Chương : 11
Từ Yến Thanh nằm ở trên giường, mới nằm không đến hai tiếng đồng hồ thì đã cảm thấy không thể cứ nằm úp sấp mãi như vậy được nữa.
Y liếc nhìn người vẫn luôn ngồi bên cạnh chiếc bàn nghiêm túc đọc sách phẩm trà kia, không biết là lần thứ mấy lại nuốt xuống yết hầu câu muốn nói ấy, nhưng cố tình loại cảm giác đó càng lúc càng nhắc nhở rõ ràng y không thể chờ thêm được nữa.
Cuối cùng y đành lành làm gáo vỡ làm muôi kêu lên một tiếng “Nhị thiếu gia”.
Thẩm Quan Lan ngẩng đầu lên: “Mẹ Tư làm sao vậy?”
Từ Yến Thanh buồn bực nói: “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ngủ rồi.”
“Mẹ Tư muốn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi ở đây cũng không làm ồn gì, mẹ Tư cứ xem như tôi không tồn tại là được.” Thẩm Quan Lan cười nói, lúm đồng tiền hai bên má chưa từng ngọt ngào như lúc này bao giờ cứ như thế cản lấy đôi mắt của Từ Yến Thanh.
“Cậu ở đây tôi không ngủ được, tôi cũng không còn gì đáng ngại nữa, cậu vẫn nên ra ngoài đi thì hơn, như thế này không hợp quy củ đâu.” Từ Yến Thanh nghiến răng nói. Y thật sự không thể cứ nằm úp sấp như thế này được nữa, cảm giác chỗ đó cứ bị đè lên khó chịu lắm rồi.
“Ngộ nhỡ mẹ Tư tỉnh lại muốn gọi người hầu hạ thì phải làm sao bây giờ? Tuy tôi ở ngay cách vách, nhưng phòng của mẹ Tư lớn như vậy, có gọi cũng chưa chắc đã nghe thấy. Vì vậy vẫn là nên đợi ở đây thì tiện hơn.” Thẩm Quan Lan kiên trì nói.
Hắn nói chuyện cực kỳ thành khẩn, chỉ là dáng vẻ cười híp cả mắt lại kia kia, rơi vào trong mắt Từ Yến Thanh lại có phần chán ghét không nói ra được. Từ Yến Thanh hơi chống tay phải lên một chút, để bụng dưới cách tấm nệm một khoảng cách, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Y nhẫn lại chút nhẫn nhịn cuối cùng nói: “Tôi không cần cậu hầu hạ, Nhị thiếu gia vẫn nên trở về đi.”
“Mẹ Tư đã bị thương thành ra như vậy, hành động cũng bất tiện sao lại không cần người hầu hạ đây. Ví dụ như đi tiểu uống nước hay bón cơm những việc như thế, chẳng lẽ mẹ Tư lại muốn mượn tay Ly Nhi các nàng ấy làm hộ sao?”
Từ Yến Thanh bị những lời này của Thẩm Quan Lan đánh trúng tâm tư, mặc dù không phải y muốn mượn tay người khác làm gì, nhưng thật sự không thể nhịn được nữa. Hơn nữa Thẩm Quan Lan thấy y vặn vẹo thân người, cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ bèn đi đến. Từ Yến Thanh cuống cả lên, đỏ mặt nói: “Tôi chính là muốn đi tiểu đấy, Nhị thiếu gia có thể đi ra ngoài được rồi chứ?”
Thẩm Quan Lan đi đến bên giường, nghe thấy Từ Yến Thanh nói như thế bước chân liền dừng lại, bỗng nhiên nhận ra vấn đề nói: “Mẹ Tư sao không nói sớm, hà tất phải khách sáo với tôi như vậy, tôi đã sớm chuẩn bị cả rồi.”
Hắn nói xong liền quay người lại đi đến bên cạnh chiếc bàn tròn khi nãy, cầm lên một chiếc bình rỗng màu nâu, nhấc cái nắp thủy tinh ra đặt ở bên cạnh tay của Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư bị thương nên không tiện, hay là để tôi giúp nhé?”
Thấy Thẩm Quan Lan vươn tay ra muốn vén tấm chăn trên người mình lên, Từ Yến Thanh gấp đến độ biến cả giọng: “Để tự tôi làm, mời cậu ra ngoài cho!”
