Chương : 180
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Một con chim ưng màu đen giương cánh xuyên qua giữa mây mù, lông vũ bén nhọn nơi cánh lướt qua gió, hơi rung động. Nó bay qua biển mây, nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Nó khẽ nghiêng mình lao xuống biển mây, giây tiếp theo mây mù tung bay, mặt đất bao la ở ngay trước mắt.
Lướt qua núi cao, vượt qua bình nguyên, bay lượn cả một đường, con chim ưng này nhanh chóng hạ xuống một tảng đá to lớn trên đỉnh núi, thân hình vụt cái đã hóa hình yêu tướng, quỳ một chân trên đất.
Ở trước người đại bàng tinh, vầng trăng sáng chiếu rọi mặt đất, Dương Tiễn mặc bạch bào văn sĩ đứng đón gió, ngửa đầu nhìn lên.
Tà áo lất phất theo gió.
- Khởi bẩm chân quân.
Ngạo Thiên Ưng lên tiếng:
- Ngọc Đế đã hạ chỉ, hứa sẽ trọng thưởng, yêu cầu trong năm năm phải quét sạch các thế lực yêu quái xuất hiện dưới thế gian. Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu do Nam Thiên Môn phụ trách, Tứ Đại Thiên Vương đã chuẩn bị đợi xuất phát. Bắc Câu Lô Châu, Tây Ngưu Hạ Châu do Vân Vực thiên cảng chinh phạt, Thiên Bồng nguyên soái đã phái ba mươi vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Quan Vân thiên cảng ở Tây Ngưu Hạ Châu. Ít ngày nữa chiến sự sẽ xảy ra.
- Đã biết.
Dương Tiễn lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên vầng trăng sáng. Y hít sâu một hơi, thở ra một làn sương mù nhạt phiêu tán bên dưới ánh trăng.
Qua lúc lâu y nhẹ giọng hỏi:
- Thiền nhi vẫn còn ở Hoa Quả Sơn à?
- Vẫn còn.
Ngạo Thiên Ưng khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tiễn, cúi đầu nói:
- Phu nhân cũng ở đó.
- Thốn Tâm?
Dương Tiễn hơi sững sốt, cúi đầu hỏi:
- Thốn Tâm sao lại ở Hoa Quả Sơn?
- Hình như là Hạo Thiên Khuyển nói cho phu nhân Tam Thánh Mẫu ở Hoa Quả Sơn, cho nên...
Dương Tiễn trầm mặc, trên khuôn mặt như bao phủ hàn băng vạn năm vẫn không nhìn ra cảm xúc, ánh mắt như mặt nước phẳng lặng, chỉ là hô hấp vốn trầm ổn đã dồn dập hơn mấy phần.
Y đứng ngơ ngác hồi lâu, khẽ nhúc nhích môi, nhẹ giọng nói:
- Thốn Tâm cũng ở Hoa Quả Sơn... Nam Thiên Môn có tiến công Hoa Quả Sơn không?
- Hoa Quả Sơn còn chưa được liệt vào mục tiêu. Chỉ là Tuần Thiên phủ đã phái tuần thiên tướng tuần sát Đông Thắng Thần Châu, chỉ sợ sẽ phát giác nhanh thôi. Chân quân, có cần tiểu thông báo phu nhân nhanh chóng rời đi không?
Dương Tiễn thở dài, ngửa đầu nói:
- Nếu nàng biết ta muốn nàng rời đi thì chắc chắn sẽ không đi. Thôi được, chú ý kỹ động tĩnh của Thiên Đình, nếu có gì bất thường thì lập tức báo cho ta. Ta sẽ đến Hoa Quả Sơn một chuyến.
- Rõ.
Ngạo Thiên Ưng chắp tay, quay người hóa thành chim ưng bay về phía chân trời.
Trên tảng đá to lớn chỉ còn lại Dương Tiễn cô độc đứng đấy, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng.
...
