Chương 30
“Oa…”
Bên trong nhà tắm vọng ra một tiếng hét, Đỗ Anh Thư giật mình lo lắng, cô đứng dậy chạy lại trước cửa phòng tắm:" Sao đấy?"
“Cạch” cánh cửa phòng tắm dần được mở ra, một làn sương mờ của nước chạy trốn khỏi phòng tắm xuất hiện chính là gương mặt vui vẻ, phấn khích của nàng, đôi mắt trong veo giống như vừa lóe sáng, đuôi tóc có hơi ẩm ướt dính lên bả vai, nàng khóe miệng nhếch lên một độ cung hoàn hảo cho sự sung sướng ngay lúc này.
“Một cái vòng.”
“Hả?”
Cô khó hiểu cất lên một tiếng, nhưng chưa quá hai giây ánh mắt cô dần di dời xuống, cặp mắt trừng to hoảng hốt, miệng há hốc, má nhanh chóng ửng hồng trơ mắt sững người:" Con kia, mày không mặc quần áo vào à?".
Nàng ngơ theo, cúi đầu xuống còn hoảng hốt hơn cô, ngồi xụp xuống ôm lấy bản thân hét lớn. Cô hoảng sợ đẩy nàng vào đóng sầm cửa phòng tắm lại.
“Con điên, mày không quần áo mà mày dám mở cửa.”
Cô ngại ngùng quát lại, nàng bên trong im lặng không có phát ra bất cứ tiếng động nào, mặt cúi gằm xuống ôm chặt để lộ ra đôi tai nhiễm đỏ. Màn sương mù che đi sự ngượng ngùng của nàng, chiếc vòng bạc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Đỗ Anh Thư sợ hãi, đầu óc liên tục nhớ tới hình ảnh nàng không mặc quần áo ban nãy, làn da mềm mại dính nước, chiếc cổ trắng nõn lướt xuống liền thấy xương quai xanh tinh xảo, sắc bén hút mắt. Vòng một có phần đầy đ…
“Oă…”
Cô hét lớn, không dám nhớ tới, cố gắng làm mọi cách quên đi, quạt bật số lớn nhất tiếng ù ù vang vẳng bên tai, tâm trí cô rối loạn, nhịp tim chỉ số đập nhanh tới mức muốn lên bàn thờ.
Hai mắt cô nhắm nghiền hóng gió quạt, cánh cửa lần nữa mở hé ra. Nguyễn Yến Linh nghiêng đầu ló ra ngoài xem xét, thấy cô đang ngồi quay lưng im lặng, nàng bước chân rón rén đi tới. Mí mắt nặng trĩu có phần uể oải, nàng chạm nhẹ vào vai cô.
Đỗ Anh Thư giật mình, mở mắt ra là hình ảnh gương mặt cô phóng to trước mắt.
“…”
“Ban nãy…”. Cô ngập ngừng nói không thành lời, cổ họng khô khốc không thoát ra âm thanh.
Nàng cũng xấu hổ, ngồi cạnh.
“Mày thấy gì chưa?”.
Cô ra sức lắc đầu, gì cũng chưa thấy nghĩ là vậy nhưng đầu óc lại khác. Hiện lên thân hình gầy gò, vòng eo nhỏ khiến cô không kìm nén được. Cả hai đều ôm đầu gượng gạo ậm ừ, nàng vậy mà bị lộ hết từ đầu tới chân.
“Ừm, cái vòng… đẹp lắm, cảm ơn mày.”
“Không sao,… mày thích là được.”
Đỗ Anh Thư ngẩng lên, ánh mắt chạm tới gương mặt ngại, e thẹn của nàng. Lần đầu nàng ngại với cô có lẽ do tình huống bất ngờ, cô lòng rối bời gãi gãi đầu:" Tao không nói ra ngoài đâu. Nãy tao mới… tao mới chỉ lướt qua, mờ chẳng nhìn rõ được gì. Mày đừng ngại, con gái với nhau thôi mà."
Cô thấy mình an ủi như không, Nguyễn Yến Linh ậm ừ cho qua, thật sự mặt mũi của nàng mất hết, bàn tay xòe ra ra chiếc vòng bạc hơi ẩm ướt.
Đỗ Anh Thư:" Cần tao phụ đeo không?".
Cô mở lời hỏi chơi, cô thừa biết nàng có thể tự mình làm căn bản không cần cô tới động tay vào phụ. Nguyễn Yến Linh như đọc được ý nghĩ của cô mà làm điều được lại, nàng gật đầu hướng chiếc vòng đưa tới mặt cô.
“…”
“Mày muốn đeo tay nào?”.
Nàng giữ nguyên tay đưa vòng, cô cầm lên cẩn thận dùng áo lau khô mới đeo lên cho nàng, lúc này cô căng thẳng cực độ đầu ngón tay cô vô tình sượt qua làn da của nàng khiến má nàng thêm đỏ, cô tập trung tới việc đeo vòng không để ý đến.