Thẩm Quan Lan mím môi lại, lấy ngón tay xoa vào cằm, nói: “Không được đâu, tôi cũng không biết miệng cái bình này có thích hợp với kích thước của mẹ Tư hay không. Ngộ nhỡ không dùng được, hoặc là mẹ Tư không cẩn thận làm vung vãi ra giường sẽ không hay đâu. Vẫn là cứ để tôi làm đi!”
“Thẩm Quan Lan!” Đây là lần thứ hai Từ Yến Thanh không thể nhịn nổi nữa mà gọi thẳng tên của hắn.
Thẩm Quan Lan ngây ra trong chốc lát, nhìn y tức đến mức đầu ngón tay cũng run run, rốt cuộc cũng có phản ứng lại chuyện mình đã đùa quá trớn, đành phải buồn bã nói lời xin lỗi: “Thế anh tự mình làm đi, tôi ở ngay ngoài cửa, xong rồi thì gọi tôi.”
Hắn nói xong liền quay người lại đi ra ngoài, sau khi cửa được đóng lại, Từ Yến Thanh rốt cuộc mới thở phào. Chỉ là y cảm thấy ở chung với vị Nhị thiếu gia này đúng là khiến người ta mệt bở hơi tai, so với ba vị phu nhân kia còn khó hơn.
Từ Yến Thanh khó khăn vén tấm chăn lên, Thẩm Quan Lan đã cắt quần của y, lại còn kiếm cớ nói vết thương của y không nên mặc quần vì vậy chỉ đắp cho y một lớp chăn mỏng. Từ Yến Thanh hết cách, đành phải tùy ý Thẩm Quan Lan dày vò mình. Nhưng mà như vậy cũng có chỗ tốt, nếu y muốn đi tiểu cũng không cần phải tốn mấy sức.
Y nghiến chặt răng, cầm chiếc bình màu nâu kia lên, chỉ cảm thấy cái thứ này giống như chậu than vậy, nóng đến mức khiến Từ Yến Thanh sắp không còn mặt mũi nào nữa.
Từ Yến Thanh cẩn thận từng ly từng tý đưa chiếc bình xuống dưới, vừa chạm vào nơi đó liền ngây ngẩn cả người.
Y cúi đầu nhìn xuống, nơi đó thế mà lại hơi ngóc đầu dậy một chút. Từ Yến Thanh nhất thời đỏ bừng mặt lên, cuối cùng cũng rõ vì sao mà ban nãy lại khó chịu như vậy.
May mà Từ Yến Thanh kiên trì đuổi Thẩm Quan Lan ra ngoài, nếu không hắn mà nhìn thấy cảnh này thì y thật sự không biết nên làm thế nào cả…
Từ Yến Thanh nhắm mắt lại, đè nén lại nỗi xấu hổ tràn đầy lúc này, y đưa chiếc bình thủy tinh kia đặt ở dưới thân, nâng eo lên để vật kia thẳng vào miệng chiếc bình, đang nghĩ cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi. Kết quả lại ảnh hưởng đến vết thương ở mông, nhói đau đến khó chịu, eo y mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng liền hét thảm lên.
Thẩm Quan Lan đợi ở bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng hét của người bên trong, nhất thời liền đẩy cửa xông vào. Đợi đến khi hắn chạy đến bên giường vừa nhìn một cái, lập tức đã biết xảy ra chuyện gì. Hắn đỡ Từ Yến Thanh lên, để y nằm nghiêng trong lồng ngực mình, lại kiểm tra nơi bị đè ép, mơ hồ nhíu lông mày lại.
Hắn học Y bốn năm, chủ yếu là ngoại khoa, vì vậy đối với vấn đề chỗ đó của đàn ông, hắn cũng rất rõ ràng.
Vừa nãy khi Thẩm Quan Lan đi vào, Từ Yến Thanh vẫn nắm úp sấp như cũ, bình thủy tinh đặt ở dưới thân. Thời điểm hắn đỡ người dậy, vật kia của y đang cắm ở bên trong chiếc bình, cả cây không lọt. Cũng may chiếc bình kia không sâu, phần trước không đụng vào đáy bình, chỉ là miệng bình kia không đủ nhám, cấn vào da thịt khiến Từ Yến Thanh đau đớn.
Thẩm Quan Lan muốn rút bình thủy tinh ra, chỉ là vừa mới hơi nhúc nhích đã nghe thấy Từ Yến Thanh hít vào một hơi, nói: “Đừng mà! Đau…”
Hắn liếc nhìn Từ Yến Thanh một cái, gương mặt thanh tú của người kia đều nhíu lại, đáy mắt là một mảnh ướt át, luống cuống nhìn hắn.