Đông Hải Long Cung
- Dương Thiền tỷ từ nhỏ đã theo Nhị Lang Thần chinh chiến tứ phương, lên trời xuống đất, khắp trời thần phật, dù là Ngọc Đế cũng không thèm để vào mắt, ánh mắt sao có thể không cao được? Nếu nàng thật sự nhìn trúng hầu yêu này, vậy hầu yêu chắc hẳn có chỗ hơn người. Cho dù không phải nhìn trúng, chỉ riêng việc cam tâm tình nguyện đi theo, vậy hầu yêu này tuyệt đối không phải hạng thông thường.
- Nếu là yêu quái bình thường đến Đông Hải Long cung này, chẳng ai là không nhìn hoa mắt cả. Nhưng hắn không thích cảnh đẹp, không thích tài bảo, không thích binh khí, cho dù ca múa mỹ cơ được dày công bố trí cũng không hề hứng thú. Chỉ xem lời nói hành động của hắn, theo muội muội thấy, nói là tính tình lãnh đạm, thực ra là tâm cao hơn trời.
Ngao Thính Tâm chậm rãi nói, tư duy tinh tế, logic rõ ràng, hoàn toàn không để ý sắc mặt Ngao Thốn Tâm đã âm trầm hẳn đi.
- Lần này phụ vương chiêu đãi rốt cuộc có ý gì muội muội không biết. Chỉ là Hoa Quả Sơn mà tỷ tỷ thấy, hẳn không phải là thật.
Lúc nói ra kết luận cuối cùng, Ngao Thính Tâm vuốt tay Ngao Thốn Tâm, lộ ra nụ cười khẽ, ôn tồn lễ độ, điềm tĩnh.
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy nụ cười đó, sững sờ hồi lâu, mới khó khăn nặn ra một nụ cười, nói:
- Muội muội thật thông minh.
Ngao Thốn Tâm vốn om sòm không nói gì nữa. Cả đường đi chỉ nghe Ngao Thính Tâm nói một vài chuyện nhà thân thích, không nói một tiếng.
Chiếc khăn trong tay vặn lại vặn, vò lại vò.
Chờ lúc trở về phòng, tạm biệt Ngao Thính Tâm, khép lại cửa, chỉ còn một mình, nàng đột nhiên rít lên, với lấy bình hoa bên cạnh ném nát bấy.
Bên ngoài cửa chợt hoảng loạn, cung nữ thị vệ nghe tiếng chạy tới kinh sợ hỏi thăm, nàng lại quát mắng:
- Không được tiến vào, cũng không được để đại bá và tứ công chúa biết! Bằng không các ngươi sẽ biết tay!
Một đám người nơm nớp lo sợ, nhất thời không biết làm sao.
Ngao Thính Tâm vốn đã rời đi không biết vòng lại từ lúc nào, vươn ngón trỏ làm thế tay im lặng, chậm rãi lắc lắc tay áo, cung nữ thị vệ canh ở bên ngoài cửa lúc này mới yên tâm rời đi.
- Hai huynh muội nhà này đều giống nhau, chưa từng coi ta là người nhà!
Ngao Thốn Tâm thấp giọng nỉ non:
- Cái gì cũng giấu giếm ta, cái gì cũng giấu giếm ta! Chẳng lẽ ta không phải người Dương gia sao?
Hốc mắt ửng đỏ, cái mũi cay cay, nàng không nhịn được gục lên bàn nỉ non.
- Ta không đáng tin đến vậy sao? Vì ngươi, ta còn không cần cả phụ vương của mình, kết quả vẫn là bị ngươi bức trở về Tây Hải, bây giờ còn không biết xấu hổ muốn gặp ngươi, ta chẳng đáng tin đến vậy sao?
Nàng nằm bò trên bàn bật khóc nức nở.
Ngao Thính Tâm lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng đóng kín, bất đắc dĩ lắc đầu, quay mặt thấp giọng dặn dò thị nữ bên cạnh:
- Đừng quấy rầy tỷ tỷ.
