Chương 39: Đến Kịp Lúc
Tiêu Tuấn hơi nheo mắt lại, vì tốc độ tuyết rơi bắt đầu nhiều hơn nên anh không nhìn rõ. Nhưng việc đầu tiên mà anh khẳng định được chắc chắn, chính là Bạch Nhược Đình không đi một mình.
Anh cầm ô đi lên, mắt vẫn nhìn về phía cô và Tư Bằng còn đang loay hoay ngoài xe. Vốn dĩ cô không định đi ăn bên ngoài, nhưng Bạch phu nhân lại bảo gần đây thấy cô xanh xao nên muốn cô bồi bổ. Bà gợi ý cho cô một nhà hàng, chủ nhà hàng là bạn lâu năm của bà, làm các món quê rất ngon.
“Tiểu thư! Trời đang nổi tuyết, khoác thêm áo đi!”
Tư Bằng vừa nói vừa cầm áo len lông cừu đưa về phía cô. Nhưng cùng lúc đó, Tiêu Tuấn lại bước đến. Gương mặt có ngũ quan hài hoà, đôi mắt thâm sâu, vân trung rõ ràng. Khoảnh khắc anh thu lại chiếc ô đen trong tay, vài hoa tuyết nhỏ điểm lên tóc. Có bóng người sau lưng làm Bạch Nhược Đình chú ý, quay người lại mới phát hiện ra đó là anh.
Cô hé môi, không hiểu bản thân đang cảm thấy thế nào mà cứ như mình bị bắt giang tại trận, sợ anh hiểu lầm.
“Tiêu Tuấn?”
Tiêu Tuấn bước đến, nhanh tay bắt lấy chiếc áo len trong tay của Tư Bằng rồi khoác lên cho cô.
“Anh ta nói đúng. Trời đang trở lạnh, em phải chú ý một chút.”
Bạch Nhược Đình còn nhớ rằng lúc sáng mình vừa ở bệnh viện về, nhớ rõ ngày mốt anh mới xuất viện. Vậy nên bây giờ khi thấy anh ở đây, hình ảnh Tư Bằng đứng ở sau lưng lập tức lu mờ tất cả.
“Anh xuất viện khi nào thế? Sao không nói với tôi?”
Hai người sánh vai nhau đi vào bên trong, khiến Tư Bằng đứng ở phía sau chỉ biết im lặng. Trước khi khuất khỏi tầm nhìn, Tiêu Tuấn còn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Em sẽ đến đón anh sao?”
Tiêu Tuấn cẩn thận kéo ghế ra cho cô, sau đó mới về chỗ ngồi của mình. Bạch Nhược Đình có chút ngượng ngùng, vén một bên tóc lên vành tai.
“Thì… Tất nhiên rồi.”
Anh cong khoé môi nhìn cô. Sau khi gọi món xong, liếc nhìn ra bên ngoài xe mới thấy Tư Bằng đang ngồi trong đó. Nếu như hôm nay anh không tình cờ đến nơi này và gặp Bạch Nhược Đình. Có lẽ, người ngồi ăn cùng cô bây giờ đã là anh ta rồi.
“Ban đầu em định đi ăn cùng anh ta ư?”
Tiêu Tuấn xoay xoay ly rượu trong tay, mắt nhìn cô không dời. Cô nhấp một ngụm, cầm nĩa ghim ít xoài sữa lên cho vào miệng. Trước khi đưa các món chính lên, nhà hàng này thường tiếp đãi khác bằng các món phụ như trái cây trộn và sữa chua.
“Không hẳn. Anh ta chỉ đưa tôi đến đây thôi!”
“Vậy là đi ăn một mình?”
Bạch Nhược Đình gật đầu. Xoài trong miệng ngọt thanh, thêm chút sữa lại vô cùng béo ngậy. Cô xem như mình không quan trọng lắm vấn đề đó. Vì lúc này, khi được ngồi ăn cùng anh cô lại thấy vui. Không rõ nguyên nhân là gì, nhưng dường như hôm nay cô rất cao hứng.
“Xoài ngon lắm! Anh thử đi!”
Cô nói rồi đẩy đĩa xoài đến gần Tiêu Tuấn hơn. Anh nhìn ra được tâm trạng của cô, cũng thấy có chút hiếu kỳ. Trong lòng không khỏi thắc mắc, không biết có phải vì thấy anh được xuất viện mà cô vui hay không? Anh không dám chắc.
“Ngày mai là Giáng sinh, em muốn đi đâu?”
Bạch Nhược Đình chống cằm suy nghĩ, đầu lông mày hơi nhíu lại.
“Không biết nữa! Vì thời tiết gần đây khá lạnh.”
“Vậy đến nhà anh? Anh giúp em sưởi ấm.”
Không hiểu sao khi nghe Tiêu Tuấn nói câu này, trong đầu Bạch Nhược Đình chẳng nghĩ gì được ngoài mấy hành động đen tối. Cô bất giác đỏ mặt, tay cầm ly rượu lên xoay hơi mạnh suýt nữa thì làm đổ.
“Anh thôi đi!”