Không biết vì sao, cái nhìn này khiến nhịp tim và hô hấp của Thẩm Quan Lan đều trở nên dồn dập. Hắn theo bản năng ôm sát người trong lòng, ôn nhu nói: “Đừng sợ, để tôi dùng cái gì đó bôi trơn sẽ không đau nữa.”
Từ Yến Thanh mờ mịt gật đầu, Thẩm Quan Lan nhẹ nhàng đặt y nằm lại xuống gối, rồi mới đi qua mở ra hòm thuốc trên bàn, lấy ra một chai y dụng đựng thuốc bôi trơn, trở lại bên giường đổ thuốc bôi trơn một vòng dọc theo miệng bình.
Từ Yến Thanh nhắm hai mắt lại, y đã bị nỗi xấu hổ dằn vặt xâm chiếm không còn mặt mũi nào nữa, chỉ có thể chịu đựng cắn chặt mu bàn tay của mình. Đợi đến sau khi thuốc bôi trơn chậm rãi chảy vào trong chiếc lọ, Thẩm Quan Lan mới thử nhẹ nhàng chuyển động.
Từ Yến Thanh run lên một cái, một tiếng nghẹn ngào từ trong lỗ mũi trào ra, so với lúc trước còn muốn câu dẫn hơn. Chỉ là Thẩm Quan Lan đã không còn những tâm tư đó nữa, hắn lúc này cẩn thận chuyển động chiếc bình từng chút một, thử mấy lần cuối cùng cũng coi như lấy ra được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại kiểm tra vật kia của Từ Yến Thanh nhận ra chỗ đó chỉ bị cấn đến đỏ lên chứ không bị rách da. Thẩm Quan Lan sờ vào phía trước đã trướng thành màu đỏ tím, kết quả lại nghe thấy tiếng Từ Yến Thanh buồn bực hổn hển nói: “Đừng… Đừng đụng…”
Thẩm Quan Lan ngước mắt lên nhìn, Từ Yến Thanh đang nằm nghiêng, vùi đầu trong khuỷu tay mình, bả vai run rẩy rõ ràng. Hắn nghĩ một chút, nói: “Hay là để tôi giúp anh, đây chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường, đừng tiếp tục ngại ngùng nữa.”
Dứt lời, hắn liền nắm chặt nơi đó của Từ Yến Thanh, lại lần nữa ngắm chuẩn vào miệng chiếc bình.
Đầu óc Từ Yến Thanh triệt để mơ hồ.
Từ sau khi gả cho Thẩm Chính Hoành, mỗi tối y đều phải uống bát canh hạ hỏa kia. Đây là yêu cầu duy nhất của Thẩm Chính Hoành đối với Từ Yến Thanh, chính là để phòng ngừa y dục cầu bất mãn đội nón xanh cho bản thân mình.
Y biết uống thứ kia nhiều sẽ không có khả năng nữa, chỉ là Từ Yến Thanh sống qua ngày đoạn tháng ở Thẩm phủ như thế, còn có gì để mà hy vọng đây?
Từ Yến Thanh đã sống hai mươi ba năm trên đời, thân thể này chỉ có mình y là thấy qua. Vì vậy y sao có thể ngờ rằng, người đầu tiên nhìn hết toàn bộ thân thể y lại là con trai của Thẩm Chính Hoành.
Nỗi xấu hổ trong lòng không ngừng bành trướng, y rõ ràng là không còn mặt mũi nào nữa, thế nhưng lại không thể khống chế được nhu cầu của bản thân.
Y không nhịn nổi.
Thẩm Quan Lan vì không muốn kích thích y thêm nữa, nên vẫn luôn không nói tiếng nào. Mãi đến tận khi Từ Yến Thanh giải quyết xong mới rút chiếc bình ra, dùng giấy lau sạch sẽ, lại bôi thêm chút thuốc giảm đau, lúc này mới đắp lại chăn mỏng cho y.
Gương mặt Từ Yến Thanh vẫn luôn vùi trong cánh tay không chịu nhúc nhích, Thẩm Quan Lan vỗ vỗ vào bờ vai y, nói: “Anh ngủ một chút đi, tôi đi nói người nấu cho anh chút đồ ăn.”
Mãi đến tận khi tiếng bước chân của Thẩm Quan Lan biến mất bên ngoài cửa, Từ Yến Thanh vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ống tay áo đã sớm bị nước mắt thấm ướt, Từ Yến Thanh ngay cả khi bị gả vào Thẩm phủ cũng chưa từng khóc qua, bây giờ thế mà lại không có cách nào khống chế được tâm tình.
