Chương : 268
“Phụt!!” Tử Phong ở trên không trung phun ra thêm một ngụm máu nữa, sau đó thì lớp giáp trên người hắn cũng vỡ vụn thành muôn vàn mảnh, đôi tay chỉ còn lại phần xương trắng lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà hoá thành tro bụi, thân hình hắn lảo đảo rồi vô lực mà rơi xuống.
Một bóng trắng xẹt qua giống như sao chổi, đem cơ thể bất động của Tử Phong đỡ lấy, Hồ Phi Nguyệt ôm lấy Tử Phong vào lòng, không hề để ý thương thế trên người mình mà hốt hoảng nói: “Phu quân!! Phu quân mau tỉnh lại!! Đừng mà…”
Lúc nãy khi Tử Phong bắn ra mũi tên huỷ diệt đó, nàng đứng ở vị trí ngay sát với đầu Hắc Thiết Viên Vương, về lí mà nói thì dù không bị dính đòn trực diện thì chỉ với khí tức huỷ diệt của mũi tên đó mang lại cũng có thể khiến nàng trọng thương. Nhưng bằng một cách kì diệu nào đó, lúc đó nàng ngoại trừ cảm thấy áp lực vô bờ bến giống như trời đất sụp đổ ra thì cũng không có gì khác xảy ra cả, thương thế của nàng do bị ảnh hưởng bởi áp lực mà trầm trọng hơn một tí, nhưng cũng chỉ một tí thôi, căn bản không đến mức động tới căn cốt.
Nếu như Tử Phong lúc này còn tỉnh táo, hắn chắc chắn sẽ nhận ra trên thanh trạng thái của mình, biểu tượng “Sinh Tử Kết” đang phát ra quang mang sáng rực, chính nó là thứ đã giúp Hồ Phi Nguyệt nhặt lại được một mạng trước uy lực của thần khí.
Cung tên địa ngục Vijaya Dhanush, thân là thần khí tiêu chuẩn, bản thân nó tuy không có linh trí nhưng lại có thể phân biệt được địch ta ở một mức độ nhất định nào đó. Cũng như quan hệ giữa Lôi phân thân và chủ nhân của nó là Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt cũng có một liên kết sinh tử với Tử Phong, hơn nữa “Sinh Tử Kết” giữa hai người là một bên Sinh một bên Tử, nàng nắm giữ Tử môn thành ra thân cung tự động coi nàng là một dạng tuỳ tùng hay cái gì đó đại loai như thế, vậy nên công kích của nó mới không hề động chạm tới nàng.
Bằng không thì với uy lực khủng bố như vừa rồi, kể cả Hồ Phi Nguyệt có ở trạng thái đỉnh phong thì cũng phải mất nửa cái mạng chứ đừng nói là với tình trạng bị cầm cố thực lực như bây giờ.
Tình hình của Tử Phong lúc này trông thật sự không ổn chút nào, hai cánh tay vỡ vụn không có dấu hiệu của sự hồi phục, khải giáp trên người vỡ nát toàn bộ, để lộ ra một cơ thể nứt nẻ khắp nơi, máu tươi chảy đầm đìa khắp người, vài vết nứt chạy dài khắp cơ thể hắn, kéo dài lên tận mặt giống như là một pho tượng bị nứt, không hề có máu hay cái gì chảy ra từ vết nứt cả, chỉ có một màu đen thuần tuý không chút vết tích.
Hồ Phi Nguyệt dù sao cũng là lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, rất nhanh liền cố gắng bình ổn tâm tình của mình lại, bắt đầu xem xét thương thế của Tử Phong. Tuy rằng trông thập phẩn thê thảm nhưng mạch đập của Tử Phong vẫn ổn định, hơi thở suy yếu nhưng khong hề đứt đoạn mà vẫn đều, kiểm tra đến lục phủ ngũ tạng thì cũng không đáng lo, chỉ là một chút nội thương nhẹ. Nếu là bình thường thì với chút thương thế này căn bản không phải là vấn đề gì với hắn, nhưng sự thật là hiện tại hắn đang hôn mê bất tỉnh, điều đó chỉ có thể nói lên rằng hắn bị tổn thương về tinh thần.
Hồ Phi Nguyệt rất rõ ràng rằng tại sao lại trở nên nông nỗi như thế này, vào một sát na Tử Phong bắt đầu kéo cung, sự hiện diện của hắn liền được thần thức của nàng cảm nhận thấy. Vốn nàng muốn ngay lập tức kêu lên để hắn chạy thoát trước khi đầu Hắc Thiết Viên Vương nổi điên xử lí cả hai, lúc đó thì mất cả chì lẫn chài, nàng cũng như Tử Phong mà thôi, thà rằng bản thân chết đi cũng không để người còn lại gặp chuyện.
