Chương 36
Đỗ Anh Thư đi ra, giọt nước trên tóc chảy tong tong xuống sàn, cô tìm chiếc khăn lau tạm xong ngồi trước quạt chắn gió của Đỗ Mai Anh, gió lạnh làm cô bừng tỉnh, nổi da gà phải kéo cô ngồi trước chắn.
“Ăn đi, được rồi đấy.”
“Mày qua đây mẹ có bảo gì không?”.
“Không, mẹ chả bảo gì. Bảo mỗi đi cẩn thận về sớm, không về thì gọi mẹ một tiếng mẹ còn biết đường khóa cổng.”
Cô mở laptop vào youtube tìm chương trình hài để xem, Đỗ Mai Anh bên cạnh ngồi ăn cùng, cả hai im lặng xem rồi lại cười phá lên, dù có đau đầu nhưng lúc này vẫn thoải mái cười được.
Đỗ Mai Anh:" Cuối tuần bố về đấy."
“Thì làm sao?”.
“Chị không về nhà à?”.
“Không, hôm nào rảnh tao về quê ngoại cái. Có về không?”.
“Có, nào chị đi thì gọi em. Có rủ mẹ không?”
“Mẹ đi với bố, rủ thừa.”
Cô biết chị mình có thành kiến với bố ngay cả cô cũng vậy, có lẽ sự việc từ nhỏ đã khiến chị cô mãi không thể quên được, vết thương trong lòng khó mà lành lại.
“Đến cả cái Mai Anh nó còn nhỏ kia, nó còn ý thức được tại sao nó ghét bố! Chẳng ai ghét ai không lý do cả.”
Giọng nói từ năm ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô khi mà chị mình từng nói chuyện với bác. Đến bây giờ cô có lẽ cũng bỏ qua cho bố vài phần nhưng Đỗ Anh Thư chắc là không. Vết thương tâm hồn đã thành một hố đen sâu hoắm rạn nứt không cách nào lấp đầy.
Đỗ Anh Thư sáng ra dậy sớm ăn sáng qua loa liền phi qua nhà nàng mang kèm túi váy của nàng trả.
“Cái Linh đi rồi ấy ạ?”.
“Ừ, nó không bảo cháu à?”.
“Dạ không, cháu có thấy gì đâu.”
“Cái con bé này…”
Cô ngạc nhiên, Nguyễn Yến Linh cứ vậy mà đi làm trước không báo với cô một tiếng, mẹ nàng trách cứ nàng, cô cũng chỉ hòa giải liền rời đi, đường ban sáng không có nhiều xe, bầu không khí trong lành, ánh nắng ấm áp chan hòa cùng sương sớm mát lạnh, cô khoác thêm chiếc áo gió lái xe chậm trên đường.
Việc hôm qua mang về nhà căn bản chưa có động tới, cô lại vác lên công ty làm tiếp, đầu óc cô rối bời, trước bàn phìm trên màn hình cô không có ấn xuống vội, tâm nặng lòng mang.
Cuối cùng vẫn chỉ hỏi một câu nhẹ nhàng gửi qua.
“Sáng nay mày đi trước sao không bảo một tiếng?”.
Cô dừng lại nhìn ảnh nàng chấm xanh thật lâu vẫn chẳng có động tĩnh, điện thoại buông xuống úp mặt bàn mọi người đều đang tập trung làm việc, cô cũng nên hoàn thành công việc của mình không thể lôi mãi việc tư làm mất thời gian.
Nguyễn Yến Linh tập trung trong bàn luận công việc trong phòng họp, điện thoại nhét trong túi quần rung lên nàng không thể lôi ra xem đành nhịn xuống chờ hết giờ đã đến trưa mới có thể bỏ ra xem.
Là tin nhắn từ Đỗ Anh Thư gửi qua:" Sáng mày đi trước sao không bảo một tiếng?".
Chỉ có một tin như vậy? Trách nàng sao? Nàng thật muốn lại một câu liên quan đến mày, nhưng rồi lại ném máy sang một bên không thèm trả lời.
Đúng là một phần có lỗi của nàng, vốn dĩ đã nhờ cô đưa đón mỗi ngày giờ lại thay đổi chẳng nói câu gì hỏi mang ý trách cũng là lẽ thường tình.
