Chương : 267
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Phong dùng kĩ thuật diễn suất điêu luyện không thua kém gì diễn viên Hollywood của mình lừa gạt Diệu Yên xong, đằng sau lưng của hắn đã chảy đầy mồ hôi, cũng may là kiếp trước khi còn là sát thủ, những nhiệm vụ đòi hỏi năng lực diễn suất hắn làm qua cũng khá nhiều, hoàn hảo nghĩ ra được một cái kịch bản rắm chó lừa Diệu Yên cho qua chuyện, bằng không thì trước chất vấn của Diệu Yên, hắn rất khó có thể cho nàng câu trả lời thỏa đáng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới quá trình “tán gái” của hắn.
Không gian trong Cổ Mộ rộng lớn tới mức kinh người, Tử Phong bay muốn gãy cả cánh mà vẫn không thấy một bóng người khiến hắn tức lộn ruột, nhưng ngoài việc tiếp tục phi hành trong vô định ra thì hắn không còn cách nào khác, đoán chừng mấy người khác tiến vào cũng trong tình trạng của hắn mà thôi.
Đang bay trên không trung, Tử Phong chợt cảm thấy tâm thần máy động, một cỗ cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng khiến hắn thập phần khó chịu, cái cảm giác bồn chồn không ngơi này rốt cuộc là sao hắn cũng không rõ. Tử Phong ngay lập tức mở bảng trạng thái của mình ra, ở trên thanh trạng thái ngoại trừ một số thứ như là “Thiên Ma Dực”, “Bóng đêm huy hoàng”, và “Kẻ săn người” những trạng thái phụ trợ có lợi cho bản thân, hắn còn nhìn thấy một biểu tượng kì lạ không rõ hình ảnh nữa: “Sinh Tử Kết”.
Đúng lúc này, tâm thân của hắn lại rung động, Tử Phong cảm thấy giống như có thứ gì đó đang cộng minh với bản thân mình, chỉ về một phương hướng. Trong nháy mắt Tử Phong liền hiểu ra vấn đề, đây hẳn là kết nối tâm linh của “Sinh Tử Kết” giữa hắn và Hồ Phi Nguyệt, phương hướng chỉ định khẳng định là nơi Hồ Phi Nguyệt tọa lạc. Có được phát hiện này, Tử Phong vô cùng vui mừng, chút mệt mỏi ngay lập tức bị quét sạch, hắn không hề tiếc tiêu hao linh lực, ngay lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tới mức tận cùng.
“Bám chắc!”
Tử Phong cúi đầu nói khẽ, sau đó căn bản không đợi Diệu Yên có ý kiến, ngọn lửa trên cánh của hắn bất chợt bùng nổ, thân hình hắn hóa thành một đạo hỏa quang phá toái hư không mà lao thẳng về hướng Đông, phụ cận không gian dưới áp lực khủng bố liên tục sụp đổ, đến cả mặt đất bên dưới cách hắn vài trăm mét cũng bị dư ba phá hủy thành một mảng hỗn độn.
Không một chút quan tâm tới sự hủy diệt mà hắn để lại, Tử Phong dốc sức lao thẳng về phía trước, quanh thân hắn nổi lên một tầng hộ thể cương khí, bao bọc lấy Diệu Yên cùng bản thân vào bên trong, bảo vệ cả hai khỏi áp lực không khí cùng phong nhận cắt da cắt thịt do di chuyển tốc độ cao. Lấy năng lực hiện tại của Tử Phong, thôi động Chỉ Xích Thiên Nhai đến mức tận cùng thì tốc độ phi hành vô cùng khủng bố, mỗi lần vỗ cánh có thể bay tới 100km chỉ trong 5-6 giây đồng hồ. Tử Phong liên tục vỗ cánh, cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi với tốc độ cao, “Sinh Tử Kết” càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Không gian vỡ vụn, một thân ảnh rực lửa từ trong đó lao thẳng ra bên ngoài rồi dừng lại trên không trung, Tử Phong có thể cảm nhận thấy “Sinh Tử Kết” trong người mình rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Hồ Phi Nguyệt ở chỗ nào. Lôi phân thân từ bên trong bóng của Diệu Yên đi ra, tiếp lấy Diệu Yên lúc này đang tái mặt vì phi hành với tốc độ cao từ tay Tử Phong, để hắn bay lên độ cao lớn hơn nhằm mở rộng tầm nhìn.
Hai mắt Tử Phong chớp động, rất nhanh đã phát hiện ra hai thân ảnh đang giao chiến kịch liệt ở phương xa. Một bên là Hồ Phi Nguyệt, lúc này đã hóa thành nhân hình, một thân bạch y phấp phới bay trong gió, trên người không một chút cát bụi, thập phần thánh khiết cùng xinh đẹp. Bên kia là một đầu vượn thân hình đồ sộ, cả người cao chừng ba mét, sở hữu bốn cánh tay, toàn thân đen bóng giống như kim loại, trên người tỏa ra khí tức hung hãn.
Dùng Phân tích nhãn quét qua đầu vượn đen kia, Tử Phong không khỏi nhíu mày.
“Hắc Thiết Viên Vương”: yêu thú kim thuộc tính thất giai trung cấp, vương giả của loài Hắc Thiết Viên, sở hữu lực lượng siêu quần vượt trội hơn so với yêu thú cùng cấp, tính tình thô bạo hung hãn, cực kì bảo vệ lãnh thổ của bản thân. Lớp da lông màu đen cứng rắn như kim loại, có thể chịu được vô số đòn công kích, đao thương bất nhập, Bảo khí từ Địa giai trở xuống vô tác dụng.
Mẹ nó, lại thêm một đầu yêu thú thất giai nữa, Tử Phong không khỏi chửi thầm, yêu thú thất giai dù ở thế giới bên ngoài cũng không dễ gặp, dù có đi vào Yêu Thú Sâm Lâm thì cũng phải chui vào tận khu trung tâm mới có thể bắt gặp, vậy mà ở trong này không quá hai ngày hắn đã gặp hai đầu, so với củ cải trắng thì cũng chỉ quý hiếm hơn có một chút.
