Chương : 29
Mỹ nhân kế phấn đấu vì tinh cầu.
Nếu em họ đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh thân mình, Asmodeus cũng không thể đả kích tính tích cực của cậu. Y liên lạc với thư ký, sau khi xác định đã thuận lợi đón được tổ khảo sát và chuẩn bị về tới phủ thống đốc, Asmodeus bèn dẫn Leahpar cùng em họ ra cửa chờ khách.
Thời gian vừa chính xác, họ mới đặt chân xuống bậc thang ở cửa chính phủ thống đốc, chiếc xe có dựng cờ trắng của Sao Bạch Bản đã đến.
Trước khi Helen xuống xe, Leahpar tranh thủ thì thầm vào tai Asmodeus: “Em có thấy cờ hiệu của Sao Bạch Bản rất giống cờ trắng đầu hàng không?”
Asmodeus: “…”
Bởi vì là Sao Bạch Bản nên cờ hiệu chính là một tấm vải trắng, đúng là giống lắm.
Leahpar nói: “Cái tên Sao Bạch Bản nhất định do Ứng Long Sơn đặt.” Trong mạt chược có “trung”, “phát”, “bạch”, vậy nên có Sao Bạch Bản và Sao Phát Tài, “Em bảo xem kinh đô tên gì nhỉ? Có khi nào là Sao Hồng Trung không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến đầu óc Asmodeus rối như tơ vò, lý trí càng lúc càng rời khỏi cơ thể, cơ thể lại không lý trí mà đứng đờ tại chỗ.
Thật ra y đã đoán được thân phận của Leahpar, nhưng bị ký ức hỗn loạn gây ảnh hưởng khiến y không thể nào lạnh lùng và quyết liệt đẩy đối phương ra xa như trước. Tiềm thức lúc nào cũng có một giọng nói nhắc nhở y, quan hệ trong quá khứ của hai người không phải như y tưởng tượng.
Tiếng cánh cửa khổng lồ đóng lại chẳng khác nào sấm giữa trời quang khiến tất cả đều giật mình.
Helen cũng hoảng hốt rụt cổ lại nhưng bắt gặp trước thềm bậc thang có hai kẻ… vóc dáng cao ráo sóng vai mà đứng, cô lại không nhịn được bổ nhào lên, “Thống đốc Mông đi làm việc cũng phải dẫn vợ theo à?”
Leahpar quàng tay Asmodeus, dùng thân hình cao to của mình giả bộ e ấp như chim non, “Phải đó, tôi vui lắm!”
Thấy sắc mặt của Helen sầm xuống, thư ký lập tức dâng em họ lên trước mặt cô, “Đây là Mông Sinh, em họ của thống đốc Mông Đức Tư, trước mắt đang học đại học giỏi nhất của Sao Bạch Bản, thành tích ưu tú, trẻ tuổi đẹp trai, còn chưa yêu đương, là cậu thanh niên thuần khiết một lòng!”
Helen lạnh lùng hỏi: “Chưa từng yêu đương làm sao biết cậu ấy một lòng?”
Thư ký ngẩn ra nhưng Leahpar lập tức nói: “Một lòng kiên trì không yêu đương đó.”
Mỗi lần nhìn thấy chàng, Helen đều là vẻ mặt căm hận không trút được, cô ta bèn quay sang nhìn Asmodeus, “Nếu đã có thời gian chào hỏi bà con thì nhất định chuẩn bị xong xuôi hết nhỉ. Thế chúng ta cùng nhau đi xem sự sắp xếp các anh dành cho Kế hoạch Sao Băng nào.”
Asmodeus nhìn thư ký.
Thư ký quýnh lên, vội đáp: “Nơi đó hơi xa, hôm nay trễ rồi, các vị đều đã mệt mỏi vì đường sá xa xôi, chi bằng trước hết nghỉ ngơi, thưởng thức bữa tối đặc sắc của Sao Bạch Bản chúng tôi, ngày mai hẵng xuất phát.”