Y không biết vì sao mình lại phải sống một cuộc sống như thế này, không biết kiếp trước có phải mình đã làm hết tất cả chuyện ác trên đời nên kiếp này mới rơi vào kết cục như vậy hay không. Bên ngoài đều cảm thấy y sống thật sung sướng, nhưng cũng chỉ có Ly Nhi mới biết mỗi ngày y đều như một xác chết di động lặp lại nỗi tuyệt vọng không có điểm cuối này.
Thẩm Chính Hoành sủng y, nhưng chẳng qua là vì cái cổ họng đó của y cùng với bộ dáng sau khi hóa trang có vài phần giống chính thê đã qua đời của ông ấy mà thôi.
Cho nên Thẩm Chính Hoành chưa bao giờ đụng vào Từ Yến Thanh, bởi vì chính thê đã qua đời là nữ tử nhưng y sau khi thay đổi trang phục diễn sẽ không còn là bộ dáng mà Thẩm Chính Hoành muốn nhìn thấy nữa.
Từ Yến Thanh nghẹn ngào vài tiếng, tùy ý để cảm xúc bi phẫn hóa thành nước mắt, mãi đến tận khi ý thức trở nên mờ mịt, lâm vào trong bóng tối, cửa phòng mới được người lặng lẽ đẩy ra.
Thẩm Quan Lan vẫn chưa đi xa.
Hắn dặn dò Ly Nhi đi nấu ăn xong, bản thân thì không rời một bước đứng giữ ngoài cửa, đợi đến khi Từ Yến Thanh phát tiết hết cảm xúc.
Vừa nãy Từ Yến Thanh ở trước mặt hắn lộ ra bộ dáng yếu đuối trước nay chưa từng có, dáng vẻ đó không hiểu sao lại khiến trái tim hắn thắt lại. Nếu như là trước đây hắn mang theo tâm thế muốn tranh đấu, muốn ép người mẹ Tư này đừng có giả vờ giả vịt lúc ở chung với mình như vậy nữa. Thế nhưng bây giờ, Thẩm Quan Lan lại cảm thấy mờ mịt.
Hắn đã lớn đến từng này, lần đầu tiên ép người đến phát khóc.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, nghe thấy tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền dến, trong lòng Thẩm Quan Lan liền sinh ra cảm giác lưỡng lự.
Hắn rất muốn nói đôi lời dễ nghe một chút để dỗ dành người mẹ Tư này, giống như trước đây hắn đã từng dỗ mấy cô gái vậy. Nhưng mấy lần hắn muốn đẩy cửa đi vào, thì lại cảm thấy bước chân nặng nề không thể nhấc lên được.
Trong đầu Thẩm Quan Lan rất loạn, hắn không biết thời điểm thật sự đối mặt với Từ Yến Thanh thì nên nói cái gì.
Hắn rất rõ ràng tính tình Từ Yến Thanh ương ngạnh, cũng biết việc hắn mới trở về có mấy ngày đã thấy y bị phạt hai lần cũng không hề là trùng hợp. Lần đầu tiên Ly Nhi nhìn thấy hắn đã nói, sự chống đối và thương tổn như vậy đều thường xảy ra.
Bà nội của Thẩm Quan Lan tuổi tác đã lớn không thể quản được. Cha hắn tuy bên ngoài rất sủng người mẹ Tư này, nhưng lại chưa từng ra mặt trách phạt qua hành vi của ba vị phu nhân.
Đại ca cùng em gái hắn ngược lại sẽ thường để tâm đến, nhưng mà cũng là hữu tâm vô lực, dẫu sao cũng phải để ý đến bối phận trong nhà.
Thẩm Quan Lan suy nghĩ một hồi, mất sức dựa vào trên cánh cửa.
Bên tai hắn là tiếng khóc không kìm nén được của Từ Yến Thanh, trước mắt hắn là khoảng trời vuông vức.
Tòa Thẩm phủ này mang đến cho hắn tự tại và hưởng lạc vô cùng, nhưng lại mang đến nỗi thống khổ và thương tổn cho Từ Yến Thanh.
Hắn ngước đầu lên, nhịn hồi lâu mới đem nỗi buồn bực trong lòng phun trào ra ngoài. Thẩm Quan Lan cảm thấy mình bắt buộc phải làm gì đó, cho dù Từ Yến Thanh không phải là mẹ Tư của hắn đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể chịu nổi y phải chịu đựng thêm bất kỳ tổn thương nào.
