Chương : 179
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Khúc nhạc còn đang được diễn tấu, trong đại điện vẫn còn đang ca múa.
Mọi người nhìn say sưa ngon lành, hai vị long nữ kéo nhau xì xào bàn tán, duy chỉ có Quy thừa tướng với lão Long Vương lặng lẽ chú ý Khỉ Đá. Mà Khỉ Đá lại đang chú ý cây Hành Vân côn trong chiếc hộp bên cạnh.
Lúc lâu sâu, hắn cúi đầu bật cười khẽ, thấp giọng nói:
- Lão Long Vương đây là có ý gì?
Giọng nói rất thấp, thậm chí có thể bị nhạc khúc trong điện che giấu toàn bộ, nhưng hắn tin với khoảng cách thế này, Long Vương có thể nghe không sót chữ nào.
Lão Long Vương vuốt vuốt râu dài, cười gượng hai tiếng, cũng đè thấp giọng nói:
- Hầu Vương đừng hiểu lầm, quả nhân chỉ thấy cây gậy này rất giống với cây trong tay Hầu Vương, nghĩ chắc là do cùng một người chế tạo, chắc hẳn là tác phẩm của đại năng nào đó. Đáng tiếc cây gậy này đến Long cung ta đã mấy năm, giám định sư trong cung lại vẫn không thể giám định ra được... Ha ha ha ha, nói tới giám định sư trong Long cung ta cũng không có tiếng tăm gì, hổ thẹn, hổ thẹn. Hôm nay thấy Hầu Vương, vốn muốn thỉnh giáo, nhưng cảm thấy làm vậy sẽ khiến Long cung ta mất phong độ, bèn muốn tặng nó cho Hầu Vương, chỉ cầu biết được xuất xứ của nó, không biết Hầu Vương cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Khỉ Đá nheo lại thành một đường thẳng, liếc nhìn lão Long Vương, vươn tay khép nắp hộp lại, nhẹ giọng nói:
- Xuất xứ...
Lão Long Vương và Quy thừa tướng mở to hai mắt, chỉ đợi Khỉ Đá nói ra cái tên như trong dự đoán, không ngờ Khỉ Đá hơi dừng chốc lát, sau đó nói tiếp:
- Tại hạ cũng không biết, cây gậy trong tay là ngẫu nhiên lấy được.
Dứt lời, hắn đẩy cái hộp về phía Long Vương, nói:
- Huống chi tại hạ đã có một cây. Cây gậy này vẫn là trả lại cho lão Long Vương.
Trên mặt lão Long Vương thoáng hiện qua vẻ thất vọng, lại nhanh chóng hồi phục nụ cười trước đó, nói:
- Lễ vật Đông Hải Long cung ta đã tặng ra, làm gì có lý nào thu lại. Hầu Vương nói đùa.
Nói xong lại nói với cung nữ bên cạnh:
- Cất lễ vật cho Hầu Vương.
- Vâng.
Cung nữ vẫn luôn đứng hai bên nhanh chóng tiến lên cầm hộp cất đi.
Khỉ Đá thấy thế cũng không nói gì, chỉ chắp tay coi như cảm ơn, bầu không khi thoáng cái lạnh đi.
Thấy bầu không khí có hơi căng thẳng, Quy thừa tướng lập tức mặt dày đi tới làm quen, câu được câu không trò chuyện loạn một trận, chẳng bao lâu thì lão Long Vương cũng tự mình xuống mời rượu.
Thật khó khăn bầu không khí mới dịu đi, chỉ là cảm giác đè nén khó chịu càng lúc càng tăng, đến mức Ngao Thốn Tâm bên cạnh đều sắp không nhìn nổi nữa rồi, mà sắc mặt Khỉ Đá vẫn không lạnh không nóng.
Cảnh này từ cái nhìn của người bên cạnh, chính là Đông Hải Long Vương đang dùng mặt nóng dán mông lạnh của Khỉ Đá.
- Đại bá làm sao vậy? Quá khác thường đó.
Ngao Thốn Tâm hạ thấp giọng nói.
Ngao Thính Tâm quay đầu nhìn Khỉ Đá cùng Long Vương, thản nhiên nói:
- Chuyện này muội muội cũng không rõ lắm, có lẽ phụ vương tự có suy tính của mình.
