Chương : 28
Mỹ nhân kế phấn đấu vì tinh cầu.
Giới thứ mười còn có một cái tên khác, gọi là miền đất lưu đày.
Bởi vì nơi đây dùng để cất giấu những thiên sứ khiếm khuyết bẩm sinh cùng với những cảm xúc tiêu cực của Thần, hơn nữa còn bị khóa trong tầng tầng lớp lớp kết giới, cách ly khỏi chín giới.
Trước đó không lâu, cảm xúc tiêu cực của Thần tự xưng là Thần Hỗn Loạn muốn thoát khỏi sự ràng buộc của giới thứ mười, bị các sí thiên sứ của thiên đường và ma vương của địa ngục hợp tác trấn áp. Trong các ma vương được phái đi có Asmodeus. Giữa lúc chiến đấu, Thần Hỗn Loạn từng xâm nhập vào ảo cảnh y sáng tạo, di chứng đau đầu của Asmodeus rất có thể là vì khi ấy để lại.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến Thần Hỗn Loạn đều không thể xem nhẹ.
Leahpar nhẹ giọng nói: “Đợi mọi chuyện kết thúc hãy theo tôi về thiên đường đi.” Chỉ có Thần mới nhìn thấu được Thần Hỗn Loạn.
“Không.” Asmodeus bất giác nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, “Tôi… Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”
Leahpar bình tĩnh nhìn y nhưng không gặn hỏi là chuyện gì.
Biết rõ là viện cớ thì cần gì phải khiến đối phương phí nhiều công sức tìm cớ.
Chàng thở dài, “Thế, ít nhất để tôi ở bên cạnh em được không?”
Trái tim trong lồng ngực của Asmodeus đập thình thịch song cũng không từ chối.
Phi thuyền nhanh chóng đến Sao Bạch Bản, tốc độ nhanh như chỉ đi dạo một vòng trong phố nhỏ.
Lúc xuống phi thuyền, các viên chức của phủ thống đốc đều xếp hàng hoan nghênh.
Sân bay gió lớn khiến quần áo của ai nấy tung bay phần phật, mà bị thổi mạnh nhất chính là tóc của Asmodeus và Leahpar. Tóc của họ bị thổi bay thành hai lá cờ một vàng một đen phấp phới trong gió.
Asmodeus nhanh chóng chấm dứt nghi thức chào đón hỗn loạn nhốn nháo trong gió này, bước lên xe ô tô về phủ tổng đốc.
Vì chuyện trên phi thuyền, Asmodeus dường như hơi tránh mặt Leahpar.
May mà thư ký đi cùng rất tích cực báo cáo tình hình, luyên thuyên cả tràng về những tin tức thường nghe thấy trong radio, tuy không liên quan đến Sao Bạch Bản lắm nhưng giúp cho bầu không khí cũng đỡ ngượng ngùng hơn nhiều. Asmodeus đang mơ màng buồn ngủ thì thư ký đột nhiên hỏi: “Tổ khảo sát sắp đến, ngài có nhận được tin tức gì chưa ạ?”
Tinh thần của Asmodeus lập tức tỉnh táo hẳn ra, “Phải, chúng ta nhất định cần có chuẩn bị.”
Thư ký chớp mắt đáp: “Tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.”
Asmodeus không biết Helen muốn họ chuẩn bị cái gì, nhưng bí thư nếu chuẩn bị rồi thì bớt được rất nhiều phiền toái cho y. Vì vậy y rất hăm hở về phủ thống đốc xem đã sắp xếp ra sao.
Thư ký tỏ vẻ bí mật dẫn họ vào một căn phòng ngủ rất hoa lệ.
Một chàng trai tuấn tú đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy, căng thẳng ôm chặt gối đầu trước ngực, “Các người là ai? Đừng qua đây! Anh họ cả?”
Asmodeus ngơ ngác nhìn thư ký, không rõ cậu ta chuẩn bị thì chuẩn bị, cớ gì lại dắt mình đến gặp em họ của cậu.
Thư ký nói: “Quý ngài thống đốc, người không vì mình trời tru đất diệt! Ngài không bao giờ được mềm lòng mềm tay.”
Asmodeus: “…” Này là, phải lấy máu của em họ… Tế cờ?
Thấy y đâm đầu vào ngõ cụt, Leahpar nhỏ giọng thì thầm: “Người này hẳn phải là em họ của em.”
