Chương 29
“Sao vậy?”.
Nguyễn Yến Linh theo từng động tác của dõi theo, cô lôi ra một hộp gỗ nhỏ, để ý kĩ thấy hai má cô đỏ ửng do ngại cũng không dám đối diện thẳng nàng.
Miệng cô ấp úng, bập bẹ mãi mới phát ra âm thanh hẳn hoi:" Sinh nhật vui vẻ, quên mất giờ mới nhớ tới quà của mày. Tặng mày đấy."
Đôi mắt nàng trừng to, miệng há hốc, nàng không quan tâm đến mọi thứ tay buông lỏng nhận lấy hộp gỗ từ tay cô. Hai túi tượng nàng đang cầm liền hạ cánh dừng chân tiếp đất chính là là mặt đất lạnh bẩn, “choanggg”.
Cả hai khựng lại, ánh mắt chằm chằm lên hai chiếc túi bóng bên trong là hai bức tượng vỡ nát. Chẳng ai nói gì, vài người để ý tới sau lại mặc kệ lướt qua.
Cô chớp chớp mắt vài giây, nàng thì bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, công sức bỏ cả gần tiếng đồng hồ của cả hai. Môi nàng va chạm vào nhau, ấm ức muốn khóc. Cô gạt chân chống xe xuống, kéo nàng gọn sang một bên. Cô nhặt lên hai túi tượng vỡ nát bên trong không có miếng nào lành lặn, có chút nhẫn tâm trực tiếp quăng thẳng vào thùng rác xanh lớn gần đó.
“Không sao. Khi khác đi tô lại được mà.”
Nàng rơm rớm, rưng rưng hai hàng nước mắt miệng không thể thốt thành lời, thều thào nói:" Lỗi mày."
Đỗ Anh Thư gật đầu:" Lỗi tao. Chết thật, làm bạn Linh giật mình là lỗi mình."
Cô an ủi nàng, công sức nàng ngồi tô từ nãy coi như công cốc, một bên cố gắng dỗ dành an ủi, bên còn lại khoét lỗi của mình để tự khóc.
Nguyễn Yến Linh từ lòng bàn tay truyền tới một vật thể hình vuông ấm áp, nàng đưa cặp mắt di dời xuống, là hộp gỗ ban nãy cô định tặng nàng. Nàng hít hít cái mũi vui vẻ trở lại.
“Đi về nhà đã, lát mở sau. Tối muộn rồi.”
Cô treo lại cốc trà của mình lên móc xe, thỉnh thoảng còn vài giọt nước đá nhỏ xuống kẽ ngón chân khiến cô khó chịu, nàng ngồi đằng sau ngắm nghía hộp gỗ đơn giản, giản dị không có bất cứ lớp vải nhưng màu sắc nào cả, mà chỉ là một hộp gỗ vuông bằng phẳng mài nhẵn bốn mặt từng đường vân gỗ trông rất sắc nét, uốn lượn đẹp mắt như những con sóng dạt vào bờ.
Nàng thử lắc lắc chiếc hộp nhưng không có âm thanh nào phát ra, cô từ gương xe phát hiện ra hành động ấu trĩ của nàng thở dài.
“Mày tặng tao gì thế?”.
Nguyễn Yến Linh tò mò tới mức không chịu được, nàng dịch về đằng trước một tí, cằm tựa lên vai cô làm nũng.
Đỗ Anh Thư:" Về rồi xem. Mày muốn thì giờ mở cũng được."
“Vậy thì không được. Hết bất ngờ, nhưng sao tao lắc không nghe được tiếng gì.” Nàng đặt cằm lên vai cô, cười khúc khích.
“Tặng mày không khí mà. Không nghe thấy gì là phải.”
Cô trêu chọc liếc qua gương mặt nàng ỉu xìu, bí xị:" Trêu thôi, sắp về đến nhà rồi."
Cô ngoặt vào trong ngõ, khu phòng trọ nhỏ hẹp, đường đi chật chội, cô cẩn thận lái xe trách va chạm vào những xe khác.
Cửa nhà mở ra, bên trong tối đen chìm trong biển yên lặng, nàng thử vươn tay vào phía trước xòe ra chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cứ như bóng tối đã ăn trọn bàn tay nàng. Cô không để ý đến hành động vô tri này của nàng, cởi dép bước vào bên trong theo thói quen tay mò mẫm ở bức tường, “tạch” công tắc vang lên tiếng cả căn phòng sáng bừng trong phút chốc, nàng có hơi chói mắt mà đưa tay lên che.
Đây là lần hai nàng qua nhà cô, cảm giác vẫn rất xa lạ. Nguyễn Yến Linh tháo ra đôi cao gót trắng để gọn cạnh dép cô, nện xuống bàn chân giẵm nền nhà lạnh lẽo, Đỗ Anh Thư ném cho nàng một đôi dép:" Đi vào đi, nhà bẩn lắm. Chưa quét."
