Chương : 47
Lý Tường hỏi: “Giải Châu Á hay là giải Châu Âu?”
Lý Hữu đáp: “Châu Âu.”
Lý Tường hưng trí, nói: “Giải Châu Á năm nay chơi không có gì đặc sắc, con thích xem giải Châu Âu hơn.” Sau đó, lại nhìn Thiệu Ly nói: “Đi cùng con luôn nha Ly Ly.”
Thiệu Ly chỉ nghĩ đơn giản chắc là một đám người ngồi cạnh nhau xem trực tiếp trên TV thôi, vậy là cậu cười gật đầu đồng ý.
Lý Trình nhìn Lý Hữu, hỏi: “Anh ơi, em có thể xem cùng không?”
Nó không giống Lý Tường, muốn cái gì Lý Hữu cũng đáp ứng.
Nó hỏi một cách cẩn thận, sợ Lý Hữu không đồng ý.
Lý Hữu không phản ứng gì, nhưng Lý Tường thì nhún vai, nói: “Con không có ý kiến gì hết.”
Lý Trình lại nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu gắp thức ăn cho Thiệu Hiểu Tây, hắn hình như không để ý đến nó, hoặc phải nói là không thèm để ý.
Cuối cùng, hắn mới nói: “Vậy cùng nhau xem đi.”
Đáp án này làm cho Lý Tĩnh và Tô Viện cùng ngạc nhiên.
Lý Tĩnh đưa mắt nhìn Lý Tường đang nói cái gì đó với Thiệu Ly, sau đó nói với Lý Hữu: “Thật ra, Lý Trình cũng như Lý Tường thôi, em nên dẫn nó ra ngoài nhiều để biết thêm nhiều điều mới.”
Lý Hữu hình như không thích nói nhiều về Lý Trình, hắn chuyển hướng nói: “Thủ tục nhập học của Lý Tường làm xong chưa?”
Lý Tĩnh trả lời: “Xong hết rồi.” Rồi cô mới quay qua hỏi Tô Viện: “Tô Viện, cậu thì sao, có cần A Hữu giúp gì không?”
Từ lúc bắt đầu ngồi vào bàn đến giờ, Tô Viện chưa hề nói chuyện, lúc này đột nhiên Lý Tĩnh hỏi đến, cô ngẩn người một lúc mới nói: “Nói chung mọi thứ đều ổn rồi, chỉ có thủ tục ở lại phải nhờ A Hữu ký tên.”
Lý Tĩnh nói: “Chuyện này không khó. Cậu có mang hồ sơ đến không?”
Tô Viện lắc đầu, đáp: “Tớ để ở nhà rồi.”
Lý Tĩnh nói: “Vậy ngày mai đem đến công ty đưa cho A Hữu ký đi.”
Tô Viện cười, nói: “Ừ, ngày mai tớ mang qua.”
Lý Hữu cúi đầu ăn cơm, ngữ khí bình thản, nói: “Không cần, ngày mai bảo chú Ngũ đem qua là được rồi.”
Chú Ngũ mà Lý Hữu nhắc đến chính là Lý Ngũ – tâm phúc của Lý Mạnh Sơn.
Chưa gì, Lý Hữu đã tỏ rõ thái độ không muốn gặp Tô Viện.
Tô Viện đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ, trông có chút đáng thương.
Lý Tĩnh vội quát: “A Hữu.”
Đúng lúc đó, di động của Lý Hữu vang lên, hắn đẩy ra ghế đứng dậy, đi ra ngoài tiếp điện thoại. Lý Tĩnh ăn được một chút, nhịn không được, đành đi theo hắn ra ngoài. Rốt cuộc, cô cũng tìm được Lý Hữu đang đứng ở ban công nhà hàng. Chờ Lý Hữu tiếp điện thoại xong, cô mới tiến lên, hỏi: “A Hữu, em đang định làm cái gì vậy?”
Lý Hữu hỏi: “Ý chị là sao?”
Lý Tĩnh nói tiếp: “Tô Viện dù sao cũng là … Dù sao, cô ấy hiện tại cũng xem như là người một nhà với chúng ta. Trước mặt người ngoài với mấy đứa nhỏ, em làm như vậy khiến cô ấy rất khó xử.”
Lý Hữu nhìn cô, hắn nói: “Vậy là chị nghĩ em nên công khai mời cô ta đến công ty để ôn lại chuyện xưa, khiến cho người mà em quan tâm cảm thấy khó chịu sao? Lý Tĩnh, em đã không phải là Lý Hữu của mười năm trước.”
