Chương : 164
Còn đang tấm tắc khen ngợi Sinh Tử Quyết ở trong lòng, Tử Phong chợt cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, miệng đắng lưỡi khô, một luồng hỏa khí chạy khắp tứ chi bách hải của hắn khiến hắn có cảm giác muốn phát tiết, trong đầu không tự chủ được mà có cảm giác muốn đập nát một thứ gì đó, thậm chí lờ mờ hắn có thể cảm nhận được một thứ giống như là ham muốn sát nhân.
Vọi vàng tỉnh táo lại, Tử Phong hít một hơi không khí, tận lực giữ cho bản thân chấn tĩnh, một lúc sau, cảm giác khó chịu đó qua đi, hắn lại trở về bình thường. Vốn không phải là một tên ngốc, Tử Phong rất nhanh liền đoán ra được những cảm giác đó là từ đâu ra, chắc chắn là do Sinh Tử Quyết!!
Tử khí là năng lượng của người chết tỏa ra khi chết đi, là thứ năng lượng mà mỗi người sau khi chết sẽ trả lại cho thiên địa, đã là năng lượng của người chết, đương nhiên nó không dành cho người sống rồi. Những nơi tử khí nặng nề như chiến trường cổ xưa, hoặc những nơi chôn cất người chết thường không có sinh vật sống, cũng bởi tử khí đối với sinh vật sống là thuốc độc không thể nghi ngờ. Sinh Tử Quyết có thể hấp thu tử khí, chuyển hóa trở thành lực lượng bản thân, ở trong trường hợp của Tử Phong thì là chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm, nhưng hiển nhiên là vẫn còn mang theo tác dụng phụ.
Cũng không khó lắm trong việc đoán tác dụng phụ đó là gì, đó là làm ảnh hưởng đến tinh thần của người tu luyện. Tử khí khiến người hấp thụ nó đánh mất lí trí, trở thành một cuồng nhân chỉ biết chiến đấu và giết chóc, nhẹ thì phát điên, nặng thì trực tiếp chết, tử khí nào phải là thứ gì dễ dàng đùa giỡn cùng. Đương nhiên đấy là đối với người bình thường hoặc võ giả cấp thấp, Tử Phong hắn có tu vi Vương cấp, nói hắn là võ giả cao giai thì cũng không phải mà là võ giả cấp thấp thì cũng không hẳn, nhưng tinh thần lực của hắn đủ để chống lại tác dụng phụ của tử khí. Hơn nữa, khác với thường nhân, bản thân hắn là sát thủ, kiếp trước kiếp này giết người vô số, sát khí gần như ngưng thực của hắn được tử khí tẩm bổ sẽ còn lợi hại hơn nữa, nó cũng góp phần làm giảm tác dụng phụ lại.
Nghĩ đến cảm giác thị huyết vừa rồi, Tử Phong cười khảy, quả nhiên “Hắn” không bao giờ cho không mình thứ gì hết, cái gì cũng có giá của nó cả, hiện tại thì một là hắn ngừng tu luyện Sinh Tử Quyết, quay trở lại với tiến độ lên level rùa bò, hoặc tiếp tục tu luyện và cầu may rằng tử khí sẽ không làm hắn phát điên. Nhưng mà Tử Phong hắn là ai chứ, hắn là một tên điên mà, cảm giác thị huyết hay là mất hết thần trí trở thành quái vật giết người ư? Hắn nào có quan tâm, hắn vốn là quái vật, hiện tại hắn cũng đang giết người, có gì khác biệt sao, hắn thừa đủ tự tin đối với bản thân a, chỉ là một chút tử khí cỏn con, làm thế nào mà có thể khiến hắn mất lí trí được. Luyện, tu luyện tiếp chứ, cùng lắm là chết mà thôi!!
“Sao vậy??” Nhìn thấy Tử Phong đang định cất bước lại đứng lại, Lãnh Băng Băng liền hỏi, không hề biết một chút gì về việc vừa xảy ra với hắn.
“Không có gì, chúng ta đi thôi!!” lắc đầu, Tử Phong nói, hắn chung quy cũng không thể nói rằng mình vừa mới hút năng lượng từ người chết chứ, hắn điên nhưng không đến mức thế.
“Vậy hai người bọn ta lại……” Lãnh Băng Băng lí nhí nói, ánh mắt hướng về ngực Tử Phong, hàm ý ra sao thì không cần nghĩ cũng biết.
“Không cần, chúng ta thong thả đi, ta đang có hứng muốn giết người cướp của, cứ đi thật nghênh ngang cho ta, trừ khi gặp lục giai yêu thú, còn đâu thì có lôi hết toàn bộ võ giả trong này ra thì ta cũng có thể bảo vệ cho hai người bọn cô an toàn không tổn hao một sợi tóc nào!!” Tử Phong chắc nịch nói, biết được bản thân có thể thu được tử khí để tu luyện, hắn hiện tại còn có hứng giết người hơn cả trước kia khi hắn mới phát hiện ra việc giết người có thể tăng kinh nghiệm và chỉ số.