Nói xong lại liếc nhìn cửa phòng một cái, quay người rời đi.
Đêm đó như là phát tiết, Ngao Thốn Tâm khóc suốt cả đêm, thẳng đến khi khóc mệt rồi, mới mơ màng thiếp đi.
Chờ đến khi Giác Xà và cá mập tinh tỉnh lại, Khỉ Đá tạm biệt lão Long Vương cũng không thấy nàng đi ra. Theo như Ngao Thính Tâm nói là tam công chúa đã lâu không gặp mọi người, chuẩn bị ở lại Đông Hải Long cung mấy ngày mới đi, bảo Khỉ Đá tự về Hoa Quả Sơn trước.
Nếu đã như vậy, Khỉ Đá chỉ đành phải tạm biệt Long Vương, trở về Hoa Quả Sơn.
Chờ tiễn Khỉ Đá đi, trong đại điện chi còn lại hai người lão Long Vương và Ngao Thính Tâm.
Nghe thấy lão Long Vương than khẽ, hỏi:
- Dùng cách gì để giữ nàng lại vậy?
Lông mi Ngao Thính Tâm hơi rung, lúc lâu mới trả lời:
- Nữ nhi nói mấy lời không nên nói, tổn thương tỷ tỷ.
- Thương tâm, tốt hơn so với thương thân. Chiến sự thế gian sắp nổi lên, Hoa Quả Sơn đó không đơn giản, về sau chỉ sợ sẽ thành chiến trường, vẫn đừng nên để Thốn Tâm đến đó thì tốt hơn. Nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cũng không tiện bàn giao với tam thúc của con.
Vuốt vuốt râu dài, lão Long Vương nói khẽ:
- Mấy ngày nay quan tâm tỷ tỷ con nhiều hơn đi.
Ngao Thính Tâm hơi cúi người, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, nói khẽ:
- Nữ nhi đã biết.
...
Lúc trở lại Hoa Quả Sơn, Dương Thiền đang bận rộn trong phòng luyện đan được xây riêng cho nàng ở tầng trên Thủy Liêm động, thấy Khỉ Đá tiến vào, nàng thuận miệng hỏi:
- Tẩu tử ta đâu?
- Tẩu tử ở lại Đông Hải Long Cung rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở lại.
Dương Thiền hơi sững sốt, than thở:
- Tẩu ấy không trở lại cũng tốt.
Nàng cúi đầu, lại bắt đầu nghịch đống chai lọ trên cái bàn cũ nát trước người.
Mượn ánh đỏ yếu ớt chiếu ra từ trong lô đỉnh hình tròn, phòng luyện đan này thực sự rất lụn bại.
Góc tường đầy mạng nhện, trong không khí tràn ngập vị thuốc nồng, nồng nặc khiến người hít thở khó khăn. Trong thùng gỗ cách không xa là tài liệu vứt bỏ chất chồng như núi, cho dù là giá gỗ dùng để đựng đan dược nhìn cũng khá mục nát rồi.
Đừng nói là tiên gia, cho dù phòng luyện đan ở đạo quán bình thường cũng tốt hơn nơi này.
Nhưng một nơi thế này, trải qua năm năm đã luyện chế rất nhiều đan dược trợ giúp rất lớn cho tu vi của yêu chúng ở Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá từng bước đi đến phía trước, nhìn Dương Thiền hết sức chăm chú đầu đầy mồ hôi. Hắn cười khẽ, nhẹ giọng nói:
- Vất vả rồi.
Dương Thiền ngẩng đầu nhìn Khỉ Đá, lạnh lùng nói:
- Không có gì, ngươi cảm ơn thế này ta lại không quen. Đan sắp luyện thành rồi, tài liệu không dễ tìm, nhưng luyện chế thì không khó khăn gì. Chỉ là hiệu quả không tốt như trong tưởng tượng, tuy có thể tăng tốc rèn luyện thân thể, rút ngắn thời gian đột phá tu vi, nhưng về bản chất thì chẳng có giúp đỡ gì cho linh lực cả.
