Chương 121: Có tôi rồi. Em sẽ không sao
Catherin thấy Ái Triêm im lặng thì nhanh chóng sai người dọn phòng ngủ.
Ái Triêm vừa tiến đến, đã bị căn phòng ngủ đơn sơ này làm cho nhíu mày:
- Cậu... có thể ở nơi này sao?
Catherin cười mỉm gật đầu, cũng biết Ái Triêm đang nghĩ gì:
- Đúng vậy, tôi cũng đâu phải không thể không chịu được khổ.
Ái Triêm vẫn không hiểu. Người như Catherin xuất thân cao quý, luôn sống trong giàu sang, có kẻ hầu người hạ. Hiện lại ở trong khu trạch viện cũ kỹ tồi tàn này, lại còn năn nỉ cô cùng ngủ lại.
Sau khi Ái Triêm tiến vào, cũng không tùy tiện đi loạn. Cô ngồi ngay ngắn trên sofa suy ngẫm lại mọi chuyện.
Catherin đưa tách cà phê cho cô:
- Cậu thả lỏng người đi. Quần áo mới tôi cũng chuẩn bị cho cậu rồi. Tắm rửa rồi ăn tối.
Ái Triêm không nhận cà phê:
- Tôi không uống cà phê vào buổi tối, sẽ mất ngủ. Lúc chiều trước khi đi đã ăn qua loa rồi.
Catherin à lên một tiếng coi như hiểu rồi tự mình uống một ngụm cà phê, nhìn Ái Triêm đang rất tâm trạng phía đối diện:
- Ái Triêm, vì sao cậu đi Mỹ tu nghiệp?
Ái Triêm nghĩ nghĩ:
- Lúc trước tôi vì người khác lãng phí thời gian của bản thân quá nhiều, nên giờ lại muốn làm một ít chuyện mình thích. Chỉ vậy thôi. Vậy còn cậu?
- Nếu tôi nói tôi vì cậu, cậu có tin không?
- Hả? Liên quan gì tới tôi?
- Ừ, cũng biết cậu sẽ không tin. Nhưng rất nhanh thôi cậu sẽ hiểu.
Ái Triêm khó có thể tin những gì mình nghe từ Catherin. Cô là ai, mà Catherin là ai? Thế nào còn có loại chuyện kết nối hai người với nhau thế này nữa:
- Chẳng lẽ chuyện cậu nói.. tôi thật sự là em họ của cậu?
Catherin gật gật đầu, giọng nói như đang tự giễu:
- Thật buồn cười đúng không? Nhưng tôi không có lừa cậu. Vận mệnh của chúng ta đã được an bài là sẽ gắn kết với nhau. Cậu đừng ngạc nhiên cũng đừng hỏi nhiều. Hiện tại tôi không thể nói gì hơn với cậu được. Cậu tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Đã sắp xếp chuyến bay cho cậu vào sáng sớm ngày mai rồi.
Catherin chỉ cho cô phòng ngủ đã được dọn sẵn. Đúng là quần áo mới cũng chuẩn bị chu đáo cả rồi, lại đúng là kích cỡ của cô. Lúc cô tắm rửa xong đi ra thì Catherin đã về phòng mình.
Ái Triêm gõ cửa, muốn nói chuyện thêm một lúc xem có tìm hiểu thêm được chút manh mối nào không. Nhưng lúc mở cửa ra thì Catherin đã chìm vào giấc ngủ. Có vẻ cô ấy rất mệt thì phải. Còn nói cái gì cần nguời tâm sự. Chỉ sợ là dùng chiêu này cản trở không cho cô đi mới là thật.
Cô nhẹ bước tới, lấy chăn mỏng đắp cho Catherin, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thật ra Catherin không hề ngủ. Sau khi nghe tiếng bước chân Ái triêm đi xa dần, cô mới bắt đầu mở mắt, nhìn theo hướng cánh cửa vừa khép lại mà thở dài. So với sự lo lắng của bản thân cô thì Ái Triêm mới là người thân bất do kỷ, lại tứ cố vô thân. Catherin thở dài tự lẩm nhẩm: “Tin tôi đi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt lên. Cậu sẽ được bình an... em gái”.