Ba người một đường phi thân bay về phía trung tâm di tích, hai nũ nhân đi trước làm mồi nhử, còn Tử Phong thì dùng Ngụy trang theo sát không rời. Quả nhiên là vắng mặt hắn, hai nữ nhân chỉ có tu vi Vương cấp nhất phẩm đã thu hút ánh mắt của không ít người, và đương nhiên, tất cả những người hấp tấp động thủ đều chỉ còn là mấy cái xác không hồn vứt giữa rừng cho yêu thú gặm.
“Đến nơi rồi!!” Lâm Nguyệt Đồng nói khẽ.
Tử trong hư không bước ra, Tử Phong nheo mắt nhìn tòa cung điện trước mắt, dù đã nhìn thấy vô số kiến trúc chọc trời của kiếp trước, hắn vẫn không nhịn được mà trầm trồ thán phục: “Lớn quá!!”
Chỉ thấy trước mắt ba người lúc này là một tòa cung điện cực kì to lớn, đúng hơn mà nói thì nó là tổ hợp mấy chục tòa cung điện, ở giữa là một cung điện có kích thước cực lớn vượt hẳn so với những cái còn lại, toàn bộ kiến trúc so với khối kiến trúc nơi bọn hắn gặp Hàn Bách Trí thì to gấp cả trăm lần, tỏa ra khí thế cổ xưa cùng một loại uy áp không tên khiến người nhìn vào không kìm được mà sinh ra ý kính nể.
Mấy tiếng gió phần phật vang lên, từ đằng sau lưng ba người, mười mấy thân ảnh bồng bềnh từ trên trời hạ xuống, toàn thân bạch y tiêu sái, tất cả đều là đệ tử Lăng Hư Cung.
“Ồ, không ngờ Lâm sư muội cùng Lãnh sư muội còn đến đây sớm hơn cả bọn ta, thật là bất ngờ a!!” Một thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, nụ cười ấm như gió xuân hô lên một tiếng rồi nói, có vẻ như hắn là người cầm đầu của đám người mới tới.
“Khúc Kế Vũ sư huynh đó à, tiểu muội cũng chỉ là may mắn mà thôi.” Lâm Nguyệt Đồng chắp tay nói.
“Đều là đồng môn cả, không cần phải khách sáo, mục đích của chúng ta đều là vì bảo vật ở trong Thiên Bảo Cung này, không bằng hai vị tiểu sư muội gia nhập với nhóm của bọn ta xem sao, vừa an toàn mà mọi người đều là người nhà, tránh nghi kị lẫn nhau.” Khúc Kế Vũ cười nói.
“Tiểu muội xin cảm tạ thịnh tình của sư huynh, nhưng muội nghĩ mình nên ở lại nhóm của mình thì hơn.” Lâm Nguyệt Đồng từ chối nhẹ nhàng, qua sự việc của Hàn Bách Trí, nàng đã trở nên cần thận hơn, hiện tại thì nàng không dám tin ai hết, ngoại trừ Lãnh Băng Băng cùng với tên quái vật kia mà thôi.
Thấy Lâm Nguyệt Đồng từ chối, Khúc Kế Vũ có chút tiếc nuối mà tiếp tục khuyên giải, nhưng thấy nàng ta không chịu thay đổi chủ ý, liền tỏ vẻ không có vấn đề gì hết mà thu hồi ý định của bản thân, đúng lúc này, hắn mới chợt nhận ra đứng ở bên cạnh hai vị tiểu sư muội xinh đẹp của hắn là một nam nhân khác.
Cũng không phải Khúc Kế Vũ là một tên dại gái không quan tâm gì đến xung quanh, mà bởi vì sự hiện diện của Tử Phong quá quỷ dị, toàn thân hắn không toát ra một chút khí tức nào cả, thậm chí đến cả khí tức của một người sống còn không có, sự tồn tại của hắn vô cùng mông lung đối với những võ giả vốn hay sử dụng thần thức để quan sát xung quanh, nếu không phải Khúc Kế Vũ hắn đưa mắt nhìn thì còn lâu hắn mới phát hiện ra sự tồn tại của Tử Phong.
“Ách, vị này là……….” Tuy hơi bất ngờ trước Tử Phong, nhưng Khúc Kế Vũ vẫn mỉm cười nhã nhặn mà hỏi.
Trả lời Khúc Kế Vũ là một đôi mắt sắc lẹm giống như cứa thẳng vào linh hồn khiến hắn có chút khó chịu, từ nam nhân hắc y trước mặt tỏa ra một khí thế lạnh lẽo tới cực điểm khiến hắn có cảm giác mình giống như đang đứng trước một con thú săn mồi đỉnh cấp mà bản thân mình chỉ là một con thỏ nhỏ vô dụng.
“Chấp pháp đoàn Lăng Hư Cung, Tử Phong!!” Tử Phong lạnh lùng trả lời, sau đó liền quay mặt đi, tiếp tục quan sát Thiên Bảo Cung.
Cho đến khi hắn quay đi, Khúc Kế Vũ mới cảm thấy áp lực vô hình biến mất vô ảnh vô tung, chẳng biết từ lúc nào mà sau lưng hắn đã xuát hiện mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn liền cười gượng hai tiếng rồi thôi không dây dưa với ba người Tử Phong nữa, linh cảm hắn mách bảo rằng nam nhân hác y này cực kì nguy hiểm, nên tránh càng xa càng tốt.
