Chương 10: Chẳng phải là tên mù sao?
Buổi đại hội dự nghị được diễn ra tại khu vực sang trọng lớn ở nơi khu vực đất căn bản chưa hề khai thác. Nhưng trước đó, khu đất đã được đấu giá với con số không hề nhỏ. Bởi nơi ngự trị của vùng đất có thiên thời địa lợi nhân hoà.
Khi này, khu dự tiệc uy nghiêm vô cùng. Lượng người canh gác nhiều hơn các buổi tiệc bình thường. Hàng xe sang trọng ghé đến, kẻ nào kẻ nấy đều ăn mặc phủ lên người bộ đồ sang trọng. Khí chất kiêu ngạo từ tiền chẳng hề che giấu.
Trông sang trọng là thế, nhưng căn bản đằng sau đều che giấu một lớp mặt nạ hoàn hảo. Thế giới mà tiền làm chủ, thì mấy ai giữ được bản chất hiền lương vốn mà họ có được.
Phía trong sảnh dự tiệc được thiết kế tao nhã, phong cách thượng thừa bậc nhất. Sau những đợt người thân phận cao quý bước vào, đều có người cẩn thận cúi người cung kính chào như một bậc vương giả.
Khoảng khắc chiếc xe sang trọng dừng tại sảnh, Trác Duẫn toàn thân âu phục đen tuyền bước xuống. Trên tay cây gậy gỗ chất liệu thuộc hàng quý hiếm. Người đàn ông cẩn thận gõ nhịp xuống nền nhà, theo chỉ dẫn Uy Dật Khiêm bước vào.
Những vị tiểu thư quyền quý nhìn không khỏi chớp mắt trước nhan sắc của người đàn ông. Nhưng suy cho cùng vẫn chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn, bởi giờ Trác Duẫn ngoài việc là một phế vật bị mù. Làm sao có thể xứng với họ.
Trước kia, những nữ nhân để ý Trác Duẫn không hề ít. Một người đàn ông hoàn toàn nguy hiểm, nhưng lại sở hữu vẻ đẹp cuốn hút, hơn thế trên tay cầm chủ lượng tài sản không hề nhỏ. Thử hỏi những nam nhân như hắn lại được mấy ai.
Trác Duẫn trên tay cây gậy gỗ điêu khắc vàng ròng. Tầm mắt lạnh nhạt bước vào. Rồi dừng trên ánh nhìn Lục Thẩm Ngôn từ xa. Chỉ qua sự giao tiếp bằng mắt, cả hai đều hiểu thông điệp mà đối phương muốn truyền tải.
Một buổi tiệc khẳng định quyền thế kẻ làm chủ, để chỉ ra người có thể đủ khả năng mà cầm đầu.
Ấy vậy từ đằng sau. Kẻ ngấm ngầm giăng bẫy không hề ít. Khi mà khu vực sau thượng đỉnh, hàng người mặc áo đen tay vận tải những thùng lượng vũ khí lớn bước vào. Bảo vệ không truy xét, hơn thế còn trực tiếp đẩy thẳng vào.
Rất rõ ràng, buổi tiệc này do chính tay những kẻ có ý đồ lật đổ Trác Duẫn gầy dựng nên.
Người do Lục Thẩm Ngôn sắp xếp bố trí xung quanh tương đối nhiều. Còn về phía Trác Duẫn, lại chỉ vỏn vẹn mang một ít lượng vệ sĩ có tính đặc thù được huấn luyện gắt gao.
Thực chất do lũ người Lăng Tiêu Giác coi nhẹ Trác Duẫn, nhưng nói chính xác hơn, phải là Trác Duẫn không đặt lũ sâu bọ vào mắt.
