Chương : 288
Ainzach nhíu mày cảm nhận một chút, sau đó khuôn mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch không một chút máu, hắn hoảng loạn hét lên: "Khí tức này....không thể nào, ngươi!!! Ngươi đã chết rồi cơ mà, chính mắt ta nhìn thấy ngươi đã chết!!"
Tử Phong giơ một cánh tay lên, xòe năm ngón ra sau đó nắm lại, mắt không thèm nhìn Ainzach, miệng cười mỉm: "Ngươi không chết, thì sao ta có thể chết được."
Từ trên chiếc ngai vàng bật dậy, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt Ainzach, hắn cứ như vậy mà lùi lại từng bước, miệng không ngừng lảm nhảm: "Đây...đây là...Thiên Ma Nhất Tộc đã bị diệt vong ở Huyền Linh đại lục, làm thế nào mà....đây là cơ thể của một Thiên Ma Vương!!"
"Phải a, ta cũng không nghĩ sau nhiều năm mà vẫn còn tộc nhân tồn tại sau cuộc chiến đó, nhưng mà điều đó có còn quan trọng không, thúc thúc của ta??" Tử Phong quan sát cơ thể của chính mình, miệng nhàn nhạt nói.
Cơ thể của Ainzach run rẩy, hắn đột nhiên cười điên cuồng, ngón tay run run chỉ vào Tử Phong: "Kể cả ngươi còn sống, thì cỗ thân thể đó chỉ là Tôn cấp lục phẩm mà thôi, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta."
Tử Phong cười nhạt, một ngón tay giơ lên ngoắc ngoắc: "Muốn thử không??"
Ánh mắt của Ainzach co rút lại, hắn gầm lên: "Hai người bọn ngươi, giết hắn, ta đã cởi bỏ cấm chế thực lực rồi, giết hắn!!!"
Hai vị trưởng lão cảm nhận sức mạnh to lớn quay trở lại cơ thể của mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, đã từng là cường giả cao cao tại thượng nay bị mất đi sức mạnh là một tổn thương tâm lí to lớn, nay có được lại tu vi thì vui mừng cũng là chuyện đương nhiên. Tuy bị tràng cảnh quỷ dị trước mắt khiến cho có chút sợ hãi, nhưng đã tiếp nhận ấn kí nô lệ của Ainzach, hai vị trưởng lão cũng không còn cách nào khác ngoại trừ tuân lệnh.
"Lĩnh vực - Hoàng Kim thế giới!!"
"Lĩnh vực - Phong Linh!!"
Hai vị trưởng lão thét lên, lĩnh vực của hai người từ trong thể nội bành trướng ra bên ngoài, trong nháy mắt liền bao phủ lấy quá nửa không gian trong căn phòng, khí tức mạnh mẽ của hai người bùng nổ khiến không gian một trận vặn vẹo. Chỉ thấy vị trưởng lão cầm lang nha bổng lúc này toàn thân bao bọc trong ánh sáng kim sắc, xung quanh là vô số vật thể hình thoi màu hoàng kim bay lơ lửng, kim chi pháp tắc được diễn hóa lên đến mức tận cùng. Vị trưởng lão cầm trường kiếm thì không có bắt mắt như vậy, xung quanh hắn lúc này là vô số phong nhận vô hình đang không ngừng cắt xẻ không gian xung quanh, lực phá hoại thập phần kinh người.
"Lên!!"
Hai người trực tiếp phá toái không gian, trong một cái nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Tử Phong, vũ khí vung lên kèm theo đó là công kích pháp tắc từ lĩnh vực, những khối kim loại hình thoi bắn ra ánh sáng màu vàng nhạt, đi đến đâu liền cắt nát không gian đến đó, phong nhận sắc bén chém tới, trong tích tắc liền đập lên người Tử Phong.
Những tưởng Tử Phong sẽ bị chôn vùi trong công kích pháp tắc mãnh liệt, nhưng kể cả tia năng lượng màu vàng, hay phong nhận sắc bén cực điểm chạm vào người hắn đều đồng loạt hóa thành hư vô, so với một cơn gió thoảng qua thì không khác gì nhau. Tử Phong bật cười, miệng nói: "Đúng là cỗ thân thể này thực lực chỉ ở Tôn cấp lục phẩm, nhưng ngươi cũng đã quá coi thường ta rồi, lĩnh vực tầng thứ nhất thì sao có thể là đối thủ của ta."
Bất chợt giọng nói của Tử Phong biến đổi, từ một giọng nói xa lạ biến trở lại giọng nói của chính hắn: "Hắn ta chưa từng phát huy tiềm năng lĩnh vực của mình tới mức tối đa a, Lĩnh Vực - Thế Giới!!".
Trong một tích tắc, toàn bộ thế giới xung quanh mọi người vặn vẹo điên cuồng một hồi, sau đó một luồng năng lượng vô hình tràn ra, ngay lập tức liền bao phủ lấy toàn bộ không gian lân cận, cơ thể mỗi người dừng lại, máu không chảy, tim không đập, đến cả những hạt bụi trong không khí cũng ngừng di chuyển, thời gian - đã dừng lại.
Tử Phong lướt đi trên mặt đất, nhẹ nhàng tiếp cận hai vị trưởng lão còn đang ra đòn dang dở, sau đó thì.....
"Splash!!!"
Một tiếng động gì đó giống như có vật thể bị đánh nát vụn, Ainzach trợn mắt lên khi thấy Tử Phong lúc này không hiểu bằng cách nào đã thay đổi vị trí một cách bất ngờ, hai tên tùy tùng hắn vừa thu nhận lúc này đã bị đánh nát đầu, hai chiếc đầu lâu giống như hai quả dưa hấu bị búa tạ đập vào, hóa thành một đống não thịt cùng xương trắng văng tung tóe.
"Cái quái, ngươi làm thế nào có thể??" Ainzach thất thổ kêu lên, đối phương chỉ trong một cái chớp mắt của hắn đã giết chết hai người, cái tốc độ này là sao, đến cả không gian cũng không có dị động gì cả, lĩnh vực của hai tên trưởng lão giống như là giấy vụn, hoàn toàn không có tác dụng phòng thủ, rốt cuộc hắn đã làm thế nào??