Chỉ là nàng còn chưa kịp lên tiếng thì một luồng khí tức khủng bố từ chỗ Tử Phong dâng lên, sau đó thì nàng nhìn thấy một cây cung đang toả ra năng lượng cuồng bạo vô bì đang ở trên tay hắn, nàng liền ngay lập tức hiểu được dụng ý của hắn.
Hồ Phi Nguyệt không quan tâm tới máu me trên người Tử Phong, nàng ôm chặt hắn vào lòng mình hơn, trong mắt ánh lên từng tia yêu thương nhìn vào khuôn mặt tuy anh tuấn nhưng lại lạnh lùng kia, trong lòng vô cùng cảm động. Nàng biết chính mình yêu Tử Phong ra sao, nàng biết hắn cũng yêu mình, nhưng tình yêu này lớn tới mức nào thì nàng vô phương biết được, cho đến bây giờ thì nàng đã rõ, điều đó chỉ càng làm cho nàng thêm yêu hắn mà thôi.
Lúc này Lôi phân thân ôm lấy Diệu Yên đã hạ xuống mặt đất bên cạnh hai người, Diệu Yên với khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhảy xuống đất, bước chân vẫn còn run run mà nói: “Hồ tỷ tỷ, Tử Phong…hắn làm sao vậy??”
“Ta cũng không rõ nữa, vì cứu ta nên phu quân đã sử dụng đến một thứ ngoài tầm với, chút thương thế này căn bản không thể làm khó chàng, bất tỉnh như thế này, hắn là vì tiêu hao tinh thần quá độ gây nên, chúng ta cứ đợi thử xem sao, dù gì thì cũng không còn cách nào khác.” Hồ Phi Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Dùng thứ ngoài tầm với….ngươi có biết gì về chuyện này không??” Diệu Yên lẩm bẩm một chút sau đó đột ngột quay sang hỏi Lôi phân thân.
Hồ Phi Nguyệt lúc này mới sực nhớ ra đó là có một phân thân của Tử Phong ở ngay trước mặt, muốn tìm hiểu về tình trạng của hắn thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Lôi phân thân nghe vậy liền nhún vai, miệng nói: “Ta cũng không biết nói thế nào nữa, căn bản là cái tên ngu ngốc này lôi ra một kiện Thần khí chân chính sau đó dùng lực lượng bản thân để thôi động nó mà thôi.”
“Không chỉ thôi động, mà là thực sự có thể kiểm soát, nhưng mà hắn ta vì sợ rằng lực lượng của mình rót vào không đủ sẽ không thể giết chết được con khỉ đột kia, nên đã liều mạng đưa vào toàn bộ những gì mình có, thành thử ra hiện tại lâm vào tình trạng suy nhược quá độ mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn thôi.” Ám phân thân từ trong cái bóng của Diệu Yên trồi lên tiếp lời, trực tiếp khiến Hồ Phi Nguyệt một trận giật mình.
Nhưng mà nghe thấy hai phân thân nói thế, nhị nữ cũng trở nên yên tâm hơn, ít nhất thì tính mạng hắn cũng không bị đe doạ, hai phân thân của Tử Phong thì cũng chính là hắn, hẳn là sẽ không nói sai.
Hồ Phi Nguyệt nhìn Diệu Yên thở phào một cái, biểu cảm trên khuôn mặt thập phần nhẹ nhõm khi biết Tử Phong không làm sao, nàng trong lòng liền hô to, quả nhiên là phu quân của nàng, bổn sự tán gái cũng bá đạo giống như tu luyện vậy, mới chưa được bao lâu mà đã đem tâm con nhà người ta nhét vào trong túi rồi.
Giây phút Tử Phong phun ra ngụm máu, hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng một trận, toàn thân suy yếu đến mở mắt ra cũng khó khăn, điều duy nhất hắn cảm nhận được trước khi rơi vào hôn mê đó là thần cung Vijaya Dhanush biến thành một tia sáng sau đó chui vào mi tâm hắn.
Giật mình mở mắt ra, Tử Phong không hề thấy rừng cây, bầu trời hay là Hồ Phi Nguyệt cùng Diệu Yên, thứ duy nhất hắn thấy đó là vũ trụ, tinh không vô biên vô tận với hàng tỷ tỷ ngôi sao lớn nhỏ trước mắt. Đồng thời cũng lúc đó, Tử Phong không còn bất kì cảm nhận gì đối với ngoại giới, tai hắn không nghe thấy tiếng động, mũi hắn không ngửi thấy mùi, xúc giác tê liệt, đến cả cảm ứng liên hệ giữa hắn và hệ thống cũng biến mất, cảm giác này, rất giống với khi hắn đã chết!
