Chương : 46
(cute chết được >-<) Chương 46 Lý Tường nghe xong vô cùng thoải mái, nó cười ranh mãnh nhìn Lý Hữu. Lý Hữu dứt khoát không thèm nói gì. Trên đời này, luôn có những người khiến chúng ta không thế nào không dung túng. Sau khi đưa Thiệu Hiểu Tây đến trường học, Thiệu Ly gọi điện thoại đến tiệm, giả vờ bệnh để xin nghỉ. Về đến nhà, đã vùi đầu lên giường ngủ. Vì đã giải quyết xong chuyện của bà Thiệu, cậu cuối cùng có thể an lòng ngủ say. Trong lúc mơ hồ cậu thấy một giấc mộng. Trong mộng, cậu thấy ông Thiệu và bà Thiệu, hai người đang ở trong sân quạt bếp than cùng nhau nấu cơm, xào rau. Cuối cùng cậu đói quá nên tỉnh. Lý Hữu đang ngồi cạnh cậu trên giường xem tài liệu. Trong chớp mắt, trong đầu Thiệu Ly theo phản xạ có điều kiện tưởng tượng ra hình ảnh Lý hoàng thượng và Thiệu quý phi. Tại sao lại trở thành cảnh “Từ nay về sau quân vương không còn lên triều lúc sáng sớm nữa”, cậu không muốn trở thành tội nhân thiên cổ đâu… Cậu động đậy, Lý Hữu dời ánh mắt từ tài liệu chuyển qua mặt cậu. Thiệu Ly nói: “Ha ha, sao anh lại đến đây? Anh không đi làm à?” Lý Hữu hỏi ngược lại: “Em đói bụng không?” Thiệu Ly lập tức trả lời: “Rất đói.” Lý Hữu vân vê tai cậu, nói: “Đi rửa mặt rồi ăn cơm.” Thiệu Ly nói: “Cái gì? À.” Tại sao cùng là người đã vất vả một đêm, Lý đại thiếu còn có tinh thần sáng láng xem văn kiện? Thiệu Ly cảm thấy rất bội phục. Rửa mặt sạch sẽ, chỉnh sửa lại đầu tóc rồi Thiệu Ly bước ra. Lý Hữu đã không còn ở phòng ngủ, tài liệu để trên tủ đầu giường. Hình như có mùi thơm của thức ăn từ đâu truyền đến. Tới phòng khách, đã thấy trên bàn cơm bày đầy thức ăn, có thịt bò nạm nấu với nấm, tôm, cá, còn có súp, rau, cực kỳ phong phú, càng nhìn càng hấp dẫn. Lý Hữu múc ra một bát canh để bên cạnh tay cậu, nói: “Uống canh trước đi. Dạ dày em chưa có cái gì, không thể trực tiếp ăn mấy cái này.” Quả thật săn sóc rất chu đáo. Thiệu Ly có chút ngỡ ngàng, hỏi: “Tất cả đều là do anh làm hả?” Lý Hữu đáp: “Ừ.” Hắn nói mà không thèm chớp mắt, sau đó nho nhã ăn cơm. Thiệu Ly cảm thấy như có sét đánh ngang tai. Cậu nhìn Lý Hữu, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc. Cậu thực sự cảm thấy không thể tin được. Lý đại thiếu gia bình thường ngay cả nhà bếp còn không buồn bước xuống, không ngờ có thể nấu cơm, hơn nữa ăn cũng rất ngon, so với cậu nấu còn ngon hơn rất nhiều. Thiệu Ly cảm thấy nghi ngờ hỏi: “Có phải anh gọi điện đặt người ta mang đến không?” Cặp chân mày Lý Hữu nhíu chặt lại: “Ngồi ăn cơm đàng hoàng đi, đừng nói nữa.” Có lẽ, hắn thật lòng muốn Thiệu Ly vui nên mới làm vậy. Thiệu Ly cười ngượng, nhanh chóng vùi đầu ăn cơm. Từ xưa đến nay, cậu chưa bao giờ nghĩ mình là người nhã nhặn, chưa kể cậu lại đang đói chịu không được, thế là cậu ăn lấy ăn để, kiên quyết tiêu diệt sạch thức ăn trên bàn, chả có điểm nào có thể gọi là lịch sự, đối lập hẳn so với Lý đại thiếu đã có gia giáo tốt đẹp từ bé, chênh lệch tựa như Auto Art (xe mô hình) và xe thể thao. Cậu ăn quá nhanh đến nổi khóe miệng đều dính cơm, Lý Hữu rất tự nhiên giơ ngón tay qua lau giúp cậu rồi nói: “Buổi tối, Lý Tĩnh hẹn anh ăn cơm, anh muốn chúng ta mang Tiểu Tây đi cùng.” Thiệu Ly sửng sốt, nói: “Hình như có chút không ổn?” Lý