"Chỉ là hai con kiến Thánh Giả đỉnh phong, vọng tưởng muốn giết chết ta, Tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc ư??" Tử Phong cười ngạo nghễ. Hắn ta lúc này lơ lửng trên không trung cách mặt đất một mét, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế giống như đế vương dạo chơi nhân gian, hùng mạnh, cao quý không thể với tới được nhưng lại thập phần tự nhiên không chút gượng ép, so với khí thế vương giả của Ainzach thì khác biệt một trời một vực, một bên là đế vương trời sinh, một bên thì giống như nhà giàu mới nổi, muốn thể hiện bản thân của mình cho mọi người thấy.
Uy áp của Ainzach vẫn bao phủ lấy toàn bộ không gian, thậm chí so với Tử Phong lúc này toàn thân trên dưới không có chút khí tức nào thì giống như một quả núi so với một con kiến, nhưng y không có vui mừng, trái ngược lại, hắn ta lúc này vô cùng hoảng loạn, thân thể run rẩy lui từng bước về phía sau, căn bản không hề có chút chiến ý, vẻ ngang ngược lúc nãy đã biến đi đâu hết, nhường chỗ cho một vẻ hèn nhát khiến người khác chê cười.
"Sao vậy, thúc thúc Ainzach, bao nhiêu năm không gặp, đây là cách ngài chào đón cháu trai của mình ư??" Tử Phong phá lên cười châm biếm, giọng nói lúc này lại biến đổi trở thành một giọng xa lạ.
"Hừ, giả thần giả quỷ, ta không biết ngươi vừa làm gì, nhưng mà ngươi chỉ có thể giết được hai con kiến hôi ấy mà thôi, ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của ta!!" Ainzach cười gằn, cố gắng xua đuổi sợ hãi trong thâm tâm, nhưng đôi chân run rẩy đã bán đứng hắn, cho thấy hắn lúc này không hề có chút tự tin chiến thắng nào hết.
"Ờ thì ngươi nói đúng, tu vi của ta lúc này chỉ là Tôn cấp lục phẩm, muốn đánh thắng ngươi thì không thể, nhưng mà ai nói rằng ta muốn đánh thắng ngươi??" Tử Phong cười lạnh.
Ainzach liếc nhìn Tử Phong, ánh nhìn của hắn bắt gặp đôi mắt màu tìm của đối phương, khuôn mặt hắn đại biến, miệng lắp bắp nói: "Trực...Trực Tử Ma Nhãn...ngươi vẫn còn giữ được năng lực đó??"
"Phải, vì thế mà ta mới nói ta không muốn đánh thắng ngươi, mà là ta muốn giết ngươi!! Thời gian của ta có hạn, kết thúc đi, Lĩnh Vực - Thế Giới!!!"
Ainzach ngay lập tức tiến vào thế phòng thủ, linh lực trong người cuồn cuộn bốc lên, miệng hét lớn: "Hắc ám Lĩnh Vực - Thôn Phệ Thiên Không!!", từ cơ thể hắn bùng nổ ra một lượng lớn hắc khí, nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể hắn, hắc khí tuôn ra biến toàn bộ căn phòng rộng lớn thành một mảng tối đen xòe tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan nãy giờ vô cùng bất ngờ trước biến cố, hai nàng chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, trong lòng không khỏi lo lắng cho Tử Phong, nhưng mà chỉ nửa giây sau, hắc ám vô tận giống như trực tiếp tan biến vào hư vô, toàn bộ hắc khí cứ như vậy mà biến mất, ánh sáng quay trở lại trong đôi mắt hai người. Chỉ thấy Tử Phong lúc này đứng trước mặt Ainzach, cả hai không hề làm ra động tác gì cả, phải đến mấy giây sau, Ainzach mới mở miệng nói: "Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy, đó hóa ra là năng lực của ngươi...."
"Đúng hơn mà nói, đó là năng lực của Hắn, nhưng mà trước sau gì nó cũng sẽ là của ta mà thôi, giờ thì, còn lời trăn trối nào không??" Tử Phong lạnh nhạt nói.
"Khậc khậc, trăn trối ư, không có, chỉ là cảm thấy thật đáng tiếc, ta cứ ngỡ rằng vận khí của mình đã đủ tốt, nhưng không ngờ lần đầu tỉnh dậy sau vạn năm, người đầu tiên ta gặp lại là ngươi, thật là đen đủi mà. Nhưng mà chung quy lại cũng không tệ, bởi vì đó là ngươi hahaha, Thiên Ma Nhất Tộc vạn tuế!!"
Ainzach cười lớn, sau đó chợt im bặt, cơ thể của hắn giống như là những mảnh ghép bị tháo dỡ, từng mảnh từng mảnh trực tiếp rời khỏi cơ thể mà rơi xuống mặt đất, mỗi một mảnh cơ thể giống như bị cắt ra bởi một thứ gì đó vô cùng sắc bén, mỗi vết cắt đều vô cùng ngọt, không chút gợn sóng, điều kì lạ đó là ngoại trừ các mảnh cơ thể rơi xuống đất, tuyệt nhiên không hề có một chút máu tươi hay nội tạng vương vãi, có chút như là khi phá vỡ một món đồ chơi xếp hình.
"Giờ thì, trở về thôi." Tử Phong đến nhìn cũng không nhìn đống mảnh vụn trước mắt, miệng lẩm bẩm sau đó nhắm mắt lại, cơ thể hắn cứ như vậy mà ngã ra đằng sau, rơi vào hôn mê sâu. Uy áp khủng bố của Ainzach cũng biến mất theo cái chết của hắn, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan liền khôi phục tự do, Tuyết Liên cũng không còn bị ấn kí "Thủ Hộ Giả" làm khổ nữa. Diệu Yên bật dậy lấy tốc độ nhanh nhất mà lao tới ôm lấy cơ thể Tử Phong, tu vi trở lại khiến nàng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, linh lực của nàng tiến vào trong thể nội của hắn, nhanh chóng thăm dò thương thế. Trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan nhìn ngó xung quanh, trong lòng là một mớ suy nghĩ hỗn loạn: "Việc này, phải giải thích cho tông môn như thế nào đây."