Nhưng mà dù có là thất giai yêu thú thì Tử Phong lúc này cũng không có quá lo lắng như khi đối mặt với Huyễn Ma Thụ Vương nữa, bởi vì đầu Hắc Thiết Viên này chỉ là thất giai trung cấp, hơn nữa nhìn Hồ Phi Nguyệt giằng co với nó nãy giờ mà đến cả cái chéo áo cũng không bị rách, hắn có thể khẳng định dù có bị áp chế thực lực nhưng Thánh Hoàng vẫn là Thánh Hoàng, không phải một con khỉ đột Thánh giả trung giai có thể làm khó.
Tạm thời không có lo lắng, Tử Phong cũng không có đi lên đánh động Hồ Phi Nguyệt làm gì, tránh cho nàng phân tâm, Liễm tức của hắn tiến hóa liên tục tới bây giờ đã có thể che giấu khi tức vô cùng hoàn hảo, dù hai người có “Sinh Tử Kết” cũng không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nói có chút khó nghe chứ nếu hắn đứng im một chỗ không nhúc nhích, nếu không nhìn tận mắt thì người ta tối đa cũng chỉ coi hắn là tảng đá mà bỏ qua không để ý mà thôi.
Lôi phân thân cũng đã đi theo sau Tử Phong, lúc này liền lên tiếng: “Xem ra Thất giai yêu thú trong này không phải là ít, chúng ta cần phải cẩn thận hơn a.”
Tử Phong gật gật đầu, đúng như Lôi phân thân nói đúng, có thất giai yêu thú thì cũng có thể có yêu thú thực lực cường hoành hơn, ví dụ như là cấp bậc Thánh Hoàng chẳng hạn, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Diệu Yên nhìn thấy Hồ Phi Nguyệt ở xa cũng bật thốt: “Là Hồ Phi Nguyệt tỷ!! Cơ mà tại sao tỷ ấy cũng có thể phi hành, chẳng lẽ áp chế thực lực trong này vô dụng với tỷ ấy sao?”
“Không hẳn, do Phi Nguyệt bản thân là Thánh Hoàng đỉnh phong, hơn nữa lại là một Thánh giai lâu năm, bản thân lí giải đối với lực lượng pháp tắc vô cùng thuần thục, lĩnh vực áp chế trong nơi này cũng chỉ có thể ảnh hưởng thực lực của nàng ấy chứ vô pháp ảnh hưởng tới lĩnh ngộ, năng lực phi hành hẳn vẫn có thể sử dụng được.” Tử Phong trầm giọng nói.
Diệu Yên ra vẻ đã hiểu gật đầu, dù sao nàng cũng không thân thuộc với Hồ Phi Nguyệt nên nhất thời không nghĩ đến, với cả mấy cái lí thuyết này Tử Phong hắn đã thuộc nằm lòng qua vô số tiểu thuyết rắm chó trên internet, dù mang qua thế giới này thì vẫn là chân lí.
“Nhưng mà ta đang tahwcs mắc một chuyện, tại sao hai đầu yêu thú thất giai chúng ta gặp đều không hóa hình thành nhân loại??”
Tử Phong nghe đến đây, trước giờ vì lúc nào cũng trong trạng thái thàn kinh căng thẳng nên không nghĩ tới, hiện tại hắn mới chợt nhận ra đây là một vấn đề to lớn, một cảm giác chẳng lành chợt dâng lên trong lòng.
Hắc Thiết Viên Vương hai mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm địch nhân trước mắt, trên lớp da lông đao thương bất nhập của nó đã xuất hiện mấy vết thương khủng bố sâu tới tận xương, nhưng lấy sức chịu đựng của yêu thú nói chung thì đây vẫn chưa phải vết thương trí mạng, tối đa chỉ là đau đớn và mất chút máu mà thôi, vấn đề là ở chỗ, nó vẫn không hiểu tại sao một con kiến nhỏ bé đến Thánh cấp còn chưa đạt tới có thể đả thương nó, thậm chí còn áp đảo một vương giả như nó, điều này khiến linh trí chưa được khai sáng hoàn toàn của nó một trận khó hiểu.
Nhưng không địch được là không địch được, Hắc Thiết Viên Vương không làm khổ cái bộ não bé như quả óc chó của mình nữa, nó mở miệng gầm rú một tiếng vang vọng trời đất, áp lức từ người nó bỗng tăng vọt lên cả chục lần, không khí phụ cận hóa thành từng đợt khí lưu xoay quanh người nó giống như gió lốc. Tử Phong đứng ở xa cảm thấy áp lực ngày càng trở nên trầm trọng, Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn lập lòe quang mang, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, giờ thì hắn đã hiểu tại sao đám yêu thú trong này không hóa nhân hình.
“Thủ hộ giả của Cổ Mộ”: hiệu ứng gia trì thực lực của Cổ Mộ, có thể khiến yêu thú bên trong Cổ Mộ khi đạt tới Thất giai có được thực lực vượt cấp bậc, nhưng không cho phép yêu thú có thể hóa hình.
Nhìn thấy dòng trạng thái vừa mới xuất hiện, Tử Phong ánh mắt không khỏi gấp gáp, hắn có thể nhìn ra được tuy rằng trước kia Hồ Phi Nguyệt có thể áp chế gắt gao đầu vượn đen này, nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, nàng cũng vô pháp có thể giết chết nó, nay thực lực của nó dưới hiệu ứng tăng cường của Cổ Mộ trở nên mạnh mẽ hơn cả chục lần, Hồ Phi Nguyệt không ổn rồi.
Quả nhiên như những gì Tử Phong nghĩ, thực lực của Hắc Thiết Viên Vương đột nhiên tăng mạnh, thân hình nó hơi lắc một cái đã xuất hiện trước mặt Hồ Phi Nguyệt, nắm tay lông lá tụ lại thành quyền rồi đấm ra, một quyền này mang theo lực lượng bài sơn đào hải, chỉ là dư ba của nó thôi cũng khiến Tử Phong ở đằng xa cảm nhận thấy cũng phải sợ hãi. Bản thân hắn cũng là một dạng chủ tu lực lượng, nhưng một quyền này hắn dù có gia trì thêm cả Phá Sơn Không cùng với Hư Thiểm Quyền rồi dùng trạng thái đỉnh phong đánh ra cũng xa xa không bì kịp, phen này hỏng bét rôi.