Anh nheo mắt cười. Gương mặt điển trai này khi cười lên, trông rất hiền lại dễ gần hơn. Không giống với bộ dạng trước đây khi lần đầu tiên cô nhìn thấy. Khi ấy anh rất lạnh lùng, cực kỳ khó tính.
Trong suốt những năm qua cô ở bên ngoài gặp gỡ không biết bao nhiêu hạng người, nhưng chỉ như gió thoảng qua. Duy nhất chỉ có anh, từ cái tên đến gương mặt, đặt lại trong kí ức của cô như một mục ghi chú. Anh khác biệt, anh là độc nhất, anh chỉ có một.
Từ cách anh thể hiện sự quan tâm dành cho cô, cách anh bảo vệ cô. Tất cả tất cả mọi việc. Anh không hề kể rằng mình đã phải vất vả bao nhiêu để thấu hiểu cô. Nhưng cô cũng tự nhìn nhận được, bản thân vẫn còn kiêu kỳ và nhiều thiếu sót.
“Ngày mai… Đi suối nước nóng đi!”
Bạch Nhược Đình đột nhiên lên tiếng đề nghị. Giáng sinh mà đến nơi này, hình như có gì đó không đúng lắm. Tiêu Tuấn không biết cô có ý đồ gì hay không, nhưng anh cũng cảm thấy đây là một đề nghị thú vị.
“Em muốn ư?”
“Muốn?”
Cô nhìn anh ngẩn ra, sau đó khi thấy anh hơi tối mắt lại, ý cười đậm hơn, cô mới hiểu anh đang hỏi chuyện gì.
Giáng sinh đi dạo hoặc đi chơi, là một chuyện vô cùng thích hợp. Nhưng nếu để cùng với một người đàn ông đi đến suối nước nóng thì lại là chuyện khác. Hơn nữa, cô cũng từng cùng anh làm chuyện đó, hiểu rõ bản tính của anh khi chạm vào người cô, ham muốn cực kì cao. Thường ngày nhìn Tiêu Tuấn trầm tĩnh, có đâu ngờ ở trên giường lại hoá thú hoang như vậy.
Bạch Nhược Đình vừa nghĩ vừa thấy rối, hai gò má bất giác nóng lên.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không. Không có gì.”
Rõ ràng anh có ý nghĩ xấu trước, còn biến cô trở nên giống mình. Nhìn ra bên ngoài trời, tuyết vẫn còn rơi, và Tư Bằng vẫn đang ngồi trong xe đợi. Nhìn thấy anh bước đến đi cùng Bạch Nhược Đình, anh ta phải biết rõ lát nữa cô sẽ đi về cùng ai. Nhưng rõ ràng là anh ta cố chấp, cả bản thân còn không biết mình làm thế có lợi ích gì.
Anh cầm ô đi lên, mắt vẫn nhìn về phía cô và Tư Bằng còn đang loay hoay ngoài xe. Vốn dĩ cô không định đi ăn bên ngoài, nhưng Bạch phu nhân lại bảo gần đây thấy cô xanh xao nên muốn cô bồi bổ. Bà gợi ý cho cô một nhà hàng, chủ nhà hàng là bạn lâu năm của bà, làm các món quê rất ngon.
“Tiểu thư! Trời đang nổi tuyết, khoác thêm áo đi!”
Tư Bằng vừa nói vừa cầm áo len lông cừu đưa về phía cô. Nhưng cùng lúc đó, Tiêu Tuấn lại bước đến. Gương mặt có ngũ quan hài hoà, đôi mắt thâm sâu, vân trung rõ ràng. Khoảnh khắc anh thu lại chiếc ô đen trong tay, vài hoa tuyết nhỏ điểm lên tóc. Có bóng người sau lưng làm Bạch Nhược Đình chú ý, quay người lại mới phát hiện ra đó là anh.
Cô hé môi, không hiểu bản thân đang cảm thấy thế nào mà cứ như mình bị bắt giang tại trận, sợ anh hiểu lầm.
“Tiêu Tuấn?”
Tiêu Tuấn bước đến, nhanh tay bắt lấy chiếc áo len trong tay của Tư Bằng rồi khoác lên cho cô.
“Anh ta nói đúng. Trời đang trở lạnh, em phải chú ý một chút.”
Bạch Nhược Đình còn nhớ rằng lúc sáng mình vừa ở bệnh viện về, nhớ rõ ngày mốt anh mới xuất viện. Vậy nên bây giờ khi thấy anh ở đây, hình ảnh Tư Bằng đứng ở sau lưng lập tức lu mờ tất cả.
“Anh xuất viện khi nào thế? Sao không nói với tôi?”
Hai người sánh vai nhau đi vào bên trong, khiến Tư Bằng đứng ở phía sau chỉ biết im lặng. Trước khi khuất khỏi tầm nhìn, Tiêu Tuấn còn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Em sẽ đến đón anh sao?”
Tiêu Tuấn cẩn thận kéo ghế ra cho cô, sau đó mới về chỗ ngồi của mình. Bạch Nhược Đình có chút ngượng ngùng, vén một bên tóc lên vành tai.
“Thì… Tất nhiên rồi.”