Một đêm đó lại trôi qua không hề bình an với Ái Triêm. Những câu nói úp mở của Catherin làm cho cô suy nghĩ mãi cũng không thông. Nhưng với tính tình của Catherin, cô ấy không muốn nói thì có hỏi cũng vô dụng.
Tuy nhiên trong lòng Ái Triêm có chút không cam tâm. Cái gì mà em họ, cái gì mà sau này sẽ biết, cái gì mà nguy hiểm cận kề? Một chút cô cũng không biết. Lại muốn giữ cô lại, tự ý đổi vé máy bay. Là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Có lẽ chỉ có ba Chỉnh mới có thể giải đáp cho cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Ái Triêm mệt mỏi thiếp đi. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Mà ở bên người lại có thêm một thân ảnh của Catherin đang nằm bên cạnh nghiêng mặt nhìn cô:
- Dậy rồi sao?
- Sao cậu lại ở đây?
- Nửa đêm gặp ác mộng. Không dám ngủ một mình. Vậy là mò qua đây ngủ chung với cậu. Dậy rồi thì ra ăn sáng đi. Sắp có người đến đón cậu rồi.
Catherin đi xuống trước, Ái Triêm làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi mới đi xuống, đã nhìn thấy Catherin ngồi sẵn ở bàn ăn, ngước nhìn cô rồi đẩy đĩa bò beefsteak sang đối diện:
- Cậu nhanh ngồi vào đi. Ăn nóng mới ngon.
Nhưng Ái Triêm vừa ngồi xuống, còn chưa kịp cầm nĩa, đã bị ồn ào phía bên ngoài làm cho phân tâm. Mà phía đối diện sắc mặt Catherin đã trắng bệch, vội vàng đứng dậy chạy tới kéo cô đứng dậy:
- Đi, theo tôi.
Ái Triêm bị kéo chạy đi hông đụng vào cạnh bàn đau điếng:
- Chuyện gì? Không phải muốn ăn sáng sao? Tự nhiên sao phải chạy?
- Đừng nói nữa.....
Cho..a..n...g....
Một câu của Catherin còn chưa kịp nói xong thì một tiếng nổ vang lên, tiếp theo là chiếc lục bình ở phòng khách bị vỡ toang. Lúc này Ái Triêm mới nhận ra hình như là tiếng súng. Tim cô đập nhanh một nhịp, tâm tình bấn loạn, cả người căng cứng chạy theo Catherin.
Catherin nhanh tay mở cánh cửa phía dưới bồn rửa chén, lại tiếp tục mở chốt một cánh cửa nhỏ phía trong, sau đó ấn cô vào trong đó:
- Phía sau thông với ngõ nhỏ phía trước. Cậu nhanh ra khỏi đây đi, đi hết con ngõ nhỏ sẽ có người tiếp ứng bên đó. Nhớ. Không được quay đầu.
Ái Triêm chưa kịp hiểu gì thì cánh cửa bên trên đã đóng lại. Cô vội vàng đập đập lên cánh cửa:
- Catherin... Catherin...
Nhưng chốt bên ngoài đã đóng chặt. Cô không nhìn được trong nhà là có chuyện gì, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, còn có thêm vài tiếng súng nổ. Thần trí cô càng thêm hoảng loạn. Catherin, Catherin vẫn còn bên trong. Nhưng cô thì có thể làm gì được? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô phải tìm người giúp. Nhưng điện thoại còn trong phòng ngủ. Cô phải làm gì đây?
Ái Triêm cắn răng đẩy cánh cửa nhỏ chui theo đó, đúng là xuất hiện ở một con ngõ nhỏ. Con ngõ dài hun hút không một bóng người. Hai bên là tường bao của trạch viện. Trong lòng cô có chút lo sợ, đang chuẩn bị hít thở sâu làm tinh thần phấn chấn hơn một chút tìm cho được người cầu cứu. Đột nhiên ở góc tường có một người thình lình nhảy ra túm lấy tay cô.
