Chương : 222
Dịch: alreii
Biên: †Ares†
***
Dương Thiền xảy ra chuyện, lúc này tâm trạng mừng rỡ bởi vì Phong Linh đến của Khỉ Đá đã biến mất hoàn toàn, mặt ủ mày chau.
Sớm đã đoán trước được phải đối mặt, chỉ là không ngờ nhanh đến vậy.
Nhưng dù vậy, Khỉ Đá có thể làm gì được chứ?
Hắn chẳng làm được gì cả, ngoại trừ trốn tránh, hắn chẳng làm được gì cả. Một khi ra quyết định, hắn không cách nào đối mặt với bản thân được.
Tứ công chúa Ngao Thính Tâm có vẻ thật sự sự am hiểu đan dược chữa bệnh, nàng ta tích cực chủ động một cách bất ngờ, nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Dương Thiền, nhiều ít khiến Khỉ Đá yên tâm hơn, nhưng vẫn không dám rời đi.
Cứ ở lại đó thẳng đến khi vào đêm, mưa ngoài phòng chậm rãi ngừng rơi. Khỉ Đá tâm thần bất ổn đi ra khỏi phòng, ngồi ngơ ngác trên tảng đá ướt sũng, nhìn ảnh ngược của mặt trăng trên biển hồi lâu, thất thần.
Đoản Chủy lặng lẽ đi đến phía sau lưng Khỉ Đá, cắn hạt dưa:
- Sao vậy? Sao có thời gian rảnh rỗi mà ngắm trăng vậy.
- Ngươi thì sao? Sao cũng rảnh rỗi hả.
Khỉ Đá quay đầu liếc nhìn gã, vươn tay nhận lấy một nửa hạt dưa gã chia cho.
- Chúng ta vừa mới bắt đầu di chuyển, trên mặt đất cũng chẳng có bao nhiêu thứ để làm. Còn cái đường núi đã sụp đổ ấy hả, cũng phải đợi lúc nào thời tiết khô ráo mới có thể sửa chứ, đúng không? Bây giờ chỉ có thể tạm gác lại. Hơn nữa Lữ Lục Quải lại gia nhập làm việc rồi, chẳng phải ta liền rảnh rồi sao?
Đoản Chủy nhảy lên tảng đá, ngồi bên cạnh Khỉ Đá.
Tư thế ngồi của gã chả có phong cách gì của đại tướng cả.
Khỉ Đá chậm rãi thở ra một hơi, màn sương mỏng biến mất trong gió biển ẩm ướt sau cơn mưa, hắn thản nhiên nói:
- Đã rất lâu ngươi không gọi hắn là Lữ Lục Quải rồi, không phải đổi thành gọi "tiên sinh" rồi hả?
- Đó là trước đây, nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, giống tiên sinh lắm hả? Ta quyết định về sau đổi về lại Lữ Lục Quải.
Khỉ Đá bật cười ha ha.
Cái tên này nhắc đến còn là do Đoản Chủy đặt cho, kỷ niệm tên kia lừa gạt sáu tên thủ lĩnh lúc mới đến đầm Ác Long. Đến bây giờ tên chính của Lữ Lục Quải là "Lữ Thanh" lại chẳng có mấy ai biết.
Đoản Chủy nháy mắt ra hiệu về phía căn nhà gỗ nhỏ, lặng lẽ nói:
- Dương Thiền còn chưa tỉnh?
- Vẫn chưa.
Khỉ Đá thở dài:
- Nhưng Ngao Thính Tâm nói đã không có vấn đề gì rồi. Thấy nàng ta cũng ra dáng lắm, chắc sẽ không lừa gạt ta đâu.
Đoản Chủy cúi đầu, lặng lẽ cắn hạt dưa. Lúc sau mới nâng mắt nhìn Khỉ Đá, thong thả nói:
- Có mấy lời, làm thuộc hạ mà nói thì không thích hợp lắm.
- Ngươi không phải là thuộc hạ.
Khỉ Đá vươn tay khẽ vỗ cánh tay đang rũ xuống của Đoản Chủy:
- Ngươi là huynh đệ.