Cũng không thể trách Tử Phong được, hắn cũng không có ý định hù dọa Khúc Kế Vũ, chỉ là trên đường tới đây, với hai nữ nhân làm mồi nhử, hắn đã tiện tay làm thịt hơn 20 tên võ giả đui mù tự dẫm chân vào bẫy sau đó hấp thu tử khí của bọn chúng, cho đến giờ thì hắn vẫn còn đang áp chế cảm giác thị huyết của bản thân, nhất thời khiến khí thế của hắn có chút đáng sợ.
Cũng không chỉ có mỗi hai đám người bọn họ có mặt ở đây, giống như là đã hẹn trước, cứ một lúc là lại có một nhóm người kéo tới, ít thì dăm ba người, đông thì lên đến vài chục người, chỉ trong thoáng chốc mà không gian nơi đây đã xuất hiện kha khá võ giả. Tử Phong đưa mắt nhìn xung quanh, 200 võ giả tiến vào mà bây giờ chỉ còn khoảng hơn 100, có thể thấy trong này nguy hiểm ra sao, cơ mà có lẽ bản thân di tích không quá nguy hiểm, nguy hiểm đến từ chính những võ giả tiến vào a.
“Đến đây rồi thì làm sao tiến vào??” nhìn một bức tường cao hơn hai mươi mét bao xung quanh quần thể kiến trúc, Tử Phong quay sang Lâm Nguyệt Đồng hỏi. Nếu là bình thường, dù có là bức tường cao trăm mét thì võ giả Vương cấp cũng có thể ngự không mà bay vượt qua được, chỉ là nơi này dường như có một trận pháp cấm không gì đó, lúc nãy có một người không đủ kiên nhẫn đã phi hành vọt qua bức tường, kết quả là bị một đạo sấm sét không biết từ đâu ra oanh thành cám bã, triệt để biến thành tro bụi rơi lả tả trên không trung. Mà bức tường bao quanh này vô cùng trơn nhẵn, hoàn toàn không có chút điểm tựa, hơn nữa lại cứng rắn phi thường, cầm Huyền khí chém vào thì chỉ có hỏng Huyền khí mà thôi, vậy nên là bay cũng không được, trèo hay phá cũng không xong.
“Nhìn thấy cánh cổng kia không, theo trận pháp lưu chuyển ở đây, cứ mỗi ba ngày vào thời gian nửa đêm của ngày thứ ba thì nó sẽ mở ra trong vòng một ngày, võ giả có thể tự ý ra vào rồi sau đó mới đóng lại, chờ thêm ba ngày nữa.” Lâm Nguyệt Đồng giải thích.
Tử Phong gật gù ra ý hiểu, ngó sang bên kia cũng thấy đám người Lăng Hư Cung tất cả đều đã cùng chung nhóm với Khúc Kế Vũ trừ bọn hắn, xem ra danh vọng của tên này cũng không nhỏ a, có thể dễ dàng thống lĩnh mọi người. Hắn ta cũng đang thì thầm to nhỏ gì đó với những người khác, đại ý chắc là cũng dặn dò về việc Thiên Bảo Cung mở cửa, còn đám võ giả tán tu thì người biêt người không, nhưng không ai nói cho ai cả.
“Theo tính toán thì chúng ta phải đợi đúng hai ngày nữa thì mới đến ngày Thiên Bảo Cung mở cửa, sau đó thì nó sẽ mở cửa trong suốt một ngày, tính ra khi nó đóng cửa lại cũng là vừa lúc chúng ta sẽ hết kì hạn năm ngày ở trong di tích, sẽ bị truyền tống ra ngoài.” Lâm Nguyệt Đồng nói tiếp.
Đúng là mấy quy luật tính toán lằng nhằng, Tử Phong hắn chẳng hiểu cái tông môn thượng cổ này tính toán như vậy để làm gì nữa, nhưng mà hắn có thắc mắc thì cũng chả giải quyết vấn đề gì, hiện tại thì hắn phải đợi đã, hi vọng trong này có bảo vật khiến hắn động lòng.
Phải đợi tận hai ngày, Tử Phong hắn có ý định sử dụng Ngụy trang để đi xuyên qua bức tường dày tiến vào bên trong, nhưng vừa chạm vào bức tường thì đã bị bắn ngược trở lại, xem ra khả năng đi xuyên vật thể và cả các loại cấm chế trận pháp của hắn chỉ có mức độ giới hạn thôi a.
Dựng lên một cái lều dã ngoại, Tử Phong để nhị nữ tiến vào trong đó nghỉ ngơi, còn mình thì ở ngoài canh chừng, chỉ cần bất kì tên nào dám bén mảng tới chỗ của bọn họ trong bán kính năm mét là ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ, mấy cái xác ở gần cũng đã chứng minh điều đó. Tử Phong hắn lạm sát ư? Ai quan tâm chứ hắn thì không a.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, vào đêm ngày thứ hai, đúng lúc nửa đêm, những áng mây di động để lộ ra mặt trăng tròn vành vạnh, lúc ánh trăng chiếu xuống cánh cổng thì cũng là lúc tất cả mọi người bị đánh động bởi một tiếng động lớn giống như là một vật thể khổng lồ nào đó đang di chuyển.
