Chương 9
Cái tát bất ngờ này làm Đường Na giật nảy mình, cô thực sự rất khó tưởng tượng Ngu Trạch với người đàn ông trung niên trước mắt cùng chung huyết mạch.
Ngu Trạch mặc dù nhìn như lạnh lùng, nhưng thấy nước mắt và máu của cô cũng sẽ mềm lòng, còn người đàn ông trung niên lạnh như băng này, Đường Na dám khẳng định, dù cô ho ra phổi trước mặt ông, người này tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Hai người này lại là bố con ư?
"Con nên nhận thức rõ địa vị của mình, con bây giờ không có tư cách đánh giá hành vi của bố."
Người đàn ông dùng sức đánh Ngu Trạch một cái bạt tai, Ngu Trạch bị đánh đến mức mặt lệch đi, trên mặt lộ ra biểu cảm bị áp chế và lăng nhục, mà người đàn ông mặt không đổi sắc, Đường Na khó có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc biến hóa nào trên gương mặt đó.
"Trong hai mươi sáu năm nay, bố chưa từng can thiệp vào cuộc sống của con, con bây giờ như thế nào, đều vì con gieo gió gặt bão, bản thân tự đi từng bước một."
Người đàn ông nói xong, nhìn Ngu Trạch trầm mặc chốc lát.
Đường Na trong nháy mắt trầm mặc này, cuối cùng bắt được nồng đậm thất vọng trong mắt ông.
Người đàn ông mở miệng lần nữa, vừa kiên quyết vừa lạnh lẽo, không có chút hơi người nào: "Từ ẩu đả, tàng trữ ma túy, đến bây giờ còn chưa lập gia đình sinh con, Ngu Trạch -- con là sự hổ thẹn của tất cả mọi người trong nhà."
Ngu Trạch đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười lạnh, Đường Na không xác định trong mắt anh là phản xạ ánh sáng của đèn, hay là khúc xạ nước mắt.
"... Thì ra con còn có người nhà." Anh châm chọc nói.
Đêm khuya trong căn hộ, có một gian phòng đang phát ra tiếng va chạm nặng nề, liên tiếp không ngừng.
Đường Na nằm trong phòng ngủ quan sát ký ức của Ngu Trạch, tiếng động này vẫn chưa dừng.
Sau hai giờ, Đường Na đóng hình chiếu lại, tiếng đánh đập vẫn vang lên như cũ không biết mệt mỏi.
Cô từ trên giường đi xuống, mang dép lê đi tới phòng tập thể thao bên cạnh.
"Anh còn muốn đánh như vậy bao lâu? Nắm đấm của anh không mệt hả?" Đường Na hỏi.
Ngu Trạch mặc áo thun đen cũng không quay đầu lại, đánh vào bao cát vô tội không ngừng nghỉ.
Qua mấy giờ boxing điên cuồng, anh đổ mồ hôi đầm đìa, sợi tóc nâu sẫm bị mồ hôi dính bên tai, Đường Na thấy một giọt mồ hôi lớn gần bằng hạt đậu lăn xuống yết hầu anh, xuyên qua giữa xương quai xanh trắng nõn, rơi xuống áo thun đen rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Bò sát nhỏ, ma pháp sư vĩ đại đang nói chuyện với anh đó." Đường Na dùng giun nước bắn anh, anh vẫn không quay đầu lại, làm cô cảm thấy rất chán nản.
Cô ngồi trên thiết bị nằm ngửa, hai tay chống cằm, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn Ngu Trạch không ngừng đấm đá bao cát.
Con người Ngu Trạch này thật kỳ quái, dựa vào quan sát của Đường Na, loài người như anh phần lớn đều là da vàng, màu da của anh lại là một loại gần trắng như tuyết. Trắng mang ý nghĩa suy yếu, đa số màu da của ma pháp sư đều là tái nhợt, thân thể của bọn họ cực kì yếu ớt, mà trên người Ngu Trạch, cô không nhìn thấy một chút biểu tượng suy yếu nào.
Dáng người anh thon dài, mỗi một cơ bắp trên người đều có đường cong rõ ràng mà trôi chảy, khi anh dùng sức đấm bao cát, cơ bắp trên cánh tay căng cứng cùng âm thanh va chạm nặng nề, bất luận cái gì đều cho thấy anh cường tráng mạnh mẽ.
Trên người anh có cảm giác mâu thuẫn, mà chính cảm giác mâu thuẫn này làm anh có nét đẹp riêng, anh hợp với màu sắc tương phản, ví như trắng và đen, đen và đỏ.
