Chương 120: Cậu đang gặp nguy hiểm
Ái Triêm nhớ lại, ba cô từ khi cô hiểu chuyện đến nay, số lần rời khỏi làng Quý có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.
Còn mẹ cô, mặc dù chưa bao giờ gặp mẹ, ba cũng không lưu giữ hình ảnh gì của mẹ ngoài tấm hình thờ mà cô ra vào giáp mặt với lí do, thời của ba mẹ không có máy điện thoại có chức năng chụp hình, cũng không thích chụp, nhưng cô khẳng định mẹ là người phụ nữ thuần Châu Á. Có lý nào lại liên quan tới Catherin?
Chính vì vậy mà cô không quá tin tưởng những lời Catherin vừa nói:
- Không thể nào. Cậu...
- Chuyện này nói ra thì rất dài. Sẽ có nguời xác nhận lại cho cậu. Hay nói đúng hơn là sẽ cho cậu biết sự thật.
Catherin biết cô không tin nên cũng không muốn nói nhiều với cô:
- Tôi không phải cố ý không nhận điện thoại của cậu. Khi đó điện thoại của tôi bị người trong nhà tịch thu mất rồi. Tôi vận dụng hết các mối quan hệ mới có thể thoát ra được mà đến đây. Nếu không vì sự an toàn của cậu, tôi cũng không phải mạo hiểm.
Ái Triêm càng nghe càng mơ hồ:
- Xảy ra chuyện gì?
Catherin không muốn che giấu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu mà nói cho cô hiểu. Tên Trần Minh chết tiệt kia, muốn bảo vệ vợ hắn thì cũng thôi đi, lại vất cục len rối nhùi này cho cô ta.
- Trước sau gì cậu cũng phải biết. Đi đến một bước này, tôi cũng không muốn cậu đến chết cũng không biết vì sao mình chết. Nhưng trong lúc nhất thời tôi không biết phải nói sao cho cậu hiểu. Cậu chỉ cần biết rằng, bản thân cậu đang gặp nguy hiểm. Đi đứng ngủ nghỉ đều phải cẩn thận. Hôm nay cậu không đi ưược. Nghỉ lại đây đi. Ngày mai sẽ có người tự thân đến đón cậu.
Trong lòng Ái Triêm hụt hẫng, cũng không biết nên nói gì nữa. Người ta nói cô gặp nguy hiểm. Người ta nói cô có họ hàng với người ta. Chuyện gì đang xảy ra đây? Chuyện là trên thân cô nhưng cô không hề hay biết gì hết.
- Cậu đang nói gì tôi không hiểu. Nếu cậu không muốn nói thì thôi đi. Coi như chúng ta chưa hề gặp. Cũng không cần làm người tốt nhắc nhở tôi làm gì. Việc của tôi cũng không cần cậu bận tâm đến thế đâu.
Cô nói xong quay đầu cầm túi đi ra ngoài. Bên trong Catherin lớn giọng nói với ra:
- Cậu biết tại sao đợt trước Kent lại vừa vặn cứu được cậu ngay lúc chiếc xe moto suýt đâm vào cậu không?
Ái Triêm khựng lại bước chân:
- Sao cậu biết?
Cô nhớ lần đó cô chờ Catherin lên xe về rồi cô mới tự mình đi đến Furny, lúc ra về mới xảy ra sự việc tình cờ đó. Làm sao Catherin biết, còn biết cả Kent nữa?
- Kent là trợ lý của tôi. Chính tôi bảo cậu âý đi theo bảo vệ cậu. Hai tai nạn xảy ra cùng lúc không phải là tình cờ có đúng không? Chẳng lẽ cậu không nghi ngờ gì?
Lúc này Ái Triêm mới chậm rãi ngẫm lại sự việc xảy ra ngày hôm đó. Thật sự là có người thiết kế sao? Không phải vô tình mà là cố ý sao? Nhưng cô nghĩ đến bản thân mình cũng chưa bao giờ gây thù oán với ai để đến nỗi phải bị người tính sổ một cách độc ác đến như thế?
- Catherin. Tôi thật sự không biết tại sao cậu cứ một mực nói tôi sẽ gặp nguy hiểm, nói lo cho sự an toàn của tôi. Nhưng tôi không hiểu. Tại sao đang yên đang lành tôi lại gặp nguy hiểm? Thiết nghĩ tôi từ trước đến giờ rời Việt Nam đến đây chỉ lo rèn giũa chuyên môn của bản thân. Cũng không gây thù oán với ai. Vậy tại sao lại có người muốn hại tôi?
