Chương : 20
Hai người nói chuyện trong phòng bếp, Thiệu Hiểu Tây đều thấy rõ. Một tuần sau, bé nghiêm trang hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, ba thực sự quyết định phải đi?”
Thiệu Ly bị bộ dáng nghiêm túc của Thiệu Hiểu Tây chọc cho có chút muốn cười: “Con gái tiếc chỗ này sao?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Còn nói con? Ba còn tiếc hơn ấy.”
Thiệu Ly cười, bẹo má nó: “”Đúng vậy, lưu luyến chứ. Con gái ba thay hết răng sữa ở đây mà. Nhìn chỗ này nè, thấy cái vết to này không? Biết là gì không? Đó là chỗ con trớ sữa ra đấy. Ba cố ý giữ lại làm chứng cứ. Nhìn coi, ba ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên, thật không dễ dàng. Hay là vậy đi, cái sô pha này không đem tặng nữa. Hồi đó con chưa mọc răng, ngày nào cũng nằm chỗ này hết ăn ngủ lại ị tè. Nếu không có kỷ niệm gì giữ lại cho con thì thật đáng tiếc, phải không?”
Thiệu Hiểu Tây chẳng mấy khi xấu hổ đỏ mặt, hung hăng lườm Thiệu Ly một cái, nói: “Ly Ly, con vốn định nói chuyện tử tế với ba. Giờ chẳng còn tâm trạng nói gì nữa.” Nói xong, cô bé chạy mất.
Thiệu Ly ôm cánh tay cười không ngừng.
———————————————————————————————-
Gần đến cuối học kỳ, những thứ cần mang theo đều đã đóng gói gần hết. Thiệu Hiểu Tây cũng thuận lợi xin nhập học vào trường khoa học kỹ thuật thiếu niên. Còn đại lý xe chỗ này của Thiệu Ly có bốn người quyết định ở lại, còn 3 người Thiệu Ly ,Trần Trạch và Đặng Khải dự định cùng nhau quay về thành phố S.
Trước đêm ra đi, mấy người tụ tập ở nhà Thiệu Ly ăn uống ca hát, náo loạn cả đêm.
Ngày hôm sau, Thiệu Ly mặt mũi vẫn hơi tây tây, mang theo Thiệu Hiểu Tây đi theo Trần Trạch và Đặng Khải, lưng đeo bao lớn bao nhỏ, ngồi xe bus quay về thành phố S.
Nghỉ hè tới rồi, nhà ga khắp nơi đều là du khách, trong tay giơ cờ nhỏ tạo thành các đoàn lớn bé, trắng vàng đen, màu da gì cũng có, nhìn rất mới mẻ.
Tới thành phố S, mấy người vội ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện tìm cửa hàng, phân công công việc rồi tản đi.
Trước đó, Thiệu Ly đã chọn được một phòng ngay gần trường học của Thiệu Hiểu Tây.
Xem qua, quả nhiên phòng ở rất tốt.
Phòng gần như mới tinh, không nhìn thấy vết tích của người ở trước, không chỉ có trang thiết bị đẹp mà diện tích cũng rộng, ít nhất cũng phải hơn 70 m2, có gác lửng; tuy không ở trung tâm nhưng các tiện ích xung quanh đều đầy đủ cả, trường học ngân hàng nhà hàng quán ăn chẳng thiếu gì, giá cả lại chỉ bằng phân nửa so với khu trung tâm.
Nghe ý tứ người môi giới, hình như là chủ nhà phải xuất ngoại gấp nên mới có giá hời như vậy.
Thiệu Ly thấy có lời, vội thương lượng, cương quyết cắn răng thanh toán một kỳ đầu tiên, mang Thiệu Hiểu Tây đến đây ở.
Thu dọn đơn giản, buổi tối hai người đến quán cay Tứ Xuyên đánh chén. Thiệu Ly cõng Thiệu Hiểu Tây, tản bộ dọc bờ đê mới kè bên sông, ngắm phong cảnh.
Hai tay Thiệu Hiểu Tây ôm lưng Thiệu Ly, hiếm khi hưng phấn nói: “Ly Ly, nhà chúng ta như bây giờ thật là tốt.”
Thiệu Ly cười hắc hắc: “Đó là nhờ ba con may mắn lại có mắt nhìn.”
Thiệu Hiểu Tây nhăn mũi, tỏ ý Ly Ly, ba khiêm tốn một chút đi, nói: “Khi nào chúng ta đến chỗ bà của ba, cụ của con ấy?”
Thiệu Ly nói: “Ngày mai?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Con OK.”
Thiệu Ly nói: “Được rồi, vậy sáng mai xuất phát.”
Vừa nói vừa đi nhanh về phía trước.
Gió thổi vào mặt mát lạnh rất thích. Thiệu Hiểu Tây bị chọc cho cười khanh khách, người ăn cơm, tản bộ hay khiêu vũ gần đó cũng cười theo.
Đó là một chỗ ở rất thích hợp.
Trên lưng có Thiệu Hiểu Tây cười không ngừng, Thiệu Ly đột nhiên cảm thấy cõi lòng nhiều năm khép chặt như thế, vào giờ khắc này, thoáng cái đã thả lỏng.
Hôm sau, Thiệu Ly đưa Thiệu Hiểu Tây đến quét mộ, cúng cho bà Thiệu sau đó mới mà bắt đầu vội vàng tìm chổ mở cửa hiệu. Nhắc tới cũng vừa khéo, tìm chưa được hai ngày đã thấy một nhà sửa xe muốn chuyển nhượng, tiền thuê còn rất hợp lý.
Thiệu Ly vừa nhìn đã cực kỳ hài lòng. Cửa nhà rộng rãi sáng sủa, trong khu dân cư đông đúc, trang thiết bị chính đã lắp sẵn, không cần sửa chữa cũng có thể khai trương ngay. Còn chuyện gì tiện hơn nữa?
Vì vậy cậu ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Mọi chuyện đều an bài thỏa đáng một cách thuận lợi khiến lòng Thiệu Ly thoải mái nói không nên lời.
Đến cả việc Lý Hữu xuất hiện ở nhà cậu, cậu cũng không phản cảm như trước.
Trong khoảng thời gian này cậu cũng suy nghĩ cẩn thận: có nhiều người thương yêu Thiệu Hiểu Tây không có gì không tốt, huống hồ Thiệu Hiểu Tây ngoài miệng không nói nhưng đứa con gái này chẳng lẽ thực sự không muốn gặp Lý Hữu? Thật sự có thể ngăn cản hai người vĩnh viễn không gặp mặt? Thiệu Ly đóng vai bức tường ngăn cách hai người đó có khi gặp ngày Thiệu Hiểu Tây oán giận cậu, bất hòa với cậu thì cuối cùng lại lời cho Lý Hữu.
Không có cửa đâu!