Chương 10
Mười phút sau, Ngu Trạch đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn sách tinh đứng trên chiếc ghế nhỏ chưa giặt xong quần lót của cô.
Cục thịt nhỏ tóc vàng mặt đầy tủi thân, một bên dùng tay nhỏ béo múp míp uể oải vò vò rồng phun lửa sau khi ướt nhẹp càng thêm sống động, một bên thỉnh thoảng dùng nước mắt dưng dưng trong hốc mắt rơi xuống tăng thêm nước cho đồ lót.
Ngu Trạch nhìn cô, bỗng nhiên có cảm giác áy náy khi làm tội ác tày trời.
... Anh chỉ là yêu cầu sách tinh nhìn năm tuổi trên thực tế không biết mấy trăm tuổi giặt quần lót của mình mà thôi, cô bày ra dáng vẻ chịu nhục lớn là sao?
Không biết rõ tình hình nhìn thấy còn tưởng rằng cô bị ép giặt chính là quần lót của anh.
"Cô như vậy là muốn giặt đến sáng ngày mai sao?" Ngu Trạch bất đắc dĩ mở miệng.
"Tôi đau tay." Sách tinh nói mang theo tiếng nức nở, một giọt lệ lại rơi trên rồng phun lửa.
... Lúc này, Ngu Trạch cảm thấy quần càng giặt càng bẩn.
Biết đây là âm mưu quỷ kế của cô, anh lạnh giọng nói: "Giặt quen liền hết đau."
Lại qua thêm vài phút đồng hồ, động tác của sách tinh càng ngày càng chậm, cô không chỉ có khóc, còn bắt đầu ho.
Ngu Trạch không muốn chiều thói hư tật xấu của cô, vốn định làm như không thấy, không nghĩ tới lúc đảo mắt qua trên tay cô, một vệt đỏ rực đập vào mắt của anh.
"Cô bị sao thế?" Anh kéo tay cô, để lộ lòng bàn tay ra.
Ngu Trạch nhìn thấy một mảnh màu đỏ mà phát hoảng, tay sách tinh không chỉ đỏ lên, thậm chí đã sưng phồng lên.
"Tôi đã nói tay tôi đau rồi --" sách tinh oa một tiếng khóc lên.
"Cô không nói sớm!" Ngu Trạch nhíu mày, không ngờ tới cô thật sự đáng thương, không phải giả bộ.
"Tôi đã nói rất nhiều lần!" Sách tinh giơ chân ngắn lên, khóc đá anh một cái.
Ngu Trạch không tránh, chờ sau khi cô đá xong, anh dùng khăn lông khô nhẹ nhàng lau vệt nước trên tay cô, ôm cô ra ngoài.
Anh không chú ý tới, Đường Na ôm cổ của anh nở nụ cười đạt được gian kế.
Thân là huyết tinh ma nữ vĩ đại, làm sao có thể đi giặt quần áo của mình chứ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Từ nay về sau, đừng nói giặt quần áo, dù là để cô rửa bát, bò sát nhỏ ngu xuẩn cũng sẽ cân nhắc hậu quả một chút.
Sau khi Đường Na được ôm về gian phòng ngủ duy nhất trong nhà, cô phát hiện trong khoảng thời gian cô đi tắm, Ngu Trạch đã thay chăn màn dày hơn cho cô, cô giẫm mạnh lên chăn lông trải rộng mềm mại, không nhịn được bật nhảy trên giường.
"Đừng lộn xộn, để tôi nhìn tay cô." Ngu Trạch kéo tay cô, nhíu mày quan sát: "..."
Khi Đường Na hoài nghi anh muốn nhìn ra một đoá hoa bên trên, cuối cùng anh buông tay cô ra, ngược lại nói: "Đi bệnh viện đi."
Cái gì?
Không!
Cô không muốn đi!
Cô còn nhớ những người khoác áo trắng trong trí nhớ của Ngu Trạch, bọn họ sẽ dùng kim tiêm nhỏ đâm cô, còn truyền chất lỏng kì quái vào cơ thể cô--
Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi bệnh viện!
"Tôi không đi bệnh viện, sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần không giặt quần áo, tôi thấy ngày mai tôi có thể khỏe lại ngay!" Đường Na vội nói.