Đỗ Anh Thư ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp xong quay trở về làm vẫn chưa nhận được bất cứ phản hồi nào từ nàng, cô do dự có nên nhắn tiếp hỏi thăm. Sự chần chừ đang cản trở cô, cô từ bỏ có lẽ nàng đang bận đi, dù cho là vậy cô vẫn muốn cùng nàng nói chuyện một chút.
“Ê, Thư. Chỉnh sửa video xong chưa?”.
Cô giật mình quay người lại:" Sắp rồi chị ạ, chỉ là cái phần đưa thêm hình ảnh vào thôi, chỉnh sửa âm thanh cho bớt rè là có thể đăng."
Nguyễn Phùng Ly gật đầu, cô vẫn luôn ngồi thất thần ở tầng một khu căn tin không có dấu hiệu muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút. Nàng không biết là cô gặp vấn đề gì nhưng chủ động mở lời.
“Đang gặp chuyện gì buồn à?”.
“À, dạ. Cũng không hẳn chị ạ.”
Đỗ Anh Thư giật mình, cô ngượng ngùng gãi đầu đối phương mở lời hỏi thăm như vậy chứng tỏ trạng thái của cô lúc này đang rất tệ.
Cô bất giác tay lên xoa đôi mắt thâm quầng, lén lút thở dài:" Một số chuyện cá nhân thôi."
“Cần tâm sự gì không? Chị với mày quen nhau lâu vậy rồi hiếm khi mới thấy mày kiểu suy như thất tình vậy.”
Nguyễn Phùng Ly ngồi xuống cạnh cô, khuôn mặt tròn trịa vài nét giống Trần Ngọc Anh giống bạn cô.
“Thì cũng đúng mà chị.”
Cô cười gượng gạo, hai tay miết vào nhau xoa xoa, nàng vỗ bả vai cô:" Thất tình thật á? Tưởng mày không suy như trước hay nói cơ mà. Không phải trước hay nhắc đi nhắc lại là lí trí đặt đầu, con tim đặt sau cơ mà."
“Chị, lý thuyết nó khác. Áp dụng thực hành nó khác.”
Đỗ Anh Thư lòng xót xa, không buông bỏ được mới là vấn đề. Ban trưa hầu hết mọi người sẽ đi nghỉ ngơi chiều tiếp tục làm việc hoặc không thì tiếp tục vào làm luôn.
Cô ngồi tầng một ánh mắt hướng ra ngoài nắng đầu óc trống rỗng. Suy tư một vài điều về nàng.
“Ăn đi, được rồi đấy.”
“Mày qua đây mẹ có bảo gì không?”.
“Không, mẹ chả bảo gì. Bảo mỗi đi cẩn thận về sớm, không về thì gọi mẹ một tiếng mẹ còn biết đường khóa cổng.”
Cô mở laptop vào youtube tìm chương trình hài để xem, Đỗ Mai Anh bên cạnh ngồi ăn cùng, cả hai im lặng xem rồi lại cười phá lên, dù có đau đầu nhưng lúc này vẫn thoải mái cười được.
Đỗ Mai Anh:" Cuối tuần bố về đấy."
“Thì làm sao?”.
“Chị không về nhà à?”.
“Không, hôm nào rảnh tao về quê ngoại cái. Có về không?”.
“Có, nào chị đi thì gọi em. Có rủ mẹ không?”
“Mẹ đi với bố, rủ thừa.”
Cô biết chị mình có thành kiến với bố ngay cả cô cũng vậy, có lẽ sự việc từ nhỏ đã khiến chị cô mãi không thể quên được, vết thương trong lòng khó mà lành lại.
“Đến cả cái Mai Anh nó còn nhỏ kia, nó còn ý thức được tại sao nó ghét bố! Chẳng ai ghét ai không lý do cả.”
Giọng nói từ năm ấy vẫn cứ văng vẳng trong đầu cô khi mà chị mình từng nói chuyện với bác. Đến bây giờ cô có lẽ cũng bỏ qua cho bố vài phần nhưng Đỗ Anh Thư chắc là không. Vết thương tâm hồn đã thành một hố đen sâu hoắm rạn nứt không cách nào lấp đầy.
Đỗ Anh Thư sáng ra dậy sớm ăn sáng qua loa liền phi qua nhà nàng mang kèm túi váy của nàng trả.
“Cái Linh đi rồi ấy ạ?”.
“Ừ, nó không bảo cháu à?”.
“Dạ không, cháu có thấy gì đâu.”
