Chương 119: Cậu là... Em họ của tôi
Ngày tháng trôi qua rất nhanh. Sau khi khách sạn mà Ái Triêm tham gia thiết kế khai trương, đã được bạn bè trong giới và khách hàng khen ngợi rất nhiều.
Lúc không bận rộn, cô thỉnh thoảng sẽ nhận được một số hạng mục mới. Thù lao ở đây thật sự hấp dẫn. Cô thừa dịp này mà kiếm thêm một ít tiền. Trước kỳ nghỉ đông cô còn có một số tiết học. Nhưng công việc cũng chồng chất như núi. Cô gọi điện cho Catherin nhưng không được nên phải lên lớp. Dự định sau đó nhờ cô ấy điểm danh giúp cô một vài buổi. Ai ngờ đến giảng đường chờ cũng không thấy mặt mũi Catherin đâu.
Trong lòng Ái Triêm hơi lo lắng, ngày thường ngoại trừ đi học ra, số lần cô gặp Catherin cũng không nhiều. Cũng không phát hiện cô ấy có gì lạ. Nhưng sự thật, những buổi học kế tiếp, cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Hỏi Giảng viên thì chỉ biết Catherin không còn học nữa, cũng không ai biết nguyên nhân.
Qua một tuần, trường học bắt đầu nghỉ đông hai tuần, học sinh lục tục rời khỏi trường, trường học bắt đầu quạnh quẽ. Ái Triêm suy xét cả đêm, quyết định trở về nước một chuyến vừa kịp lúc ăn cái tết cổ truyền.
Trước đó khi nhận được thù lao hai công trình mới đây, cô nhờ Trâm Chi mua giùm một căn nhà, còn giúp cô quét tước sạch sẽ rồi sửa sang lại. Đợt này về cô muốn đón ba Chỉnh lên thành phố N chơi tết. Nên chiều muộn cô mang tâm trạng thoải mái mà ngồi taxi ra sân bay.
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe vẫn bon bon trên đường. Ái Triêm cảm thấy có gì đó không đúng liền ngồi thẳng dậy đánh mắt nhìn ra ngoài:
- Bác tài, có phải nhầm đường không? Đây không phải là đường đến sân bay?
Tài xế nhìn cô trong gương chiếu hậu mỉm cuời nói:
- Tiểu thư. Là có ngời muốn hẹn gặp cô. Vé máy bay của cô được gia hạn lại rồi ạ.
Ái Triêm nghe xong mắt trợn ngược:
- Cái gì? Anh là ai?
- Tiểu thư Ái Triêm đừng lo sợ. Tôi là nguời tốt, cũng không có tâm hại người. Nguời muốn gặp tiểu thư cũng là người rất thân thuộc với cô. Chỉ tầm mười phút nữa là tới. Cô sẽ biết ngay thôi.
Người ta đã nói đến mức này, cô còn biết làm gì hơn? Xe đang chạy bon bon trên đường như thế này cô cũng không thể mở cửa nhảy xuống. Nhưng mà tại sao tùy tiện chặn một chiếc taxi cũng là người biết rõ lịch trình của cô như vậy? Đây mà nói không phải có người muốn thiết kế cô thì ai mà tin được chứ? Cô còn đang tiếc cái mạng nhỏ này lắm đó. Cô còn nhiều ước mơ, nhiều hoài bão đang dang dở. Còn chưa báo hiếu được cho ba.
Cô đang còn chưa ý thức được mình cần phải làm gì thì tài xế đã đưa xe vào một trạch viện. Sau khi dừng xe thì tự bước xuống mở cửa cho cô.
- Tiểu thư. Đã đến nơi. Người chờ cô ở bên trong. Xin mời.
Ái Triêm ngây ngốc bước vào bên trong. Phòng khách trạch viện đang tập trung một số nguời. Đại đa số đều là người Ái Triêm không quen biết. Nhưng trong đó lại có một người mấy ngày nay cô vẫn lo lắng tìm kiếm mà biệt tăm biệt tích... Catherin.
Catherin mặc áo lông thú trắng như tuyết, tóc đen dài xõa trên đôi vai. Khi Catherin nhìn thấy Ái Triêm, vẻ mặt có chút lạ lẫm, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó lại thôi.
Ái Triêm lại là người đầu tiên nhảy cẩng lên:
- A, Catherin! Sao cậu lại ở đây? Cậu là người muốn gặp tôi sao? Mấy ngày nay cậu biến mất đi đâu vậy?
Catherin không được tự nhiên mà cười cười:
- Tôi có công việc gia đình. Không thể không dừng khóa tu nghiệp. Cậu cũng biết việc kinh doanh của các doanh nghiệp mà.
- Đúng ha, tôi quên là gia nghiệp nhà cậu lớn. Sẽ cần nguời quản lý. Có tu nghiệp hay không đâu còn quan trọng. Chuyện này đâu có gì, tại sao lại bỏ đi không một lời từ biệt? Cậu thật là. À. Mà hôm nay cậu tại sao lại phải dùng cách này để gặp tôi? Muốn cho tôi một bất ngờ sao?