Ngu Trạch vừa muốn mở miệng, Đường Na đã chui vào ổ chăn, từ trong chăn bông lộ ra đôi mắt màu tím nhạt long lanh, cảnh giác nhìn anh.
"Tôi tốt hơn nhiều rồi, nhưng nếu như tôi lại chạm phải nước bong bóng, nhất định sẽ ho ra máu -- "
Ngu Trạch nhìn cô một lúc, im lặng, quay người đi ra ngoài.
Đường Na chờ anh đi ra, lập tức vén chăn lên, vui vẻ nhảy lên, nhảy tới nhảy lui trên giường co dãn cực tốt.
Vui quá hóa buồn, đoán sai tính đàn hồi làm đầu cô đập phải trần nhà.
"Hu -- "
Nghe trong phòng ngủ truyền ra tiếng "đông" và âm thanh nức nở, Ngu Trạch đã đoán được chuyện gì xảy ra, anh bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục đi tới phòng tắm.
Vớt quần lót rồng phun lửa của sách tinh ra giặt lại một lần, Ngu Trạch kẹp đồ lót trên cọc phơi quần áo.
Rồng phun lửa màu đỏ khí thế hung hăng đối mặt với anh, giống dáng vẻ sách tinh trừng hai mắt đùa nghịch ngang tàng.
... Anh đến cùng triệu hồi là sách tinh hay là tiểu tổ tông?
Gián tiếp mất đi tự do thân thể, mất đi cửa, sau đó lại mất máy giặt, Ngu Trạch lại mất đi giường của mình.
Ngu Trạch nằm trên ghế sa lon yên lặng nhìn trần nhà, cầu nguyện đừng mất đi đồ gì mới.
Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi.
Trước đó Ngu Trạch biết được đạo lý này, sau khi Đường Na đến, tiền tiết kiệm theo đó giảm không phanh, anh càng hiểu sâu hơn triết lí nhân sinh này.
Đường Na đã vượt ra khỏi phạm vi dễ vỡ, phải gọi là ốm yếu.
Thân thể của cô giống như trang giấy bị giày vò trăm ngàn lần, chỉ còn lại có một lớp mỏng manh có thể trông thấy cả độ dày của đường vân, chỉ cần có ngoại lực tác động, tờ giấy này sẽ bị đâm thủng dễ dàng.
Vì để cô có thể sống sót, Ngu Trạch không chỉ bởi vì tiêu chuẩn chất lượng cuộc sống cao của cô mà hao tổn số tiền lớn, còn vì cô quấy rầy đòi mua một đống đồ theo anh nghĩ là không có tác dụng gì về.
Sau khi mua túi len lông cừu làm gấu bông và một đống đồ linh tinh, tiền tiết kiệm của Ngu Trạch vốn còn có thể kiên trì một thời gian, sau khi Đường Na đến một tuần thì hết sạch trước thời hạn.
Ngu Trạch nhìn số dư ngân hàng ít ỏi của mình, suy nghĩ làm sao kiếm tiền trả phí thuê nhà tháng sau.
Đã từng là đại minh tinh, hiện tại là con chuột trong rãnh nước bẩn, cho dù Ngu Trạch có can đảm tìm việc lao động tạm thời, ông chủ cũng chưa chắc dám thuê anh.
Vay tiền?
Trong cuộc đời Ngu Trạch chưa từng có từ này, anh tình nguyện chết đói, cũng sẽ không cúi đầu trước người nhà. Còn bạn bè -- sau việc tàng trữ ma túy bị phát tán, bạn bè của anh không còn một mống.
Nếu không... Bán mấy đôi giày?
Được rồi, đầu có thể đứt, giày không thể bán.
Khi anh đang do dự có nên tiếp nhận quảng cáo hay không, Đường Na hứng thú bừng bừng ôm một thùng lớn gấu bông tới tìm anh: "Chúng ta đi Hoành Điếm!"
Ngu Trạch để điện thoại di động xuống, ánh mắt không khỏi rơi xuống thùng gấu bông cô ôm, rồng có cánh phun lửa, sinh vật tròn vo màu xám, cành hoa chưa nở -- mấy sinh vật nhỏ kỳ quái màu macaron sinh động như thật, vừa tinh xảo lại đáng yêu.
Khi Ngu Trạch đang nghi ngờ vì sao sách tinh am hiểu làm gấu bông như thế, trong lòng của anh còn có một nghi vấn lớn hơn:
"... Cô biết Hoành Điếm?"