- Suy tính?
Ngao Thốn Tâm càng nghĩ càng hồ đồ.
Thẳng đến khi tiệc rượu kết thúc, Long Vương không dám hỏi gì nữa.
Khỉ Đá nghe được câu hỏi vừa nãy thì lập tức hiểu được càn khôn bên trong. Hắn trở nên cảnh giác, rượu quả thực không uống nhiều, cũng không được tận hứng. Lúc kết thúc Long Vương nhìn có vẻ như đã uống nhiều vẫn luôn mồm nói:
- Chiêu đãi không chu đáo.
Hai con yêu quái Khỉ Đá dẫn tới ngược lại uống rất vui vẻ, say gục luôn.
Điều này vốn không nên, nhưng nhớ tới cuộc sống ở Hoa Quả Sơn cực khổ khó được phóng túng một lần, Khỉ Đá cũng không nói gì nữa.
Vì hai tên này, Khỉ Đá không thể không ở lại Long cung một đêm.
Tất nhiên cái gọi là "một đêm" chỉ là lời giải thích mà thôi, ở sâu dưới đáy biển làm gì phân biệt được ngày đêm chứ?
Tiệc rượu tan, Khỉ Đá và hai yêu quái sây ngất ngây được sắp xếp vào cùng một lầu các.
Chờ cung nữ bố trí ổn thỏa cho hai con yêu quái đã nửa hôn mê rời đi, Khỉ Đá đi đến trước bàn, mở nắp chiếc hộp được đưa tới cùng. Hắn đặt Hành Vân côn trong tay mình lên bàn, lấy Hành Vân côn trong hộp ra, cẩn thận nhớ lại câu hỏi bóng gió lúc nãy của lão Long Vương.
Hắn bước tới cửa, vào trong viện, giơ tay tùy ý múa gậy.
Động tác của hắn như mây bay nước chảy kín không kẽ hở, chớp mắt tạo lên dòng hải lưu có thể phá nát cả tòa lầu các. May mà Khỉ Đá phản ứng rất nhanh, còn chưa kịp đợi sóng xung kích đó bạo phát ra tiếp xúc tới lầu các thì đã dùng thuật pháp đè ép nó xuống, lúc này mới không kinh động đến hộ vệ trong Long Cung.
Đứng trong sân viện trống rỗng, hắn cúi đầu nhìn Hành Vân côn trong tay mình.
Đây không thể nghi ngờ là cây gậy trước đây của hắn, giờ nó đã quá nhẹ nên không còn dùng đến. Lão Long Vương cố ý tặng cây Hành Vân côn này cho hắn, lại quanh co lòng vòng hỏi xuất xứ ám chỉ người chế tạo, cộng thêm đủ loại hành vi hôm nay, câu hỏi bóng gió hồi nãy đã không thể rõ ràng hơn được nữa.
Còn không phải là muốn nói với Khỉ Đá, lão biết quá khứ của Khỉ Đá, hơn nữa lão không muốn dính vào đống phiền toái này.
Chỉ riêng Hành Vân côn thì Khỉ Đá đã đoán được lão Long Vương sớm nhìn ra được manh mối. Thủ đoạn giám bảo trong Long cung dương danh thiên hạ, chỉ sợ còn cao hơn Thiên Đình một chút. Cái gì mà "không thể nào giám định", chẳng qua là mượn cớ muốn dẫn dắt chủ đề mà thôi.
Đoán chừng là muốn thăm dò mình và Tà Nguyệt Tam Tinh động rốt cuộc có quan hệ thế nào.
- Đúng là lão hồ ly, không tu hành Ngộ giả đạo quả là lãng phí.
Khỉ Đá cười bất đắc dĩ:
- Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì thỉnh cầu của ta, đỡ phải lắm lời.
Về sau hoạt động ở Đông Hải chỉ cần không quá phận, lão Long Vương chắc hẳn sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Chậm rãi nắm chặt Hành Vân Côn, mắt Khỉ Đá híp thành một đường chỉ.
Cứ như vậy sẽ có thể tranh thủ được chút ít thời gian.