Y liếc nhìn người vẫn luôn ngồi bên cạnh chiếc bàn nghiêm túc đọc sách phẩm trà kia, không biết là lần thứ mấy lại nuốt xuống yết hầu câu muốn nói ấy, nhưng cố tình loại cảm giác đó càng lúc càng nhắc nhở rõ ràng y không thể chờ thêm được nữa.
Cuối cùng y đành lành làm gáo vỡ làm muôi kêu lên một tiếng “Nhị thiếu gia”.
Thẩm Quan Lan ngẩng đầu lên: “Mẹ Tư làm sao vậy?”
Từ Yến Thanh buồn bực nói: “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ngủ rồi.”
“Mẹ Tư muốn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi ở đây cũng không làm ồn gì, mẹ Tư cứ xem như tôi không tồn tại là được.” Thẩm Quan Lan cười nói, lúm đồng tiền hai bên má chưa từng ngọt ngào như lúc này bao giờ cứ như thế cản lấy đôi mắt của Từ Yến Thanh.
“Cậu ở đây tôi không ngủ được, tôi cũng không còn gì đáng ngại nữa, cậu vẫn nên ra ngoài đi thì hơn, như thế này không hợp quy củ đâu.” Từ Yến Thanh nghiến răng nói. Y thật sự không thể cứ nằm úp sấp như thế này được nữa, cảm giác chỗ đó cứ bị đè lên khó chịu lắm rồi.
“Ngộ nhỡ mẹ Tư tỉnh lại muốn gọi người hầu hạ thì phải làm sao bây giờ? Tuy tôi ở ngay cách vách, nhưng phòng của mẹ Tư lớn như vậy, có gọi cũng chưa chắc đã nghe thấy. Vì vậy vẫn là nên đợi ở đây thì tiện hơn.” Thẩm Quan Lan kiên trì nói.
Hắn nói chuyện cực kỳ thành khẩn, chỉ là dáng vẻ cười híp cả mắt lại kia kia, rơi vào trong mắt Từ Yến Thanh lại có phần chán ghét không nói ra được. Từ Yến Thanh hơi chống tay phải lên một chút, để bụng dưới cách tấm nệm một khoảng cách, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Y nhẫn lại chút nhẫn nhịn cuối cùng nói: “Tôi không cần cậu hầu hạ, Nhị thiếu gia vẫn nên trở về đi.”
“Mẹ Tư đã bị thương thành ra như vậy, hành động cũng bất tiện sao lại không cần người hầu hạ đây. Ví dụ như đi tiểu uống nước hay bón cơm những việc như thế, chẳng lẽ mẹ Tư lại muốn mượn tay Ly Nhi các nàng ấy làm hộ sao?”
Từ Yến Thanh bị những lời này của Thẩm Quan Lan đánh trúng tâm tư, mặc dù không phải y muốn mượn tay người khác làm gì, nhưng thật sự không thể nhịn được nữa. Hơn nữa Thẩm Quan Lan thấy y vặn vẹo thân người, cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ bèn đi đến. Từ Yến Thanh cuống cả lên, đỏ mặt nói: “Tôi chính là muốn đi tiểu đấy, Nhị thiếu gia có thể đi ra ngoài được rồi chứ?”
Thẩm Quan Lan đi đến bên giường, nghe thấy Từ Yến Thanh nói như thế bước chân liền dừng lại, bỗng nhiên nhận ra vấn đề nói: “Mẹ Tư sao không nói sớm, hà tất phải khách sáo với tôi như vậy, tôi đã sớm chuẩn bị cả rồi.”
Hắn nói xong liền quay người lại đi đến bên cạnh chiếc bàn tròn khi nãy, cầm lên một chiếc bình rỗng màu nâu, nhấc cái nắp thủy tinh ra đặt ở bên cạnh tay của Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư bị thương nên không tiện, hay là để tôi giúp nhé?”
Thấy Thẩm Quan Lan vươn tay ra muốn vén tấm chăn trên người mình lên, Từ Yến Thanh gấp đến độ biến cả giọng: “Để tự tôi làm, mời cậu ra ngoài cho!”
Thẩm Quan Lan mím môi lại, lấy ngón tay xoa vào cằm, nói: “Không được đâu, tôi cũng không biết miệng cái bình này có thích hợp với kích thước của mẹ Tư hay không. Ngộ nhỡ không dùng được, hoặc là mẹ Tư không cẩn thận làm vung vãi ra giường sẽ không hay đâu. Vẫn là cứ để tôi làm đi!”
