả giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, việc nhà đều có thể làm, em cũng có thể làm công việc thủ công, may quần áo, nuôi thú cưng."
"Không thể." Cứu người là một chuyện, nhưng cứu được rồi giữ cho họ sống sót lại là chuyện khác.
Không quen không biết, vì sao anh phải giữ cô lại nuôi nấng, anh cũng không phải cha cô.
"Thôi, vậy cũng tốt." Bùi Tần Tần hối hận trong lòng, thái độ của đối phương quá kiên định, không thích dây dưa nhiều.
Cô giơ tay lên dụi đôi mắt mờ mịt, đi theo Tần Xuyên xuống lầu, đột nhiên nhớ tới: "Anh trai, em không chỉ có thể giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, kể chuyện, làm ấm giường, tự tay may quần áo, nuôi thú cưng, mà em còn có thể trồng rau, nuôi cá, ấp gà con nữa!"
Ấp gà con?
Bước chân Tần Xuyên dừng lại, còn chưa kịp hỏi kỹ, sau lưng liền có thêm một trọng lượng, sau đó trọng lượng này từ trên lưng anh trượt xuống lắc lư, cuối cùng từ dưới chân anh lăn xuống.
Đây chính là thao tác gì?
Vẻ mặt Tần Xuyên vô cùng nghi hoặc, dùng chân chặn đứng thiếu nữ đang lăn xuống, khi anh đỡ cô dậy thì phát hiện nhiệt độ của đối phương không bình thường.
Tần Xuyên đưa tay sờ sờ cái trán của cô, vẻ mặt có chút một lời không thể nói hết.
Bị sốt nặng như vậy mà nói được nhiều thế, ở điều kiện bình thường chẳng phải bằng tám trăm con vịt sao?