Hồ Phi Nguyệt phản ứng rất nhanh, trước người nàng đột nhiên xuất hiện một màn chắn bằng nước vô cùng ảo diệu, bản thân nàng thì mau lẹ lui về phía sau. Cự quyền của hắc viên đánh vào màn nước lập tức phá hủy nó không chút thương tiếc, vô số giọt nước giống như là đạn súng liên thanh bắn xuống rừng cây bên dưới, trực tiếp phá hủy một mảng lớn rừng rậm. Hồ Phi Nguyệt trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng lấy kinh nghiệm của nàng liền nhanh chóng hồi phục tinh thần, trong miệng khẽ ngâm lên:
“Thủy chi áo nghĩa - Phệ thủy!!”
Xung quanh người nàng liền xuất hiện mấy chục viên cầu nước có màu xanh lục nhàn nhạt, theo sự điều khiển của nàng liền giống như đạn pháo nhằm thẳng vào đầu hắc viên mà bắn tới. Hắc Thiết Viên Vương trong miệng gào rú, bốn cánh tay không ngừng ra quyền, từng bóng nước liên tục bị quyền đầu đánh tan, không có cái nào thực sự công kích trúng cả. Nhưng những bóng nước này khi vỡ ra, những giọt nước ở bên trong khi chạm vào da thịt của hắc viên liền bốc lên khói xanh, ăn mòn da thịt của nó khiến nó gầm rú lên đau đớn.
Hồ Phi Nguyệt lựa chọn cách đánh du kích, không ngừng di động thân thể, lấy tốc độ nhỉnh hơn một chút làm lợi thế, không ngừng công kích quấy nhiễu hắc viên, căn bản không cho nó chạm vào mình, nàng biết rằng nếu để nó cận thân thì người chết sẽ là mình, lúc này không phải là lúc sính cường, du đấu tiêu hao thể lực của đối phương là cách duy nhất.
Hắc Thiết Viên Vương thấy đối phương giống như con cá chạch không ngừng di động, nó công kích không tới mà còn bị phản kích ngược lại vô cùng đau đớn, đầu vượn đen không khỏi động nộ, hai mắt đỏ ngầu của nó chợt biến thành màu kim sắc. Tử người Hắc Thiết Viên Vương bỗng nhiên tỏa ra một khối năng lượng màu hoàng kim có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể nó rồi không ngừng bành trướng, trong nháy mắt liền biến thành một cự viên kim sắc cao mấy chục mét, thân hình trong suốt có thể nhìn xuyên thấu qua, ở giữa ngực là bản thể Hắc Thiết Viên Vương.
Biến hóa bất ngờ khiến Hồ Phi Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hắc viên đã động, chỉ thấy cự viên thoáng động một cái, thân hình to lớn không làm nó chậm đi mà còn nhanh hơn, hai bàn tay khổng lồ giơ ra giống như là đập một con côn trùng, cứ như vậy mà ép Hồ Phi Nguyệt vào giữa.
Hồ Phi Nguyệt có thể chạy được, nhưng nàng không làm như thế, đúng hơn là nàng không thể, từ hai cự thủ của hắc viên tỏa ra khí tràng kì dị khóa chặt nàng không thể né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng. Hai bàn tay khổng lồ vỗ vào nhau, Tử Phong đứng ở xa chỉ cảm thấy như trời long đất lở, đầu óc quay cuồng một trận, tinh thần của hắn giống như là bị công kích mà thoáng chốc liền tan ra không thể ngưng tụ lại.
Dù sao tinh thần của hắn cũng rất cường đại, hơn nữa bản thân lại có năng lực kháng lại tinh thần công kích, Tử Phong rất nhanh liền lấy lại ý chí, chỉ là vừa lấy lại ý thức, điều xảy ra trước mắt khiến hắn một trận hoảng hồn. Chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt lúc này đã tránh thoát khỏi cự chưởng của Hắc Viên, nhưng trông thập phần thê thảm, bạch y trên người đã bị rách nát, khắp nơi lộ ra những vết bầm dập rướm máu, khóe miệng nàng cũng chảy một dòng máu nhỏ, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại tái nhợt không chút sức sống, nếu chịu thêm một đòn như vậy nữa thì nàng chết là cái chắc.
Tử Phong trong lòng một trận gấp gáp, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, Hồ Phi Nguyệt đối với hắn thập phần trọng yếu, mất đi nàng đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi quá nửa cái mạng, hắn dù có chết cũng không thể để nàng xảy ra chuyện được!!
Đại não của Tử Phong nhanh chóng vận chuyển, vô số thông tin được hắn tổ hợp lại rồi cùng nhau phân tích, cả thế giới trước mắt hắn đột nhiên chậm lại giống như một thước phim quay chậm. Bản thân hắn thực lực thua xa Hồ Phi Nguyệt hiện tại, nếu trực diện đối kháng thì chỉ có chết cả hai, hơn nữa lớp da lông của Hắc Thiết Viên Vương đao thương bất nhập, đến cả lưỡi hái Địa giai thượng phẩm Bảo khí mà hắn vừa đoạt được từ Lịch Xuyên cũng đừng mong cắt đứt được nó, trừ khi là Thiên giai Bảo Khí thì mới được.
Tâm niệm Tử Phong khẽ động, trên tay hắn liền xuất hiện một cây cung lớn dài cỡ 1.7m, trên dưới thuần hai màu hoàng kim cùng màu xanh lam đậm, toàn thân cây cung bóng loáng giống như một dạng kim loại nào đó nhưng lại thập phần nhẹ, không hề có dây cung cũng như là mũi tên, cầm trên tay căn bản không có cảm giác một chút trọng lượng.