Tổ khảo sát suy cho cùng không phải chỉ có mỗi Helen, thấy những người khác tỏ vẻ mệt nhọc, cô ta cũng không phản đối.
Thư ký lén thở phào nhẹ nhõm, vội vã đưa họ đến sảnh tiệc, sau đó nhân cơ hội thích hợp kéo Asmodeus mím môi hỏi: “Ngoài tôi ra còn có ai biết về Kế hoạch Sao Băng?”
Thư ký đáp: “Chỉ có thống đốc của những hành tinh khác.” Sau khi vào ảo cảnh, thư ký chính là nhân vật giống NPC nhất, biết gì đáp nấy, nghiêm túc thúc đẩy hướng phát triển của câu chuyện.
Asmodeus lại hỏi: “Tôi có quan hệ tốt nhất với thống đốc nào?”
Thư ký tỏ vẻ khó xử, “Ngài biết đấy, từ lúc cha ngài vu khống cho nhà họ Ứng, thống đốc của những hành tinh khác đều không thích qua lại với chúng ta.”
Asmodeus: “…” Quan hệ nhân quả chặt chẽ quá.
Thư ký nói: “Hay là ngài có thể đi tìm thống đốc của sao Hồng Trung. Dù sao…” Mấy chữ cuối gã nói cực nhỏ, nhưng tai của Asmodeus đương nhiên thính hơn con người, y dễ dàng nghe được rõ ràng, “Ngài ấy từng là fan hâm mộ phu nhân trước khi thành hôn.”
Asmodeus nhìn gã bằng ánh mắt phức tạp. Trước mắt những đề nghị của cậu thư ký này đều liên quan đến những tin đồn tình cảm.
Thư ký đột nhiên rụt cổ trốn vào phía sau cây cột, kích động nhìn về hướng nào đó của sảnh tiệc.
Ở bên kia, em họ Mông Sinh đang cầm một cành hoa hồng đi về phía Helen.
Helen mới nhấp chút rượu đỏ, vừa nhìn lên liền bị hoa hồng cạ vào mũi, không nhịn được phải hắt xì một cái.
Mông Sinh cuống cuồng đưa hoa ra chỗ khác, “Tôi, tôi xin lỗi, mũi của cô không sao chứ?”
Helen xoa mũi, lạnh lùng hỏi: “Hoa hồng là tặng tôi sao?”
“Phải, phải.” Mông Sinh lại cẩn thận đưa hoa ra.
Helen cười lạnh nhận lấy rồi dùng sức đập hoa vào đầu cậu, vừa đánh vừa nói: “Xin lỗi? Xin lỗi? Nếu xin lỗi có tác dụng, tôi ‘xin’ đánh cho nhà họ Mông các người cả đời chỗ đó đều bị ‘lỗi’ luôn!”
Leahpar cầm ly rượu đỏ đến bên cạnh Asmodeus đang xem kịch, “Em có biết em đã chọc giận cô ta như thế nào không?”
Thư ký biết điều rời đi.
Asmodeus hỏi: “Người biết?”
“Tôi mới nghe ngóng được.” Leahpar lắc đầu thở dài, “Chính là câu chuyện mọt cô gái vì tình yêu mà buông bỏ sự nghiệp, nhưng lại bị gã đàn ông khốn nạn phụ bạc, cuối cùng quyết tâm gầy dựng sự nghiệp, thề rằng phải khiến cho gã đàn ông đó chết không có chỗ chôn.”
Nghe thấy giọng chàng đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Asmodeus bèn hỏi: “Không có vai diễn của người?”
Leahpar im lặng chốc lát mới trả lời yếu ớt: “Tôi vốn là một cô gái xinh đẹp giàu có người người nhà nhà đều ngưỡng mộ, vì chưa từng trải sự đời nên bị gã đàn ông khốn nạn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, vô tình biến thành kẻ thứ ba. Đến lúc phát hiện chân tướng thì đã lún quá sâu, chỉ đành cắn răng chịu đựng.”
