Chương 61
Nguyễn Yến Linh hiểu ngay cu cậu đang chột dạ, Đỗ Anh Thư tỏ ra thấu hiểu cho em nàng.
Nhân lúc mẹ nàng đang tập trung xem, Nguyễn Tiến Long tiếc nuối đĩa thịt rán bột thơm ngon cố ăn một miếng nữa liền đứng dậy, Đỗ Anh Thư như thấy vị cứu tinh hai mắt cô sáng lên định đứng dậy theo cậu rời bàn ăn thì phát hiện từ bao giờ trên chân mình đã thêm một cặp đùi gác lên.
Cô cẩn thận đẩy cặp giò của nàng xuống, Nguyễn Yến Linh đưa cặp mắt khó hiểu sang cô. Nàng còn nửa bát cơm nữa, cô ăn gì mà nhanh vậy? Nàng mải xem tivi quá nên không để ý, bát cô đã khô luôn rồi.
" Long!."
Nguyễn Tiến Long giật mình, cậu ngoái đầu về sau nhìn người mẹ hiền hịu của mình.
" Dạ." Cậu cố gắng đứng thẳng người không lộ ra vẻ hoảng sợ.
" Ngồi đây mà xem con người nhà ta không được như mình mà ngoan ngoãn, học giỏi, tự giác làm việc nhà mà không nhắc kìa. Mày xem mày chỉ việc học hành thôi mà cũng không ra hồn, suốt ngày chỉ có ăn với ngủ lại điện tử. Bố về tao bảo bố thu ngay điện thoại của mày lại."
" Ơ kìa mẹ, con vẫn học bình thường mà."
" Bình thường mà suốt ngày 6 với 7. Đi họp phụ huynh cho mày, tao không biết rúc đi đâu. Thằng Hưng chơi với mày điểm toán của nó 7,2 đấy."
" Con chỉ kém nó có 0,1 điểm thôi mà mẹ cũng tính."
" Mày không xem lại bản thân mình còn bảo tao tính toán à. Mày xem năm lớp 7 nó học kém như nào giờ điểm toán nó hơn mày, xếp hạng cũng cao hơn mấy bậc. Chơi cùng nó mà không biết học theo nó à, nó rủ đi học thêm cũng không đi bảo ở nhà tự học mà điểm thấp tẹt."
Đỗ Anh Thư sững sờ, cô nhìn thấy bản thân mình của chục năm trước. Nguyễn Tiến Long nín lặng, cậu mím môi tay siết chặt lại mặt cúi gằm mà chẳng dám ngẩng lên nhìn mẹ mình. Đỗ Anh Thư bỗng dưng nảy sinh cảm giác đồng cảm, thấu hiểu, cô cười khổ một tiếng.
Nguyễn Yến Linh chọn cách im lặng, không phải là nàng không muốn bênh em mình nhưng những lúc này nói lại mẹ nàng chỉ thêm rách việc, chuyện bé xé ra to. Nàng đã quá hiểu tính cách mẹ mình, nàng thở dài đánh mắt sang cô.
Tối đến có gì hai chị em lại tâm sự, thằng em tuổi cũng không còn nhỏ vẫn là để mẹ giáo dục rồi nhắc nhở vài câu. Lúc này tuổi của nó là tuổi chứng minh bản thân, ương bướng, ngang ngược nhất có nói gì nữa cu cậu cũng chẳng thèm nghe.
" Cô ơi, cháu có ý kiến được không ạ?". Đỗ Anh Thư phá hỏng bấu không khí căng thẳng, ngột ngạt áp bức. Nguyễn Yến Linh trợn mắt ngạc nhiên, cô lại định làm gì?
Cô nở nụ cười thân thiện, tự nhiên hòa hoãn tâm tình mẹ nàng vài phần, Nguyễn Tiến Long ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía cô.
" Cháu nói đi."
" Thực ra là cháu không có ý muốn xen vào chuyện cô nhắc nhở em Long. Thì cháu chỉ là thôi cô nhé, cô đừng hiểu nhầm ý cháu…"
" Ok, cô biết mà cháu cứ nói đi."