- Ta chỉ cần hiệu quả này.
- Chỉ cần hiệu quả này?
Dương Thiền hít sâu một hơi ngồi thẳng dậy, hỏi:
- Tu vi cao, nhưng linh lực thiếu hụt, học thức thì hoàn toàn không có, Ngộ Giả Đạo như vậy cũng được?
Khỉ Đá gật đầu:
- Ta chỉ cần bọn họ tăng cao tu vi, chí ít phải đạt đến cảnh giới Luyện Thần.
Dương Thiền trầm mặc.
Mấy năm nay, Khỉ Đá đã làm không ít loại quyết sách không thể tưởng tượng được. Chỉ là hắn cưỡng ép tăng cao tu vi của yêu quái Hành giả đạo còn có thể hiểu được, hành vi dục tốc bất đạt như cưỡng ép tăng cao tu vi của yêu quái Ngộ giả đạo, là vì cái gì chứ?
Dương Thiền không hiểu rõ, nhưng nàng biết mình không thuyết phục được con khỉ cố chấp này, tạm thời đi một bước tính một bước vậy.
Nàng cúi đầu tiếp tục điều chế dược phấn, trầm mặc hồi lâu, lại hỏi:
- Nói chuyện với Đông Hải Long cung thế nào?
- Lão Long Vương xem như đáp ứng rồi, ta đã bảo Giác Xà thả quân sĩ tù binh của Long cung ra. Tiếp theo, chúng ta sẽ ccòn một chút thời gian. Cô cứ gấp rút luyện đan, trước hết nghĩ cách thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận, dùng thời gian ngắn nhất tạo ra mấy Ngộ giả đạo cảnh giới Luyện Thần. Còn ta sẽ đi Côn Lôn một chuyến.
- Đi Côn Lôn làm gì?
- Đi tìm Ngọc Đỉnh chân nhân, hỏi xem ông ta có muốn dời động phủ đến Hoa Quả Sơn hay không.
Biên: †Ares†
Một con chim ưng màu đen giương cánh xuyên qua giữa mây mù, lông vũ bén nhọn nơi cánh lướt qua gió, hơi rung động. Nó bay qua biển mây, nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Nó khẽ nghiêng mình lao xuống biển mây, giây tiếp theo mây mù tung bay, mặt đất bao la ở ngay trước mắt.
Lướt qua núi cao, vượt qua bình nguyên, bay lượn cả một đường, con chim ưng này nhanh chóng hạ xuống một tảng đá to lớn trên đỉnh núi, thân hình vụt cái đã hóa hình yêu tướng, quỳ một chân trên đất.
Ở trước người đại bàng tinh, vầng trăng sáng chiếu rọi mặt đất, Dương Tiễn mặc bạch bào văn sĩ đứng đón gió, ngửa đầu nhìn lên.
Tà áo lất phất theo gió.
- Khởi bẩm chân quân.
Ngạo Thiên Ưng lên tiếng:
- Ngọc Đế đã hạ chỉ, hứa sẽ trọng thưởng, yêu cầu trong năm năm phải quét sạch các thế lực yêu quái xuất hiện dưới thế gian. Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu do Nam Thiên Môn phụ trách, Tứ Đại Thiên Vương đã chuẩn bị đợi xuất phát. Bắc Câu Lô Châu, Tây Ngưu Hạ Châu do Vân Vực thiên cảng chinh phạt, Thiên Bồng nguyên soái đã phái ba mươi vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Quan Vân thiên cảng ở Tây Ngưu Hạ Châu. Ít ngày nữa chiến sự sẽ xảy ra.
- Đã biết.
Dương Tiễn lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên vầng trăng sáng. Y hít sâu một hơi, thở ra một làn sương mù nhạt phiêu tán bên dưới ánh trăng.
Qua lúc lâu y nhẹ giọng hỏi:
- Thiền nhi vẫn còn ở Hoa Quả Sơn à?
- Vẫn còn.
