Chương 18
[ Tại phòng họp]
- Lâm tổng tới rồi!
Chỉ cần nghe tới chữ Lâm tổng thôi, tất cả những người ngồi trong căn phòng đó đều điều chỉnh tư thế,dáng ngồi cho thật lịch sự,điều chỉnh cà vạt,tay áo để cho thật trang trọng nhất bởi vốn người như Lâm tổng vô cùng kĩ tính,anh thậm chí có thể hủy buổi họp này chỉ để giáo huấn cách ăn mặc và cư xử cho đám nhân viên của mình!
Bấy giờ,anh mới bước vào trong mang phong thái của nhà lãnh đạo uy quyền,chỉnh tề, cao ngạo.Những người trong phòng họp liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi đồng thanh chào anh:
- Lâm tổng ạ!
- Ngồi xuống đi,bắt đầu báo cáo.
Anh gật đầu rồi cho họ ngồi xuống để bắt đầu buổi họp.Cuộc họp diễn ra,ai cũng tự tin về bản báo cáo của mình:
- Lâm tổng đây là bản báo cáo của tổ tôi,trong tháng qua ta đã đầu tư và đẩy mạnh nhiều thị trường và mang lại nhiều doanh thu khủng,vị trí xếp hạng của PY vẫn dữ phong độ nắm hạng top ạ!
- Lâm tổng,đây là báo cáo của tổ kiểm tra chúng tôi,tháng 2 vừa qua 15 chi nhánh mà PY đầu tư đã được khởi hành, một số chi nhánh đã làm xong và đưa vào hoạt động.Ta thu được 0,5 usd mỗi giờ!
- Lâm tổng,đây là những sản phẩm đã được anh bàn giao và hoàn thành,sớm hơn mức dự tính là 30 ngày giảm xuống chỉ có 27 ngày là hoàn thành.Sản phẩm được tung ra sớm hơn dự kiến nhưng rất được ủng hộ và luôn trong tình trạng cháy hàng!
- .....
Lần lượt,lần lượt từng người đều nêu lên bản báo cáo của mình.Đây là buổi họp được tổ chức hàng tháng với tất cả các tổ trong công ty để mọi người có thể kiểm soát được việc làm,kiểm soát được tình hình. Những người được tuyển vào trong PY được sàn lọc rất kĩ, phải là những người hiểu rộng nghĩ nhiều,là những người tinh túy nhất về các tư duy và sử lí tình huống tóm gọn lại họ phải là người có đủ năng lực,có đủ tư cách.
- Lâm tổng cổ phần của chúng ta đã cao hơn tập đoàn HW của Tô tổng,xin chúc mừng!
- Ồ mọi người làm rất tốt!........ * Ha,có phải như vậy nên Tô tổng mới hẹn mình không?*
Tập đoàn HW được điều hành bởi Tô Sương điều hành,là tập đoàn chứng khoán cạnh tranh từng tí một với tập đoàn PY.Cũng là một chủ tịch trẻ điều hành một tập đoàn có tiếng,hai người bằng tuổi nhau,hai bên qua lại trao đổi với nhau rất thường xuyên nhưng quan hệ của họ không được tốt.Chỉ vì chữ " háu thắng" mà hai người họ gồng mình lên mà so đo với nhau, nhưng kết quả hầu như lần nào phần thắng thuộc về tập đoàn PY của anh.
- Tan họp, mọi người cùng cố gắng nhé!
- Vâng,thưa Lâm tổng!
- Cảm ơn Lâm tổng đã động viên!
Sau hơn tiếng rưỡi ngồi mòn mỏi ở trong phòng họp thế là cuộc họp đã kết thúc, anh đứng dậy kết thúc cuộc họp và không quên buông lời động viên tới những nhân viên của mình.Họ cũng vui vẻ đáp lời cảm ơn anh rồi cũng thu xếp đồ để quay trở về bàn làm việc.