Ngay lúc Tử Phong nghĩ rằng mình chuẩn bị xuống đánh cờ với Diêm Vương, vũ trụ trước mắt hắn chợt vặn vẹo sau đó biến mất, chỉ để lại một vùng không gian vô định đen tối giơ bàn tay không thấy năm ngón, các giác quan của hắn cũng đã trở lại, duy chỉ có hệ thống là vẫn bặt vô âm tín.
“Đây có thể được coi như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của ta và ngươi nhỉ??” Một thanh âm vang vọng trong không gian khiến Tử Phong giật mình. Giọng nói này không to cũng không nhỏ, không xa cũng không gần, dù có thể nghe thấy nhưng lại không thể xác định phương hướng mà nó phát ra, mà khi nghe thì cũng không có cảm giác giống như là được phát ra từ tứ phía. Một giọng nói mang theo sự thần thánh vô hạn khiến Tử Phong hắn thiếu chút nữa thì quỳ xuống mà vái lạy.
Chỉ có một người duy nhất mà hắn biết có thể biến một câu nói đơn giản trở nên như vậy.
“Là ngươi!!” Tử Phong trong nháy mắt liền nhìn ra đằng trước, đúng hơn là hắn cũng chẳng biết đằng trước là phía nào nữa, dù sao thì “Hắn” khẳng định sẽ xuất hiện ở trong tầm mắt Tử Phong nếu “Hắn” muốn, bằng không thì có nhìn tới rách mắt cũng không thấy cái củ cải gì cả.
Thị giác Tử Phong không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn có cảm giác như là một thân ảnh vừa mới xuất hiện ngay trước mặt hắn, cách hắn chưa tới vài mét, thậm chí không hiểu tại sao trong tiềm thức của Tử Phong lại có một ý nghĩ rằng vũ trụ vừa rồi mà hắn vừa nhìn thấy biến mất khi thân ảnh trước mặt nhắm mắt lại.
“Có thể đem ngươi tới đây, ngoài ta ra thì không còn ai rảnh rỗi đến thế đâu.” Hắn cười nói.
“Vậy là ta đã chết hả?” Tử Phong vẫn còn nhớ rõ những lần đối thoại trước đây, lúc nào cũng chỉ là một giọng nói ở trong đầu, gặp mặt trực tiếp thế này chỉ có một lần duy nhất khi hắn bị giết chết lúc còn ở Vĩnh Diệu Thành mà thôi, chỉ là lần đó hắn có hơi mơ màng nên không được tính là gặp mặt chính thức.
“Nào có, quá tam ba bận, ta đã cho ngươi một cơ hội thứ nhất khi mang linh hồn của ngươi qua thế giới này, lần thứ hai là khi ta hồi sinh ngươi, không có lần thứ ba đâu.”
Dù không nhìn thấy nhưng Tử Phong vẫn có cảm giác như “Hắn” vừa nhún vai, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không có bảo ngươi phải hồi sinh ta, lải nhải cái gì thế.”
“Rồi rồi, ta không có gọi ngươi tới đây để chọc ngươi cho vui. Cảm thấy thế nào?”
“Ngươi nói cảm thấy thế nào là thế nào chứ??” Tử Phong nhíu mày.
“Hắn” cười nhạt mấy tiếng, sau đó nói: “Lần đầu tiên sử dụng thần khí, ngươi có cảm nhận gì không??”
Tử Phong nhớ lại khoảnh khắc khi hắn thành công kéo dây cung, ngưng tụ ra một mũi tên huỷ thiên diệt địa, nhất thời lâm vào trầm tư.
“Lấy thực lực của ta lúc đó, dù có ở trong thời kì toàn thịnh phát động Phá Thiên Trảm hay bất kì loại công kích nào khác cũng đều không phải là đối thủ của đầu Hắc Thiết Viên Vương đó, còn sống là còn may chứ đừng nói là làm tổn thương tới nó. Vậy mà một mũi tên ta bắn ra lại có thể trực tiếp miểu sát hắc viên, lại còn thiêu huỷ cả không gian xung quanh nữa, một mũi tên đó…..là pháp tắc!!” Tử Phong ánh mắt chớp lên quang mang, miệng nói.
“Chính xác, đúng hơn mà nói thì nó là…à mà thôi, cái này nói bây giờ đối với ngươi không tốt, chỉ là ta nghĩ mình đã đánh giá ngươi đủ cao, không ngờ đó ngược lại lại là đánh giá ngươi quá thấp, tiềm năng của ngươi, thật sự là vô hạn lượng a. Lần đầu tiên sử dụng đã khiến cây phá cung của ta nhận làm chủ, thành tựu không nhỏ đâu.”
