Chương : 163
“Ọc….ọc…ọc……”
Nụ cười thần bí trên môi Lâm Nguyệt Đồng chợt tắt ngấm khi một tràng dài tiếng kêu vang lên khiến không khí nghiêm túc vừa mới nhen nhóm đã bị đánh tan hoàn toàn. Nhìn cái bụng đang kêu gào của Lâm Nguyệt Đồng, Tử Phong liền thở dài, trời ạ, rốt cuộc ta đang ở trong tiểu thuyết huyền huyễn hay là tiểu thuyết tấu hài đây.
Võ giả cũng vẫn là con người, ăn uống vẫn không thể nào bỏ được, chỉ là tùy vào tu vi của võ giả, chuyện ăn uống dần chuyển từ bắt buộc sang một dạng hưởng thụ thì đúng hơn. Võ giả Vương cấp như Lâm Nguyệt Đồng dù không ăn không uống mười ngày nửa tháng cũng không chết được, chỉ là cảm giác đói thì đương nhiên cũng vẫn có, cũng không thể nào làm như Tử Phong được, hắn là Thiên Ma Tướng, bản thân hắn không cần ăn uống mà chỉ cần linh lực là đủ.
“Cô không mang theo thứ gì để ăn à?” Tử Phong nheo mắt nhìn Lâm Nguyệt Đồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đỏ hồng lên vì xấu hổ, miệng lí nhí nói: “Ta….ta không mang theo…”
“Vậy cô mang theo thứ gì trong không gian giới chỉ thế, quần áo và đồ trang điểm à??”
“Ủa sao ngươi biết??” Lâm Nguyệt Đồng ngạc nhiên bật thốt.
Dùng tay vỗ lên trán, Tử phong ngao ngán thở dài thêm lần nữa, biết ngay mà, đoán khống sai đi đâu được, hắn đưa mắt nhìn sang Lãnh Băng Băng thì cũng chỉ thấy nàng cũng cùng một điệu bộ hơi xấu hổ giống như Lâm Nguyệt Đồng, thì ra cả hai người đều không mang theo đồ ăn a. Nữ nhân là động vật khó hiểu, tiến vào di tích nguy hiểm trùng trùng lại không mang theo lương thực thực phẩm, lại mang theo đồ trang điểm và y phục, về khoản y phục thì cũng có thể hiểu, nhưng mà đồ trang điểm, cái quỷ gì thế, rốt cuộc là hai nàng đi dã ngoại hay là đi vào di tích thượng cổ vậy!!
Tử Phong đương nhiên là không thể lí giải được hành động này của hai nàng rồi, và hắn cũng lười không muốn lí giải, nhìn nhị nữ lúc này chắc cũng đã đói bụng, hắn chép miệng một cái, liền đi ra khỏi hang động.
“Tử Phong, ngươi đi đâu thế??” Nhìn thấy Tử Phong không nói câu gì mà rời đi, Lãnh Băng Băng liền hỏi.
“Hai người các cô ở yên trong này, đừng có đi lung tung, một chút nữa ta quay lại!!” Nói rồi lắc mình một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất nơi cửa hang.
Lâm Nguyệt Đồng cũng Lãnh Băng Băng bốn mắt nhìn nhau có chút khó hiểu, nhưng tấm gương đụng độ Hàn Bách Trí ban nãy vẫn còn y nguyên, hai nàng ngược lại ngoan ngoãn đợi trong hang chờ Tử Phong trở về. Hai người cũng không phải đợi lâu, chỉ khoảng chừng 15 phút sau, ầm một tiếng vang lên đằng xa khiến chim chóc bên trong rừng bay tán loạn một hồi, sau đó không lâu thì hắn quay về, trực tiếp lấy từ trong không gian giới chỉ ra xác của một con lợn rừng khổng lồ, phỏng chừng là một loại yêu thú nào đó, chỉ là lúc này đầu lâu của nó đã biến mất, nhìn phần thịt còn sót lại, liên tưởng đến tiếng động lớn ban nãy thì không khó để nghĩ ra đầu heo này đã bị đánh nổ bạo.
Vị trí hang động của ba người ở gần một cái hồ nước, tuy không rộng lắm nhưng cũng coi như là có dư nước ngọt, Tử Phong đem ác con lợn rừng ra bờ hồ, rút gân lột da bỏ ruột thoăn thoắt giống như vô cùng quen thuộc với công việc……….mổ lợn này, chỉ trong thoáng chốc liền quay lại trong hang với bốn cái đùi lợn, một ít nội tạng cùng những tảng thịt lợn đã được làm sạch sẽ.
Lửa được nhóm lên, hắn lấy từ trong không gian hệ thống ra một đống gia vị, bắt đầu chế biến món thịt lợn nướng. Chẳng bao lâu sau, mùi thơm nức mũi của thịt yêu thú nướng liền lan tỏa khắp không gian trong sơn động, khiến hai người Lâm Nguyệt Đồng vốn đang đói không kìm được mà chảy cả nước miếng, thật sự rất hấp dẫn a.
Đầu lợn rừng này là một tam giai yêu thú, cơ mà Tử Phong hắn không biết tên, chỉ là trước kia hắn đã từng giết xong ăn thịt nó rồi nên hắn biết cái thứ này ăn không khác thịt lợn thông thường là bao, có chăng thì hương vị ngon hơn mà thôi. Không có dụng cụ nấu nướng, Tử Phong liền trực tiếp nhổ mấy cây cốt thứ trên lớp giáp tay của hắn mà xiên thịt nướng, mặc dù nhìn hơi gớm nhưng hiện tại đang ở nơi hoang dã, hắn đào đâu ra que để xiên thịt a.
Thịt chín, Tử Phong rút Hắc Bạch song kiếm ra, đúng hơn là thanh hắc kiếm, múa may một hồi, hai chiếc đùi lợn liền bị lọt đến tận xương, toàn bộ thịt được cắt mỏng xếp ngay ngắn trên mấy chiếc lá cây lớn mà hắn hái từ bên ngoài về. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng nhận lấy thịt nướng từ trong tay Tử Phong, ban đầu hai người còn giữ ý tứ, ăn uống nhỏ nhẹ, cơ mà sau khi nuốt vài miếng xuống bụng, ý tứ này nọ liền bị quét sạch, hai nàng lao vào ngấu nghiến chỗ thịt trước mắt giống như lâu lắm rồi chưa được ăn vậy.