Đeo xong Đỗ Anh Thư phát hiện, người nàng tỏa ra hơi nóng cứ như phát sốt, cô sờ trán nàng thử xem không có nóng, đằng sau gió thổi tóc cô khiến mái chọc vào mắt cô mới nhận ra từ nãy giờ mình ngồi chắn quạt nàng.
“Ui giời ạ, định mệnh girl phố nay làm sao thế? Nóng mà không biết bảo, vừa tắm xong mồ hôi mồ kê ra.”
Cô kéo quạt chiếu thẳng vào người nàng. Nguyễn Yến Linh nhận lấy cơn gió lớn, mồ hôi trên trán quạt thổi vào khiến nàng hơi lạnh đang nóng tự dưng nhiệt độ cơ thể đổi nhanh làm nàng có phần không thích ứng kịp rùng mình.
Cô nhận ra vội bật nút quạt nhỏ lại, chiếc vòng bạc làm làn da nàng thêm sáng lóa, ánh đèn chiếu tới chiếc vòng lấp lánh dưới ánh sáng.
“Ok, vừa vặn đẹp đẽ. Ngủ đi thôi, muộn rồi.”
Chiếc giường của Đỗ Anh Thư hơi nhỏ nhưng đủ cho hai người lớn gầy gò, cô vẫn khá ái ngại sợ va chạm, đụng đến nàng. Mở tủ tìm một cái chiếc trúc gấp cất gọn, cô lôi ra theo sự hoài nghi của nàng.
Nguyễn Yến Linh:" Mày lôi chiếu ra làm gì?".
“Ngủ chứ còn làm gì.”
Cô ném ra cái cái gối nhỏ và cái chăn mỏng trong bọc, Đỗ Anh Thư dịch chuyển chiếu sát giường, bật lên đèn ngủ trên tủ đầu giường, đi tới tắt đèn chính.
“Sao không ngủ trên giường?”.
Đỗ Anh Thư:" Để cho mày ngủ."
“Giường rộng mà, hai người đủ đấy chứ.”
Nàng leo lên giường nằm thử, dang rộng tay chân căn bản là hai người vừa đủ chứ có chật chội gì. Cô lắc đầu:" Không, ngủ chung trời này nóng lắm. Tao có hai cái quạt không phải lo. Lên ngủ đi, tao lấy một cái quạt khác ra."
Đỗ Anh Thư không để nàng nói thêm, dứt khoát đẩy chiếc quạt mát nhất để qua cho nàng, còn bản thân lấy cái quạt cũ yếu trong tủ lôi ra dùng.
Bên trong nhà tắm vọng ra một tiếng hét, Đỗ Anh Thư giật mình lo lắng, cô đứng dậy chạy lại trước cửa phòng tắm:" Sao đấy?"
“Cạch” cánh cửa phòng tắm dần được mở ra, một làn sương mờ của nước chạy trốn khỏi phòng tắm xuất hiện chính là gương mặt vui vẻ, phấn khích của nàng, đôi mắt trong veo giống như vừa lóe sáng, đuôi tóc có hơi ẩm ướt dính lên bả vai, nàng khóe miệng nhếch lên một độ cung hoàn hảo cho sự sung sướng ngay lúc này.
“Một cái vòng.”
“Hả?”
Cô khó hiểu cất lên một tiếng, nhưng chưa quá hai giây ánh mắt cô dần di dời xuống, cặp mắt trừng to hoảng hốt, miệng há hốc, má nhanh chóng ửng hồng trơ mắt sững người:" Con kia, mày không mặc quần áo vào à?".
Nàng ngơ theo, cúi đầu xuống còn hoảng hốt hơn cô, ngồi xụp xuống ôm lấy bản thân hét lớn. Cô hoảng sợ đẩy nàng vào đóng sầm cửa phòng tắm lại.
“Con điên, mày không quần áo mà mày dám mở cửa.”
Cô ngại ngùng quát lại, nàng bên trong im lặng không có phát ra bất cứ tiếng động nào, mặt cúi gằm xuống ôm chặt để lộ ra đôi tai nhiễm đỏ. Màn sương mù che đi sự ngượng ngùng của nàng, chiếc vòng bạc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.
Đỗ Anh Thư sợ hãi, đầu óc liên tục nhớ tới hình ảnh nàng không mặc quần áo ban nãy, làn da mềm mại dính nước, chiếc cổ trắng nõn lướt xuống liền thấy xương quai xanh tinh xảo, sắc bén hút mắt. Vòng một có phần đầy đ…
“Oă…”
Cô hét lớn, không dám nhớ tới, cố gắng làm mọi cách quên đi, quạt bật số lớn nhất tiếng ù ù vang vẳng bên tai, tâm trí cô rối loạn, nhịp tim chỉ số đập nhanh tới mức muốn lên bàn thờ.
Hai mắt cô nhắm nghiền hóng gió quạt, cánh cửa lần nữa mở hé ra. Nguyễn Yến Linh nghiêng đầu ló ra ngoài xem xét, thấy cô đang ngồi quay lưng im lặng, nàng bước chân rón rén đi tới. Mí mắt nặng trĩu có phần uể oải, nàng chạm nhẹ vào vai cô.
