Chương : 221
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Thân thể Phong Linh đã không còn gì đáng ngại.
Đám thuộc hạ bưng cháo, thêm chút đồ chay để ăn kèm đã sớm chuẩn bị từ trước.
Dựa vào chiếc bàn thấp được đặt trên giường, Phong Linh mỉm cười ngọt ngào, lau nước mắt, há miệng ngậm lấy thìa cháo Khỉ Đá đút tới, nuốt xuống.
Vào giây phút này, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có dâng trào, khiến Phong Linh cứ thấy lâng lâng. Cảm giác này như thể đang ngâm mình trong hũ mật vậy.
Khỉ Đá vẫn lẳng lặng nhìn nàng, mặt mang theo ý cười, cúi đầu thổi thổi cháo nóng hổi trong thìa, đút cho Phong Linh.
Vốn mấy lời trách cứ đã chuẩn bị khi đến nơi nàng lại không thể nào nói ra miệng được.
- Ăn xong thì lo nghỉ ngơi đi. Chờ ngày mai, ta dẫn muội đi dạo địa bàn của ta.
- Địa bàn của huynh?
- Đúng.
Khỉ Đá nói với vẻ tự hào:
- Hoa Quả Sơn chính là địa bàn của ta, có mấy vạn yêu quái theo ta lăn lộn. Bây giờ ta là vương của bọn họ. Ở nơi này, chẳng ai dám ức hiếp muội.
Vẻ mặt đó như thể một đứa trẻ đang nóng lòng muốn khoe khoang.
Phong Linh hơi sững sờ, siết chặt góc chăn, nhỏ giọng hỏi:
- Nhiều yêu quái như vậy, Thiên Đình không tới vây quét sao?
- Tất nhiên có rồi.
Khỉ Đá cười nheo mắt, lắc lắc nắm đấm:
- Lúc đó phải xem vũ lực, bọn chúng đã bị ta diệt mất một vạn đại quân.
Lông mày Phong Linh nhíu chặt:
- Như vậy có phải... quá nguy hiểm không?
- Ừ, rất nguy hiểm.
Khỉ Đá yên lặng gật đầu. Hắn thấy sắc mặt Phong Linh trở nên trầm trọng, chợt bật cười:
- Muội xem, tới để đánh ta có thể không nguy hiểm được à? Đám thiên binh đó chắc chắn có đến mà không có về. Ai da, đúng là đáng thương mà. Chậc chậc chậc chậc, mặc niệm cho bọn chúng.
Phong Linh che miệng mỉm cười, dùng sức đẩy Khỉ Đá một cái.
- Đúng rồi, ta vừa có được một vũ khí mới, cho muội xem nè.
Nói xong. Khỉ Đá rút Kim Cô bổng hóa nhỏ chừng cây kim từ trong tai mình ra.
...
Đường hầm hẹp dài, ánh lửa trên vách tường nhảy nhót.
Dương Thiền bước đi như là một cái xác không hồn.
Đám yêu quái xung quanh thấy vẻ mặt đờ đẫn đó đều ngây ngẩn cả người, bọn chúng chưa từng nhìn thấy Dương Thiền thế bao giờ.
Ra khỏi Thủy Liêm động.
Dĩ Tố vội vàng mở ô che mưa cho Dương Thiền, nhưng lại bị khéo léo từ chối.
Dương Thiền ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mưa phùn đầy trời, vươn tay đón lấy.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, như muốn nhếch lên một độ cong, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
"Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?" Nàng ngơ ngác nhìn những hạt mưa phùn li ti rơi vào trong lòng bàn tay, nhìn chúng nó chậm rãi tụ thành giọt nước.
Gió thổi mái tóc bay bay tán loạn, ánh mắt nàng chậm rãi ướt át.
Nàng là Dương Thiền cao ngạo, con gái của Dao Cơ, cháu gái của Ngọc Đế, là muội muội duy nhất của Nhị Lang Thần, mỹ nhân số một số hai trong trời đất này. Thế mà...
"Mình làm sao vậy chứ?" Nàng hỏi đi hỏi lại chính mình.
Tại sao lại thích con khỉ chết tiệt đó, tại sao quái gở như vậy... Mà hắn thậm chí còn không tiếp nhận.