Trong thời gian án Thiên Bồng, yêu vương như nấm mọc sau mưa đầy khắp cả trần gian. Thiên Đình không thể nào cứ bỏ mặc mãi. Nếu hôm nay án Thiên Bồng đã kết thúc, chắc hẳn nhanh thôi sẽ có cuộc tiễu trừ với quy mô lớn.
Đến lúc đó, đừng nhìn hiện giờ đám yêu vương thực lực thì chẳng được bao nhiêu, nhưng tên nào tên náy đều dáng vẻ ngạo mạn trong mắt không có ai, nếu thiên quân thật sự đến cửa, chắc chắn sẽ tự cuốn đồ chạy trối chết.
Kết quả chẳng qua là yêu chúng kêu rên khắp nơi máu chảy thành sông.
Lệ cũ trong thế giới yêu này, Khỉ Đá vẫn hiểu được.
Hoa Quả Sơn của mình cũng sẽ tiến vào tầm mắt của thiên quân, chiến tranh là điều khó tránh khỏi. Khỉ Đá không sợ khai chiến với thiên quân, nhưng ít nhất đừng vừa mới bắt đầu đã đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Tối thiểu phải tranh thủ thêm chút thời gian nữa.
Chuyến này Đông Hải Long cung biết rõ quá khứ của Khỉ Đá nhưng vẫn không nói rõ, còn thịnh tình tiếp đãi, ý tứ biểu đạt bên trong đó chẳng qua là không muốn chọc phiền phức, nhắm một mắt mở một mắt giả ngu.
Giờ đây đã có ăn ý với Đông Hải Long cung, chỉ cần thành thị dưới mặt đất không bị phát hiện, mình ở trong mắt thiên quân chỉ là yêu vương bình thường, không đến mức vừa bắt đầu đã bị đại quân áp sát.
Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa, thêm chút thời gian nữa là được.
Chỉ cần phần đan phương đó luyện thành công, vậy thì kế hoạch chân chính của mình có thể thuận lợi thực hiện.
- Chỉ cần mười hai năm... không, chỉ cần mười năm. Mười năm sau, sẽ không cần che giấu nữa.
Khỉ Đá ngửa đầu nhìn về phía Kim Cô bổng như ẩn như hiện bên trong rừng tảo biển.
Mười năm sau, sẽ có thể làm chuyện mình muốn, lấy Kim Cô Bổng, xuống Địa Phủ, không cần cố kỵ gì nữa. Cho dù Thiên Đình muốn ra tay với mình, cũng cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Nghĩ đến đó, hắn chậm rãi quay người, đang định đi vào phòng, lại phát hiện Ngao Thốn Tâm và Ngao Thính Tâm đang dắt tay nhau từ đằng xa đi tới.
- Tẩu tử không đi nghỉ ngơi à?
Khỉ Đá chống Hành Vân côn thuận miệng hỏi một câu.
- Các ngươi là do ta giới thiệu đó, phải tới xem thế nào chứ?
Đi tới trước mặt Khỉ Đá, Ngao Thốn Tâm duỗi cổ nhìn vào trong phòng:
- Hai tên kia không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì, chỉ là uống nhiều thôi.
Ngao Thính Tâm bên cạnh khẽ cúi người coi như hành lễ, Khỉ Đá cũng gật đầu đáp lễ.
- Không có chuyện gì thì tốt.
Ngao Thốn Tâm than thở, đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi, đè thấp giọng nói, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá, hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì vậy?
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Lắm chuyện lạ thường như vậy, ngươi đã làm gì?
Khỉ Đá cười khổ:
- Tẩu tử nói đùa à? Một con khỉ như ta, có thể làm gì chứ?
- Ngươi không làm gì, sao... sao đại bá lại dùng lễ nghĩ long trọng đến vậy để chiêu đãi ngươi?
- Hả? Hôm nay rất long trọng? Ta tưởng rằng chiêu đãi của Long cung đều vậy cả.
Khỉ Đá gãi gãi đầu giả bộ không hiểu.
- Nói bậy, ngươi nói rõ ràng cho ra, đừng giả ngu.
- Có lẽ...
Khỉ Đá ngửa đầu suy nghĩ, nhìn chăm chú vào Ngao Thốn Tâm, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Có lẽ lão Long Vương ngưỡng mộ ta đã lâu.
Lời này vừa dứt, Ngao Thính Tâm che miệng cười khanh khách, chính Khỉ Đá cũng bật cười.
