Chương 11: Cô đúng là tài giỏi thật đó. Có thể khiến anh tôi mê cô đến vậy?
" Anh đừng bận tâm. Cuộc sống của em, em tự biết nên làm như thế nào mà."
" Hôn nhân không có tình yêu. Thực sự rất đau khổ. Em chia tay Thiên Minh rồi quay về bên anh có được không? Anh tốt hơn Thiên Minh gấp ngàn lần, chẳng lẽ em không biết sao?"
Cuối cùng anh cũng lộ bản chất, anh đưa cô về không hẳn vì tốt bụng, mà thật ra anh muốn xen vào cuộc sống của cô, anh muốn cô từ bỏ người chồng trên danh nghĩa kia.
" Cho dù em có chia tay Thiên Minh đi chăng nữa. Chúng ta cũng không thể đến được với nhau."_cô nói.
" Đối với anh không gì là không thể. Chỉ cần em nói em còn yêu anh. Anh sẽ làn tất cả để được bên cạnh em. Anh không chấp mấy lời dị nghị của những người ngoài cuộc."
Cô im lặng một hồi lâu, không muốn trả lời anh, bởi vì cô đã hết tình cảm với anh rồi. Đúng là họ từng yêu nhau say đắm, nhưng nhiều chuyện xảy đến, khiến tình cảm của cô cũng không còn nhiều như xưa, với cô anh chỉ là người anh chồng đáng kính.
" Nếu anh còn tiếp tục nói mấy lời vô bổ nữa. Thì bỏ em xuống xe đi."_cô nhất quyết.
" Thôi được rồi anh không nói nữa, em đừng giận."
Hai người bọn họ im lặng cho tới lúc về tới nhà, không nói thêm câu nào nữa.
Vừa vào nhà cô đã gặp phu nhân và chủ tịch Huỳnh ngồi dưới sảnh.
" Sao con lại đi chung với Thiên Ân? Thiên Minh đã về trước cách đây một tiếng rồi, con không đi chung với nó sao?"_bà ấy hỏi.
" Dạ..."_cô ấp úng không biết nói sao.
" Con gặp Tiểu Thư trên đường, nên đưa em ấy về nhà."_Thiên Ân đáp.
" Thiên Minh bỏ rơi con giữa đường à?"_chủ tịch hỏi.
Cô đứng một hồi lâu, cũng không biết nên viện lấy cớ gì cho chu toàn. Lúc này Huỳnh Thiên Minh từ trên lầu đi xuống.
" Là con bỏ cô ấy giữa đường đấy."_anh ta nói.
" Con bị điên à?"_chủ tịch hỏi.
" Là do cô ấy muốn đi bộ, không tin ba mẹ cứ hỏi thử."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô chờ câu trả lời.
" Dạ vâng, là do con muốn tự mình về nhà."
Thiên Ân nhìn cô khó hiểu, anh không tin là cô muốn tự mình về nhà, anh thấy cô đứng chờ xe rất lâu, mà cô lại kêu muốn đi bộ về nhà sao? Anh biết là vô lý nhưng cũng không muốn nói gì thêm, sợ sẽ ảnh hưởng hòa khí.
" Hai đứa giận nhau à?"_phu nhân hỏi.
" Mẹ đừng lo lắng, chỉ là vợ chồng đôi khi xảy ra xung đột một chút thôi ạ."
" Dù gì cũng là vợ chồng, giận nhau thì thôi đành. Sao con lại bỏ vợ giữa đường như vậy?"_chủ tịch hỏi.
Cô không nghĩ là mọi chuyện đi quá xa như vậy, bọn họ cứ mắng Huỳnh Thiên Minh, xong anh ta lại kím chuyện với cô cho mà xem.
" Con biết sai rồi. Con sẽ chú ý hơn."_hắn nói xong định bỏ lên phòng.
" Thiên Minh, em nói chuyện với anh một chút."_Thiên Ân nói.
Hai người họ từ hôm cãi nhau vẫn chưa làm lành lại, hắn đang còn giận lẫy nên cũng không muốn nói chuyện. Nhưng có ba mẹ ở đây, nên hắn đành chấp nhận vậy.
Hai người bọn họ ra sau nhà nói chuyện với nhau, còn cô thì trở về phòng, cô thấy hơi bất an, nhưng cô không thể xen vào chuyện của bọn họ được. Chỉ mong Thiên Ân không nói gì quá đáng.