Nhìn hai nữ nhân trước mắt mất hết hình tượng mà vùi đầu vào ăn uống, Tử Phong cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục nướng thịt, phỏng chừng hai nàng còn chưa ăn đủ no đâu. Kiếp trước tuy rằng hắn sống cùng với Lâm Tử Hàm, nhưng nấu ăn lại là sở thích của hắn, một tay trù nghệ cũng không đến nỗi tệ, sang kiếp này thì hắn có muốn không nấu ăn cũng không được, trước thì có nha đầu Diệp Thủy Lan thiên kim cành vàng lá ngọc, nào có biết nấu ăn là gì, nay thì đi cùng với Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết, hắn thì không cần phải ăn, Hồ Phi Nguyệt thì “hít khí trời” cũng sống được cả chục năm, ăn uống không quan trọng, nhưng mà Diệp Ngưng Tuyết thì vẫn cần ăn a, cuối cùng thì Tử Phong hắn vẫn phải là người đảm nhận nhiệm vụ nấu ăn, chính vì thế mà trong người hắn lúc nào cũng mang theo các loại gia vị này nọ.
Lâm Nguyệt Đồng nằm ngửa ra đất, vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, than thở: “Nhìn ngươi như thế mà không ngờ nấu ăn cũng ngon ra phết, khi nào trở về thì bổn cô nương có thể sẽ xem xét thuê ngươi làm đầu bếp riêng á.”
Ngó sang Tử Phong thấy hắn vẫn trầm mặc mà nướng thịt, Lãnh Băng Băng chợt nhận ra một điều lạ: “Tử Phong….huynh không ăn ư?”
Đến cả cách xưng hô cũng thay đổi luôn, Tử Phong thầm hô nguy hiểm, nha đầu này mà yêu hắn thì phiền toái to, quả nhiên vừa nãy trêu chọc nàng ta là một quyết định sai lầm mà, nhưng miệng vẫn trả lời: “Ta không đói.”
Nghỉ ngơi một lát, ba người lại tiếp tục xuất phát, lần này Tử Phong trực tiếp ôm lấy hai người, Ngụy trang cùng Liễm tức được sử dụng, phi thân bay đi theo phương hướng mà Lâm Nguyệt Đồng chỉ. Đã bị hắn ôm nhiều, nhị nữ cũng là chấp nhận số phận thương đau bị tên này chiếm tiện nghi, không hề dị nghị gì mà nằm yên trong lồng ngực hắn, để Tử Phong ôm bay đi.
------------------
Vũ trụ tinh không tĩnh lặng, những hành tinh đủ mọi kích cỡ cùng màu sắc không ngừng phiêu phù trong không gian vô định, bất ngờ một tiếng cười vang lên lan tỏa khắp không gian vũ trụ không có điểm dừng này.
“Ha ha ha ha ha, thú vị thú vị lắm, không ngờ là ngươi lại chọn Tử lộ, quả nhiên ta không nhìn nhầm, tên nhóc ngươi ấy vậy mà dám chọn con đường mà hơn 6000 tên đi trước không dám chọn, quá thú vị!!” Một bóng người ngồi giữa không gian cất tiếng cười.
Tiếng cười sang sảng vang lên dường như mang theo một tia quyền uy chí cao vô thượng, nhưng cũng mang theo áp lực khủng khiếp. Chỉ thấy không gian xung quanh bóng người này không ngừng vỡ vụn, tạo thành vô số vùng không gian loạn lưu, những tinh cầu xung quanh cũng rung lắc dữ dội giống như gặp phải động đất…………200 độ richte, một chút tiểu tinh cầu nho nhỏ thì trực tiếp nổ tung thành từng mảnh nhỏ, tan biến vào trong không gian.
Cũng may bóng người rất nhanh liền ngừng cười lại, nhưng cũng đã kịp phá hủy quá nửa số tinh cầu ở phụ cận rồi.
“Cố lên đi nhóc con, sắp tới con đường của ngươi vẫn còn chông gai lắm, ta chỉ giúp ngươi đến mức này được thôi, nếu ta giúp nữa thì mọi thứ liền trở nên tầm thường rồi………” Bóng người bí ẩn lẩm bẩm nói, cả người tùy ý lơ lửng trong không gian……….
---------------
Nằm trong lồng ngực Tử Phong, Lãnh Băng Băng hai má đỏ bừng mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nàng đang làm cái gì thế này. Băng sơn mỹ nhân của phân đà Lăng Hư Cung, dung nhan diễm lệ nhất nhì toàn tông, khí chất lạnh lùng giống như cự người từ ngoài ngàn dặm, một thiên tài sở hữu song linh căn, hơn nữa một trong hai lại là Quang linh căn, một dị linh căn hiếm thấy, cũng không trách được tại sao nàng lại là tâm điểm của tất cả đệ tử cũng như chấp sự nơi này.
Chỉ là nàng trời sinh tính tình lạnh lùng, hơn nữa bản thân là một thiên tài, nàng có ngạo khí của riêng mình, đối với trưởng bối thì nàng đều hết mực cung kính, nhưng đối với đám nam đệ tử theo đuổi thì đến một cái liếc mắt cũng không nhìn, trực tiếp lờ tất cả đi. Lãnh Băng Băng không ghét nam nhân, nàng cũng không ghét những nam đệ tử theo đuổi mình, nhưng nàng có tiêu chuẩn của riêng mình, mà những nam nhân đó khó mà đạt tới được.
Thực ra tiêu chuẩn của nàng rất đơn giản, một nam nhân muốn được Lãnh Băng Băng để mắt tới thì trước hết phải làm cho nàng tâm phục khẩu phục đã. Những nam đệ tử thông thường kia, diện mạo thì còn được, nhưng bản lĩnh thì chả ra gì, đại đa số tu vi đều dưới nàng, những người tu vi trên nàng thì đều lớn hơn nàng đến cả chục tuổi, đến cả thiên tài như Hàn Bách Trí cũng không lọt vào mắt nàng.
Trong suy nghĩ của Lãnh Băng Băng, Hàn Bách Trí chỉ là sinh ra sớm hơn nàng vài năm, được tu luyện trước mà thôi, chứ chẳng có gì ghê gớm. Võ giả có thể sở hữu đa linh căn, nhưng càng nhiều linh căn thì tốc độ tu luyện càng chậm, bù lại thực lực so với đồng cấp thì cường hãn hơn nhiều, ví dụ như Lãnh Băng Băng có song linh căn, thực lực của nàng cũng không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy, tốc độ tu luyện bị chậm hơn bình thường, 20 tuổi đạt tới Vương cấp nhất phẩm cũng là hiếm thấy, dù gì thì kể cả Hàn Bách Trí thời điểm hai mươi tuổi cũng chỉ là Vương cấp tam phẩm.
Đôi với cái danh hiệu đệ nhất thiên tài của Hàn Bách Trí, Lãnh Băng Băng thập phần khinh thường, nàng có thừa đủ tự tin sẽ bắt kịp hắn trên con đường võ đạo, và với song linh căn của mình, nàng nắm chắc 100% có thể đả bại Hàn Bách Trí nếu cùng cảnh giới.