Nhiều năm sớm chiều ở chung, thì ra bản thân không chỉ thua bởi một Tước Nhi hư vô mờ mịt, mà còn bại bởi Phong Linh.
"Thì ra ta lại thất bại như vậy..." Nàng bật cười si ngốc, ngẩng đầu, mặc mưa phùn li ti rơi lên mặt mình. Nước mắt trượt từ nơi khóe mắt xuống hòa lẫn vào nước mưa, nhìn không ra là nước mắt.
- Dương Thiền tỷ, tỷ làm vậy sẽ lạnh đó, thân thể còn chưa khôi phục nữa.
- Không sao. Ta muốn... tỉnh táo một chút.
Nàng chớp mắt nhìn Dĩ Tố, ánh mắt có chút thê lương bi ai.
Dĩ Tố thấy vậy cũng phải cả kinh, bàn tay cầm ô thoáng chốc đờ ra.
Nàng ta ngơ ngác nhìn Dương Thiền chậm rãi thu hồi nụ cười, đội lấy màn mưa phùn, bước đi về phía xa.
Lá xanh giữa núi bị tẩy rửa đến mới tinh, lắc lư ánh sáng lạnh lẽo.
Đột nhiên dáng người đó lảo đảo, im hơi lặng tiếng ngã xuống.
- Dương Thiền tỷ!
Sau mấy giây hoảng hốt, Dĩ Tố trợn to hai mắt chạy qua:
- Người đâu mau tới! Dương Thiền tỷ có chuyện rồi! Người đâu mau tới....!
Trên đường núi lầy lội, Dĩ Tố hoảng hốt kêu la.
...
Hắc Tử vội vàng đẩy mở cửa phòng Phong Linh, lớn giọng nói:
- Khỉ Đá ca, Dương Thiền tỷ xảy ra chuyện rồi.
- Xảy ra chuyện?
Khỉ Đá sửng sốt.
- Tỷ ấy hôn mê rồi.
- Gì cơ?
Mày Khỉ Đá nhíu thành một đường. Hắn thả bát cháo xuống, vội vàng đứng dậy:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắc Tử lặng lẽ liếc nhìn Phong Linh, nuốt khan một ngụm nước bọt:
- Không biết, vừa nãy còn rất tốt.
- Chuyện này chưa xong đã xảy ra chuyện khác.
Khỉ Đá hít sâu một hơi, cắn răng, nghiêng đầu nói với nói với Phong Linh:
- Muội nghỉ ngơi đi, ta đi một chút sẽ về.
Phong Linh lặng lẽ gật đầu.
...
Dương Thiền là thầy thuốc tốt nhất ở nơi này, bây giờ nàng ngất xỉu, Khỉ Đá đành bất đắc dĩ tự mình xuống thành trì dưới đất tóm Ngọc Đỉnh chân nhân tới.
Ngọc Đỉnh chân nhân bắt mạch cho Dương Thiền, đoạn than ngắn thở dài, lắc lắc đầu, nhìn Khỉ Đá.
- Rốt cuộc nàng ta bị làm sao vậy? Có phải lại tái phát không?
Khỉ Đá trợn to mắt hỏi.
- Không phải.
Ngọc Đỉnh chân nhân bĩu môi hừ với Khỉ Đá, cúi đầu dịch tay Dương Thiền về lại trong chăn, từ từ than thở:
- Tâm mạch không yên, chắc chịu phải đả kích gì đó.
- Đả kích?
Ngọc Đỉnh chân nhân dùng khóe mắt nhìn Khỉ Đá:
- Còn về là đả kích gì ấy hả, không rõ.
Nói xong Ngọc Đỉnh phẩy phẩy tay áo đứng lên, quay người rời đi, nhưng bị Khỉ Đá túm cổ áo lại.
- Này, nàng ta là đồ đệ của ngươi đó! Ngươi nói rõ cho lão tử, bây giờ nên làm thế nào?
- Còn có thể làm thế nào?
Ngọc Đỉnh chân nhân miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Yên tâm, đả kích cũng không đến nông nỗi nào, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.
- Thật sự?