Chỉ nghe mấy tiếng nặng nề vang lên, cánh cổng vốn đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, đón chào những võ giả bên ngoài tiến vào Thiên Bảo Cung tràn đầy báu vật.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng phi thân vào trong một cách nhanh nhất có thể, chỉ trong thoáng chốc đã không còn ai ở bên ngoài nữa. À không, vẫn còn một vài người, Tử Phong chậm rãi gọi nhị nữ tử trong lều ra, sau đó chỉ vào cánh cổng rồi nói: “Mở rồi kìa!!”
“Tại sao ngươi không đánh thức chúng ta sớm hơn, mọi người vào hết rồi chúng ta mới vào thì còn kiếm được cái gì nữa!!” Lâm Nguyệt Đồng bất mãn nói.
“Nhanh hay chậm có khác gì nhau sao, chúng ta đi vào trước thì phải mất công đi tìm, cứ để bọn chúng vào trước, tìm được đồ quý giá thì ta đi cướp rồi về chia nhau, như vậy tiện lợi hơn, đã mất công tìm!!” Tử Phong lười nhác trả lời, làm gì có bữa ăn nào miễn phí như thế, đã đi tìm bảo vật thì phải có giác ngộ gặp nguy hiểm, không thì mục đích thí luyện của cái di tích này là gì chứ, hắn thà đi giết người cướp của còn hơn.
Đã quá quen với cái tính cách coi mạng người như rơm rác này của hắn, hai nữ nhân chỉ có thể thở dài mà thuận theo ý hắn, ai bảo mạng sống của hai nàng còn phụ thuộc vò sự bảo vệ của hắn chứ, có muốn dị nghị cũng không được.
Đến lúc này thì ba người mới bắt đầu tiến vào trong Thiên Bảo Cung. Chỉ thấy đi qua cánh cổng là vô số đường đi quanh co dẫn đến từng tòa lâu đài, hiển nhiên bên trong đều có bảo vật, nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lao tới chính cung, cũng chính là nơi có kích thước lớn nhất, với hi vọng sẽ tìm được bảo vật tốt nhất ở đó.
Tiến vào trong cung điện chính, trước mắt ba người là một không gian thập phần rộng lớn, nhìn những bức tường to lớn, những cây cột đá cao cả trăm mét, bất giác khiến con người ta cảm thấy bản thân thật là nhỏ bé.
Khắp nơi xung quanh đều là vô số ô cửa, mỗi ô cửa đều có một đường đi thông tới một chỗ nào đó, còn tới chỗ nào thì Tử Phong chịu, hắn không phải là thần a. Mọi người rất nhanh liền tỏa ra khắp các hướng, cũng không ai muốn đi vào cùng một ô cửa, tránh tìm được bảo vật rồi lại xung đột với nhau, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Tử Phong cũng chọn một ô cửa rồi chậm rãi tiến vào, hắn không vội chút nào, bảo vật có hay không thì không quá mức quan trọng với hắn, hắn chỉ mong là có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhanh rồi biến khỏi nơi này thôi, xa nhau có vài ngày mà hắn đã có chút nhớ Hồ Phi Nguyệt rồi, à cả tiểu nha đầu Diệp Ngưng Tuyết nữa, suýt thì hắn quên.
Thông đạo mà bọn hắn chọn cũng khá rộng rãi, đi qua hai bên là vô số căn phòng nhỏ, bên trong đựng đầy bảo vật, chỉ là đại đa số là kim ngân châu báu tầm thường, còn những nơi khác thì lại trống trơn, hiển nhiên là đã có người lấy mất từ trước rồi. Đối với tiền tài thông thường thì nhị nữ không ham hố cho lắm, không gian giới chỉ của hai nàng cũng chỉ có dung lượng nhất định, không nên lãng phí cho mấy thứ này a, nhưng Tử Phong thì khác, không gian giới chỉ của hắn bé tí tẹo, nhưng không gian hệ thống của hắn lại rộng không điểm dừng, có mang nguyên cả cái di tích này nhét vào cũng còn dư chỗ, hắn còn gì phải bận tâm ư, vàng bạc châu báu trang sức hắn cứ thế mà vơ vét hết tất cả, nhét vào không gian hệ thống.
Nhìn Tử Phong giống như mấy tên đạo tặc tham lam mà vét sạch đến từng căn phòng một khiến hai người Lâm Nguyệt Đồng nhìn nhau mà không biết phải phản ứng ra sao, nam nhân này thật là kì lạ!!
“Ấy, nhìn xem!!” Lâm Nguyệt Đồng đưa tay chỉ về phía một căn phòng.
Chỉ thấy trong đó là một cái bệ đá nhỏ, bên trên đặt một khối gì đó to cỡ cái chậu, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là kim loại, đang tỏa ra quang mang màu ám kim bắt mắt. Lâm Nguyệt Đồng muốn đi vào phòng bất chợt bị Tử Phong kéo ngược lại, hắn chỉ vào khoảng không tường chừng như không có gì trước mắt mà nói: “Có cầm chế bảo hộ!!”