Anh rời khỏi phòng họp nhưng không về phòng của mình mà đi một vòng khắp công ti để xem mọi người làm việc như thế nào.Mọi người làm việc rất tập trung,sẵn sàng trao đổi với nhau tìm ra những điểm khó.Anh cũng rất tận tình chỉ bảo,sửa chữa cho những nhân viên mới.Sau khi kiểm tra khảo sát một vòng xong anh quay trở về căn phòng của mình,đứng trước cửa phòng mà anh khựng lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc rồi quyết định mở nó ra......Ôi may quá,hai con người Hành Đông và Khuyến Nam đã rời khỏi đây. Anh thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào trong đóng cửa lại tiến đến bàn làm việc và tập trung vào công việc của mình.
Đồng hồ chỉ đúng 6:30 tối,anh mới ngồi dậy khỏi chiếc ghế làm việc,đưa tay lên vươn vai uốn người vài cái rồi tới bàn ghế sofa đằng kia rót cho mình một ly nước lên để uống. Vừa uống anh vừa đung đưa ly nước vừa ngắm nhìn toàn thành phố khi đã lên đèn từ trên cao bởi vốn dĩ phòng làm việc của anh nằm ở tầng cao nhất. Đứng ngắm đúng 5 phút đồng hồ chỉ đúng 6:35 anh đặt ly nước xuống bàn rồi đi đến phòng tắm trong phòng tắm rửa.
Một lúc sau anh bước ra với quả mái tóc ướt được vuốt lên trông rất quyến rũ,bộ quần áo sang trọng được anh mặc trước,bấy giờ đã là 6h50 phút chỉ còn 10 phút nữa để anh đến điểm hẹn.Anh vẫn thong thả tìm máy sấy tóc,sấy qua mái tóc đang ướt của mình.
6h55 phút có người gọi điện cho anh báo rằng đã cho xe đợi ở dưới sảnh chỉ cần chờ anh bước xuống sẽ lái xe đi,anh cúp máy tiện thể tắt luôn dây máy sấy, khoác áo vest lại,tiện tay vớ lấy chiếc đồng hồ mà đi ra khòng phòng. Công ty giờ đã vắng tanh không một bóng người,chỉ để lại hàng bóng đèn mờ mờ yếu ớt như đèn ngủ để soi sáng công ty về đêm. Bước ra khỏi công ty đã có chiếc xe oto đang trở trước cửa, người tài xế nhìn thấy anh liền ra khỏi xe cúi chào anh và nhanh tay mở cửa xe.Anh bước đến và lên xe đi thẳng tới chỗ hẹn.
Trong lúc đó ở nhà,cô đã quần quật làm xong hết tất cả các công việc của anh giao cho, người cô bây giờ rũ rượi mệt mỏi nằm lăn ra phía dưới ghế sofa,từ chiều đến giờ cô mới được nghỉ ngơi.Nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối, hiện giờ anh còn chưa về cô suy nghĩ và tự hỏi mình rằng khi nào anh về, liệu anh có về không??Mà không về cũng tốt ít nhất cũng cho cô tránh được mặt anh, cho cô chút thời gian yên bình.Nghĩ đến thế cô như đáng tan mọi mệt mỏi liền đứng dậy nhảy chân sáo mà múa hát,cô xuống bếp ăn nhẹ mấy lát bánh mì quyết thêm một chút bơ vàng beo béo ngọt ngọt,ôi thật hạnh phúc làm sao!
Và cũng ngay lúc đó tại nhà Ngụy gia.Bấy giờ Nhiên Y đã bị nhốt và bỏ đói trong căn phòng đó được cả ngày trời rồi,Nhiên y bên trong gào thét đã kiệt sức,còn dì kế và A Hạo ở ngoài cũng sốt sắng cả lên, không biết khi nào con của mình,vợ của mình với được Ba cô thả ra nữa. Vừa nhìn cái khoá đã khoá cánh cửa kia lại,dì kế nhìn sót thương cho con nhưng miệng lại luôn lắp bắp chửi rủa:
- Con ả Ngụy Kiều Vy ngu ngốc đáng chết,mày dám để con tao lâm vào cành như này,tao sẽ trả thù mày gấp đồi.Đồ con thú hoang dại.
Bà dì kế luôn mồm chửi mắng cô,luôn cho rằng chỉ vì cô mà con gái bà- Nhiên Y mới bị như thế,nhưng bà đâu biết được người châm ngòi cho việc này lại chính là con gái bà.
