Chương 18: Chồng chất vết thương
Đến đêm, Trác Duẫn đã trở về. Trên người một thân tâm trạng u ám. Những người hầu vừa nhìn, đã đoán được tính khí ông chủ hôm nay thất thường.
Bọn họ bắt đầu khích lệ an ủi, mong rằng đêm nay Trác Mân sẽ yên ổn nếu chăm sóc ông chủ.
Việc đầu tiên Trác Mân làm vẫn là bưng cả mâm đồ ăn lên. Đứng bên ngoài, cẩn thận soi xét tình cảnh bên trong rồi mới dám đẩy cửa vào.
Phía trong phòng, Trác Duẫn tâm trạng mệt mỏi nằm trên giường. Cô cẩn thận đặt mâm đồ ăn lên bàn, nhỏ giọng dặn dò.
“Tôi đặt đồ ăn ở đây. Bất cứ khi nào ngài tỉnh thì hãy dùng bữa.”
Người đàn ông nằm trên giường vẫn không trả lời. Hơi thở nặng nề, đôi mày từ đầu đến cuối vẫn chưa hề dãn ra.
Trác Mân ngó đầu vào phòng tắm, định thần thu gom đồ xuống giặt. Kết quả toàn bộ quần áo của hắn vừa mới thay ném trên sàn nước, vệt máu loang lổ khiến cô sợ hãi. Lập tức đoán người đàn ông không ổn liền nhanh chân chạy lại gần Trác Duẫn đang nằm trên giường.
Cô gái nhỏ hoảng loạn, vén tấm chăn lên. Không ngoài dự đoán máu thấm lên cả tấm chăn.
Cô lúng túng lấy tấm chăn ra khỏi người ông chủ. Trông thấy gương mặt hắn nhăn nhó thì cũng mặc kệ. Lần mò trên cơ thể, khó khăn lắm mới cởi được lớp áo vừa mặc vào mà giờ đã thấm đẫm máu. Bàn tay cẩn thận cởi lớp băng gạc đè lên vết thương nay cũng thấm đầy máu tươi.
“Làm gì vậy?”
Gương mặt hắn cau có, trông thấy cô làm mấy trò phá hỏng giấc ngủ thì càng thêm bực tức.
“Ông chủ, ngài chảy máu rồi. Vết thương của ngài không ổn.”
Vừa nói, giọng nói cô càng gấp gáp lo lắng. Biểu tình rõ ràng qua gương mặt nhỏ. Trái lại, Trác Duẫn chỉ thờ ơ “Ừm” một tiếng. Hơi đảo mắt nhìn cô gái nhỏ, rồi cũng mặc kệ. Cơ thể của hắn, vậy mà giờ người trước mặt còn lo lắng hơn cả bản thân hắn. Nực cười không chứ?
Trác Mân cật lực cởi lớp băng gạc, bắt đầu lau khô vệt máu. Theo chỉ dẫn lấy hộp thuốc ngăn máu chảy đắp lên. Tất cả hành động trông đều vụng về, nhưng lại là cách làm chu đáo với hắn hết mức.
Hắn không ngủ, nhưng bản thân sớm mệt mỏi rã rời. Bởi khi hôm nay tiến hành điều tra sâu vào những kẻ lạ mặt giăng bẫy trong kho vũ khí. Lại phát hiện có liên quan đến gia tộc họ Trác. Trùng hợp thay, lại có khả năng cao dính líu đến chính anh trai hắn.
Việc cự cãi không thể tránh khỏi khi bắt đầu cuộc đối thoại với Lục Thẩm Ngôn. Chính Trác Duẫn còn nghi ngờ, liệu có thật sự do anh trai hắn làm hay không. Đều cùng là máu mủ, vậy mà cũng có lúc đến bước này.
Bởi tức giận, Trác Duẫn liền kiếm đến phòng tập quyền anh giải toả. Mặc kệ vết thương đầy mình, vẫn cứ vận động mạnh. Kết cục vết thương liền rách như hiện tại.
Lúc hắn mở mắt, lại thấy bóng dáng nhỏ cặm cụi bôi thuốc cho hắn. Lần nữa mệt mỏi nhắm mắt, đến khi mở ra. Vẫn bóng dáng nhỏ ôm toàn bộ đống đồ rời khỏi phòng. Nhưng trước khi đi, vẫn không quên đắp chăn lên cho hắn. Chăm sóc tỉ mỉ vô cùng.
Trác Mân ôm đồ xuống khu giặt giữ, trời về đêm càng lạnh. Đống đồ chất đống, nhất là tấm chăn vấy máu dày càng khó giặt hơn. Lúc hoàn thành là hơn một tiếng sau. Gương măt nhợt nhạt thấy rõ, rũ tấm chăn lẫn quần áo phơi lên. Mới dám trở lên phòng.