Ngạo khí như vậy, nhưng mà một sự việc xảy ra khiến cái thứ đó của nàng bị phá hủy hoàn toàn: cuộc tỉ thí với Tử Phong. Nàng vẫn không thể quên được ngày đó, hình ảnh một thanh niên thần bí tùy tiện dùng vài chiêu cũng có thể giải quyết hết đám sư huynh đệ của mình một cách dễ dàng, thậm chí hắn tu vi cũng chỉ giống như nàng. Lãnh Băng Băng cũng có thể đả bại đám đệ tử đồng môn giống như Tử Phong, nhưng tuyệt không có nhẹ nhàng như vậy được. Rồi sau đó nàng bị thua dưới tay hắn, một chiêu, chỉ một chiêu mà thôi, tất cả chỉ giống như là trò đùa đối với nam tử quỷ dị đó vậy, nàng còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đối phương dùng một chiêu đánh cho bất tỉnh rồi. Từ đó hình ảnh của Tử Phong được in sâu vào trong đầu nàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại chủ động muốn đi cùng với Tử Phong, mặc kệ những lời mời gọi của đám đệ tử khác. Nếu như sau thất bại với Tử Phong, nàng còn một chút ngạo khí, thì sau khi tiến vào di tích hơn một ngày, chút ngạo khí còn lại đó liền biến mất vô ảnh vô tung. Đối mặt với hiểm nguy trong di tích, nàng hiểu rằng mình đã quá nông cạn, ở trong tông môn nàng có thể được trưởng bối bảo vệ, được mọi người quan tâm, nhưng ở ngoài này, nàng nhận ra mình quá nhỏ bé, ở đây không ai quan tâm thân phận của nàng, dù nàng là thiên tài thì sao chứ, nàng chỉ là Vương cấp nhất phẩm, tầng chót trong những người đi vào di tích, chút thực lực ấy của nàng, dù có sở hữu chiến lực vượt cấp, cũng chẳng ăn thua. Từ lúc vào di tích đến giờ, Lãnh Băng Băng không có cơ hội xuất thủ, không phải là nàng không muốn, mà là nàng bất lực, từ yêu thú đến võ giả, tất cả đều mạnh hơn nàng nhiều lần, nếu không có Tử Phong bảo vệ, giờ này chắc nàng đã phơi thây ngay từ lúc gặp Đại Địa Chi Hùng rồi.
Nhắc tới Tử Phong, nàng len lén nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn tà mị dù chỉ nhìn một lần nàng cũng không thể quên được, lồng ngực vững chắc của hắn mang lại cảm giác an toàn đến kì lạ. Một thiếu nữ dù có lạnh lùng đến mấy, chung quy lại vẫn là một thiếu nữ, đứng trước người năm lần bảy lượt cứu mạng mình, nói không có rung động là nói láo. Hơn nữa, Tử Phong hắn........khác biệt, hắn không truy cầu nàng như những nam tử khác, sắc đẹp của nàng trong mắt hắn dường như không có trọng lượng, sự thần bí của hắn khiến nàng nổi lên tính tò mò, và khi một nữ nhân tò mò về một nam nhân, mọi chuyện liền trở nên vi diệu hơn. Nàng cũng không ngờ có ngày mình có thể nằm trong lồng ngực của một nam nhân mà bản thân lại không hề nảy ra một chút ý tứ bài xích nào cả, cảm giác ấm áp này thật là khó tả.
Tử Phong tung mình di chuyển nhanh trong rừng, không hề để ý tới băng sương mỹ nhân trong ngực mình đang suy nghĩ lung tung, mà có biết, hắn cũng sẽ làm ngơ, nợ tình là thứ mà hắn không muốn có một chút nào, đi đến đâu rơi hương vãi phấn đền đó không phải là tác phong của hắn, đương nhiên là nam nhân thì đối với mỹ nữ không tránh khỏi có chút này nọ, nhưng lí trí của hắn nằm ở trên đầu chứ không phải ở nửa thân dưới, điều đó làm hắn trở nên khác biệt.
Lâm Nguyệt Đồng thì khác, nàng tâm tư đơn giản, đối với việc đụng chạm của Tử Phong thì ngoại trừ một chút xấu hổ lúc đầu thì không có gì khác, đối với nàng thì hắn đang làm tốt công việc vệ sĩ mà thôi. Ba người di chuyển trong rừng một hồi lâu, chợt một tiếng kêu lớn thu hút sự chú ý của ba người.
"Cứu mạng......"
Một nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, trên người có vài vết thương rớm máu chạy từ trong rừng ra, khuôn mặt kinh hoảng nhưng vẫn không che đi được nhan sắc động lòng người của nàng, thêm vào biểu cảm hoảng hốt của nàng không khỏi khiến người khác phải thương tiếc.
"Mỹ nữ, ngoan ngoãn cùng đại gia ta hưởng cực lạc a!!"
Một tiếng cười quái dị vang lên, sau đó là một cây roi vung ra từ trong rừng, cuốn lấy chân nữ nhân kia khiến nàng ngã xuống đất.
Tử Phong dừng chân, khẽ nheo mắt nhìn tràng cảnh trước mắt, từ trước tới nay hắn luôn ghét những thể loại hái hoa tặc như thế này, nhưng không hiểu sao, lần này hắn lại cảm thấy có gì đó là lạ. Buông hai nữ nhân trong ngực xuống, dặn dò hai nàng tận lực che giấu bản thân, hắn phi thân xuống phía nữ nhân vừa kêu cứu. Thân hình hắn chớp động như điện xẹt, túm lấy cây roi kia, mặc kệ cây roi đó dường như là một kiện Huyền khí, hai tay dùng sức trực tiếp xé đứt đoạn nó ra, giải thoát cho nữ tử đang nằm dưới đất.
"Cao thủ!!" tiếng nói trong rừng chợt vang lên, sau đó liền im bặt, có vẻ như đã bỏ chạy.
Nữ tử kia lật đật đứng dậy, nhìn Tử Phong một lượt sau đó mới nói: "Ta tên Hoa Ngọc Liên, cảm tạ công tử đã cứu mạng!!"
Nữ tử xinh đẹp này ngượng nghịu nói, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm, thân hình lồi lõm ẩn hiện bên dưới bộ quần áo rách nát khiến bất kì nam nhân nào nhìn vào cũng có chút thú huyết sôi trào, chỉ hận không thể đè nàng xuống mà hành sự.