- Lâm tổng tới rồi!
Chỉ cần nghe tới chữ Lâm tổng thôi, tất cả những người ngồi trong căn phòng đó đều điều chỉnh tư thế,dáng ngồi cho thật lịch sự,điều chỉnh cà vạt,tay áo để cho thật trang trọng nhất bởi vốn người như Lâm tổng vô cùng kĩ tính,anh thậm chí có thể hủy buổi họp này chỉ để giáo huấn cách ăn mặc và cư xử cho đám nhân viên của mình!
Bấy giờ,anh mới bước vào trong mang phong thái của nhà lãnh đạo uy quyền,chỉnh tề, cao ngạo.Những người trong phòng họp liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi đồng thanh chào anh:
- Lâm tổng ạ!
- Ngồi xuống đi,bắt đầu báo cáo.
Anh gật đầu rồi cho họ ngồi xuống để bắt đầu buổi họp.Cuộc họp diễn ra,ai cũng tự tin về bản báo cáo của mình:
- Lâm tổng đây là bản báo cáo của tổ tôi,trong tháng qua ta đã đầu tư và đẩy mạnh nhiều thị trường và mang lại nhiều doanh thu khủng,vị trí xếp hạng của PY vẫn dữ phong độ nắm hạng top ạ!
- Lâm tổng,đây là báo cáo của tổ kiểm tra chúng tôi,tháng 2 vừa qua 15 chi nhánh mà PY đầu tư đã được khởi hành, một số chi nhánh đã làm xong và đưa vào hoạt động.Ta thu được 0,5 usd mỗi giờ!
- Lâm tổng,đây là những sản phẩm đã được anh bàn giao và hoàn thành,sớm hơn mức dự tính là 30 ngày giảm xuống chỉ có 27 ngày là hoàn thành.Sản phẩm được tung ra sớm hơn dự kiến nhưng rất được ủng hộ và luôn trong tình trạng cháy hàng!
- .....
Lần lượt,lần lượt từng người đều nêu lên bản báo cáo của mình.Đây là buổi họp được tổ chức hàng tháng với tất cả các tổ trong công ty để mọi người có thể kiểm soát được việc làm,kiểm soát được tình hình. Những người được tuyển vào trong PY được sàn lọc rất kĩ, phải là những người hiểu rộng nghĩ nhiều,là những người tinh túy nhất về các tư duy và sử lí tình huống tóm gọn lại họ phải là người có đủ năng lực,có đủ tư cách.
- Lâm tổng cổ phần của chúng ta đã cao hơn tập đoàn HW của Tô tổng,xin chúc mừng!
- Ồ mọi người làm rất tốt!........ * Ha,có phải như vậy nên Tô tổng mới hẹn mình không?*
Tập đoàn HW được điều hành bởi Tô Sương điều hành,là tập đoàn chứng khoán cạnh tranh từng tí một với tập đoàn PY.Cũng là một chủ tịch trẻ điều hành một tập đoàn có tiếng,hai người bằng tuổi nhau,hai bên qua lại trao đổi với nhau rất thường xuyên nhưng quan hệ của họ không được tốt.Chỉ vì chữ " háu thắng" mà hai người họ gồng mình lên mà so đo với nhau, nhưng kết quả hầu như lần nào phần thắng thuộc về tập đoàn PY của anh.
- Tan họp, mọi người cùng cố gắng nhé!
- Vâng,thưa Lâm tổng!
- Cảm ơn Lâm tổng đã động viên!
Sau hơn tiếng rưỡi ngồi mòn mỏi ở trong phòng họp thế là cuộc họp đã kết thúc, anh đứng dậy kết thúc cuộc họp và không quên buông lời động viên tới những nhân viên của mình.Họ cũng vui vẻ đáp lời cảm ơn anh rồi cũng thu xếp đồ để quay trở về bàn làm việc.
