Chương 40: Giáng Sinh Máu
Không khí Giáng sinh ở Thượng Hải vô cùng náo nhiệt.
Lại thêm cảnh tượng xa hoa bật nhất tại nơi đây, dù là thường ngày hay các dịp lễ và năm mới đều rất sang trọng. Bạch gia năm nay trang hoàng nhà cửa khá bắt mắt, vì Bạch phu nhân muốn nhà cửa có không khí một chút. Bà để người làm chuẩn bị hai cây thông lớn ở phía trước, còn làm thêm người tuyết. Bên ngoài cổng có một cái chuông vàng lớn, buổi sáng bà còn ở ngoài đó cùng quản gia phát bánh kẹo cho trẻ em cơ nhỡ.
“Mẹ! Con đi ra ngoài nhé!”
Bạch Nhược Đình mặc váy đỏ xuống lầu, phần vạt váy được đính một lớp bông trắng mềm mại, trên ngực áo còn đính nơ. Cô mỉm cười tươi tắn, bước đến choàng tay lên vai mẹ.
“Với Tiêu Tuấn sao?”
Bạch phu nhân cười hỏi. Gần đây thấy quan hệ của anh và cô tốt lên, bà cũng vui trong lòng.
“Dạ!”
Cô hôn mẹ một cái, sau đó quay lưng đi về phía cửa. Tiêu Tuấn đã đậu xe đợi sẵn bên ngoài. Được hôm Giáng sinh, tuyết lại ngừng rơi, để không khí thôi không lạnh nhiều. Cổng vừa mở ra, dáng vóc và gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Đình đã đập vào mắt.
“Đợi có lâu không?”
“Không lâu.”
Anh mỉm cười, bước đến đưa tay ra nắm lấy tay cô. Hai người nhìn nhau, không hiểu sao lúc này lại giống như trong mắt có tình ý. Bạch Nhược Đình đột nhiên buông tay ra, sau đó cúi đầu xuống mở túi xách.
“Phải rồi! Mẹ tôi có gửi một ít kẹo vào dịp lễ Giáng sinh cho anh!”
Tiêu Tuấn cong mắt cười. Anh nhìn ra phía xa, đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe moto giống như đã đợi sẵn thời cơ gì đó. Vừa phải nhìn về phía nó, vừa phải chú ý đến cô khiến anh bị phân tâm không biết trong đầu nghĩ gì. Bỗng nhiên nó khởi động rồi lao về phía này, người ngồi sau xe cầm súng ngắm đưa ra. Dường như là nhắm về phía cô, và người này có vẻ như là nữ.
Anh còn nghĩ mình nhìn lầm, cho tới khi nhớ rõ ra được ánh mắt đó.
“Đình Đình!”
Khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, Tiêu Tuấn kịp thời đẩy Bạch Nhược Đình đang cúi đầu xuống sang một bên. Tiếng súng vang lên, không gian yên tĩnh ở đoạn đường này trở nên kinh hoàng như thế.
Cô bị ngã xuống đất, kẹo trong túi xách văng ra tứ tung. Lúc quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiêu Tuấn đang nằm trên vũng máu, trong đầu chỉ có tiếng súng xẹt qua, nhưng không nhìn được ai là thủ phạm.
“Tiêu Tuấn?”
Bạch Nhược Đình sợ đến mức mặt mũi trắng như tuyết lúc này. Cô bò đến chỗ của anh cách đó vài bước chân, kéo anh ngã đầu lên đùi mình, ra sức lay động.
“Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn?”
Giọng cô run bần bật, và chỉ có cô mới biết rằng mình run không phải vì thấy lạnh giá, mà là vì sợ hãi. Trên ngực áo của anh có một vết máu lớn, từ từ lan rộng ra hơn, ở giữa lại sâu hơn một chút, màu máu đậm hơn một chút. Có lẽ đó là vị trí của viên đạn. Cô không hiểu bản thân đang làm gì, mà lại sợ đến mức mất bình tĩnh như thế, cả tay chân cũng run lên cầm cập. Vỗ vỗ lên mặt anh, cô cứ gọi mãi, gọi mãi.
“Tiêu Tuấn? Anh mở mắt ra đi! Tiêu Tuấn?”
Cô thấy khó chịu. Thấy đau nhói. Tại sao chứ? Nó đang ngày một chiếm lấy tâm trí cô, cảm giác sợ hãi, lo lắng, bất an. Cô không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, vì vốn dĩ cô đang rất vui vẻ, rất háo hức muốn cùng anh đi dạo phố.
Bạch phu nhân đang ngồi ở trong nhà, nhưng nghe bên ngoài cổng có người đập cửa thì mới đứng dậy. Người làm hớt hải chạy vào báo tin, thấy Bạch Nhược Đình đang ngồi bệt dưới nền tuyết lạnh, ôm lấy Tiêu Tuấn. trên người anh toàn là máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, cả anh và cô đều được đưa vào bệnh viện.
Y tá chạy đến hỏi thăm để ghi hồ sơ bệnh án.
