Chương : 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thưa cậu, thuốc bổ đã sắc xong rồi.”
Ly Nhi đẩy cửa phòng ra, chiếc khay trên tay được đặt xuống bàn, nói với người đang nằm trên giường.
Người kia nằm nghiêng, đối diện với vách tường đọc sách. Ly Nhi nghe thấy y thuận miệng đáp: “Cứ để đấy trước đi.”
“Ban nãy Tuyên Chỉ đến nói, Nhị thiếu gia nhắn cậu hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ cậu ấy. Hôm nay cậu ấy có việc không thoát thân được.”
Ly Nhi đi tới bên giường, cầm hai quyển sách đặt bên gối mà Từ Yến Thanh đã đọc xong đi. Y cũng không nói gì, chỉ là động tác lật sách trong tay khẽ dừng lại một chút.
“Nô tỳ thấy Tuyên Chỉ hớt hải mồ hôi, xem ra là vội chạy về từ phủ Giang thiếu gia rồi. Nói xong lại chạy đi, bảo là muốn quay về hầu hạ Nhị thiếu gia.”
Ly Nhi vừa nói vừa sắp xếp lại giường chiếu, Từ Yến Thanh vẫn duy trì tư thế đọc sách như cũ không hề trả lời. Ly Nhi sau khi dọn dẹp xong liền bưng bát thuốc bổ kia đến bên giường, nói: “Để nô tỳ đỡ cậu dậy uống thuốc, Nhị thiếu gia đã căn dặn rồi, thuốc này phải uống khi còn nóng nếu không công dụng của thuốc liền giảm phân nửa.”
Từ Yến Thanh gấp sách lại, nói: “Đêm nay không uống nữa.”
“Vì sao ạ? Nhị thiếu gia nói thuốc này không được ngừng đâu thưa cậu, Tú Oánh đã sắc hơn nửa canh giờ rồi, thuốc hôm nay vẫn là Nhị thiếu gia đặc biệt xin từ chỗ lão phu nhân về, là đồ tốt mà.”
Ly Nhi không hiểu nói.
Từ Yến Thanh nhìn lên đỉnh tấm màn, không một tiếng động thở dài một hơi.
Từ sau khi y không cần uống canh hạ hỏa nữa, ngược lại mỗi ngày đều phải uống các loại thuốc bổ. Khí sắc hồng nhuận lên không ít, thân thể cũng không còn yếu ớt rõ ràng như trước, nhưng mà Từ Yến Thanh lại luôn cảm thấy nóng.
Tháng Bảy vốn là giữa mùa hè, y bởi vì thương thế nên không thể xuống giường, thời điểm này hàng năm đều là những lúc y thích đọc sách nhất mà bây giờ lại đọc không vào, hơn nữa còn để cho y uống những thứ như thế, chẳng phải là muốn khiến y khó chịu mà chết sao.
Đêm nay Thẩm Quan Lan không ở đây, y hiếm khi được thả lỏng một phen, đương nhiên là không muốn uống rồi.
Ly Nhi đương nhiên không chịu nổi y dằn vặt chính mình như thế, nghĩ cũng không nghĩ liền lôi Thẩm Quan Lan ra: “Cậu, Nhị thiếu gia đối với thân thể của cậu để tâm như vậy, cậu không thể làm hại mình xem như là không có chuyện gì được. Nếu như mà để Nhị thiếu gia biết được, cậu ấy sẽ buồn lắm.”
Từ Yến Thanh liếc nhìn Ly Nhi một cái, nói: “Ngươi không nói thì hắn sao biết được.”
Ly Nhi nhăn mũi lại một cái, bĩu môi nói: “Nô tỳ không nói nhưng Nhị thiếu gia cũng sẽ biết, cậu ấy chỉ cần bắt mạch cho cậu là tự rõ ràng thôi. Huống hồ Nhị thiếu gia mấy ngày nay đều ở cùng cậu, đến buổi đêm cũng ngủ trên sập của cậu, nô tỳ và Tú Oánh đều cảm thấy cậu ấy thật lòng để tâm đến cậu, cậu vẫn là nên uống đi, đừng phụ lòng tâm sức vất vả của Nhị thiếu gia.”
Ly Nhi mấy ngày nay đều chỉ có thể đứng ngoài hầu hạ, Thẩm Quan Lan gọi lúc nào thì nàng mới có thể vào lúc đó. Khi mới bắt đầu cả nàng và Tú Oánh đều cảm thấy Nhị thiếu gia sẽ không kiên trì lâu được, lại không nghĩ đến mấy ngày kế tiếp, Nhị thiếu gia thật sự làm mọi việc đều gọn gàng ngăn nắp. Nàng tò mò hỏi, thì Nhị thiếu gia liền nói khi ở bên ngoài cũng chăm sóc bệnh nhân như vậy.
Lần này đừng nói Ly Nhi, ngay cả đến Tú Oánh bình thường khúm núm là thế cũng khen Nhị thiếu gia không hết lời. Nàng ấy nói chưa từng thấy thiếu gia nhà ai đẹp trai như vậy mà lại còn hiểu được cách chăm sóc người khác như thế, thế nên hai ngày nay cứ trông thấy Nhị thiếu gia là lại đỏ mặt.
Từ Yến Thanh nói không lại nàng, cũng biết Ly Nhi tận tình khuyên nhủ như thế là thật lòng muốn tốt cho mình, y đành phải nhận lấy bát thuốc kia, uống hết bát thuốc đen thùi lùi vào trong bụng.