Anh rời khỏi phòng họp nhưng không về phòng của mình mà đi một vòng khắp công ti để xem mọi người làm việc như thế nào.Mọi người làm việc rất tập trung,sẵn sàng trao đổi với nhau tìm ra những điểm khó.Anh cũng rất tận tình chỉ bảo,sửa chữa cho những nhân viên mới.Sau khi kiểm tra khảo sát một vòng xong anh quay trở về căn phòng của mình,đứng trước cửa phòng mà anh khựng lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc rồi quyết định mở nó ra......Ôi may quá,hai con người Hành Đông và Khuyến Nam đã rời khỏi đây. Anh thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào trong đóng cửa lại tiến đến bàn làm việc và tập trung vào công việc của mình.
Đồng hồ chỉ đúng 6:30 tối,anh mới ngồi dậy khỏi chiếc ghế làm việc,đưa tay lên vươn vai uốn người vài cái rồi tới bàn ghế sofa đằng kia rót cho mình một ly nước lên để uống. Vừa uống anh vừa đung đưa ly nước vừa ngắm nhìn toàn thành phố khi đã lên đèn từ trên cao bởi vốn dĩ phòng làm việc của anh nằm ở tầng cao nhất. Đứng ngắm đúng 5 phút đồng hồ chỉ đúng 6:35 anh đặt ly nước xuống bàn rồi đi đến phòng tắm trong phòng tắm rửa.
Một lúc sau anh bước ra với quả mái tóc ướt được vuốt lên trông rất quyến rũ,bộ quần áo sang trọng được anh mặc trước,bấy giờ đã là 6h50 phút chỉ còn 10 phút nữa để anh đến điểm hẹn.Anh vẫn thong thả tìm máy sấy tóc,sấy qua mái tóc đang ướt của mình.
6h55 phút có người gọi điện cho anh báo rằng đã cho xe đợi ở dưới sảnh chỉ cần chờ anh bước xuống sẽ lái xe đi,anh cúp máy tiện thể tắt luôn dây máy sấy, khoác áo vest lại,tiện tay vớ lấy chiếc đồng hồ mà đi ra khòng phòng. Công ty giờ đã vắng tanh không một bóng người,chỉ để lại hàng bóng đèn mờ mờ yếu ớt như đèn ngủ để soi sáng công ty về đêm. Bước ra khỏi công ty đã có chiếc xe oto đang trở trước cửa, người tài xế nhìn thấy anh liền ra khỏi xe cúi chào anh và nhanh tay mở cửa xe.Anh bước đến và lên xe đi thẳng tới chỗ hẹn.
Trong lúc đó ở nhà,cô đã quần quật làm xong hết tất cả các công việc của anh giao cho, người cô bây giờ rũ rượi mệt mỏi nằm lăn ra phía dưới ghế sofa,từ chiều đến giờ cô mới được nghỉ ngơi.Nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối, hiện giờ anh còn chưa về cô suy nghĩ và tự hỏi mình rằng khi nào anh về, liệu anh có về không??Mà không về cũng tốt ít nhất cũng cho cô tránh được mặt anh, cho cô chút thời gian yên bình.Nghĩ đến thế cô như đáng tan mọi mệt mỏi liền đứng dậy nhảy chân sáo mà múa hát,cô xuống bếp ăn nhẹ mấy lát bánh mì quyết thêm một chút bơ vàng beo béo ngọt ngọt,ôi thật hạnh phúc làm sao!
Và cũng ngay lúc đó tại nhà Ngụy gia.Bấy giờ Nhiên Y đã bị nhốt và bỏ đói trong căn phòng đó được cả ngày trời rồi,Nhiên y bên trong gào thét đã kiệt sức,còn dì kế và A Hạo ở ngoài cũng sốt sắng cả lên, không biết khi nào con của mình,vợ của mình với được Ba cô thả ra nữa. Vừa nhìn cái khoá đã khoá cánh cửa kia lại,dì kế nhìn sót thương cho con nhưng miệng lại luôn lắp bắp chửi rủa:
- Con ả Ngụy Kiều Vy ngu ngốc đáng chết,mày dám để con tao lâm vào cành như này,tao sẽ trả thù mày gấp đồi.Đồ con thú hoang dại.
Bà dì kế luôn mồm chửi mắng cô,luôn cho rằng chỉ vì cô mà con gái bà- Nhiên Y mới bị như thế,nhưng bà đâu biết được người châm ngòi cho việc này lại chính là con gái bà.