Chương : 19
Thiệu Ly vỗ vỗ vai Trần Trạch ra hiệu đứng dậy, so với bộ dạng “Tâm tình không được tốt” của Lý Hữu lúc này, tâm trạng của cậu rất vui vẻ, quả thực có chút dáng vẻ “Tiểu nhân đắc chí”.
Đương nhiên, cậu cũng có lý do để “điên”, ai bảo Thiệu Hiểu Tây sơ suất, lỡ bộc bạch tâm can với cậu.
Coi, dù Lý Hữu dỗ dành thế nào chăng nữa, quẳng hàng đống tiền ra chăng nữa cũng chẳng có tác dụng shit gì.
Cậu thậm chí không giống mọi khi trái một tiếng Lý thiếu gia phải đáp một câu vâng dạ, đã nói: “Sao bỗng dưng lại đến? Có chuyện gì sao?”
Giọng điệu cực kỳ tùy tiện.
Lý Hữu nói: “Mua ít đồ cho em và Tiểu Tây.”
Thiệu Ly nói: “Cảm ơn.” rồi vỗ vỗ Trần Trạch: “Đây là bạn thân của tôi – Trần Trạch”. Sau đó nói với Trần Trạch: “A Trạch, đây là Lý thiếu gia, cậu từng gặp rồi.”
Trần Trạch và Lý Hữu chào hỏi qua loa, có vẻ vừa ngạc nhiên vừa hơi khó tiêu hóa cảnh Lý đại thiếu lại đột nhiên xuất hiện ở căn phòng chưa đến năm mươi mét vuông này của Thiệu Ly.
Lý Hữu lại có vẻ như chẳng có gì không thích ứng. Hắn thản nhiên ngồi xuống sô pha uống trà, nhìn Thiệu Hiểu Tây làm bài, thỉnh thoảng quét mắt một vòng về phía Thiệu Ly đang bận rộn trong phòng bếp.
Giờ này khắc này, hắn thoạt nhìn hoàn toàn không giống Lý Hữu mà Trần Trạch lần đầu tiên nhìn thấy ở đại lý xe.
Trần Trạch nghĩ có chút kỳ lạ.
Anh hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, các cậu có vẻ thân nhỉ?”
Thiệu Ly vừa xắt hành vừa nói: “Thường thôi, thường thôi.”
Trần Trạch nói: “Tiểu Tây cũng thân với anh ta.”
Thiệu Ly cười: “Thân sao bằng tớ?.”
Trần Trạch nói: “Thế mà cũng so được sao?”
Lời nói không chủ tâm lại khiến Thiệu Ly bật cười: “Ơ, Trần A Trạch, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng nha. Bình thường có thấy cậu thông minh như thế bao giờ. Tự dưng khôn bất chợt.”
Trần Trạch lười phản ứng lại, bèn vào phòng Thiệu Ly chơi game.
Thiệu Ly ngâm cải trắng xắt nhỏ với thịt ba chỉ và bột mì. Đồ ăn này rất bình dân, làm xong ăn với cơm.
Lý Hữu không biết lúc nào đã đứng ở cửa phòng bếp, hỏi: “Chuyện gì cao hứng thế?”
Thiệu Ly liếc hắn một cái, nói: “Không có gì. Vui thôi.”
Lý Hữu nói: “Sắp đến cuối học kỳ rồi. Tới lúc đó, tôi cho người đến giúp em đóng gói đồ đạc.”
Thiệu Ly nói: “Không cần. Ít đồ như thế, tôi và A Trạch làm một ngày là xong.”
Lý Hữu im lặng, nói: “Phòng của em ở kia, tôi đã xem cẩn thận, ngay trung tâm, tiện đi lại, điều kiện cũng ổn. Em đưa Tiểu Tây đến ở trước.”
Thiệu Ly quay đầu lại, liếc hắn một cái, nói: “Tiền thuê bao nhiêu một tháng?”
Lý Hữu trầm mặc.
