Chương 17: Được voi đòi tiên!
Trác Mân vẫn khá miệt mài lau qua vết thương. Lại nghe người đàn ông lên tiếng.
“Chẳng phải lúc trước tôi cũng dạy em là có cách khác để giảm đau sao?”
Gương mặt nhỏ ngẩng ra, cô không ngốc, hiển nhiên đoán được ý hắn đang nói là gì. Bởi hắn bị thương, Trác Mân đối diện chỉ thấy thương xót cho vết thương trên chính da thịt hằn lại.
Cô ngẩng đầu, từ từ di chuyển lại gần đối diện gương mặt người đàn ông trong chốc lát. Sau vài giây căng thẳng, liền nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn rồi buông ra.
Kết quả, Trác Duẫn lên tiếng một cách không hài lòng, hắn còn chưa hề cảm nhận được gì.
“Lâu một chút.”
Được voi đòi tiên!
Gương mặt nhỏ thoáng qua nét phản kháng. Nhưng rồi vẫn nghe lời hắn, bởi ông chủ bị thương, cô không chấp nhặt làm gì.
Trác Mân lúng túng lại gần, lần này chạm lên môi hắn. Đã có tiến triển, khi mà gần mười giây cô mới buông ra. Nhưng vừa buông một bàn tay lớn sớm đã luồn từ phía sau gáy, chậm rãi kéo sát gương mặt lại gần không cho cô có ý định thoát khỏi.
Trác Duẫn lại hôn môi nhỏ, bắt đầu ngấu nghiến. Kết quả từ mười giây, liền kéo dài gần một phút. Đến lúc buông ra, người nào đó đã hài lòng mà nhìn. Khoé môi hắn còn vươn thứ nước trắng loãng nhàn nhạt.
“Lần sau nếu như vậy, thì sâu một chút.”
Gương mặt nhỏ hụt hơi thì trở nên hồng hào hẳn.
Ý ông chủ là, chuyện này sẽ có lần sau. Vết thương này khả năng sẽ bị nữa. Sao người đàn ông này lại không coi trọng tính mạng hắn một chút nào vậy?
Người Trác Duẫn toả ra một mùi hương nhàn nhạt loại trầm gỗ, là mùi đặc trưng của hắn. Đồ của người đàn ông, cũng do tự tay cô giặt, lúc nào cũng sẽ toả ra hương thơm này.
Thể hiện khí chất uy lực mà không ai có khả năng chạm vào hay là nhìn thấu. Dã tâm lớn. Tâm cơ sâu rộng. Nhưng cách làm việc luôn quyết đoán dứt khoát, chính vì thế không như những người khác. Cơ đồ sự nghiệp đến tận bây giờ, đều là do cách nhìn xa trông rộng mà hình thành.
Vết thương hành hạ, kết quả hôm đó Trác Duẫn lại chỉ đành lau sơ người. Nếu tắm nước sẽ dây lên cơ thể, khả năng nhiễm trùng khá cao. Vậy mà ban đầu Trác Duẫn có ý định tắm, Trác Mân đã vội vàng ngăn cản. Vốn còn tưởng sẽ bị la, không ngờ được hắn vậy mà lại nghe lời cô.
Lúc bước xuống sảnh dưới, những người ban nãy cũng chưa hề rời đi, vẫn tụ tập đông đủ đứng hàng dài. Tất cả đều đang đợi tin đã xử lý xong vết thương trên người Trác Duẫn.
Trác Mân đi lướt qua, trông thấy tên nam nhân ban nãy giờ đây cũng đang băng bó vết thương. Nhưng chỉ có điều vết thương không sâu bằng ông chủ. Hắn tự cầm máu, hơn thế tay còn tự dùng kim khâu lại vết thương đã rách. Ngoài việc nhăn nhó, cũng chẳng hề than đau gì
Bước ra khu vực giặt đồ, trời về đêm lạnh hẳn. Cầm trên tay chiếc áo sơ mi đen tuyền, dù Trác Mân không thấy được màu máu nhưng thứ nước đỏ ấm vẫn loan trên bàn tay cô. Vừa nhúng xuống thau giặt đồ. Loạt thau nước trắng lập tức úa thứ máu đỏ.
Trác Duẫn rất thích màu đen, bởi đó là thứ màu có thể che đi màu máu. Cho dù hắn có bị thương, cũng chẳng hề có bất kì kẻ địch nào biết mà nhìn rõ được điểm yếu của hắn.
Mùi máu loan ra, ngay cả Trác Mân cũng ngửi được mùi tanh nồng. Phải hơn gần nửa tiếng, mới hoàn toàn rũ xong xuôi. Bàn tay khi này phồng lên do nhúng nước quá nhiều. Cô lau khô tay, lần nữa theo quy trình chuẩn bị đồ ăn đem lên phòng.