Chỉ còn lại Ngao Thốn Tâm vẫn vẻ mặt nghi ngờ, trừng Khỉ Đá nói:
- Lúc ta ở Hoa Quả Sơn sao không nhìn ra ngươi mồm mép láu lỉnh thế nhỉ? Nói chuyện nghiêm túc cho ta!
Nàng bày ra điệu bộ như thể trưởng bối.
Nghĩ hôm nay không có một lời giải thích thì chắc chắn không chạy được, Khỉ Đá bất đắc dĩ, lúc này mới thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Thật sự không biết, ta cảm thấy rất khó hiểu. Ngươi xem ta, không phải thông qua ngươi giới thiệu mới được gặp lão Long Vương sao? Vừa nãy còn đang nghĩ, nhân khí của tẩu tử ở Đông Hải Long Cung sao lại cao như vậy đó.
Khỉ Đá nói bậy nói bạ, Ngao Thốn Tâm ngẫm nghĩ, lại gật đầu như thể đã tin.
- Thế nào? Có muốn đi dạo Đông Hải Long cung với ta không?
- Lúc đến đã dạo một vòng rồi.
- Long cung đâu phải nơi dạo một ngày là hết được?
Ngao Thốn Tâm trợn trắng mắt nhìn Khỉ Đá.
- Ừm, tẩu tử, ta muốn nghỉ ngơi. Đổi ngày khác đi.
Lời này vừa ra, sự không vui trên mặt Ngao Thốn Tâm càng rõ ràng. Chỉ là Khỉ Đá đã từ chối rõ ràng như vậy, nàng không đến mức phải cưỡng cầu.
Chào tạm biệt, Khỉ Đá đi vào phòng, hai vị long nữ cũng dắt tay nhau rời đi.
Đi đến chỗ xa, Ngao Thính Tâm vẫn chưa lên tiếng chợt mím môi, trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười, đè thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ.
- Hả?
- Muội phu tương lai này của tỷ, không đơn giản nha.
Biên: †Ares†
Khúc nhạc còn đang được diễn tấu, trong đại điện vẫn còn đang ca múa.
Mọi người nhìn say sưa ngon lành, hai vị long nữ kéo nhau xì xào bàn tán, duy chỉ có Quy thừa tướng với lão Long Vương lặng lẽ chú ý Khỉ Đá. Mà Khỉ Đá lại đang chú ý cây Hành Vân côn trong chiếc hộp bên cạnh.
Lúc lâu sâu, hắn cúi đầu bật cười khẽ, thấp giọng nói:
- Lão Long Vương đây là có ý gì?
Giọng nói rất thấp, thậm chí có thể bị nhạc khúc trong điện che giấu toàn bộ, nhưng hắn tin với khoảng cách thế này, Long Vương có thể nghe không sót chữ nào.
Lão Long Vương vuốt vuốt râu dài, cười gượng hai tiếng, cũng đè thấp giọng nói:
- Hầu Vương đừng hiểu lầm, quả nhân chỉ thấy cây gậy này rất giống với cây trong tay Hầu Vương, nghĩ chắc là do cùng một người chế tạo, chắc hẳn là tác phẩm của đại năng nào đó. Đáng tiếc cây gậy này đến Long cung ta đã mấy năm, giám định sư trong cung lại vẫn không thể giám định ra được... Ha ha ha ha, nói tới giám định sư trong Long cung ta cũng không có tiếng tăm gì, hổ thẹn, hổ thẹn. Hôm nay thấy Hầu Vương, vốn muốn thỉnh giáo, nhưng cảm thấy làm vậy sẽ khiến Long cung ta mất phong độ, bèn muốn tặng nó cho Hầu Vương, chỉ cầu biết được xuất xứ của nó, không biết Hầu Vương cảm thấy thế nào?
Ánh mắt Khỉ Đá nheo lại thành một đường thẳng, liếc nhìn lão Long Vương, vươn tay khép nắp hộp lại, nhẹ giọng nói:
- Xuất xứ...
Lão Long Vương và Quy thừa tướng mở to hai mắt, chỉ đợi Khỉ Đá nói ra cái tên như trong dự đoán, không ngờ Khỉ Đá hơi dừng chốc lát, sau đó nói tiếp:
- Tại hạ cũng không biết, cây gậy trong tay là ngẫu nhiên lấy được.