"Thiếp thân không có gì báo đáp, chỉ có thân thể này, mong công tử thương xót." Nói đoạn nữ nhân trước mắt liền nhẹ nhàng ngả vào lòng Tử Phong, khuôn mặt càng đỏ hơn, hơi thở như lan phả vào mũi khiến Tử Phong có chút nao nao.
Lâm Nguyệt Đồng nhìn cảnh như vậy mà không khỏi hừ một tiếng quay đầu đi, trong khi Lãnh Băng Băng thì chăm chú nhìn, cũng không rõ trong lòng nàng nghĩ gì nữa.
Chỉ là..........
"Hự!!"
Một bàn tay cứng như thép nguội với năm chiếc móng vuốt sắc nhọn bất ngờ tóm lấy cổ nữ nhân kiều diễm kia, nhấc bổng nàng lên không trung, những ngón tay xiết chặt vào khiến nàng ta ngộp thở đến mức khuôn mặt xinh đẹp tím tái cả lại.
"Khậc khậc, cũng may lão tử đã đọc nhiều tiểu thuyết, cái thể loại bẫy rập ngu ngốc này mà cũng mang ra lừa ta ư??" Tử Phong cười lạnh. Thực tế là tâm lí hắn luôn đề phòng, chỉ cần là người lạ thì hắn luôn có tâm lí cẩn thận, anh hùng cứu mỹ nhân ư? Lão tử nhổ vào mấy cái đó, thời buổi nào rồi còn tin vào anh hủng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đem thân báo đáo, đây không phải là tiểu thuyết yy trên mạng a!! Hắn đã dùng Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn nhìn qua, nữ tử kia mặc dù nhìn có chút thê thảm, nhưng hoàn toàn không có chút nội thương, mấy vết thương ngoài da kia đối với võ giả ăn nhằm gì, không có lí nào nàng lại bị tên đại hán kia uy hiếp cả. Với cả, đi vào di tích nào có phải người đơn giản, không thể nào có chuyện một nữ nhân yếu đuối lại có thể vào được danh sách 100 tán tu đi vào di tích được.
Bất thình lình từ trong rừng lao ra chính là đại hán lúc nãy đuổi theo nữ tử, hắn gầm lên một tiếng, thân hình như thiểm điện, nhằm thẳng hướng Tử phong mà tung ra một quyền sấm sét. Chỉ là, Huyền khí Bảo khí may ra Tử Phong hắn còn hơi ngán, chứ dùng quyền đầu đối lực với hắn, ngại sống lâu quá hả?
"Binh" một tiếng, Tử Phong giơ bàn tay còn lại lên, trực tiếp nắm lấy quyền đầu kia không một chút khó khăn, đại hán kia chỉ thấy mình giống như đấm vào một thiết bản, cả cánh tay tê rần mất cảm giác, trong lòng thầm kêu khổ, không ngờ lại gặp cao thủ thật sự. Khóe miệng Tử Phong nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, quả nhiên là cùng một giuộc, sau đó, cả cánh rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết khiến người khác dựng tóc gáy, rồi cả cánh rừng lại trở về vẻ tĩnh lặng bình thường.
Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng hạ xuống bên cạnh Tử Phong, đưa mắt nhìn đại hán lúc này đã chia năm xẻ bảy thành mấy mảnh xác vứt bừa bãi, còn nữ tử xinh đẹp kia thì đã đầu một nơi thân một nẻo, hai nàng không khỏi có chút bất nhẫn.
"Này, nữ tử xinh đẹp như thế mà ngươi cũng giết à??" Lâm Nguyệt Đồng có chút tiếc nuối nói, nàng dù là nữ nhân nhưng cũng không thể phủ nhận nhan sắc của nữ tử kia động lòng người không kém gì nàng, không khỏi có chút thương tiếc.
"Không quan tâm, cản đường ta thì dù có là đệ nhất mỹ nữ đại lục ta cũng giết, trong mắt ta chỉ có người chết người sống chứ không có phân biệt nam nữ!!" Tử Phong lạnh giọng nói.
Lãnh Băng Băng chán ghét nhìn nữ nhân đã chết kia, không hiểu sao trong lòng thấy Tử Phong không bị mê hoặc lại có chút vui mừng, đến chính nàng cũng không hiểu nổi mình nữa.
Đang định cất bước đi, Tử Phong đột ngột dừng lại, hắn cảm thấy có chút kì lạ, bình thường dù là võ giả tu vi thấp đến đâu thì bị hắn giết cũng làm chỉ số hắn tăng lên một chút nhờ kĩ năng Chiến lợi phẩm, huống chi hai người hắn vừa giết mặc dù so với hắn quá yếu, nhưng vẫn là Vương cấp võ giả a, sao chỉ số của hắn không hề thay đổi chút gì vậy. Còn đang cảm thấy kì lạ, Tử Phong chợt thấy mấy luồng năng lượng hắc ám từ xác chết của hai người bốc lên, sau đó không hẹn mà cùng chui vào người hắn, đồng thời điểm kinh nghiệm của hắn tăng lên nhiều một cách bất thường, khác hẳn với bình thường, nhưng chỉ số vẫn giữ nguyên.
"Sinh Tử Quyết...........Tử lộ..........thì ra là thế!!" Tử Phong suy nghĩ một chút liền tìm ra được nguyên do. Có vẻ như luồng năng lượng hắc ám đó là tử khí do hai xác chết sinh ra, sau đó bởi nguyên nhân hắn vừa được tên thần kia tặng cho Sinh Tử Quyết, chính xác hơn là Tử lộ, những tử khí này lại trở thành chất bổ của hắn.
"Chậc, công pháp này có chút tà ma ngoại đạo a, bất quá.........ta thích!!" Tử Phong lẩm bẩm. So với việc kĩ năng Chiến lợi phẩm mang về cho hắn một chút chỉ số, hắn ưa thích việc Sinh Tử Quyết hấp thu tử khí gia tăng cho hắn một lượng kinh nghiệm lớn hơn, dù gì thì chỉ số hiện tại của hắn quá lớn, thêm một chút cũng không ăn thua mấy, nhưng điểm kinh nghiệm nhiều như thế này lại là chuyện khác a, hắn có thể nhanh chóng đề thăng level, từ đó đột phá cảnh giới, thậm chí là đại cảnh giới nhanh hơn, đúng là trăm lợi không có một hại. Tuy rằng Sinh Tử Quyết và Chiến lợi phẩm có vẻ xung đột với nhau, nhưng Tử Phong hắn cũng đã hài lòng, hắn tuy tham lam nhưng cũng biết giới hạn, như thế này đã là tuyệt lắm rồi, vả lại Sinh Tử Quyết là thứ đích thân "Hắn" tặng cho Tử Phong, thứ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như là hấp thu tử khí gì đó.