Ái Triêm bị dọa giật mình, lui lại vài bước. Trần Minh từ trụ tường đi ra, một tay anh vẫn giữ chặt tay cô, trên tay còn lại, anh cầm theo áo khoác, đưa áo khoác trùm lên người cô:
- Là tôi. Em mặc áo vào đi.
Ái Triêm hoàn hồn nhìn lại anh, hai hàng nước mắt không kìm được mà chảy dài. Trần Minh kéo cô ôm vào lòng:
- Đừng sợ. Có tôi bên em, sẽ không có gì xảy ra hết.
Ái Triêm vô thức níu chặt lấy Trần Minh:
- Trần Minh. Catherin.... Catherin còn ở bên trong trạch viện kia... tôi còn nghe thấy tiếng súng. Cứu... cứu cô ấy... Trần Minh, xin anh... cứu cô ấy.
Trần Minh nhìn hai mắt cô đã khóc đỏ lên:
- Yên tâm. Catherin sẽ không sao.
- Thật... thật không?
- Ai lừa em làm gì? Ngược lại là em. Nhìn hoảng sợ không còn ra hình dạng.
Không nói thì thôi, sau khi anh nói xong, cô càng khóc tợn hơn. Anh cũng không an ủi, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng. Cả người cô run lên:
- Catherin ấn tôi vào ô cửa kia... một mình cô ấy... còn có tiếng súng... tôi...
- Không sao. Người của tôi đã cứu được Catherin. Cũng sẽ không để cô ấy có chuyện gì.
Ái Triêm gật gật đầu. Đôi mắt khóc đến đỏ bừng của cô ngước lên nhìn chằm chằm anh:
- Đưa tôi ra khỏi đây. Chúng ta về Việt Nam. Được không?
- Được. Sẽ đưa em về. Sau này bất cứ chuyện gì cũng có tôi rồi. Em sẽ không sao.
Ái Triêm vừa tiến đến, đã bị căn phòng ngủ đơn sơ này làm cho nhíu mày:
- Cậu... có thể ở nơi này sao?
Catherin cười mỉm gật đầu, cũng biết Ái Triêm đang nghĩ gì:
- Đúng vậy, tôi cũng đâu phải không thể không chịu được khổ.
Ái Triêm vẫn không hiểu. Người như Catherin xuất thân cao quý, luôn sống trong giàu sang, có kẻ hầu người hạ. Hiện lại ở trong khu trạch viện cũ kỹ tồi tàn này, lại còn năn nỉ cô cùng ngủ lại.
Sau khi Ái Triêm tiến vào, cũng không tùy tiện đi loạn. Cô ngồi ngay ngắn trên sofa suy ngẫm lại mọi chuyện.
Catherin đưa tách cà phê cho cô:
- Cậu thả lỏng người đi. Quần áo mới tôi cũng chuẩn bị cho cậu rồi. Tắm rửa rồi ăn tối.
Ái Triêm không nhận cà phê:
- Tôi không uống cà phê vào buổi tối, sẽ mất ngủ. Lúc chiều trước khi đi đã ăn qua loa rồi.
Catherin à lên một tiếng coi như hiểu rồi tự mình uống một ngụm cà phê, nhìn Ái Triêm đang rất tâm trạng phía đối diện:
- Ái Triêm, vì sao cậu đi Mỹ tu nghiệp?
Ái Triêm nghĩ nghĩ:
- Lúc trước tôi vì người khác lãng phí thời gian của bản thân quá nhiều, nên giờ lại muốn làm một ít chuyện mình thích. Chỉ vậy thôi. Vậy còn cậu?
- Nếu tôi nói tôi vì cậu, cậu có tin không?
- Hả? Liên quan gì tới tôi?
- Ừ, cũng biết cậu sẽ không tin. Nhưng rất nhanh thôi cậu sẽ hiểu.