Đỗ Anh Thư thở phào nhẹ nhõm:" Thì cái tuổi của em Long là tuổi nổi loạn, trẻ em hay ở giai đoạn này sẽ rất nhạy cảm với mọi lời nói nhất là của bậc cha mẹ. Thì học tập cũng rất quan trọng nhưng điểm số cũng chỉ là trên trường chứ không thể đánh giá hết năng lực của một con người. Mỗi người có một điểm mạnh khác nhau cháu thấy cô đừng so sánh em với bạn của em ý. Nó giống mình so sánh phụ huynh với phụ huynh, người để con mình thoải mái, định hướng cho con và luôn cổ vũ động viên con với người hay trách móc, kêu ca và gò bó, ép con đi theo khuôn khổ mà mình đã bày ra sẵn. Cô thấy nó khác một trời một vực đứa trẻ có phụ huynh số hai sẽ luôn hâm mộ đứa trẻ có phụ huynh số một đấy. Từ đấy nó sẽ càng phân cách nó với cha mẹ và có cái niềm ác cảm khiến cả hai không thể chung một lời nói và dần nó sẽ ghét chính cha mẹ mình. Đó là sự việc không ai muốn, cô muốn nhắc nhở em Long cũng đừng dùng lời nặng hay so sánh, mình có gì dành thời gian cho em tâm sự cả hai sẽ hiểu nhau hơn. Học hành không khó, cái khó là ở phụ huynh."
Nguyễn Tiến Long cùng Nguyễn Yến Linh trơ mắt ra kinh ngạc mà nghe cô nói, mẹ nàng khựng lại trở nên trầm ngâm hơn. Cu cậu giơ một ngón like về phía cô, Đỗ Anh Thư cười khẽ, cô chỉ mong mẹ nàng có thể hiểu. Tivi vẫn bật vậy nhưng lại chẳng ai xem.
Lần đầu nàng thấy cô nói nhiều như vậy, ban nãy ánh mắt của cô như nhìn người cùng hoàn cảnh vậy.
Nàng muốn hỏi rõ cô một câu, cô trước đây từng vậy sao?.
Nguyễn Tiến Long từ trên tầng chạy một mạch xuống, bên ngoài đường ánh đèn hiu hắt bởi nhà ngoại nàng trong ngõ nhỏ, dù sao trong ngõ cũng chẳng ai thèm ngó. Cu cậu giấu giấu diếm diếm chạy lướt qua mẹ đang xem tivi.
Đỗ Anh Thư dắt xe ra trong cái nhìn tiếc nuối của Nguyễn Yến Linh, nàng vắt chéo hai tay ra đằng sau mà bĩu môi, giận hờn vì cô về sớm giờ mới có tám rưỡi tối.
" Chị Thư!."
Nhân lúc mẹ nàng đang tập trung xem, Nguyễn Tiến Long tiếc nuối đĩa thịt rán bột thơm ngon cố ăn một miếng nữa liền đứng dậy, Đỗ Anh Thư như thấy vị cứu tinh hai mắt cô sáng lên định đứng dậy theo cậu rời bàn ăn thì phát hiện từ bao giờ trên chân mình đã thêm một cặp đùi gác lên.
Cô cẩn thận đẩy cặp giò của nàng xuống, Nguyễn Yến Linh đưa cặp mắt khó hiểu sang cô. Nàng còn nửa bát cơm nữa, cô ăn gì mà nhanh vậy? Nàng mải xem tivi quá nên không để ý, bát cô đã khô luôn rồi.
" Long!."
Nguyễn Tiến Long giật mình, cậu ngoái đầu về sau nhìn người mẹ hiền hịu của mình.
" Dạ." Cậu cố gắng đứng thẳng người không lộ ra vẻ hoảng sợ.
" Ngồi đây mà xem con người nhà ta không được như mình mà ngoan ngoãn, học giỏi, tự giác làm việc nhà mà không nhắc kìa. Mày xem mày chỉ việc học hành thôi mà cũng không ra hồn, suốt ngày chỉ có ăn với ngủ lại điện tử. Bố về tao bảo bố thu ngay điện thoại của mày lại."
" Ơ kìa mẹ, con vẫn học bình thường mà."
" Bình thường mà suốt ngày 6 với 7. Đi họp phụ huynh cho mày, tao không biết rúc đi đâu. Thằng Hưng chơi với mày điểm toán của nó 7,2 đấy."
" Con chỉ kém nó có 0,1 điểm thôi mà mẹ cũng tính."
" Mày không xem lại bản thân mình còn bảo tao tính toán à. Mày xem năm lớp 7 nó học kém như nào giờ điểm toán nó hơn mày, xếp hạng cũng cao hơn mấy bậc. Chơi cùng nó mà không biết học theo nó à, nó rủ đi học thêm cũng không đi bảo ở nhà tự học mà điểm thấp tẹt."