Đường Na nhìn Ngu Trạch, không khỏi tưởng tượng trong lòng, mặt như vậy nếu như nhiễm màu máu đỏ tươi sẽ là mỹ cảnh ra sao.
Nửa giờ sau, Ngu Trạch rốt cuộc dừng lại.
Lúc anh gỡ găng tay quyền anh xuống, Đường Na tinh mắt nhìn thấy vết tơ máu bên trên xương ngón tay anh.
Giống như cô nghĩ, máu tươi và da màu trắng phối hợp lại đúng là có mỹ cảm cấm kỵ tà ác.
Ngu Trạch quay đầu, rốt cuộc nhìn về phía Đường Na: "Cô ở đây làm gì?"
Đường Na chép miệng: "Tôi lạnh."
"... Hiện tại là tháng 4, gần tháng 5." Ngu Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua: "Nhiệt độ bây giờ là 16°C."
"Tôi thật sự lạnh mà." Đường Na không phục nói: "Ma pháp sư vĩ đại đều rất mảnh mai, tôi cũng không phải những kị sĩ da dày thịt béo của giáo hội Quang Minh kia."
Ngu Trạch cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi trên mặt: "Đợi đó."
Nhìn thấy anh đi ra ngoài phòng tập thể thao, Đường Na đi theo.
"Anh muốn đi đâu?"
"Tắm rửa."
Đường Na lập tức nói: "Tôi cũng muốn tắm!"
Ngu Trạch nói: "Tôi trước."
Đường Na cảm thấy thứ tự đại diện cho uy nghiêm và địa vị, nửa bước cũng không thể nhường: "Không được, chắc chắn phải tôi trước."
"Cô chờ đi."
"Tôi không, tôi không muốn, tôi muốn trước -- "
Đường Na còn chưa nói hết câu, cửa phòng tắm đóng lại ngay trước mũi cô.
"Tôi... Tôi..." Đường Na nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt, trong mắt dần dần rưng rưng nước mắt: "Tôi hu..."
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, trước khi cô khóc lóc, Ngu Trạch đen mặt xách cô vào.
Sau khi thành công giữ gìn tôn nghiêm của huyết tinh ma nữ khỏi chạm đến đất, Đường Na tắm xong, xỏ dép lê kêu chíp chíp vui sướng đi ra, đổi lại Ngu Trạch một thân mồ hôi đã khô đi vào tắm.
Ngu Trạch vừa vào, đã nhìn thấy đồ lót hoạt hình rồng phun lửa trên bồn rửa tay và anh hai mặt nhìn nhau, kèm theo máy giặt đã cháy khét.
Ngu Trạch: "..."
Đường Na vừa mới rời phong tắm không lâu, lại bị anh xách vào.
Ngu Trạch đặt cô trước máy giặt đã cháy đen, hỏi: "Tại sao lại đốt nó?"
"Khi tôi tắm rửa nó kêu --" Đường Na ấm ức nói: "Nó làm tôi sợ, vì sao tôi không thể đốt nó?"
... Ngu Trạch nhắc nhở bản thân nhất định phải kiềm chế cơn giận của mình.
Tựa như khi chó Husky phá hư cũng không biết mình đang phá hư, sách tinh cũng không phải cố ý.
Tỉnh táo, tỉnh táo.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi nhận biết các vật dụng trong nhà, còn có --" Ngu Trạch áp xuống tức giận, mặt lạnh nói: "Cô làm máy giặt cháy hỏng, hôm nay cô phải tự giặt quần áo của mình, nếu như máy giặt không sửa được, về sau cô sẽ phải tự giặt quần áo của mình."
Sách tinh ngạc nhiên, giống như anh nói ra một yêu cầu cực kì vô lí: "Ma pháp sư xưa nay không tự mình giặt quần áo!"
Ngu Trạch nói: "Đừng nói nhảm, hiện tại giặt đi."
Sách tinh tức giận: "Vì sao!"
Ngu Trạch mặt sắt vô tình: "Không vì sao cả."
Sách tinh mặc kệ, cô muốn chạy, Ngu Trạch duỗi chân dài ra ngăn cô lại, mặt không cảm xúc nói: "Hôm nay cô không giặt quần lót của mình, ban đêm cô ngủ trong phòng tắm."
"Anh dám!" Vô số ngọn lửa nhỏ bằng ngón tay trẻ con xuất hiện từ khoảng không quanh sách tinh.
Ngu Trạch bóp diệt một đám lửa nhỏ trong đó, tròng mắt nhìn về phía sách tinh lười biếng trợn mắt phẫn nộ: "... Không tin cô liền thử một chút."