Ái Triêm khó có thể tin những gì mình nghe từ Catherin. Cô là ai, mà Catherin là ai? Thế nào còn có loại chuyện kết nối hai người với nhau thế này nữa:
- Chẳng lẽ chuyện cậu nói.. tôi thật sự là em họ của cậu?
Catherin gật gật đầu, giọng nói như đang tự giễu:
- Thật buồn cười đúng không? Nhưng tôi không có lừa cậu. Vận mệnh của chúng ta đã được an bài là sẽ gắn kết với nhau. Cậu đừng ngạc nhiên cũng đừng hỏi nhiều. Hiện tại tôi không thể nói gì hơn với cậu được. Cậu tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi. Đã sắp xếp chuyến bay cho cậu vào sáng sớm ngày mai rồi.
Catherin chỉ cho cô phòng ngủ đã được dọn sẵn. Đúng là quần áo mới cũng chuẩn bị chu đáo cả rồi, lại đúng là kích cỡ của cô. Lúc cô tắm rửa xong đi ra thì Catherin đã về phòng mình.
Ái Triêm gõ cửa, muốn nói chuyện thêm một lúc xem có tìm hiểu thêm được chút manh mối nào không. Nhưng lúc mở cửa ra thì Catherin đã chìm vào giấc ngủ. Có vẻ cô ấy rất mệt thì phải. Còn nói cái gì cần nguời tâm sự. Chỉ sợ là dùng chiêu này cản trở không cho cô đi mới là thật.
Cô nhẹ bước tới, lấy chăn mỏng đắp cho Catherin, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thật ra Catherin không hề ngủ. Sau khi nghe tiếng bước chân Ái triêm đi xa dần, cô mới bắt đầu mở mắt, nhìn theo hướng cánh cửa vừa khép lại mà thở dài. So với sự lo lắng của bản thân cô thì Ái Triêm mới là người thân bất do kỷ, lại tứ cố vô thân. Catherin thở dài tự lẩm nhẩm: “Tin tôi đi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt lên. Cậu sẽ được bình an... em gái”.
Một đêm đó lại trôi qua không hề bình an với Ái Triêm. Những câu nói úp mở của Catherin làm cho cô suy nghĩ mãi cũng không thông. Nhưng với tính tình của Catherin, cô ấy không muốn nói thì có hỏi cũng vô dụng.
Tuy nhiên trong lòng Ái Triêm có chút không cam tâm. Cái gì mà em họ, cái gì mà sau này sẽ biết, cái gì mà nguy hiểm cận kề? Một chút cô cũng không biết. Lại muốn giữ cô lại, tự ý đổi vé máy bay. Là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Có lẽ chỉ có ba Chỉnh mới có thể giải đáp cho cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Ái Triêm mệt mỏi thiếp đi. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Mà ở bên người lại có thêm một thân ảnh của Catherin đang nằm bên cạnh nghiêng mặt nhìn cô:
- Dậy rồi sao?
- Sao cậu lại ở đây?
- Nửa đêm gặp ác mộng. Không dám ngủ một mình. Vậy là mò qua đây ngủ chung với cậu. Dậy rồi thì ra ăn sáng đi. Sắp có người đến đón cậu rồi.
Catherin đi xuống trước, Ái Triêm làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi mới đi xuống, đã nhìn thấy Catherin ngồi sẵn ở bàn ăn, ngước nhìn cô rồi đẩy đĩa bò beefsteak sang đối diện:
- Cậu nhanh ngồi vào đi. Ăn nóng mới ngon.
Nhưng Ái Triêm vừa ngồi xuống, còn chưa kịp cầm nĩa, đã bị ồn ào phía bên ngoài làm cho phân tâm. Mà phía đối diện sắc mặt Catherin đã trắng bệch, vội vàng đứng dậy chạy tới kéo cô đứng dậy:
- Đi, theo tôi.