Nói đoạn cầm một viên đá nhỏ dưới chân ném vào trong căn phòng, viên đá vừa mới tiếp xúc với căn phòng liền bị một màng chắn vô hình đẩy ngược trở lại, hiển nhiên là nơi này có cấm chế để bảo vệ đồ vật bên trong.
Vọi vàng tỉnh táo lại, Tử Phong hít một hơi không khí, tận lực giữ cho bản thân chấn tĩnh, một lúc sau, cảm giác khó chịu đó qua đi, hắn lại trở về bình thường. Vốn không phải là một tên ngốc, Tử Phong rất nhanh liền đoán ra được những cảm giác đó là từ đâu ra, chắc chắn là do Sinh Tử Quyết!!
Tử khí là năng lượng của người chết tỏa ra khi chết đi, là thứ năng lượng mà mỗi người sau khi chết sẽ trả lại cho thiên địa, đã là năng lượng của người chết, đương nhiên nó không dành cho người sống rồi. Những nơi tử khí nặng nề như chiến trường cổ xưa, hoặc những nơi chôn cất người chết thường không có sinh vật sống, cũng bởi tử khí đối với sinh vật sống là thuốc độc không thể nghi ngờ. Sinh Tử Quyết có thể hấp thu tử khí, chuyển hóa trở thành lực lượng bản thân, ở trong trường hợp của Tử Phong thì là chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm, nhưng hiển nhiên là vẫn còn mang theo tác dụng phụ.
Cũng không khó lắm trong việc đoán tác dụng phụ đó là gì, đó là làm ảnh hưởng đến tinh thần của người tu luyện. Tử khí khiến người hấp thụ nó đánh mất lí trí, trở thành một cuồng nhân chỉ biết chiến đấu và giết chóc, nhẹ thì phát điên, nặng thì trực tiếp chết, tử khí nào phải là thứ gì dễ dàng đùa giỡn cùng. Đương nhiên đấy là đối với người bình thường hoặc võ giả cấp thấp, Tử Phong hắn có tu vi Vương cấp, nói hắn là võ giả cao giai thì cũng không phải mà là võ giả cấp thấp thì cũng không hẳn, nhưng tinh thần lực của hắn đủ để chống lại tác dụng phụ của tử khí. Hơn nữa, khác với thường nhân, bản thân hắn là sát thủ, kiếp trước kiếp này giết người vô số, sát khí gần như ngưng thực của hắn được tử khí tẩm bổ sẽ còn lợi hại hơn nữa, nó cũng góp phần làm giảm tác dụng phụ lại.
Nghĩ đến cảm giác thị huyết vừa rồi, Tử Phong cười khảy, quả nhiên “Hắn” không bao giờ cho không mình thứ gì hết, cái gì cũng có giá của nó cả, hiện tại thì một là hắn ngừng tu luyện Sinh Tử Quyết, quay trở lại với tiến độ lên level rùa bò, hoặc tiếp tục tu luyện và cầu may rằng tử khí sẽ không làm hắn phát điên. Nhưng mà Tử Phong hắn là ai chứ, hắn là một tên điên mà, cảm giác thị huyết hay là mất hết thần trí trở thành quái vật giết người ư? Hắn nào có quan tâm, hắn vốn là quái vật, hiện tại hắn cũng đang giết người, có gì khác biệt sao, hắn thừa đủ tự tin đối với bản thân a, chỉ là một chút tử khí cỏn con, làm thế nào mà có thể khiến hắn mất lí trí được. Luyện, tu luyện tiếp chứ, cùng lắm là chết mà thôi!!
“Sao vậy??” Nhìn thấy Tử Phong đang định cất bước lại đứng lại, Lãnh Băng Băng liền hỏi, không hề biết một chút gì về việc vừa xảy ra với hắn.
“Không có gì, chúng ta đi thôi!!” lắc đầu, Tử Phong nói, hắn chung quy cũng không thể nói rằng mình vừa mới hút năng lượng từ người chết chứ, hắn điên nhưng không đến mức thế.
“Vậy hai người bọn ta lại……” Lãnh Băng Băng lí nhí nói, ánh mắt hướng về ngực Tử Phong, hàm ý ra sao thì không cần nghĩ cũng biết.
“Không cần, chúng ta thong thả đi, ta đang có hứng muốn giết người cướp của, cứ đi thật nghênh ngang cho ta, trừ khi gặp lục giai yêu thú, còn đâu thì có lôi hết toàn bộ võ giả trong này ra thì ta cũng có thể bảo vệ cho hai người bọn cô an toàn không tổn hao một sợi tóc nào!!” Tử Phong chắc nịch nói, biết được bản thân có thể thu được tử khí để tu luyện, hắn hiện tại còn có hứng giết người hơn cả trước kia khi hắn mới phát hiện ra việc giết người có thể tăng kinh nghiệm và chỉ số.
Ba người một đường phi thân bay về phía trung tâm di tích, hai nũ nhân đi trước làm mồi nhử, còn Tử Phong thì dùng Ngụy trang theo sát không rời. Quả nhiên là vắng mặt hắn, hai nữ nhân chỉ có tu vi Vương cấp nhất phẩm đã thu hút ánh mắt của không ít người, và đương nhiên, tất cả những người hấp tấp động thủ đều chỉ còn là mấy cái xác không hồn vứt giữa rừng cho yêu thú gặm.