Asmodeus: “…” Ảo cảnh sắp xếp cho y hơi bị nhiều tình tiết. Cho vợ, còn cho cả em họ… Cứ cái đà này, lúc rời khỏi ảo cảnh chắc y có thể mang theo cả bản gia phả dài ngoằng.
Em họ nói: “Anh họ cả, anh thả em đi đi! Em đã có hôn thê rồi, thật sự không thể chấp nhận thêm người phụ nữ nào khác!”
Thư ký nói: “Quý ngài thống đốc, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ lại! Sau khi nghị viên Helen bị ngài ruồng bỏ, cô ấy lúc nào cũng vẫn nhớ đến ngài. Nếu muốn dập tắt lửa giận của cô ấy thì dâng tặng tiên sinh Mark có mặt mũi giống ngài nhất chính là lựa chọn vô cùng phù hợp!”
Nhìn kỹ thì gã em họ này đúng là có nét giống với Asmodeus.
“Phụt.” Leahpar không kiềm chế được phì cười thành tiếng, đúng lúc đổ thêm dầu vào lửa giận của ba người còn lại trong phòng.
Chuyện lần này quá mang tích đả kích, Asmodeus tạm thời quên mất phải tránh mặt Leahpar, y xụ mặt nói: “Vì phu nhân mà tôi mới ruồng bỏ cô ta. Vậy nên chuyện này cứ giao cho phu nhân tôi giải quyết đi.”
Leahpar: “?”
Leahpar đáp: “Tôi có thể thu tiếng cười ban nãy về không?”
Asmodeus tỏ vẻ rất dân chủ, “Đương nhiên, người có thể thu về trước rồi nghĩ xem làm sao giải quyết vấn đề.”
Leahpar: “…”
Asmodeus bảo rằng mình rời Sao Bạch Bản lâu ngày có rất nhiều việc công liên quan đến “hạnh phúc toàn dân” tồn đọng cần phải lập tức giải quyết, vì vậy liền dẫn theo thư ký bỏ chạy, để lại Leahpar đối mặt với “Asmodeus version đáng yêu điềm đạm”.
Asmodeus có biết đôi chút về Sao Bạch Bản này. Đây là một hành tinh rất giống với trái đất, chẳng qua diện tích nhỏ hơn và phần trăm biển nhiều hơn, nơi họ đang ở là một lục địa gọi là “Lục Địa Mông”, dân số chưa đầy trăm triệu.
Asmodeus nói xa nói gần hỏi về Kế hoạch Sao Băng.
Thư ký đáp: “Ngài luôn rất bí mật về kế hoạch này, chỉ từng ám chỉ rằng nếu hành tinh của chúng ta có thể giành được hạng mục này, chúng ta sẽ trở thành hành tinh giàu mạnh nhất đế quốc.”
“Kế hoạch mạnh như vậy sao không thực hiện ở kinh đô?”
Thư ký ngạc nhiên đáp: “Nữ hoàng sao có thể để kinh đô phải mạo hiểm được chứ?”
Asmodeus âm thầm tổng kết: Kế hoạch Sao Băng rất có thể là một chính sách hoặc thiết bị nào đó với tầm ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến cả hướng phát triển của cả hành tinh, nhưng đồng thời cũng có nguy cơ to tác.
Hai chữ “sao băng” này phải chăng là một hiện tượng họ đang mong đợi, ví dụ như nếu thành công sẽ xuất hiện mưa sao băng?
Trước mắt vẫn chưa thể xác định được nó có liên quan đến kẻ hủy diệt hay không.
Asmodeus nghĩ không ra đành phải gác nó sang một bên, hỏi thăm thư ký xem đế quốc có ai họ Đổng không. Trong ba kẻ hủy diệt vẫn còn một người chưa lộ mặt. Ứng Long Sơn là thủ lĩnh quân phản loạn, Helen là nghị viên, thân phận của Đổng Hoằng Vũ chắc chắn cũng rất đặc biệt.
Thư ký đáp: “Không có.”
Asmodeus trầm ngâm, “Hoặc có người nào đó tên Hoằng Vũ chăng.” Biết đâu vì vẫn còn giận cha mình nên Đổng Hoằng Vũ không thèm dùng họ Đổng.
Thư ký suy nghĩ rồi đáp: “Cũng không.”