- ------------
Tử Phong trong một sát na tiếp nhận công kích của Ainzach, hắn biết mình đã xong rồi, cả đầu lẫn tim đều bị phá hủy, hắn không còn cơ hội để mà khôi phục nữa, nếu bản thể là hắn ẩn thân còn bị phát hiện, vậy thì ám phân thân của hắn cũng dữ nhiều lành ít. hơn nữa lôi phân thân thì mất đi liên kết, Tử Phong rốt cuộc cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng hắn sẽ bỏ mạng tại đây, xem ra đời làm nhân vật chính của hắn không có kéo dài quá lâu.
Ý thức mơ hồ của hắn lại trở nên rõ ràng, Tử Phong lúc này phát hiện mình đang đứng ở giữa một đồng cỏ rộng mênh mang, làn gió mang theo không khí trong lành vuốt ve cơ thể khiến hắn nhận ra đây không phải là ảo giác, đây là thật. Nhìn quanh một hồi, xác định là mình không có bị hoa mắt nhìn nhầm, hắn rốt cuộc đã biết được mình đang ở đâu. Lần cuối cùng hắn thực sự tiến vào được trong không gian hệ thống cũng là cách đây hơn một tháng, đó là khi hắn chưa đột phá Tôn cấp, từ đó tới nay tuy chưa lâu nhưng vô vàn chuyện đã xảy ra, biến hóa to lớn nhất phải nói đến việc hắn đột phá cảnh giới liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời nhận được rất nhiều phần thưởng.
Nếu Tử Phong đã chết, chắc hẳn giờ này hắn đang ngồi uống trà với Chúa Tể Hư Không rồi, chứ không phải là lang thang ở trong không gian hệ thống, việc hắn ở đây chỉ có thể chứng tỏ một điều....
"Hắc Tử Phong, ngươi ra đây, lần này ngươi lại định làm gì với cơ thể của ta??" Tử Phong hô lớn.
Hai tâm ma của hắn, Hắc - Bạch Tử Phong đều có được khả năng chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể hắn, nhưng cái người thường xuyên có sở thích như vậy thì chỉ có Hắc Tử Phong, tuy rằng nếu lúc này bản thân hắn ở đây đồng nghĩa với việc cái tên Hắc Tử Phong đã làm điều gì đó để bảo toàn mạng sống cho hắn, nhưng với cái tính cách cuồng sát của y thì có trời mới biết Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan có mệnh hệ gì không.
Tử Phong liên tục lặp lại câu nói mấy lần, một hồi lâu sau mới có một giọng nói âm trầm vang lên: "Hắc Tử Phong hắn không có ở đây đâu." Chủ nhân của giọng nói đó là một người có diện mạo giống hệt với Tử Phong, thân vận bạch y, vừa nói xong liền xuất hiện bên cạnh Tử Phong.
"Bạch Tử Phong, chuyện gì đang xảy ra vậy, tên Hắc Tử Phong kia lại định làm trò gì??" Tử Phong nhíu mày hỏi.
Nụ cười hiền hòa trên môi Bạch Tử Phong chợt biến thành một nụ cười quỷ dị khó tả, hắn lạnh lùng nói: "Hắc Tử Phong ư?? Thực ra hắn không làm gì cả, bởi vì...hắn không có năng lực để làm gì nữa rồi." Nói đoạn vô số những sợi xiềng xích không hiểu từ đâu ra xuất hiện, vô cùng nhanh chóng quấn lấy tay chân cùng cơ thể của Tử Phong, lập tức vô hiệu hóa năng lực hành động của hắn.
"Ngươi đang làm cái gì vậy??" Tử Phong thét lớn.
Bạch Tử Phong nhàn nhã chắp tay đi trước mặt Tử Phong, miệng vẫn treo một nụ cười quỷ dị: "Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, cá lớn nuốt cá bé, sinh vật mạnh hơn ăn thịt sinh vật yếu hơn chính là thuận theo tự nhiên hay không??"
"Hả??"
"Chắc hẳn ngươi không nhận ra rồi, quy luật tự nhiên đó là như thế, chỉ có những giống loài mạnh mẽ, những giống loài vượt xa những loài khác mới có thể tồn tại và tiến hóa đi xa hơn nữa. Vậy theo ngươi thì, Thiên Ma Nhất Tộc so sánh với những sinh vật khác thì ra sao??"
Không đợi Tử Phong trả lời, Bạch Tử Phong lập tức tiếp tục: "Một chữ thôi, siêu việt, đó chính là siêu việt. Bất kể thiên phú, không gian phát triển, đặc điểm giống loài cùng tập tính bản năng, Thiên Ma Nhất Tộc vượt xa mọi chủng loài khác trên Huyền Linh đjai lục này, dù có là siêu giai yêu thú hay là đỉnh cấp thiên tài trong nhân loại, so sánh với Thiên Ma Tộc thì không đáng để nhắc tới."
"Thế nhưng mà, ngươi!! Ngươi có được huyết mạch Thiên Ma thuần khiết nhất, có một hệ thống để tu luyện có thể nói là nghịch thiên, nhưng bản thân ngươi lại không hề biết đến cách để phát huy tác dụng của bọn chúng. Ngươi là Thiên Ma Tộc, chấp nhận đi, đừng có giữ lại một chút tình cảm yếu hèn của con người nữa!! Ngươi có thể giết chóc để đột phá tu vi, tại sao ngươi không tàn sát bất kể thứ gì ngươi gặp phải để vươn tới đỉnh cao?? Tại sao lại yếu đuối tới mức không dám để tay nhuốm máu tươi?? Chẳng phải ngươi không quan tâm tới mạng sống của những người không liên quan ư?? Vậy nếu bọn chúng bị ai đó giết hay bị ngươi giết thì có khác gì nhau không?" Bạch Tử Phong giống như phát điên mà không ngừng gầm lên, một bộ dáng phẫn nộ không thôi.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tử Phong kiềm chế cơn giận của mình lại, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Tử Phong, miệng nói: "Ta đã từng ngầm ủng hộ Hắc Tử Phong loại bỏ ngươi và trở thành chủ nhân thực sự của thân thể này, dù sao thì so với ngươi, hắn thiếu đi một chút sự khôn khéo, nhưng lại thừa đủ sự tàn nhẫn, hắn có thể đưa mọi thứ đi vào đúng quỹ đạo, để vươn tới đỉnh cao tu luyện."
