Chương 27
Nhưng mà dù sao thì anh cũng đã cứu cô phe này,ít ra cô không phải ở lại đây rửa đống bát hoặc bị đưa lên kiện rằng đi ăn không trả tiền như vậy còn nhục hơn nữa..... Nhưng mà cái số tiền lớn như vậy, một người như cô thì lấy gì mà trả,sổ tiết kiệm của mẹ để lại thì bị ba dữ rồi,còn thẻ ngân hàng thì còn chưa đến chục triệu thì lấy đâu ra tiền trả. Cô vừa đi ra ngoài vừa suy nghĩ,để ý mới thấy anh đã đi từ lúc nào không hay! Cái con người này,đi chả nói một câu gì hết, ít ra từ đây về tập đoàn cũng tiện đường về nhà mà,cô có thể xin đi nhờ một đoạn,vậy mà..... haiz,ở đấy mà than trời gì nữa,cô đành vẫy tay gọi xe về thôi!
Về đến nhà,cổng đã được mở sẵn,quái lạ,giờ này là đầu giờ chiều cùng nghĩa với việc là vẫn trong giờ làm việc,nên anh không thể về giờ này được..... À mà cái con người làm chỉ cả một tập đoàn như hắn thì ra vào,đến và FDI về lúc nào mà chả được. Cô nhún vai mặc kệ,dù sao chả phải đối mặt với nhau, bước vào nhà. Vừa bước vào nhà cô cảm nhận được hơi ấm cúng toả ra, không phải cái lạnh lẽo bới cái tính đăm chiêu của hắn,tò mò cô đưa mắt nhìn quanh thì:
- Kiều Vy,con về rồi đấy à!?
- Ba,mẹ hai người về rồi ạ!?
- Đương nhiên ta nhớ con quá mà!
- Kiều Vy lại đây ta xem,sao con gầy đi thế này!
Bà Lâm ân cần lại gần cô,nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô. Cảm giác thật ấm áp,như người mẹ hiền đang nhìn âu yếm đứa con của mình vậy. Điều này vốn đã chôn vùi từ khi mẹ cô mất,nay lại tái hiện lại bởi người mẹ " chồng " đây!
- À mà thằng Hoàng đâu,không về với con sao? -- Ông Lâm ngó nghiêng không thấy con trai mình đâu,bèn hỏi!
- Dạ anh ấy nói có việc làm nên không về,chắc là tối mới về ạ!
Miệng Kiều Vy nói còn chưa khô,bà Lâm đã nhăn nhó càu nhàu:
- Cái thằng này,lúc nào cũng công việc. Con đừng để ý,lên phòng nghỉ ngơi đi rồi chiều này ta với con đi mua sắm,tối đến ta sẽ đi ăn hàng nhẹ!
Kiều Vy khẽ gật nhẹ cái đầu,rồi cũng quay người rời đi.
- Kiều Vy con đi đâu vậy?
- Dạ về phòng con ngủ ạ!
- Con nói gì cơ,nó xếp phòng con ở đâu vậy?
Bỗng nhiên cô nhận ra điều gì đó mà lắp bắp nói lại ngay:
- À...... à thì con.....con ra xem anh ấy về chưa ạ!
- Ùi giời ạ,kệ nó đi con. Đi nghỉ ngơi đi rồi bọn ta sẽ dẫn con đi chơi vào chiều nay!
Nghe vậy bà Lâm phủi tay nói đôi ba lời rồi kêu cô hãy lên phòng nghỉ ngơi. Nói thế thôi chứ trong lòng bà vui lắm bởi thấy hai đứa thuận hoà vậy mà. Còn cô thì được một phen hết hồn,cũng đúng thôi lâu ngày thành thói quen nếu hai ông bà không lên tiếng thắc mắc thì chắc cô cũng về chỗ nhà kho kia ở mất thôi!