Thần cung Vijaya Dhanush!! Tử Phong khẽ liếc nhìn cây cung ngoại trừ màu sắc bắt mắt ra thì trông không khác gì đồ chơi trẻ em trong tay, trong lòng thầm cầu khẩn. Vijaya trong văn hóa của Ấn Độ Giáo có nghĩa là chiến thắng, Tử Phong cũng không biết đây liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là kẻ mang tên Chúa Tể Hư Không có liên hệ gì đó với Địa Cầu kiếp trước của hắn, Tử Phong chỉ mong rằng nó sẽ mang lại chiến thắng cho hắn giống như tên gọi của mình.
Linh lực trong người Tử Phong cuộn trào giống như biển khơi dậy sóng, toàn bộ linh lực trong người hắn giống như trường giang phá đê mà đổ vào thần cung. Khi mà Tử Phong cảm thấy một trận hoa mắt, linh lực trong người đổ vào cây cung đến chín thành, cung tên địa ngục Vijaya Dhanush chợt rung lên, sau đó từ nó tỏa ra một luồng quang mang màu đen tuyền giống như linh lực của hắn, khí tức tỏa ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang cho người khác cảm giác áp lực khủng khiếp đến từ tận sâu trong tâm hồn.
Cảm nhận lực lượng trong thân cung truyền tới, cả người Tử Phong bất giác tiến vào trạng thái biến thân, toàn thân trên dưới bọc giáp, cánh tay cầm cung hơi run rẩy giơ nó lên. Khẽ cắn răng một cái, Tử Phong quyết định liều mạng, nghiền nát hai Kết Tinh trong cơ thể mà hắn mới khôi phục không lâu trước đó, linh lực dũng mãnh điên cuồng tràn vào trong thân cung không ngừng nghỉ.
Cố nén cảm giác suy nhược, Tử Phong lấy một tay giương cung, một tay còn lại khẽ chạm vào thân cung sau đó chậm rãi kéo ra đằng sau, nơi hắn đặt tay vào bỗng nhiên hình thành một mũi tên màu đen, trên thân mũi têntđược khắc vô số phù văn uốn lượn, tỏa ra quang mang màu tím nhạt thần bí, một đoạn dây cung hình thành từ năng lượng thuần túy theo tay hắn di chuyển mà kéo ra, hình thành trạng thái kéo cung tiêu chuẩn.
Linh khí thiên địa xung quanh Tử Phong trở nên bạo động, hóa thành một cơn lốc điên cuồng xoay quanh người hắn, Lôi phân thân vốn là một phần của Tử Phong, cũng có thể được coi là một nửa chủ nhân của nó nên không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng Diệu Yên ở gần đấy thì bị áp lực hủy thiên diệt địa của thần cung ép cho thiếu chút nữa tắc thở, nếu không phải Lôi phân thân phản ứng nhanh lôi nàng chạy ra xa thì chắc giờ này nàng đã trực tiếp bỏ mạng.
Lớp giáp trên người Tử Phong liên tục nứt vỡ, hai cánh tay cầm cung của hắn thì đã hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn trở lại một chút xương thịt vừa đủ để chống đỡ lực lượng của thần cung. Cảm thấy lực lượng tích súc đã lên đến mức tận cùng, nếu thêm nữa thì đến cái mạng của hắn cũng bồi vào, Tử Phong liền thả tay ra.
Toàn bộ không gian đột ngột giống như trở nên yên lặng, mũi tên từ trên cung địa ngục Vijaya Dhanush phóng vụt đi, không gian trên đường bay của nó lập tức phân liệt rồi tan vỡ, tạo thành một đường vòng cung không chút trở ngại cho nó bay đi. Mũi tên hóa thành một tử quang bay đí không nhanh không chậm, nhưng trong mắt Tử Phong cùng Diệu Yên thì nó giống như mang theo một loại quy tắc ảo diệu nào đó, nhìn như rất chậm nhưng có cảm giác như là dù xa hay gần thì nó vẫn sẽ đến đích, không bao giờ trượt.
Nếu như lúc trước Hắc Thiết Viên Vương mang lại cảm giác áp bách không thể tránh né cho Hồ Phi Nguyệt, vậy thì bây giờ đến lượt chính nó cảm nhận được khí tràng tương tự đang phong tỏa lấy bản thân, khiến nó dù có muốn động một ngòn tay cũng không thể động cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tia tử quang chỉ to bằng một cánh tay của nó đâm vào cơ thể khổng lồ.
Không có nổ lớn, cũng không có chấn động, mũi tên cắm vào người hắc viên liền biến mất, sau đó từ chỗ nó đứng, một cột năng lượng màu đen cứ như thế bốc lên không trung, biến thành một cột năng lượng khổng lồ nuốt chửng lấy thân ảnh của cự viên vào trong. Tử trong cột năng lượng tỏa ra khí tức hủy diệt khiến thiên địa phải run rẩy, nhật nguyệt phải biến sắc, đến Tử Phong thân là chủ nhân cảm nhận một chút khí tức mà cũng không nhịn được phụt ra một ngụm máu tươi.
Cột năng lượng liên tục bốc lên ngùn ngụt liên tục trong mấy phút đồng hồ rồi mới ngừng lại, Hắc Thiết Viên Vương lúc này đã không còn thấy đâu nữa, đừng nói là nó, trong phạm vi cột năng lượng thì đến cả một hạt bụi cũng không còn, toàn bộ không gian nơi đó bị phá hủy triệt để, biến thành một vùng hư vô đen kịt không có bất kì khí tức nào, giống như vùng không gian đó căn bản không tồn tại, chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy một vùng đen mà thôi. Rừng cây bên dưới chân lấy trung tâm cột năng lượng làm mốc, trong bán kính ngàn dặm nhất loạt hóa thành tro tàn, cùng với đó là vô số sinh vật sống trong đó cũng đồng thời chôn diệt ở trong khí tức hủy diệt vô bờ bến đó.
