Chương : 18
Thiệu Ly còn nhớ rõ rất nhiều năm trước, cậu cũng đã từng nói những lời này với Thiệu Phỉ.
Giờ khắc này, trong hoàn cảnh bất ngờ, Thiệu Hiểu Tây tám tuổi đột nhiên nói ra một câu tương tự khiến trong lòng Thiệu Ly cuộn lên một dòng nhiệt nóng dễ chịu, nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu muốn nói: Thiệu Ly ơi Thiệu Ly, mi rốt cuộc sao lại may mắn quá vậy, làm sao lại nhặt được kho báu như thế này? Mi coi đi, trên đời này dù tất cả mọi người có bỏ đi, thì vẫn luôn luôn có người thân thiết luôn ở bên cạnh mi, mãi mãi không bao giờ ghét bỏ mi, cho dù mi có tiền hay không, hoặc ốm đau, già cả đi chăng nữa..
Hồi đó sao lại may mắn như vậy, quyết định giữ Thiệu Hiểu Tây lại.
Cậu tay chân hốt hoảng vội lau nước mắt cho Thiệu Hiểu Tây, nói: “Ôi chao, bé yêu đừng khóc, là ba không tốt, nói không rõ. Không phải là không muốn con. Ba làm sao có thể không cần con chứ? Ba con mình ở với nhau, có ai nói là mang con cho bác Lý đâu nào.”
Thiệu Hiểu Tây đang ưỡn thật thẳng thân thể nhỏ bé, còn đang lau nước mắt, nghe xong lời nói này thì sững sờ tại chỗ, ngơ ngác vì tình huống xoay ngược 180 độ.
Một lát sau, cô bé đẩy cái tay Thiệu Ly đang véo mặt mình ra, đứng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện Thiệu Ly nói: “Ly Ly, con đây không thèm nói chuyện với ba một tuần.” Nói xong, quay lưng chạy mất.
Thiệu Ly lúc này mới nhận ra mình vừa vô ý đắc tội với con gái.
Cậu gãi gãi đầu, bắt đầu cười như tên ngốc, cười ngốc nhất trừ trước tới nay, chỉ còn thiếu điều hát một khúc “nguyệt lượng chi thượng” (Trên mặt trăng) nữa thôi.
Thiệu Hiểu Tây nói lời giữ lời, đã bảo không nói chuyện với Thiệu Ly là tuyệt đối không.
Thiệu Ly nhịn ba ngày thì không chịu nổi nữa, lôi Trần Trạch làm thuyết khách.
Đáng tiếc Trần Trạch lâm trận lại đi theo địch, nói với Thiệu Hiểu Tây: “Tiểu Tây, ba của cháu là tên ngốc, không cần để ý đến. Chú ủng hộ cháu.”
Thiệu Ly dở khóc dở cười, đạp cho Trần Trạch một cái: “Này, bảo cậu đến không phải là để lửa cháy đổ thêm dầu nhá.”
Trần Trạch lấy cùi chỏ gạt cú đá của cậu, nói: “Không cần nghĩ cũng biết lúc đó cậu nói gì đó làm bé yêu buồn. Cậu mở miệng ra là chẳng được lời nào ra hồn.”
Thiệu Hiểu Tây hừ lạnh một tiếng, vùi đầu làm bài tập.
Trần Trạch nói: “Bé yêu, có muốn chú dạy dỗ ba cháu một chút không?”
Thiệu Hiểu Tây bĩu môi, rất không nể mặt nói: “A Trạch, có bao giờ chú nỡ xuống tay thật đâu? Hai người là cá mè một lứa.”
Trên ghế sa lon, hai người đang giả vờ đánh nhau, không phản đối nổi câu gì. Cho đến lúc chuông cửa vang lên, Thiệu Hiểu Tây đứng dậy đi mở cửa.
Lúc ấy, Thiệu Ly đang bị Trần Trạch đè lên sô pha, hai chân giơ lên trời giẫy giẫy, ra vẻ “đáng thương” hô to với Thiệu Hiểu Tây: “Bé yêu, lần này hắn làm thật đấy, còn đánh mông ba mấy cái. Ba biết sai rồi mà.”
Không ai nói câu nào.
Thiệu Ly ngửa đầu nhìn lên, thấy Lý Hữu đứng ngay trong phòng khách, ánh mắt không có vẻ gì là tử tế.