- Lừa ngươi làm gì? Đồ đệ Ngọc Đỉnh ta dạy dỗ sao yếu ớt vậy được?
- Được rồi.
Khỉ Đá do dự hồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay, quay đầu vẫy tay gọi Đại Giác ở bên ngoài cửa:
- Mấy người các ngươi đưa Ngọc Đỉnh chân nhân về lại thành trì dưới đất đi.
Sau khi cưỡng ép đưa Ngọc Đỉnh chân nhân nhăn nhó về lại thành trì dưới đất, trong nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại Dĩ Tố và Khỉ Đá đối mặt với Dương Thiền đang hôn mê.
Yên tĩnh không nói chuyện.
- Đả kích...
Khỉ Đá ôm mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Đúng là đã loạn còn thêm loạn.
Hắn chớp mắt, đầu vùi còn thấp hơn, lén lút nhìn về phía Dương Thiền.
Tình huống này hắn cũng không biết xử lý thế nào, hoặc là nói không thể nào xử lý được. Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ngồi ngơ ngác lúc lâu, cửa gỗ "kẽo kẹt" mở ra.
Khỉ Đá quay đầu, nhìn thấy Ngao Thính Tâm đang lặng lẽ tiến vào.
- Ngươi tới làm gì?
Khỉ Đá uể oải hỏi.
- Tới xem Dương Thiền tỷ.
Nàng bước đến bên cạnh Dương Thiền, vén lên một góc chăn, vươn tay bắt mạch.
- Ngọc Đỉnh chân nhân vừa mới xem rồi, nói không có gì đáng ngại.
- Ngọc Đỉnh chân nhân am hiểu pháp trận và luyện kim, thuật luyện đan còn chẳng giỏi bằng Dương Thiền tỷ.
Ngao Thính Tâm buông tay Dương Thiền, bước đến dừng chân bên cạnh tủ thuốc, ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận lướt qua trên tủ thuốc:
- Bây giờ tỷ ấy cần một ít dược định an thần.
Nói xong, Ngao Thính Tâm vươn tay lấy một bình trên tủ thuốc xuống, đưa cho Dĩ Tố.
Dĩ Tố không dám nhận lấy.
- Ngươi cũng hiểu?
Khỉ Đá hỏi.
- Ta chủ tu luyện đan và y dược.
Nghĩ gì đó, Thính Tâm lại bổ sung:
- Theo học Địa Tiên số một số hai trong tam giới. Còn về là vị đại tiên nào thì không cần phải nói cho ngươi.
- Trong biển cũng có thể luyện đan?
- Một lò luyện đan nho nhỏ dùng để luyện đan dưới đáy biển, ngươi tưởng Đông Hải Long cung không thể tìm được à?
Đông Hải Long cung giàu có nức tiếng thiên hạ, đúng là thứ hiếm lạ cổ quái gì cũng có. Nghĩ tới đó, Khỉ Đá gật đầu với Dĩ Tố:
- Đút cho nàng uống đi.
- Khỉ Đá ca ca, chuyện này...
- Không sao.
Khỉ Đá lẳng lặng nhìn Ngao Thính Tâm, chậm rãi nói:
- Nàng ta chẳng có lý do để hại Dương Thiền. Nếu như nàng ta muốn hại thật, ta bảm đảm Đông Hải Long cung vĩnh viễn chẳng được an ổn. Cho dù Thiên Đình có ra mặt, cũng không bảo vệ được.
Dĩ Tố lúc này mới nhận lấy bình dược, đút cho Dương Thiền.
Ngao Thính Tâm che miệng cười:
- Làm thầy thuốc cho Hoa Quả Sơn ngươi đúng là thua thiệt. Nơi khác ấy à, đều là tất cung tất kính với thầy thuốc. Đến chỗ ngươi, chữa tốt chẳng được công lao, thất bại còn phải đền mạng, sớm biết đã không lên tiếng rồi.
Khỉ Đá lại không tiếp lời, chỉ quay đầu ngơ ngác nhìn Dương Thiền đang ngủ yên.
Ngoài cửa sổ, mưa dần nặng hạt, rơi tí tách, có cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Biên: †Ares†
Thân thể Phong Linh đã không còn gì đáng ngại.