Dứt lời, hắn đẩy cái hộp về phía Long Vương, nói:
- Huống chi tại hạ đã có một cây. Cây gậy này vẫn là trả lại cho lão Long Vương.
Trên mặt lão Long Vương thoáng hiện qua vẻ thất vọng, lại nhanh chóng hồi phục nụ cười trước đó, nói:
- Lễ vật Đông Hải Long cung ta đã tặng ra, làm gì có lý nào thu lại. Hầu Vương nói đùa.
Nói xong lại nói với cung nữ bên cạnh:
- Cất lễ vật cho Hầu Vương.
- Vâng.
Cung nữ vẫn luôn đứng hai bên nhanh chóng tiến lên cầm hộp cất đi.
Khỉ Đá thấy thế cũng không nói gì, chỉ chắp tay coi như cảm ơn, bầu không khi thoáng cái lạnh đi.
Thấy bầu không khí có hơi căng thẳng, Quy thừa tướng lập tức mặt dày đi tới làm quen, câu được câu không trò chuyện loạn một trận, chẳng bao lâu thì lão Long Vương cũng tự mình xuống mời rượu.
Thật khó khăn bầu không khí mới dịu đi, chỉ là cảm giác đè nén khó chịu càng lúc càng tăng, đến mức Ngao Thốn Tâm bên cạnh đều sắp không nhìn nổi nữa rồi, mà sắc mặt Khỉ Đá vẫn không lạnh không nóng.
Cảnh này từ cái nhìn của người bên cạnh, chính là Đông Hải Long Vương đang dùng mặt nóng dán mông lạnh của Khỉ Đá.
- Đại bá làm sao vậy? Quá khác thường đó.
Ngao Thốn Tâm hạ thấp giọng nói.
Ngao Thính Tâm quay đầu nhìn Khỉ Đá cùng Long Vương, thản nhiên nói:
- Chuyện này muội muội cũng không rõ lắm, có lẽ phụ vương tự có suy tính của mình.
- Suy tính?
Ngao Thốn Tâm càng nghĩ càng hồ đồ.
Thẳng đến khi tiệc rượu kết thúc, Long Vương không dám hỏi gì nữa.
Khỉ Đá nghe được câu hỏi vừa nãy thì lập tức hiểu được càn khôn bên trong. Hắn trở nên cảnh giác, rượu quả thực không uống nhiều, cũng không được tận hứng. Lúc kết thúc Long Vương nhìn có vẻ như đã uống nhiều vẫn luôn mồm nói:
- Chiêu đãi không chu đáo.
Hai con yêu quái Khỉ Đá dẫn tới ngược lại uống rất vui vẻ, say gục luôn.
Điều này vốn không nên, nhưng nhớ tới cuộc sống ở Hoa Quả Sơn cực khổ khó được phóng túng một lần, Khỉ Đá cũng không nói gì nữa.
Vì hai tên này, Khỉ Đá không thể không ở lại Long cung một đêm.
Tất nhiên cái gọi là "một đêm" chỉ là lời giải thích mà thôi, ở sâu dưới đáy biển làm gì phân biệt được ngày đêm chứ?
Tiệc rượu tan, Khỉ Đá và hai yêu quái sây ngất ngây được sắp xếp vào cùng một lầu các.
Chờ cung nữ bố trí ổn thỏa cho hai con yêu quái đã nửa hôn mê rời đi, Khỉ Đá đi đến trước bàn, mở nắp chiếc hộp được đưa tới cùng. Hắn đặt Hành Vân côn trong tay mình lên bàn, lấy Hành Vân côn trong hộp ra, cẩn thận nhớ lại câu hỏi bóng gió lúc nãy của lão Long Vương.
Hắn bước tới cửa, vào trong viện, giơ tay tùy ý múa gậy.
Động tác của hắn như mây bay nước chảy kín không kẽ hở, chớp mắt tạo lên dòng hải lưu có thể phá nát cả tòa lầu các. May mà Khỉ Đá phản ứng rất nhanh, còn chưa kịp đợi sóng xung kích đó bạo phát ra tiếp xúc tới lầu các thì đã dùng thuật pháp đè ép nó xuống, lúc này mới không kinh động đến hộ vệ trong Long Cung.