Thứ thuốc kia vừa chua vừa đắng, Từ Yến Thanh nhíu mày lại đưa bát cho Ly Nhi, nàng dùng khăn vuông lau miệng cho y, thành thục bóc vỏ một viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng y.
Đó là kẹo sữa mà Thẩm Quan Lan tặng cho y.
Từ Yến Thanh sợ đắng, kể từ khi Thẩm Quan Lan phát hiện ra điều này thì mỗi lần cho y uống thuốc xong sẽ để y ngậm một viên. Ly Nhi học theo răm rắp, thấy lông mày Từ Yến Thanh đã giãn ra, liền cười nói: “Nhị thiếu gia thật là chu đáo, cũng không biết có phải người nào từng đi du học cũng như vậy hay không. Nô tỳ hôm nay còn nghe Tú Oánh nói, ai mà được gả cho Nhị thiếu gia nhất định sẽ được cậu ấy sủng lên tận trời.”
Từ Yến Thanh nghiêng người sang một bên, một tay chống vào gối, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Hắn ta như vậy không gọi là chu đáo, mà là cứ thích làm ầm ĩ. Hắn mới trở về, không kiềm lại được sự nhiệt tình mới mẻ của bản thân mới nhúng tay vào chuyện của nội viện. Đợi cho đến khi sự nhiệt tình này qua đi, rồi ngươi xem hắn có còn trở lại hay không.”
“Không thể nào, nô tỳ thấy Nhị thiếu gia thật sự để tâm đến cậu mà. Hơn nữa cậu ấy còn lo lắng cho thanh danh của cậu, đến cả chuyện cậu ấy ở đây buổi tối cũng bắt tất cả mọi người phải ngậm miệng không được truyền ra ngoài.”
Ly Nhi kinh ngạc nói, thấy mi mắt Từ Yến Thanh rũ xuống, ánh đèn kia chiếu xuống tẩm y thuần trắng của y khiến cho vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt càng lộ rõ.
Từ Yến Thanh nói: “Nếu Thẩm Quan Lan lo lắng cho thanh danh của ta, thì đã không nên đến chăm sóc ta, càng không nên thể hiện ra qua lại thân thiết với ta như vậy. Ngươi cho rằng mợ Hai và mợ Ba là những người tầm thường sao? Đợi đến ngày kia, sau khi lão gia cùng mợ Cả trở về, Thẩm Quan Lan sẽ không thể đến đây được nữa.”
“Cậu nói là mợ Cả sẽ không thể cho Nhị thiếu gia lại đến đây ư?”
Từ Yến Thanh gật đầu, nằm xuống gối, thanh âm uể oải nói: “Hắn là bảo bối trong lòng mợ Cả, mợ ấy sao có thể cho phép hắn mỗi ngày đều rảnh rang chạy đến chỗ ta được? Còn có lão gia cũng thế, ông ấy để ta uống canh hạ hỏa, chính là để phòng ngừa ta… rồi ngươi xem, đợi lão gia về rồi, bát canh kia ta rồi sẽ lại phải uống thôi.”
“Nhưng Nhị thiếu gia đã cầu xin lão phu nhân lên tiếng rồi, lão gia không thể không nghe lời lão phu nhân được.” Ly Nhi vội la lên.
Từ Yến Thanh dùng mu bàn tay che kín lấy đôi mắt, tránh đi ánh đèn chói lóa, tự giễu nói: “Chủ nhân chân chính của cái nhà này chỉ có mình lão gia thôi. Trước mặt thì không cho ta uống, nhưng sau lưng chẳng lẽ không thể không sắc rồi lặng lẽ đưa đến sao? Lão gia nếu như đã không muốn để người khác biết, thì ai có thể biết được đây?”
Y đã ở bên Thẩm Chính Hoành hơn một năm, từ lâu đã đoán ra tính tình của ông.
Vị Thẩm lão gia đã bảy mươi mốt tuổi này thân thể tuy không được tốt, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Quải trượng chỉ cần gõ xuống đất một tiếng, thì ngay cả đến mợ Cả cũng chẳng dám nói thêm một câu, huống hồ là y?
Từ Yến Thanh trong nhà này tưởng là người được sủng ái nhất, nhưng trên thực tế gia đinh và nha hoàn nào mà chẳng không biết, y chỉ là đồ chơi của lão gia mà thôi. Lão gia thích đến phòng y nghe hát, y liền có một phòng riêng chuyên để đồ diễn và trang sức phối hợp, khắp nơi đều treo những bộ trang phục biểu diễn xinh đẹp lộng lẫy, còn có một chiếc gương lớn với một mặt bằng vàng ròng để nhìn toàn thân đặt bên cửa sổ. Phía trên được nạm một vòng hồng ngọc, ánh mặt trời mỗi lần chiếu đến, cả căn phòng kia đều được phản xạ ra tia sáng đó.
Đó là Thẩm Chính Hoành đặc biệt làm riêng vì y, mợ Hai và mợ Ba ước ao mãi mà không được. Nhưng mà có ai biết được, Từ Yến Thanh mỗi lần đứng trước tấm gương đó, đều như biến thành một người khác.
Thẩm Chính Hoành thích nhìn y mặc các bộ trang phục diễn lộng lẫy, mỗi lần như thế sẽ thấy trong đôi mắt ông ta tràn đấy ái dục không phù hợp với tuổi tác. Nhưng mỗi lúc ôm hắn, Thẩm Chính Hoành lại gọi tên một người khác. Mà Từ Yến Thanh, ngoại trừ làm tốt vai trò thế thân cho vị chính thê kia để lấy lòng Thẩm Chính Hoành ra thì y không còn có bất kỳ giá trị tồn tại nào nữa.