Khi này, hàng loạt người ban nãy đều đứng trước phòng Trác Duẫn. Một cuộc nói chuyện diễn ra, dường như rất căng thẳng. Cô không dám phá ngang, chỉ biết đứng chôn chân ngoài phòng.
Đến khi Lục Thẩm Ngôn bước khỏi phòng, gương mặt người này có trạng thái tức giận vẫn chưa hề dãn ra. Tầm mắt nhàn nhạt quét qua người Trác Mân, sau đó chóng rời khỏi.
Hàng loạt tiếng động cơ xe vang lên, ánh sáng từ đèn pha xe hiện trên đường. Rồi cũng dần mất hút sau từng hàng cây dày đặc.
Đến lúc này, Trác Mân mới có lá gan bưng đồ ăn vào. Người đàn ông lúc này đã đứng dậy, tầm mắt hướng xa xăm về phía ngoài khung cửa sổ. Trên người tệp băng gạc quấn quanh cơ thể lực lưỡng, nồng lên mùi thuốc đặc trưng.
Tiếng mâm đồ ăn đặt xuống, Trác Duẫn mới thức tỉnh. Gương mặt vốn cau có, nhưng vừa xoay người đối diện với cô gái nhỏ trước mặt, liền trở về bộ dáng nhu hoà.
Thì ra cũng còn thứ khiến tâm tình hắn trở nên lắng xuống như thế.
Nữ nô lệ đúng thật là công dụng tốt.
Nhưng mà cái gì đã tốt, đương nhiên phải triệt để phát huy.
Mặc dù vết thương vẫn chưa khỏi, nhưng vừa sang ngày hôm sau. Trác Duẫn đã rời đi tiếp tục công việc.
Trác Mân gương mặt lo lắng vô cùng, vết thương chỉ vừa băng hôm qua. Vậy mà giờ ông chủ đã rời đi. Rốt cuộc người này da thịt làm bằng sắt hay sao.
Sự thắc mắc đó, cô đem hỏi lần lượt những người hầu trong biệt thự. Kết quả một câu trả lời đều như nhau.
“Cô nên sớm quen đi, tính khí ông chủ là vậy. Chẳng có vết thương gì có thể làm khó ngài ấy. Trừ khi là nó lấy đi tính mạng ngài thôi.”
“Chẳng phải lúc trước tôi cũng dạy em là có cách khác để giảm đau sao?”
Gương mặt nhỏ ngẩng ra, cô không ngốc, hiển nhiên đoán được ý hắn đang nói là gì. Bởi hắn bị thương, Trác Mân đối diện chỉ thấy thương xót cho vết thương trên chính da thịt hằn lại.
Cô ngẩng đầu, từ từ di chuyển lại gần đối diện gương mặt người đàn ông trong chốc lát. Sau vài giây căng thẳng, liền nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn rồi buông ra.
Kết quả, Trác Duẫn lên tiếng một cách không hài lòng, hắn còn chưa hề cảm nhận được gì.
“Lâu một chút.”
Được voi đòi tiên!
Gương mặt nhỏ thoáng qua nét phản kháng. Nhưng rồi vẫn nghe lời hắn, bởi ông chủ bị thương, cô không chấp nhặt làm gì.
Trác Mân lúng túng lại gần, lần này chạm lên môi hắn. Đã có tiến triển, khi mà gần mười giây cô mới buông ra. Nhưng vừa buông một bàn tay lớn sớm đã luồn từ phía sau gáy, chậm rãi kéo sát gương mặt lại gần không cho cô có ý định thoát khỏi.
Trác Duẫn lại hôn môi nhỏ, bắt đầu ngấu nghiến. Kết quả từ mười giây, liền kéo dài gần một phút. Đến lúc buông ra, người nào đó đã hài lòng mà nhìn. Khoé môi hắn còn vươn thứ nước trắng loãng nhàn nhạt.
“Lần sau nếu như vậy, thì sâu một chút.”
Gương mặt nhỏ hụt hơi thì trở nên hồng hào hẳn.
Ý ông chủ là, chuyện này sẽ có lần sau. Vết thương này khả năng sẽ bị nữa. Sao người đàn ông này lại không coi trọng tính mạng hắn một chút nào vậy?
Người Trác Duẫn toả ra một mùi hương nhàn nhạt loại trầm gỗ, là mùi đặc trưng của hắn. Đồ của người đàn ông, cũng do tự tay cô giặt, lúc nào cũng sẽ toả ra hương thơm này.