Vốn còn muốn xem Lăng Tiêu Giác cùng Bạc gia hợp sức sẽ như thế nào. Chỉ có điều, đến tận nay khối lượng vũ khí tên họ Lăng lén lấy từ kho vũ khí tuyệt mật của hắn, lại còn chẳng hay nhận ra đó đều là hàng giả. Trác Duẫn thật sự chỉ cảm thấy đây đều là một điều nực cười. Sao trước kia hắn lại có nhìn nhận tốt với Lăng Tiêu Giác, rồi thu nhập thành người dưới trướng mình được.
Từ sảnh trung tâm, Lăng Tiêu Giác chậm rãi bước ra. Khi mà ánh đèn đều tập trung đổ dồn, lão ta đứng trên bục cẩn thận cầm lấy chiếc micro, thanh âm phát lên thu hút ánh nhìn.
“Chào mừng các quý ngài, quý cô đã đến tham dự buổi dự hội. Nơi mà những người đứng đầu mới có thể có mặt, những con người doanh nhân tài phiệt.”
Tầm mắt Lăng Tiêu Giác đẩy sang một góc nhìn Trác Duẫn trầm lặng ngồi từ xa. Một thân bức người không che đậy nổi cảm giác kiêu ngạo trời sinh. Ông ta thật sự ghét Trác Duẫn. Cả đời phấn đấu, lại chẳng thể bằng một thằng nhóc thua bản thân chục tuổi.
“Như các vị đã biết, ngài Trác vẫn giữ danh người đứng đầu trong suốt một thời gian dài. Tôi nghĩ lại, cũng phải đến lúc thế giới ngầm cần đổi chủ nhân của nó rồi. Làm sao mà có thể để một kẻ mù làm chủ được. Thưa ngài Trác, tôi nói đúng không?”
Vừa nói, tầm mắt Lăng Tiêu Giác nhếch đầy khinh thường nhìn người đàn ông kiêu ngạo từ xa. Nhưng trong một khắc, Trác Duẫn đã ngẩng đầu lên nhìn ông ta, khoé môi hắn còn nhàn nhạt kéo cao như thể nhìn trò vui.
Mà ánh mắt này, như thể xoáy sâu vào nội tâm của Lăng Tiêu Giác. Ban nãy chính Trác Duẩn nhìn ông ta. Không thể nào, đó căn bản là một tên mù.
Không nghĩ ngợi nhiều, ông ta ra lệnh, đèn trong khu sảnh đã tắt ngấm hết. Khi mà chung quanh thứ ánh sáng mờ ảo phảng phất. Từ trong góc, loạt bóng đen lao ra. Thanh âm vũ khí vang lên náo loạn cả một hội nghị.
Lục Thẩm Ngôn sớm rời đi, lệnh cho tất cả người của mình bằng mọi cách chế trụ sâu bọ đang muốn tiến vào. Người bên ngoài rất nhiều, nhưng điều không ngờ ngoài Trác Duẫn, còn có một người nhúng tay giúp hắn nữa.
Riêng Trác Duẫn, người đàn ông cầm cây gậy, lần nữa gõ nhịp điệu nền sàn. Thanh âm chói tai kinh hoàng đến lạ. Cũng là khi, đội ám vệ của người đàn ông nhận lệnh mà hành động.
Đôi khi, kẻ đi săn lại chỉ là một con mồi chờ lên dĩa.
Trác Duẫn rẽ người vào một góc đường, ám vệ của người đàn ông đã từ lâu ngăn cản những kẻ có ý định muốn tiến tới hướng chủ nhân của mình. Người Bạc gia thích thú xem hành trình camera trên phòng biệt thự, cặn kẽ để ý toàn bộ hội trường hỗn loạn. Người chết như ngả rạ, máu khắp nơi. Tiếng súng vang trời náo cả một khu.
Đây mới chính là bản chất thật sự đấu đá chém giết nhau của thế giới ngầm. Yên bình hai năm trời, mấy kẻ yên ổn đương nhiên sẽ lại cảm thấy thật nhàm chán. Nên là phải dựng lên trò chơi như này rồi.