Nhưng Thẩm Chính Hoành tốt xấu gì cũng cho Từ Yến Thanh thể diện, trừ hai người ra, cũng chỉ còn có đại quản gia của Thẩm phủ và Ly Nhi là biết chuyện y làm thế thân.
Ly Nhi khụt khịt mũi, Từ Yến Thanh nhấc cánh tay kia ra nhìn một cái, đã thấy nước mắt nàng dâng lên, không khỏi cười nói: “Cô nương ngốc này, ngươi lại khóc cái gì?”
Nàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cái bánh bao: “Nô tỳ còn tưởng rằng Nhị thiếu gia trở về rồi, cậu sẽ không còn phải chịu khổ nữa. Nhưng xem ra bây giờ, trừ phi lão gia chết đi, nếu không cậu chỉ có thể tiếp tục chịu khổ mà thôi. Cậu nói xem, sao số cậu lại khổ như vậy chứ… Nô tỳ, nô tỳ…”
Ly Nhi nói mãi liền không khống chế nổi. Từ Yến Thanh sợ nhất là nàng rơi nước mắt, đành phải dỗ dành vài câu, sau đó nói qua chuyện khác để nàng ấy đi lấy nước rửa mặt cho mình rồi còn đi ngủ.
Trong lòng Ly Nhi có tâm sự, sau khi lau xong chân tay cho Từ Yến Thanh liền lui ra. Tối nay đến phiên nàng gác đêm, Ly Nhi ngồi xuống hành lang, ngẩn ngơ nhìn lên mặt trăng tròn trịa trên khoảng trời vuông vắn.
Những câu Từ Yến Thanh nói kia, nàng chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ thì biết đều là thật.
Tòa Thẩm phủ này còn khiến người sống chật vật khó thở hơn cả Từ gia ban trước đây. Trong Từ gia ban, Từ Yến Thanh là danh đán trong nhà, ngay cả đến sư phụ y ông chủ Từ của gánh hát cũng thường đối xử khách khí với y, đừng nói chi đến người khác.
Nhưng từ khi bước vào Thẩm phủ, Từ Yến Thanh lại bắt đầu chịu đựng những dày vò không có điểm kết kia. Ba vị phu nhân suốt ngày ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, thay phiên nhau đến dằn vặt y. Lão gia ngoại trừ đến chỗ y nghe hát ra thì không quản cái gì nữa, khiến cho nàng ôm một bụng oán giận mà lại không biết có thể tìm ai giải quyết khốn cục này.
Mãi cho đến tận khi Thẩm Quan Lan trở về.
“Nhị thiếu gia, nô tỳ thật sự hy vọng cậu có thể giúp đỡ đến cùng, để cậu ấy có thể rời khỏi Thẩm gia. Để cậu ấy có thể được sống tự do tự tại, không cần phải sống mà chịu thêm khuất nhục nữa.”
Ly Nhi vò nhánh cỏ đuôi ngựa trong tay, trong miệng thì thầm nói. Nàng quá tập trung tinh thần, vì vậy sau lưng mình có một người đứng đó từ lúc nào cũng không biết.
Người kia dựa vào hành lang nghe nàng lẩm bẩm, nghe được hòm hòm rồi mới xen mồm vào: “Ly Nhi cô nương, Thượng Đế đã nghe thấy nguyện vọng của cô rồi, Ngài ấy sẽ giúp cô thực hiện.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một nam nhân, Ly Nhi cả kinh, nhánh cỏ bị nàng vò nát kia rơi xuống trong bụi cỏ. Ly Nhi quay đầu nhìn lại, Thẩm Quan Lan hai tay đan vào nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dựa vào trên cây cột, một mặt trêu ghẹo nhìn nàng.
“Nhị thiếu gia? Sao cậu lại về sớm như vậy, Tuyên Chỉ không phải đã nói cậu rất muộn mới về sao?” Ly Nhi ngạc nhiên nhìn hắn nói.
Thẩm Quan Lan liếc nhìn căn phòng đã tắt đèn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh ấy ngủ rồi?”
“Mới vừa ngủ.”
“Vậy ta đi vào nhìn một cái. Cô cũng đừng gác đêm nữa, con gái thức đêm không tốt đâu sẽ mau già lắm. Mau đi ngủ đi, dẫu sao buổi tối cũng có tôi rồi, anh ấy không cần đến mấy cô đâu.”
Thẩm Quan Lan nói xong liền đẩy cửa ra đi vào, Ly Nhi có chuyện muốn nói, mới vừa “ê” một tiếng thì đã thấy Thẩm Quan Lan lộn lại, một ngón tay dựng thẳng lên đặt trên môi, “xuỵt” một tiếng với nàng: “Nói nhỏ chút, đừng đánh thức anh ấy dậy.”
Ly Nhi nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt Thẩm Quan Lan, mãi đến tận khi cửa đóng lại mới nhỏ giọng nói: “Nô tỳ chỉ là muốn hỏi, Thượng Đế kia là ai vậy…”
===================
Từ Yến Thanh nghe thấy tiếng cửa mở, y xoay người lại, nương theo ánh trăng nhìn thấy Thẩm Quan Lan đang bước vào.
Từ Yến Thanh không lên tiếng, tiếp tục quay người lại đối diện với vách tường ngủ tiếp.
Thẩm Quan Lan không giống như lúc thường nằm ngủ trên sập gỗ, đèn cũng không mở lên đã mò tới.