Tử Phong dùng kĩ thuật diễn suất điêu luyện không thua kém gì diễn viên Hollywood của mình lừa gạt Diệu Yên xong, đằng sau lưng của hắn đã chảy đầy mồ hôi, cũng may là kiếp trước khi còn là sát thủ, những nhiệm vụ đòi hỏi năng lực diễn suất hắn làm qua cũng khá nhiều, hoàn hảo nghĩ ra được một cái kịch bản rắm chó lừa Diệu Yên cho qua chuyện, bằng không thì trước chất vấn của Diệu Yên, hắn rất khó có thể cho nàng câu trả lời thỏa đáng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới quá trình “tán gái” của hắn.
Không gian trong Cổ Mộ rộng lớn tới mức kinh người, Tử Phong bay muốn gãy cả cánh mà vẫn không thấy một bóng người khiến hắn tức lộn ruột, nhưng ngoài việc tiếp tục phi hành trong vô định ra thì hắn không còn cách nào khác, đoán chừng mấy người khác tiến vào cũng trong tình trạng của hắn mà thôi.
Đang bay trên không trung, Tử Phong chợt cảm thấy tâm thần máy động, một cỗ cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng khiến hắn thập phần khó chịu, cái cảm giác bồn chồn không ngơi này rốt cuộc là sao hắn cũng không rõ. Tử Phong ngay lập tức mở bảng trạng thái của mình ra, ở trên thanh trạng thái ngoại trừ một số thứ như là “Thiên Ma Dực”, “Bóng đêm huy hoàng”, và “Kẻ săn người” những trạng thái phụ trợ có lợi cho bản thân, hắn còn nhìn thấy một biểu tượng kì lạ không rõ hình ảnh nữa: “Sinh Tử Kết”.
Đúng lúc này, tâm thân của hắn lại rung động, Tử Phong cảm thấy giống như có thứ gì đó đang cộng minh với bản thân mình, chỉ về một phương hướng. Trong nháy mắt Tử Phong liền hiểu ra vấn đề, đây hẳn là kết nối tâm linh của “Sinh Tử Kết” giữa hắn và Hồ Phi Nguyệt, phương hướng chỉ định khẳng định là nơi Hồ Phi Nguyệt tọa lạc. Có được phát hiện này, Tử Phong vô cùng vui mừng, chút mệt mỏi ngay lập tức bị quét sạch, hắn không hề tiếc tiêu hao linh lực, ngay lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tới mức tận cùng.
“Bám chắc!”
Tử Phong cúi đầu nói khẽ, sau đó căn bản không đợi Diệu Yên có ý kiến, ngọn lửa trên cánh của hắn bất chợt bùng nổ, thân hình hắn hóa thành một đạo hỏa quang phá toái hư không mà lao thẳng về hướng Đông, phụ cận không gian dưới áp lực khủng bố liên tục sụp đổ, đến cả mặt đất bên dưới cách hắn vài trăm mét cũng bị dư ba phá hủy thành một mảng hỗn độn.
Không một chút quan tâm tới sự hủy diệt mà hắn để lại, Tử Phong dốc sức lao thẳng về phía trước, quanh thân hắn nổi lên một tầng hộ thể cương khí, bao bọc lấy Diệu Yên cùng bản thân vào bên trong, bảo vệ cả hai khỏi áp lực không khí cùng phong nhận cắt da cắt thịt do di chuyển tốc độ cao. Lấy năng lực hiện tại của Tử Phong, thôi động Chỉ Xích Thiên Nhai đến mức tận cùng thì tốc độ phi hành vô cùng khủng bố, mỗi lần vỗ cánh có thể bay tới 100km chỉ trong 5-6 giây đồng hồ. Tử Phong liên tục vỗ cánh, cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi với tốc độ cao, “Sinh Tử Kết” càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Không gian vỡ vụn, một thân ảnh rực lửa từ trong đó lao thẳng ra bên ngoài rồi dừng lại trên không trung, Tử Phong có thể cảm nhận thấy “Sinh Tử Kết” trong người mình rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Hồ Phi Nguyệt ở chỗ nào. Lôi phân thân từ bên trong bóng của Diệu Yên đi ra, tiếp lấy Diệu Yên lúc này đang tái mặt vì phi hành với tốc độ cao từ tay Tử Phong, để hắn bay lên độ cao lớn hơn nhằm mở rộng tầm nhìn.
Hai mắt Tử Phong chớp động, rất nhanh đã phát hiện ra hai thân ảnh đang giao chiến kịch liệt ở phương xa. Một bên là Hồ Phi Nguyệt, lúc này đã hóa thành nhân hình, một thân bạch y phấp phới bay trong gió, trên người không một chút cát bụi, thập phần thánh khiết cùng xinh đẹp. Bên kia là một đầu vượn thân hình đồ sộ, cả người cao chừng ba mét, sở hữu bốn cánh tay, toàn thân đen bóng giống như kim loại, trên người tỏa ra khí tức hung hãn.
Dùng Phân tích nhãn quét qua đầu vượn đen kia, Tử Phong không khỏi nhíu mày.
“Hắc Thiết Viên Vương”: yêu thú kim thuộc tính thất giai trung cấp, vương giả của loài Hắc Thiết Viên, sở hữu lực lượng siêu quần vượt trội hơn so với yêu thú cùng cấp, tính tình thô bạo hung hãn, cực kì bảo vệ lãnh thổ của bản thân. Lớp da lông màu đen cứng rắn như kim loại, có thể chịu được vô số đòn công kích, đao thương bất nhập, Bảo khí từ Địa giai trở xuống vô tác dụng.
Mẹ nó, lại thêm một đầu yêu thú thất giai nữa, Tử Phong không khỏi chửi thầm, yêu thú thất giai dù ở thế giới bên ngoài cũng không dễ gặp, dù có đi vào Yêu Thú Sâm Lâm thì cũng phải chui vào tận khu trung tâm mới có thể bắt gặp, vậy mà ở trong này không quá hai ngày hắn đã gặp hai đầu, so với củ cải trắng thì cũng chỉ quý hiếm hơn có một chút.