Đám thuộc hạ bưng cháo, thêm chút đồ chay để ăn kèm đã sớm chuẩn bị từ trước.
Dựa vào chiếc bàn thấp được đặt trên giường, Phong Linh mỉm cười ngọt ngào, lau nước mắt, há miệng ngậm lấy thìa cháo Khỉ Đá đút tới, nuốt xuống.
Vào giây phút này, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có dâng trào, khiến Phong Linh cứ thấy lâng lâng. Cảm giác này như thể đang ngâm mình trong hũ mật vậy.
Khỉ Đá vẫn lẳng lặng nhìn nàng, mặt mang theo ý cười, cúi đầu thổi thổi cháo nóng hổi trong thìa, đút cho Phong Linh.
Vốn mấy lời trách cứ đã chuẩn bị khi đến nơi nàng lại không thể nào nói ra miệng được.
- Ăn xong thì lo nghỉ ngơi đi. Chờ ngày mai, ta dẫn muội đi dạo địa bàn của ta.
- Địa bàn của huynh?
- Đúng.
Khỉ Đá nói với vẻ tự hào:
- Hoa Quả Sơn chính là địa bàn của ta, có mấy vạn yêu quái theo ta lăn lộn. Bây giờ ta là vương của bọn họ. Ở nơi này, chẳng ai dám ức hiếp muội.
Vẻ mặt đó như thể một đứa trẻ đang nóng lòng muốn khoe khoang.
Phong Linh hơi sững sờ, siết chặt góc chăn, nhỏ giọng hỏi:
- Nhiều yêu quái như vậy, Thiên Đình không tới vây quét sao?
- Tất nhiên có rồi.
Khỉ Đá cười nheo mắt, lắc lắc nắm đấm:
- Lúc đó phải xem vũ lực, bọn chúng đã bị ta diệt mất một vạn đại quân.
Lông mày Phong Linh nhíu chặt:
- Như vậy có phải... quá nguy hiểm không?
- Ừ, rất nguy hiểm.
Khỉ Đá yên lặng gật đầu. Hắn thấy sắc mặt Phong Linh trở nên trầm trọng, chợt bật cười:
- Muội xem, tới để đánh ta có thể không nguy hiểm được à? Đám thiên binh đó chắc chắn có đến mà không có về. Ai da, đúng là đáng thương mà. Chậc chậc chậc chậc, mặc niệm cho bọn chúng.
Phong Linh che miệng mỉm cười, dùng sức đẩy Khỉ Đá một cái.
- Đúng rồi, ta vừa có được một vũ khí mới, cho muội xem nè.
Nói xong. Khỉ Đá rút Kim Cô bổng hóa nhỏ chừng cây kim từ trong tai mình ra.
...
Đường hầm hẹp dài, ánh lửa trên vách tường nhảy nhót.
Dương Thiền bước đi như là một cái xác không hồn.
Đám yêu quái xung quanh thấy vẻ mặt đờ đẫn đó đều ngây ngẩn cả người, bọn chúng chưa từng nhìn thấy Dương Thiền thế bao giờ.
Ra khỏi Thủy Liêm động.
Dĩ Tố vội vàng mở ô che mưa cho Dương Thiền, nhưng lại bị khéo léo từ chối.
Dương Thiền ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mưa phùn đầy trời, vươn tay đón lấy.
Đôi môi khẽ nhúc nhích, như muốn nhếch lên một độ cong, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
"Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?" Nàng ngơ ngác nhìn những hạt mưa phùn li ti rơi vào trong lòng bàn tay, nhìn chúng nó chậm rãi tụ thành giọt nước.
Gió thổi mái tóc bay bay tán loạn, ánh mắt nàng chậm rãi ướt át.
Nàng là Dương Thiền cao ngạo, con gái của Dao Cơ, cháu gái của Ngọc Đế, là muội muội duy nhất của Nhị Lang Thần, mỹ nhân số một số hai trong trời đất này. Thế mà...
"Mình làm sao vậy chứ?" Nàng hỏi đi hỏi lại chính mình.
Tại sao lại thích con khỉ chết tiệt đó, tại sao quái gở như vậy... Mà hắn thậm chí còn không tiếp nhận.