Thiệu Ly nói: “Ngay trung tâm, điều kiện tốt, chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Lý Hữu nói: “Cái này em không cần bận tâm.”
Thiệu Ly cười cười, uống một ngụm nước, nói: “Không thể không quan tâm được.”
Cậu thô thiển làm động tác đếm tiền, cười hắc hắc: “Kiếm không được nhiều, phải tiêu thật dè xẻn. Anh biết đó.”
Lý Hữu lần thứ hai trầm mặc, bộ dạng không phải là vui vẻ gì.
Thiệu Ly vội vã nói: “Nhưng mà vẫn cảm ơn anh. Kỳ thực, tôi vẫn định thuê một căn phòng gần trường con bé học. Hiện giờ còn chưa biết sẽ học đâu đúng không? Thế có phải là vội vàng không?”
Lý Hữu nói: “Trường khoa học kỹ thuật thiếu niên thành phố S khá tốt. Về sau, muốn học trong nước hay đi du học là do nó quyết, tôi không can thiệp.” còn nói: “Tôi đoán con bé không bỏ được em nên sẽ không muốn xuất ngoại quá sớm.”
Câu cuối cùng thực sự rất hợp tâm ý Thiệu Ly. Miệng cậu vui vẻ ngoác ra cười.
Sau đó chợt nghe Trần Trạch hô to: “Ly Ly, nhanh, hoa khôi gọi tớ, cậu bảo tớ nên đổi nick QQ thành gì bây giờ, nghe ngầu lòi ấy?”
Thiệu Ly cười hỏi: “Ngầu lòi?”
Trần Trạch gõ bàn phím như điên, nói: “Ừ ừ… Tiếng Anh í… hay tiếng Trung? Tiếng Trung nhất định là hay rồi nhưng cảm giác hình như chưa đủ…”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười: “Mịa, phức tạp như thế sao không cho luôn tiếng Ả Rập vào đi? Cái loại này phỏng chừng không nhiều người hiểu đâu.”
Trần Trạch nói: “Đúng vậy, thế mà tớ không nghĩ ra. Cái này hay cái này hay.”
Tiếng bàn phím và chuột lại vang lên.
Năm sáu giây sau, thình lình nghe được Lý Hữu nói: “2B thanh niên.”
Thiệu Ly ngẩn người, phì một phát, phun một ngụm nước lên mặt Lý đại thiếu.
Cậu xoa bụng cười: “Ôi giời ơi, A Trạch, đừng tốn công vô ích nữa. Có rồi.”
Trần Trạch hỏi: “Cái gì?”
“Thiệu Ly nói: “2B thanh niên! A ha ha! Tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Ả-rập đều có luôn. Hoa khôi nhìn thấy nhất định sẽ không quên cậu, cả đời nhớ kỹ cậu luôn. Kiếp sau cũng có thể nhận ra cậu. Ha ha ha ha ha!”
Cậu cười đến đau cả bụng, thậm chí còn rất “có gan” níu lấy cánh tay Lý đại thiếu, giơ ngón tay cái lên nói: “Được. Anh rất biết đùa.”
Lý Hữu gọi cậu: “Ly Ly…”
Thiệu Ly ngẩng đầu nhìn lên, nuốt một hơi xuống, nhịn không được lại khom lưng xoa bụng đau rút vì cười.
Cậu hoàn toàn không ý thức được Lý Hữu vừa gọi mình cái gì, cười xong, đưa tay xoa xoa mặt Lý Hữu, hỏi: “Sao không?”
Lý Hữu nhìn cậu, không nói lời nào.
Thiệu Ly không thể làm gì khác hơn là lấy cái khăn mặt nhỏ, giống như hồi Thiệu Hiểu Tây còn bé lau mặt cho nó, tỉ mỉ lau mặt cho Lý đại thiếu, vừa cười vừa nói: “Xin lỗi xin lỗi, không phải cố ý nha.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lý Hữu nhìn cậu chòng chọc, thấp giọng nói: “Không có việc gì”.