Nhưng mà dù có là thất giai yêu thú thì Tử Phong lúc này cũng không có quá lo lắng như khi đối mặt với Huyễn Ma Thụ Vương nữa, bởi vì đầu Hắc Thiết Viên này chỉ là thất giai trung cấp, hơn nữa nhìn Hồ Phi Nguyệt giằng co với nó nãy giờ mà đến cả cái chéo áo cũng không bị rách, hắn có thể khẳng định dù có bị áp chế thực lực nhưng Thánh Hoàng vẫn là Thánh Hoàng, không phải một con khỉ đột Thánh giả trung giai có thể làm khó.
Tạm thời không có lo lắng, Tử Phong cũng không có đi lên đánh động Hồ Phi Nguyệt làm gì, tránh cho nàng phân tâm, Liễm tức của hắn tiến hóa liên tục tới bây giờ đã có thể che giấu khi tức vô cùng hoàn hảo, dù hai người có “Sinh Tử Kết” cũng không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nói có chút khó nghe chứ nếu hắn đứng im một chỗ không nhúc nhích, nếu không nhìn tận mắt thì người ta tối đa cũng chỉ coi hắn là tảng đá mà bỏ qua không để ý mà thôi.
Lôi phân thân cũng đã đi theo sau Tử Phong, lúc này liền lên tiếng: “Xem ra Thất giai yêu thú trong này không phải là ít, chúng ta cần phải cẩn thận hơn a.”
Tử Phong gật gật đầu, đúng như Lôi phân thân nói đúng, có thất giai yêu thú thì cũng có thể có yêu thú thực lực cường hoành hơn, ví dụ như là cấp bậc Thánh Hoàng chẳng hạn, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Diệu Yên nhìn thấy Hồ Phi Nguyệt ở xa cũng bật thốt: “Là Hồ Phi Nguyệt tỷ!! Cơ mà tại sao tỷ ấy cũng có thể phi hành, chẳng lẽ áp chế thực lực trong này vô dụng với tỷ ấy sao?”
“Không hẳn, do Phi Nguyệt bản thân là Thánh Hoàng đỉnh phong, hơn nữa lại là một Thánh giai lâu năm, bản thân lí giải đối với lực lượng pháp tắc vô cùng thuần thục, lĩnh vực áp chế trong nơi này cũng chỉ có thể ảnh hưởng thực lực của nàng ấy chứ vô pháp ảnh hưởng tới lĩnh ngộ, năng lực phi hành hẳn vẫn có thể sử dụng được.” Tử Phong trầm giọng nói.
Diệu Yên ra vẻ đã hiểu gật đầu, dù sao nàng cũng không thân thuộc với Hồ Phi Nguyệt nên nhất thời không nghĩ đến, với cả mấy cái lí thuyết này Tử Phong hắn đã thuộc nằm lòng qua vô số tiểu thuyết rắm chó trên internet, dù mang qua thế giới này thì vẫn là chân lí.
“Nhưng mà ta đang tahwcs mắc một chuyện, tại sao hai đầu yêu thú thất giai chúng ta gặp đều không hóa hình thành nhân loại??”
Tử Phong nghe đến đây, trước giờ vì lúc nào cũng trong trạng thái thàn kinh căng thẳng nên không nghĩ tới, hiện tại hắn mới chợt nhận ra đây là một vấn đề to lớn, một cảm giác chẳng lành chợt dâng lên trong lòng.
Hắc Thiết Viên Vương hai mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm địch nhân trước mắt, trên lớp da lông đao thương bất nhập của nó đã xuất hiện mấy vết thương khủng bố sâu tới tận xương, nhưng lấy sức chịu đựng của yêu thú nói chung thì đây vẫn chưa phải vết thương trí mạng, tối đa chỉ là đau đớn và mất chút máu mà thôi, vấn đề là ở chỗ, nó vẫn không hiểu tại sao một con kiến nhỏ bé đến Thánh cấp còn chưa đạt tới có thể đả thương nó, thậm chí còn áp đảo một vương giả như nó, điều này khiến linh trí chưa được khai sáng hoàn toàn của nó một trận khó hiểu.
Nhưng không địch được là không địch được, Hắc Thiết Viên Vương không làm khổ cái bộ não bé như quả óc chó của mình nữa, nó mở miệng gầm rú một tiếng vang vọng trời đất, áp lức từ người nó bỗng tăng vọt lên cả chục lần, không khí phụ cận hóa thành từng đợt khí lưu xoay quanh người nó giống như gió lốc. Tử Phong đứng ở xa cảm thấy áp lực ngày càng trở nên trầm trọng, Phân tích nhãn cùng Thiên Ma Nhãn lập lòe quang mang, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, giờ thì hắn đã hiểu tại sao đám yêu thú trong này không hóa nhân hình.
“Thủ hộ giả của Cổ Mộ”: hiệu ứng gia trì thực lực của Cổ Mộ, có thể khiến yêu thú bên trong Cổ Mộ khi đạt tới Thất giai có được thực lực vượt cấp bậc, nhưng không cho phép yêu thú có thể hóa hình.
Nhìn thấy dòng trạng thái vừa mới xuất hiện, Tử Phong ánh mắt không khỏi gấp gáp, hắn có thể nhìn ra được tuy rằng trước kia Hồ Phi Nguyệt có thể áp chế gắt gao đầu vượn đen này, nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi, nàng cũng vô pháp có thể giết chết nó, nay thực lực của nó dưới hiệu ứng tăng cường của Cổ Mộ trở nên mạnh mẽ hơn cả chục lần, Hồ Phi Nguyệt không ổn rồi.
Quả nhiên như những gì Tử Phong nghĩ, thực lực của Hắc Thiết Viên Vương đột nhiên tăng mạnh, thân hình nó hơi lắc một cái đã xuất hiện trước mặt Hồ Phi Nguyệt, nắm tay lông lá tụ lại thành quyền rồi đấm ra, một quyền này mang theo lực lượng bài sơn đào hải, chỉ là dư ba của nó thôi cũng khiến Tử Phong ở đằng xa cảm nhận thấy cũng phải sợ hãi. Bản thân hắn cũng là một dạng chủ tu lực lượng, nhưng một quyền này hắn dù có gia trì thêm cả Phá Sơn Không cùng với Hư Thiểm Quyền rồi dùng trạng thái đỉnh phong đánh ra cũng xa xa không bì kịp, phen này hỏng bét rôi.