Tử Phong nghe vậy liền trợn mắt lên, phá cung cái con khỉ, phá cung của ngươi đối với ta lại là siêu cấp thần khí miểu sát Thánh giai như giết gà đấy, à mà khoan đã…
“Đó là cây cung của ngươi? Ngươi là Chúa Tể Hư Không??” Tử Phong bật thốt.
“Mặc dù cái tên nghe rất nhảm nhí nhưng đúng là vậy, đó là một trong những cái tên của ta, ít nhất thì ở vũ trụ này…à mà thôi lạc đề quá rồi, vốn ta nhìn ngươi xử lí hai con côn trùng Thánh giai kia khá là đẹp mắt nên thưởng cho ngươi, nhưng giờ nhìn Vijays Dhanush nhận ngươi làm chủ, ta lại muốn phá lệ thưởng cho ngươi. Nói đi, ngươi muốn cái gì, nếu nghe được thì ta sẽ thưởng.” Hắn, đúng hơn là Chúa Tể Hư Không cười nói.
Tử Phong suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Có được hệ thống của ngươi xem chừng đã là quá đủ rồi, ngược lại ta muốn ngươi trả lời một vài câu hỏi của ta.”
“Nói đi, nhưng ta không khẳng định mình sẽ trả lời hết cho ngươi, dù sao thì, biết nhiều đối với ngươi không hề tốt chút nào.”
Gật đầu ra vẻ đã hiểu, Tử Phong ngay lập tức nói: “Vậy thì trước hết hãy giải thích cho ta, lĩnh vực của võ giả thường dựa trên linh căn của chính võ giả đó, nhưng tại sao lĩnh vực của ta lại….đặc thù như vậy, phải chăng là do hệ thống?”
“Chà chà, xem ra ngươi đọc chưa đủ mấy cái thứ được gọi là tiểu thuyết đó rồi, gần đây ta có trộm về vài cuốn để đọc cho đỡ nhàm chán và nhận ra rằng đa phần mấy thứ trong đó đều vớ vẩn, nhưng cũng có vài thứ chính xác. Ta chỉ hỏi ngươi một câu mà thôi, lĩnh vực là gì??”
“Lĩnh vực là sự cảm ngộ pháp tắc của võ giả được thực thể hoá ra thế giới bên ngoài, ở trong lĩnh vực thì võ giả có được lực lượng như thần linh chân chính vân vân và mây mây…” Tử Phong nói.
“Được rồi, vậy thì, ngươi nghĩ pháp tắc là gì??” Chúa Tể Hư Không tiếp tục hỏi.
“Chẳng lẽ là….” Tử Phong sau một hồi suy nghĩ liền ngạc nhiên nói.
“Đúng như thế, vũ trụ được tạo ra đâu phải chỉ bởi chín loại nguyên tố, không có không gian cũng thời gian, căn bản một vũ trụ không bao giờ có thể được hình thành, mà chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi. Hơn nữa, ai nói rằng lĩnh vực thì chỉ thể hiện được một loại pháp tắc, trong vũ trụ này có vô hạn pháp tắc tồn tại dưới các dạng khác nhau, cái ngươi lĩnh ngộ chỉ là lớp vỏ bên ngoài, còn căn nguyên bên trong thì căn bản chả có ai chạm tới cả.”
Tử Phong nghe mà cái hiểu cái không, nhưng mà nghe giọng nói của Chúa Tể Hư Không có chút mất kiên nhẫn, hắn liền thông minh mà không dây dưa ở vấn đề này nữa, đừng nhìn hắn nói chuyện có vẻ tuỳ ý, nhưng nếu lỡ chọc giận đối phương, lấy sự khủng bố của vị “Chúa Tể” trước mắt, người ta chỉ cần một ý niệm cũng có thể chôn vùi hắn, Tử Phong căn bản không thể đùa với lửa được a.
“Vấn đề thứ hai, và cũng là cuối cùng, Hỗn Độn Quyết cùng Sinh Tử Quyết, rút cuộc hai thứ này là công pháp gì mà ngươi lại muốn bắt ép ta phải tu luyện??”
Trầm mặc một lát, Chúa Tể Hư Không mới nói: “Cái này, hiện tại ngươi không nên biết, đợi đến khi nào ngươi hiểu được cái gì gọi là bản nguyên, lúc đó ta sẽ trả lời ngươi sau. Giờ thì, trở lại đi!!”
Dứt lời, Tử Phong chợt mở mắt ra, không khí trong lành tràn vào phổi hắn, ánh sáng hơi chói chiếu thẳng vào mắt khiến hắn có chút không quen. Ngay lúc Tử Phong còn đang tự hỏi vừa rồi là mơ hay là thật, một mùi hương thơm khiến người khác say đắm bay tới kéo hắn trở về với thực tại.