“Cái con bé này…”
Cô ngạc nhiên, Nguyễn Yến Linh cứ vậy mà đi làm trước không báo với cô một tiếng, mẹ nàng trách cứ nàng, cô cũng chỉ hòa giải liền rời đi, đường ban sáng không có nhiều xe, bầu không khí trong lành, ánh nắng ấm áp chan hòa cùng sương sớm mát lạnh, cô khoác thêm chiếc áo gió lái xe chậm trên đường.
Việc hôm qua mang về nhà căn bản chưa có động tới, cô lại vác lên công ty làm tiếp, đầu óc cô rối bời, trước bàn phìm trên màn hình cô không có ấn xuống vội, tâm nặng lòng mang.
Cuối cùng vẫn chỉ hỏi một câu nhẹ nhàng gửi qua.
“Sáng nay mày đi trước sao không bảo một tiếng?”.
Cô dừng lại nhìn ảnh nàng chấm xanh thật lâu vẫn chẳng có động tĩnh, điện thoại buông xuống úp mặt bàn mọi người đều đang tập trung làm việc, cô cũng nên hoàn thành công việc của mình không thể lôi mãi việc tư làm mất thời gian.
Nguyễn Yến Linh tập trung trong bàn luận công việc trong phòng họp, điện thoại nhét trong túi quần rung lên nàng không thể lôi ra xem đành nhịn xuống chờ hết giờ đã đến trưa mới có thể bỏ ra xem.
Là tin nhắn từ Đỗ Anh Thư gửi qua:" Sáng mày đi trước sao không bảo một tiếng?".
Chỉ có một tin như vậy? Trách nàng sao? Nàng thật muốn lại một câu liên quan đến mày, nhưng rồi lại ném máy sang một bên không thèm trả lời.
Đúng là một phần có lỗi của nàng, vốn dĩ đã nhờ cô đưa đón mỗi ngày giờ lại thay đổi chẳng nói câu gì hỏi mang ý trách cũng là lẽ thường tình.
Đỗ Anh Thư ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp xong quay trở về làm vẫn chưa nhận được bất cứ phản hồi nào từ nàng, cô do dự có nên nhắn tiếp hỏi thăm. Sự chần chừ đang cản trở cô, cô từ bỏ có lẽ nàng đang bận đi, dù cho là vậy cô vẫn muốn cùng nàng nói chuyện một chút.
“Ê, Thư. Chỉnh sửa video xong chưa?”.
Cô giật mình quay người lại:" Sắp rồi chị ạ, chỉ là cái phần đưa thêm hình ảnh vào thôi, chỉnh sửa âm thanh cho bớt rè là có thể đăng."
Nguyễn Phùng Ly gật đầu, cô vẫn luôn ngồi thất thần ở tầng một khu căn tin không có dấu hiệu muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút. Nàng không biết là cô gặp vấn đề gì nhưng chủ động mở lời.
“Đang gặp chuyện gì buồn à?”.
“À, dạ. Cũng không hẳn chị ạ.”
Đỗ Anh Thư giật mình, cô ngượng ngùng gãi đầu đối phương mở lời hỏi thăm như vậy chứng tỏ trạng thái của cô lúc này đang rất tệ.
Cô bất giác tay lên xoa đôi mắt thâm quầng, lén lút thở dài:" Một số chuyện cá nhân thôi."
“Cần tâm sự gì không? Chị với mày quen nhau lâu vậy rồi hiếm khi mới thấy mày kiểu suy như thất tình vậy.”
Nguyễn Phùng Ly ngồi xuống cạnh cô, khuôn mặt tròn trịa vài nét giống Trần Ngọc Anh giống bạn cô.
“Thì cũng đúng mà chị.”
Cô cười gượng gạo, hai tay miết vào nhau xoa xoa, nàng vỗ bả vai cô:" Thất tình thật á? Tưởng mày không suy như trước hay nói cơ mà. Không phải trước hay nhắc đi nhắc lại là lí trí đặt đầu, con tim đặt sau cơ mà."
“Chị, lý thuyết nó khác. Áp dụng thực hành nó khác.”
Đỗ Anh Thư lòng xót xa, không buông bỏ được mới là vấn đề. Ban trưa hầu hết mọi người sẽ đi nghỉ ngơi chiều tiếp tục làm việc hoặc không thì tiếp tục vào làm luôn.
Cô ngồi tầng một ánh mắt hướng ra ngoài nắng đầu óc trống rỗng. Suy tư một vài điều về nàng.