Đỗ Anh Thư sững sờ, cô nhìn thấy bản thân mình của chục năm trước. Nguyễn Tiến Long nín lặng, cậu mím môi tay siết chặt lại mặt cúi gằm mà chẳng dám ngẩng lên nhìn mẹ mình. Đỗ Anh Thư bỗng dưng nảy sinh cảm giác đồng cảm, thấu hiểu, cô cười khổ một tiếng.
Nguyễn Yến Linh chọn cách im lặng, không phải là nàng không muốn bênh em mình nhưng những lúc này nói lại mẹ nàng chỉ thêm rách việc, chuyện bé xé ra to. Nàng đã quá hiểu tính cách mẹ mình, nàng thở dài đánh mắt sang cô.
Tối đến có gì hai chị em lại tâm sự, thằng em tuổi cũng không còn nhỏ vẫn là để mẹ giáo dục rồi nhắc nhở vài câu. Lúc này tuổi của nó là tuổi chứng minh bản thân, ương bướng, ngang ngược nhất có nói gì nữa cu cậu cũng chẳng thèm nghe.
" Cô ơi, cháu có ý kiến được không ạ?". Đỗ Anh Thư phá hỏng bấu không khí căng thẳng, ngột ngạt áp bức. Nguyễn Yến Linh trợn mắt ngạc nhiên, cô lại định làm gì?
Cô nở nụ cười thân thiện, tự nhiên hòa hoãn tâm tình mẹ nàng vài phần, Nguyễn Tiến Long ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía cô.
" Cháu nói đi."
" Thực ra là cháu không có ý muốn xen vào chuyện cô nhắc nhở em Long. Thì cháu chỉ là thôi cô nhé, cô đừng hiểu nhầm ý cháu…"
" Ok, cô biết mà cháu cứ nói đi."
Đỗ Anh Thư thở phào nhẹ nhõm:" Thì cái tuổi của em Long là tuổi nổi loạn, trẻ em hay ở giai đoạn này sẽ rất nhạy cảm với mọi lời nói nhất là của bậc cha mẹ. Thì học tập cũng rất quan trọng nhưng điểm số cũng chỉ là trên trường chứ không thể đánh giá hết năng lực của một con người. Mỗi người có một điểm mạnh khác nhau cháu thấy cô đừng so sánh em với bạn của em ý. Nó giống mình so sánh phụ huynh với phụ huynh, người để con mình thoải mái, định hướng cho con và luôn cổ vũ động viên con với người hay trách móc, kêu ca và gò bó, ép con đi theo khuôn khổ mà mình đã bày ra sẵn. Cô thấy nó khác một trời một vực đứa trẻ có phụ huynh số hai sẽ luôn hâm mộ đứa trẻ có phụ huynh số một đấy. Từ đấy nó sẽ càng phân cách nó với cha mẹ và có cái niềm ác cảm khiến cả hai không thể chung một lời nói và dần nó sẽ ghét chính cha mẹ mình. Đó là sự việc không ai muốn, cô muốn nhắc nhở em Long cũng đừng dùng lời nặng hay so sánh, mình có gì dành thời gian cho em tâm sự cả hai sẽ hiểu nhau hơn. Học hành không khó, cái khó là ở phụ huynh."
Nguyễn Tiến Long cùng Nguyễn Yến Linh trơ mắt ra kinh ngạc mà nghe cô nói, mẹ nàng khựng lại trở nên trầm ngâm hơn. Cu cậu giơ một ngón like về phía cô, Đỗ Anh Thư cười khẽ, cô chỉ mong mẹ nàng có thể hiểu. Tivi vẫn bật vậy nhưng lại chẳng ai xem.
Lần đầu nàng thấy cô nói nhiều như vậy, ban nãy ánh mắt của cô như nhìn người cùng hoàn cảnh vậy.
Nàng muốn hỏi rõ cô một câu, cô trước đây từng vậy sao?.
Nguyễn Tiến Long từ trên tầng chạy một mạch xuống, bên ngoài đường ánh đèn hiu hắt bởi nhà ngoại nàng trong ngõ nhỏ, dù sao trong ngõ cũng chẳng ai thèm ngó. Cu cậu giấu giấu diếm diếm chạy lướt qua mẹ đang xem tivi.
Đỗ Anh Thư dắt xe ra trong cái nhìn tiếc nuối của Nguyễn Yến Linh, nàng vắt chéo hai tay ra đằng sau mà bĩu môi, giận hờn vì cô về sớm giờ mới có tám rưỡi tối.
" Chị Thư!."