“Thẩm Quan Lan!” Đây là lần thứ hai Từ Yến Thanh không thể nhịn nổi nữa mà gọi thẳng tên của hắn.
Thẩm Quan Lan ngây ra trong chốc lát, nhìn y tức đến mức đầu ngón tay cũng run run, rốt cuộc cũng có phản ứng lại chuyện mình đã đùa quá trớn, đành phải buồn bã nói lời xin lỗi: “Thế anh tự mình làm đi, tôi ở ngay ngoài cửa, xong rồi thì gọi tôi.”
Hắn nói xong liền quay người lại đi ra ngoài, sau khi cửa được đóng lại, Từ Yến Thanh rốt cuộc mới thở phào. Chỉ là y cảm thấy ở chung với vị Nhị thiếu gia này đúng là khiến người ta mệt bở hơi tai, so với ba vị phu nhân kia còn khó hơn.
Từ Yến Thanh khó khăn vén tấm chăn lên, Thẩm Quan Lan đã cắt quần của y, lại còn kiếm cớ nói vết thương của y không nên mặc quần vì vậy chỉ đắp cho y một lớp chăn mỏng. Từ Yến Thanh hết cách, đành phải tùy ý Thẩm Quan Lan dày vò mình. Nhưng mà như vậy cũng có chỗ tốt, nếu y muốn đi tiểu cũng không cần phải tốn mấy sức.
Y nghiến chặt răng, cầm chiếc bình màu nâu kia lên, chỉ cảm thấy cái thứ này giống như chậu than vậy, nóng đến mức khiến Từ Yến Thanh sắp không còn mặt mũi nào nữa.
Từ Yến Thanh cẩn thận từng ly từng tý đưa chiếc bình xuống dưới, vừa chạm vào nơi đó liền ngây ngẩn cả người.
Y cúi đầu nhìn xuống, nơi đó thế mà lại hơi ngóc đầu dậy một chút. Từ Yến Thanh nhất thời đỏ bừng mặt lên, cuối cùng cũng rõ vì sao mà ban nãy lại khó chịu như vậy.
May mà Từ Yến Thanh kiên trì đuổi Thẩm Quan Lan ra ngoài, nếu không hắn mà nhìn thấy cảnh này thì y thật sự không biết nên làm thế nào cả…
Từ Yến Thanh nhắm mắt lại, đè nén lại nỗi xấu hổ tràn đầy lúc này, y đưa chiếc bình thủy tinh kia đặt ở dưới thân, nâng eo lên để vật kia thẳng vào miệng chiếc bình, đang nghĩ cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi. Kết quả lại ảnh hưởng đến vết thương ở mông, nhói đau đến khó chịu, eo y mềm nhũn, còn chưa kịp phản ứng liền hét thảm lên.
Thẩm Quan Lan đợi ở bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng hét của người bên trong, nhất thời liền đẩy cửa xông vào. Đợi đến khi hắn chạy đến bên giường vừa nhìn một cái, lập tức đã biết xảy ra chuyện gì. Hắn đỡ Từ Yến Thanh lên, để y nằm nghiêng trong lồng ngực mình, lại kiểm tra nơi bị đè ép, mơ hồ nhíu lông mày lại.
Hắn học Y bốn năm, chủ yếu là ngoại khoa, vì vậy đối với vấn đề chỗ đó của đàn ông, hắn cũng rất rõ ràng.
Vừa nãy khi Thẩm Quan Lan đi vào, Từ Yến Thanh vẫn nắm úp sấp như cũ, bình thủy tinh đặt ở dưới thân. Thời điểm hắn đỡ người dậy, vật kia của y đang cắm ở bên trong chiếc bình, cả cây không lọt. Cũng may chiếc bình kia không sâu, phần trước không đụng vào đáy bình, chỉ là miệng bình kia không đủ nhám, cấn vào da thịt khiến Từ Yến Thanh đau đớn.
Thẩm Quan Lan muốn rút bình thủy tinh ra, chỉ là vừa mới hơi nhúc nhích đã nghe thấy Từ Yến Thanh hít vào một hơi, nói: “Đừng mà! Đau…”
Hắn liếc nhìn Từ Yến Thanh một cái, gương mặt thanh tú của người kia đều nhíu lại, đáy mắt là một mảnh ướt át, luống cuống nhìn hắn.