"Tôi đương nhiên là từ trí... Trong TV nhìn thấy!" Sách tinh bịa đặt qua loa, kiêu ngạo mà ưỡn ngực: "Vì thực hiện nguyện vọng của anh, tôi đang cố gắng học tập!"
Nhìn cũng đã nhìn, Ngu Trạch lại không thể làm cô quên đi, lười đi so đo việc này, ngược lại anh hỏi: "Đi Hoành Điếm làm gì?"
"Anh đừng để ý chuyện này, huyết tinh ma nữ không có chuyện gì không làm được!" Cô tự tin nói.
Ngốc ở đây công việc cũng không chạy tới, Ngu Trạch không do dự quá lâu liền quyết định đi tới Hoành Điếm.
Ba tiếng trước khi khởi hành, Ngu Trạch đã thu thập hành lý. Với mục đích ra ngoài kiếm tiền, anh sớm đem hành lý gửi chuyển phát nhanh, tới chỗ nhà trọ cho thuê ngắn hạn gần Hoành Điếm.
Sáng ngày xuất phát, Ngu Trạch phát hiện trong tủ lạnh đã hết sữa bò, vì không để cho sách tinh còn chưa rời giường cai sữa, anh xỏ giày ra ngoài, tới siêu thị gần đó mua một hộp sữa bò.
Trên đường về nhà, anh dừng chân trước sạp trái cây ven đường một lúc, nhớ tới trước đó nhìn thấy tin tức hoa quả có lợi cho nâng cao sức miễn dịch của bản thân trên internet.
... Hiện tại anh đang bận tâm cái gì? Thân thể của sách tinh như thế nào có liên quan gì với anh?
Dù sao yêu tinh cũng không thể chết vì nóng trong và dị ứng.
Ngu Trạch nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Khi Đường Na tỉnh lại trên giường lớn, mặt trời ấm áp đã chiếu đến trên chăn của anh.
Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, giường rất mềm, chăn rất ấm, trong chăn có mùi thơm mát lạnh, Đường Na hài lòng lăn một vòng trên giường, trở mình ngồi dậy.
Cô đi dép con vịt màu vàng, sinh lực mười phần chạy ra bên ngoài.
Cục thịt nhỏ tóc vàng mặt đầy tủi thân, một bên dùng tay nhỏ béo múp míp uể oải vò vò rồng phun lửa sau khi ướt nhẹp càng thêm sống động, một bên thỉnh thoảng dùng nước mắt dưng dưng trong hốc mắt rơi xuống tăng thêm nước cho đồ lót.
Ngu Trạch nhìn cô, bỗng nhiên có cảm giác áy náy khi làm tội ác tày trời.
... Anh chỉ là yêu cầu sách tinh nhìn năm tuổi trên thực tế không biết mấy trăm tuổi giặt quần lót của mình mà thôi, cô bày ra dáng vẻ chịu nhục lớn là sao?
Không biết rõ tình hình nhìn thấy còn tưởng rằng cô bị ép giặt chính là quần lót của anh.
"Cô như vậy là muốn giặt đến sáng ngày mai sao?" Ngu Trạch bất đắc dĩ mở miệng.
"Tôi đau tay." Sách tinh nói mang theo tiếng nức nở, một giọt lệ lại rơi trên rồng phun lửa.
... Lúc này, Ngu Trạch cảm thấy quần càng giặt càng bẩn.
Biết đây là âm mưu quỷ kế của cô, anh lạnh giọng nói: "Giặt quen liền hết đau."
Lại qua thêm vài phút đồng hồ, động tác của sách tinh càng ngày càng chậm, cô không chỉ có khóc, còn bắt đầu ho.
Ngu Trạch không muốn chiều thói hư tật xấu của cô, vốn định làm như không thấy, không nghĩ tới lúc đảo mắt qua trên tay cô, một vệt đỏ rực đập vào mắt của anh.
"Cô bị sao thế?" Anh kéo tay cô, để lộ lòng bàn tay ra.
Ngu Trạch nhìn thấy một mảnh màu đỏ mà phát hoảng, tay sách tinh không chỉ đỏ lên, thậm chí đã sưng phồng lên.
"Tôi đã nói tay tôi đau rồi --" sách tinh oa một tiếng khóc lên.