Từ Yến Thanh bị hắn sờ vào tai một cái, cả người căng lên, y bèn giơ tay lên muốn đánh vào tay hắn.
Thẩm Quan Lan trước khi y động thủ lại buông lỏng, lắc lắc bờ vai y, nói: “Mẹ Tư, sao không chờ tôi về đã ngủ mất rồi.”
Âm điệu của hắn kỳ quái, còn kéo dài âm cuối, Từ Yến Thanh vừa nghe đã đoán ra hắn chắc là uống nhiều rồi, chưa kịp trả lời đã thấy Thẩm Quan Lan nhích lại gần, vùi mặt vào cánh tay y nói: “Tôi khó chịu quá mẹ Tư à, muốn nôn.”
Một thân Thẩm Quan Lan đều là mùi rượu. Từ Yến Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn luôn vùi mặt vào cánh tay y cò cọ, trong miệng còn không ngừng gọi “mẹ Tư”, Từ Yến Thanh nghe thấy thế bó tay toàn tập, đành phải xoay người lại xem tình hình hắn thế nào.
Thẩm Quan Lan tối nay đến dự tiệc sinh nhật của Giang Phong. Vốn là tửu lượng của hắn không dễ uống say, nhưng hôm nay hắn không vui, toàn bộ rượu mời Giang Phong đẩy đến hắn đều ôm hết.
“Say thành như vậy rồi thì vẫn là về phòng của mình đi thôi, để tôi gọi Ly Nhi vào dìu cậu trở về nhé!” Từ Yến Thanh nói.
Thẩm Quan Lan nằm úp sấp ở bên cạnh y, nghe vậy liền vùi đầu vào hõm vai y, nói: “Không, tôi muốn ngủ ở chỗ mẹ Tư.”
Hắn nói đầy khí thế, mà Từ Yến Thanh vốn là không am hiểu đối phó với người say nhất, y vừa đẩy hắn ra vừa muốn gọi Ly Nhi. Mới vừa hé miệng liền bị hắn chặn lại: “Xuỵt… Mẹ Tư à, tôi đã bảo Ly Nhi về ngủ rồi. Anh muốn làm gì bảo tôi là được rồi, không cho phép anh gọi người khác.”
Từ Yến Thanh cau mày lại, dùng sức đẩy tay hắn ra: “Tôi không muốn làm gì cả. Là cậu uống nhiều rồi, mau về phòng bên mà ngủ đi, đừng làm rộn lên nữa.”
Thẩm Quan Lan “ừm” một tiếng, lại kéo dài âm cuối. Đôi núm đồng tiền kia theo nụ cười hiện ra, giống như bóng trăng tròn trên mặt nước rơi vào trong mắt Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư, anh không muốn biết tôi vì sao lại uống say ư? Tửu lượng của tôi vốn rất tốt, nhưng hôm nay tôi không vui vì vậy đã uống rất nhiều.”
Hắn vừa cười vừa nói, nhưng trong phòng không mở đèn cho nên Từ Yến Thanh cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn, vì vậy y không biết nên trả lời thế nào. Nhưng Thẩm Quan Lan cũng không chờ Từ Yến Thanh mở miệng, đạp chân một cái liền cởi giày da ra. Từ Yến Thanh chỉ nghe thấy hai tiếng giày rơi xuống nền nhà, liền cảm thấy lồng ngực mình nặng nề, bên tai còn truyền đến tiếng hít thở nóng rực
Y trợn trừng mắt, lập tức gạt ra cánh tay đang ôm qua ngực mình kia. Chỉ là còn chưa kịp dùng sức, một luồng hơi nóng thổi ở bên tai khiến y run lên cầm cập.
Thẩm Quan Lan ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Mẹ Tư, tôi khó chịu quá, anh để tôi ôm một lát đi, đợi đến khi tôi không muốn nôn nữa sẽ đi ngay, có được hay không.”
Nói xong hắn lại vùi mặt vào trong hõm vai Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh cả người cứng ngắc, trái tim lại đập loạn lên vì kinh hoàng. Thẩm Quan Lan uống say nhưng y thì rất tỉnh táo, cho dù hai người đều là nam nhân nhưng với quan hệ của họn họ, sao có thể nằm ngủ chung trên một chiếc giường đây? Thẩm Quan Lan còn ôm y như vậy nữa?
Từ Yến Thanh hít sâu mấy hơi, y biết Thẩm Quan Lan thật sự uống nhiều rồi, đành phải kiên nhẫn nói: “Cậu gọi tôi là mẹ Tư, cho nên hẳn là phải biết rõ bối phận giữa tôi và cậu. Nếu như để người khác biết cậu ngủ trên giường của tôi, tin này bị truyền ra ngoài sẽ khiến cha cậu tức chết mất.”
Y nói như vậy là nghĩ Thẩm Quan Lan sẽ biết cố kỵ, nhưng không nghĩ tới hắn lại thổi một luồng nhiệt khí bên tai y, nói: “Anh không thích nghe tôi gọi là mẹ Tư, thì tôi không gọi nữa, sau này tôi sẽ gọi anh là Yến Thanh. Thật ra tên của anh rất hay, Yến Thanh Yến Thanh, đọc gần giống với yến thỉnh (mở tiệc mời), tên của anh có nhiều huyền cơ (đạo lý huyền diệu của đạo gia) quá!”
Hắn “khà khà” cười ngốc vài tiếng, dường như nằm không thoải mái, liền gác cả chân lên đùi Từ Yến Thanh, ôm cả người kia vào lòng mình.
“Thưa cậu, thuốc bổ đã sắc xong rồi.”