Nàng gật đầu đi vào, khu bếp núc đối diện với phòng tắm, bàn làm việc được xếp gọn gàng gần giường, cô không có tủ sách tủ đầu giường là nơi để sách tiện thể. Nàng không nghĩ nhiều:" Tao muốn tắm."
Cô mở tủ lạnh để vào cốc trà chanh còn nhiều, tay khựng lại giữa không trung quay qua nhìn nàng khó hiểu:" Mày trước chưa tắm à?".
“Tắm rồi.”
“Thế sao còn muốn tắm nữa.”
“Vận động nhiều, đi đường bụi bẩn.”
“…”
Đỗ Anh Thư nhìn đồng hồ treo phía trên, đã 11 giờ đêm rồi mà còn tắm:" Không bằng sáng mai dậy sớm tắm, tắm đêm nguy hiểm lắm đấy chứ đùa."
“Nhưng mà một đêm thôi mà, mới có 11 giờ chứ nhiêu đâu. Tắm ào ào cái là xong nhanh lắm.”
Cô im lặng, đôi mắt nàng mở to lấp lánh mong chờ ở cô. Cổ họng cô khẽ cử động nuốt xuống sự lo lắng, thở dài bất lực, đứng dậy bật áp lên, máy nóng lạnh lập tức xuất hiện đèn màu đỏ.
Đỗ Anh Thư:" Chờ mấy phút. Lấy quần áo ra đi."
Dứt lời cô cởi ra áo khoác ngoài, cái áo cộc màu xám in dòng chữ màu xanh nhỏ bên ngực phải, cô đi vào phòng tắm thử bật nước lên chạm vào, bên trong vọng ra:" Nước được rồi, vào tắm đi."
Nàng không để ý đến trên tay vẫn đang cầm hộp gỗ nhỏ cô tặng, đem theo vào nhà tắm. Cô nghiêng người né tránh để nàng đi vào, còn mình thì ra ngoài thay quần dài.
Nguyễn Yến Linh đặt quần áo ngủ lên bồn rửa tay, bộ vải lụa thoáng mát ngăn nắp nằm gọn chờ nàng. Nước nóng từ vòi tuôn xuống hắt lên làn da trắng muốt mịn màng, lăn tăn chảy xuống. Nước ấm thoải mái, nàng không khỏi ngâm ra một tiếng.
Nguyễn Yến Linh theo từng động tác của dõi theo, cô lôi ra một hộp gỗ nhỏ, để ý kĩ thấy hai má cô đỏ ửng do ngại cũng không dám đối diện thẳng nàng.
Miệng cô ấp úng, bập bẹ mãi mới phát ra âm thanh hẳn hoi:" Sinh nhật vui vẻ, quên mất giờ mới nhớ tới quà của mày. Tặng mày đấy."
Đôi mắt nàng trừng to, miệng há hốc, nàng không quan tâm đến mọi thứ tay buông lỏng nhận lấy hộp gỗ từ tay cô. Hai túi tượng nàng đang cầm liền hạ cánh dừng chân tiếp đất chính là là mặt đất lạnh bẩn, “choanggg”.
Cả hai khựng lại, ánh mắt chằm chằm lên hai chiếc túi bóng bên trong là hai bức tượng vỡ nát. Chẳng ai nói gì, vài người để ý tới sau lại mặc kệ lướt qua.
Cô chớp chớp mắt vài giây, nàng thì bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, công sức bỏ cả gần tiếng đồng hồ của cả hai. Môi nàng va chạm vào nhau, ấm ức muốn khóc. Cô gạt chân chống xe xuống, kéo nàng gọn sang một bên. Cô nhặt lên hai túi tượng vỡ nát bên trong không có miếng nào lành lặn, có chút nhẫn tâm trực tiếp quăng thẳng vào thùng rác xanh lớn gần đó.
“Không sao. Khi khác đi tô lại được mà.”
Nàng rơm rớm, rưng rưng hai hàng nước mắt miệng không thể thốt thành lời, thều thào nói:" Lỗi mày."
Đỗ Anh Thư gật đầu:" Lỗi tao. Chết thật, làm bạn Linh giật mình là lỗi mình."
Cô an ủi nàng, công sức nàng ngồi tô từ nãy coi như công cốc, một bên cố gắng dỗ dành an ủi, bên còn lại khoét lỗi của mình để tự khóc.
Nguyễn Yến Linh từ lòng bàn tay truyền tới một vật thể hình vuông ấm áp, nàng đưa cặp mắt di dời xuống, là hộp gỗ ban nãy cô định tặng nàng. Nàng hít hít cái mũi vui vẻ trở lại.
“Đi về nhà đã, lát mở sau. Tối muộn rồi.”