Cẩn thận lại gần người Trác Duẫn mà dò xét đã ổn hơn chưa. Kết quả vừa đưa tay, liền bị một tay người đàn ông bắt lấy. Trực tiếp ép cô nằm bên cạnh giường ngay sát hắn.
Trác Mân muốn vùng vẫy nhưng lại sợ động vết thương hắn nên im lặng, vừa hay nghe được giọng nói trầm trầm từ trên đỉnh đầu vang lên, mang sự kiên nhẫn với cô vô cùng.
“Ngủ đi.”
Bàn tay siết ngang eo, ôm gọn cô gái nhỏ vào lòng. Cả người đầy rẫy mùi thuốc, đâu đó vẫn thoảng mùi máu.
Đêm đó, Trác Mân mang tâm trạng căng thẳng mà ngủ. Nhưng người nào đó vì ôm cô, mà giấc ngủ ngon vô cùng.
Vừa mới sáng sớm, cô đã lách nhẹ người sang một bên, cẩn thận ngồi dậy.
Sự rời đi này làm Trác Duẫn phát giác được, nhưng rồi đến khi thấy bóng dáng nhỏ không rời đi mà còn vén tấm chăn xem vết thương cho hắn. Thế là người đàn ông đành vờ mà nằm ngủ tiếp.
Tiếng cánh cửa phòng vang lên. Cô gái nhỏ liền rời khỏi. Trác Duẫn có vẻ hụt hẫng với sự rời đi này.
Trong lòng vẫn còn vương sót một chút hơi ấm của cô gái nhỏ. Cả bàn tay hắn có vẻ tê cứng lại bởi cả đêm cô gối đầu.
Không lâu sau, cửa lại mở. Trác Mân bưng cả bát cháo nghi ngút khói vào. Cẩn thận lại gần người đàn ông thăm dò.
Hắn vẫn ngủ.
Trác Mân tỉ mỉ đặt bát cháo bên cạnh. Cẩn thận lấy thuốc khô, vén tấm chăn khỏi người hắn, bắt đầu xoa thuốc lên để máu đông lại. Vẫn không quên việc thổi thổi nhẹ.
Xong xuôi liền viết một tờ giấy nhỏ bên cạnh với nội dung: Khi nào ngài tỉnh thì hãy dùng bữa.
Tới đây cảm thấy đã xong việc, Trác Mân mới dám mà rời đi.
Bóng dáng thật sự khuất, Trác Duẫn mới bắt đầu ngồi dậy. Tầm mắt đảo qua bát cháo nghi ngút khói cùng hàng chữ nhỏ. Vậy mà khoé môi đã nhếch lên.
Cũng có ngày bị mấy thứ vô vị như này làm hắn bật cười.
Bọn họ bắt đầu khích lệ an ủi, mong rằng đêm nay Trác Mân sẽ yên ổn nếu chăm sóc ông chủ.
Việc đầu tiên Trác Mân làm vẫn là bưng cả mâm đồ ăn lên. Đứng bên ngoài, cẩn thận soi xét tình cảnh bên trong rồi mới dám đẩy cửa vào.
Phía trong phòng, Trác Duẫn tâm trạng mệt mỏi nằm trên giường. Cô cẩn thận đặt mâm đồ ăn lên bàn, nhỏ giọng dặn dò.
“Tôi đặt đồ ăn ở đây. Bất cứ khi nào ngài tỉnh thì hãy dùng bữa.”
Người đàn ông nằm trên giường vẫn không trả lời. Hơi thở nặng nề, đôi mày từ đầu đến cuối vẫn chưa hề dãn ra.
Trác Mân ngó đầu vào phòng tắm, định thần thu gom đồ xuống giặt. Kết quả toàn bộ quần áo của hắn vừa mới thay ném trên sàn nước, vệt máu loang lổ khiến cô sợ hãi. Lập tức đoán người đàn ông không ổn liền nhanh chân chạy lại gần Trác Duẫn đang nằm trên giường.
Cô gái nhỏ hoảng loạn, vén tấm chăn lên. Không ngoài dự đoán máu thấm lên cả tấm chăn.
Cô lúng túng lấy tấm chăn ra khỏi người ông chủ. Trông thấy gương mặt hắn nhăn nhó thì cũng mặc kệ. Lần mò trên cơ thể, khó khăn lắm mới cởi được lớp áo vừa mặc vào mà giờ đã thấm đẫm máu. Bàn tay cẩn thận cởi lớp băng gạc đè lên vết thương nay cũng thấm đầy máu tươi.
“Làm gì vậy?”
Gương mặt hắn cau có, trông thấy cô làm mấy trò phá hỏng giấc ngủ thì càng thêm bực tức.
“Ông chủ, ngài chảy máu rồi. Vết thương của ngài không ổn.”
Vừa nói, giọng nói cô càng gấp gáp lo lắng. Biểu tình rõ ràng qua gương mặt nhỏ. Trái lại, Trác Duẫn chỉ thờ ơ “Ừm” một tiếng. Hơi đảo mắt nhìn cô gái nhỏ, rồi cũng mặc kệ. Cơ thể của hắn, vậy mà giờ người trước mặt còn lo lắng hơn cả bản thân hắn. Nực cười không chứ?