"Nhưng mà như ta vừa nói, hắn ta thiếu đi sự khôn ngoan, để đạt tới đỉnh phong, hung tàn hiếu chiến thôi là chưa đủ, nếu ngươi muốn trở thành chúa tể của vạn vật, thì một cái đầu thông minh là điều cần thiết. Hắc Tử Phong hắn ta đã làm cho ta thất vọng." Bạch Tử Phong chợt cười lớn, sau đó lấy tay chỉ vào chính mình
"Ngươi đủ khôn ngoan nhưng thiếu sự tàn nhẫn, căn bản không dám ra tay, Hắc Tử Phong thì hữu dũng vô mưu, chỉ có ta, chính ta mới là người xứng đáng trở thành chủ nhân chân chính của cơ thể này, cũng chỉ có ta mới có thể đưa nó đi tới đỉnh cao mà thôi."
Tử Phong cũng đại khái hiểu được những gì Bạch Tử Phong nói, về cơ bản thì hắn nói không có gì sai, khi mà hệ thống đã được thiết kế để hoạt động như thế này, vứt bỏ nhân tính đi thì sẽ thu được lợi ích to lớn không gì có thể sánh được, nhưng mà bản thân Tử Phong không làm được như vậy, hắn tuy máu lạnh tàn nhẫn nhưng vẫn có một điểm mấu chốt cuối cùng của mình, những gì mà Bạch Tử Phong vừa nói đã đi quá điểm mấu chốt đó một vạn tám ngàn dặm rồi.
"Như vậy thì có khác gì một con quái vật đâu." Tử Phong nghiến răng.
"Phải, nhưng ngươi sẽ là một con quái vật đứng trên tất cả, chứ không phải là một sinh vật có nhân tính nhưng đứng ở dưới chót." Bạch Tử Phong lạnh lùng nói.
"Hừ, dù có làm gì thì ngươi cũng không thể thay đổi được sự thật đó là ta mới là chủ nhân chân chính của cơ thể ta, ngươi nghĩ rằng mình có thể làm gì thì làm ư, còn chưa kể đến việc Tiểu Linh nhất định sẽ ngăn ngươi lại." Tử Phong hừ lạnh nói.
"Tiểu Linh?? Ý ngươi là cô ta ư??" Bạch Tử Phong phá lên cười, búng tay một cái, chỉ thấy mặt đất phía sau hắn tách ra, sau đó hai chiếc cột trụ lớn từ bên dưới lòng đất từ từ trồi lên, trên hai cột đá đó lần lượt là hai thân ảnh bị những sợi xích ép chặt vào thân cột, chính là Hắc Tử Phong cùng Tiểu Linh.
Ánh mắt Tử Phong co rút lại, miệng bật thốt: "Cái gì?? Làm thế nào ngươi có thể giam giữ hai người bọn họ??", trong trí nhớ của Tử Phong, hai tâm ma của hắn có thực lực ngang nhau, xét về tổng thể thì còn trên hắn một bậc, sở dĩ vẫn không có dị động là bởi vì một tồn tại khủng bố đó là Tiểu Linh, nhưng tại sao....
"Khó hiểu đúng không, bởi vì đâu phải chỉ mình ta đánh bại hai người bọn họ, mà...."
"Hắn được ta trợ giúp!!" Một giọng nói lạ lẫm vang lên, sau đó một luồng hắc khí xuất hiện bên cạnh Bạch Tử Phong, nhanh chóng hóa thành nhân hình, chỉ thấy đó là một thanh niên nam tử tầm 25-26 tuổi, thân hình dong dỏng cao khoác trường bào màu tím, một khuôn mặt anh tuấn tới cực điểm, đủ để so sánh với loại quái thai như Tử Phong, đôi mắt với cặp nhãn đồng màu tím yêu dị lúc này đang nhìn thẳng vào Tử Phong.
"Giới thiệu một chút, ta là tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, Faltima der Zerstörer, rất vui được gặp ngươi, hậu bối." nam tử lạ mặt mới xuất hiện nở một nụ cười, làm ra một tư thế chào vô cùng lịch thiệp, miệng chậm rãi nói.
- ------------------------
p/s: Ta có đôi lời muốn được nói rõ với quý độc giả.
- Thứ nhất đó là tuy truyện của ta có sử dụng văn phong cũng như tên họ theo kiểu trung quốc, nói trắng ra là văn phong của tiểu thuyết trung quốc để viết, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, nội dung truyện là ở dị giới, và ở dị giới người ta không có quan tâm đến cái củ cải gì gọi là trung quốc đâu.
- Thứ hai tương tự thứ nhất, chính vì ta chỉ mượn văn phong, cho nên việc xuất hiện những cái tên tiếng anh, tiếng đức hay tiếng gì khác hoặc những thứ liên quan đến tu luyện khác hẳn với cái khung tu tiên/huyền huyễn thông thường là một chuyện rất đỗi bình thường, đừng ngạc nhiên hay thắc mắc bởi ta luôn giải thích rất rõ ràng, những thứ chưa giải thích thì là thính, gạt nó qua 1 bên thôi.
- Thứ ba, nếu có ai có năng lực vẽ vời ở mức độ khá (lấy cái ảnh ta đăng ở chương 287 làm ví dụ), nếu cảm thấy yêu thích truyện của ta và muốn giúp đỡ thì hãy liên hệ với ta, ta rất cần một họa sĩ để vẽ minh họa, có trả công đàng hoàng nhé.