Ngạo Thiên Ưng khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Dương Tiễn, cúi đầu nói:
- Phu nhân cũng ở đó.
- Thốn Tâm?
Dương Tiễn hơi sững sốt, cúi đầu hỏi:
- Thốn Tâm sao lại ở Hoa Quả Sơn?
- Hình như là Hạo Thiên Khuyển nói cho phu nhân Tam Thánh Mẫu ở Hoa Quả Sơn, cho nên...
Dương Tiễn trầm mặc, trên khuôn mặt như bao phủ hàn băng vạn năm vẫn không nhìn ra cảm xúc, ánh mắt như mặt nước phẳng lặng, chỉ là hô hấp vốn trầm ổn đã dồn dập hơn mấy phần.
Y đứng ngơ ngác hồi lâu, khẽ nhúc nhích môi, nhẹ giọng nói:
- Thốn Tâm cũng ở Hoa Quả Sơn... Nam Thiên Môn có tiến công Hoa Quả Sơn không?
- Hoa Quả Sơn còn chưa được liệt vào mục tiêu. Chỉ là Tuần Thiên phủ đã phái tuần thiên tướng tuần sát Đông Thắng Thần Châu, chỉ sợ sẽ phát giác nhanh thôi. Chân quân, có cần tiểu thông báo phu nhân nhanh chóng rời đi không?
Dương Tiễn thở dài, ngửa đầu nói:
- Nếu nàng biết ta muốn nàng rời đi thì chắc chắn sẽ không đi. Thôi được, chú ý kỹ động tĩnh của Thiên Đình, nếu có gì bất thường thì lập tức báo cho ta. Ta sẽ đến Hoa Quả Sơn một chuyến.
- Rõ.
Ngạo Thiên Ưng chắp tay, quay người hóa thành chim ưng bay về phía chân trời.
Trên tảng đá to lớn chỉ còn lại Dương Tiễn cô độc đứng đấy, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng.
...
Đông Hải Long Cung
- Dương Thiền tỷ từ nhỏ đã theo Nhị Lang Thần chinh chiến tứ phương, lên trời xuống đất, khắp trời thần phật, dù là Ngọc Đế cũng không thèm để vào mắt, ánh mắt sao có thể không cao được? Nếu nàng thật sự nhìn trúng hầu yêu này, vậy hầu yêu chắc hẳn có chỗ hơn người. Cho dù không phải nhìn trúng, chỉ riêng việc cam tâm tình nguyện đi theo, vậy hầu yêu này tuyệt đối không phải hạng thông thường.
- Nếu là yêu quái bình thường đến Đông Hải Long cung này, chẳng ai là không nhìn hoa mắt cả. Nhưng hắn không thích cảnh đẹp, không thích tài bảo, không thích binh khí, cho dù ca múa mỹ cơ được dày công bố trí cũng không hề hứng thú. Chỉ xem lời nói hành động của hắn, theo muội muội thấy, nói là tính tình lãnh đạm, thực ra là tâm cao hơn trời.
Ngao Thính Tâm chậm rãi nói, tư duy tinh tế, logic rõ ràng, hoàn toàn không để ý sắc mặt Ngao Thốn Tâm đã âm trầm hẳn đi.
- Lần này phụ vương chiêu đãi rốt cuộc có ý gì muội muội không biết. Chỉ là Hoa Quả Sơn mà tỷ tỷ thấy, hẳn không phải là thật.
Lúc nói ra kết luận cuối cùng, Ngao Thính Tâm vuốt tay Ngao Thốn Tâm, lộ ra nụ cười khẽ, ôn tồn lễ độ, điềm tĩnh.
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy nụ cười đó, sững sờ hồi lâu, mới khó khăn nặn ra một nụ cười, nói:
- Muội muội thật thông minh.
Ngao Thốn Tâm vốn om sòm không nói gì nữa. Cả đường đi chỉ nghe Ngao Thính Tâm nói một vài chuyện nhà thân thích, không nói một tiếng.
