Chương 19: Nghỉ phép không thành
Kể từ hôm đó, sự coi trọng của Trác Mân đối với người đàn ông đã thay đổi hẳn. Việc cô xuất hiện bên cạnh, sớm đã như một thói quen.
Thỉnh thoảng, Trác Duẫn trở về trong tình trạng đầy máu, vậy mà trên người lại không có vết thương gì. Đôi khi, lại chỉ vài vết thương nhỏ, nhưng Trác Mân đối với việc đó lại hoảng loạn trông thấy rõ.
Vậy mà Trác Duẫn lại cảm thấy đó như một thú vui. Biết là hắn bị thương hắn không quan tâm thì thôi, đằng này cô lại đối với vết thương trên cơ thể hắn còn xót xa vô cùng.
Làm việc liên tục không nghỉ ngơi, con người cũng phải vì điều đó mà mệt mỏi. Người hầu nơi đây phần lớn đều có một ngày nghỉ phép, chỉ duy Trác Mân đến tận bây giờ vẫn không hay. Kết quả, đêm đó liền bưng đồ ăn lên. Tiện thể muốn xin người đàn ông cho mình nghỉ ngơi một ngày.
Trác Duẫn nghe vậy thì cũng đồng ý, hiển nhiên không gây khó dễ gì. Nhưng kết quả, đến tối muộn không phải cô bưng đồ ăn lên mà là một kẻ khác. Tâm tình hằn học thấy rõ.
Hắn lại nhận ra, cô là nô lệ thân cận của hắn chứ đâu phải những kẻ hầu bình thường mà được nghỉ phép. Thế là liền cho sai người kêu gọi lên phòng.
Trác Mân khi này ở trong phòng khu vực những người hầu nữ, vốn còn được nghỉ ngơi thoải mái. Vậy mà nửa đêm liền bị người gọi lên. Hiển nhiên bản thân cảm thấy khó chịu, nhưng một chút phản kháng cô cũng chẳng hề có.
Bước vào phòng, chỉ thấy một bầu không khí u ám bao trùm lên người hắn.
“Em là người hầu của tôi. Chỉ cần tôi còn hiện diện. Em còn việc phải làm.”
Bàn tay Trác Mân bấu chặt vào nhau, căng thẳng nhìn hắn. Khẽ gật gù đầu như thể đồng tình. Đúng thật là hắn mua cô về, ngay từ đầu cô đã khác với những người còn lại rồi.
Cô chậm rãi lại gần, phần ăn người trước bưng hắn vẫn chưa hề động đũa. Thấy cô đứng ngây ra hắn liền sai dọn hết tất cả xuống.
Cái chính là hắn vẫn chưa ăn, nhưng bản thân không dám chọc tức người đàn ông. Chỉ đành gom lại rồi bưng xuống cất hết đi.
Nhìn điệu bộ cô ủ rũ, hắn liền tức giận đập bàn khiến cô giật thót mình.
Tấm lịch trên bàn hắn liệt kê ngày. Vừa hay gợi nhớ đến câu hắn từng nói. Cho cô tối thiểu là thời gian 5 tháng.
Bây giờ dường như đã qua tháng thứ 5 rồi.
Trác Mân hít thở sâu, không dám ngó đến tấm lịch nữa. Đến khi Trác Duẫn bước vào phòng tắm, bản thân cũng theo sau hắn mà bước vào. Bàn tay vội vàng đưa vào nước đong độ ấm, nhưng hiển nhiên lạnh ngắt.
Những người kia sớm đã quên việc chỉnh nước, bởi đây vốn là công việc của cô.
Thế là Trác Mân lúng túng vặn nước lạnh, rồi lại xoay bên nước nóng. Đưa tay điều chỉnh nhiệt độ nước sao cho cần thiết.
Chỉ nghe từ đằng sau, thanh âm cởi dây nịt rơi xuống nền đất, cả tiếng đồ được cởi ra.
Đến khi độ ấm nước đạt mức nhất định, Trác Mân lúng túng đứng dậy. Lập tức xoay người đứng một góc, còn Trác Duẫn lại hướng người đến phòng tắm.
Bàn tay lúc này mới gom đồ hắn lên. Hiển nhiên chẳng dám quay đầu.
Trác Duẫn nhìn bóng lưng nhỏ gầy gò. Có vẻ do hắn đã quá bắt ép cô làm việc, nên giờ chẳng thể lớn hơn. Nhưng vốn nếu nghỉ ngơi, cô vẫn phải nghỉ ở phòng hắn. Từ khi nào lại chạy về khu vực người hầu.