“Đến nơi rồi!!” Lâm Nguyệt Đồng nói khẽ.
Tử trong hư không bước ra, Tử Phong nheo mắt nhìn tòa cung điện trước mắt, dù đã nhìn thấy vô số kiến trúc chọc trời của kiếp trước, hắn vẫn không nhịn được mà trầm trồ thán phục: “Lớn quá!!”
Chỉ thấy trước mắt ba người lúc này là một tòa cung điện cực kì to lớn, đúng hơn mà nói thì nó là tổ hợp mấy chục tòa cung điện, ở giữa là một cung điện có kích thước cực lớn vượt hẳn so với những cái còn lại, toàn bộ kiến trúc so với khối kiến trúc nơi bọn hắn gặp Hàn Bách Trí thì to gấp cả trăm lần, tỏa ra khí thế cổ xưa cùng một loại uy áp không tên khiến người nhìn vào không kìm được mà sinh ra ý kính nể.
Mấy tiếng gió phần phật vang lên, từ đằng sau lưng ba người, mười mấy thân ảnh bồng bềnh từ trên trời hạ xuống, toàn thân bạch y tiêu sái, tất cả đều là đệ tử Lăng Hư Cung.
“Ồ, không ngờ Lâm sư muội cùng Lãnh sư muội còn đến đây sớm hơn cả bọn ta, thật là bất ngờ a!!” Một thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, nụ cười ấm như gió xuân hô lên một tiếng rồi nói, có vẻ như hắn là người cầm đầu của đám người mới tới.
“Khúc Kế Vũ sư huynh đó à, tiểu muội cũng chỉ là may mắn mà thôi.” Lâm Nguyệt Đồng chắp tay nói.
“Đều là đồng môn cả, không cần phải khách sáo, mục đích của chúng ta đều là vì bảo vật ở trong Thiên Bảo Cung này, không bằng hai vị tiểu sư muội gia nhập với nhóm của bọn ta xem sao, vừa an toàn mà mọi người đều là người nhà, tránh nghi kị lẫn nhau.” Khúc Kế Vũ cười nói.
“Tiểu muội xin cảm tạ thịnh tình của sư huynh, nhưng muội nghĩ mình nên ở lại nhóm của mình thì hơn.” Lâm Nguyệt Đồng từ chối nhẹ nhàng, qua sự việc của Hàn Bách Trí, nàng đã trở nên cần thận hơn, hiện tại thì nàng không dám tin ai hết, ngoại trừ Lãnh Băng Băng cùng với tên quái vật kia mà thôi.
Thấy Lâm Nguyệt Đồng từ chối, Khúc Kế Vũ có chút tiếc nuối mà tiếp tục khuyên giải, nhưng thấy nàng ta không chịu thay đổi chủ ý, liền tỏ vẻ không có vấn đề gì hết mà thu hồi ý định của bản thân, đúng lúc này, hắn mới chợt nhận ra đứng ở bên cạnh hai vị tiểu sư muội xinh đẹp của hắn là một nam nhân khác.
Cũng không phải Khúc Kế Vũ là một tên dại gái không quan tâm gì đến xung quanh, mà bởi vì sự hiện diện của Tử Phong quá quỷ dị, toàn thân hắn không toát ra một chút khí tức nào cả, thậm chí đến cả khí tức của một người sống còn không có, sự tồn tại của hắn vô cùng mông lung đối với những võ giả vốn hay sử dụng thần thức để quan sát xung quanh, nếu không phải Khúc Kế Vũ hắn đưa mắt nhìn thì còn lâu hắn mới phát hiện ra sự tồn tại của Tử Phong.
“Ách, vị này là……….” Tuy hơi bất ngờ trước Tử Phong, nhưng Khúc Kế Vũ vẫn mỉm cười nhã nhặn mà hỏi.
Trả lời Khúc Kế Vũ là một đôi mắt sắc lẹm giống như cứa thẳng vào linh hồn khiến hắn có chút khó chịu, từ nam nhân hắc y trước mặt tỏa ra một khí thế lạnh lẽo tới cực điểm khiến hắn có cảm giác mình giống như đang đứng trước một con thú săn mồi đỉnh cấp mà bản thân mình chỉ là một con thỏ nhỏ vô dụng.
“Chấp pháp đoàn Lăng Hư Cung, Tử Phong!!” Tử Phong lạnh lùng trả lời, sau đó liền quay mặt đi, tiếp tục quan sát Thiên Bảo Cung.
Cho đến khi hắn quay đi, Khúc Kế Vũ mới cảm thấy áp lực vô hình biến mất vô ảnh vô tung, chẳng biết từ lúc nào mà sau lưng hắn đã xuát hiện mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn liền cười gượng hai tiếng rồi thôi không dây dưa với ba người Tử Phong nữa, linh cảm hắn mách bảo rằng nam nhân hác y này cực kì nguy hiểm, nên tránh càng xa càng tốt.