- Thứ tư, hết rồi, đọc truyện vui vẻ.
Tử Phong giơ một cánh tay lên, xòe năm ngón ra sau đó nắm lại, mắt không thèm nhìn Ainzach, miệng cười mỉm: "Ngươi không chết, thì sao ta có thể chết được."
Từ trên chiếc ngai vàng bật dậy, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt Ainzach, hắn cứ như vậy mà lùi lại từng bước, miệng không ngừng lảm nhảm: "Đây...đây là...Thiên Ma Nhất Tộc đã bị diệt vong ở Huyền Linh đại lục, làm thế nào mà....đây là cơ thể của một Thiên Ma Vương!!"
"Phải a, ta cũng không nghĩ sau nhiều năm mà vẫn còn tộc nhân tồn tại sau cuộc chiến đó, nhưng mà điều đó có còn quan trọng không, thúc thúc của ta??" Tử Phong quan sát cơ thể của chính mình, miệng nhàn nhạt nói.
Cơ thể của Ainzach run rẩy, hắn đột nhiên cười điên cuồng, ngón tay run run chỉ vào Tử Phong: "Kể cả ngươi còn sống, thì cỗ thân thể đó chỉ là Tôn cấp lục phẩm mà thôi, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta."
Tử Phong cười nhạt, một ngón tay giơ lên ngoắc ngoắc: "Muốn thử không??"
Ánh mắt của Ainzach co rút lại, hắn gầm lên: "Hai người bọn ngươi, giết hắn, ta đã cởi bỏ cấm chế thực lực rồi, giết hắn!!!"
Hai vị trưởng lão cảm nhận sức mạnh to lớn quay trở lại cơ thể của mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, đã từng là cường giả cao cao tại thượng nay bị mất đi sức mạnh là một tổn thương tâm lí to lớn, nay có được lại tu vi thì vui mừng cũng là chuyện đương nhiên. Tuy bị tràng cảnh quỷ dị trước mắt khiến cho có chút sợ hãi, nhưng đã tiếp nhận ấn kí nô lệ của Ainzach, hai vị trưởng lão cũng không còn cách nào khác ngoại trừ tuân lệnh.
"Lĩnh vực - Hoàng Kim thế giới!!"
"Lĩnh vực - Phong Linh!!"
Hai vị trưởng lão thét lên, lĩnh vực của hai người từ trong thể nội bành trướng ra bên ngoài, trong nháy mắt liền bao phủ lấy quá nửa không gian trong căn phòng, khí tức mạnh mẽ của hai người bùng nổ khiến không gian một trận vặn vẹo. Chỉ thấy vị trưởng lão cầm lang nha bổng lúc này toàn thân bao bọc trong ánh sáng kim sắc, xung quanh là vô số vật thể hình thoi màu hoàng kim bay lơ lửng, kim chi pháp tắc được diễn hóa lên đến mức tận cùng. Vị trưởng lão cầm trường kiếm thì không có bắt mắt như vậy, xung quanh hắn lúc này là vô số phong nhận vô hình đang không ngừng cắt xẻ không gian xung quanh, lực phá hoại thập phần kinh người.
"Lên!!"
Hai người trực tiếp phá toái không gian, trong một cái nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Tử Phong, vũ khí vung lên kèm theo đó là công kích pháp tắc từ lĩnh vực, những khối kim loại hình thoi bắn ra ánh sáng màu vàng nhạt, đi đến đâu liền cắt nát không gian đến đó, phong nhận sắc bén chém tới, trong tích tắc liền đập lên người Tử Phong.
Những tưởng Tử Phong sẽ bị chôn vùi trong công kích pháp tắc mãnh liệt, nhưng kể cả tia năng lượng màu vàng, hay phong nhận sắc bén cực điểm chạm vào người hắn đều đồng loạt hóa thành hư vô, so với một cơn gió thoảng qua thì không khác gì nhau. Tử Phong bật cười, miệng nói: "Đúng là cỗ thân thể này thực lực chỉ ở Tôn cấp lục phẩm, nhưng ngươi cũng đã quá coi thường ta rồi, lĩnh vực tầng thứ nhất thì sao có thể là đối thủ của ta."
Bất chợt giọng nói của Tử Phong biến đổi, từ một giọng nói xa lạ biến trở lại giọng nói của chính hắn: "Hắn ta chưa từng phát huy tiềm năng lĩnh vực của mình tới mức tối đa a, Lĩnh Vực - Thế Giới!!".
Trong một tích tắc, toàn bộ thế giới xung quanh mọi người vặn vẹo điên cuồng một hồi, sau đó một luồng năng lượng vô hình tràn ra, ngay lập tức liền bao phủ lấy toàn bộ không gian lân cận, cơ thể mỗi người dừng lại, máu không chảy, tim không đập, đến cả những hạt bụi trong không khí cũng ngừng di chuyển, thời gian - đã dừng lại.
Tử Phong lướt đi trên mặt đất, nhẹ nhàng tiếp cận hai vị trưởng lão còn đang ra đòn dang dở, sau đó thì.....
"Splash!!!"
Một tiếng động gì đó giống như có vật thể bị đánh nát vụn, Ainzach trợn mắt lên khi thấy Tử Phong lúc này không hiểu bằng cách nào đã thay đổi vị trí một cách bất ngờ, hai tên tùy tùng hắn vừa thu nhận lúc này đã bị đánh nát đầu, hai chiếc đầu lâu giống như hai quả dưa hấu bị búa tạ đập vào, hóa thành một đống não thịt cùng xương trắng văng tung tóe.
"Cái quái, ngươi làm thế nào có thể??" Ainzach thất thổ kêu lên, đối phương chỉ trong một cái chớp mắt của hắn đã giết chết hai người, cái tốc độ này là sao, đến cả không gian cũng không có dị động gì cả, lĩnh vực của hai tên trưởng lão giống như là giấy vụn, hoàn toàn không có tác dụng phòng thủ, rốt cuộc hắn đã làm thế nào??
