Chương 11: Rác rưởi mới cần phải chôn
Khi thấy điều đó, tâm trạng tên họ Bạc nhất thời hoang mang. Lập tức thông báo cho qua bộ đàm, gửi vị trí hiện tại của Trác Duẫn cho Lăng Tiêu Giác hay.
Phía bên ngoài hội trường hỗn loạn, thanh âm súng chém giết la hét như hoà vào làm một. Tên Lăng Tiêu Giác ra lệnh. Chỉ khi bất cứ kẻ nào công nhận cúi đầu trước ông ta, thì mới được tha cho một mạng.
Nhưng thực chất, Lăng Tiêu Giác muốn nhân sự việc này. Để những kẻ bên ngoài khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy sợ hãi mà biết điều. Sau này sẽ tự giác cúi đầu trước ông ta.
Theo chỉ dẫn, Lăng Tiêu Giác đi hướng vào dãy đường nơi Trác Duẫn xuất hiện. Nhưng căn bản lại không đi đường vòng mà đi đường tắt. Kết quả liền đột ngột xuất hiện trước mặt Trác Duẫn nơi cuối đường.
Hai kẻ gặp mặt, trên tay Lăng Tiêu Giác vẫn khẩu súng. Lão ta xoay tròn đi thẳng về hướng Trác Duẫn. Ánh mắt toát lên tia vui mừng vì mục đích cuối cùng sắp đạt được.
“Đi chết đi, thằng oắt con!”
Trác Duẫn nhìn viên đạn di chuyển thần tốc về phía mình, người đàn ông chỉ điêu luyện nghiêng sang một bên. Viên đạn tốc độ kinh hoàng trực tiếp một đường thẳng xoẹt qua tay áo, máu nơi cánh tay sớm hiện lên. Thanh âm vang vọng dãy hành lang thấy rõ.
Nhưng một viên chẳng hề hấn. Trác Duẫn mắt đối mắt đầy khinh bỉ, trực tiếp đi thẳng về hướng lão già Lăng Tiêu Giác. Mà điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính. Tên này không bị mù.
“Mày, không phải bị mù sao?” Càng lúc, ông ta càng hoang mang. Đối diện cái khí thế áp bách kia, sự sợ hãi trong lòng càng dâng cao, nhưng bên ngoài vẫn một mặt cố diễn.
Lão ta hướng cây súng, từng đợt súng vang lên. Nhưng tay Lăng Tiêu Giác sớm đã run rẩy. Nhất thời chẳng viên nào có thể định hình chính xác, chỉ đơn giản là xoẹt qua tạo vết thương. Chỉ duy lần cuối, một viên hướng thẳng đến lồng ngực của Trác Duẫn.
Còn tưởng bản thân đã thành công, nhưng Trác Duẫn vẫn không hề hấn gì. Hướng đến phía ông ta nhanh như cắt. Tức khắc đã bị chế trụ trong lực tay mạnh bạo.
Trác Duẫn nhìn ông ta, khoé môi nhếch cao đầy khinh bỉ. Ánh mắt đầy rẫy sự chết chóc không nhân từ. Miệng từ từ thốt ra từng chữ.
“Hai phát đạn này, coi như đã trả lại quãng thời gian làm con cờ dưới tay tôi.”
Trác Duẫn dùng chân, một phát đạp thẳng Lăng Tiêu Giác ngã sóng xoài trên nền sàn.
Phía bên bộ đàm, thanh âm rè rè vang lên. Tên Bạc gia vẫn cố nói Lăng Tiêu Giác về việc Trác Duẫn hoàn toàn thấy rõ đường đi. Kết quả cửa phòng bị lượng người ập đến bất ngờ. Ông ta quay sang, chưa kịp định hình đã một cây súng dí thẳng vào đầu.
“Tiễn người đi.”
Lục Thẩm Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, tên hộ vệ bên cạnh lập tức nhấn còi. Cứ như thế, vọng lại cả một khu. Phía bên ngoài phòng, người canh gác sớm đã nằm trên vũng máu.
Ngồi nhìn vào màn hình camera quay tổng thể. Lục Thẩm Ngôn nhìn khung cảnh Trác Duẫn tự tay xử lý tên Lăng Tiêu Giác. Nhưng rồi càng lúc càng nghi hoặc, khi mà màn hình camera hiện khung cảnh một lượng lớn tên canh gác vũ khí đã lẩn rời khỏi khu vực dự tiệc.
Lục Thẩm Ngôn tay di chuyển trên màn hình nhanh thoăn thoắt. Đến khi hiện lên dãy phòng cuối. Vậy mà lại là một quả bom hẹn giờ.
Chả trách sao lũ canh gác phía Bạc gia đã sớm rời đi.