Cũng không thể trách Tử Phong được, hắn cũng không có ý định hù dọa Khúc Kế Vũ, chỉ là trên đường tới đây, với hai nữ nhân làm mồi nhử, hắn đã tiện tay làm thịt hơn 20 tên võ giả đui mù tự dẫm chân vào bẫy sau đó hấp thu tử khí của bọn chúng, cho đến giờ thì hắn vẫn còn đang áp chế cảm giác thị huyết của bản thân, nhất thời khiến khí thế của hắn có chút đáng sợ.
Cũng không chỉ có mỗi hai đám người bọn họ có mặt ở đây, giống như là đã hẹn trước, cứ một lúc là lại có một nhóm người kéo tới, ít thì dăm ba người, đông thì lên đến vài chục người, chỉ trong thoáng chốc mà không gian nơi đây đã xuất hiện kha khá võ giả. Tử Phong đưa mắt nhìn xung quanh, 200 võ giả tiến vào mà bây giờ chỉ còn khoảng hơn 100, có thể thấy trong này nguy hiểm ra sao, cơ mà có lẽ bản thân di tích không quá nguy hiểm, nguy hiểm đến từ chính những võ giả tiến vào a.
“Đến đây rồi thì làm sao tiến vào??” nhìn một bức tường cao hơn hai mươi mét bao xung quanh quần thể kiến trúc, Tử Phong quay sang Lâm Nguyệt Đồng hỏi. Nếu là bình thường, dù có là bức tường cao trăm mét thì võ giả Vương cấp cũng có thể ngự không mà bay vượt qua được, chỉ là nơi này dường như có một trận pháp cấm không gì đó, lúc nãy có một người không đủ kiên nhẫn đã phi hành vọt qua bức tường, kết quả là bị một đạo sấm sét không biết từ đâu ra oanh thành cám bã, triệt để biến thành tro bụi rơi lả tả trên không trung. Mà bức tường bao quanh này vô cùng trơn nhẵn, hoàn toàn không có chút điểm tựa, hơn nữa lại cứng rắn phi thường, cầm Huyền khí chém vào thì chỉ có hỏng Huyền khí mà thôi, vậy nên là bay cũng không được, trèo hay phá cũng không xong.
“Nhìn thấy cánh cổng kia không, theo trận pháp lưu chuyển ở đây, cứ mỗi ba ngày vào thời gian nửa đêm của ngày thứ ba thì nó sẽ mở ra trong vòng một ngày, võ giả có thể tự ý ra vào rồi sau đó mới đóng lại, chờ thêm ba ngày nữa.” Lâm Nguyệt Đồng giải thích.
Tử Phong gật gù ra ý hiểu, ngó sang bên kia cũng thấy đám người Lăng Hư Cung tất cả đều đã cùng chung nhóm với Khúc Kế Vũ trừ bọn hắn, xem ra danh vọng của tên này cũng không nhỏ a, có thể dễ dàng thống lĩnh mọi người. Hắn ta cũng đang thì thầm to nhỏ gì đó với những người khác, đại ý chắc là cũng dặn dò về việc Thiên Bảo Cung mở cửa, còn đám võ giả tán tu thì người biêt người không, nhưng không ai nói cho ai cả.
“Theo tính toán thì chúng ta phải đợi đúng hai ngày nữa thì mới đến ngày Thiên Bảo Cung mở cửa, sau đó thì nó sẽ mở cửa trong suốt một ngày, tính ra khi nó đóng cửa lại cũng là vừa lúc chúng ta sẽ hết kì hạn năm ngày ở trong di tích, sẽ bị truyền tống ra ngoài.” Lâm Nguyệt Đồng nói tiếp.
Đúng là mấy quy luật tính toán lằng nhằng, Tử Phong hắn chẳng hiểu cái tông môn thượng cổ này tính toán như vậy để làm gì nữa, nhưng mà hắn có thắc mắc thì cũng chả giải quyết vấn đề gì, hiện tại thì hắn phải đợi đã, hi vọng trong này có bảo vật khiến hắn động lòng.
Phải đợi tận hai ngày, Tử Phong hắn có ý định sử dụng Ngụy trang để đi xuyên qua bức tường dày tiến vào bên trong, nhưng vừa chạm vào bức tường thì đã bị bắn ngược trở lại, xem ra khả năng đi xuyên vật thể và cả các loại cấm chế trận pháp của hắn chỉ có mức độ giới hạn thôi a.
Dựng lên một cái lều dã ngoại, Tử Phong để nhị nữ tiến vào trong đó nghỉ ngơi, còn mình thì ở ngoài canh chừng, chỉ cần bất kì tên nào dám bén mảng tới chỗ của bọn họ trong bán kính năm mét là ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ, mấy cái xác ở gần cũng đã chứng minh điều đó. Tử Phong hắn lạm sát ư? Ai quan tâm chứ hắn thì không a.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, vào đêm ngày thứ hai, đúng lúc nửa đêm, những áng mây di động để lộ ra mặt trăng tròn vành vạnh, lúc ánh trăng chiếu xuống cánh cổng thì cũng là lúc tất cả mọi người bị đánh động bởi một tiếng động lớn giống như là một vật thể khổng lồ nào đó đang di chuyển.