Đi lên phòng ngủ,căn phòng cô được xếp cạnh hắn nhưng cô chưa từng vào đây ngủ bao giờ. Mở cửa phòng ra trao ôi quả thực nó đẹp và khác xa căn nhà kho kia lắm,rộng rãi thoải mái ban công hướng ra vườn sau và bể bơi của biệt thự này. Khoảng trời rộng rãi có ghế ngồi và bàn nhỏ ở ngoài đó,chắc là để phục vụ việc ngắm trăng của anh chẳng? Nhìn quanh một vòng vốn chẳng có đồ trang trí gì hết, một số quần áo mà cô chưa dùng được xếp gọn gàng trong tủ. Tham quan một lúc cô mới chịu ngả mình xuống chiếc giường êm ái của căn phòng này,cũng chẳng hiểu sao chắc vì nó quá êm ái nên cô đã ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Kiều Vy ngủ mãi cho đến khi trời đã sập tối mãi cho đến khi bà Lâm lên gọi mới chịu nhiu mắt tỉnh dậy.
- Kiều Vy,dậy thôi ta đi ăn tối nào!
- ummm~.... A mẹ,con ngủ quên mất.Lại lỡ hẹn đi mua sắm với mẹ chiều nay rồi!
- Aiz không sao đâu,không sao đâu. Giờ ta đi ăn tối ha,rồi ăn xong ta muốn đi đâu cũng được!
- Dạ,vậy con đi tắm rửa rồi chúng ta cùng đi ạ!
- Ừm,ta sẽ đợi con dưới nhà!
Cô gật đầu vui vẻ rồi cũng soạn đồ để tắm rửa. Chỉ là ăn tối vui vẻ thôi nên cô chọn cho mình bộ đồ thoải mái nhất,áo phông,quần jeans thêm đôi giày phù hợp với bộ đồ là có thể đi rồi.
Xuống dưới nhà cả ông bà Lâm đều đang đợi cô rồi,hai người mặc bộ đồ thoải mái nhưng không kém phần lịch sự và phần phóng khoáng.
- Ba mẹ, để hai người chờ lâu rồi!
- Không sao đâu con gái,chúng ta đi thôi!
Ông Lâm ân cần cười rồi đáp lại,tay nhẹ nhàng xoa đầu cô con dâu của mình như một đứa con gái bé bỏng. Quả thực nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ luôn rằng cô là con gái của hai người họ. Đã thế còn diện bộ đồ trẻ trung năng động thêm tóc búi đuôi ngựa khiến cô trông trẻ con hơn vậy.
Thay vì có tài xế,lần này ông Lâm tự mình lái xe để đưa gia đình mình đi chơi. Đường phố xa hoa với ngôi nhà cao tầng,thật không khó để tưởng tượng được cảnh về đêm nó trông như thế nào bởi ngay cả ban ngày nó cùng đã vô cùng đẹp rồi,giờ khi mấy căn nhà ấy diện trên mình bộ quần áo lấp lánh ánh đèn thì nó còn đẹp hơn nữa!
Về đến nhà,cổng đã được mở sẵn,quái lạ,giờ này là đầu giờ chiều cùng nghĩa với việc là vẫn trong giờ làm việc,nên anh không thể về giờ này được..... À mà cái con người làm chỉ cả một tập đoàn như hắn thì ra vào,đến và FDI về lúc nào mà chả được. Cô nhún vai mặc kệ,dù sao chả phải đối mặt với nhau, bước vào nhà. Vừa bước vào nhà cô cảm nhận được hơi ấm cúng toả ra, không phải cái lạnh lẽo bới cái tính đăm chiêu của hắn,tò mò cô đưa mắt nhìn quanh thì:
- Kiều Vy,con về rồi đấy à!?
- Ba,mẹ hai người về rồi ạ!?
- Đương nhiên ta nhớ con quá mà!
- Kiều Vy lại đây ta xem,sao con gầy đi thế này!
Bà Lâm ân cần lại gần cô,nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô. Cảm giác thật ấm áp,như người mẹ hiền đang nhìn âu yếm đứa con của mình vậy. Điều này vốn đã chôn vùi từ khi mẹ cô mất,nay lại tái hiện lại bởi người mẹ " chồng " đây!
- À mà thằng Hoàng đâu,không về với con sao? -- Ông Lâm ngó nghiêng không thấy con trai mình đâu,bèn hỏi!
- Dạ anh ấy nói có việc làm nên không về,chắc là tối mới về ạ!
Miệng Kiều Vy nói còn chưa khô,bà Lâm đã nhăn nhó càu nhàu:
- Cái thằng này,lúc nào cũng công việc. Con đừng để ý,lên phòng nghỉ ngơi đi rồi chiều này ta với con đi mua sắm,tối đến ta sẽ đi ăn hàng nhẹ!