Đứng trong sân viện trống rỗng, hắn cúi đầu nhìn Hành Vân côn trong tay mình.
Đây không thể nghi ngờ là cây gậy trước đây của hắn, giờ nó đã quá nhẹ nên không còn dùng đến. Lão Long Vương cố ý tặng cây Hành Vân côn này cho hắn, lại quanh co lòng vòng hỏi xuất xứ ám chỉ người chế tạo, cộng thêm đủ loại hành vi hôm nay, câu hỏi bóng gió hồi nãy đã không thể rõ ràng hơn được nữa.
Còn không phải là muốn nói với Khỉ Đá, lão biết quá khứ của Khỉ Đá, hơn nữa lão không muốn dính vào đống phiền toái này.
Chỉ riêng Hành Vân côn thì Khỉ Đá đã đoán được lão Long Vương sớm nhìn ra được manh mối. Thủ đoạn giám bảo trong Long cung dương danh thiên hạ, chỉ sợ còn cao hơn Thiên Đình một chút. Cái gì mà "không thể nào giám định", chẳng qua là mượn cớ muốn dẫn dắt chủ đề mà thôi.
Đoán chừng là muốn thăm dò mình và Tà Nguyệt Tam Tinh động rốt cuộc có quan hệ thế nào.
- Đúng là lão hồ ly, không tu hành Ngộ giả đạo quả là lãng phí.
Khỉ Đá cười bất đắc dĩ:
- Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì thỉnh cầu của ta, đỡ phải lắm lời.
Về sau hoạt động ở Đông Hải chỉ cần không quá phận, lão Long Vương chắc hẳn sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Chậm rãi nắm chặt Hành Vân Côn, mắt Khỉ Đá híp thành một đường chỉ.
Cứ như vậy sẽ có thể tranh thủ được chút ít thời gian.
Trong thời gian án Thiên Bồng, yêu vương như nấm mọc sau mưa đầy khắp cả trần gian. Thiên Đình không thể nào cứ bỏ mặc mãi. Nếu hôm nay án Thiên Bồng đã kết thúc, chắc hẳn nhanh thôi sẽ có cuộc tiễu trừ với quy mô lớn.
Đến lúc đó, đừng nhìn hiện giờ đám yêu vương thực lực thì chẳng được bao nhiêu, nhưng tên nào tên náy đều dáng vẻ ngạo mạn trong mắt không có ai, nếu thiên quân thật sự đến cửa, chắc chắn sẽ tự cuốn đồ chạy trối chết.
Kết quả chẳng qua là yêu chúng kêu rên khắp nơi máu chảy thành sông.
Lệ cũ trong thế giới yêu này, Khỉ Đá vẫn hiểu được.
Hoa Quả Sơn của mình cũng sẽ tiến vào tầm mắt của thiên quân, chiến tranh là điều khó tránh khỏi. Khỉ Đá không sợ khai chiến với thiên quân, nhưng ít nhất đừng vừa mới bắt đầu đã đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Tối thiểu phải tranh thủ thêm chút thời gian nữa.
Chuyến này Đông Hải Long cung biết rõ quá khứ của Khỉ Đá nhưng vẫn không nói rõ, còn thịnh tình tiếp đãi, ý tứ biểu đạt bên trong đó chẳng qua là không muốn chọc phiền phức, nhắm một mắt mở một mắt giả ngu.
Giờ đây đã có ăn ý với Đông Hải Long cung, chỉ cần thành thị dưới mặt đất không bị phát hiện, mình ở trong mắt thiên quân chỉ là yêu vương bình thường, không đến mức vừa bắt đầu đã bị đại quân áp sát.
Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa, thêm chút thời gian nữa là được.
Chỉ cần phần đan phương đó luyện thành công, vậy thì kế hoạch chân chính của mình có thể thuận lợi thực hiện.
- Chỉ cần mười hai năm... không, chỉ cần mười năm. Mười năm sau, sẽ không cần che giấu nữa.
Khỉ Đá ngửa đầu nhìn về phía Kim Cô bổng như ẩn như hiện bên trong rừng tảo biển.