Nhiều năm sớm chiều ở chung, thì ra bản thân không chỉ thua bởi một Tước Nhi hư vô mờ mịt, mà còn bại bởi Phong Linh.
"Thì ra ta lại thất bại như vậy..." Nàng bật cười si ngốc, ngẩng đầu, mặc mưa phùn li ti rơi lên mặt mình. Nước mắt trượt từ nơi khóe mắt xuống hòa lẫn vào nước mưa, nhìn không ra là nước mắt.
- Dương Thiền tỷ, tỷ làm vậy sẽ lạnh đó, thân thể còn chưa khôi phục nữa.
- Không sao. Ta muốn... tỉnh táo một chút.
Nàng chớp mắt nhìn Dĩ Tố, ánh mắt có chút thê lương bi ai.
Dĩ Tố thấy vậy cũng phải cả kinh, bàn tay cầm ô thoáng chốc đờ ra.
Nàng ta ngơ ngác nhìn Dương Thiền chậm rãi thu hồi nụ cười, đội lấy màn mưa phùn, bước đi về phía xa.
Lá xanh giữa núi bị tẩy rửa đến mới tinh, lắc lư ánh sáng lạnh lẽo.
Đột nhiên dáng người đó lảo đảo, im hơi lặng tiếng ngã xuống.
- Dương Thiền tỷ!
Sau mấy giây hoảng hốt, Dĩ Tố trợn to hai mắt chạy qua:
- Người đâu mau tới! Dương Thiền tỷ có chuyện rồi! Người đâu mau tới....!
Trên đường núi lầy lội, Dĩ Tố hoảng hốt kêu la.
...
Hắc Tử vội vàng đẩy mở cửa phòng Phong Linh, lớn giọng nói:
- Khỉ Đá ca, Dương Thiền tỷ xảy ra chuyện rồi.
- Xảy ra chuyện?
Khỉ Đá sửng sốt.
- Tỷ ấy hôn mê rồi.
- Gì cơ?
Mày Khỉ Đá nhíu thành một đường. Hắn thả bát cháo xuống, vội vàng đứng dậy:
- Xảy ra chuyện gì?
Hắc Tử lặng lẽ liếc nhìn Phong Linh, nuốt khan một ngụm nước bọt:
- Không biết, vừa nãy còn rất tốt.
- Chuyện này chưa xong đã xảy ra chuyện khác.
Khỉ Đá hít sâu một hơi, cắn răng, nghiêng đầu nói với nói với Phong Linh:
- Muội nghỉ ngơi đi, ta đi một chút sẽ về.
Phong Linh lặng lẽ gật đầu.
...
Dương Thiền là thầy thuốc tốt nhất ở nơi này, bây giờ nàng ngất xỉu, Khỉ Đá đành bất đắc dĩ tự mình xuống thành trì dưới đất tóm Ngọc Đỉnh chân nhân tới.
Ngọc Đỉnh chân nhân bắt mạch cho Dương Thiền, đoạn than ngắn thở dài, lắc lắc đầu, nhìn Khỉ Đá.
- Rốt cuộc nàng ta bị làm sao vậy? Có phải lại tái phát không?
Khỉ Đá trợn to mắt hỏi.
- Không phải.
Ngọc Đỉnh chân nhân bĩu môi hừ với Khỉ Đá, cúi đầu dịch tay Dương Thiền về lại trong chăn, từ từ than thở:
- Tâm mạch không yên, chắc chịu phải đả kích gì đó.
- Đả kích?
Ngọc Đỉnh chân nhân dùng khóe mắt nhìn Khỉ Đá:
- Còn về là đả kích gì ấy hả, không rõ.
Nói xong Ngọc Đỉnh phẩy phẩy tay áo đứng lên, quay người rời đi, nhưng bị Khỉ Đá túm cổ áo lại.
- Này, nàng ta là đồ đệ của ngươi đó! Ngươi nói rõ cho lão tử, bây giờ nên làm thế nào?
- Còn có thể làm thế nào?
Ngọc Đỉnh chân nhân miễn cưỡng nặn ra nụ cười:
- Yên tâm, đả kích cũng không đến nông nỗi nào, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi.
- Thật sự?