Chỉ nghe mấy tiếng nặng nề vang lên, cánh cổng vốn đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, đón chào những võ giả bên ngoài tiến vào Thiên Bảo Cung tràn đầy báu vật.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng phi thân vào trong một cách nhanh nhất có thể, chỉ trong thoáng chốc đã không còn ai ở bên ngoài nữa. À không, vẫn còn một vài người, Tử Phong chậm rãi gọi nhị nữ tử trong lều ra, sau đó chỉ vào cánh cổng rồi nói: “Mở rồi kìa!!”
“Tại sao ngươi không đánh thức chúng ta sớm hơn, mọi người vào hết rồi chúng ta mới vào thì còn kiếm được cái gì nữa!!” Lâm Nguyệt Đồng bất mãn nói.
“Nhanh hay chậm có khác gì nhau sao, chúng ta đi vào trước thì phải mất công đi tìm, cứ để bọn chúng vào trước, tìm được đồ quý giá thì ta đi cướp rồi về chia nhau, như vậy tiện lợi hơn, đã mất công tìm!!” Tử Phong lười nhác trả lời, làm gì có bữa ăn nào miễn phí như thế, đã đi tìm bảo vật thì phải có giác ngộ gặp nguy hiểm, không thì mục đích thí luyện của cái di tích này là gì chứ, hắn thà đi giết người cướp của còn hơn.
Đã quá quen với cái tính cách coi mạng người như rơm rác này của hắn, hai nữ nhân chỉ có thể thở dài mà thuận theo ý hắn, ai bảo mạng sống của hai nàng còn phụ thuộc vò sự bảo vệ của hắn chứ, có muốn dị nghị cũng không được.
Đến lúc này thì ba người mới bắt đầu tiến vào trong Thiên Bảo Cung. Chỉ thấy đi qua cánh cổng là vô số đường đi quanh co dẫn đến từng tòa lâu đài, hiển nhiên bên trong đều có bảo vật, nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lao tới chính cung, cũng chính là nơi có kích thước lớn nhất, với hi vọng sẽ tìm được bảo vật tốt nhất ở đó.
Tiến vào trong cung điện chính, trước mắt ba người là một không gian thập phần rộng lớn, nhìn những bức tường to lớn, những cây cột đá cao cả trăm mét, bất giác khiến con người ta cảm thấy bản thân thật là nhỏ bé.
Khắp nơi xung quanh đều là vô số ô cửa, mỗi ô cửa đều có một đường đi thông tới một chỗ nào đó, còn tới chỗ nào thì Tử Phong chịu, hắn không phải là thần a. Mọi người rất nhanh liền tỏa ra khắp các hướng, cũng không ai muốn đi vào cùng một ô cửa, tránh tìm được bảo vật rồi lại xung đột với nhau, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Tử Phong cũng chọn một ô cửa rồi chậm rãi tiến vào, hắn không vội chút nào, bảo vật có hay không thì không quá mức quan trọng với hắn, hắn chỉ mong là có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhanh rồi biến khỏi nơi này thôi, xa nhau có vài ngày mà hắn đã có chút nhớ Hồ Phi Nguyệt rồi, à cả tiểu nha đầu Diệp Ngưng Tuyết nữa, suýt thì hắn quên.
Thông đạo mà bọn hắn chọn cũng khá rộng rãi, đi qua hai bên là vô số căn phòng nhỏ, bên trong đựng đầy bảo vật, chỉ là đại đa số là kim ngân châu báu tầm thường, còn những nơi khác thì lại trống trơn, hiển nhiên là đã có người lấy mất từ trước rồi. Đối với tiền tài thông thường thì nhị nữ không ham hố cho lắm, không gian giới chỉ của hai nàng cũng chỉ có dung lượng nhất định, không nên lãng phí cho mấy thứ này a, nhưng Tử Phong thì khác, không gian giới chỉ của hắn bé tí tẹo, nhưng không gian hệ thống của hắn lại rộng không điểm dừng, có mang nguyên cả cái di tích này nhét vào cũng còn dư chỗ, hắn còn gì phải bận tâm ư, vàng bạc châu báu trang sức hắn cứ thế mà vơ vét hết tất cả, nhét vào không gian hệ thống.
Nhìn Tử Phong giống như mấy tên đạo tặc tham lam mà vét sạch đến từng căn phòng một khiến hai người Lâm Nguyệt Đồng nhìn nhau mà không biết phải phản ứng ra sao, nam nhân này thật là kì lạ!!
“Ấy, nhìn xem!!” Lâm Nguyệt Đồng đưa tay chỉ về phía một căn phòng.
Chỉ thấy trong đó là một cái bệ đá nhỏ, bên trên đặt một khối gì đó to cỡ cái chậu, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là kim loại, đang tỏa ra quang mang màu ám kim bắt mắt. Lâm Nguyệt Đồng muốn đi vào phòng bất chợt bị Tử Phong kéo ngược lại, hắn chỉ vào khoảng không tường chừng như không có gì trước mắt mà nói: “Có cầm chế bảo hộ!!”
Nói đoạn cầm một viên đá nhỏ dưới chân ném vào trong căn phòng, viên đá vừa mới tiếp xúc với căn phòng liền bị một màng chắn vô hình đẩy ngược trở lại, hiển nhiên là nơi này có cấm chế để bảo vệ đồ vật bên trong.