Mười năm sau, sẽ có thể làm chuyện mình muốn, lấy Kim Cô Bổng, xuống Địa Phủ, không cần cố kỵ gì nữa. Cho dù Thiên Đình muốn ra tay với mình, cũng cần phải suy nghĩ kỹ càng.
Nghĩ đến đó, hắn chậm rãi quay người, đang định đi vào phòng, lại phát hiện Ngao Thốn Tâm và Ngao Thính Tâm đang dắt tay nhau từ đằng xa đi tới.
- Tẩu tử không đi nghỉ ngơi à?
Khỉ Đá chống Hành Vân côn thuận miệng hỏi một câu.
- Các ngươi là do ta giới thiệu đó, phải tới xem thế nào chứ?
Đi tới trước mặt Khỉ Đá, Ngao Thốn Tâm duỗi cổ nhìn vào trong phòng:
- Hai tên kia không có chuyện gì chứ?
- Không có chuyện gì, chỉ là uống nhiều thôi.
Ngao Thính Tâm bên cạnh khẽ cúi người coi như hành lễ, Khỉ Đá cũng gật đầu đáp lễ.
- Không có chuyện gì thì tốt.
Ngao Thốn Tâm than thở, đột nhiên sắc mặt nàng biến đổi, đè thấp giọng nói, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá, hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì vậy?
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Lắm chuyện lạ thường như vậy, ngươi đã làm gì?
Khỉ Đá cười khổ:
- Tẩu tử nói đùa à? Một con khỉ như ta, có thể làm gì chứ?
- Ngươi không làm gì, sao... sao đại bá lại dùng lễ nghĩ long trọng đến vậy để chiêu đãi ngươi?
- Hả? Hôm nay rất long trọng? Ta tưởng rằng chiêu đãi của Long cung đều vậy cả.
Khỉ Đá gãi gãi đầu giả bộ không hiểu.
- Nói bậy, ngươi nói rõ ràng cho ra, đừng giả ngu.
- Có lẽ...
Khỉ Đá ngửa đầu suy nghĩ, nhìn chăm chú vào Ngao Thốn Tâm, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Có lẽ lão Long Vương ngưỡng mộ ta đã lâu.
Lời này vừa dứt, Ngao Thính Tâm che miệng cười khanh khách, chính Khỉ Đá cũng bật cười.
Chỉ còn lại Ngao Thốn Tâm vẫn vẻ mặt nghi ngờ, trừng Khỉ Đá nói:
- Lúc ta ở Hoa Quả Sơn sao không nhìn ra ngươi mồm mép láu lỉnh thế nhỉ? Nói chuyện nghiêm túc cho ta!
Nàng bày ra điệu bộ như thể trưởng bối.
Nghĩ hôm nay không có một lời giải thích thì chắc chắn không chạy được, Khỉ Đá bất đắc dĩ, lúc này mới thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Thật sự không biết, ta cảm thấy rất khó hiểu. Ngươi xem ta, không phải thông qua ngươi giới thiệu mới được gặp lão Long Vương sao? Vừa nãy còn đang nghĩ, nhân khí của tẩu tử ở Đông Hải Long Cung sao lại cao như vậy đó.
Khỉ Đá nói bậy nói bạ, Ngao Thốn Tâm ngẫm nghĩ, lại gật đầu như thể đã tin.
- Thế nào? Có muốn đi dạo Đông Hải Long cung với ta không?
- Lúc đến đã dạo một vòng rồi.
- Long cung đâu phải nơi dạo một ngày là hết được?
Ngao Thốn Tâm trợn trắng mắt nhìn Khỉ Đá.
- Ừm, tẩu tử, ta muốn nghỉ ngơi. Đổi ngày khác đi.
Lời này vừa ra, sự không vui trên mặt Ngao Thốn Tâm càng rõ ràng. Chỉ là Khỉ Đá đã từ chối rõ ràng như vậy, nàng không đến mức phải cưỡng cầu.
Chào tạm biệt, Khỉ Đá đi vào phòng, hai vị long nữ cũng dắt tay nhau rời đi.
Đi đến chỗ xa, Ngao Thính Tâm vẫn chưa lên tiếng chợt mím môi, trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười, đè thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ.
- Hả?
- Muội phu tương lai này của tỷ, không đơn giản nha.