"Chỉ là hai con kiến Thánh Giả đỉnh phong, vọng tưởng muốn giết chết ta, Tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc ư??" Tử Phong cười ngạo nghễ. Hắn ta lúc này lơ lửng trên không trung cách mặt đất một mét, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế giống như đế vương dạo chơi nhân gian, hùng mạnh, cao quý không thể với tới được nhưng lại thập phần tự nhiên không chút gượng ép, so với khí thế vương giả của Ainzach thì khác biệt một trời một vực, một bên là đế vương trời sinh, một bên thì giống như nhà giàu mới nổi, muốn thể hiện bản thân của mình cho mọi người thấy.
Uy áp của Ainzach vẫn bao phủ lấy toàn bộ không gian, thậm chí so với Tử Phong lúc này toàn thân trên dưới không có chút khí tức nào thì giống như một quả núi so với một con kiến, nhưng y không có vui mừng, trái ngược lại, hắn ta lúc này vô cùng hoảng loạn, thân thể run rẩy lui từng bước về phía sau, căn bản không hề có chút chiến ý, vẻ ngang ngược lúc nãy đã biến đi đâu hết, nhường chỗ cho một vẻ hèn nhát khiến người khác chê cười.
"Sao vậy, thúc thúc Ainzach, bao nhiêu năm không gặp, đây là cách ngài chào đón cháu trai của mình ư??" Tử Phong phá lên cười châm biếm, giọng nói lúc này lại biến đổi trở thành một giọng xa lạ.
"Hừ, giả thần giả quỷ, ta không biết ngươi vừa làm gì, nhưng mà ngươi chỉ có thể giết được hai con kiến hôi ấy mà thôi, ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của ta!!" Ainzach cười gằn, cố gắng xua đuổi sợ hãi trong thâm tâm, nhưng đôi chân run rẩy đã bán đứng hắn, cho thấy hắn lúc này không hề có chút tự tin chiến thắng nào hết.
"Ờ thì ngươi nói đúng, tu vi của ta lúc này chỉ là Tôn cấp lục phẩm, muốn đánh thắng ngươi thì không thể, nhưng mà ai nói rằng ta muốn đánh thắng ngươi??" Tử Phong cười lạnh.
Ainzach liếc nhìn Tử Phong, ánh nhìn của hắn bắt gặp đôi mắt màu tìm của đối phương, khuôn mặt hắn đại biến, miệng lắp bắp nói: "Trực...Trực Tử Ma Nhãn...ngươi vẫn còn giữ được năng lực đó??"
"Phải, vì thế mà ta mới nói ta không muốn đánh thắng ngươi, mà là ta muốn giết ngươi!! Thời gian của ta có hạn, kết thúc đi, Lĩnh Vực - Thế Giới!!!"
Ainzach ngay lập tức tiến vào thế phòng thủ, linh lực trong người cuồn cuộn bốc lên, miệng hét lớn: "Hắc ám Lĩnh Vực - Thôn Phệ Thiên Không!!", từ cơ thể hắn bùng nổ ra một lượng lớn hắc khí, nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể hắn, hắc khí tuôn ra biến toàn bộ căn phòng rộng lớn thành một mảng tối đen xòe tay ra cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan nãy giờ vô cùng bất ngờ trước biến cố, hai nàng chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, trong lòng không khỏi lo lắng cho Tử Phong, nhưng mà chỉ nửa giây sau, hắc ám vô tận giống như trực tiếp tan biến vào hư vô, toàn bộ hắc khí cứ như vậy mà biến mất, ánh sáng quay trở lại trong đôi mắt hai người. Chỉ thấy Tử Phong lúc này đứng trước mặt Ainzach, cả hai không hề làm ra động tác gì cả, phải đến mấy giây sau, Ainzach mới mở miệng nói: "Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy, đó hóa ra là năng lực của ngươi...."
"Đúng hơn mà nói, đó là năng lực của Hắn, nhưng mà trước sau gì nó cũng sẽ là của ta mà thôi, giờ thì, còn lời trăn trối nào không??" Tử Phong lạnh nhạt nói.
"Khậc khậc, trăn trối ư, không có, chỉ là cảm thấy thật đáng tiếc, ta cứ ngỡ rằng vận khí của mình đã đủ tốt, nhưng không ngờ lần đầu tỉnh dậy sau vạn năm, người đầu tiên ta gặp lại là ngươi, thật là đen đủi mà. Nhưng mà chung quy lại cũng không tệ, bởi vì đó là ngươi hahaha, Thiên Ma Nhất Tộc vạn tuế!!"
Ainzach cười lớn, sau đó chợt im bặt, cơ thể của hắn giống như là những mảnh ghép bị tháo dỡ, từng mảnh từng mảnh trực tiếp rời khỏi cơ thể mà rơi xuống mặt đất, mỗi một mảnh cơ thể giống như bị cắt ra bởi một thứ gì đó vô cùng sắc bén, mỗi vết cắt đều vô cùng ngọt, không chút gợn sóng, điều kì lạ đó là ngoại trừ các mảnh cơ thể rơi xuống đất, tuyệt nhiên không hề có một chút máu tươi hay nội tạng vương vãi, có chút như là khi phá vỡ một món đồ chơi xếp hình.
"Giờ thì, trở về thôi." Tử Phong đến nhìn cũng không nhìn đống mảnh vụn trước mắt, miệng lẩm bẩm sau đó nhắm mắt lại, cơ thể hắn cứ như vậy mà ngã ra đằng sau, rơi vào hôn mê sâu. Uy áp khủng bố của Ainzach cũng biến mất theo cái chết của hắn, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan liền khôi phục tự do, Tuyết Liên cũng không còn bị ấn kí "Thủ Hộ Giả" làm khổ nữa. Diệu Yên bật dậy lấy tốc độ nhanh nhất mà lao tới ôm lấy cơ thể Tử Phong, tu vi trở lại khiến nàng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, linh lực của nàng tiến vào trong thể nội của hắn, nhanh chóng thăm dò thương thế. Trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan nhìn ngó xung quanh, trong lòng là một mớ suy nghĩ hỗn loạn: "Việc này, phải giải thích cho tông môn như thế nào đây."