Để rồi tên họ Bạc lần nữa di chuyển camera. Nhất thời ngạc nhiên khi thấy Trác Duẫn tự đi mà không có vật gì dẫn đường. Chẳng phải là một tên mù sao?
Khi này, khu dự tiệc uy nghiêm vô cùng. Lượng người canh gác nhiều hơn các buổi tiệc bình thường. Hàng xe sang trọng ghé đến, kẻ nào kẻ nấy đều ăn mặc phủ lên người bộ đồ sang trọng. Khí chất kiêu ngạo từ tiền chẳng hề che giấu.
Trông sang trọng là thế, nhưng căn bản đằng sau đều che giấu một lớp mặt nạ hoàn hảo. Thế giới mà tiền làm chủ, thì mấy ai giữ được bản chất hiền lương vốn mà họ có được.
Phía trong sảnh dự tiệc được thiết kế tao nhã, phong cách thượng thừa bậc nhất. Sau những đợt người thân phận cao quý bước vào, đều có người cẩn thận cúi người cung kính chào như một bậc vương giả.
Khoảng khắc chiếc xe sang trọng dừng tại sảnh, Trác Duẫn toàn thân âu phục đen tuyền bước xuống. Trên tay cây gậy gỗ chất liệu thuộc hàng quý hiếm. Người đàn ông cẩn thận gõ nhịp xuống nền nhà, theo chỉ dẫn Uy Dật Khiêm bước vào.
Những vị tiểu thư quyền quý nhìn không khỏi chớp mắt trước nhan sắc của người đàn ông. Nhưng suy cho cùng vẫn chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn, bởi giờ Trác Duẫn ngoài việc là một phế vật bị mù. Làm sao có thể xứng với họ.
Trước kia, những nữ nhân để ý Trác Duẫn không hề ít. Một người đàn ông hoàn toàn nguy hiểm, nhưng lại sở hữu vẻ đẹp cuốn hút, hơn thế trên tay cầm chủ lượng tài sản không hề nhỏ. Thử hỏi những nam nhân như hắn lại được mấy ai.
Trác Duẫn trên tay cây gậy gỗ điêu khắc vàng ròng. Tầm mắt lạnh nhạt bước vào. Rồi dừng trên ánh nhìn Lục Thẩm Ngôn từ xa. Chỉ qua sự giao tiếp bằng mắt, cả hai đều hiểu thông điệp mà đối phương muốn truyền tải.
Một buổi tiệc khẳng định quyền thế kẻ làm chủ, để chỉ ra người có thể đủ khả năng mà cầm đầu.
Ấy vậy từ đằng sau. Kẻ ngấm ngầm giăng bẫy không hề ít. Khi mà khu vực sau thượng đỉnh, hàng người mặc áo đen tay vận tải những thùng lượng vũ khí lớn bước vào. Bảo vệ không truy xét, hơn thế còn trực tiếp đẩy thẳng vào.
Rất rõ ràng, buổi tiệc này do chính tay những kẻ có ý đồ lật đổ Trác Duẫn gầy dựng nên.
Người do Lục Thẩm Ngôn sắp xếp bố trí xung quanh tương đối nhiều. Còn về phía Trác Duẫn, lại chỉ vỏn vẹn mang một ít lượng vệ sĩ có tính đặc thù được huấn luyện gắt gao.
Thực chất do lũ người Lăng Tiêu Giác coi nhẹ Trác Duẫn, nhưng nói chính xác hơn, phải là Trác Duẫn không đặt lũ sâu bọ vào mắt.
Vốn còn muốn xem Lăng Tiêu Giác cùng Bạc gia hợp sức sẽ như thế nào. Chỉ có điều, đến tận nay khối lượng vũ khí tên họ Lăng lén lấy từ kho vũ khí tuyệt mật của hắn, lại còn chẳng hay nhận ra đó đều là hàng giả. Trác Duẫn thật sự chỉ cảm thấy đây đều là một điều nực cười. Sao trước kia hắn lại có nhìn nhận tốt với Lăng Tiêu Giác, rồi thu nhập thành người dưới trướng mình được.