Chiếc khăn trong tay vặn lại vặn, vò lại vò.
Chờ lúc trở về phòng, tạm biệt Ngao Thính Tâm, khép lại cửa, chỉ còn một mình, nàng đột nhiên rít lên, với lấy bình hoa bên cạnh ném nát bấy.
Bên ngoài cửa chợt hoảng loạn, cung nữ thị vệ nghe tiếng chạy tới kinh sợ hỏi thăm, nàng lại quát mắng:
- Không được tiến vào, cũng không được để đại bá và tứ công chúa biết! Bằng không các ngươi sẽ biết tay!
Một đám người nơm nớp lo sợ, nhất thời không biết làm sao.
Ngao Thính Tâm vốn đã rời đi không biết vòng lại từ lúc nào, vươn ngón trỏ làm thế tay im lặng, chậm rãi lắc lắc tay áo, cung nữ thị vệ canh ở bên ngoài cửa lúc này mới yên tâm rời đi.
- Hai huynh muội nhà này đều giống nhau, chưa từng coi ta là người nhà!
Ngao Thốn Tâm thấp giọng nỉ non:
- Cái gì cũng giấu giếm ta, cái gì cũng giấu giếm ta! Chẳng lẽ ta không phải người Dương gia sao?
Hốc mắt ửng đỏ, cái mũi cay cay, nàng không nhịn được gục lên bàn nỉ non.
- Ta không đáng tin đến vậy sao? Vì ngươi, ta còn không cần cả phụ vương của mình, kết quả vẫn là bị ngươi bức trở về Tây Hải, bây giờ còn không biết xấu hổ muốn gặp ngươi, ta chẳng đáng tin đến vậy sao?
Nàng nằm bò trên bàn bật khóc nức nở.
Ngao Thính Tâm lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng đóng kín, bất đắc dĩ lắc đầu, quay mặt thấp giọng dặn dò thị nữ bên cạnh:
- Đừng quấy rầy tỷ tỷ.
Nói xong lại liếc nhìn cửa phòng một cái, quay người rời đi.
Đêm đó như là phát tiết, Ngao Thốn Tâm khóc suốt cả đêm, thẳng đến khi khóc mệt rồi, mới mơ màng thiếp đi.
Chờ đến khi Giác Xà và cá mập tinh tỉnh lại, Khỉ Đá tạm biệt lão Long Vương cũng không thấy nàng đi ra. Theo như Ngao Thính Tâm nói là tam công chúa đã lâu không gặp mọi người, chuẩn bị ở lại Đông Hải Long cung mấy ngày mới đi, bảo Khỉ Đá tự về Hoa Quả Sơn trước.
Nếu đã như vậy, Khỉ Đá chỉ đành phải tạm biệt Long Vương, trở về Hoa Quả Sơn.
Chờ tiễn Khỉ Đá đi, trong đại điện chi còn lại hai người lão Long Vương và Ngao Thính Tâm.
Nghe thấy lão Long Vương than khẽ, hỏi:
- Dùng cách gì để giữ nàng lại vậy?
Lông mi Ngao Thính Tâm hơi rung, lúc lâu mới trả lời:
- Nữ nhi nói mấy lời không nên nói, tổn thương tỷ tỷ.
- Thương tâm, tốt hơn so với thương thân. Chiến sự thế gian sắp nổi lên, Hoa Quả Sơn đó không đơn giản, về sau chỉ sợ sẽ thành chiến trường, vẫn đừng nên để Thốn Tâm đến đó thì tốt hơn. Nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cũng không tiện bàn giao với tam thúc của con.
Vuốt vuốt râu dài, lão Long Vương nói khẽ:
- Mấy ngày nay quan tâm tỷ tỷ con nhiều hơn đi.
Ngao Thính Tâm hơi cúi người, sắc mặt vẫn điềm tĩnh, nói khẽ:
- Nữ nhi đã biết.
...