Catherin nhìn nụ cười của cô mà lòng áy náy. Không phải vì anh trai, con bé đâu đến nỗi trở thành con mồi lúc nào cũng gặp nguy hiểm chứ?
- Ái Triêm. Có khi nào cậu... ghét tôi không?
Nụ cười của Ái Triêm cứng ngắt:
- Tự nhiên sao lại ghét cậu? Chúng ta trước nay không phải... rất tốt sao?
- À... chuyện này... tôi.... xin lỗi cậu.
Nhìn Catherin cúi đầu không dám nhìn thẳng mình, cuối cùng, trong lòng rất hiểu rõ... chuyện đến nước này, chỉ sợ có rất nhiều chuyện cũng không phải là trùng hợp.
Gia cảnh của Catherin hiển hách như thế, xuất thân của hai người khác một trời một vực như vậy thì vì sao Catherin lại kết bạn với cô? Catherin trò chuyện với cô, còn nhiều lúc có chuyện muốn nói rồi lại thôi, bây giờ coi như đã giải thích rõ hết mọi chuyện.
Ái Triêm thu lại nụ cười, nhàn nhạt mà nhìn Catherin, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng chất vấn:
- Vậy là cậu có chuyện gì gạt tôi sao? Vì sao lại trốn tránh, cũng không chịu nghe điện thoại của tôi?
Catherin cắn răng nhìn Ái Triêm không nói lời nào, cuối cùng hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Catherin cố nén lại sự xúc động, đưa tay lau nước mắt, tự giễu hỏi:
- Có phải bây giờ cậu rất chán ghét tôi không? Có phải cảm thấy loại người như tôi, rất đáng bị coi thường?
Ái Triêm lắc đầu:
- Không có.
Cô chưa từng nhìn thấy Catherin khóc bao giờ. Người kiêu ngạo như cô ấy, ngay cả khóc cũng không để phát ra một âm thanh nức nở nào nhưng nước mắt lại giống như nước vỡ đê không ngừng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Catherin dùng ánh mắt quật cường mà nhìn Ái Triêm, tựa như muốn tìm tòi xem lời Ái Triêm nói không chán ghét mình từ trong ánh mắt của cô là thật hay nói dối.
Qua một lúc lâu, Catherin mới chậm rãi mở miệng:
- Là tôi cố ý tiếp cận cậu.
Ái Triêm đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa:
- Vì sao?
- Vì cậu... là em họ của tôi.
Ái Triêm xoay người lại, ánh mắt lộ ra tia khó hiểu:
- Cái gì?
Lúc không bận rộn, cô thỉnh thoảng sẽ nhận được một số hạng mục mới. Thù lao ở đây thật sự hấp dẫn. Cô thừa dịp này mà kiếm thêm một ít tiền. Trước kỳ nghỉ đông cô còn có một số tiết học. Nhưng công việc cũng chồng chất như núi. Cô gọi điện cho Catherin nhưng không được nên phải lên lớp. Dự định sau đó nhờ cô ấy điểm danh giúp cô một vài buổi. Ai ngờ đến giảng đường chờ cũng không thấy mặt mũi Catherin đâu.
Trong lòng Ái Triêm hơi lo lắng, ngày thường ngoại trừ đi học ra, số lần cô gặp Catherin cũng không nhiều. Cũng không phát hiện cô ấy có gì lạ. Nhưng sự thật, những buổi học kế tiếp, cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Hỏi Giảng viên thì chỉ biết Catherin không còn học nữa, cũng không ai biết nguyên nhân.
Qua một tuần, trường học bắt đầu nghỉ đông hai tuần, học sinh lục tục rời khỏi trường, trường học bắt đầu quạnh quẽ. Ái Triêm suy xét cả đêm, quyết định trở về nước một chuyến vừa kịp lúc ăn cái tết cổ truyền.
Trước đó khi nhận được thù lao hai công trình mới đây, cô nhờ Trâm Chi mua giùm một căn nhà, còn giúp cô quét tước sạch sẽ rồi sửa sang lại. Đợt này về cô muốn đón ba Chỉnh lên thành phố N chơi tết. Nên chiều muộn cô mang tâm trạng thoải mái mà ngồi taxi ra sân bay.
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe vẫn bon bon trên đường. Ái Triêm cảm thấy có gì đó không đúng liền ngồi thẳng dậy đánh mắt nhìn ra ngoài:
- Bác tài, có phải nhầm đường không? Đây không phải là đường đến sân bay?
Tài xế nhìn cô trong gương chiếu hậu mỉm cuời nói:
- Tiểu thư. Là có ngời muốn hẹn gặp cô. Vé máy bay của cô được gia hạn lại rồi ạ.
Ái Triêm nghe xong mắt trợn ngược:
- Cái gì? Anh là ai?
- Tiểu thư Ái Triêm đừng lo sợ. Tôi là nguời tốt, cũng không có tâm hại người. Nguời muốn gặp tiểu thư cũng là người rất thân thuộc với cô. Chỉ tầm mười phút nữa là tới. Cô sẽ biết ngay thôi.