Gã đàn ông “khốn nạn” Asmodeus rất hối hận vì đã gặn hỏi đến cùng, vì vậy bèn đổi đề tài, “Thư ký cho tôi biết, thống đốc Sao Hồng Trung biết về Kế hoạch Sao Băng.”
Leahpar ngạc nhiên hỏi: “Đúng là có Sao Hồng Trung thật?”
“Ừm, hơn nữa thống đốc còn có đặc tính đặc biệt.”
“Đặc tính gì đặc biệt?”
Asmodeus nhìn vào mắt chàng rồi thong thả nói: “Fan hâm mộ của người.”
Leahpar: “…”
Đến khi tiệc tàn, Mông Sinh vẫn đang cố gắng thực hiện nhiệm vụ theo đuổi Helen, còn Asmodeus và Leahpar lên phi thuyền được thư ký chuẩn bị sẵn và bí mật đến Sao Hồng Trung nằm ngay bên cạnh. Thời gian di chuyển chỉ trong giây lát, Asmodeus và Leahpar chưa kịp trò chuyện thì sân bay của Sao Hồng Trung đã nằm ngay trước mắt.
Thống đốc Sao Hồng Trung nhận được tin tức nên chuẩn bị sẵn một đóa hoa hồng nhung rất lớn đợi ở bên ngoài.
Trước khi xuống phi thuyền, Leahpar hỏi: “Em dám chắc Kế hoạch Sao Băng quan trọng lắm à?”
Asmodeus đáp: “Ban đầu không chắc chắn, nhưng Kế hoạch Sao Băng xuất hiện trong câu chuyện của Ứng Long Sơn lẫn Helen, dù hôm nay vẫn chưa rõ nó là gì nhưng đúng là không tầm thường đâu.”
Leahpar vươn tay lên chỉnh lại mặt nạ.
Asmodeus không khỏi nhìn chàng một cái.
Leahpar giải thích: “Vào thời điểm quan trọng, rất có thể tôi phải tháo mặt nạ ra và dùng mỹ nhân kế.”
Asmodeus mấp máy môi tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Leahpar đáp: “Có gì em cứ nói đi, em muốn nói lại thôi càng khiến tôi phải suy nghĩ lung tung.”
Asmodeus chần chừ rồi biểu đạt rất uyển chuyển: “Người chắc chắn tháo mặt nạ ra là có thể dùng mỹ nhân kế?”
…
Leahpar hé một góc mặt nạ ra như đang chuẩn bị tháo xuống đến nơi, “Hay là để tôi thử với em trước?”
Asmodeus đỏ mặt bỏ chạy.
Thống đốc Sao Hồng Trung nhìn thấy tình địch hốt hoảng chạy về phía mình thì vội giấu hoa hồng ra sau lưng, dùng cơ thể phì nhiêu của mình chặn y lại, “Thống đốc Mông? Đêm hôm khuya khoắt đến thăm, có mưu đồ đen tối gì đấy?”
Nói ra được câu này tức là quan hệ giữa hai người đúng là chẳng ra làm sao.
Asmodeus đáp: “Tôi có việc muốn hỏi ông.”
Vừa nói đến đây, Leahpar từ trên cầu thang đi xuống, từng bước từng bước đến gần hai người. Mắt thống đốc Sao Hồng Trung nheo lại và dán chặt lên người chàng, sau đó hỏi qua loa: “Có chuyện gì?”
Leahpar đến cạnh Asmodeus, đặt tay lên vai y và nói với thống đốc Sao Hồng Trung, “Anh nhà yêu dấu của tôi muốn hỏi ông có hứng thú hợp tác cho Kế hoạch Sao Băng không?”
Thống đốc Sao Hồng Trung lấy lại bình tĩnh, thoát khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp – Hoặc phải nói là của chiếc mặt nạ gắn đầy kim cương. Gã nhìn Asmodeus và nói: “Ồ? Chỉ có một món đồ, chúng ta hợp tác thế nào?”