Ly Nhi đẩy cửa phòng ra, chiếc khay trên tay được đặt xuống bàn, nói với người đang nằm trên giường.
Người kia nằm nghiêng, đối diện với vách tường đọc sách. Ly Nhi nghe thấy y thuận miệng đáp: “Cứ để đấy trước đi.”
“Ban nãy Tuyên Chỉ đến nói, Nhị thiếu gia nhắn cậu hôm nay cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ cậu ấy. Hôm nay cậu ấy có việc không thoát thân được.”
Ly Nhi đi tới bên giường, cầm hai quyển sách đặt bên gối mà Từ Yến Thanh đã đọc xong đi. Y cũng không nói gì, chỉ là động tác lật sách trong tay khẽ dừng lại một chút.
“Nô tỳ thấy Tuyên Chỉ hớt hải mồ hôi, xem ra là vội chạy về từ phủ Giang thiếu gia rồi. Nói xong lại chạy đi, bảo là muốn quay về hầu hạ Nhị thiếu gia.”
Ly Nhi vừa nói vừa sắp xếp lại giường chiếu, Từ Yến Thanh vẫn duy trì tư thế đọc sách như cũ không hề trả lời. Ly Nhi sau khi dọn dẹp xong liền bưng bát thuốc bổ kia đến bên giường, nói: “Để nô tỳ đỡ cậu dậy uống thuốc, Nhị thiếu gia đã căn dặn rồi, thuốc này phải uống khi còn nóng nếu không công dụng của thuốc liền giảm phân nửa.”
Từ Yến Thanh gấp sách lại, nói: “Đêm nay không uống nữa.”
“Vì sao ạ? Nhị thiếu gia nói thuốc này không được ngừng đâu thưa cậu, Tú Oánh đã sắc hơn nửa canh giờ rồi, thuốc hôm nay vẫn là Nhị thiếu gia đặc biệt xin từ chỗ lão phu nhân về, là đồ tốt mà.”
Ly Nhi không hiểu nói.
Từ Yến Thanh nhìn lên đỉnh tấm màn, không một tiếng động thở dài một hơi.
Từ sau khi y không cần uống canh hạ hỏa nữa, ngược lại mỗi ngày đều phải uống các loại thuốc bổ. Khí sắc hồng nhuận lên không ít, thân thể cũng không còn yếu ớt rõ ràng như trước, nhưng mà Từ Yến Thanh lại luôn cảm thấy nóng.
Tháng Bảy vốn là giữa mùa hè, y bởi vì thương thế nên không thể xuống giường, thời điểm này hàng năm đều là những lúc y thích đọc sách nhất mà bây giờ lại đọc không vào, hơn nữa còn để cho y uống những thứ như thế, chẳng phải là muốn khiến y khó chịu mà chết sao.
Đêm nay Thẩm Quan Lan không ở đây, y hiếm khi được thả lỏng một phen, đương nhiên là không muốn uống rồi.
Ly Nhi đương nhiên không chịu nổi y dằn vặt chính mình như thế, nghĩ cũng không nghĩ liền lôi Thẩm Quan Lan ra: “Cậu, Nhị thiếu gia đối với thân thể của cậu để tâm như vậy, cậu không thể làm hại mình xem như là không có chuyện gì được. Nếu như mà để Nhị thiếu gia biết được, cậu ấy sẽ buồn lắm.”
Từ Yến Thanh liếc nhìn Ly Nhi một cái, nói: “Ngươi không nói thì hắn sao biết được.”
Ly Nhi nhăn mũi lại một cái, bĩu môi nói: “Nô tỳ không nói nhưng Nhị thiếu gia cũng sẽ biết, cậu ấy chỉ cần bắt mạch cho cậu là tự rõ ràng thôi. Huống hồ Nhị thiếu gia mấy ngày nay đều ở cùng cậu, đến buổi đêm cũng ngủ trên sập của cậu, nô tỳ và Tú Oánh đều cảm thấy cậu ấy thật lòng để tâm đến cậu, cậu vẫn là nên uống đi, đừng phụ lòng tâm sức vất vả của Nhị thiếu gia.”
Ly Nhi mấy ngày nay đều chỉ có thể đứng ngoài hầu hạ, Thẩm Quan Lan gọi lúc nào thì nàng mới có thể vào lúc đó. Khi mới bắt đầu cả nàng và Tú Oánh đều cảm thấy Nhị thiếu gia sẽ không kiên trì lâu được, lại không nghĩ đến mấy ngày kế tiếp, Nhị thiếu gia thật sự làm mọi việc đều gọn gàng ngăn nắp. Nàng tò mò hỏi, thì Nhị thiếu gia liền nói khi ở bên ngoài cũng chăm sóc bệnh nhân như vậy.
Lần này đừng nói Ly Nhi, ngay cả đến Tú Oánh bình thường khúm núm là thế cũng khen Nhị thiếu gia không hết lời. Nàng ấy nói chưa từng thấy thiếu gia nhà ai đẹp trai như vậy mà lại còn hiểu được cách chăm sóc người khác như thế, thế nên hai ngày nay cứ trông thấy Nhị thiếu gia là lại đỏ mặt.
Từ Yến Thanh nói không lại nàng, cũng biết Ly Nhi tận tình khuyên nhủ như thế là thật lòng muốn tốt cho mình, y đành phải nhận lấy bát thuốc kia, uống hết bát thuốc đen thùi lùi vào trong bụng.