Trác Duẫn khi này từ trên cao, ánh mắt đầy khinh thường nhìn xuống tên Lăng Tiêu Giác. Chỉ thấy khoé môi lão kéo cao.
“Nếu tao không đạt được mục đích, vậy chúng ta cùng chôn đi!”
Trác Duẫn hơi nhíu mày, nhất thời chiêm nghiệm lời Lăng Tiêu Giác nói. Người đàn ông xoay người rời đi, khoé môi nhếch lên.
“Chỉ rác rưởi mới cần phải chôn thôi.”
Người đàn ông di chuyển đến cuối đường thì bóng dáng Lục Thẩm Ngôn lướt qua. Gương mặt anh cả kinh ra hiệu liên tục hét lên.
“Ba phút, chạy nhanh.”
Trác Duẫn lần cuối hơi liếc tên Lăng Tiêu Giác, trực tiếp chạy thẳng một mạch. Người đàn ông di chuyển ra hướng xe. Hàng loạt người của mình nhận lệnh cũng chóng rời khỏi. Hàng xe cứ thế lao cách xa khu biệt thự với tốc độ tối đa.
Chiếc xe chóng chạy cách một đoạn. Trác Duẫn không quay đầu, vẫn nghe thanh âm uy lực lớn đến đáng sợ vang lên. Cả một khu dự tiệc thoáng chốc đổ sập xuống, mọi thứ nháy mắt tan tành trong phút chốc. Hàng loạt người sớm chôn thây.
Bàn tay Trác Duẫn vấy máu, người đàn ông cầm tấm khăn khẽ lau. Khoé môi nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
“Tiếc thật.”
Vốn còn định tự tay xử lý tên Trác Duẫn. Vậy mà đã chẳng thể nữa rồi. Đến lúc này đây, viên đạn ghim trong người mới bắt đầu nhói lên. Uy Dật Khiêm đảo mắt qua cửa kính, ngạc nhiên khi thấy Trác Duẫn cởi lớp áo ngoài, bên trong lớp áo sơ mi trắng lượng máu đỏ thấm đẫm tràn ra đến đáng sợ.
Uy Dật Khiêm vội vàng tăng tốc độ xe trở về biệt thự.
Giữa đêm, hàng loạt tiếng còi xe vang vọng dừng lại trước cổng biệt thự. Người hầu nơi đây trước đã quen thuộc với tình cảnh, vội vàng nhanh chân liền mở cửa. Lượng người lớn xuất hiện, rất rõ ràng hôm nay ông chủ đã có trận ẩu đả lớn.
Phía bên ngoài hội trường hỗn loạn, thanh âm súng chém giết la hét như hoà vào làm một. Tên Lăng Tiêu Giác ra lệnh. Chỉ khi bất cứ kẻ nào công nhận cúi đầu trước ông ta, thì mới được tha cho một mạng.
Nhưng thực chất, Lăng Tiêu Giác muốn nhân sự việc này. Để những kẻ bên ngoài khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy sợ hãi mà biết điều. Sau này sẽ tự giác cúi đầu trước ông ta.
Theo chỉ dẫn, Lăng Tiêu Giác đi hướng vào dãy đường nơi Trác Duẫn xuất hiện. Nhưng căn bản lại không đi đường vòng mà đi đường tắt. Kết quả liền đột ngột xuất hiện trước mặt Trác Duẫn nơi cuối đường.
Hai kẻ gặp mặt, trên tay Lăng Tiêu Giác vẫn khẩu súng. Lão ta xoay tròn đi thẳng về hướng Trác Duẫn. Ánh mắt toát lên tia vui mừng vì mục đích cuối cùng sắp đạt được.
“Đi chết đi, thằng oắt con!”
Trác Duẫn nhìn viên đạn di chuyển thần tốc về phía mình, người đàn ông chỉ điêu luyện nghiêng sang một bên. Viên đạn tốc độ kinh hoàng trực tiếp một đường thẳng xoẹt qua tay áo, máu nơi cánh tay sớm hiện lên. Thanh âm vang vọng dãy hành lang thấy rõ.
Nhưng một viên chẳng hề hấn. Trác Duẫn mắt đối mắt đầy khinh bỉ, trực tiếp đi thẳng về hướng lão già Lăng Tiêu Giác. Mà điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính. Tên này không bị mù.
“Mày, không phải bị mù sao?” Càng lúc, ông ta càng hoang mang. Đối diện cái khí thế áp bách kia, sự sợ hãi trong lòng càng dâng cao, nhưng bên ngoài vẫn một mặt cố diễn.
Lão ta hướng cây súng, từng đợt súng vang lên. Nhưng tay Lăng Tiêu Giác sớm đã run rẩy. Nhất thời chẳng viên nào có thể định hình chính xác, chỉ đơn giản là xoẹt qua tạo vết thương. Chỉ duy lần cuối, một viên hướng thẳng đến lồng ngực của Trác Duẫn.