Người ta đã nói đến mức này, cô còn biết làm gì hơn? Xe đang chạy bon bon trên đường như thế này cô cũng không thể mở cửa nhảy xuống. Nhưng mà tại sao tùy tiện chặn một chiếc taxi cũng là người biết rõ lịch trình của cô như vậy? Đây mà nói không phải có người muốn thiết kế cô thì ai mà tin được chứ? Cô còn đang tiếc cái mạng nhỏ này lắm đó. Cô còn nhiều ước mơ, nhiều hoài bão đang dang dở. Còn chưa báo hiếu được cho ba.
Cô đang còn chưa ý thức được mình cần phải làm gì thì tài xế đã đưa xe vào một trạch viện. Sau khi dừng xe thì tự bước xuống mở cửa cho cô.
- Tiểu thư. Đã đến nơi. Người chờ cô ở bên trong. Xin mời.
Ái Triêm ngây ngốc bước vào bên trong. Phòng khách trạch viện đang tập trung một số nguời. Đại đa số đều là người Ái Triêm không quen biết. Nhưng trong đó lại có một người mấy ngày nay cô vẫn lo lắng tìm kiếm mà biệt tăm biệt tích... Catherin.
Catherin mặc áo lông thú trắng như tuyết, tóc đen dài xõa trên đôi vai. Khi Catherin nhìn thấy Ái Triêm, vẻ mặt có chút lạ lẫm, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó lại thôi.
Ái Triêm lại là người đầu tiên nhảy cẩng lên:
- A, Catherin! Sao cậu lại ở đây? Cậu là người muốn gặp tôi sao? Mấy ngày nay cậu biến mất đi đâu vậy?
Catherin không được tự nhiên mà cười cười:
- Tôi có công việc gia đình. Không thể không dừng khóa tu nghiệp. Cậu cũng biết việc kinh doanh của các doanh nghiệp mà.
- Đúng ha, tôi quên là gia nghiệp nhà cậu lớn. Sẽ cần nguời quản lý. Có tu nghiệp hay không đâu còn quan trọng. Chuyện này đâu có gì, tại sao lại bỏ đi không một lời từ biệt? Cậu thật là. À. Mà hôm nay cậu tại sao lại phải dùng cách này để gặp tôi? Muốn cho tôi một bất ngờ sao?
Catherin nhìn nụ cười của cô mà lòng áy náy. Không phải vì anh trai, con bé đâu đến nỗi trở thành con mồi lúc nào cũng gặp nguy hiểm chứ?
- Ái Triêm. Có khi nào cậu... ghét tôi không?
Nụ cười của Ái Triêm cứng ngắt:
- Tự nhiên sao lại ghét cậu? Chúng ta trước nay không phải... rất tốt sao?
- À... chuyện này... tôi.... xin lỗi cậu.
Nhìn Catherin cúi đầu không dám nhìn thẳng mình, cuối cùng, trong lòng rất hiểu rõ... chuyện đến nước này, chỉ sợ có rất nhiều chuyện cũng không phải là trùng hợp.
Gia cảnh của Catherin hiển hách như thế, xuất thân của hai người khác một trời một vực như vậy thì vì sao Catherin lại kết bạn với cô? Catherin trò chuyện với cô, còn nhiều lúc có chuyện muốn nói rồi lại thôi, bây giờ coi như đã giải thích rõ hết mọi chuyện.
Ái Triêm thu lại nụ cười, nhàn nhạt mà nhìn Catherin, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng chất vấn:
- Vậy là cậu có chuyện gì gạt tôi sao? Vì sao lại trốn tránh, cũng không chịu nghe điện thoại của tôi?
Catherin cắn răng nhìn Ái Triêm không nói lời nào, cuối cùng hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
Catherin cố nén lại sự xúc động, đưa tay lau nước mắt, tự giễu hỏi:
- Có phải bây giờ cậu rất chán ghét tôi không? Có phải cảm thấy loại người như tôi, rất đáng bị coi thường?
Ái Triêm lắc đầu:
- Không có.
Cô chưa từng nhìn thấy Catherin khóc bao giờ. Người kiêu ngạo như cô ấy, ngay cả khóc cũng không để phát ra một âm thanh nức nở nào nhưng nước mắt lại giống như nước vỡ đê không ngừng chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Catherin dùng ánh mắt quật cường mà nhìn Ái Triêm, tựa như muốn tìm tòi xem lời Ái Triêm nói không chán ghét mình từ trong ánh mắt của cô là thật hay nói dối.
Qua một lúc lâu, Catherin mới chậm rãi mở miệng:
- Là tôi cố ý tiếp cận cậu.
Ái Triêm đã không còn cảm thấy bất ngờ nữa:
- Vì sao?
- Vì cậu... là em họ của tôi.
Ái Triêm xoay người lại, ánh mắt lộ ra tia khó hiểu:
- Cái gì?