Lý Tĩnh lập tức nói: “Điều này sao có thể giống nhau? Mấy năm gần đây, mỗi lần Tô Viện trở về, lần nào cô ấy cũng đi viếng mộ mẹ trước, chẳng lẽ em không biết? Cô ấy tình nguyện làm một người phụ nữ độc thân, dù có khuyên cách nào cô ấy cũng không chịu trở về, một mình ở nước ngoài nuôi nấng Lý Trình, không có ai chăm sóc. Em nghĩ, cô ấy làm tất cả những chuyện đó vì cái gì? A Hữu, tất cả đều vì cô ấy cảm thấy áy náy, không còn mặt mũi để gặp em. Cô ấy không muốn em nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Năm đó nếu không phải vì mẹ của mình, làm sao cô ấy cam chịu trở thành người đàn bà của ba. Ba lúc ấy có bản lĩnh ra sao, yêu thích cái gì, chị và em đều là con của ông ấy, chẳng lẽ còn không biết? Bình tĩnh mà nói, cho dù năm đó cô ấy bỏ em đi theo ba, nhưng hiện tại cô ấy cũng là người nhà họ Lý, em không nên dồn ép cô ấy đến mức này.”
Lý Hữu nghe xong ngược lại nở nụ cười tự giễu: “Chị cho rằng em đang ép cô ta?”
Lý Tĩnh nói tiếp: “Ít nhất, em đừng từ chối ngay trước mặt cô ấy.”
Lý Hữu lập tức phản công: “Ý của chị là, em nên cùng cô ta yêu thương say đắm, chụp lên phần mộ ông già thêm một cái mũ xanh à?”
Lý Tĩnh há miệng, á khẩu không trả lời được. Vừa là bạn thân của Tô Viện, vừa là chị của Lý Hữu, cô không hề nhẫn tâm làm tổn thương bất kỳ ai trong cả hai.
Mà Lý Hữu sở dĩ “chơi đùa” với tình cảm nhiều năm như thế, cô nghĩ ít nhiều cũng liên quan đến chuyện năm đó của Tô Viện. Cô không hy vọng giữa hai người vĩnh viễn tồn tại nút thắt trong lòng.
Cô thở dài, nói: “Vậy thì em cũng đừng xa lánh Lý Trình như vậy, nó không lớn hơn Lý Tường bao nhiêu tuổi, tính ra cũng rất đáng thương.”
Lý Hữu không phản ứng gì cả.
Lý Tĩnh đành nói sang chuyện khác: “Chị nghe nói em hiện tại đang ở cùng với em trai của Thiệu Phỉ đúng không?”
Lý Hữu hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lý Tĩnh trả lời: “Người phụ nữ tên Thiệu Phỉ kia, chị không thích cô ta tí nào. Chú Chiêu Vinh nói sao, cũng đã sống cùng cô ta một thời gian, chưa kể còn có một đứa con. Bây giờ, chú Chiêu Vinh chỉ nằm một chỗ, cũng không thấy cô ta đến thăm, trông chừng lấy một đêm, hay là rót cho chú ấy một ly nước. Còn nói cái gì mà bận làm việc, chẳng lẽ không rút ra được một chút thời gian nào sao? Còn lâu, chị mới tin cô ta. Người phụ nữ này bạc tình như thế thì em trai của cô ta…”
Mới nói đến đó, Lý Hữu đã ngắt lời cô: “Sau này, em sẽ nói tiếp chuyện này với chị. Em luôn muốn dẫn em ấy đến gặp người nhà của em – cũng chính là chị. Em hy vọng, ít nhất chị có thể tôn trọng sự lựa chọn của em, đừng lăng mạ em ấy.”
Lần này, hắn nói đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt chuyên tâm. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bảo vệ một người như vậy.
Lý Tĩnh cảm thấy rất chấn động, cô cảm thấy lần này em trai của mình không phải đang đùa.
Cô chỉ có thế khuyên: “Em nên sớm buông tay đi, kết hôn rồi sinh một đứa nhỏ, chuyên tâm bồi dưỡng nó. Gia nghiệp nhà chúng ta lớn như vậy cũng cần có một người gánh vác. Ông ngoại và cậu đều đang có ý thúc giục chuyện này.”
Lý Hữu dứt khoát nói: “Chuyện này tự em có tính toán.”
Đã nói đến nước này, Lý Tĩnh không còn gì để khuyên nữa .
Những chuyện trong quá khứ giữa Lý Hữu và Tô Viện quả thật như nét bút quẹt lung tung, chỉ sợ trong thời gian ngắn, đứa em trai này cũng không thể gạt bỏ sự thù hận của mình.
Mà Lý Trình … Haiz…
Lý Tĩnh thở dài trong lòng, việc này chỉ sợ Lý Hữu mà biết lại càng không thoải mái.
Like Loading…