Anh cong khoé môi nhìn cô. Sau khi gọi món xong, liếc nhìn ra bên ngoài xe mới thấy Tư Bằng đang ngồi trong đó. Nếu như hôm nay anh không tình cờ đến nơi này và gặp Bạch Nhược Đình. Có lẽ, người ngồi ăn cùng cô bây giờ đã là anh ta rồi.
“Ban đầu em định đi ăn cùng anh ta ư?”
Tiêu Tuấn xoay xoay ly rượu trong tay, mắt nhìn cô không dời. Cô nhấp một ngụm, cầm nĩa ghim ít xoài sữa lên cho vào miệng. Trước khi đưa các món chính lên, nhà hàng này thường tiếp đãi khác bằng các món phụ như trái cây trộn và sữa chua.
“Không hẳn. Anh ta chỉ đưa tôi đến đây thôi!”
“Vậy là đi ăn một mình?”
Bạch Nhược Đình gật đầu. Xoài trong miệng ngọt thanh, thêm chút sữa lại vô cùng béo ngậy. Cô xem như mình không quan trọng lắm vấn đề đó. Vì lúc này, khi được ngồi ăn cùng anh cô lại thấy vui. Không rõ nguyên nhân là gì, nhưng dường như hôm nay cô rất cao hứng.
“Xoài ngon lắm! Anh thử đi!”
Cô nói rồi đẩy đĩa xoài đến gần Tiêu Tuấn hơn. Anh nhìn ra được tâm trạng của cô, cũng thấy có chút hiếu kỳ. Trong lòng không khỏi thắc mắc, không biết có phải vì thấy anh được xuất viện mà cô vui hay không? Anh không dám chắc.
“Ngày mai là Giáng sinh, em muốn đi đâu?”
Bạch Nhược Đình chống cằm suy nghĩ, đầu lông mày hơi nhíu lại.
“Không biết nữa! Vì thời tiết gần đây khá lạnh.”
“Vậy đến nhà anh? Anh giúp em sưởi ấm.”
Không hiểu sao khi nghe Tiêu Tuấn nói câu này, trong đầu Bạch Nhược Đình chẳng nghĩ gì được ngoài mấy hành động đen tối. Cô bất giác đỏ mặt, tay cầm ly rượu lên xoay hơi mạnh suýt nữa thì làm đổ.
“Anh thôi đi!”
Anh nheo mắt cười. Gương mặt điển trai này khi cười lên, trông rất hiền lại dễ gần hơn. Không giống với bộ dạng trước đây khi lần đầu tiên cô nhìn thấy. Khi ấy anh rất lạnh lùng, cực kỳ khó tính.
Trong suốt những năm qua cô ở bên ngoài gặp gỡ không biết bao nhiêu hạng người, nhưng chỉ như gió thoảng qua. Duy nhất chỉ có anh, từ cái tên đến gương mặt, đặt lại trong kí ức của cô như một mục ghi chú. Anh khác biệt, anh là độc nhất, anh chỉ có một.
Từ cách anh thể hiện sự quan tâm dành cho cô, cách anh bảo vệ cô. Tất cả tất cả mọi việc. Anh không hề kể rằng mình đã phải vất vả bao nhiêu để thấu hiểu cô. Nhưng cô cũng tự nhìn nhận được, bản thân vẫn còn kiêu kỳ và nhiều thiếu sót.
“Ngày mai… Đi suối nước nóng đi!”
Bạch Nhược Đình đột nhiên lên tiếng đề nghị. Giáng sinh mà đến nơi này, hình như có gì đó không đúng lắm. Tiêu Tuấn không biết cô có ý đồ gì hay không, nhưng anh cũng cảm thấy đây là một đề nghị thú vị.
“Em muốn ư?”
“Muốn?”
Cô nhìn anh ngẩn ra, sau đó khi thấy anh hơi tối mắt lại, ý cười đậm hơn, cô mới hiểu anh đang hỏi chuyện gì.
Giáng sinh đi dạo hoặc đi chơi, là một chuyện vô cùng thích hợp. Nhưng nếu để cùng với một người đàn ông đi đến suối nước nóng thì lại là chuyện khác. Hơn nữa, cô cũng từng cùng anh làm chuyện đó, hiểu rõ bản tính của anh khi chạm vào người cô, ham muốn cực kì cao. Thường ngày nhìn Tiêu Tuấn trầm tĩnh, có đâu ngờ ở trên giường lại hoá thú hoang như vậy.
Bạch Nhược Đình vừa nghĩ vừa thấy rối, hai gò má bất giác nóng lên.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không. Không có gì.”
Rõ ràng anh có ý nghĩ xấu trước, còn biến cô trở nên giống mình. Nhìn ra bên ngoài trời, tuyết vẫn còn rơi, và Tư Bằng vẫn đang ngồi trong xe đợi. Nhìn thấy anh bước đến đi cùng Bạch Nhược Đình, anh ta phải biết rõ lát nữa cô sẽ đi về cùng ai. Nhưng rõ ràng là anh ta cố chấp, cả bản thân còn không biết mình làm thế có lợi ích gì.