Ngu Trạch mặc dù nhìn như lạnh lùng, nhưng thấy nước mắt và máu của cô cũng sẽ mềm lòng, còn người đàn ông trung niên lạnh như băng này, Đường Na dám khẳng định, dù cô ho ra phổi trước mặt ông, người này tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
Hai người này lại là bố con ư?
"Con nên nhận thức rõ địa vị của mình, con bây giờ không có tư cách đánh giá hành vi của bố."
Người đàn ông dùng sức đánh Ngu Trạch một cái bạt tai, Ngu Trạch bị đánh đến mức mặt lệch đi, trên mặt lộ ra biểu cảm bị áp chế và lăng nhục, mà người đàn ông mặt không đổi sắc, Đường Na khó có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc biến hóa nào trên gương mặt đó.
"Trong hai mươi sáu năm nay, bố chưa từng can thiệp vào cuộc sống của con, con bây giờ như thế nào, đều vì con gieo gió gặt bão, bản thân tự đi từng bước một."
Người đàn ông nói xong, nhìn Ngu Trạch trầm mặc chốc lát.
Đường Na trong nháy mắt trầm mặc này, cuối cùng bắt được nồng đậm thất vọng trong mắt ông.
Người đàn ông mở miệng lần nữa, vừa kiên quyết vừa lạnh lẽo, không có chút hơi người nào: "Từ ẩu đả, tàng trữ ma túy, đến bây giờ còn chưa lập gia đình sinh con, Ngu Trạch -- con là sự hổ thẹn của tất cả mọi người trong nhà."
Ngu Trạch đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười lạnh, Đường Na không xác định trong mắt anh là phản xạ ánh sáng của đèn, hay là khúc xạ nước mắt.
"... Thì ra con còn có người nhà." Anh châm chọc nói.
Đêm khuya trong căn hộ, có một gian phòng đang phát ra tiếng va chạm nặng nề, liên tiếp không ngừng.
Đường Na nằm trong phòng ngủ quan sát ký ức của Ngu Trạch, tiếng động này vẫn chưa dừng.
Sau hai giờ, Đường Na đóng hình chiếu lại, tiếng đánh đập vẫn vang lên như cũ không biết mệt mỏi.
Cô từ trên giường đi xuống, mang dép lê đi tới phòng tập thể thao bên cạnh.
"Anh còn muốn đánh như vậy bao lâu? Nắm đấm của anh không mệt hả?" Đường Na hỏi.
Ngu Trạch mặc áo thun đen cũng không quay đầu lại, đánh vào bao cát vô tội không ngừng nghỉ.
Qua mấy giờ boxing điên cuồng, anh đổ mồ hôi đầm đìa, sợi tóc nâu sẫm bị mồ hôi dính bên tai, Đường Na thấy một giọt mồ hôi lớn gần bằng hạt đậu lăn xuống yết hầu anh, xuyên qua giữa xương quai xanh trắng nõn, rơi xuống áo thun đen rồi biến mất không thấy gì nữa.
"Bò sát nhỏ, ma pháp sư vĩ đại đang nói chuyện với anh đó." Đường Na dùng giun nước bắn anh, anh vẫn không quay đầu lại, làm cô cảm thấy rất chán nản.
Cô ngồi trên thiết bị nằm ngửa, hai tay chống cằm, buồn bực ngán ngẩm mà nhìn Ngu Trạch không ngừng đấm đá bao cát.
Con người Ngu Trạch này thật kỳ quái, dựa vào quan sát của Đường Na, loài người như anh phần lớn đều là da vàng, màu da của anh lại là một loại gần trắng như tuyết. Trắng mang ý nghĩa suy yếu, đa số màu da của ma pháp sư đều là tái nhợt, thân thể của bọn họ cực kì yếu ớt, mà trên người Ngu Trạch, cô không nhìn thấy một chút biểu tượng suy yếu nào.
Dáng người anh thon dài, mỗi một cơ bắp trên người đều có đường cong rõ ràng mà trôi chảy, khi anh dùng sức đấm bao cát, cơ bắp trên cánh tay căng cứng cùng âm thanh va chạm nặng nề, bất luận cái gì đều cho thấy anh cường tráng mạnh mẽ.
Trên người anh có cảm giác mâu thuẫn, mà chính cảm giác mâu thuẫn này làm anh có nét đẹp riêng, anh hợp với màu sắc tương phản, ví như trắng và đen, đen và đỏ.