Nụ cười thần bí trên môi Lâm Nguyệt Đồng chợt tắt ngấm khi một tràng dài tiếng kêu vang lên khiến không khí nghiêm túc vừa mới nhen nhóm đã bị đánh tan hoàn toàn. Nhìn cái bụng đang kêu gào của Lâm Nguyệt Đồng, Tử Phong liền thở dài, trời ạ, rốt cuộc ta đang ở trong tiểu thuyết huyền huyễn hay là tiểu thuyết tấu hài đây.
Võ giả cũng vẫn là con người, ăn uống vẫn không thể nào bỏ được, chỉ là tùy vào tu vi của võ giả, chuyện ăn uống dần chuyển từ bắt buộc sang một dạng hưởng thụ thì đúng hơn. Võ giả Vương cấp như Lâm Nguyệt Đồng dù không ăn không uống mười ngày nửa tháng cũng không chết được, chỉ là cảm giác đói thì đương nhiên cũng vẫn có, cũng không thể nào làm như Tử Phong được, hắn là Thiên Ma Tướng, bản thân hắn không cần ăn uống mà chỉ cần linh lực là đủ.
“Cô không mang theo thứ gì để ăn à?” Tử Phong nheo mắt nhìn Lâm Nguyệt Đồng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút đỏ hồng lên vì xấu hổ, miệng lí nhí nói: “Ta….ta không mang theo…”
“Vậy cô mang theo thứ gì trong không gian giới chỉ thế, quần áo và đồ trang điểm à??”
“Ủa sao ngươi biết??” Lâm Nguyệt Đồng ngạc nhiên bật thốt.
Dùng tay vỗ lên trán, Tử phong ngao ngán thở dài thêm lần nữa, biết ngay mà, đoán khống sai đi đâu được, hắn đưa mắt nhìn sang Lãnh Băng Băng thì cũng chỉ thấy nàng cũng cùng một điệu bộ hơi xấu hổ giống như Lâm Nguyệt Đồng, thì ra cả hai người đều không mang theo đồ ăn a. Nữ nhân là động vật khó hiểu, tiến vào di tích nguy hiểm trùng trùng lại không mang theo lương thực thực phẩm, lại mang theo đồ trang điểm và y phục, về khoản y phục thì cũng có thể hiểu, nhưng mà đồ trang điểm, cái quỷ gì thế, rốt cuộc là hai nàng đi dã ngoại hay là đi vào di tích thượng cổ vậy!!
Tử Phong đương nhiên là không thể lí giải được hành động này của hai nàng rồi, và hắn cũng lười không muốn lí giải, nhìn nhị nữ lúc này chắc cũng đã đói bụng, hắn chép miệng một cái, liền đi ra khỏi hang động.
“Tử Phong, ngươi đi đâu thế??” Nhìn thấy Tử Phong không nói câu gì mà rời đi, Lãnh Băng Băng liền hỏi.
“Hai người các cô ở yên trong này, đừng có đi lung tung, một chút nữa ta quay lại!!” Nói rồi lắc mình một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất nơi cửa hang.
Lâm Nguyệt Đồng cũng Lãnh Băng Băng bốn mắt nhìn nhau có chút khó hiểu, nhưng tấm gương đụng độ Hàn Bách Trí ban nãy vẫn còn y nguyên, hai nàng ngược lại ngoan ngoãn đợi trong hang chờ Tử Phong trở về. Hai người cũng không phải đợi lâu, chỉ khoảng chừng 15 phút sau, ầm một tiếng vang lên đằng xa khiến chim chóc bên trong rừng bay tán loạn một hồi, sau đó không lâu thì hắn quay về, trực tiếp lấy từ trong không gian giới chỉ ra xác của một con lợn rừng khổng lồ, phỏng chừng là một loại yêu thú nào đó, chỉ là lúc này đầu lâu của nó đã biến mất, nhìn phần thịt còn sót lại, liên tưởng đến tiếng động lớn ban nãy thì không khó để nghĩ ra đầu heo này đã bị đánh nổ bạo.
Vị trí hang động của ba người ở gần một cái hồ nước, tuy không rộng lắm nhưng cũng coi như là có dư nước ngọt, Tử Phong đem ác con lợn rừng ra bờ hồ, rút gân lột da bỏ ruột thoăn thoắt giống như vô cùng quen thuộc với công việc……….mổ lợn này, chỉ trong thoáng chốc liền quay lại trong hang với bốn cái đùi lợn, một ít nội tạng cùng những tảng thịt lợn đã được làm sạch sẽ.
Lửa được nhóm lên, hắn lấy từ trong không gian hệ thống ra một đống gia vị, bắt đầu chế biến món thịt lợn nướng. Chẳng bao lâu sau, mùi thơm nức mũi của thịt yêu thú nướng liền lan tỏa khắp không gian trong sơn động, khiến hai người Lâm Nguyệt Đồng vốn đang đói không kìm được mà chảy cả nước miếng, thật sự rất hấp dẫn a.
Đầu lợn rừng này là một tam giai yêu thú, cơ mà Tử Phong hắn không biết tên, chỉ là trước kia hắn đã từng giết xong ăn thịt nó rồi nên hắn biết cái thứ này ăn không khác thịt lợn thông thường là bao, có chăng thì hương vị ngon hơn mà thôi. Không có dụng cụ nấu nướng, Tử Phong liền trực tiếp nhổ mấy cây cốt thứ trên lớp giáp tay của hắn mà xiên thịt nướng, mặc dù nhìn hơi gớm nhưng hiện tại đang ở nơi hoang dã, hắn đào đâu ra que để xiên thịt a.
Thịt chín, Tử Phong rút Hắc Bạch song kiếm ra, đúng hơn là thanh hắc kiếm, múa may một hồi, hai chiếc đùi lợn liền bị lọt đến tận xương, toàn bộ thịt được cắt mỏng xếp ngay ngắn trên mấy chiếc lá cây lớn mà hắn hái từ bên ngoài về. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng nhận lấy thịt nướng từ trong tay Tử Phong, ban đầu hai người còn giữ ý tứ, ăn uống nhỏ nhẹ, cơ mà sau khi nuốt vài miếng xuống bụng, ý tứ này nọ liền bị quét sạch, hai nàng lao vào ngấu nghiến chỗ thịt trước mắt giống như lâu lắm rồi chưa được ăn vậy.