Lúc trở lại Hoa Quả Sơn, Dương Thiền đang bận rộn trong phòng luyện đan được xây riêng cho nàng ở tầng trên Thủy Liêm động, thấy Khỉ Đá tiến vào, nàng thuận miệng hỏi:
- Tẩu tử ta đâu?
- Tẩu tử ở lại Đông Hải Long Cung rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở lại.
Dương Thiền hơi sững sốt, than thở:
- Tẩu ấy không trở lại cũng tốt.
Nàng cúi đầu, lại bắt đầu nghịch đống chai lọ trên cái bàn cũ nát trước người.
Mượn ánh đỏ yếu ớt chiếu ra từ trong lô đỉnh hình tròn, phòng luyện đan này thực sự rất lụn bại.
Góc tường đầy mạng nhện, trong không khí tràn ngập vị thuốc nồng, nồng nặc khiến người hít thở khó khăn. Trong thùng gỗ cách không xa là tài liệu vứt bỏ chất chồng như núi, cho dù là giá gỗ dùng để đựng đan dược nhìn cũng khá mục nát rồi.
Đừng nói là tiên gia, cho dù phòng luyện đan ở đạo quán bình thường cũng tốt hơn nơi này.
Nhưng một nơi thế này, trải qua năm năm đã luyện chế rất nhiều đan dược trợ giúp rất lớn cho tu vi của yêu chúng ở Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá từng bước đi đến phía trước, nhìn Dương Thiền hết sức chăm chú đầu đầy mồ hôi. Hắn cười khẽ, nhẹ giọng nói:
- Vất vả rồi.
Dương Thiền ngẩng đầu nhìn Khỉ Đá, lạnh lùng nói:
- Không có gì, ngươi cảm ơn thế này ta lại không quen. Đan sắp luyện thành rồi, tài liệu không dễ tìm, nhưng luyện chế thì không khó khăn gì. Chỉ là hiệu quả không tốt như trong tưởng tượng, tuy có thể tăng tốc rèn luyện thân thể, rút ngắn thời gian đột phá tu vi, nhưng về bản chất thì chẳng có giúp đỡ gì cho linh lực cả.
- Ta chỉ cần hiệu quả này.
- Chỉ cần hiệu quả này?
Dương Thiền hít sâu một hơi ngồi thẳng dậy, hỏi:
- Tu vi cao, nhưng linh lực thiếu hụt, học thức thì hoàn toàn không có, Ngộ Giả Đạo như vậy cũng được?
Khỉ Đá gật đầu:
- Ta chỉ cần bọn họ tăng cao tu vi, chí ít phải đạt đến cảnh giới Luyện Thần.
Dương Thiền trầm mặc.
Mấy năm nay, Khỉ Đá đã làm không ít loại quyết sách không thể tưởng tượng được. Chỉ là hắn cưỡng ép tăng cao tu vi của yêu quái Hành giả đạo còn có thể hiểu được, hành vi dục tốc bất đạt như cưỡng ép tăng cao tu vi của yêu quái Ngộ giả đạo, là vì cái gì chứ?
Dương Thiền không hiểu rõ, nhưng nàng biết mình không thuyết phục được con khỉ cố chấp này, tạm thời đi một bước tính một bước vậy.
Nàng cúi đầu tiếp tục điều chế dược phấn, trầm mặc hồi lâu, lại hỏi:
- Nói chuyện với Đông Hải Long cung thế nào?
- Lão Long Vương xem như đáp ứng rồi, ta đã bảo Giác Xà thả quân sĩ tù binh của Long cung ra. Tiếp theo, chúng ta sẽ ccòn một chút thời gian. Cô cứ gấp rút luyện đan, trước hết nghĩ cách thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận, dùng thời gian ngắn nhất tạo ra mấy Ngộ giả đạo cảnh giới Luyện Thần. Còn ta sẽ đi Côn Lôn một chuyến.
- Đi Côn Lôn làm gì?
- Đi tìm Ngọc Đỉnh chân nhân, hỏi xem ông ta có muốn dời động phủ đến Hoa Quả Sơn hay không.