Catherin bởi chỉ sợ làm cho Ái Triêm nhất thời không chấp nhận được nên mới muốn chờ thời cơ thích hợp mới nói cho cô biết thân thế của cô. Giờ lại thấy Ái Triêm cứ một mực hỏi tới nơi muốn biết tường tận, cô ta cũng không biết phải nói sao cho phải. Ái Triêm quá đơn thuần, bởi vì chưa từng trải qua cảm giác của Catherin, cái loại cảm giác thân bất do kỷ, bị người khác thao túng vận mệnh này cũng không phải ai cũng có thể đủ bản lĩnh để đối mặt.
Cô ta đứng lên đối mặt với Ái Triêm:
- Muốn biết tường tận sao? Vậy tối nay ngủ lại đây với tôi một đêm. Được không? Cậu biết tôi trước nay hầu như không hề có bạn. Cậu là người bạn đầu tiên của tôi. Nếu đến cả cậu cũng không chấp nhận tôi, thực sự tôi... không còn ai có thể tâm sự.
Cơn giận trong lòng Ái Triêm bởi câu nói này của Catherin mà rút đi như thủy triều. Quả thật từ khi biết nhau đến nay cô cảm giác Catherin rất cô đơn. Mặc dù bước ra khỏi cửa thì kẻ đón người đưa, nhưng dù sao cũng là thân phận chủ tớ, không thể ngang hàng. Muốn nói chuyện thân tình cũng không thể.
Catherin hiểu Ái Triêm rất rõ. Ái Triêm yên lặng có nghĩa là cô đã động lòng, đồng ý với thỉnh cầu của mình. Ngay cả chuyện này nếu không thành công, cô ta thật sự không thể đảm bảo được Trần Minh sẽ không nổi trận lôi đình, cũng không thể đảm bảo sẽ giữ được mạng của Ái Triêm.
Mỗi lần Catherin nhìn Ái Triêm thì cứ luôn nghĩ đến người cô xấu số của mình. Tính tính cô cô cũng giống thế, có khi quật cường đến nỗi làm người khác không có cách nào thuyết phục được, nhưng tấm lòng thật ra rất ấm áp, bao dung độ lượng.
Còn mẹ cô, mặc dù chưa bao giờ gặp mẹ, ba cũng không lưu giữ hình ảnh gì của mẹ ngoài tấm hình thờ mà cô ra vào giáp mặt với lí do, thời của ba mẹ không có máy điện thoại có chức năng chụp hình, cũng không thích chụp, nhưng cô khẳng định mẹ là người phụ nữ thuần Châu Á. Có lý nào lại liên quan tới Catherin?
Chính vì vậy mà cô không quá tin tưởng những lời Catherin vừa nói:
- Không thể nào. Cậu...
- Chuyện này nói ra thì rất dài. Sẽ có nguời xác nhận lại cho cậu. Hay nói đúng hơn là sẽ cho cậu biết sự thật.
Catherin biết cô không tin nên cũng không muốn nói nhiều với cô:
- Tôi không phải cố ý không nhận điện thoại của cậu. Khi đó điện thoại của tôi bị người trong nhà tịch thu mất rồi. Tôi vận dụng hết các mối quan hệ mới có thể thoát ra được mà đến đây. Nếu không vì sự an toàn của cậu, tôi cũng không phải mạo hiểm.
Ái Triêm càng nghe càng mơ hồ:
- Xảy ra chuyện gì?
Catherin không muốn che giấu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu mà nói cho cô hiểu. Tên Trần Minh chết tiệt kia, muốn bảo vệ vợ hắn thì cũng thôi đi, lại vất cục len rối nhùi này cho cô ta.
- Trước sau gì cậu cũng phải biết. Đi đến một bước này, tôi cũng không muốn cậu đến chết cũng không biết vì sao mình chết. Nhưng trong lúc nhất thời tôi không biết phải nói sao cho cậu hiểu. Cậu chỉ cần biết rằng, bản thân cậu đang gặp nguy hiểm. Đi đứng ngủ nghỉ đều phải cẩn thận. Hôm nay cậu không đi ưược. Nghỉ lại đây đi. Ngày mai sẽ có người tự thân đến đón cậu.