Nhìn hai nữ nhân trước mắt mất hết hình tượng mà vùi đầu vào ăn uống, Tử Phong cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục nướng thịt, phỏng chừng hai nàng còn chưa ăn đủ no đâu. Kiếp trước tuy rằng hắn sống cùng với Lâm Tử Hàm, nhưng nấu ăn lại là sở thích của hắn, một tay trù nghệ cũng không đến nỗi tệ, sang kiếp này thì hắn có muốn không nấu ăn cũng không được, trước thì có nha đầu Diệp Thủy Lan thiên kim cành vàng lá ngọc, nào có biết nấu ăn là gì, nay thì đi cùng với Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết, hắn thì không cần phải ăn, Hồ Phi Nguyệt thì “hít khí trời” cũng sống được cả chục năm, ăn uống không quan trọng, nhưng mà Diệp Ngưng Tuyết thì vẫn cần ăn a, cuối cùng thì Tử Phong hắn vẫn phải là người đảm nhận nhiệm vụ nấu ăn, chính vì thế mà trong người hắn lúc nào cũng mang theo các loại gia vị này nọ.
Lâm Nguyệt Đồng nằm ngửa ra đất, vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, than thở: “Nhìn ngươi như thế mà không ngờ nấu ăn cũng ngon ra phết, khi nào trở về thì bổn cô nương có thể sẽ xem xét thuê ngươi làm đầu bếp riêng á.”
Ngó sang Tử Phong thấy hắn vẫn trầm mặc mà nướng thịt, Lãnh Băng Băng chợt nhận ra một điều lạ: “Tử Phong….huynh không ăn ư?”
Đến cả cách xưng hô cũng thay đổi luôn, Tử Phong thầm hô nguy hiểm, nha đầu này mà yêu hắn thì phiền toái to, quả nhiên vừa nãy trêu chọc nàng ta là một quyết định sai lầm mà, nhưng miệng vẫn trả lời: “Ta không đói.”
Nghỉ ngơi một lát, ba người lại tiếp tục xuất phát, lần này Tử Phong trực tiếp ôm lấy hai người, Ngụy trang cùng Liễm tức được sử dụng, phi thân bay đi theo phương hướng mà Lâm Nguyệt Đồng chỉ. Đã bị hắn ôm nhiều, nhị nữ cũng là chấp nhận số phận thương đau bị tên này chiếm tiện nghi, không hề dị nghị gì mà nằm yên trong lồng ngực hắn, để Tử Phong ôm bay đi.
------------------
Vũ trụ tinh không tĩnh lặng, những hành tinh đủ mọi kích cỡ cùng màu sắc không ngừng phiêu phù trong không gian vô định, bất ngờ một tiếng cười vang lên lan tỏa khắp không gian vũ trụ không có điểm dừng này.
“Ha ha ha ha ha, thú vị thú vị lắm, không ngờ là ngươi lại chọn Tử lộ, quả nhiên ta không nhìn nhầm, tên nhóc ngươi ấy vậy mà dám chọn con đường mà hơn 6000 tên đi trước không dám chọn, quá thú vị!!” Một bóng người ngồi giữa không gian cất tiếng cười.
Tiếng cười sang sảng vang lên dường như mang theo một tia quyền uy chí cao vô thượng, nhưng cũng mang theo áp lực khủng khiếp. Chỉ thấy không gian xung quanh bóng người này không ngừng vỡ vụn, tạo thành vô số vùng không gian loạn lưu, những tinh cầu xung quanh cũng rung lắc dữ dội giống như gặp phải động đất…………200 độ richte, một chút tiểu tinh cầu nho nhỏ thì trực tiếp nổ tung thành từng mảnh nhỏ, tan biến vào trong không gian.
Cũng may bóng người rất nhanh liền ngừng cười lại, nhưng cũng đã kịp phá hủy quá nửa số tinh cầu ở phụ cận rồi.
“Cố lên đi nhóc con, sắp tới con đường của ngươi vẫn còn chông gai lắm, ta chỉ giúp ngươi đến mức này được thôi, nếu ta giúp nữa thì mọi thứ liền trở nên tầm thường rồi………” Bóng người bí ẩn lẩm bẩm nói, cả người tùy ý lơ lửng trong không gian……….
---------------
Nằm trong lồng ngực Tử Phong, Lãnh Băng Băng hai má đỏ bừng mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nàng đang làm cái gì thế này. Băng sơn mỹ nhân của phân đà Lăng Hư Cung, dung nhan diễm lệ nhất nhì toàn tông, khí chất lạnh lùng giống như cự người từ ngoài ngàn dặm, một thiên tài sở hữu song linh căn, hơn nữa một trong hai lại là Quang linh căn, một dị linh căn hiếm thấy, cũng không trách được tại sao nàng lại là tâm điểm của tất cả đệ tử cũng như chấp sự nơi này.
Chỉ là nàng trời sinh tính tình lạnh lùng, hơn nữa bản thân là một thiên tài, nàng có ngạo khí của riêng mình, đối với trưởng bối thì nàng đều hết mực cung kính, nhưng đối với đám nam đệ tử theo đuổi thì đến một cái liếc mắt cũng không nhìn, trực tiếp lờ tất cả đi. Lãnh Băng Băng không ghét nam nhân, nàng cũng không ghét những nam đệ tử theo đuổi mình, nhưng nàng có tiêu chuẩn của riêng mình, mà những nam nhân đó khó mà đạt tới được.
Thực ra tiêu chuẩn của nàng rất đơn giản, một nam nhân muốn được Lãnh Băng Băng để mắt tới thì trước hết phải làm cho nàng tâm phục khẩu phục đã. Những nam đệ tử thông thường kia, diện mạo thì còn được, nhưng bản lĩnh thì chả ra gì, đại đa số tu vi đều dưới nàng, những người tu vi trên nàng thì đều lớn hơn nàng đến cả chục tuổi, đến cả thiên tài như Hàn Bách Trí cũng không lọt vào mắt nàng.
Trong suy nghĩ của Lãnh Băng Băng, Hàn Bách Trí chỉ là sinh ra sớm hơn nàng vài năm, được tu luyện trước mà thôi, chứ chẳng có gì ghê gớm. Võ giả có thể sở hữu đa linh căn, nhưng càng nhiều linh căn thì tốc độ tu luyện càng chậm, bù lại thực lực so với đồng cấp thì cường hãn hơn nhiều, ví dụ như Lãnh Băng Băng có song linh căn, thực lực của nàng cũng không phải một cộng một bằng hai đơn giản như vậy, tốc độ tu luyện bị chậm hơn bình thường, 20 tuổi đạt tới Vương cấp nhất phẩm cũng là hiếm thấy, dù gì thì kể cả Hàn Bách Trí thời điểm hai mươi tuổi cũng chỉ là Vương cấp tam phẩm.
Đôi với cái danh hiệu đệ nhất thiên tài của Hàn Bách Trí, Lãnh Băng Băng thập phần khinh thường, nàng có thừa đủ tự tin sẽ bắt kịp hắn trên con đường võ đạo, và với song linh căn của mình, nàng nắm chắc 100% có thể đả bại Hàn Bách Trí nếu cùng cảnh giới.