“Cho hỏi, cô là gì của nạn nhân ạ?”
Bạch Nhược Đình nhìn cô ấy, dường như quên mất khả năng phản xạ, cũng quên mất cô ấy vừa hỏi gì. Cô phải cần đến sự trợ giúp của Bạch phu nhân, sau đó thì đứng im bất động. Từng cái nắm tay, từng cái ôm, từng nụ hôn, từng chút một. Tại sao những hình ảnh đó cứ chạy qua trong đầu cô nhanh vun vút. Nó muốn biến mất ư?
Không.
Nghĩ đến đây, cô hoảng sợ cùng cực, quay sang bắt lấy tay mẹ mình.
“Mẹ! Mẹ ơi mẹ! Anh ấy sẽ không sao phải không mẹ? Không có chuyện gì phải không mẹ?”
Mắt của cô nóng ran lên, sau đó tuyến lệ căng tràn rồi trào ra trong vô thức. Cô cũng không rõ mình có đang khóc hay không, mà sao lòng lại đau đến vậy. Từ lúc gặp Tiêu Tuấn, cho đến lúc cả hai xác nhận quan hệ vợ chồng hợp đồng trong tương lai. Cô chưa làm được gì cho anh. Cảm thấy áy náy, có lỗi, ray rứt.
Nhưng điều khiến cô thấy đau nhói nhất, chính là đêm Giáng sinh hôm nay. Nhìn những viên kẹo được gói giấy trong tay mình, cô cụp mắt mở ra. Trong mảnh giấy nhăn nhúm có ghi vài nét chữ.
“Anh không cần đợi nữa! Em đồng ý!”
Tiêu Tuấn vẫn chưa nhìn thấy được những dòng chữ này, chưa nhìn thấy được tiếng lòng của cô. Cô không muốn anh đợi nữa, cô muốn đối xử với anh một cách công bằng, cho nhau được cởi mở.
“Đình Đình! Nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra đi!”
Bạch phu nhân lên tiếng hỏi, tiếng súng ấy lại vang lên trong đầu. Cô co người lại, lắc đầu liên tục.
“Con… Con không biết. Con đang tìm kẹo trong túi chuẩn bị đưa cho Tiêu Tuấn. Đột nhiên, anh ấy đẩy con ra. Sau đó con quay lại nhìn. Máu… Máu… Trên người Tiêu Tuấn toàn là máu.”
Cô lại hoảng loạn, nắm lấy tay bà.
“Mẹ! Anh ấy thật sự không sao phải không mẹ? Phải không mẹ?”
…
Lại thêm cảnh tượng xa hoa bật nhất tại nơi đây, dù là thường ngày hay các dịp lễ và năm mới đều rất sang trọng. Bạch gia năm nay trang hoàng nhà cửa khá bắt mắt, vì Bạch phu nhân muốn nhà cửa có không khí một chút. Bà để người làm chuẩn bị hai cây thông lớn ở phía trước, còn làm thêm người tuyết. Bên ngoài cổng có một cái chuông vàng lớn, buổi sáng bà còn ở ngoài đó cùng quản gia phát bánh kẹo cho trẻ em cơ nhỡ.
“Mẹ! Con đi ra ngoài nhé!”
Bạch Nhược Đình mặc váy đỏ xuống lầu, phần vạt váy được đính một lớp bông trắng mềm mại, trên ngực áo còn đính nơ. Cô mỉm cười tươi tắn, bước đến choàng tay lên vai mẹ.
“Với Tiêu Tuấn sao?”
Bạch phu nhân cười hỏi. Gần đây thấy quan hệ của anh và cô tốt lên, bà cũng vui trong lòng.
“Dạ!”
Cô hôn mẹ một cái, sau đó quay lưng đi về phía cửa. Tiêu Tuấn đã đậu xe đợi sẵn bên ngoài. Được hôm Giáng sinh, tuyết lại ngừng rơi, để không khí thôi không lạnh nhiều. Cổng vừa mở ra, dáng vóc và gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhược Đình đã đập vào mắt.
“Đợi có lâu không?”
“Không lâu.”
Anh mỉm cười, bước đến đưa tay ra nắm lấy tay cô. Hai người nhìn nhau, không hiểu sao lúc này lại giống như trong mắt có tình ý. Bạch Nhược Đình đột nhiên buông tay ra, sau đó cúi đầu xuống mở túi xách.
“Phải rồi! Mẹ tôi có gửi một ít kẹo vào dịp lễ Giáng sinh cho anh!”
Tiêu Tuấn cong mắt cười. Anh nhìn ra phía xa, đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe moto giống như đã đợi sẵn thời cơ gì đó. Vừa phải nhìn về phía nó, vừa phải chú ý đến cô khiến anh bị phân tâm không biết trong đầu nghĩ gì. Bỗng nhiên nó khởi động rồi lao về phía này, người ngồi sau xe cầm súng ngắm đưa ra. Dường như là nhắm về phía cô, và người này có vẻ như là nữ.
Anh còn nghĩ mình nhìn lầm, cho tới khi nhớ rõ ra được ánh mắt đó.