Không thấy bóng dáng cô, đó mới là lý do khiến hắn bực bội.
“Bỏ đồ xuống, trở về giường tôi nghỉ ngơi đi. Sau này nếu có nghỉ ngơi thì ở lại phòng tôi. Không phải bởi vì tôi cho em thoải mái, liền có thể tự do quyết định bản thân ngủ ở đâu.”
Trác Mân vẫn xoay lưng, bàn tay siết chặt.
Người đàn ông lần nữa lớn giọng lặp lại.
“Tôi nói có nghe không?”
Nghe người đàn ông lớn giọng, cô mới vội gật gù đáp lời.
“Tôi nghe thưa ngài.”
Trác Mân lúng túng đặt bộ đồ xuống. Xoay người bước về hướng cửa. Không hề dám xoay đầu nhìn hắn. Một mực hướng đến giường, trực tiếp nằm lên giường hắn mà nghỉ.
Thật là áp lực bao trùm mà.
Không lâu sau người đàn ông cũng sớm trở ra, nhìn cô gái nhỏ yên tĩnh ngủ. Bàn tay hắn đưa lên, nhàn nhạt vuốt lọn tóc nay đã dài sang một bên.
Quả thật là hắn quá đáng, bởi vì hắn mới là người có quyền. Hơn thế, ai bảo cô trưng ra bộ dạng không muốn ở cạnh hắn kia chứ.
Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn nuôi trong mình một thắc mắc. Mà thắc mắc đó, nhiều lúc lại khiến hắn mất bình tĩnh.
Nguyên Thành mà nữ nô lệ này nhắc đến, rốt cuộc là tên nam nhân nào? Ngoại trừ hắn là chủ nhân, được phép hiện diện trong tâm trí cô, bất kì kẻ nào cũng không được phép.
Nếu không phải dạo gần đây cô gái nhỏ này lo lắng cho vết thương của hắn, hắn thật sự sẽ vì điều đó mà cho rằng hắn không có giá trị gì với cô.
Từ lúc Trác Mân về hình dáng nữ nhân đến nay, mái tóc dài đã phần nào tôn lên được nét đẹp trên gương mặt nhỏ. Ôm trọn lấy biểu cảm xinh đẹp.
Khó tránh khỏi việc, vài người trong biệt thự bắt đầu để ý. Nhưng để ý là thế, chẳng ai dám có ý định gì với cô.
Người của ông chủ, làm gì còn ai lớn gan ngó ngàng.
Thỉnh thoảng, Trác Duẫn trở về trong tình trạng đầy máu, vậy mà trên người lại không có vết thương gì. Đôi khi, lại chỉ vài vết thương nhỏ, nhưng Trác Mân đối với việc đó lại hoảng loạn trông thấy rõ.
Vậy mà Trác Duẫn lại cảm thấy đó như một thú vui. Biết là hắn bị thương hắn không quan tâm thì thôi, đằng này cô lại đối với vết thương trên cơ thể hắn còn xót xa vô cùng.
Làm việc liên tục không nghỉ ngơi, con người cũng phải vì điều đó mà mệt mỏi. Người hầu nơi đây phần lớn đều có một ngày nghỉ phép, chỉ duy Trác Mân đến tận bây giờ vẫn không hay. Kết quả, đêm đó liền bưng đồ ăn lên. Tiện thể muốn xin người đàn ông cho mình nghỉ ngơi một ngày.
Trác Duẫn nghe vậy thì cũng đồng ý, hiển nhiên không gây khó dễ gì. Nhưng kết quả, đến tối muộn không phải cô bưng đồ ăn lên mà là một kẻ khác. Tâm tình hằn học thấy rõ.
Hắn lại nhận ra, cô là nô lệ thân cận của hắn chứ đâu phải những kẻ hầu bình thường mà được nghỉ phép. Thế là liền cho sai người kêu gọi lên phòng.
Trác Mân khi này ở trong phòng khu vực những người hầu nữ, vốn còn được nghỉ ngơi thoải mái. Vậy mà nửa đêm liền bị người gọi lên. Hiển nhiên bản thân cảm thấy khó chịu, nhưng một chút phản kháng cô cũng chẳng hề có.
Bước vào phòng, chỉ thấy một bầu không khí u ám bao trùm lên người hắn.
“Em là người hầu của tôi. Chỉ cần tôi còn hiện diện. Em còn việc phải làm.”
Bàn tay Trác Mân bấu chặt vào nhau, căng thẳng nhìn hắn. Khẽ gật gù đầu như thể đồng tình. Đúng thật là hắn mua cô về, ngay từ đầu cô đã khác với những người còn lại rồi.