Ngạo khí như vậy, nhưng mà một sự việc xảy ra khiến cái thứ đó của nàng bị phá hủy hoàn toàn: cuộc tỉ thí với Tử Phong. Nàng vẫn không thể quên được ngày đó, hình ảnh một thanh niên thần bí tùy tiện dùng vài chiêu cũng có thể giải quyết hết đám sư huynh đệ của mình một cách dễ dàng, thậm chí hắn tu vi cũng chỉ giống như nàng. Lãnh Băng Băng cũng có thể đả bại đám đệ tử đồng môn giống như Tử Phong, nhưng tuyệt không có nhẹ nhàng như vậy được. Rồi sau đó nàng bị thua dưới tay hắn, một chiêu, chỉ một chiêu mà thôi, tất cả chỉ giống như là trò đùa đối với nam tử quỷ dị đó vậy, nàng còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đối phương dùng một chiêu đánh cho bất tỉnh rồi. Từ đó hình ảnh của Tử Phong được in sâu vào trong đầu nàng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại chủ động muốn đi cùng với Tử Phong, mặc kệ những lời mời gọi của đám đệ tử khác. Nếu như sau thất bại với Tử Phong, nàng còn một chút ngạo khí, thì sau khi tiến vào di tích hơn một ngày, chút ngạo khí còn lại đó liền biến mất vô ảnh vô tung. Đối mặt với hiểm nguy trong di tích, nàng hiểu rằng mình đã quá nông cạn, ở trong tông môn nàng có thể được trưởng bối bảo vệ, được mọi người quan tâm, nhưng ở ngoài này, nàng nhận ra mình quá nhỏ bé, ở đây không ai quan tâm thân phận của nàng, dù nàng là thiên tài thì sao chứ, nàng chỉ là Vương cấp nhất phẩm, tầng chót trong những người đi vào di tích, chút thực lực ấy của nàng, dù có sở hữu chiến lực vượt cấp, cũng chẳng ăn thua. Từ lúc vào di tích đến giờ, Lãnh Băng Băng không có cơ hội xuất thủ, không phải là nàng không muốn, mà là nàng bất lực, từ yêu thú đến võ giả, tất cả đều mạnh hơn nàng nhiều lần, nếu không có Tử Phong bảo vệ, giờ này chắc nàng đã phơi thây ngay từ lúc gặp Đại Địa Chi Hùng rồi.
Nhắc tới Tử Phong, nàng len lén nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn tà mị dù chỉ nhìn một lần nàng cũng không thể quên được, lồng ngực vững chắc của hắn mang lại cảm giác an toàn đến kì lạ. Một thiếu nữ dù có lạnh lùng đến mấy, chung quy lại vẫn là một thiếu nữ, đứng trước người năm lần bảy lượt cứu mạng mình, nói không có rung động là nói láo. Hơn nữa, Tử Phong hắn........khác biệt, hắn không truy cầu nàng như những nam tử khác, sắc đẹp của nàng trong mắt hắn dường như không có trọng lượng, sự thần bí của hắn khiến nàng nổi lên tính tò mò, và khi một nữ nhân tò mò về một nam nhân, mọi chuyện liền trở nên vi diệu hơn. Nàng cũng không ngờ có ngày mình có thể nằm trong lồng ngực của một nam nhân mà bản thân lại không hề nảy ra một chút ý tứ bài xích nào cả, cảm giác ấm áp này thật là khó tả.
Tử Phong tung mình di chuyển nhanh trong rừng, không hề để ý tới băng sương mỹ nhân trong ngực mình đang suy nghĩ lung tung, mà có biết, hắn cũng sẽ làm ngơ, nợ tình là thứ mà hắn không muốn có một chút nào, đi đến đâu rơi hương vãi phấn đền đó không phải là tác phong của hắn, đương nhiên là nam nhân thì đối với mỹ nữ không tránh khỏi có chút này nọ, nhưng lí trí của hắn nằm ở trên đầu chứ không phải ở nửa thân dưới, điều đó làm hắn trở nên khác biệt.
Lâm Nguyệt Đồng thì khác, nàng tâm tư đơn giản, đối với việc đụng chạm của Tử Phong thì ngoại trừ một chút xấu hổ lúc đầu thì không có gì khác, đối với nàng thì hắn đang làm tốt công việc vệ sĩ mà thôi. Ba người di chuyển trong rừng một hồi lâu, chợt một tiếng kêu lớn thu hút sự chú ý của ba người.
"Cứu mạng......"
Một nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, trên người có vài vết thương rớm máu chạy từ trong rừng ra, khuôn mặt kinh hoảng nhưng vẫn không che đi được nhan sắc động lòng người của nàng, thêm vào biểu cảm hoảng hốt của nàng không khỏi khiến người khác phải thương tiếc.
"Mỹ nữ, ngoan ngoãn cùng đại gia ta hưởng cực lạc a!!"
Một tiếng cười quái dị vang lên, sau đó là một cây roi vung ra từ trong rừng, cuốn lấy chân nữ nhân kia khiến nàng ngã xuống đất.
Tử Phong dừng chân, khẽ nheo mắt nhìn tràng cảnh trước mắt, từ trước tới nay hắn luôn ghét những thể loại hái hoa tặc như thế này, nhưng không hiểu sao, lần này hắn lại cảm thấy có gì đó là lạ. Buông hai nữ nhân trong ngực xuống, dặn dò hai nàng tận lực che giấu bản thân, hắn phi thân xuống phía nữ nhân vừa kêu cứu. Thân hình hắn chớp động như điện xẹt, túm lấy cây roi kia, mặc kệ cây roi đó dường như là một kiện Huyền khí, hai tay dùng sức trực tiếp xé đứt đoạn nó ra, giải thoát cho nữ tử đang nằm dưới đất.
"Cao thủ!!" tiếng nói trong rừng chợt vang lên, sau đó liền im bặt, có vẻ như đã bỏ chạy.
Nữ tử kia lật đật đứng dậy, nhìn Tử Phong một lượt sau đó mới nói: "Ta tên Hoa Ngọc Liên, cảm tạ công tử đã cứu mạng!!"
Nữ tử xinh đẹp này ngượng nghịu nói, khuôn mặt ửng hồng kiều diễm, thân hình lồi lõm ẩn hiện bên dưới bộ quần áo rách nát khiến bất kì nam nhân nào nhìn vào cũng có chút thú huyết sôi trào, chỉ hận không thể đè nàng xuống mà hành sự.