Cô treo lại cốc trà của mình lên móc xe, thỉnh thoảng còn vài giọt nước đá nhỏ xuống kẽ ngón chân khiến cô khó chịu, nàng ngồi đằng sau ngắm nghía hộp gỗ đơn giản, giản dị không có bất cứ lớp vải nhưng màu sắc nào cả, mà chỉ là một hộp gỗ vuông bằng phẳng mài nhẵn bốn mặt từng đường vân gỗ trông rất sắc nét, uốn lượn đẹp mắt như những con sóng dạt vào bờ.
Nàng thử lắc lắc chiếc hộp nhưng không có âm thanh nào phát ra, cô từ gương xe phát hiện ra hành động ấu trĩ của nàng thở dài.
“Mày tặng tao gì thế?”.
Nguyễn Yến Linh tò mò tới mức không chịu được, nàng dịch về đằng trước một tí, cằm tựa lên vai cô làm nũng.
Đỗ Anh Thư:" Về rồi xem. Mày muốn thì giờ mở cũng được."
“Vậy thì không được. Hết bất ngờ, nhưng sao tao lắc không nghe được tiếng gì.” Nàng đặt cằm lên vai cô, cười khúc khích.
“Tặng mày không khí mà. Không nghe thấy gì là phải.”
Cô trêu chọc liếc qua gương mặt nàng ỉu xìu, bí xị:" Trêu thôi, sắp về đến nhà rồi."
Cô ngoặt vào trong ngõ, khu phòng trọ nhỏ hẹp, đường đi chật chội, cô cẩn thận lái xe trách va chạm vào những xe khác.
Cửa nhà mở ra, bên trong tối đen chìm trong biển yên lặng, nàng thử vươn tay vào phía trước xòe ra chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cứ như bóng tối đã ăn trọn bàn tay nàng. Cô không để ý đến hành động vô tri này của nàng, cởi dép bước vào bên trong theo thói quen tay mò mẫm ở bức tường, “tạch” công tắc vang lên tiếng cả căn phòng sáng bừng trong phút chốc, nàng có hơi chói mắt mà đưa tay lên che.
Đây là lần hai nàng qua nhà cô, cảm giác vẫn rất xa lạ. Nguyễn Yến Linh tháo ra đôi cao gót trắng để gọn cạnh dép cô, nện xuống bàn chân giẵm nền nhà lạnh lẽo, Đỗ Anh Thư ném cho nàng một đôi dép:" Đi vào đi, nhà bẩn lắm. Chưa quét."
Nàng gật đầu đi vào, khu bếp núc đối diện với phòng tắm, bàn làm việc được xếp gọn gàng gần giường, cô không có tủ sách tủ đầu giường là nơi để sách tiện thể. Nàng không nghĩ nhiều:" Tao muốn tắm."
Cô mở tủ lạnh để vào cốc trà chanh còn nhiều, tay khựng lại giữa không trung quay qua nhìn nàng khó hiểu:" Mày trước chưa tắm à?".
“Tắm rồi.”
“Thế sao còn muốn tắm nữa.”
“Vận động nhiều, đi đường bụi bẩn.”
“…”
Đỗ Anh Thư nhìn đồng hồ treo phía trên, đã 11 giờ đêm rồi mà còn tắm:" Không bằng sáng mai dậy sớm tắm, tắm đêm nguy hiểm lắm đấy chứ đùa."
“Nhưng mà một đêm thôi mà, mới có 11 giờ chứ nhiêu đâu. Tắm ào ào cái là xong nhanh lắm.”
Cô im lặng, đôi mắt nàng mở to lấp lánh mong chờ ở cô. Cổ họng cô khẽ cử động nuốt xuống sự lo lắng, thở dài bất lực, đứng dậy bật áp lên, máy nóng lạnh lập tức xuất hiện đèn màu đỏ.
Đỗ Anh Thư:" Chờ mấy phút. Lấy quần áo ra đi."
Dứt lời cô cởi ra áo khoác ngoài, cái áo cộc màu xám in dòng chữ màu xanh nhỏ bên ngực phải, cô đi vào phòng tắm thử bật nước lên chạm vào, bên trong vọng ra:" Nước được rồi, vào tắm đi."
Nàng không để ý đến trên tay vẫn đang cầm hộp gỗ nhỏ cô tặng, đem theo vào nhà tắm. Cô nghiêng người né tránh để nàng đi vào, còn mình thì ra ngoài thay quần dài.
Nguyễn Yến Linh đặt quần áo ngủ lên bồn rửa tay, bộ vải lụa thoáng mát ngăn nắp nằm gọn chờ nàng. Nước nóng từ vòi tuôn xuống hắt lên làn da trắng muốt mịn màng, lăn tăn chảy xuống. Nước ấm thoải mái, nàng không khỏi ngâm ra một tiếng.