Không biết vì sao, cái nhìn này khiến nhịp tim và hô hấp của Thẩm Quan Lan đều trở nên dồn dập. Hắn theo bản năng ôm sát người trong lòng, ôn nhu nói: “Đừng sợ, để tôi dùng cái gì đó bôi trơn sẽ không đau nữa.”
Từ Yến Thanh mờ mịt gật đầu, Thẩm Quan Lan nhẹ nhàng đặt y nằm lại xuống gối, rồi mới đi qua mở ra hòm thuốc trên bàn, lấy ra một chai y dụng đựng thuốc bôi trơn, trở lại bên giường đổ thuốc bôi trơn một vòng dọc theo miệng bình.
Từ Yến Thanh nhắm hai mắt lại, y đã bị nỗi xấu hổ dằn vặt xâm chiếm không còn mặt mũi nào nữa, chỉ có thể chịu đựng cắn chặt mu bàn tay của mình. Đợi đến sau khi thuốc bôi trơn chậm rãi chảy vào trong chiếc lọ, Thẩm Quan Lan mới thử nhẹ nhàng chuyển động.
Từ Yến Thanh run lên một cái, một tiếng nghẹn ngào từ trong lỗ mũi trào ra, so với lúc trước còn muốn câu dẫn hơn. Chỉ là Thẩm Quan Lan đã không còn những tâm tư đó nữa, hắn lúc này cẩn thận chuyển động chiếc bình từng chút một, thử mấy lần cuối cùng cũng coi như lấy ra được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại kiểm tra vật kia của Từ Yến Thanh nhận ra chỗ đó chỉ bị cấn đến đỏ lên chứ không bị rách da. Thẩm Quan Lan sờ vào phía trước đã trướng thành màu đỏ tím, kết quả lại nghe thấy tiếng Từ Yến Thanh buồn bực hổn hển nói: “Đừng… Đừng đụng…”
Thẩm Quan Lan ngước mắt lên nhìn, Từ Yến Thanh đang nằm nghiêng, vùi đầu trong khuỷu tay mình, bả vai run rẩy rõ ràng. Hắn nghĩ một chút, nói: “Hay là để tôi giúp anh, đây chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường, đừng tiếp tục ngại ngùng nữa.”
Dứt lời, hắn liền nắm chặt nơi đó của Từ Yến Thanh, lại lần nữa ngắm chuẩn vào miệng chiếc bình.
Đầu óc Từ Yến Thanh triệt để mơ hồ.
Từ sau khi gả cho Thẩm Chính Hoành, mỗi tối y đều phải uống bát canh hạ hỏa kia. Đây là yêu cầu duy nhất của Thẩm Chính Hoành đối với Từ Yến Thanh, chính là để phòng ngừa y dục cầu bất mãn đội nón xanh cho bản thân mình.
Y biết uống thứ kia nhiều sẽ không có khả năng nữa, chỉ là Từ Yến Thanh sống qua ngày đoạn tháng ở Thẩm phủ như thế, còn có gì để mà hy vọng đây?
Từ Yến Thanh đã sống hai mươi ba năm trên đời, thân thể này chỉ có mình y là thấy qua. Vì vậy y sao có thể ngờ rằng, người đầu tiên nhìn hết toàn bộ thân thể y lại là con trai của Thẩm Chính Hoành.
Nỗi xấu hổ trong lòng không ngừng bành trướng, y rõ ràng là không còn mặt mũi nào nữa, thế nhưng lại không thể khống chế được nhu cầu của bản thân.
Y không nhịn nổi.
Thẩm Quan Lan vì không muốn kích thích y thêm nữa, nên vẫn luôn không nói tiếng nào. Mãi đến tận khi Từ Yến Thanh giải quyết xong mới rút chiếc bình ra, dùng giấy lau sạch sẽ, lại bôi thêm chút thuốc giảm đau, lúc này mới đắp lại chăn mỏng cho y.
Gương mặt Từ Yến Thanh vẫn luôn vùi trong cánh tay không chịu nhúc nhích, Thẩm Quan Lan vỗ vỗ vào bờ vai y, nói: “Anh ngủ một chút đi, tôi đi nói người nấu cho anh chút đồ ăn.”
Mãi đến tận khi tiếng bước chân của Thẩm Quan Lan biến mất bên ngoài cửa, Từ Yến Thanh vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ống tay áo đã sớm bị nước mắt thấm ướt, Từ Yến Thanh ngay cả khi bị gả vào Thẩm phủ cũng chưa từng khóc qua, bây giờ thế mà lại không có cách nào khống chế được tâm tình.