Asmodeus tim đập thình thịch, gần như vỗ tay khen ngợi chiêu này của Leahpar. Chỉ một câu hợp tác đơn giản đã dò ra được Kế hoạch Sao Băng là một món đồ, kết hợp với nơi cần quy hoạch Helen từng nhắc tới, diện mạo mơ hồ của kế hoạch dường như đang thành hình.
Leahpar nói đầy mờ ám: “Hành tinh của chúng ta gần nhau như vậy…”
Thống đốc Sao Hồng Trung biến sắc, giận dữ nói: “Em lại giúp hắn uy hiếp tôi? Hừ, đừng nói Kế hoạch Sao Băng không thể nào rơi vào tay Sao Bạch Bản, dù có chăng nữa chưa chắc sẽ thành công. Mà nhỡ thành công nữ hoàng cũng không dễ dàng cho phép các người sử dụng nó đâu! Các người không biết chứ gì, để đề phòng Kê hoạch Sao Băng thành công sẽ gây ra uy hiếp cho kinh đô, nữ hoàng sớm đã chuẩn bị năm chiếc tinh hạm đợi lệnh để đối phó với các hậu quả mang lại bởi Kế hoạch Sao Băng!”
Mắt Leahpar lóe lên, “Ông cho rằng năm tinh hạm là sẽ đối phó được với Kế hoạch Sao Băng?”
Thống đốc đáp: “Hiện tại nữ hoàng chỉ cài đặt hệ thống sơ cấp cho Kế hoạch Sao Băng, năm tinh hạm là dư sức đối phó.”
…
Thu hoạch đêm nay quả thật phong phú!
Asmodeus và Leahpar sau khi đạt được mục đích bèn vui vẻ quay lại phi thuyền về nhà.
Bỏ lại thống đốc Sao Hồng Trung lủi thủi đứng trong gió với bó hoa hồng của mình, ngơ ngẩn nhìn lên màn đêm đen thẳm để tìm kiếm bóng dáng chiếc phi thuyền đã đưa người trong tim mình đi xa. Gã hối hận rồi, ban nãy mình đúng là quá thẳng thắng quá vô lễ! Sớm biết phải tặng hoa hồng trước rồi mới nói những lời đó!
Nếu em họ đã chuẩn bị sẵn sàng để hy sinh thân mình, Asmodeus cũng không thể đả kích tính tích cực của cậu. Y liên lạc với thư ký, sau khi xác định đã thuận lợi đón được tổ khảo sát và chuẩn bị về tới phủ thống đốc, Asmodeus bèn dẫn Leahpar cùng em họ ra cửa chờ khách.
Thời gian vừa chính xác, họ mới đặt chân xuống bậc thang ở cửa chính phủ thống đốc, chiếc xe có dựng cờ trắng của Sao Bạch Bản đã đến.
Trước khi Helen xuống xe, Leahpar tranh thủ thì thầm vào tai Asmodeus: “Em có thấy cờ hiệu của Sao Bạch Bản rất giống cờ trắng đầu hàng không?”
Asmodeus: “…”
Bởi vì là Sao Bạch Bản nên cờ hiệu chính là một tấm vải trắng, đúng là giống lắm.
Leahpar nói: “Cái tên Sao Bạch Bản nhất định do Ứng Long Sơn đặt.” Trong mạt chược có “trung”, “phát”, “bạch”, vậy nên có Sao Bạch Bản và Sao Phát Tài, “Em bảo xem kinh đô tên gì nhỉ? Có khi nào là Sao Hồng Trung không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến đầu óc Asmodeus rối như tơ vò, lý trí càng lúc càng rời khỏi cơ thể, cơ thể lại không lý trí mà đứng đờ tại chỗ.
Thật ra y đã đoán được thân phận của Leahpar, nhưng bị ký ức hỗn loạn gây ảnh hưởng khiến y không thể nào lạnh lùng và quyết liệt đẩy đối phương ra xa như trước. Tiềm thức lúc nào cũng có một giọng nói nhắc nhở y, quan hệ trong quá khứ của hai người không phải như y tưởng tượng.
Tiếng cánh cửa khổng lồ đóng lại chẳng khác nào sấm giữa trời quang khiến tất cả đều giật mình.