Đỗ Anh Thư giật mình, mở mắt ra là hình ảnh gương mặt cô phóng to trước mắt.
“…”
“Ban nãy…”. Cô ngập ngừng nói không thành lời, cổ họng khô khốc không thoát ra âm thanh.
Nàng cũng xấu hổ, ngồi cạnh.
“Mày thấy gì chưa?”.
Cô ra sức lắc đầu, gì cũng chưa thấy nghĩ là vậy nhưng đầu óc lại khác. Hiện lên thân hình gầy gò, vòng eo nhỏ khiến cô không kìm nén được. Cả hai đều ôm đầu gượng gạo ậm ừ, nàng vậy mà bị lộ hết từ đầu tới chân.
“Ừm, cái vòng… đẹp lắm, cảm ơn mày.”
“Không sao,… mày thích là được.”
Đỗ Anh Thư ngẩng lên, ánh mắt chạm tới gương mặt ngại, e thẹn của nàng. Lần đầu nàng ngại với cô có lẽ do tình huống bất ngờ, cô lòng rối bời gãi gãi đầu:" Tao không nói ra ngoài đâu. Nãy tao mới… tao mới chỉ lướt qua, mờ chẳng nhìn rõ được gì. Mày đừng ngại, con gái với nhau thôi mà."
Cô thấy mình an ủi như không, Nguyễn Yến Linh ậm ừ cho qua, thật sự mặt mũi của nàng mất hết, bàn tay xòe ra ra chiếc vòng bạc hơi ẩm ướt.
Đỗ Anh Thư:" Cần tao phụ đeo không?".
Cô mở lời hỏi chơi, cô thừa biết nàng có thể tự mình làm căn bản không cần cô tới động tay vào phụ. Nguyễn Yến Linh như đọc được ý nghĩ của cô mà làm điều được lại, nàng gật đầu hướng chiếc vòng đưa tới mặt cô.
“…”
“Mày muốn đeo tay nào?”.
Nàng giữ nguyên tay đưa vòng, cô cầm lên cẩn thận dùng áo lau khô mới đeo lên cho nàng, lúc này cô căng thẳng cực độ đầu ngón tay cô vô tình sượt qua làn da của nàng khiến má nàng thêm đỏ, cô tập trung tới việc đeo vòng không để ý đến.
Đeo xong Đỗ Anh Thư phát hiện, người nàng tỏa ra hơi nóng cứ như phát sốt, cô sờ trán nàng thử xem không có nóng, đằng sau gió thổi tóc cô khiến mái chọc vào mắt cô mới nhận ra từ nãy giờ mình ngồi chắn quạt nàng.
“Ui giời ạ, định mệnh girl phố nay làm sao thế? Nóng mà không biết bảo, vừa tắm xong mồ hôi mồ kê ra.”
Cô kéo quạt chiếu thẳng vào người nàng. Nguyễn Yến Linh nhận lấy cơn gió lớn, mồ hôi trên trán quạt thổi vào khiến nàng hơi lạnh đang nóng tự dưng nhiệt độ cơ thể đổi nhanh làm nàng có phần không thích ứng kịp rùng mình.
Cô nhận ra vội bật nút quạt nhỏ lại, chiếc vòng bạc làm làn da nàng thêm sáng lóa, ánh đèn chiếu tới chiếc vòng lấp lánh dưới ánh sáng.
“Ok, vừa vặn đẹp đẽ. Ngủ đi thôi, muộn rồi.”
Chiếc giường của Đỗ Anh Thư hơi nhỏ nhưng đủ cho hai người lớn gầy gò, cô vẫn khá ái ngại sợ va chạm, đụng đến nàng. Mở tủ tìm một cái chiếc trúc gấp cất gọn, cô lôi ra theo sự hoài nghi của nàng.
Nguyễn Yến Linh:" Mày lôi chiếu ra làm gì?".
“Ngủ chứ còn làm gì.”
Cô ném ra cái cái gối nhỏ và cái chăn mỏng trong bọc, Đỗ Anh Thư dịch chuyển chiếu sát giường, bật lên đèn ngủ trên tủ đầu giường, đi tới tắt đèn chính.
“Sao không ngủ trên giường?”.
Đỗ Anh Thư:" Để cho mày ngủ."
“Giường rộng mà, hai người đủ đấy chứ.”
Nàng leo lên giường nằm thử, dang rộng tay chân căn bản là hai người vừa đủ chứ có chật chội gì. Cô lắc đầu:" Không, ngủ chung trời này nóng lắm. Tao có hai cái quạt không phải lo. Lên ngủ đi, tao lấy một cái quạt khác ra."
Đỗ Anh Thư không để nàng nói thêm, dứt khoát đẩy chiếc quạt mát nhất để qua cho nàng, còn bản thân lấy cái quạt cũ yếu trong tủ lôi ra dùng.