Còn tưởng bản thân đã thành công, nhưng Trác Duẫn vẫn không hề hấn gì. Hướng đến phía ông ta nhanh như cắt. Tức khắc đã bị chế trụ trong lực tay mạnh bạo.
Trác Duẫn nhìn ông ta, khoé môi nhếch cao đầy khinh bỉ. Ánh mắt đầy rẫy sự chết chóc không nhân từ. Miệng từ từ thốt ra từng chữ.
“Hai phát đạn này, coi như đã trả lại quãng thời gian làm con cờ dưới tay tôi.”
Trác Duẫn dùng chân, một phát đạp thẳng Lăng Tiêu Giác ngã sóng xoài trên nền sàn.
Phía bên bộ đàm, thanh âm rè rè vang lên. Tên Bạc gia vẫn cố nói Lăng Tiêu Giác về việc Trác Duẫn hoàn toàn thấy rõ đường đi. Kết quả cửa phòng bị lượng người ập đến bất ngờ. Ông ta quay sang, chưa kịp định hình đã một cây súng dí thẳng vào đầu.
“Tiễn người đi.”
Lục Thẩm Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, tên hộ vệ bên cạnh lập tức nhấn còi. Cứ như thế, vọng lại cả một khu. Phía bên ngoài phòng, người canh gác sớm đã nằm trên vũng máu.
Ngồi nhìn vào màn hình camera quay tổng thể. Lục Thẩm Ngôn nhìn khung cảnh Trác Duẫn tự tay xử lý tên Lăng Tiêu Giác. Nhưng rồi càng lúc càng nghi hoặc, khi mà màn hình camera hiện khung cảnh một lượng lớn tên canh gác vũ khí đã lẩn rời khỏi khu vực dự tiệc.
Lục Thẩm Ngôn tay di chuyển trên màn hình nhanh thoăn thoắt. Đến khi hiện lên dãy phòng cuối. Vậy mà lại là một quả bom hẹn giờ.
Chả trách sao lũ canh gác phía Bạc gia đã sớm rời đi.
Trác Duẫn khi này từ trên cao, ánh mắt đầy khinh thường nhìn xuống tên Lăng Tiêu Giác. Chỉ thấy khoé môi lão kéo cao.
“Nếu tao không đạt được mục đích, vậy chúng ta cùng chôn đi!”
Trác Duẫn hơi nhíu mày, nhất thời chiêm nghiệm lời Lăng Tiêu Giác nói. Người đàn ông xoay người rời đi, khoé môi nhếch lên.
“Chỉ rác rưởi mới cần phải chôn thôi.”
Người đàn ông di chuyển đến cuối đường thì bóng dáng Lục Thẩm Ngôn lướt qua. Gương mặt anh cả kinh ra hiệu liên tục hét lên.
“Ba phút, chạy nhanh.”
Trác Duẫn lần cuối hơi liếc tên Lăng Tiêu Giác, trực tiếp chạy thẳng một mạch. Người đàn ông di chuyển ra hướng xe. Hàng loạt người của mình nhận lệnh cũng chóng rời khỏi. Hàng xe cứ thế lao cách xa khu biệt thự với tốc độ tối đa.
Chiếc xe chóng chạy cách một đoạn. Trác Duẫn không quay đầu, vẫn nghe thanh âm uy lực lớn đến đáng sợ vang lên. Cả một khu dự tiệc thoáng chốc đổ sập xuống, mọi thứ nháy mắt tan tành trong phút chốc. Hàng loạt người sớm chôn thây.
Bàn tay Trác Duẫn vấy máu, người đàn ông cầm tấm khăn khẽ lau. Khoé môi nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
“Tiếc thật.”
Vốn còn định tự tay xử lý tên Trác Duẫn. Vậy mà đã chẳng thể nữa rồi. Đến lúc này đây, viên đạn ghim trong người mới bắt đầu nhói lên. Uy Dật Khiêm đảo mắt qua cửa kính, ngạc nhiên khi thấy Trác Duẫn cởi lớp áo ngoài, bên trong lớp áo sơ mi trắng lượng máu đỏ thấm đẫm tràn ra đến đáng sợ.
Uy Dật Khiêm vội vàng tăng tốc độ xe trở về biệt thự.
Giữa đêm, hàng loạt tiếng còi xe vang vọng dừng lại trước cổng biệt thự. Người hầu nơi đây trước đã quen thuộc với tình cảnh, vội vàng nhanh chân liền mở cửa. Lượng người lớn xuất hiện, rất rõ ràng hôm nay ông chủ đã có trận ẩu đả lớn.