- Lừa ngươi làm gì? Đồ đệ Ngọc Đỉnh ta dạy dỗ sao yếu ớt vậy được?
- Được rồi.
Khỉ Đá do dự hồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay, quay đầu vẫy tay gọi Đại Giác ở bên ngoài cửa:
- Mấy người các ngươi đưa Ngọc Đỉnh chân nhân về lại thành trì dưới đất đi.
Sau khi cưỡng ép đưa Ngọc Đỉnh chân nhân nhăn nhó về lại thành trì dưới đất, trong nhà gỗ nhỏ chỉ còn lại Dĩ Tố và Khỉ Đá đối mặt với Dương Thiền đang hôn mê.
Yên tĩnh không nói chuyện.
- Đả kích...
Khỉ Đá ôm mặt, bất đắc dĩ thở dài.
Đúng là đã loạn còn thêm loạn.
Hắn chớp mắt, đầu vùi còn thấp hơn, lén lút nhìn về phía Dương Thiền.
Tình huống này hắn cũng không biết xử lý thế nào, hoặc là nói không thể nào xử lý được. Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ngồi ngơ ngác lúc lâu, cửa gỗ "kẽo kẹt" mở ra.
Khỉ Đá quay đầu, nhìn thấy Ngao Thính Tâm đang lặng lẽ tiến vào.
- Ngươi tới làm gì?
Khỉ Đá uể oải hỏi.
- Tới xem Dương Thiền tỷ.
Nàng bước đến bên cạnh Dương Thiền, vén lên một góc chăn, vươn tay bắt mạch.
- Ngọc Đỉnh chân nhân vừa mới xem rồi, nói không có gì đáng ngại.
- Ngọc Đỉnh chân nhân am hiểu pháp trận và luyện kim, thuật luyện đan còn chẳng giỏi bằng Dương Thiền tỷ.
Ngao Thính Tâm buông tay Dương Thiền, bước đến dừng chân bên cạnh tủ thuốc, ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận lướt qua trên tủ thuốc:
- Bây giờ tỷ ấy cần một ít dược định an thần.
Nói xong, Ngao Thính Tâm vươn tay lấy một bình trên tủ thuốc xuống, đưa cho Dĩ Tố.
Dĩ Tố không dám nhận lấy.
- Ngươi cũng hiểu?
Khỉ Đá hỏi.
- Ta chủ tu luyện đan và y dược.
Nghĩ gì đó, Thính Tâm lại bổ sung:
- Theo học Địa Tiên số một số hai trong tam giới. Còn về là vị đại tiên nào thì không cần phải nói cho ngươi.
- Trong biển cũng có thể luyện đan?
- Một lò luyện đan nho nhỏ dùng để luyện đan dưới đáy biển, ngươi tưởng Đông Hải Long cung không thể tìm được à?
Đông Hải Long cung giàu có nức tiếng thiên hạ, đúng là thứ hiếm lạ cổ quái gì cũng có. Nghĩ tới đó, Khỉ Đá gật đầu với Dĩ Tố:
- Đút cho nàng uống đi.
- Khỉ Đá ca ca, chuyện này...
- Không sao.
Khỉ Đá lẳng lặng nhìn Ngao Thính Tâm, chậm rãi nói:
- Nàng ta chẳng có lý do để hại Dương Thiền. Nếu như nàng ta muốn hại thật, ta bảm đảm Đông Hải Long cung vĩnh viễn chẳng được an ổn. Cho dù Thiên Đình có ra mặt, cũng không bảo vệ được.
Dĩ Tố lúc này mới nhận lấy bình dược, đút cho Dương Thiền.
Ngao Thính Tâm che miệng cười:
- Làm thầy thuốc cho Hoa Quả Sơn ngươi đúng là thua thiệt. Nơi khác ấy à, đều là tất cung tất kính với thầy thuốc. Đến chỗ ngươi, chữa tốt chẳng được công lao, thất bại còn phải đền mạng, sớm biết đã không lên tiếng rồi.
Khỉ Đá lại không tiếp lời, chỉ quay đầu ngơ ngác nhìn Dương Thiền đang ngủ yên.
Ngoài cửa sổ, mưa dần nặng hạt, rơi tí tách, có cảm giác lạnh buốt thấu xương.