Thứ thuốc kia vừa chua vừa đắng, Từ Yến Thanh nhíu mày lại đưa bát cho Ly Nhi, nàng dùng khăn vuông lau miệng cho y, thành thục bóc vỏ một viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng y.
Đó là kẹo sữa mà Thẩm Quan Lan tặng cho y.
Từ Yến Thanh sợ đắng, kể từ khi Thẩm Quan Lan phát hiện ra điều này thì mỗi lần cho y uống thuốc xong sẽ để y ngậm một viên. Ly Nhi học theo răm rắp, thấy lông mày Từ Yến Thanh đã giãn ra, liền cười nói: “Nhị thiếu gia thật là chu đáo, cũng không biết có phải người nào từng đi du học cũng như vậy hay không. Nô tỳ hôm nay còn nghe Tú Oánh nói, ai mà được gả cho Nhị thiếu gia nhất định sẽ được cậu ấy sủng lên tận trời.”
Từ Yến Thanh nghiêng người sang một bên, một tay chống vào gối, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Hắn ta như vậy không gọi là chu đáo, mà là cứ thích làm ầm ĩ. Hắn mới trở về, không kiềm lại được sự nhiệt tình mới mẻ của bản thân mới nhúng tay vào chuyện của nội viện. Đợi cho đến khi sự nhiệt tình này qua đi, rồi ngươi xem hắn có còn trở lại hay không.”
“Không thể nào, nô tỳ thấy Nhị thiếu gia thật sự để tâm đến cậu mà. Hơn nữa cậu ấy còn lo lắng cho thanh danh của cậu, đến cả chuyện cậu ấy ở đây buổi tối cũng bắt tất cả mọi người phải ngậm miệng không được truyền ra ngoài.”
Ly Nhi kinh ngạc nói, thấy mi mắt Từ Yến Thanh rũ xuống, ánh đèn kia chiếu xuống tẩm y thuần trắng của y khiến cho vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt càng lộ rõ.
Từ Yến Thanh nói: “Nếu Thẩm Quan Lan lo lắng cho thanh danh của ta, thì đã không nên đến chăm sóc ta, càng không nên thể hiện ra qua lại thân thiết với ta như vậy. Ngươi cho rằng mợ Hai và mợ Ba là những người tầm thường sao? Đợi đến ngày kia, sau khi lão gia cùng mợ Cả trở về, Thẩm Quan Lan sẽ không thể đến đây được nữa.”
“Cậu nói là mợ Cả sẽ không thể cho Nhị thiếu gia lại đến đây ư?”
Từ Yến Thanh gật đầu, nằm xuống gối, thanh âm uể oải nói: “Hắn là bảo bối trong lòng mợ Cả, mợ ấy sao có thể cho phép hắn mỗi ngày đều rảnh rang chạy đến chỗ ta được? Còn có lão gia cũng thế, ông ấy để ta uống canh hạ hỏa, chính là để phòng ngừa ta… rồi ngươi xem, đợi lão gia về rồi, bát canh kia ta rồi sẽ lại phải uống thôi.”
“Nhưng Nhị thiếu gia đã cầu xin lão phu nhân lên tiếng rồi, lão gia không thể không nghe lời lão phu nhân được.” Ly Nhi vội la lên.
Từ Yến Thanh dùng mu bàn tay che kín lấy đôi mắt, tránh đi ánh đèn chói lóa, tự giễu nói: “Chủ nhân chân chính của cái nhà này chỉ có mình lão gia thôi. Trước mặt thì không cho ta uống, nhưng sau lưng chẳng lẽ không thể không sắc rồi lặng lẽ đưa đến sao? Lão gia nếu như đã không muốn để người khác biết, thì ai có thể biết được đây?”
Y đã ở bên Thẩm Chính Hoành hơn một năm, từ lâu đã đoán ra tính tình của ông.
Vị Thẩm lão gia đã bảy mươi mốt tuổi này thân thể tuy không được tốt, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Quải trượng chỉ cần gõ xuống đất một tiếng, thì ngay cả đến mợ Cả cũng chẳng dám nói thêm một câu, huống hồ là y?
Từ Yến Thanh trong nhà này tưởng là người được sủng ái nhất, nhưng trên thực tế gia đinh và nha hoàn nào mà chẳng không biết, y chỉ là đồ chơi của lão gia mà thôi. Lão gia thích đến phòng y nghe hát, y liền có một phòng riêng chuyên để đồ diễn và trang sức phối hợp, khắp nơi đều treo những bộ trang phục biểu diễn xinh đẹp lộng lẫy, còn có một chiếc gương lớn với một mặt bằng vàng ròng để nhìn toàn thân đặt bên cửa sổ. Phía trên được nạm một vòng hồng ngọc, ánh mặt trời mỗi lần chiếu đến, cả căn phòng kia đều được phản xạ ra tia sáng đó.
Đó là Thẩm Chính Hoành đặc biệt làm riêng vì y, mợ Hai và mợ Ba ước ao mãi mà không được. Nhưng mà có ai biết được, Từ Yến Thanh mỗi lần đứng trước tấm gương đó, đều như biến thành một người khác.
Thẩm Chính Hoành thích nhìn y mặc các bộ trang phục diễn lộng lẫy, mỗi lần như thế sẽ thấy trong đôi mắt ông ta tràn đấy ái dục không phù hợp với tuổi tác. Nhưng mỗi lúc ôm hắn, Thẩm Chính Hoành lại gọi tên một người khác. Mà Từ Yến Thanh, ngoại trừ làm tốt vai trò thế thân cho vị chính thê kia để lấy lòng Thẩm Chính Hoành ra thì y không còn có bất kỳ giá trị tồn tại nào nữa.