Trác Mân cật lực cởi lớp băng gạc, bắt đầu lau khô vệt máu. Theo chỉ dẫn lấy hộp thuốc ngăn máu chảy đắp lên. Tất cả hành động trông đều vụng về, nhưng lại là cách làm chu đáo với hắn hết mức.
Hắn không ngủ, nhưng bản thân sớm mệt mỏi rã rời. Bởi khi hôm nay tiến hành điều tra sâu vào những kẻ lạ mặt giăng bẫy trong kho vũ khí. Lại phát hiện có liên quan đến gia tộc họ Trác. Trùng hợp thay, lại có khả năng cao dính líu đến chính anh trai hắn.
Việc cự cãi không thể tránh khỏi khi bắt đầu cuộc đối thoại với Lục Thẩm Ngôn. Chính Trác Duẫn còn nghi ngờ, liệu có thật sự do anh trai hắn làm hay không. Đều cùng là máu mủ, vậy mà cũng có lúc đến bước này.
Bởi tức giận, Trác Duẫn liền kiếm đến phòng tập quyền anh giải toả. Mặc kệ vết thương đầy mình, vẫn cứ vận động mạnh. Kết cục vết thương liền rách như hiện tại.
Lúc hắn mở mắt, lại thấy bóng dáng nhỏ cặm cụi bôi thuốc cho hắn. Lần nữa mệt mỏi nhắm mắt, đến khi mở ra. Vẫn bóng dáng nhỏ ôm toàn bộ đống đồ rời khỏi phòng. Nhưng trước khi đi, vẫn không quên đắp chăn lên cho hắn. Chăm sóc tỉ mỉ vô cùng.
Trác Mân ôm đồ xuống khu giặt giữ, trời về đêm càng lạnh. Đống đồ chất đống, nhất là tấm chăn vấy máu dày càng khó giặt hơn. Lúc hoàn thành là hơn một tiếng sau. Gương măt nhợt nhạt thấy rõ, rũ tấm chăn lẫn quần áo phơi lên. Mới dám trở lên phòng.
Cẩn thận lại gần người Trác Duẫn mà dò xét đã ổn hơn chưa. Kết quả vừa đưa tay, liền bị một tay người đàn ông bắt lấy. Trực tiếp ép cô nằm bên cạnh giường ngay sát hắn.
Trác Mân muốn vùng vẫy nhưng lại sợ động vết thương hắn nên im lặng, vừa hay nghe được giọng nói trầm trầm từ trên đỉnh đầu vang lên, mang sự kiên nhẫn với cô vô cùng.
“Ngủ đi.”
Bàn tay siết ngang eo, ôm gọn cô gái nhỏ vào lòng. Cả người đầy rẫy mùi thuốc, đâu đó vẫn thoảng mùi máu.
Đêm đó, Trác Mân mang tâm trạng căng thẳng mà ngủ. Nhưng người nào đó vì ôm cô, mà giấc ngủ ngon vô cùng.
Vừa mới sáng sớm, cô đã lách nhẹ người sang một bên, cẩn thận ngồi dậy.
Sự rời đi này làm Trác Duẫn phát giác được, nhưng rồi đến khi thấy bóng dáng nhỏ không rời đi mà còn vén tấm chăn xem vết thương cho hắn. Thế là người đàn ông đành vờ mà nằm ngủ tiếp.
Tiếng cánh cửa phòng vang lên. Cô gái nhỏ liền rời khỏi. Trác Duẫn có vẻ hụt hẫng với sự rời đi này.
Trong lòng vẫn còn vương sót một chút hơi ấm của cô gái nhỏ. Cả bàn tay hắn có vẻ tê cứng lại bởi cả đêm cô gối đầu.
Không lâu sau, cửa lại mở. Trác Mân bưng cả bát cháo nghi ngút khói vào. Cẩn thận lại gần người đàn ông thăm dò.
Hắn vẫn ngủ.
Trác Mân tỉ mỉ đặt bát cháo bên cạnh. Cẩn thận lấy thuốc khô, vén tấm chăn khỏi người hắn, bắt đầu xoa thuốc lên để máu đông lại. Vẫn không quên việc thổi thổi nhẹ.
Xong xuôi liền viết một tờ giấy nhỏ bên cạnh với nội dung: Khi nào ngài tỉnh thì hãy dùng bữa.
Tới đây cảm thấy đã xong việc, Trác Mân mới dám mà rời đi.
Bóng dáng thật sự khuất, Trác Duẫn mới bắt đầu ngồi dậy. Tầm mắt đảo qua bát cháo nghi ngút khói cùng hàng chữ nhỏ. Vậy mà khoé môi đã nhếch lên.
Cũng có ngày bị mấy thứ vô vị như này làm hắn bật cười.