Helen cũng hoảng hốt rụt cổ lại nhưng bắt gặp trước thềm bậc thang có hai kẻ… vóc dáng cao ráo sóng vai mà đứng, cô lại không nhịn được bổ nhào lên, “Thống đốc Mông đi làm việc cũng phải dẫn vợ theo à?”
Leahpar quàng tay Asmodeus, dùng thân hình cao to của mình giả bộ e ấp như chim non, “Phải đó, tôi vui lắm!”
Thấy sắc mặt của Helen sầm xuống, thư ký lập tức dâng em họ lên trước mặt cô, “Đây là Mông Sinh, em họ của thống đốc Mông Đức Tư, trước mắt đang học đại học giỏi nhất của Sao Bạch Bản, thành tích ưu tú, trẻ tuổi đẹp trai, còn chưa yêu đương, là cậu thanh niên thuần khiết một lòng!”
Helen lạnh lùng hỏi: “Chưa từng yêu đương làm sao biết cậu ấy một lòng?”
Thư ký ngẩn ra nhưng Leahpar lập tức nói: “Một lòng kiên trì không yêu đương đó.”
Mỗi lần nhìn thấy chàng, Helen đều là vẻ mặt căm hận không trút được, cô ta bèn quay sang nhìn Asmodeus, “Nếu đã có thời gian chào hỏi bà con thì nhất định chuẩn bị xong xuôi hết nhỉ. Thế chúng ta cùng nhau đi xem sự sắp xếp các anh dành cho Kế hoạch Sao Băng nào.”
Asmodeus nhìn thư ký.
Thư ký quýnh lên, vội đáp: “Nơi đó hơi xa, hôm nay trễ rồi, các vị đều đã mệt mỏi vì đường sá xa xôi, chi bằng trước hết nghỉ ngơi, thưởng thức bữa tối đặc sắc của Sao Bạch Bản chúng tôi, ngày mai hẵng xuất phát.”
Tổ khảo sát suy cho cùng không phải chỉ có mỗi Helen, thấy những người khác tỏ vẻ mệt nhọc, cô ta cũng không phản đối.
Thư ký lén thở phào nhẹ nhõm, vội vã đưa họ đến sảnh tiệc, sau đó nhân cơ hội thích hợp kéo Asmodeus mím môi hỏi: “Ngoài tôi ra còn có ai biết về Kế hoạch Sao Băng?”
Thư ký đáp: “Chỉ có thống đốc của những hành tinh khác.” Sau khi vào ảo cảnh, thư ký chính là nhân vật giống NPC nhất, biết gì đáp nấy, nghiêm túc thúc đẩy hướng phát triển của câu chuyện.
Asmodeus lại hỏi: “Tôi có quan hệ tốt nhất với thống đốc nào?”
Thư ký tỏ vẻ khó xử, “Ngài biết đấy, từ lúc cha ngài vu khống cho nhà họ Ứng, thống đốc của những hành tinh khác đều không thích qua lại với chúng ta.”
Asmodeus: “…” Quan hệ nhân quả chặt chẽ quá.
Thư ký nói: “Hay là ngài có thể đi tìm thống đốc của sao Hồng Trung. Dù sao…” Mấy chữ cuối gã nói cực nhỏ, nhưng tai của Asmodeus đương nhiên thính hơn con người, y dễ dàng nghe được rõ ràng, “Ngài ấy từng là fan hâm mộ phu nhân trước khi thành hôn.”
Asmodeus nhìn gã bằng ánh mắt phức tạp. Trước mắt những đề nghị của cậu thư ký này đều liên quan đến những tin đồn tình cảm.
Thư ký đột nhiên rụt cổ trốn vào phía sau cây cột, kích động nhìn về hướng nào đó của sảnh tiệc.
Ở bên kia, em họ Mông Sinh đang cầm một cành hoa hồng đi về phía Helen.
Helen mới nhấp chút rượu đỏ, vừa nhìn lên liền bị hoa hồng cạ vào mũi, không nhịn được phải hắt xì một cái.