“Chàng đã tỉnh lại rồi.”
Nở một nụ cười, Tử Phong khé nói: "Phải rồi, ta đã trở về!"
Một bóng trắng xẹt qua giống như sao chổi, đem cơ thể bất động của Tử Phong đỡ lấy, Hồ Phi Nguyệt ôm lấy Tử Phong vào lòng, không hề để ý thương thế trên người mình mà hốt hoảng nói: “Phu quân!! Phu quân mau tỉnh lại!! Đừng mà…”
Lúc nãy khi Tử Phong bắn ra mũi tên huỷ diệt đó, nàng đứng ở vị trí ngay sát với đầu Hắc Thiết Viên Vương, về lí mà nói thì dù không bị dính đòn trực diện thì chỉ với khí tức huỷ diệt của mũi tên đó mang lại cũng có thể khiến nàng trọng thương. Nhưng bằng một cách kì diệu nào đó, lúc đó nàng ngoại trừ cảm thấy áp lực vô bờ bến giống như trời đất sụp đổ ra thì cũng không có gì khác xảy ra cả, thương thế của nàng do bị ảnh hưởng bởi áp lực mà trầm trọng hơn một tí, nhưng cũng chỉ một tí thôi, căn bản không đến mức động tới căn cốt.
Nếu như Tử Phong lúc này còn tỉnh táo, hắn chắc chắn sẽ nhận ra trên thanh trạng thái của mình, biểu tượng “Sinh Tử Kết” đang phát ra quang mang sáng rực, chính nó là thứ đã giúp Hồ Phi Nguyệt nhặt lại được một mạng trước uy lực của thần khí.
Cung tên địa ngục Vijaya Dhanush, thân là thần khí tiêu chuẩn, bản thân nó tuy không có linh trí nhưng lại có thể phân biệt được địch ta ở một mức độ nhất định nào đó. Cũng như quan hệ giữa Lôi phân thân và chủ nhân của nó là Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt cũng có một liên kết sinh tử với Tử Phong, hơn nữa “Sinh Tử Kết” giữa hai người là một bên Sinh một bên Tử, nàng nắm giữ Tử môn thành ra thân cung tự động coi nàng là một dạng tuỳ tùng hay cái gì đó đại loai như thế, vậy nên công kích của nó mới không hề động chạm tới nàng.
Bằng không thì với uy lực khủng bố như vừa rồi, kể cả Hồ Phi Nguyệt có ở trạng thái đỉnh phong thì cũng phải mất nửa cái mạng chứ đừng nói là với tình trạng bị cầm cố thực lực như bây giờ.
Tình hình của Tử Phong lúc này trông thật sự không ổn chút nào, hai cánh tay vỡ vụn không có dấu hiệu của sự hồi phục, khải giáp trên người vỡ nát toàn bộ, để lộ ra một cơ thể nứt nẻ khắp nơi, máu tươi chảy đầm đìa khắp người, vài vết nứt chạy dài khắp cơ thể hắn, kéo dài lên tận mặt giống như là một pho tượng bị nứt, không hề có máu hay cái gì chảy ra từ vết nứt cả, chỉ có một màu đen thuần tuý không chút vết tích.
Hồ Phi Nguyệt dù sao cũng là lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, rất nhanh liền cố gắng bình ổn tâm tình của mình lại, bắt đầu xem xét thương thế của Tử Phong. Tuy rằng trông thập phẩn thê thảm nhưng mạch đập của Tử Phong vẫn ổn định, hơi thở suy yếu nhưng khong hề đứt đoạn mà vẫn đều, kiểm tra đến lục phủ ngũ tạng thì cũng không đáng lo, chỉ là một chút nội thương nhẹ. Nếu là bình thường thì với chút thương thế này căn bản không phải là vấn đề gì với hắn, nhưng sự thật là hiện tại hắn đang hôn mê bất tỉnh, điều đó chỉ có thể nói lên rằng hắn bị tổn thương về tinh thần.
Hồ Phi Nguyệt rất rõ ràng rằng tại sao lại trở nên nông nỗi như thế này, vào một sát na Tử Phong bắt đầu kéo cung, sự hiện diện của hắn liền được thần thức của nàng cảm nhận thấy. Vốn nàng muốn ngay lập tức kêu lên để hắn chạy thoát trước khi đầu Hắc Thiết Viên Vương nổi điên xử lí cả hai, lúc đó thì mất cả chì lẫn chài, nàng cũng như Tử Phong mà thôi, thà rằng bản thân chết đi cũng không để người còn lại gặp chuyện.