Thể hiện khí chất uy lực mà không ai có khả năng chạm vào hay là nhìn thấu. Dã tâm lớn. Tâm cơ sâu rộng. Nhưng cách làm việc luôn quyết đoán dứt khoát, chính vì thế không như những người khác. Cơ đồ sự nghiệp đến tận bây giờ, đều là do cách nhìn xa trông rộng mà hình thành.
Vết thương hành hạ, kết quả hôm đó Trác Duẫn lại chỉ đành lau sơ người. Nếu tắm nước sẽ dây lên cơ thể, khả năng nhiễm trùng khá cao. Vậy mà ban đầu Trác Duẫn có ý định tắm, Trác Mân đã vội vàng ngăn cản. Vốn còn tưởng sẽ bị la, không ngờ được hắn vậy mà lại nghe lời cô.
Lúc bước xuống sảnh dưới, những người ban nãy cũng chưa hề rời đi, vẫn tụ tập đông đủ đứng hàng dài. Tất cả đều đang đợi tin đã xử lý xong vết thương trên người Trác Duẫn.
Trác Mân đi lướt qua, trông thấy tên nam nhân ban nãy giờ đây cũng đang băng bó vết thương. Nhưng chỉ có điều vết thương không sâu bằng ông chủ. Hắn tự cầm máu, hơn thế tay còn tự dùng kim khâu lại vết thương đã rách. Ngoài việc nhăn nhó, cũng chẳng hề than đau gì
Bước ra khu vực giặt đồ, trời về đêm lạnh hẳn. Cầm trên tay chiếc áo sơ mi đen tuyền, dù Trác Mân không thấy được màu máu nhưng thứ nước đỏ ấm vẫn loan trên bàn tay cô. Vừa nhúng xuống thau giặt đồ. Loạt thau nước trắng lập tức úa thứ máu đỏ.
Trác Duẫn rất thích màu đen, bởi đó là thứ màu có thể che đi màu máu. Cho dù hắn có bị thương, cũng chẳng hề có bất kì kẻ địch nào biết mà nhìn rõ được điểm yếu của hắn.
Mùi máu loan ra, ngay cả Trác Mân cũng ngửi được mùi tanh nồng. Phải hơn gần nửa tiếng, mới hoàn toàn rũ xong xuôi. Bàn tay khi này phồng lên do nhúng nước quá nhiều. Cô lau khô tay, lần nữa theo quy trình chuẩn bị đồ ăn đem lên phòng.
Khi này, hàng loạt người ban nãy đều đứng trước phòng Trác Duẫn. Một cuộc nói chuyện diễn ra, dường như rất căng thẳng. Cô không dám phá ngang, chỉ biết đứng chôn chân ngoài phòng.
Đến khi Lục Thẩm Ngôn bước khỏi phòng, gương mặt người này có trạng thái tức giận vẫn chưa hề dãn ra. Tầm mắt nhàn nhạt quét qua người Trác Mân, sau đó chóng rời khỏi.
Hàng loạt tiếng động cơ xe vang lên, ánh sáng từ đèn pha xe hiện trên đường. Rồi cũng dần mất hút sau từng hàng cây dày đặc.
Đến lúc này, Trác Mân mới có lá gan bưng đồ ăn vào. Người đàn ông lúc này đã đứng dậy, tầm mắt hướng xa xăm về phía ngoài khung cửa sổ. Trên người tệp băng gạc quấn quanh cơ thể lực lưỡng, nồng lên mùi thuốc đặc trưng.
Tiếng mâm đồ ăn đặt xuống, Trác Duẫn mới thức tỉnh. Gương mặt vốn cau có, nhưng vừa xoay người đối diện với cô gái nhỏ trước mặt, liền trở về bộ dáng nhu hoà.
Thì ra cũng còn thứ khiến tâm tình hắn trở nên lắng xuống như thế.
Nữ nô lệ đúng thật là công dụng tốt.
Nhưng mà cái gì đã tốt, đương nhiên phải triệt để phát huy.
Mặc dù vết thương vẫn chưa khỏi, nhưng vừa sang ngày hôm sau. Trác Duẫn đã rời đi tiếp tục công việc.
Trác Mân gương mặt lo lắng vô cùng, vết thương chỉ vừa băng hôm qua. Vậy mà giờ ông chủ đã rời đi. Rốt cuộc người này da thịt làm bằng sắt hay sao.
Sự thắc mắc đó, cô đem hỏi lần lượt những người hầu trong biệt thự. Kết quả một câu trả lời đều như nhau.
“Cô nên sớm quen đi, tính khí ông chủ là vậy. Chẳng có vết thương gì có thể làm khó ngài ấy. Trừ khi là nó lấy đi tính mạng ngài thôi.”