" Anh muốn nói gì với em?"_hắn hỏi.
" Sao em lại đối xử với vợ mình như vậy? Cô ấy là vợ của em, em không bảo vệ cô ấy thì thôi. Còn ức hiếp cô ấy?"
Hắn cảm thấy rất nực cười, chuyện vợ chồng của bọn họ, anh làm gì có quyền mà xen vào?
" Anh à. Hay cho câu vợ của em. Vợ của em thì em đối xử như thế nào là chuyện của em. Anh quan tâm quá làm gì? Hay là anh đang tơ tưởng đến vợ của em?"_hắn đáp.
" Huỳnh Thiên Minh. Anh là anh trai của em, anh thấy em không tốt nên muốn nhắc nhở em, em đừng ăn nói xằng bậy."
Anh là vì quan tâm cô, không muốn thấy cô chịu tủi nhục như vậy, anh muốn sau hôm nay Thiên Minh sẽ nghe anh mà đối xử khác với cô.
" Vậy thì em cảm ơn anh nhé. Anh đưa vợ em về nhà. Em sẽ nhớ ơn của anh lắm."
" Em không cần khách sáo. Đây là chuyện nên làm."
" Tốt nhất là anh đừng để em phát hiện giữa anh và cô ta có mối quan hệ gì khác."_hắn nói rồi liền bỏ đi.
Trong phòng.
Cô ngồi một góc trên giường, cảm thấy rất bất an, cô sợ Thiên Ân sẽ nói gì đó khiến Huỳnh Thiên Minh tức giận mà tìm cô.
Hắn trở về phòng
" Rầm"_tiếng đóng của lớn.
" Cô đúng là tài giỏi thật đó. Có thể khiến anh tôi mê cô đến vậy?"_hắn nói.
Cô hoảng sợ vì tiếng cửa lúc nãy. Cô không dám trả lời hắn, sợ hắn sẽ nổi điên lên mà giết cô mất.
" Có phải cô cố tình chọc tức tôi. Để tôi bỏ cô giữa đường, để cô có cơ hội đi chung với anh tôi đúng không?"
Hắn bước lại sát mép giường chỗ cô đang ngồi, khiến cô sợ mà liền đứng dậy. Hắn càng tiến tới hơn nữa, ép cô vào một góc trong tường, hai tay hắn chắn lại, không cho cô thoát ra được.
" Hôn nhân không có tình yêu. Thực sự rất đau khổ. Em chia tay Thiên Minh rồi quay về bên anh có được không? Anh tốt hơn Thiên Minh gấp ngàn lần, chẳng lẽ em không biết sao?"
Cuối cùng anh cũng lộ bản chất, anh đưa cô về không hẳn vì tốt bụng, mà thật ra anh muốn xen vào cuộc sống của cô, anh muốn cô từ bỏ người chồng trên danh nghĩa kia.
" Cho dù em có chia tay Thiên Minh đi chăng nữa. Chúng ta cũng không thể đến được với nhau."_cô nói.
" Đối với anh không gì là không thể. Chỉ cần em nói em còn yêu anh. Anh sẽ làn tất cả để được bên cạnh em. Anh không chấp mấy lời dị nghị của những người ngoài cuộc."
Cô im lặng một hồi lâu, không muốn trả lời anh, bởi vì cô đã hết tình cảm với anh rồi. Đúng là họ từng yêu nhau say đắm, nhưng nhiều chuyện xảy đến, khiến tình cảm của cô cũng không còn nhiều như xưa, với cô anh chỉ là người anh chồng đáng kính.
" Nếu anh còn tiếp tục nói mấy lời vô bổ nữa. Thì bỏ em xuống xe đi."_cô nhất quyết.
" Thôi được rồi anh không nói nữa, em đừng giận."
Hai người bọn họ im lặng cho tới lúc về tới nhà, không nói thêm câu nào nữa.
Vừa vào nhà cô đã gặp phu nhân và chủ tịch Huỳnh ngồi dưới sảnh.
" Sao con lại đi chung với Thiên Ân? Thiên Minh đã về trước cách đây một tiếng rồi, con không đi chung với nó sao?"_bà ấy hỏi.
" Dạ..."_cô ấp úng không biết nói sao.
" Con gặp Tiểu Thư trên đường, nên đưa em ấy về nhà."_Thiên Ân đáp.
" Thiên Minh bỏ rơi con giữa đường à?"_chủ tịch hỏi.