Chỉ là nàng còn chưa kịp lên tiếng thì một luồng khí tức khủng bố từ chỗ Tử Phong dâng lên, sau đó thì nàng nhìn thấy một cây cung đang toả ra năng lượng cuồng bạo vô bì đang ở trên tay hắn, nàng liền ngay lập tức hiểu được dụng ý của hắn.
Hồ Phi Nguyệt không quan tâm tới máu me trên người Tử Phong, nàng ôm chặt hắn vào lòng mình hơn, trong mắt ánh lên từng tia yêu thương nhìn vào khuôn mặt tuy anh tuấn nhưng lại lạnh lùng kia, trong lòng vô cùng cảm động. Nàng biết chính mình yêu Tử Phong ra sao, nàng biết hắn cũng yêu mình, nhưng tình yêu này lớn tới mức nào thì nàng vô phương biết được, cho đến bây giờ thì nàng đã rõ, điều đó chỉ càng làm cho nàng thêm yêu hắn mà thôi.
Lúc này Lôi phân thân ôm lấy Diệu Yên đã hạ xuống mặt đất bên cạnh hai người, Diệu Yên với khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nhảy xuống đất, bước chân vẫn còn run run mà nói: “Hồ tỷ tỷ, Tử Phong…hắn làm sao vậy??”
“Ta cũng không rõ nữa, vì cứu ta nên phu quân đã sử dụng đến một thứ ngoài tầm với, chút thương thế này căn bản không thể làm khó chàng, bất tỉnh như thế này, hắn là vì tiêu hao tinh thần quá độ gây nên, chúng ta cứ đợi thử xem sao, dù gì thì cũng không còn cách nào khác.” Hồ Phi Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Dùng thứ ngoài tầm với….ngươi có biết gì về chuyện này không??” Diệu Yên lẩm bẩm một chút sau đó đột ngột quay sang hỏi Lôi phân thân.
Hồ Phi Nguyệt lúc này mới sực nhớ ra đó là có một phân thân của Tử Phong ở ngay trước mặt, muốn tìm hiểu về tình trạng của hắn thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Lôi phân thân nghe vậy liền nhún vai, miệng nói: “Ta cũng không biết nói thế nào nữa, căn bản là cái tên ngu ngốc này lôi ra một kiện Thần khí chân chính sau đó dùng lực lượng bản thân để thôi động nó mà thôi.”
“Không chỉ thôi động, mà là thực sự có thể kiểm soát, nhưng mà hắn ta vì sợ rằng lực lượng của mình rót vào không đủ sẽ không thể giết chết được con khỉ đột kia, nên đã liều mạng đưa vào toàn bộ những gì mình có, thành thử ra hiện tại lâm vào tình trạng suy nhược quá độ mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn thôi.” Ám phân thân từ trong cái bóng của Diệu Yên trồi lên tiếp lời, trực tiếp khiến Hồ Phi Nguyệt một trận giật mình.
Nhưng mà nghe thấy hai phân thân nói thế, nhị nữ cũng trở nên yên tâm hơn, ít nhất thì tính mạng hắn cũng không bị đe doạ, hai phân thân của Tử Phong thì cũng chính là hắn, hẳn là sẽ không nói sai.
Hồ Phi Nguyệt nhìn Diệu Yên thở phào một cái, biểu cảm trên khuôn mặt thập phần nhẹ nhõm khi biết Tử Phong không làm sao, nàng trong lòng liền hô to, quả nhiên là phu quân của nàng, bổn sự tán gái cũng bá đạo giống như tu luyện vậy, mới chưa được bao lâu mà đã đem tâm con nhà người ta nhét vào trong túi rồi.
Giây phút Tử Phong phun ra ngụm máu, hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng một trận, toàn thân suy yếu đến mở mắt ra cũng khó khăn, điều duy nhất hắn cảm nhận được trước khi rơi vào hôn mê đó là thần cung Vijaya Dhanush biến thành một tia sáng sau đó chui vào mi tâm hắn.
Giật mình mở mắt ra, Tử Phong không hề thấy rừng cây, bầu trời hay là Hồ Phi Nguyệt cùng Diệu Yên, thứ duy nhất hắn thấy đó là vũ trụ, tinh không vô biên vô tận với hàng tỷ tỷ ngôi sao lớn nhỏ trước mắt. Đồng thời cũng lúc đó, Tử Phong không còn bất kì cảm nhận gì đối với ngoại giới, tai hắn không nghe thấy tiếng động, mũi hắn không ngửi thấy mùi, xúc giác tê liệt, đến cả cảm ứng liên hệ giữa hắn và hệ thống cũng biến mất, cảm giác này, rất giống với khi hắn đã chết!