Kiều Vy khẽ gật nhẹ cái đầu,rồi cũng quay người rời đi.
- Kiều Vy con đi đâu vậy?
- Dạ về phòng con ngủ ạ!
- Con nói gì cơ,nó xếp phòng con ở đâu vậy?
Bỗng nhiên cô nhận ra điều gì đó mà lắp bắp nói lại ngay:
- À...... à thì con.....con ra xem anh ấy về chưa ạ!
- Ùi giời ạ,kệ nó đi con. Đi nghỉ ngơi đi rồi bọn ta sẽ dẫn con đi chơi vào chiều nay!
Nghe vậy bà Lâm phủi tay nói đôi ba lời rồi kêu cô hãy lên phòng nghỉ ngơi. Nói thế thôi chứ trong lòng bà vui lắm bởi thấy hai đứa thuận hoà vậy mà. Còn cô thì được một phen hết hồn,cũng đúng thôi lâu ngày thành thói quen nếu hai ông bà không lên tiếng thắc mắc thì chắc cô cũng về chỗ nhà kho kia ở mất thôi!
Đi lên phòng ngủ,căn phòng cô được xếp cạnh hắn nhưng cô chưa từng vào đây ngủ bao giờ. Mở cửa phòng ra trao ôi quả thực nó đẹp và khác xa căn nhà kho kia lắm,rộng rãi thoải mái ban công hướng ra vườn sau và bể bơi của biệt thự này. Khoảng trời rộng rãi có ghế ngồi và bàn nhỏ ở ngoài đó,chắc là để phục vụ việc ngắm trăng của anh chẳng? Nhìn quanh một vòng vốn chẳng có đồ trang trí gì hết, một số quần áo mà cô chưa dùng được xếp gọn gàng trong tủ. Tham quan một lúc cô mới chịu ngả mình xuống chiếc giường êm ái của căn phòng này,cũng chẳng hiểu sao chắc vì nó quá êm ái nên cô đã ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Kiều Vy ngủ mãi cho đến khi trời đã sập tối mãi cho đến khi bà Lâm lên gọi mới chịu nhiu mắt tỉnh dậy.
- Kiều Vy,dậy thôi ta đi ăn tối nào!
- ummm~.... A mẹ,con ngủ quên mất.Lại lỡ hẹn đi mua sắm với mẹ chiều nay rồi!
- Aiz không sao đâu,không sao đâu. Giờ ta đi ăn tối ha,rồi ăn xong ta muốn đi đâu cũng được!
- Dạ,vậy con đi tắm rửa rồi chúng ta cùng đi ạ!
- Ừm,ta sẽ đợi con dưới nhà!
Cô gật đầu vui vẻ rồi cũng soạn đồ để tắm rửa. Chỉ là ăn tối vui vẻ thôi nên cô chọn cho mình bộ đồ thoải mái nhất,áo phông,quần jeans thêm đôi giày phù hợp với bộ đồ là có thể đi rồi.
Xuống dưới nhà cả ông bà Lâm đều đang đợi cô rồi,hai người mặc bộ đồ thoải mái nhưng không kém phần lịch sự và phần phóng khoáng.
- Ba mẹ, để hai người chờ lâu rồi!
- Không sao đâu con gái,chúng ta đi thôi!
Ông Lâm ân cần cười rồi đáp lại,tay nhẹ nhàng xoa đầu cô con dâu của mình như một đứa con gái bé bỏng. Quả thực nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ luôn rằng cô là con gái của hai người họ. Đã thế còn diện bộ đồ trẻ trung năng động thêm tóc búi đuôi ngựa khiến cô trông trẻ con hơn vậy.
Thay vì có tài xế,lần này ông Lâm tự mình lái xe để đưa gia đình mình đi chơi. Đường phố xa hoa với ngôi nhà cao tầng,thật không khó để tưởng tượng được cảnh về đêm nó trông như thế nào bởi ngay cả ban ngày nó cùng đã vô cùng đẹp rồi,giờ khi mấy căn nhà ấy diện trên mình bộ quần áo lấp lánh ánh đèn thì nó còn đẹp hơn nữa!