Mông Sinh cuống cuồng đưa hoa ra chỗ khác, “Tôi, tôi xin lỗi, mũi của cô không sao chứ?”
Helen xoa mũi, lạnh lùng hỏi: “Hoa hồng là tặng tôi sao?”
“Phải, phải.” Mông Sinh lại cẩn thận đưa hoa ra.
Helen cười lạnh nhận lấy rồi dùng sức đập hoa vào đầu cậu, vừa đánh vừa nói: “Xin lỗi? Xin lỗi? Nếu xin lỗi có tác dụng, tôi ‘xin’ đánh cho nhà họ Mông các người cả đời chỗ đó đều bị ‘lỗi’ luôn!”
Leahpar cầm ly rượu đỏ đến bên cạnh Asmodeus đang xem kịch, “Em có biết em đã chọc giận cô ta như thế nào không?”
Thư ký biết điều rời đi.
Asmodeus hỏi: “Người biết?”
“Tôi mới nghe ngóng được.” Leahpar lắc đầu thở dài, “Chính là câu chuyện mọt cô gái vì tình yêu mà buông bỏ sự nghiệp, nhưng lại bị gã đàn ông khốn nạn phụ bạc, cuối cùng quyết tâm gầy dựng sự nghiệp, thề rằng phải khiến cho gã đàn ông đó chết không có chỗ chôn.”
Nghe thấy giọng chàng đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Asmodeus bèn hỏi: “Không có vai diễn của người?”
Leahpar im lặng chốc lát mới trả lời yếu ớt: “Tôi vốn là một cô gái xinh đẹp giàu có người người nhà nhà đều ngưỡng mộ, vì chưa từng trải sự đời nên bị gã đàn ông khốn nạn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, vô tình biến thành kẻ thứ ba. Đến lúc phát hiện chân tướng thì đã lún quá sâu, chỉ đành cắn răng chịu đựng.”
Gã đàn ông “khốn nạn” Asmodeus rất hối hận vì đã gặn hỏi đến cùng, vì vậy bèn đổi đề tài, “Thư ký cho tôi biết, thống đốc Sao Hồng Trung biết về Kế hoạch Sao Băng.”
Leahpar ngạc nhiên hỏi: “Đúng là có Sao Hồng Trung thật?”
“Ừm, hơn nữa thống đốc còn có đặc tính đặc biệt.”
“Đặc tính gì đặc biệt?”
Asmodeus nhìn vào mắt chàng rồi thong thả nói: “Fan hâm mộ của người.”
Leahpar: “…”
Đến khi tiệc tàn, Mông Sinh vẫn đang cố gắng thực hiện nhiệm vụ theo đuổi Helen, còn Asmodeus và Leahpar lên phi thuyền được thư ký chuẩn bị sẵn và bí mật đến Sao Hồng Trung nằm ngay bên cạnh. Thời gian di chuyển chỉ trong giây lát, Asmodeus và Leahpar chưa kịp trò chuyện thì sân bay của Sao Hồng Trung đã nằm ngay trước mắt.
Thống đốc Sao Hồng Trung nhận được tin tức nên chuẩn bị sẵn một đóa hoa hồng nhung rất lớn đợi ở bên ngoài.
Trước khi xuống phi thuyền, Leahpar hỏi: “Em dám chắc Kế hoạch Sao Băng quan trọng lắm à?”
Asmodeus đáp: “Ban đầu không chắc chắn, nhưng Kế hoạch Sao Băng xuất hiện trong câu chuyện của Ứng Long Sơn lẫn Helen, dù hôm nay vẫn chưa rõ nó là gì nhưng đúng là không tầm thường đâu.”
Leahpar vươn tay lên chỉnh lại mặt nạ.
Asmodeus không khỏi nhìn chàng một cái.
Leahpar giải thích: “Vào thời điểm quan trọng, rất có thể tôi phải tháo mặt nạ ra và dùng mỹ nhân kế.”
Asmodeus mấp máy môi tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Leahpar đáp: “Có gì em cứ nói đi, em muốn nói lại thôi càng khiến tôi phải suy nghĩ lung tung.”