Nhưng Thẩm Chính Hoành tốt xấu gì cũng cho Từ Yến Thanh thể diện, trừ hai người ra, cũng chỉ còn có đại quản gia của Thẩm phủ và Ly Nhi là biết chuyện y làm thế thân.
Ly Nhi khụt khịt mũi, Từ Yến Thanh nhấc cánh tay kia ra nhìn một cái, đã thấy nước mắt nàng dâng lên, không khỏi cười nói: “Cô nương ngốc này, ngươi lại khóc cái gì?”
Nàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cái bánh bao: “Nô tỳ còn tưởng rằng Nhị thiếu gia trở về rồi, cậu sẽ không còn phải chịu khổ nữa. Nhưng xem ra bây giờ, trừ phi lão gia chết đi, nếu không cậu chỉ có thể tiếp tục chịu khổ mà thôi. Cậu nói xem, sao số cậu lại khổ như vậy chứ… Nô tỳ, nô tỳ…”
Ly Nhi nói mãi liền không khống chế nổi. Từ Yến Thanh sợ nhất là nàng rơi nước mắt, đành phải dỗ dành vài câu, sau đó nói qua chuyện khác để nàng ấy đi lấy nước rửa mặt cho mình rồi còn đi ngủ.
Trong lòng Ly Nhi có tâm sự, sau khi lau xong chân tay cho Từ Yến Thanh liền lui ra. Tối nay đến phiên nàng gác đêm, Ly Nhi ngồi xuống hành lang, ngẩn ngơ nhìn lên mặt trăng tròn trịa trên khoảng trời vuông vắn.
Những câu Từ Yến Thanh nói kia, nàng chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ thì biết đều là thật.
Tòa Thẩm phủ này còn khiến người sống chật vật khó thở hơn cả Từ gia ban trước đây. Trong Từ gia ban, Từ Yến Thanh là danh đán trong nhà, ngay cả đến sư phụ y ông chủ Từ của gánh hát cũng thường đối xử khách khí với y, đừng nói chi đến người khác.
Nhưng từ khi bước vào Thẩm phủ, Từ Yến Thanh lại bắt đầu chịu đựng những dày vò không có điểm kết kia. Ba vị phu nhân suốt ngày ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, thay phiên nhau đến dằn vặt y. Lão gia ngoại trừ đến chỗ y nghe hát ra thì không quản cái gì nữa, khiến cho nàng ôm một bụng oán giận mà lại không biết có thể tìm ai giải quyết khốn cục này.
Mãi cho đến tận khi Thẩm Quan Lan trở về.
“Nhị thiếu gia, nô tỳ thật sự hy vọng cậu có thể giúp đỡ đến cùng, để cậu ấy có thể rời khỏi Thẩm gia. Để cậu ấy có thể được sống tự do tự tại, không cần phải sống mà chịu thêm khuất nhục nữa.”
Ly Nhi vò nhánh cỏ đuôi ngựa trong tay, trong miệng thì thầm nói. Nàng quá tập trung tinh thần, vì vậy sau lưng mình có một người đứng đó từ lúc nào cũng không biết.
Người kia dựa vào hành lang nghe nàng lẩm bẩm, nghe được hòm hòm rồi mới xen mồm vào: “Ly Nhi cô nương, Thượng Đế đã nghe thấy nguyện vọng của cô rồi, Ngài ấy sẽ giúp cô thực hiện.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của một nam nhân, Ly Nhi cả kinh, nhánh cỏ bị nàng vò nát kia rơi xuống trong bụi cỏ. Ly Nhi quay đầu nhìn lại, Thẩm Quan Lan hai tay đan vào nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dựa vào trên cây cột, một mặt trêu ghẹo nhìn nàng.
“Nhị thiếu gia? Sao cậu lại về sớm như vậy, Tuyên Chỉ không phải đã nói cậu rất muộn mới về sao?” Ly Nhi ngạc nhiên nhìn hắn nói.
Thẩm Quan Lan liếc nhìn căn phòng đã tắt đèn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh ấy ngủ rồi?”
“Mới vừa ngủ.”
“Vậy ta đi vào nhìn một cái. Cô cũng đừng gác đêm nữa, con gái thức đêm không tốt đâu sẽ mau già lắm. Mau đi ngủ đi, dẫu sao buổi tối cũng có tôi rồi, anh ấy không cần đến mấy cô đâu.”
Thẩm Quan Lan nói xong liền đẩy cửa ra đi vào, Ly Nhi có chuyện muốn nói, mới vừa “ê” một tiếng thì đã thấy Thẩm Quan Lan lộn lại, một ngón tay dựng thẳng lên đặt trên môi, “xuỵt” một tiếng với nàng: “Nói nhỏ chút, đừng đánh thức anh ấy dậy.”
Ly Nhi nhìn lúm đồng tiền trên gương mặt Thẩm Quan Lan, mãi đến tận khi cửa đóng lại mới nhỏ giọng nói: “Nô tỳ chỉ là muốn hỏi, Thượng Đế kia là ai vậy…”
===================
Từ Yến Thanh nghe thấy tiếng cửa mở, y xoay người lại, nương theo ánh trăng nhìn thấy Thẩm Quan Lan đang bước vào.
Từ Yến Thanh không lên tiếng, tiếp tục quay người lại đối diện với vách tường ngủ tiếp.
Thẩm Quan Lan không giống như lúc thường nằm ngủ trên sập gỗ, đèn cũng không mở lên đã mò tới.