"Cô không nói sớm!" Ngu Trạch nhíu mày, không ngờ tới cô thật sự đáng thương, không phải giả bộ.
"Tôi đã nói rất nhiều lần!" Sách tinh giơ chân ngắn lên, khóc đá anh một cái.
Ngu Trạch không tránh, chờ sau khi cô đá xong, anh dùng khăn lông khô nhẹ nhàng lau vệt nước trên tay cô, ôm cô ra ngoài.
Anh không chú ý tới, Đường Na ôm cổ của anh nở nụ cười đạt được gian kế.
Thân là huyết tinh ma nữ vĩ đại, làm sao có thể đi giặt quần áo của mình chứ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Từ nay về sau, đừng nói giặt quần áo, dù là để cô rửa bát, bò sát nhỏ ngu xuẩn cũng sẽ cân nhắc hậu quả một chút.
Sau khi Đường Na được ôm về gian phòng ngủ duy nhất trong nhà, cô phát hiện trong khoảng thời gian cô đi tắm, Ngu Trạch đã thay chăn màn dày hơn cho cô, cô giẫm mạnh lên chăn lông trải rộng mềm mại, không nhịn được bật nhảy trên giường.
"Đừng lộn xộn, để tôi nhìn tay cô." Ngu Trạch kéo tay cô, nhíu mày quan sát: "..."
Khi Đường Na hoài nghi anh muốn nhìn ra một đoá hoa bên trên, cuối cùng anh buông tay cô ra, ngược lại nói: "Đi bệnh viện đi."
Cái gì?
Không!
Cô không muốn đi!
Cô còn nhớ những người khoác áo trắng trong trí nhớ của Ngu Trạch, bọn họ sẽ dùng kim tiêm nhỏ đâm cô, còn truyền chất lỏng kì quái vào cơ thể cô--
Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đi bệnh viện!
"Tôi không đi bệnh viện, sau khi ra khỏi phòng tắm, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần không giặt quần áo, tôi thấy ngày mai tôi có thể khỏe lại ngay!" Đường Na vội nói.
Ngu Trạch vừa muốn mở miệng, Đường Na đã chui vào ổ chăn, từ trong chăn bông lộ ra đôi mắt màu tím nhạt long lanh, cảnh giác nhìn anh.
"Tôi tốt hơn nhiều rồi, nhưng nếu như tôi lại chạm phải nước bong bóng, nhất định sẽ ho ra máu -- "
Ngu Trạch nhìn cô một lúc, im lặng, quay người đi ra ngoài.
Đường Na chờ anh đi ra, lập tức vén chăn lên, vui vẻ nhảy lên, nhảy tới nhảy lui trên giường co dãn cực tốt.
Vui quá hóa buồn, đoán sai tính đàn hồi làm đầu cô đập phải trần nhà.
"Hu -- "
Nghe trong phòng ngủ truyền ra tiếng "đông" và âm thanh nức nở, Ngu Trạch đã đoán được chuyện gì xảy ra, anh bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục đi tới phòng tắm.
Vớt quần lót rồng phun lửa của sách tinh ra giặt lại một lần, Ngu Trạch kẹp đồ lót trên cọc phơi quần áo.
Rồng phun lửa màu đỏ khí thế hung hăng đối mặt với anh, giống dáng vẻ sách tinh trừng hai mắt đùa nghịch ngang tàng.
... Anh đến cùng triệu hồi là sách tinh hay là tiểu tổ tông?
Gián tiếp mất đi tự do thân thể, mất đi cửa, sau đó lại mất máy giặt, Ngu Trạch lại mất đi giường của mình.
Ngu Trạch nằm trên ghế sa lon yên lặng nhìn trần nhà, cầu nguyện đừng mất đi đồ gì mới.
Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi.
Trước đó Ngu Trạch biết được đạo lý này, sau khi Đường Na đến, tiền tiết kiệm theo đó giảm không phanh, anh càng hiểu sâu hơn triết lí nhân sinh này.
Đường Na đã vượt ra khỏi phạm vi dễ vỡ, phải gọi là ốm yếu.
Thân thể của cô giống như trang giấy bị giày vò trăm ngàn lần, chỉ còn lại có một lớp mỏng manh có thể trông thấy cả độ dày của đường vân, chỉ cần có ngoại lực tác động, tờ giấy này sẽ bị đâm thủng dễ dàng.