“Được rồi.” Asmodeus từ bỏ ý định dùng đường tắt để tìm người. Y nhắm mắt lại, dùng sức mạnh của mình để cảm nhận sự tồn tại của Đổng Hoằng Vũ.
Cậu ta hình như đang ở… Sao Ngân Băng Tuyết?
Asmodeus mở mắt ra và hỏi thư ký: “Sao Ngân Băng Tuyết gần đây có gì mới không?”
Thư ký còn hữu dụng hơn cả các công cụ tìm kiếm, một giây sau liền trả lời: “Tộc Băng Tuyết liên kết với quân phản loạn chiếm cứ Sao Ngân Băng Tuyết, chuẩn bị tấn công đế quốc và những hành tinh khác.”
Asmodeus: “…” Thủ lĩnh của quân phản loạn chẳng phải đã “phản bội” rồi sao?
Y hỏi: “Tộc Băng Tuyết là…?”
Thư ký trả lời: “Dân tộc bản địa ở Sao Ngân Băng Tuyết, nghe nói có thể chịu đựng nhiệt độ thấp, biết khống chế gió tuyết, còn có thể sinh tồn trên vũ trụ trong thời gian ngắn.”
Asmodeus: “…” Không còn nghi ngờ, Đổng Hoằng Vũ đúng là đang ở tộc Băng Tuyết.
Thư ký nhận một cuộc điện thoại, sau đó căng thẳng nói với Asmodeus: “Nghị viên Helen mười phút sau sẽ đến Sao Bạch Bản, chúng ta phải lập tức xuất phát đi đón khách.”
Một ngày trong ảo cảnh đúng là quá cô đọng, cả thời gian ngủ nghỉ cũng bị lượt đi.
Asmodeus bất đắc dĩ nói: “Cậu đi đi, tôi đi gặp Leah… Sara.”
Nói ra cái tên ấy cũng không khó như y tưởng.
Y đứng yên tại chỗ đợi bí thư hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cả hành lang chỉ còn lại mỗi mình mình mới chầm chậm bước về phía phòng của em họ.
Tuy chỉ là ảo cảnh nhưng mỗi nhân vật đều có tính cách riêng của mình, muốn khuyên họ thay đổi ý định không phải là dễ, vì vậy khi Leahpar bảo em họ đồng ý gặp mặt Helen, Asmodeus vô cùng ngạc nhiên.
May mà vẻ mặt của y vốn không thể hiện cảm xúc, vào lúc này cũng khó lòng nhận ra y đang ngạc nhiên.
Leahpar nói với cậu em họ đang e thẹn ngồi trên giường: “Em nên tranh thủ thời gian tắm rửa để trông mình tỉnh táo hơn một chút.”
Em họ nhỏ lập tức căng thẳng bước vào phòng tắm.
“…” Asmodeus hỏi Leahpar, “Người đã làm gì cậu bé vậy?”
Leahpar đáp: “Có gì đâu, tôi chẳng qua chỉ chia một nửa gia tài của em ở Sao Bạch Bản này cho cậu bé, hy vọng cậu bé cố gắng phấn đấu vi hạnh phúc gia đình của chúng ta.”
Asmodeus: “…”
Leahpar bèn giải thích: “Em biết đấy, nhân loại phát minh ra rất nhiều điều hữu dụng, ví dụ như để nhân viên mua cổ phần của công ty, vừa để họ trở thành cổ đông, đạt được vài lợi ích kinh tế, từ đó càng liều mạng phục dịch công ty. Thực tế chứng minh hiệu quả rất khá.”
Phòng tắm vang lên tiếng máy sấy tóc, chỉ trong chốc lát, em họ nhỏ với bề ngoài sáng sủa bước ra.
Asmodeus từ tốn nói: “Trước đây em bảo em đã có vợ chưa cưới.”
Em họ nhỏ gật đầu không chút do dự, “Đúng! Em chưa cưới vợ! Vậy nên mình xuất phát được chưa? Em không chờ được nữa, em đang nôn nóng muốn cống hiến sức mọn cho hành tinh của mình đây!”
Asmodeus: “…”
Leahpar nhỏ giọng bảo: “Người thiết lập ra nhân vật em họ này đúng là thiên tài viết tiểu thuyết.”
Asmodeus đáp: “Tôi không biết vì sao ba người họ lại biến thành kẻ hủy diệt nhân loại, nhưng tôi cảm thấy, nếu bọn họ bị nhân loại tiêu diệt cũng đáng tội lắm.”