Cô đứng một hồi lâu, cũng không biết nên viện lấy cớ gì cho chu toàn. Lúc này Huỳnh Thiên Minh từ trên lầu đi xuống.
" Là con bỏ cô ấy giữa đường đấy."_anh ta nói.
" Con bị điên à?"_chủ tịch hỏi.
" Là do cô ấy muốn đi bộ, không tin ba mẹ cứ hỏi thử."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô chờ câu trả lời.
" Dạ vâng, là do con muốn tự mình về nhà."
Thiên Ân nhìn cô khó hiểu, anh không tin là cô muốn tự mình về nhà, anh thấy cô đứng chờ xe rất lâu, mà cô lại kêu muốn đi bộ về nhà sao? Anh biết là vô lý nhưng cũng không muốn nói gì thêm, sợ sẽ ảnh hưởng hòa khí.
" Hai đứa giận nhau à?"_phu nhân hỏi.
" Mẹ đừng lo lắng, chỉ là vợ chồng đôi khi xảy ra xung đột một chút thôi ạ."
" Dù gì cũng là vợ chồng, giận nhau thì thôi đành. Sao con lại bỏ vợ giữa đường như vậy?"_chủ tịch hỏi.
Cô không nghĩ là mọi chuyện đi quá xa như vậy, bọn họ cứ mắng Huỳnh Thiên Minh, xong anh ta lại kím chuyện với cô cho mà xem.
" Con biết sai rồi. Con sẽ chú ý hơn."_hắn nói xong định bỏ lên phòng.
" Thiên Minh, em nói chuyện với anh một chút."_Thiên Ân nói.
Hai người họ từ hôm cãi nhau vẫn chưa làm lành lại, hắn đang còn giận lẫy nên cũng không muốn nói chuyện. Nhưng có ba mẹ ở đây, nên hắn đành chấp nhận vậy.
Hai người bọn họ ra sau nhà nói chuyện với nhau, còn cô thì trở về phòng, cô thấy hơi bất an, nhưng cô không thể xen vào chuyện của bọn họ được. Chỉ mong Thiên Ân không nói gì quá đáng.
" Anh muốn nói gì với em?"_hắn hỏi.
" Sao em lại đối xử với vợ mình như vậy? Cô ấy là vợ của em, em không bảo vệ cô ấy thì thôi. Còn ức hiếp cô ấy?"
Hắn cảm thấy rất nực cười, chuyện vợ chồng của bọn họ, anh làm gì có quyền mà xen vào?
" Anh à. Hay cho câu vợ của em. Vợ của em thì em đối xử như thế nào là chuyện của em. Anh quan tâm quá làm gì? Hay là anh đang tơ tưởng đến vợ của em?"_hắn đáp.
" Huỳnh Thiên Minh. Anh là anh trai của em, anh thấy em không tốt nên muốn nhắc nhở em, em đừng ăn nói xằng bậy."
Anh là vì quan tâm cô, không muốn thấy cô chịu tủi nhục như vậy, anh muốn sau hôm nay Thiên Minh sẽ nghe anh mà đối xử khác với cô.
" Vậy thì em cảm ơn anh nhé. Anh đưa vợ em về nhà. Em sẽ nhớ ơn của anh lắm."
" Em không cần khách sáo. Đây là chuyện nên làm."
" Tốt nhất là anh đừng để em phát hiện giữa anh và cô ta có mối quan hệ gì khác."_hắn nói rồi liền bỏ đi.
Trong phòng.
Cô ngồi một góc trên giường, cảm thấy rất bất an, cô sợ Thiên Ân sẽ nói gì đó khiến Huỳnh Thiên Minh tức giận mà tìm cô.
Hắn trở về phòng
" Rầm"_tiếng đóng của lớn.
" Cô đúng là tài giỏi thật đó. Có thể khiến anh tôi mê cô đến vậy?"_hắn nói.
Cô hoảng sợ vì tiếng cửa lúc nãy. Cô không dám trả lời hắn, sợ hắn sẽ nổi điên lên mà giết cô mất.
" Có phải cô cố tình chọc tức tôi. Để tôi bỏ cô giữa đường, để cô có cơ hội đi chung với anh tôi đúng không?"
Hắn bước lại sát mép giường chỗ cô đang ngồi, khiến cô sợ mà liền đứng dậy. Hắn càng tiến tới hơn nữa, ép cô vào một góc trong tường, hai tay hắn chắn lại, không cho cô thoát ra được.