Từ sảnh trung tâm, Lăng Tiêu Giác chậm rãi bước ra. Khi mà ánh đèn đều tập trung đổ dồn, lão ta đứng trên bục cẩn thận cầm lấy chiếc micro, thanh âm phát lên thu hút ánh nhìn.
“Chào mừng các quý ngài, quý cô đã đến tham dự buổi dự hội. Nơi mà những người đứng đầu mới có thể có mặt, những con người doanh nhân tài phiệt.”
Tầm mắt Lăng Tiêu Giác đẩy sang một góc nhìn Trác Duẫn trầm lặng ngồi từ xa. Một thân bức người không che đậy nổi cảm giác kiêu ngạo trời sinh. Ông ta thật sự ghét Trác Duẫn. Cả đời phấn đấu, lại chẳng thể bằng một thằng nhóc thua bản thân chục tuổi.
“Như các vị đã biết, ngài Trác vẫn giữ danh người đứng đầu trong suốt một thời gian dài. Tôi nghĩ lại, cũng phải đến lúc thế giới ngầm cần đổi chủ nhân của nó rồi. Làm sao mà có thể để một kẻ mù làm chủ được. Thưa ngài Trác, tôi nói đúng không?”
Vừa nói, tầm mắt Lăng Tiêu Giác nhếch đầy khinh thường nhìn người đàn ông kiêu ngạo từ xa. Nhưng trong một khắc, Trác Duẫn đã ngẩng đầu lên nhìn ông ta, khoé môi hắn còn nhàn nhạt kéo cao như thể nhìn trò vui.
Mà ánh mắt này, như thể xoáy sâu vào nội tâm của Lăng Tiêu Giác. Ban nãy chính Trác Duẩn nhìn ông ta. Không thể nào, đó căn bản là một tên mù.
Không nghĩ ngợi nhiều, ông ta ra lệnh, đèn trong khu sảnh đã tắt ngấm hết. Khi mà chung quanh thứ ánh sáng mờ ảo phảng phất. Từ trong góc, loạt bóng đen lao ra. Thanh âm vũ khí vang lên náo loạn cả một hội nghị.
Lục Thẩm Ngôn sớm rời đi, lệnh cho tất cả người của mình bằng mọi cách chế trụ sâu bọ đang muốn tiến vào. Người bên ngoài rất nhiều, nhưng điều không ngờ ngoài Trác Duẫn, còn có một người nhúng tay giúp hắn nữa.
Riêng Trác Duẫn, người đàn ông cầm cây gậy, lần nữa gõ nhịp điệu nền sàn. Thanh âm chói tai kinh hoàng đến lạ. Cũng là khi, đội ám vệ của người đàn ông nhận lệnh mà hành động.
Đôi khi, kẻ đi săn lại chỉ là một con mồi chờ lên dĩa.
Trác Duẫn rẽ người vào một góc đường, ám vệ của người đàn ông đã từ lâu ngăn cản những kẻ có ý định muốn tiến tới hướng chủ nhân của mình. Người Bạc gia thích thú xem hành trình camera trên phòng biệt thự, cặn kẽ để ý toàn bộ hội trường hỗn loạn. Người chết như ngả rạ, máu khắp nơi. Tiếng súng vang trời náo cả một khu.
Đây mới chính là bản chất thật sự đấu đá chém giết nhau của thế giới ngầm. Yên bình hai năm trời, mấy kẻ yên ổn đương nhiên sẽ lại cảm thấy thật nhàm chán. Nên là phải dựng lên trò chơi như này rồi.
Để rồi tên họ Bạc lần nữa di chuyển camera. Nhất thời ngạc nhiên khi thấy Trác Duẫn tự đi mà không có vật gì dẫn đường. Chẳng phải là một tên mù sao?