Giới thứ mười còn có một cái tên khác, gọi là miền đất lưu đày.
Bởi vì nơi đây dùng để cất giấu những thiên sứ khiếm khuyết bẩm sinh cùng với những cảm xúc tiêu cực của Thần, hơn nữa còn bị khóa trong tầng tầng lớp lớp kết giới, cách ly khỏi chín giới.
Trước đó không lâu, cảm xúc tiêu cực của Thần tự xưng là Thần Hỗn Loạn muốn thoát khỏi sự ràng buộc của giới thứ mười, bị các sí thiên sứ của thiên đường và ma vương của địa ngục hợp tác trấn áp. Trong các ma vương được phái đi có Asmodeus. Giữa lúc chiến đấu, Thần Hỗn Loạn từng xâm nhập vào ảo cảnh y sáng tạo, di chứng đau đầu của Asmodeus rất có thể là vì khi ấy để lại.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến Thần Hỗn Loạn đều không thể xem nhẹ.
Leahpar nhẹ giọng nói: “Đợi mọi chuyện kết thúc hãy theo tôi về thiên đường đi.” Chỉ có Thần mới nhìn thấu được Thần Hỗn Loạn.
“Không.” Asmodeus bất giác nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch, “Tôi… Tôi còn nhiều việc phải làm lắm.”
Leahpar bình tĩnh nhìn y nhưng không gặn hỏi là chuyện gì.
Biết rõ là viện cớ thì cần gì phải khiến đối phương phí nhiều công sức tìm cớ.
Chàng thở dài, “Thế, ít nhất để tôi ở bên cạnh em được không?”
Trái tim trong lồng ngực của Asmodeus đập thình thịch song cũng không từ chối.
Phi thuyền nhanh chóng đến Sao Bạch Bản, tốc độ nhanh như chỉ đi dạo một vòng trong phố nhỏ.
Lúc xuống phi thuyền, các viên chức của phủ thống đốc đều xếp hàng hoan nghênh.
Sân bay gió lớn khiến quần áo của ai nấy tung bay phần phật, mà bị thổi mạnh nhất chính là tóc của Asmodeus và Leahpar. Tóc của họ bị thổi bay thành hai lá cờ một vàng một đen phấp phới trong gió.
Asmodeus nhanh chóng chấm dứt nghi thức chào đón hỗn loạn nhốn nháo trong gió này, bước lên xe ô tô về phủ tổng đốc.
Vì chuyện trên phi thuyền, Asmodeus dường như hơi tránh mặt Leahpar.
May mà thư ký đi cùng rất tích cực báo cáo tình hình, luyên thuyên cả tràng về những tin tức thường nghe thấy trong radio, tuy không liên quan đến Sao Bạch Bản lắm nhưng giúp cho bầu không khí cũng đỡ ngượng ngùng hơn nhiều. Asmodeus đang mơ màng buồn ngủ thì thư ký đột nhiên hỏi: “Tổ khảo sát sắp đến, ngài có nhận được tin tức gì chưa ạ?”
Tinh thần của Asmodeus lập tức tỉnh táo hẳn ra, “Phải, chúng ta nhất định cần có chuẩn bị.”
Thư ký chớp mắt đáp: “Tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.”
Asmodeus không biết Helen muốn họ chuẩn bị cái gì, nhưng bí thư nếu chuẩn bị rồi thì bớt được rất nhiều phiền toái cho y. Vì vậy y rất hăm hở về phủ thống đốc xem đã sắp xếp ra sao.
Thư ký tỏ vẻ bí mật dẫn họ vào một căn phòng ngủ rất hoa lệ.
Một chàng trai tuấn tú đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy, căng thẳng ôm chặt gối đầu trước ngực, “Các người là ai? Đừng qua đây! Anh họ cả?”
Asmodeus ngơ ngác nhìn thư ký, không rõ cậu ta chuẩn bị thì chuẩn bị, cớ gì lại dắt mình đến gặp em họ của cậu.
Thư ký nói: “Quý ngài thống đốc, người không vì mình trời tru đất diệt! Ngài không bao giờ được mềm lòng mềm tay.”
Asmodeus: “…” Này là, phải lấy máu của em họ… Tế cờ?
Thấy y đâm đầu vào ngõ cụt, Leahpar nhỏ giọng thì thầm: “Người này hẳn phải là em họ của em.”