Hồ Phi Nguyệt phản ứng rất nhanh, trước người nàng đột nhiên xuất hiện một màn chắn bằng nước vô cùng ảo diệu, bản thân nàng thì mau lẹ lui về phía sau. Cự quyền của hắc viên đánh vào màn nước lập tức phá hủy nó không chút thương tiếc, vô số giọt nước giống như là đạn súng liên thanh bắn xuống rừng cây bên dưới, trực tiếp phá hủy một mảng lớn rừng rậm. Hồ Phi Nguyệt trong lòng không khỏi kinh hãi, nhưng lấy kinh nghiệm của nàng liền nhanh chóng hồi phục tinh thần, trong miệng khẽ ngâm lên:
“Thủy chi áo nghĩa - Phệ thủy!!”
Xung quanh người nàng liền xuất hiện mấy chục viên cầu nước có màu xanh lục nhàn nhạt, theo sự điều khiển của nàng liền giống như đạn pháo nhằm thẳng vào đầu hắc viên mà bắn tới. Hắc Thiết Viên Vương trong miệng gào rú, bốn cánh tay không ngừng ra quyền, từng bóng nước liên tục bị quyền đầu đánh tan, không có cái nào thực sự công kích trúng cả. Nhưng những bóng nước này khi vỡ ra, những giọt nước ở bên trong khi chạm vào da thịt của hắc viên liền bốc lên khói xanh, ăn mòn da thịt của nó khiến nó gầm rú lên đau đớn.
Hồ Phi Nguyệt lựa chọn cách đánh du kích, không ngừng di động thân thể, lấy tốc độ nhỉnh hơn một chút làm lợi thế, không ngừng công kích quấy nhiễu hắc viên, căn bản không cho nó chạm vào mình, nàng biết rằng nếu để nó cận thân thì người chết sẽ là mình, lúc này không phải là lúc sính cường, du đấu tiêu hao thể lực của đối phương là cách duy nhất.
Hắc Thiết Viên Vương thấy đối phương giống như con cá chạch không ngừng di động, nó công kích không tới mà còn bị phản kích ngược lại vô cùng đau đớn, đầu vượn đen không khỏi động nộ, hai mắt đỏ ngầu của nó chợt biến thành màu kim sắc. Tử người Hắc Thiết Viên Vương bỗng nhiên tỏa ra một khối năng lượng màu hoàng kim có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể nó rồi không ngừng bành trướng, trong nháy mắt liền biến thành một cự viên kim sắc cao mấy chục mét, thân hình trong suốt có thể nhìn xuyên thấu qua, ở giữa ngực là bản thể Hắc Thiết Viên Vương.
Biến hóa bất ngờ khiến Hồ Phi Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hắc viên đã động, chỉ thấy cự viên thoáng động một cái, thân hình to lớn không làm nó chậm đi mà còn nhanh hơn, hai bàn tay khổng lồ giơ ra giống như là đập một con côn trùng, cứ như vậy mà ép Hồ Phi Nguyệt vào giữa.
Hồ Phi Nguyệt có thể chạy được, nhưng nàng không làm như thế, đúng hơn là nàng không thể, từ hai cự thủ của hắc viên tỏa ra khí tràng kì dị khóa chặt nàng không thể né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng. Hai bàn tay khổng lồ vỗ vào nhau, Tử Phong đứng ở xa chỉ cảm thấy như trời long đất lở, đầu óc quay cuồng một trận, tinh thần của hắn giống như là bị công kích mà thoáng chốc liền tan ra không thể ngưng tụ lại.
Dù sao tinh thần của hắn cũng rất cường đại, hơn nữa bản thân lại có năng lực kháng lại tinh thần công kích, Tử Phong rất nhanh liền lấy lại ý chí, chỉ là vừa lấy lại ý thức, điều xảy ra trước mắt khiến hắn một trận hoảng hồn. Chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt lúc này đã tránh thoát khỏi cự chưởng của Hắc Viên, nhưng trông thập phần thê thảm, bạch y trên người đã bị rách nát, khắp nơi lộ ra những vết bầm dập rướm máu, khóe miệng nàng cũng chảy một dòng máu nhỏ, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại tái nhợt không chút sức sống, nếu chịu thêm một đòn như vậy nữa thì nàng chết là cái chắc.
Tử Phong trong lòng một trận gấp gáp, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, Hồ Phi Nguyệt đối với hắn thập phần trọng yếu, mất đi nàng đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi quá nửa cái mạng, hắn dù có chết cũng không thể để nàng xảy ra chuyện được!!
Đại não của Tử Phong nhanh chóng vận chuyển, vô số thông tin được hắn tổ hợp lại rồi cùng nhau phân tích, cả thế giới trước mắt hắn đột nhiên chậm lại giống như một thước phim quay chậm. Bản thân hắn thực lực thua xa Hồ Phi Nguyệt hiện tại, nếu trực diện đối kháng thì chỉ có chết cả hai, hơn nữa lớp da lông của Hắc Thiết Viên Vương đao thương bất nhập, đến cả lưỡi hái Địa giai thượng phẩm Bảo khí mà hắn vừa đoạt được từ Lịch Xuyên cũng đừng mong cắt đứt được nó, trừ khi là Thiên giai Bảo Khí thì mới được.
Tâm niệm Tử Phong khẽ động, trên tay hắn liền xuất hiện một cây cung lớn dài cỡ 1.7m, trên dưới thuần hai màu hoàng kim cùng màu xanh lam đậm, toàn thân cây cung bóng loáng giống như một dạng kim loại nào đó nhưng lại thập phần nhẹ, không hề có dây cung cũng như là mũi tên, cầm trên tay căn bản không có cảm giác một chút trọng lượng.