- ------------
Tử Phong trong một sát na tiếp nhận công kích của Ainzach, hắn biết mình đã xong rồi, cả đầu lẫn tim đều bị phá hủy, hắn không còn cơ hội để mà khôi phục nữa, nếu bản thể là hắn ẩn thân còn bị phát hiện, vậy thì ám phân thân của hắn cũng dữ nhiều lành ít. hơn nữa lôi phân thân thì mất đi liên kết, Tử Phong rốt cuộc cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng hắn sẽ bỏ mạng tại đây, xem ra đời làm nhân vật chính của hắn không có kéo dài quá lâu.
Ý thức mơ hồ của hắn lại trở nên rõ ràng, Tử Phong lúc này phát hiện mình đang đứng ở giữa một đồng cỏ rộng mênh mang, làn gió mang theo không khí trong lành vuốt ve cơ thể khiến hắn nhận ra đây không phải là ảo giác, đây là thật. Nhìn quanh một hồi, xác định là mình không có bị hoa mắt nhìn nhầm, hắn rốt cuộc đã biết được mình đang ở đâu. Lần cuối cùng hắn thực sự tiến vào được trong không gian hệ thống cũng là cách đây hơn một tháng, đó là khi hắn chưa đột phá Tôn cấp, từ đó tới nay tuy chưa lâu nhưng vô vàn chuyện đã xảy ra, biến hóa to lớn nhất phải nói đến việc hắn đột phá cảnh giới liên tục không ngừng nghỉ, đồng thời nhận được rất nhiều phần thưởng.
Nếu Tử Phong đã chết, chắc hẳn giờ này hắn đang ngồi uống trà với Chúa Tể Hư Không rồi, chứ không phải là lang thang ở trong không gian hệ thống, việc hắn ở đây chỉ có thể chứng tỏ một điều....
"Hắc Tử Phong, ngươi ra đây, lần này ngươi lại định làm gì với cơ thể của ta??" Tử Phong hô lớn.
Hai tâm ma của hắn, Hắc - Bạch Tử Phong đều có được khả năng chiếm lấy quyền điều khiển cơ thể hắn, nhưng cái người thường xuyên có sở thích như vậy thì chỉ có Hắc Tử Phong, tuy rằng nếu lúc này bản thân hắn ở đây đồng nghĩa với việc cái tên Hắc Tử Phong đã làm điều gì đó để bảo toàn mạng sống cho hắn, nhưng với cái tính cách cuồng sát của y thì có trời mới biết Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan có mệnh hệ gì không.
Tử Phong liên tục lặp lại câu nói mấy lần, một hồi lâu sau mới có một giọng nói âm trầm vang lên: "Hắc Tử Phong hắn không có ở đây đâu." Chủ nhân của giọng nói đó là một người có diện mạo giống hệt với Tử Phong, thân vận bạch y, vừa nói xong liền xuất hiện bên cạnh Tử Phong.
"Bạch Tử Phong, chuyện gì đang xảy ra vậy, tên Hắc Tử Phong kia lại định làm trò gì??" Tử Phong nhíu mày hỏi.
Nụ cười hiền hòa trên môi Bạch Tử Phong chợt biến thành một nụ cười quỷ dị khó tả, hắn lạnh lùng nói: "Hắc Tử Phong ư?? Thực ra hắn không làm gì cả, bởi vì...hắn không có năng lực để làm gì nữa rồi." Nói đoạn vô số những sợi xiềng xích không hiểu từ đâu ra xuất hiện, vô cùng nhanh chóng quấn lấy tay chân cùng cơ thể của Tử Phong, lập tức vô hiệu hóa năng lực hành động của hắn.
"Ngươi đang làm cái gì vậy??" Tử Phong thét lớn.
Bạch Tử Phong nhàn nhã chắp tay đi trước mặt Tử Phong, miệng vẫn treo một nụ cười quỷ dị: "Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, cá lớn nuốt cá bé, sinh vật mạnh hơn ăn thịt sinh vật yếu hơn chính là thuận theo tự nhiên hay không??"
"Hả??"
"Chắc hẳn ngươi không nhận ra rồi, quy luật tự nhiên đó là như thế, chỉ có những giống loài mạnh mẽ, những giống loài vượt xa những loài khác mới có thể tồn tại và tiến hóa đi xa hơn nữa. Vậy theo ngươi thì, Thiên Ma Nhất Tộc so sánh với những sinh vật khác thì ra sao??"
Không đợi Tử Phong trả lời, Bạch Tử Phong lập tức tiếp tục: "Một chữ thôi, siêu việt, đó chính là siêu việt. Bất kể thiên phú, không gian phát triển, đặc điểm giống loài cùng tập tính bản năng, Thiên Ma Nhất Tộc vượt xa mọi chủng loài khác trên Huyền Linh đjai lục này, dù có là siêu giai yêu thú hay là đỉnh cấp thiên tài trong nhân loại, so sánh với Thiên Ma Tộc thì không đáng để nhắc tới."
"Thế nhưng mà, ngươi!! Ngươi có được huyết mạch Thiên Ma thuần khiết nhất, có một hệ thống để tu luyện có thể nói là nghịch thiên, nhưng bản thân ngươi lại không hề biết đến cách để phát huy tác dụng của bọn chúng. Ngươi là Thiên Ma Tộc, chấp nhận đi, đừng có giữ lại một chút tình cảm yếu hèn của con người nữa!! Ngươi có thể giết chóc để đột phá tu vi, tại sao ngươi không tàn sát bất kể thứ gì ngươi gặp phải để vươn tới đỉnh cao?? Tại sao lại yếu đuối tới mức không dám để tay nhuốm máu tươi?? Chẳng phải ngươi không quan tâm tới mạng sống của những người không liên quan ư?? Vậy nếu bọn chúng bị ai đó giết hay bị ngươi giết thì có khác gì nhau không?" Bạch Tử Phong giống như phát điên mà không ngừng gầm lên, một bộ dáng phẫn nộ không thôi.