Từ Yến Thanh bị hắn sờ vào tai một cái, cả người căng lên, y bèn giơ tay lên muốn đánh vào tay hắn.
Thẩm Quan Lan trước khi y động thủ lại buông lỏng, lắc lắc bờ vai y, nói: “Mẹ Tư, sao không chờ tôi về đã ngủ mất rồi.”
Âm điệu của hắn kỳ quái, còn kéo dài âm cuối, Từ Yến Thanh vừa nghe đã đoán ra hắn chắc là uống nhiều rồi, chưa kịp trả lời đã thấy Thẩm Quan Lan nhích lại gần, vùi mặt vào cánh tay y nói: “Tôi khó chịu quá mẹ Tư à, muốn nôn.”
Một thân Thẩm Quan Lan đều là mùi rượu. Từ Yến Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn luôn vùi mặt vào cánh tay y cò cọ, trong miệng còn không ngừng gọi “mẹ Tư”, Từ Yến Thanh nghe thấy thế bó tay toàn tập, đành phải xoay người lại xem tình hình hắn thế nào.
Thẩm Quan Lan tối nay đến dự tiệc sinh nhật của Giang Phong. Vốn là tửu lượng của hắn không dễ uống say, nhưng hôm nay hắn không vui, toàn bộ rượu mời Giang Phong đẩy đến hắn đều ôm hết.
“Say thành như vậy rồi thì vẫn là về phòng của mình đi thôi, để tôi gọi Ly Nhi vào dìu cậu trở về nhé!” Từ Yến Thanh nói.
Thẩm Quan Lan nằm úp sấp ở bên cạnh y, nghe vậy liền vùi đầu vào hõm vai y, nói: “Không, tôi muốn ngủ ở chỗ mẹ Tư.”
Hắn nói đầy khí thế, mà Từ Yến Thanh vốn là không am hiểu đối phó với người say nhất, y vừa đẩy hắn ra vừa muốn gọi Ly Nhi. Mới vừa hé miệng liền bị hắn chặn lại: “Xuỵt… Mẹ Tư à, tôi đã bảo Ly Nhi về ngủ rồi. Anh muốn làm gì bảo tôi là được rồi, không cho phép anh gọi người khác.”
Từ Yến Thanh cau mày lại, dùng sức đẩy tay hắn ra: “Tôi không muốn làm gì cả. Là cậu uống nhiều rồi, mau về phòng bên mà ngủ đi, đừng làm rộn lên nữa.”
Thẩm Quan Lan “ừm” một tiếng, lại kéo dài âm cuối. Đôi núm đồng tiền kia theo nụ cười hiện ra, giống như bóng trăng tròn trên mặt nước rơi vào trong mắt Từ Yến Thanh: “Mẹ Tư, anh không muốn biết tôi vì sao lại uống say ư? Tửu lượng của tôi vốn rất tốt, nhưng hôm nay tôi không vui vì vậy đã uống rất nhiều.”
Hắn vừa cười vừa nói, nhưng trong phòng không mở đèn cho nên Từ Yến Thanh cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn, vì vậy y không biết nên trả lời thế nào. Nhưng Thẩm Quan Lan cũng không chờ Từ Yến Thanh mở miệng, đạp chân một cái liền cởi giày da ra. Từ Yến Thanh chỉ nghe thấy hai tiếng giày rơi xuống nền nhà, liền cảm thấy lồng ngực mình nặng nề, bên tai còn truyền đến tiếng hít thở nóng rực
Y trợn trừng mắt, lập tức gạt ra cánh tay đang ôm qua ngực mình kia. Chỉ là còn chưa kịp dùng sức, một luồng hơi nóng thổi ở bên tai khiến y run lên cầm cập.
Thẩm Quan Lan ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Mẹ Tư, tôi khó chịu quá, anh để tôi ôm một lát đi, đợi đến khi tôi không muốn nôn nữa sẽ đi ngay, có được hay không.”
Nói xong hắn lại vùi mặt vào trong hõm vai Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh cả người cứng ngắc, trái tim lại đập loạn lên vì kinh hoàng. Thẩm Quan Lan uống say nhưng y thì rất tỉnh táo, cho dù hai người đều là nam nhân nhưng với quan hệ của họn họ, sao có thể nằm ngủ chung trên một chiếc giường đây? Thẩm Quan Lan còn ôm y như vậy nữa?
Từ Yến Thanh hít sâu mấy hơi, y biết Thẩm Quan Lan thật sự uống nhiều rồi, đành phải kiên nhẫn nói: “Cậu gọi tôi là mẹ Tư, cho nên hẳn là phải biết rõ bối phận giữa tôi và cậu. Nếu như để người khác biết cậu ngủ trên giường của tôi, tin này bị truyền ra ngoài sẽ khiến cha cậu tức chết mất.”
Y nói như vậy là nghĩ Thẩm Quan Lan sẽ biết cố kỵ, nhưng không nghĩ tới hắn lại thổi một luồng nhiệt khí bên tai y, nói: “Anh không thích nghe tôi gọi là mẹ Tư, thì tôi không gọi nữa, sau này tôi sẽ gọi anh là Yến Thanh. Thật ra tên của anh rất hay, Yến Thanh Yến Thanh, đọc gần giống với yến thỉnh (mở tiệc mời), tên của anh có nhiều huyền cơ (đạo lý huyền diệu của đạo gia) quá!”
Hắn “khà khà” cười ngốc vài tiếng, dường như nằm không thoải mái, liền gác cả chân lên đùi Từ Yến Thanh, ôm cả người kia vào lòng mình.