Ngay lúc Tử Phong nghĩ rằng mình chuẩn bị xuống đánh cờ với Diêm Vương, vũ trụ trước mắt hắn chợt vặn vẹo sau đó biến mất, chỉ để lại một vùng không gian vô định đen tối giơ bàn tay không thấy năm ngón, các giác quan của hắn cũng đã trở lại, duy chỉ có hệ thống là vẫn bặt vô âm tín.
“Đây có thể được coi như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của ta và ngươi nhỉ??” Một thanh âm vang vọng trong không gian khiến Tử Phong giật mình. Giọng nói này không to cũng không nhỏ, không xa cũng không gần, dù có thể nghe thấy nhưng lại không thể xác định phương hướng mà nó phát ra, mà khi nghe thì cũng không có cảm giác giống như là được phát ra từ tứ phía. Một giọng nói mang theo sự thần thánh vô hạn khiến Tử Phong hắn thiếu chút nữa thì quỳ xuống mà vái lạy.
Chỉ có một người duy nhất mà hắn biết có thể biến một câu nói đơn giản trở nên như vậy.
“Là ngươi!!” Tử Phong trong nháy mắt liền nhìn ra đằng trước, đúng hơn là hắn cũng chẳng biết đằng trước là phía nào nữa, dù sao thì “Hắn” khẳng định sẽ xuất hiện ở trong tầm mắt Tử Phong nếu “Hắn” muốn, bằng không thì có nhìn tới rách mắt cũng không thấy cái củ cải gì cả.
Thị giác Tử Phong không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn có cảm giác như là một thân ảnh vừa mới xuất hiện ngay trước mặt hắn, cách hắn chưa tới vài mét, thậm chí không hiểu tại sao trong tiềm thức của Tử Phong lại có một ý nghĩ rằng vũ trụ vừa rồi mà hắn vừa nhìn thấy biến mất khi thân ảnh trước mặt nhắm mắt lại.
“Có thể đem ngươi tới đây, ngoài ta ra thì không còn ai rảnh rỗi đến thế đâu.” Hắn cười nói.
“Vậy là ta đã chết hả?” Tử Phong vẫn còn nhớ rõ những lần đối thoại trước đây, lúc nào cũng chỉ là một giọng nói ở trong đầu, gặp mặt trực tiếp thế này chỉ có một lần duy nhất khi hắn bị giết chết lúc còn ở Vĩnh Diệu Thành mà thôi, chỉ là lần đó hắn có hơi mơ màng nên không được tính là gặp mặt chính thức.
“Nào có, quá tam ba bận, ta đã cho ngươi một cơ hội thứ nhất khi mang linh hồn của ngươi qua thế giới này, lần thứ hai là khi ta hồi sinh ngươi, không có lần thứ ba đâu.”
Dù không nhìn thấy nhưng Tử Phong vẫn có cảm giác như “Hắn” vừa nhún vai, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không có bảo ngươi phải hồi sinh ta, lải nhải cái gì thế.”
“Rồi rồi, ta không có gọi ngươi tới đây để chọc ngươi cho vui. Cảm thấy thế nào?”
“Ngươi nói cảm thấy thế nào là thế nào chứ??” Tử Phong nhíu mày.
“Hắn” cười nhạt mấy tiếng, sau đó nói: “Lần đầu tiên sử dụng thần khí, ngươi có cảm nhận gì không??”
Tử Phong nhớ lại khoảnh khắc khi hắn thành công kéo dây cung, ngưng tụ ra một mũi tên huỷ thiên diệt địa, nhất thời lâm vào trầm tư.
“Lấy thực lực của ta lúc đó, dù có ở trong thời kì toàn thịnh phát động Phá Thiên Trảm hay bất kì loại công kích nào khác cũng đều không phải là đối thủ của đầu Hắc Thiết Viên Vương đó, còn sống là còn may chứ đừng nói là làm tổn thương tới nó. Vậy mà một mũi tên ta bắn ra lại có thể trực tiếp miểu sát hắc viên, lại còn thiêu huỷ cả không gian xung quanh nữa, một mũi tên đó…..là pháp tắc!!” Tử Phong ánh mắt chớp lên quang mang, miệng nói.
“Chính xác, đúng hơn mà nói thì nó là…à mà thôi, cái này nói bây giờ đối với ngươi không tốt, chỉ là ta nghĩ mình đã đánh giá ngươi đủ cao, không ngờ đó ngược lại lại là đánh giá ngươi quá thấp, tiềm năng của ngươi, thật sự là vô hạn lượng a. Lần đầu tiên sử dụng đã khiến cây phá cung của ta nhận làm chủ, thành tựu không nhỏ đâu.”
Tử Phong nghe vậy liền trợn mắt lên, phá cung cái con khỉ, phá cung của ngươi đối với ta lại là siêu cấp thần khí miểu sát Thánh giai như giết gà đấy, à mà khoan đã…
“Đó là cây cung của ngươi? Ngươi là Chúa Tể Hư Không??” Tử Phong bật thốt.