Thần cung Vijaya Dhanush!! Tử Phong khẽ liếc nhìn cây cung ngoại trừ màu sắc bắt mắt ra thì trông không khác gì đồ chơi trẻ em trong tay, trong lòng thầm cầu khẩn. Vijaya trong văn hóa của Ấn Độ Giáo có nghĩa là chiến thắng, Tử Phong cũng không biết đây liệu có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là kẻ mang tên Chúa Tể Hư Không có liên hệ gì đó với Địa Cầu kiếp trước của hắn, Tử Phong chỉ mong rằng nó sẽ mang lại chiến thắng cho hắn giống như tên gọi của mình.
Linh lực trong người Tử Phong cuộn trào giống như biển khơi dậy sóng, toàn bộ linh lực trong người hắn giống như trường giang phá đê mà đổ vào thần cung. Khi mà Tử Phong cảm thấy một trận hoa mắt, linh lực trong người đổ vào cây cung đến chín thành, cung tên địa ngục Vijaya Dhanush chợt rung lên, sau đó từ nó tỏa ra một luồng quang mang màu đen tuyền giống như linh lực của hắn, khí tức tỏa ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang cho người khác cảm giác áp lực khủng khiếp đến từ tận sâu trong tâm hồn.
Cảm nhận lực lượng trong thân cung truyền tới, cả người Tử Phong bất giác tiến vào trạng thái biến thân, toàn thân trên dưới bọc giáp, cánh tay cầm cung hơi run rẩy giơ nó lên. Khẽ cắn răng một cái, Tử Phong quyết định liều mạng, nghiền nát hai Kết Tinh trong cơ thể mà hắn mới khôi phục không lâu trước đó, linh lực dũng mãnh điên cuồng tràn vào trong thân cung không ngừng nghỉ.
Cố nén cảm giác suy nhược, Tử Phong lấy một tay giương cung, một tay còn lại khẽ chạm vào thân cung sau đó chậm rãi kéo ra đằng sau, nơi hắn đặt tay vào bỗng nhiên hình thành một mũi tên màu đen, trên thân mũi têntđược khắc vô số phù văn uốn lượn, tỏa ra quang mang màu tím nhạt thần bí, một đoạn dây cung hình thành từ năng lượng thuần túy theo tay hắn di chuyển mà kéo ra, hình thành trạng thái kéo cung tiêu chuẩn.
Linh khí thiên địa xung quanh Tử Phong trở nên bạo động, hóa thành một cơn lốc điên cuồng xoay quanh người hắn, Lôi phân thân vốn là một phần của Tử Phong, cũng có thể được coi là một nửa chủ nhân của nó nên không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng Diệu Yên ở gần đấy thì bị áp lực hủy thiên diệt địa của thần cung ép cho thiếu chút nữa tắc thở, nếu không phải Lôi phân thân phản ứng nhanh lôi nàng chạy ra xa thì chắc giờ này nàng đã trực tiếp bỏ mạng.
Lớp giáp trên người Tử Phong liên tục nứt vỡ, hai cánh tay cầm cung của hắn thì đã hoàn toàn vỡ vụn, chỉ còn trở lại một chút xương thịt vừa đủ để chống đỡ lực lượng của thần cung. Cảm thấy lực lượng tích súc đã lên đến mức tận cùng, nếu thêm nữa thì đến cái mạng của hắn cũng bồi vào, Tử Phong liền thả tay ra.
Toàn bộ không gian đột ngột giống như trở nên yên lặng, mũi tên từ trên cung địa ngục Vijaya Dhanush phóng vụt đi, không gian trên đường bay của nó lập tức phân liệt rồi tan vỡ, tạo thành một đường vòng cung không chút trở ngại cho nó bay đi. Mũi tên hóa thành một tử quang bay đí không nhanh không chậm, nhưng trong mắt Tử Phong cùng Diệu Yên thì nó giống như mang theo một loại quy tắc ảo diệu nào đó, nhìn như rất chậm nhưng có cảm giác như là dù xa hay gần thì nó vẫn sẽ đến đích, không bao giờ trượt.
Nếu như lúc trước Hắc Thiết Viên Vương mang lại cảm giác áp bách không thể tránh né cho Hồ Phi Nguyệt, vậy thì bây giờ đến lượt chính nó cảm nhận được khí tràng tương tự đang phong tỏa lấy bản thân, khiến nó dù có muốn động một ngòn tay cũng không thể động cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tia tử quang chỉ to bằng một cánh tay của nó đâm vào cơ thể khổng lồ.
Không có nổ lớn, cũng không có chấn động, mũi tên cắm vào người hắc viên liền biến mất, sau đó từ chỗ nó đứng, một cột năng lượng màu đen cứ như thế bốc lên không trung, biến thành một cột năng lượng khổng lồ nuốt chửng lấy thân ảnh của cự viên vào trong. Tử trong cột năng lượng tỏa ra khí tức hủy diệt khiến thiên địa phải run rẩy, nhật nguyệt phải biến sắc, đến Tử Phong thân là chủ nhân cảm nhận một chút khí tức mà cũng không nhịn được phụt ra một ngụm máu tươi.
Cột năng lượng liên tục bốc lên ngùn ngụt liên tục trong mấy phút đồng hồ rồi mới ngừng lại, Hắc Thiết Viên Vương lúc này đã không còn thấy đâu nữa, đừng nói là nó, trong phạm vi cột năng lượng thì đến cả một hạt bụi cũng không còn, toàn bộ không gian nơi đó bị phá hủy triệt để, biến thành một vùng hư vô đen kịt không có bất kì khí tức nào, giống như vùng không gian đó căn bản không tồn tại, chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy một vùng đen mà thôi. Rừng cây bên dưới chân lấy trung tâm cột năng lượng làm mốc, trong bán kính ngàn dặm nhất loạt hóa thành tro tàn, cùng với đó là vô số sinh vật sống trong đó cũng đồng thời chôn diệt ở trong khí tức hủy diệt vô bờ bến đó.