“Đình Đình!”
Khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, Tiêu Tuấn kịp thời đẩy Bạch Nhược Đình đang cúi đầu xuống sang một bên. Tiếng súng vang lên, không gian yên tĩnh ở đoạn đường này trở nên kinh hoàng như thế.
Cô bị ngã xuống đất, kẹo trong túi xách văng ra tứ tung. Lúc quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiêu Tuấn đang nằm trên vũng máu, trong đầu chỉ có tiếng súng xẹt qua, nhưng không nhìn được ai là thủ phạm.
“Tiêu Tuấn?”
Bạch Nhược Đình sợ đến mức mặt mũi trắng như tuyết lúc này. Cô bò đến chỗ của anh cách đó vài bước chân, kéo anh ngã đầu lên đùi mình, ra sức lay động.
“Tiêu Tuấn? Tiêu Tuấn?”
Giọng cô run bần bật, và chỉ có cô mới biết rằng mình run không phải vì thấy lạnh giá, mà là vì sợ hãi. Trên ngực áo của anh có một vết máu lớn, từ từ lan rộng ra hơn, ở giữa lại sâu hơn một chút, màu máu đậm hơn một chút. Có lẽ đó là vị trí của viên đạn. Cô không hiểu bản thân đang làm gì, mà lại sợ đến mức mất bình tĩnh như thế, cả tay chân cũng run lên cầm cập. Vỗ vỗ lên mặt anh, cô cứ gọi mãi, gọi mãi.
“Tiêu Tuấn? Anh mở mắt ra đi! Tiêu Tuấn?”
Cô thấy khó chịu. Thấy đau nhói. Tại sao chứ? Nó đang ngày một chiếm lấy tâm trí cô, cảm giác sợ hãi, lo lắng, bất an. Cô không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, vì vốn dĩ cô đang rất vui vẻ, rất háo hức muốn cùng anh đi dạo phố.
Bạch phu nhân đang ngồi ở trong nhà, nhưng nghe bên ngoài cổng có người đập cửa thì mới đứng dậy. Người làm hớt hải chạy vào báo tin, thấy Bạch Nhược Đình đang ngồi bệt dưới nền tuyết lạnh, ôm lấy Tiêu Tuấn. trên người anh toàn là máu, hôn mê bất tỉnh.
Ngay sau đó, cả anh và cô đều được đưa vào bệnh viện.
Y tá chạy đến hỏi thăm để ghi hồ sơ bệnh án.
“Cho hỏi, cô là gì của nạn nhân ạ?”
Bạch Nhược Đình nhìn cô ấy, dường như quên mất khả năng phản xạ, cũng quên mất cô ấy vừa hỏi gì. Cô phải cần đến sự trợ giúp của Bạch phu nhân, sau đó thì đứng im bất động. Từng cái nắm tay, từng cái ôm, từng nụ hôn, từng chút một. Tại sao những hình ảnh đó cứ chạy qua trong đầu cô nhanh vun vút. Nó muốn biến mất ư?
Không.
Nghĩ đến đây, cô hoảng sợ cùng cực, quay sang bắt lấy tay mẹ mình.
“Mẹ! Mẹ ơi mẹ! Anh ấy sẽ không sao phải không mẹ? Không có chuyện gì phải không mẹ?”
Mắt của cô nóng ran lên, sau đó tuyến lệ căng tràn rồi trào ra trong vô thức. Cô cũng không rõ mình có đang khóc hay không, mà sao lòng lại đau đến vậy. Từ lúc gặp Tiêu Tuấn, cho đến lúc cả hai xác nhận quan hệ vợ chồng hợp đồng trong tương lai. Cô chưa làm được gì cho anh. Cảm thấy áy náy, có lỗi, ray rứt.
Nhưng điều khiến cô thấy đau nhói nhất, chính là đêm Giáng sinh hôm nay. Nhìn những viên kẹo được gói giấy trong tay mình, cô cụp mắt mở ra. Trong mảnh giấy nhăn nhúm có ghi vài nét chữ.
“Anh không cần đợi nữa! Em đồng ý!”
Tiêu Tuấn vẫn chưa nhìn thấy được những dòng chữ này, chưa nhìn thấy được tiếng lòng của cô. Cô không muốn anh đợi nữa, cô muốn đối xử với anh một cách công bằng, cho nhau được cởi mở.
“Đình Đình! Nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra đi!”
Bạch phu nhân lên tiếng hỏi, tiếng súng ấy lại vang lên trong đầu. Cô co người lại, lắc đầu liên tục.
“Con… Con không biết. Con đang tìm kẹo trong túi chuẩn bị đưa cho Tiêu Tuấn. Đột nhiên, anh ấy đẩy con ra. Sau đó con quay lại nhìn. Máu… Máu… Trên người Tiêu Tuấn toàn là máu.”
Cô lại hoảng loạn, nắm lấy tay bà.
“Mẹ! Anh ấy thật sự không sao phải không mẹ? Phải không mẹ?”
…