Vì để cô có thể sống sót, Ngu Trạch không chỉ bởi vì tiêu chuẩn chất lượng cuộc sống cao của cô mà hao tổn số tiền lớn, còn vì cô quấy rầy đòi mua một đống đồ theo anh nghĩ là không có tác dụng gì về.
Sau khi mua túi len lông cừu làm gấu bông và một đống đồ linh tinh, tiền tiết kiệm của Ngu Trạch vốn còn có thể kiên trì một thời gian, sau khi Đường Na đến một tuần thì hết sạch trước thời hạn.
Ngu Trạch nhìn số dư ngân hàng ít ỏi của mình, suy nghĩ làm sao kiếm tiền trả phí thuê nhà tháng sau.
Đã từng là đại minh tinh, hiện tại là con chuột trong rãnh nước bẩn, cho dù Ngu Trạch có can đảm tìm việc lao động tạm thời, ông chủ cũng chưa chắc dám thuê anh.
Vay tiền?
Trong cuộc đời Ngu Trạch chưa từng có từ này, anh tình nguyện chết đói, cũng sẽ không cúi đầu trước người nhà. Còn bạn bè -- sau việc tàng trữ ma túy bị phát tán, bạn bè của anh không còn một mống.
Nếu không... Bán mấy đôi giày?
Được rồi, đầu có thể đứt, giày không thể bán.
Khi anh đang do dự có nên tiếp nhận quảng cáo hay không, Đường Na hứng thú bừng bừng ôm một thùng lớn gấu bông tới tìm anh: "Chúng ta đi Hoành Điếm!"
Ngu Trạch để điện thoại di động xuống, ánh mắt không khỏi rơi xuống thùng gấu bông cô ôm, rồng có cánh phun lửa, sinh vật tròn vo màu xám, cành hoa chưa nở -- mấy sinh vật nhỏ kỳ quái màu macaron sinh động như thật, vừa tinh xảo lại đáng yêu.
Khi Ngu Trạch đang nghi ngờ vì sao sách tinh am hiểu làm gấu bông như thế, trong lòng của anh còn có một nghi vấn lớn hơn:
"... Cô biết Hoành Điếm?"
"Tôi đương nhiên là từ trí... Trong TV nhìn thấy!" Sách tinh bịa đặt qua loa, kiêu ngạo mà ưỡn ngực: "Vì thực hiện nguyện vọng của anh, tôi đang cố gắng học tập!"
Nhìn cũng đã nhìn, Ngu Trạch lại không thể làm cô quên đi, lười đi so đo việc này, ngược lại anh hỏi: "Đi Hoành Điếm làm gì?"
"Anh đừng để ý chuyện này, huyết tinh ma nữ không có chuyện gì không làm được!" Cô tự tin nói.
Ngốc ở đây công việc cũng không chạy tới, Ngu Trạch không do dự quá lâu liền quyết định đi tới Hoành Điếm.
Ba tiếng trước khi khởi hành, Ngu Trạch đã thu thập hành lý. Với mục đích ra ngoài kiếm tiền, anh sớm đem hành lý gửi chuyển phát nhanh, tới chỗ nhà trọ cho thuê ngắn hạn gần Hoành Điếm.
Sáng ngày xuất phát, Ngu Trạch phát hiện trong tủ lạnh đã hết sữa bò, vì không để cho sách tinh còn chưa rời giường cai sữa, anh xỏ giày ra ngoài, tới siêu thị gần đó mua một hộp sữa bò.
Trên đường về nhà, anh dừng chân trước sạp trái cây ven đường một lúc, nhớ tới trước đó nhìn thấy tin tức hoa quả có lợi cho nâng cao sức miễn dịch của bản thân trên internet.
... Hiện tại anh đang bận tâm cái gì? Thân thể của sách tinh như thế nào có liên quan gì với anh?
Dù sao yêu tinh cũng không thể chết vì nóng trong và dị ứng.
Ngu Trạch nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Khi Đường Na tỉnh lại trên giường lớn, mặt trời ấm áp đã chiếu đến trên chăn của anh.
Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, giường rất mềm, chăn rất ấm, trong chăn có mùi thơm mát lạnh, Đường Na hài lòng lăn một vòng trên giường, trở mình ngồi dậy.
Cô đi dép con vịt màu vàng, sinh lực mười phần chạy ra bên ngoài.