Asmodeus: “…” Ảo cảnh sắp xếp cho y hơi bị nhiều tình tiết. Cho vợ, còn cho cả em họ… Cứ cái đà này, lúc rời khỏi ảo cảnh chắc y có thể mang theo cả bản gia phả dài ngoằng.
Em họ nói: “Anh họ cả, anh thả em đi đi! Em đã có hôn thê rồi, thật sự không thể chấp nhận thêm người phụ nữ nào khác!”
Thư ký nói: “Quý ngài thống đốc, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ lại! Sau khi nghị viên Helen bị ngài ruồng bỏ, cô ấy lúc nào cũng vẫn nhớ đến ngài. Nếu muốn dập tắt lửa giận của cô ấy thì dâng tặng tiên sinh Mark có mặt mũi giống ngài nhất chính là lựa chọn vô cùng phù hợp!”
Nhìn kỹ thì gã em họ này đúng là có nét giống với Asmodeus.
“Phụt.” Leahpar không kiềm chế được phì cười thành tiếng, đúng lúc đổ thêm dầu vào lửa giận của ba người còn lại trong phòng.
Chuyện lần này quá mang tích đả kích, Asmodeus tạm thời quên mất phải tránh mặt Leahpar, y xụ mặt nói: “Vì phu nhân mà tôi mới ruồng bỏ cô ta. Vậy nên chuyện này cứ giao cho phu nhân tôi giải quyết đi.”
Leahpar: “?”
Leahpar đáp: “Tôi có thể thu tiếng cười ban nãy về không?”
Asmodeus tỏ vẻ rất dân chủ, “Đương nhiên, người có thể thu về trước rồi nghĩ xem làm sao giải quyết vấn đề.”
Leahpar: “…”
Asmodeus bảo rằng mình rời Sao Bạch Bản lâu ngày có rất nhiều việc công liên quan đến “hạnh phúc toàn dân” tồn đọng cần phải lập tức giải quyết, vì vậy liền dẫn theo thư ký bỏ chạy, để lại Leahpar đối mặt với “Asmodeus version đáng yêu điềm đạm”.
Asmodeus có biết đôi chút về Sao Bạch Bản này. Đây là một hành tinh rất giống với trái đất, chẳng qua diện tích nhỏ hơn và phần trăm biển nhiều hơn, nơi họ đang ở là một lục địa gọi là “Lục Địa Mông”, dân số chưa đầy trăm triệu.
Asmodeus nói xa nói gần hỏi về Kế hoạch Sao Băng.
Thư ký đáp: “Ngài luôn rất bí mật về kế hoạch này, chỉ từng ám chỉ rằng nếu hành tinh của chúng ta có thể giành được hạng mục này, chúng ta sẽ trở thành hành tinh giàu mạnh nhất đế quốc.”
“Kế hoạch mạnh như vậy sao không thực hiện ở kinh đô?”
Thư ký ngạc nhiên đáp: “Nữ hoàng sao có thể để kinh đô phải mạo hiểm được chứ?”
Asmodeus âm thầm tổng kết: Kế hoạch Sao Băng rất có thể là một chính sách hoặc thiết bị nào đó với tầm ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng đến cả hướng phát triển của cả hành tinh, nhưng đồng thời cũng có nguy cơ to tác.
Hai chữ “sao băng” này phải chăng là một hiện tượng họ đang mong đợi, ví dụ như nếu thành công sẽ xuất hiện mưa sao băng?
Trước mắt vẫn chưa thể xác định được nó có liên quan đến kẻ hủy diệt hay không.
Asmodeus nghĩ không ra đành phải gác nó sang một bên, hỏi thăm thư ký xem đế quốc có ai họ Đổng không. Trong ba kẻ hủy diệt vẫn còn một người chưa lộ mặt. Ứng Long Sơn là thủ lĩnh quân phản loạn, Helen là nghị viên, thân phận của Đổng Hoằng Vũ chắc chắn cũng rất đặc biệt.
Thư ký đáp: “Không có.”
Asmodeus trầm ngâm, “Hoặc có người nào đó tên Hoằng Vũ chăng.” Biết đâu vì vẫn còn giận cha mình nên Đổng Hoằng Vũ không thèm dùng họ Đổng.
Thư ký suy nghĩ rồi đáp: “Cũng không.”