Cô chậm rãi lại gần, phần ăn người trước bưng hắn vẫn chưa hề động đũa. Thấy cô đứng ngây ra hắn liền sai dọn hết tất cả xuống.
Cái chính là hắn vẫn chưa ăn, nhưng bản thân không dám chọc tức người đàn ông. Chỉ đành gom lại rồi bưng xuống cất hết đi.
Nhìn điệu bộ cô ủ rũ, hắn liền tức giận đập bàn khiến cô giật thót mình.
Tấm lịch trên bàn hắn liệt kê ngày. Vừa hay gợi nhớ đến câu hắn từng nói. Cho cô tối thiểu là thời gian 5 tháng.
Bây giờ dường như đã qua tháng thứ 5 rồi.
Trác Mân hít thở sâu, không dám ngó đến tấm lịch nữa. Đến khi Trác Duẫn bước vào phòng tắm, bản thân cũng theo sau hắn mà bước vào. Bàn tay vội vàng đưa vào nước đong độ ấm, nhưng hiển nhiên lạnh ngắt.
Những người kia sớm đã quên việc chỉnh nước, bởi đây vốn là công việc của cô.
Thế là Trác Mân lúng túng vặn nước lạnh, rồi lại xoay bên nước nóng. Đưa tay điều chỉnh nhiệt độ nước sao cho cần thiết.
Chỉ nghe từ đằng sau, thanh âm cởi dây nịt rơi xuống nền đất, cả tiếng đồ được cởi ra.
Đến khi độ ấm nước đạt mức nhất định, Trác Mân lúng túng đứng dậy. Lập tức xoay người đứng một góc, còn Trác Duẫn lại hướng người đến phòng tắm.
Bàn tay lúc này mới gom đồ hắn lên. Hiển nhiên chẳng dám quay đầu.
Trác Duẫn nhìn bóng lưng nhỏ gầy gò. Có vẻ do hắn đã quá bắt ép cô làm việc, nên giờ chẳng thể lớn hơn. Nhưng vốn nếu nghỉ ngơi, cô vẫn phải nghỉ ở phòng hắn. Từ khi nào lại chạy về khu vực người hầu.
Không thấy bóng dáng cô, đó mới là lý do khiến hắn bực bội.
“Bỏ đồ xuống, trở về giường tôi nghỉ ngơi đi. Sau này nếu có nghỉ ngơi thì ở lại phòng tôi. Không phải bởi vì tôi cho em thoải mái, liền có thể tự do quyết định bản thân ngủ ở đâu.”
Trác Mân vẫn xoay lưng, bàn tay siết chặt.
Người đàn ông lần nữa lớn giọng lặp lại.
“Tôi nói có nghe không?”
Nghe người đàn ông lớn giọng, cô mới vội gật gù đáp lời.
“Tôi nghe thưa ngài.”
Trác Mân lúng túng đặt bộ đồ xuống. Xoay người bước về hướng cửa. Không hề dám xoay đầu nhìn hắn. Một mực hướng đến giường, trực tiếp nằm lên giường hắn mà nghỉ.
Thật là áp lực bao trùm mà.
Không lâu sau người đàn ông cũng sớm trở ra, nhìn cô gái nhỏ yên tĩnh ngủ. Bàn tay hắn đưa lên, nhàn nhạt vuốt lọn tóc nay đã dài sang một bên.
Quả thật là hắn quá đáng, bởi vì hắn mới là người có quyền. Hơn thế, ai bảo cô trưng ra bộ dạng không muốn ở cạnh hắn kia chứ.
Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn nuôi trong mình một thắc mắc. Mà thắc mắc đó, nhiều lúc lại khiến hắn mất bình tĩnh.
Nguyên Thành mà nữ nô lệ này nhắc đến, rốt cuộc là tên nam nhân nào? Ngoại trừ hắn là chủ nhân, được phép hiện diện trong tâm trí cô, bất kì kẻ nào cũng không được phép.
Nếu không phải dạo gần đây cô gái nhỏ này lo lắng cho vết thương của hắn, hắn thật sự sẽ vì điều đó mà cho rằng hắn không có giá trị gì với cô.
Từ lúc Trác Mân về hình dáng nữ nhân đến nay, mái tóc dài đã phần nào tôn lên được nét đẹp trên gương mặt nhỏ. Ôm trọn lấy biểu cảm xinh đẹp.
Khó tránh khỏi việc, vài người trong biệt thự bắt đầu để ý. Nhưng để ý là thế, chẳng ai dám có ý định gì với cô.
Người của ông chủ, làm gì còn ai lớn gan ngó ngàng.