Y không biết vì sao mình lại phải sống một cuộc sống như thế này, không biết kiếp trước có phải mình đã làm hết tất cả chuyện ác trên đời nên kiếp này mới rơi vào kết cục như vậy hay không. Bên ngoài đều cảm thấy y sống thật sung sướng, nhưng cũng chỉ có Ly Nhi mới biết mỗi ngày y đều như một xác chết di động lặp lại nỗi tuyệt vọng không có điểm cuối này.
Thẩm Chính Hoành sủng y, nhưng chẳng qua là vì cái cổ họng đó của y cùng với bộ dáng sau khi hóa trang có vài phần giống chính thê đã qua đời của ông ấy mà thôi.
Cho nên Thẩm Chính Hoành chưa bao giờ đụng vào Từ Yến Thanh, bởi vì chính thê đã qua đời là nữ tử nhưng y sau khi thay đổi trang phục diễn sẽ không còn là bộ dáng mà Thẩm Chính Hoành muốn nhìn thấy nữa.
Từ Yến Thanh nghẹn ngào vài tiếng, tùy ý để cảm xúc bi phẫn hóa thành nước mắt, mãi đến tận khi ý thức trở nên mờ mịt, lâm vào trong bóng tối, cửa phòng mới được người lặng lẽ đẩy ra.
Thẩm Quan Lan vẫn chưa đi xa.
Hắn dặn dò Ly Nhi đi nấu ăn xong, bản thân thì không rời một bước đứng giữ ngoài cửa, đợi đến khi Từ Yến Thanh phát tiết hết cảm xúc.
Vừa nãy Từ Yến Thanh ở trước mặt hắn lộ ra bộ dáng yếu đuối trước nay chưa từng có, dáng vẻ đó không hiểu sao lại khiến trái tim hắn thắt lại. Nếu như là trước đây hắn mang theo tâm thế muốn tranh đấu, muốn ép người mẹ Tư này đừng có giả vờ giả vịt lúc ở chung với mình như vậy nữa. Thế nhưng bây giờ, Thẩm Quan Lan lại cảm thấy mờ mịt.
Hắn đã lớn đến từng này, lần đầu tiên ép người đến phát khóc.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, nghe thấy tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền dến, trong lòng Thẩm Quan Lan liền sinh ra cảm giác lưỡng lự.
Hắn rất muốn nói đôi lời dễ nghe một chút để dỗ dành người mẹ Tư này, giống như trước đây hắn đã từng dỗ mấy cô gái vậy. Nhưng mấy lần hắn muốn đẩy cửa đi vào, thì lại cảm thấy bước chân nặng nề không thể nhấc lên được.
Trong đầu Thẩm Quan Lan rất loạn, hắn không biết thời điểm thật sự đối mặt với Từ Yến Thanh thì nên nói cái gì.
Hắn rất rõ ràng tính tình Từ Yến Thanh ương ngạnh, cũng biết việc hắn mới trở về có mấy ngày đã thấy y bị phạt hai lần cũng không hề là trùng hợp. Lần đầu tiên Ly Nhi nhìn thấy hắn đã nói, sự chống đối và thương tổn như vậy đều thường xảy ra.
Bà nội của Thẩm Quan Lan tuổi tác đã lớn không thể quản được. Cha hắn tuy bên ngoài rất sủng người mẹ Tư này, nhưng lại chưa từng ra mặt trách phạt qua hành vi của ba vị phu nhân.
Đại ca cùng em gái hắn ngược lại sẽ thường để tâm đến, nhưng mà cũng là hữu tâm vô lực, dẫu sao cũng phải để ý đến bối phận trong nhà.
Thẩm Quan Lan suy nghĩ một hồi, mất sức dựa vào trên cánh cửa.
Bên tai hắn là tiếng khóc không kìm nén được của Từ Yến Thanh, trước mắt hắn là khoảng trời vuông vức.
Tòa Thẩm phủ này mang đến cho hắn tự tại và hưởng lạc vô cùng, nhưng lại mang đến nỗi thống khổ và thương tổn cho Từ Yến Thanh.
Hắn ngước đầu lên, nhịn hồi lâu mới đem nỗi buồn bực trong lòng phun trào ra ngoài. Thẩm Quan Lan cảm thấy mình bắt buộc phải làm gì đó, cho dù Từ Yến Thanh không phải là mẹ Tư của hắn đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể chịu nổi y phải chịu đựng thêm bất kỳ tổn thương nào.