"Thiếp thân không có gì báo đáp, chỉ có thân thể này, mong công tử thương xót." Nói đoạn nữ nhân trước mắt liền nhẹ nhàng ngả vào lòng Tử Phong, khuôn mặt càng đỏ hơn, hơi thở như lan phả vào mũi khiến Tử Phong có chút nao nao.
Lâm Nguyệt Đồng nhìn cảnh như vậy mà không khỏi hừ một tiếng quay đầu đi, trong khi Lãnh Băng Băng thì chăm chú nhìn, cũng không rõ trong lòng nàng nghĩ gì nữa.
Chỉ là..........
"Hự!!"
Một bàn tay cứng như thép nguội với năm chiếc móng vuốt sắc nhọn bất ngờ tóm lấy cổ nữ nhân kiều diễm kia, nhấc bổng nàng lên không trung, những ngón tay xiết chặt vào khiến nàng ta ngộp thở đến mức khuôn mặt xinh đẹp tím tái cả lại.
"Khậc khậc, cũng may lão tử đã đọc nhiều tiểu thuyết, cái thể loại bẫy rập ngu ngốc này mà cũng mang ra lừa ta ư??" Tử Phong cười lạnh. Thực tế là tâm lí hắn luôn đề phòng, chỉ cần là người lạ thì hắn luôn có tâm lí cẩn thận, anh hùng cứu mỹ nhân ư? Lão tử nhổ vào mấy cái đó, thời buổi nào rồi còn tin vào anh hủng cứu mỹ nhân, mỹ nhân đem thân báo đáo, đây không phải là tiểu thuyết yy trên mạng a!! Hắn đã dùng Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn nhìn qua, nữ tử kia mặc dù nhìn có chút thê thảm, nhưng hoàn toàn không có chút nội thương, mấy vết thương ngoài da kia đối với võ giả ăn nhằm gì, không có lí nào nàng lại bị tên đại hán kia uy hiếp cả. Với cả, đi vào di tích nào có phải người đơn giản, không thể nào có chuyện một nữ nhân yếu đuối lại có thể vào được danh sách 100 tán tu đi vào di tích được.
Bất thình lình từ trong rừng lao ra chính là đại hán lúc nãy đuổi theo nữ tử, hắn gầm lên một tiếng, thân hình như thiểm điện, nhằm thẳng hướng Tử phong mà tung ra một quyền sấm sét. Chỉ là, Huyền khí Bảo khí may ra Tử Phong hắn còn hơi ngán, chứ dùng quyền đầu đối lực với hắn, ngại sống lâu quá hả?
"Binh" một tiếng, Tử Phong giơ bàn tay còn lại lên, trực tiếp nắm lấy quyền đầu kia không một chút khó khăn, đại hán kia chỉ thấy mình giống như đấm vào một thiết bản, cả cánh tay tê rần mất cảm giác, trong lòng thầm kêu khổ, không ngờ lại gặp cao thủ thật sự. Khóe miệng Tử Phong nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, quả nhiên là cùng một giuộc, sau đó, cả cánh rừng yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết khiến người khác dựng tóc gáy, rồi cả cánh rừng lại trở về vẻ tĩnh lặng bình thường.
Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng hạ xuống bên cạnh Tử Phong, đưa mắt nhìn đại hán lúc này đã chia năm xẻ bảy thành mấy mảnh xác vứt bừa bãi, còn nữ tử xinh đẹp kia thì đã đầu một nơi thân một nẻo, hai nàng không khỏi có chút bất nhẫn.
"Này, nữ tử xinh đẹp như thế mà ngươi cũng giết à??" Lâm Nguyệt Đồng có chút tiếc nuối nói, nàng dù là nữ nhân nhưng cũng không thể phủ nhận nhan sắc của nữ tử kia động lòng người không kém gì nàng, không khỏi có chút thương tiếc.
"Không quan tâm, cản đường ta thì dù có là đệ nhất mỹ nữ đại lục ta cũng giết, trong mắt ta chỉ có người chết người sống chứ không có phân biệt nam nữ!!" Tử Phong lạnh giọng nói.
Lãnh Băng Băng chán ghét nhìn nữ nhân đã chết kia, không hiểu sao trong lòng thấy Tử Phong không bị mê hoặc lại có chút vui mừng, đến chính nàng cũng không hiểu nổi mình nữa.
Đang định cất bước đi, Tử Phong đột ngột dừng lại, hắn cảm thấy có chút kì lạ, bình thường dù là võ giả tu vi thấp đến đâu thì bị hắn giết cũng làm chỉ số hắn tăng lên một chút nhờ kĩ năng Chiến lợi phẩm, huống chi hai người hắn vừa giết mặc dù so với hắn quá yếu, nhưng vẫn là Vương cấp võ giả a, sao chỉ số của hắn không hề thay đổi chút gì vậy. Còn đang cảm thấy kì lạ, Tử Phong chợt thấy mấy luồng năng lượng hắc ám từ xác chết của hai người bốc lên, sau đó không hẹn mà cùng chui vào người hắn, đồng thời điểm kinh nghiệm của hắn tăng lên nhiều một cách bất thường, khác hẳn với bình thường, nhưng chỉ số vẫn giữ nguyên.
"Sinh Tử Quyết...........Tử lộ..........thì ra là thế!!" Tử Phong suy nghĩ một chút liền tìm ra được nguyên do. Có vẻ như luồng năng lượng hắc ám đó là tử khí do hai xác chết sinh ra, sau đó bởi nguyên nhân hắn vừa được tên thần kia tặng cho Sinh Tử Quyết, chính xác hơn là Tử lộ, những tử khí này lại trở thành chất bổ của hắn.
"Chậc, công pháp này có chút tà ma ngoại đạo a, bất quá.........ta thích!!" Tử Phong lẩm bẩm. So với việc kĩ năng Chiến lợi phẩm mang về cho hắn một chút chỉ số, hắn ưa thích việc Sinh Tử Quyết hấp thu tử khí gia tăng cho hắn một lượng kinh nghiệm lớn hơn, dù gì thì chỉ số hiện tại của hắn quá lớn, thêm một chút cũng không ăn thua mấy, nhưng điểm kinh nghiệm nhiều như thế này lại là chuyện khác a, hắn có thể nhanh chóng đề thăng level, từ đó đột phá cảnh giới, thậm chí là đại cảnh giới nhanh hơn, đúng là trăm lợi không có một hại. Tuy rằng Sinh Tử Quyết và Chiến lợi phẩm có vẻ xung đột với nhau, nhưng Tử Phong hắn cũng đã hài lòng, hắn tuy tham lam nhưng cũng biết giới hạn, như thế này đã là tuyệt lắm rồi, vả lại Sinh Tử Quyết là thứ đích thân "Hắn" tặng cho Tử Phong, thứ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như là hấp thu tử khí gì đó.