“Mặc dù cái tên nghe rất nhảm nhí nhưng đúng là vậy, đó là một trong những cái tên của ta, ít nhất thì ở vũ trụ này…à mà thôi lạc đề quá rồi, vốn ta nhìn ngươi xử lí hai con côn trùng Thánh giai kia khá là đẹp mắt nên thưởng cho ngươi, nhưng giờ nhìn Vijays Dhanush nhận ngươi làm chủ, ta lại muốn phá lệ thưởng cho ngươi. Nói đi, ngươi muốn cái gì, nếu nghe được thì ta sẽ thưởng.” Hắn, đúng hơn là Chúa Tể Hư Không cười nói.
Tử Phong suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Có được hệ thống của ngươi xem chừng đã là quá đủ rồi, ngược lại ta muốn ngươi trả lời một vài câu hỏi của ta.”
“Nói đi, nhưng ta không khẳng định mình sẽ trả lời hết cho ngươi, dù sao thì, biết nhiều đối với ngươi không hề tốt chút nào.”
Gật đầu ra vẻ đã hiểu, Tử Phong ngay lập tức nói: “Vậy thì trước hết hãy giải thích cho ta, lĩnh vực của võ giả thường dựa trên linh căn của chính võ giả đó, nhưng tại sao lĩnh vực của ta lại….đặc thù như vậy, phải chăng là do hệ thống?”
“Chà chà, xem ra ngươi đọc chưa đủ mấy cái thứ được gọi là tiểu thuyết đó rồi, gần đây ta có trộm về vài cuốn để đọc cho đỡ nhàm chán và nhận ra rằng đa phần mấy thứ trong đó đều vớ vẩn, nhưng cũng có vài thứ chính xác. Ta chỉ hỏi ngươi một câu mà thôi, lĩnh vực là gì??”
“Lĩnh vực là sự cảm ngộ pháp tắc của võ giả được thực thể hoá ra thế giới bên ngoài, ở trong lĩnh vực thì võ giả có được lực lượng như thần linh chân chính vân vân và mây mây…” Tử Phong nói.
“Được rồi, vậy thì, ngươi nghĩ pháp tắc là gì??” Chúa Tể Hư Không tiếp tục hỏi.
“Chẳng lẽ là….” Tử Phong sau một hồi suy nghĩ liền ngạc nhiên nói.
“Đúng như thế, vũ trụ được tạo ra đâu phải chỉ bởi chín loại nguyên tố, không có không gian cũng thời gian, căn bản một vũ trụ không bao giờ có thể được hình thành, mà chỉ là một mớ hỗn độn mà thôi. Hơn nữa, ai nói rằng lĩnh vực thì chỉ thể hiện được một loại pháp tắc, trong vũ trụ này có vô hạn pháp tắc tồn tại dưới các dạng khác nhau, cái ngươi lĩnh ngộ chỉ là lớp vỏ bên ngoài, còn căn nguyên bên trong thì căn bản chả có ai chạm tới cả.”
Tử Phong nghe mà cái hiểu cái không, nhưng mà nghe giọng nói của Chúa Tể Hư Không có chút mất kiên nhẫn, hắn liền thông minh mà không dây dưa ở vấn đề này nữa, đừng nhìn hắn nói chuyện có vẻ tuỳ ý, nhưng nếu lỡ chọc giận đối phương, lấy sự khủng bố của vị “Chúa Tể” trước mắt, người ta chỉ cần một ý niệm cũng có thể chôn vùi hắn, Tử Phong căn bản không thể đùa với lửa được a.
“Vấn đề thứ hai, và cũng là cuối cùng, Hỗn Độn Quyết cùng Sinh Tử Quyết, rút cuộc hai thứ này là công pháp gì mà ngươi lại muốn bắt ép ta phải tu luyện??”
Trầm mặc một lát, Chúa Tể Hư Không mới nói: “Cái này, hiện tại ngươi không nên biết, đợi đến khi nào ngươi hiểu được cái gì gọi là bản nguyên, lúc đó ta sẽ trả lời ngươi sau. Giờ thì, trở lại đi!!”
Dứt lời, Tử Phong chợt mở mắt ra, không khí trong lành tràn vào phổi hắn, ánh sáng hơi chói chiếu thẳng vào mắt khiến hắn có chút không quen. Ngay lúc Tử Phong còn đang tự hỏi vừa rồi là mơ hay là thật, một mùi hương thơm khiến người khác say đắm bay tới kéo hắn trở về với thực tại.
“Chàng đã tỉnh lại rồi.”
Nở một nụ cười, Tử Phong khé nói: "Phải rồi, ta đã trở về!"