Ái Triêm bị kéo chạy đi hông đụng vào cạnh bàn đau điếng:
- Chuyện gì? Không phải muốn ăn sáng sao? Tự nhiên sao phải chạy?
- Đừng nói nữa.....
Cho..a..n...g....
Một câu của Catherin còn chưa kịp nói xong thì một tiếng nổ vang lên, tiếp theo là chiếc lục bình ở phòng khách bị vỡ toang. Lúc này Ái Triêm mới nhận ra hình như là tiếng súng. Tim cô đập nhanh một nhịp, tâm tình bấn loạn, cả người căng cứng chạy theo Catherin.
Catherin nhanh tay mở cánh cửa phía dưới bồn rửa chén, lại tiếp tục mở chốt một cánh cửa nhỏ phía trong, sau đó ấn cô vào trong đó:
- Phía sau thông với ngõ nhỏ phía trước. Cậu nhanh ra khỏi đây đi, đi hết con ngõ nhỏ sẽ có người tiếp ứng bên đó. Nhớ. Không được quay đầu.
Ái Triêm chưa kịp hiểu gì thì cánh cửa bên trên đã đóng lại. Cô vội vàng đập đập lên cánh cửa:
- Catherin... Catherin...
Nhưng chốt bên ngoài đã đóng chặt. Cô không nhìn được trong nhà là có chuyện gì, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, còn có thêm vài tiếng súng nổ. Thần trí cô càng thêm hoảng loạn. Catherin, Catherin vẫn còn bên trong. Nhưng cô thì có thể làm gì được? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô phải tìm người giúp. Nhưng điện thoại còn trong phòng ngủ. Cô phải làm gì đây?
Ái Triêm cắn răng đẩy cánh cửa nhỏ chui theo đó, đúng là xuất hiện ở một con ngõ nhỏ. Con ngõ dài hun hút không một bóng người. Hai bên là tường bao của trạch viện. Trong lòng cô có chút lo sợ, đang chuẩn bị hít thở sâu làm tinh thần phấn chấn hơn một chút tìm cho được người cầu cứu. Đột nhiên ở góc tường có một người thình lình nhảy ra túm lấy tay cô.
Ái Triêm bị dọa giật mình, lui lại vài bước. Trần Minh từ trụ tường đi ra, một tay anh vẫn giữ chặt tay cô, trên tay còn lại, anh cầm theo áo khoác, đưa áo khoác trùm lên người cô:
- Là tôi. Em mặc áo vào đi.
Ái Triêm hoàn hồn nhìn lại anh, hai hàng nước mắt không kìm được mà chảy dài. Trần Minh kéo cô ôm vào lòng:
- Đừng sợ. Có tôi bên em, sẽ không có gì xảy ra hết.
Ái Triêm vô thức níu chặt lấy Trần Minh:
- Trần Minh. Catherin.... Catherin còn ở bên trong trạch viện kia... tôi còn nghe thấy tiếng súng. Cứu... cứu cô ấy... Trần Minh, xin anh... cứu cô ấy.
Trần Minh nhìn hai mắt cô đã khóc đỏ lên:
- Yên tâm. Catherin sẽ không sao.
- Thật... thật không?
- Ai lừa em làm gì? Ngược lại là em. Nhìn hoảng sợ không còn ra hình dạng.
Không nói thì thôi, sau khi anh nói xong, cô càng khóc tợn hơn. Anh cũng không an ủi, chỉ yên lặng ôm cô vào lòng. Cả người cô run lên:
- Catherin ấn tôi vào ô cửa kia... một mình cô ấy... còn có tiếng súng... tôi...
- Không sao. Người của tôi đã cứu được Catherin. Cũng sẽ không để cô ấy có chuyện gì.
Ái Triêm gật gật đầu. Đôi mắt khóc đến đỏ bừng của cô ngước lên nhìn chằm chằm anh:
- Đưa tôi ra khỏi đây. Chúng ta về Việt Nam. Được không?
- Được. Sẽ đưa em về. Sau này bất cứ chuyện gì cũng có tôi rồi. Em sẽ không sao.