Asmodeus chần chừ rồi biểu đạt rất uyển chuyển: “Người chắc chắn tháo mặt nạ ra là có thể dùng mỹ nhân kế?”
…
Leahpar hé một góc mặt nạ ra như đang chuẩn bị tháo xuống đến nơi, “Hay là để tôi thử với em trước?”
Asmodeus đỏ mặt bỏ chạy.
Thống đốc Sao Hồng Trung nhìn thấy tình địch hốt hoảng chạy về phía mình thì vội giấu hoa hồng ra sau lưng, dùng cơ thể phì nhiêu của mình chặn y lại, “Thống đốc Mông? Đêm hôm khuya khoắt đến thăm, có mưu đồ đen tối gì đấy?”
Nói ra được câu này tức là quan hệ giữa hai người đúng là chẳng ra làm sao.
Asmodeus đáp: “Tôi có việc muốn hỏi ông.”
Vừa nói đến đây, Leahpar từ trên cầu thang đi xuống, từng bước từng bước đến gần hai người. Mắt thống đốc Sao Hồng Trung nheo lại và dán chặt lên người chàng, sau đó hỏi qua loa: “Có chuyện gì?”
Leahpar đến cạnh Asmodeus, đặt tay lên vai y và nói với thống đốc Sao Hồng Trung, “Anh nhà yêu dấu của tôi muốn hỏi ông có hứng thú hợp tác cho Kế hoạch Sao Băng không?”
Thống đốc Sao Hồng Trung lấy lại bình tĩnh, thoát khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp – Hoặc phải nói là của chiếc mặt nạ gắn đầy kim cương. Gã nhìn Asmodeus và nói: “Ồ? Chỉ có một món đồ, chúng ta hợp tác thế nào?”
Asmodeus tim đập thình thịch, gần như vỗ tay khen ngợi chiêu này của Leahpar. Chỉ một câu hợp tác đơn giản đã dò ra được Kế hoạch Sao Băng là một món đồ, kết hợp với nơi cần quy hoạch Helen từng nhắc tới, diện mạo mơ hồ của kế hoạch dường như đang thành hình.
Leahpar nói đầy mờ ám: “Hành tinh của chúng ta gần nhau như vậy…”
Thống đốc Sao Hồng Trung biến sắc, giận dữ nói: “Em lại giúp hắn uy hiếp tôi? Hừ, đừng nói Kế hoạch Sao Băng không thể nào rơi vào tay Sao Bạch Bản, dù có chăng nữa chưa chắc sẽ thành công. Mà nhỡ thành công nữ hoàng cũng không dễ dàng cho phép các người sử dụng nó đâu! Các người không biết chứ gì, để đề phòng Kê hoạch Sao Băng thành công sẽ gây ra uy hiếp cho kinh đô, nữ hoàng sớm đã chuẩn bị năm chiếc tinh hạm đợi lệnh để đối phó với các hậu quả mang lại bởi Kế hoạch Sao Băng!”
Mắt Leahpar lóe lên, “Ông cho rằng năm tinh hạm là sẽ đối phó được với Kế hoạch Sao Băng?”
Thống đốc đáp: “Hiện tại nữ hoàng chỉ cài đặt hệ thống sơ cấp cho Kế hoạch Sao Băng, năm tinh hạm là dư sức đối phó.”
…
Thu hoạch đêm nay quả thật phong phú!
Asmodeus và Leahpar sau khi đạt được mục đích bèn vui vẻ quay lại phi thuyền về nhà.
Bỏ lại thống đốc Sao Hồng Trung lủi thủi đứng trong gió với bó hoa hồng của mình, ngơ ngẩn nhìn lên màn đêm đen thẳm để tìm kiếm bóng dáng chiếc phi thuyền đã đưa người trong tim mình đi xa. Gã hối hận rồi, ban nãy mình đúng là quá thẳng thắng quá vô lễ! Sớm biết phải tặng hoa hồng trước rồi mới nói những lời đó!