Đường Na nhìn Ngu Trạch, không khỏi tưởng tượng trong lòng, mặt như vậy nếu như nhiễm màu máu đỏ tươi sẽ là mỹ cảnh ra sao.
Nửa giờ sau, Ngu Trạch rốt cuộc dừng lại.
Lúc anh gỡ găng tay quyền anh xuống, Đường Na tinh mắt nhìn thấy vết tơ máu bên trên xương ngón tay anh.
Giống như cô nghĩ, máu tươi và da màu trắng phối hợp lại đúng là có mỹ cảm cấm kỵ tà ác.
Ngu Trạch quay đầu, rốt cuộc nhìn về phía Đường Na: "Cô ở đây làm gì?"
Đường Na chép miệng: "Tôi lạnh."
"... Hiện tại là tháng 4, gần tháng 5." Ngu Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua: "Nhiệt độ bây giờ là 16°C."
"Tôi thật sự lạnh mà." Đường Na không phục nói: "Ma pháp sư vĩ đại đều rất mảnh mai, tôi cũng không phải những kị sĩ da dày thịt béo của giáo hội Quang Minh kia."
Ngu Trạch cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi trên mặt: "Đợi đó."
Nhìn thấy anh đi ra ngoài phòng tập thể thao, Đường Na đi theo.
"Anh muốn đi đâu?"
"Tắm rửa."
Đường Na lập tức nói: "Tôi cũng muốn tắm!"
Ngu Trạch nói: "Tôi trước."
Đường Na cảm thấy thứ tự đại diện cho uy nghiêm và địa vị, nửa bước cũng không thể nhường: "Không được, chắc chắn phải tôi trước."
"Cô chờ đi."
"Tôi không, tôi không muốn, tôi muốn trước -- "
Đường Na còn chưa nói hết câu, cửa phòng tắm đóng lại ngay trước mũi cô.
"Tôi... Tôi..." Đường Na nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt, trong mắt dần dần rưng rưng nước mắt: "Tôi hu..."
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, trước khi cô khóc lóc, Ngu Trạch đen mặt xách cô vào.
Sau khi thành công giữ gìn tôn nghiêm của huyết tinh ma nữ khỏi chạm đến đất, Đường Na tắm xong, xỏ dép lê kêu chíp chíp vui sướng đi ra, đổi lại Ngu Trạch một thân mồ hôi đã khô đi vào tắm.
Ngu Trạch vừa vào, đã nhìn thấy đồ lót hoạt hình rồng phun lửa trên bồn rửa tay và anh hai mặt nhìn nhau, kèm theo máy giặt đã cháy khét.
Ngu Trạch: "..."
Đường Na vừa mới rời phong tắm không lâu, lại bị anh xách vào.
Ngu Trạch đặt cô trước máy giặt đã cháy đen, hỏi: "Tại sao lại đốt nó?"
"Khi tôi tắm rửa nó kêu --" Đường Na ấm ức nói: "Nó làm tôi sợ, vì sao tôi không thể đốt nó?"
... Ngu Trạch nhắc nhở bản thân nhất định phải kiềm chế cơn giận của mình.
Tựa như khi chó Husky phá hư cũng không biết mình đang phá hư, sách tinh cũng không phải cố ý.
Tỉnh táo, tỉnh táo.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi nhận biết các vật dụng trong nhà, còn có --" Ngu Trạch áp xuống tức giận, mặt lạnh nói: "Cô làm máy giặt cháy hỏng, hôm nay cô phải tự giặt quần áo của mình, nếu như máy giặt không sửa được, về sau cô sẽ phải tự giặt quần áo của mình."
Sách tinh ngạc nhiên, giống như anh nói ra một yêu cầu cực kì vô lí: "Ma pháp sư xưa nay không tự mình giặt quần áo!"
Ngu Trạch nói: "Đừng nói nhảm, hiện tại giặt đi."
Sách tinh tức giận: "Vì sao!"
Ngu Trạch mặt sắt vô tình: "Không vì sao cả."
Sách tinh mặc kệ, cô muốn chạy, Ngu Trạch duỗi chân dài ra ngăn cô lại, mặt không cảm xúc nói: "Hôm nay cô không giặt quần lót của mình, ban đêm cô ngủ trong phòng tắm."
"Anh dám!" Vô số ngọn lửa nhỏ bằng ngón tay trẻ con xuất hiện từ khoảng không quanh sách tinh.
Ngu Trạch bóp diệt một đám lửa nhỏ trong đó, tròng mắt nhìn về phía sách tinh lười biếng trợn mắt phẫn nộ: "... Không tin cô liền thử một chút."