Trong lòng Ái Triêm hụt hẫng, cũng không biết nên nói gì nữa. Người ta nói cô gặp nguy hiểm. Người ta nói cô có họ hàng với người ta. Chuyện gì đang xảy ra đây? Chuyện là trên thân cô nhưng cô không hề hay biết gì hết.
- Cậu đang nói gì tôi không hiểu. Nếu cậu không muốn nói thì thôi đi. Coi như chúng ta chưa hề gặp. Cũng không cần làm người tốt nhắc nhở tôi làm gì. Việc của tôi cũng không cần cậu bận tâm đến thế đâu.
Cô nói xong quay đầu cầm túi đi ra ngoài. Bên trong Catherin lớn giọng nói với ra:
- Cậu biết tại sao đợt trước Kent lại vừa vặn cứu được cậu ngay lúc chiếc xe moto suýt đâm vào cậu không?
Ái Triêm khựng lại bước chân:
- Sao cậu biết?
Cô nhớ lần đó cô chờ Catherin lên xe về rồi cô mới tự mình đi đến Furny, lúc ra về mới xảy ra sự việc tình cờ đó. Làm sao Catherin biết, còn biết cả Kent nữa?
- Kent là trợ lý của tôi. Chính tôi bảo cậu âý đi theo bảo vệ cậu. Hai tai nạn xảy ra cùng lúc không phải là tình cờ có đúng không? Chẳng lẽ cậu không nghi ngờ gì?
Lúc này Ái Triêm mới chậm rãi ngẫm lại sự việc xảy ra ngày hôm đó. Thật sự là có người thiết kế sao? Không phải vô tình mà là cố ý sao? Nhưng cô nghĩ đến bản thân mình cũng chưa bao giờ gây thù oán với ai để đến nỗi phải bị người tính sổ một cách độc ác đến như thế?
- Catherin. Tôi thật sự không biết tại sao cậu cứ một mực nói tôi sẽ gặp nguy hiểm, nói lo cho sự an toàn của tôi. Nhưng tôi không hiểu. Tại sao đang yên đang lành tôi lại gặp nguy hiểm? Thiết nghĩ tôi từ trước đến giờ rời Việt Nam đến đây chỉ lo rèn giũa chuyên môn của bản thân. Cũng không gây thù oán với ai. Vậy tại sao lại có người muốn hại tôi?
Catherin bởi chỉ sợ làm cho Ái Triêm nhất thời không chấp nhận được nên mới muốn chờ thời cơ thích hợp mới nói cho cô biết thân thế của cô. Giờ lại thấy Ái Triêm cứ một mực hỏi tới nơi muốn biết tường tận, cô ta cũng không biết phải nói sao cho phải. Ái Triêm quá đơn thuần, bởi vì chưa từng trải qua cảm giác của Catherin, cái loại cảm giác thân bất do kỷ, bị người khác thao túng vận mệnh này cũng không phải ai cũng có thể đủ bản lĩnh để đối mặt.
Cô ta đứng lên đối mặt với Ái Triêm:
- Muốn biết tường tận sao? Vậy tối nay ngủ lại đây với tôi một đêm. Được không? Cậu biết tôi trước nay hầu như không hề có bạn. Cậu là người bạn đầu tiên của tôi. Nếu đến cả cậu cũng không chấp nhận tôi, thực sự tôi... không còn ai có thể tâm sự.
Cơn giận trong lòng Ái Triêm bởi câu nói này của Catherin mà rút đi như thủy triều. Quả thật từ khi biết nhau đến nay cô cảm giác Catherin rất cô đơn. Mặc dù bước ra khỏi cửa thì kẻ đón người đưa, nhưng dù sao cũng là thân phận chủ tớ, không thể ngang hàng. Muốn nói chuyện thân tình cũng không thể.
Catherin hiểu Ái Triêm rất rõ. Ái Triêm yên lặng có nghĩa là cô đã động lòng, đồng ý với thỉnh cầu của mình. Ngay cả chuyện này nếu không thành công, cô ta thật sự không thể đảm bảo được Trần Minh sẽ không nổi trận lôi đình, cũng không thể đảm bảo sẽ giữ được mạng của Ái Triêm.
Mỗi lần Catherin nhìn Ái Triêm thì cứ luôn nghĩ đến người cô xấu số của mình. Tính tính cô cô cũng giống thế, có khi quật cường đến nỗi làm người khác không có cách nào thuyết phục được, nhưng tấm lòng thật ra rất ấm áp, bao dung độ lượng.