Hít một hơi thật sâu, Bạch Tử Phong kiềm chế cơn giận của mình lại, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Tử Phong, miệng nói: "Ta đã từng ngầm ủng hộ Hắc Tử Phong loại bỏ ngươi và trở thành chủ nhân thực sự của thân thể này, dù sao thì so với ngươi, hắn thiếu đi một chút sự khôn khéo, nhưng lại thừa đủ sự tàn nhẫn, hắn có thể đưa mọi thứ đi vào đúng quỹ đạo, để vươn tới đỉnh cao tu luyện."
"Nhưng mà như ta vừa nói, hắn ta thiếu đi sự khôn ngoan, để đạt tới đỉnh phong, hung tàn hiếu chiến thôi là chưa đủ, nếu ngươi muốn trở thành chúa tể của vạn vật, thì một cái đầu thông minh là điều cần thiết. Hắc Tử Phong hắn ta đã làm cho ta thất vọng." Bạch Tử Phong chợt cười lớn, sau đó lấy tay chỉ vào chính mình
"Ngươi đủ khôn ngoan nhưng thiếu sự tàn nhẫn, căn bản không dám ra tay, Hắc Tử Phong thì hữu dũng vô mưu, chỉ có ta, chính ta mới là người xứng đáng trở thành chủ nhân chân chính của cơ thể này, cũng chỉ có ta mới có thể đưa nó đi tới đỉnh cao mà thôi."
Tử Phong cũng đại khái hiểu được những gì Bạch Tử Phong nói, về cơ bản thì hắn nói không có gì sai, khi mà hệ thống đã được thiết kế để hoạt động như thế này, vứt bỏ nhân tính đi thì sẽ thu được lợi ích to lớn không gì có thể sánh được, nhưng mà bản thân Tử Phong không làm được như vậy, hắn tuy máu lạnh tàn nhẫn nhưng vẫn có một điểm mấu chốt cuối cùng của mình, những gì mà Bạch Tử Phong vừa nói đã đi quá điểm mấu chốt đó một vạn tám ngàn dặm rồi.
"Như vậy thì có khác gì một con quái vật đâu." Tử Phong nghiến răng.
"Phải, nhưng ngươi sẽ là một con quái vật đứng trên tất cả, chứ không phải là một sinh vật có nhân tính nhưng đứng ở dưới chót." Bạch Tử Phong lạnh lùng nói.
"Hừ, dù có làm gì thì ngươi cũng không thể thay đổi được sự thật đó là ta mới là chủ nhân chân chính của cơ thể ta, ngươi nghĩ rằng mình có thể làm gì thì làm ư, còn chưa kể đến việc Tiểu Linh nhất định sẽ ngăn ngươi lại." Tử Phong hừ lạnh nói.
"Tiểu Linh?? Ý ngươi là cô ta ư??" Bạch Tử Phong phá lên cười, búng tay một cái, chỉ thấy mặt đất phía sau hắn tách ra, sau đó hai chiếc cột trụ lớn từ bên dưới lòng đất từ từ trồi lên, trên hai cột đá đó lần lượt là hai thân ảnh bị những sợi xích ép chặt vào thân cột, chính là Hắc Tử Phong cùng Tiểu Linh.
Ánh mắt Tử Phong co rút lại, miệng bật thốt: "Cái gì?? Làm thế nào ngươi có thể giam giữ hai người bọn họ??", trong trí nhớ của Tử Phong, hai tâm ma của hắn có thực lực ngang nhau, xét về tổng thể thì còn trên hắn một bậc, sở dĩ vẫn không có dị động là bởi vì một tồn tại khủng bố đó là Tiểu Linh, nhưng tại sao....
"Khó hiểu đúng không, bởi vì đâu phải chỉ mình ta đánh bại hai người bọn họ, mà...."
"Hắn được ta trợ giúp!!" Một giọng nói lạ lẫm vang lên, sau đó một luồng hắc khí xuất hiện bên cạnh Bạch Tử Phong, nhanh chóng hóa thành nhân hình, chỉ thấy đó là một thanh niên nam tử tầm 25-26 tuổi, thân hình dong dỏng cao khoác trường bào màu tím, một khuôn mặt anh tuấn tới cực điểm, đủ để so sánh với loại quái thai như Tử Phong, đôi mắt với cặp nhãn đồng màu tím yêu dị lúc này đang nhìn thẳng vào Tử Phong.
"Giới thiệu một chút, ta là tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, Faltima der Zerstörer, rất vui được gặp ngươi, hậu bối." nam tử lạ mặt mới xuất hiện nở một nụ cười, làm ra một tư thế chào vô cùng lịch thiệp, miệng chậm rãi nói.
- ------------------------
p/s: Ta có đôi lời muốn được nói rõ với quý độc giả.
- Thứ nhất đó là tuy truyện của ta có sử dụng văn phong cũng như tên họ theo kiểu trung quốc, nói trắng ra là văn phong của tiểu thuyết trung quốc để viết, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, nội dung truyện là ở dị giới, và ở dị giới người ta không có quan tâm đến cái củ cải gì gọi là trung quốc đâu.
- Thứ hai tương tự thứ nhất, chính vì ta chỉ mượn văn phong, cho nên việc xuất hiện những cái tên tiếng anh, tiếng đức hay tiếng gì khác hoặc những thứ liên quan đến tu luyện khác hẳn với cái khung tu tiên/huyền huyễn thông thường là một chuyện rất đỗi bình thường, đừng ngạc nhiên hay thắc mắc bởi ta luôn giải thích rất rõ ràng, những thứ chưa giải thích thì là thính, gạt nó qua 1 bên thôi.
- Thứ ba, nếu có ai có năng lực vẽ vời ở mức độ khá (lấy cái ảnh ta đăng ở chương 287 làm ví dụ), nếu cảm thấy yêu thích truyện của ta và muốn giúp đỡ thì hãy liên hệ với ta, ta rất cần một họa sĩ để vẽ minh họa, có trả công đàng hoàng nhé.
- Thứ tư, hết rồi, đọc truyện vui vẻ.