“Được rồi.” Asmodeus từ bỏ ý định dùng đường tắt để tìm người. Y nhắm mắt lại, dùng sức mạnh của mình để cảm nhận sự tồn tại của Đổng Hoằng Vũ.
Cậu ta hình như đang ở… Sao Ngân Băng Tuyết?
Asmodeus mở mắt ra và hỏi thư ký: “Sao Ngân Băng Tuyết gần đây có gì mới không?”
Thư ký còn hữu dụng hơn cả các công cụ tìm kiếm, một giây sau liền trả lời: “Tộc Băng Tuyết liên kết với quân phản loạn chiếm cứ Sao Ngân Băng Tuyết, chuẩn bị tấn công đế quốc và những hành tinh khác.”
Asmodeus: “…” Thủ lĩnh của quân phản loạn chẳng phải đã “phản bội” rồi sao?
Y hỏi: “Tộc Băng Tuyết là…?”
Thư ký trả lời: “Dân tộc bản địa ở Sao Ngân Băng Tuyết, nghe nói có thể chịu đựng nhiệt độ thấp, biết khống chế gió tuyết, còn có thể sinh tồn trên vũ trụ trong thời gian ngắn.”
Asmodeus: “…” Không còn nghi ngờ, Đổng Hoằng Vũ đúng là đang ở tộc Băng Tuyết.
Thư ký nhận một cuộc điện thoại, sau đó căng thẳng nói với Asmodeus: “Nghị viên Helen mười phút sau sẽ đến Sao Bạch Bản, chúng ta phải lập tức xuất phát đi đón khách.”
Một ngày trong ảo cảnh đúng là quá cô đọng, cả thời gian ngủ nghỉ cũng bị lượt đi.
Asmodeus bất đắc dĩ nói: “Cậu đi đi, tôi đi gặp Leah… Sara.”
Nói ra cái tên ấy cũng không khó như y tưởng.
Y đứng yên tại chỗ đợi bí thư hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cả hành lang chỉ còn lại mỗi mình mình mới chầm chậm bước về phía phòng của em họ.
Tuy chỉ là ảo cảnh nhưng mỗi nhân vật đều có tính cách riêng của mình, muốn khuyên họ thay đổi ý định không phải là dễ, vì vậy khi Leahpar bảo em họ đồng ý gặp mặt Helen, Asmodeus vô cùng ngạc nhiên.
May mà vẻ mặt của y vốn không thể hiện cảm xúc, vào lúc này cũng khó lòng nhận ra y đang ngạc nhiên.
Leahpar nói với cậu em họ đang e thẹn ngồi trên giường: “Em nên tranh thủ thời gian tắm rửa để trông mình tỉnh táo hơn một chút.”
Em họ nhỏ lập tức căng thẳng bước vào phòng tắm.
“…” Asmodeus hỏi Leahpar, “Người đã làm gì cậu bé vậy?”
Leahpar đáp: “Có gì đâu, tôi chẳng qua chỉ chia một nửa gia tài của em ở Sao Bạch Bản này cho cậu bé, hy vọng cậu bé cố gắng phấn đấu vi hạnh phúc gia đình của chúng ta.”
Asmodeus: “…”
Leahpar bèn giải thích: “Em biết đấy, nhân loại phát minh ra rất nhiều điều hữu dụng, ví dụ như để nhân viên mua cổ phần của công ty, vừa để họ trở thành cổ đông, đạt được vài lợi ích kinh tế, từ đó càng liều mạng phục dịch công ty. Thực tế chứng minh hiệu quả rất khá.”
Phòng tắm vang lên tiếng máy sấy tóc, chỉ trong chốc lát, em họ nhỏ với bề ngoài sáng sủa bước ra.
Asmodeus từ tốn nói: “Trước đây em bảo em đã có vợ chưa cưới.”
Em họ nhỏ gật đầu không chút do dự, “Đúng! Em chưa cưới vợ! Vậy nên mình xuất phát được chưa? Em không chờ được nữa, em đang nôn nóng muốn cống hiến sức mọn cho hành tinh của mình đây!”
Asmodeus: “…”
Leahpar nhỏ giọng bảo: “Người thiết lập ra nhân vật em họ này đúng là thiên tài viết tiểu thuyết.”
Asmodeus đáp: “Tôi không biết vì sao ba người họ lại biến thành kẻ hủy diệt nhân loại, nhưng tôi cảm thấy, nếu bọn họ bị nhân loại tiêu diệt cũng đáng tội lắm.”