Hữu hỏi: “Sao?” Thiệu Ly nói: “Hai chị em anh ăn cơm với nhau, em đi theo không phải rất phiền sao?” Lý Hữu nói: “Ly Ly, nếu chúng ta ở cùng nhau, dĩ nhiên em phải gặp mặt người nhà của anh. Hay là đối với em, chuyện hai chúng ta chỉ là đùa giỡn?” Thiệu Ly phiền não, gãi đầu, nói: “Em chỉ là nghĩ, chuyện của hai chúng ta… hay là cứ từ từ rồi tính. Hơn nữa, chị anh có chịu chấp nhận để anh như vậy không?” Lý Hữu có chút không hiểu, hỏi: ” Là sao?” Thiệu Ly nói: “Thì chuyện anh ở cùng với đàn ông.” Cậu vẫn có chút băn khoăn, dù sao trên đời có bao nhiêu người thật sự có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện này. Lý Hữu ngược lại rất bình tĩnh nói: “Cho đến bây anh cũng chưa hề giấu diếm bọn họ chuyện này, không cần lo lắng.” Thiệu Ly nghĩ thầm: Anh hai à, anh không giấu diếm bọn họ là một chuyện, bọn họ có thể chấp nhận hay không là chuyện khác. Nhưng hiển nhiên lấy cá tính của Lý Hữu lúc nào cũng làm theo ý mình, hắn tuyệt đối sẽ không lo lắng đến vấn đề này. Thiệu Ly cúi thấp đầu, chân mày nhíu chặt lại. Lý Hữu buông đũa, lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên nói: “Thôi quên đi, để lần sau vậy.” Sau đó, hắn cầm đũa tiếp tục ăn cơm, nhìn không ra đang vui hay đang buồn, chỉ có điều ai cũng dễ dàng nhận ra gương mặt hắn tràn đầy thất vọng. Hắn của lúc này, thật giống một thằng nhóc không được ăn kẹo, mặc dù khó chịu nhưng vẫn cố thể hiện rằng mình không sao. Thật không giống hắn chút nào. Cuối cùng Thiệu Ly đành phải xuống nước hỏi “Chỉ có chị anh thôi đúng không?” Lý Hữu nói: “Ừ.” Thiệu Ly nghĩ một chút, nói: “Vậy thì đi thôi, dù gì cũng chỉ là ăn một bữa cơm.” Cậu phải nói như thế, Lý Hữu mới cảm thấy thỏa mãn . Sự tình một lời đã định. Buổi tối hai người dẫn Thiệu Hiểu Tây, cả nhà ba người đến nhà hàng, vừa tới đã thấy Lý Tĩnh, Lý Tường đang ngồi. Ngọai trừ Lý Tường, còn có Tô Viện và Lý Trình. Thiệu Ly nghĩ thầm: tại sao lại huy động lực lượng gần như cả nhà ngồi đây thế này, bữa cơm này phỏng chừng rất khó ăn đây. Kết quả Lý Tĩnh bất ngờ giác ngộ, cô không hề có ý gây khó dễ Thiệu Ly, cười vừa lịch sự vừa khách sáo nói: “A Hữu nói hôm nay muốn giới thiệu cho chị biết một người, không ngờ lại là một anh đẹp trai. Hôm qua Lý Tường ở chỗ của em, chắc nó gây cho em rất nhiều phiền phức.” Thiệu Ly nói: “Không phiền đâu chị, nhóc Tiểu Tường này thông minh, em rất thích nó.” Lý Tường cùng cậu quay sang đập tay nhau, nhìn hai người là thấy “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Lý Tĩnh cười, nói với Lý Hữu: “Nếu được thì về nhà thăm ông nội đi, ông đã lớn tuổi, không lẽ còn phải đợi ông ba qùy bốn lạy mời em về nhà? À chị với A Viện đồng quan điểm, định để Lý Trình học ở trong nước. Như vậy cũng tốt, hai thằng nhóc sau này đi học cũng có bạn.” Lý Tường bĩu môi. Lý Hữu không nói gì, hắn quay qua hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Con muốn ăn cái gì?” Thiệu Hiểu Tây xem thực đơn xong chọn vài món, tiện thể gọi món dùng Thiệu Ly – người không hiểu tiếng nước ngoài, Lý Hữu khen ngợi sờ đầu bé, nhìn Lý Tường hỏi: “Cuối tuần này có giải NBA (giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ), con muốn đi coi không?” Like Loading…