Đoản Chủy nheo nửa mắt nhìn Khỉ Đá, mỉm cười:
- Đây là do ngươi nói nha. Nếu đã như vậy, ta sẽ nói không khách khí nữa nhé? Ta không lấy lòng ngươi đâu.
- Nói đi.
Khỉ Đá thở dài.
- Người hôm nay tới... tên Phong Linh đúng không?
- Đúng.
- Phong Linh đó, lai lịch của nàng thế nào, ta không rõ lắm, con người thế nào ta cũng chưa từng tiếp xúc. Nhưng Dương Thiền thế nào thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Trong lòng các huynh đệ đều hy vọng ngươi cùng một chỗ với Dương Thiền.
Dứt lời, Đoản Chủy căng thẳng liếc nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá không tiếp lời, chỉ tiếp tục mặt không cảm xúc nhìn nước biển gợn sóng dưới ánh trăng ở xa xa.
Nghĩ gì đó, Đoản Chủy lại bổ sung:
- Cùng một chỗ với Dương Thiền, đối với ngươi hay đối với Hoa Quả Sơn đều tốt.
Khóe miệng Khỉ Đá khẽ nhếch lên, hừ cười:
- Ngươi muốn nói, hôn nhân của ta phải có nhân nhượng vì sự phát triển của Hoa Quả Sơn?
- Há, cũng không phải nói như vậy. Ngươi dám nói ngươi không có hảo cảm với Dương Thiền sao? Điều này sao có thể nói là nhân nhượng được? Thực ra nếu Dương Thiền không có ý kiến gì, ngươi cưới mấy người cũng chẳng sao cả. Thu cả tứ công chúa Đông Hải luôn đều được, dù sao cũng là hàng xóm mà, kéo gần quan hệ với Đông Hải Long cung đối với chúng ta không có chỗ xấu. Nhưng Dương Thiền phải làm đại phu nhân, tuyệt đối sẽ có lợi với tất cả!
- Ngươi đến chỉ muốn nói mấy thứ này với ta?
Khỉ Đá lườm Đoản Chủy.
- Đây là chuyện lớn đó, hậu viện mà mâu thuẫn thì sao ngươi dẫn đám huynh đệ chúng ta đánh thiên hạ được? Hành động hôm nay của ngươi, nói thật lòng là hơi quá. Mặc ngươi thích cô nàng tên Phong Linh thế nào, nhưng Dương Thiền vẫn còn đang bệnh mà... Đề nghị của các huynh đệ là đúng, trước cứ làm xong tiệc mừng với Dương Thiền, sau đó muốn cưới Phong Linh hay là ai, đều có thể thương lượng với Dương Thiền. Tính tình của nàng đúng là hơi cứng rắn, nếu thực sự không được chúng ta còn có thể nói giúp, chắc sẽ chấp nhận mà nhỉ? Ngươi tốt xấu là một đại yêu vương, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình.
Khỉ Đá nhìn Đoản Chủy chằm chằm, chậm rãi nói:
- Ta tổng kết nhé, hôm nay ngươi tới đây nói nửa ngày, có phải muốn nói với ta rằng, địa vị đại phu nhân của Dương Thiền không thể lay động?
- Đúng!
Đoản Chủy gật mạnh đầu, tiếp đó bật cười:
- Chính là ý này. Ngươi cứ dây dưa tiếp không phải là cách, người sáng suốt đều nhìn ra được. Phải xác định rõ, cách giải quyết hôm nay của ngươi sao không khiến nàng thương tâm được? Đặt đúng vị trí, về sau tính chất của việc này sẽ khác đi. Nhiều nhất chỉ xem là "nạp mới", tuyệt đối không dính dáng gì tới hai chữ "vứt bỏ". Lời này không phải chỉ một mình ta nói, là các huynh đệ...
- Là Lữ Lục Quải dạy ngươi nói.
Khỉ Đá nhìn Đoản Chủy, gằn ra từng chữ.
Đoản Chủy bị Khỉ Đá trừng, ngậm miệng luôn.
Khỉ Đá mắt lạnh nhìn Đoản Chủy không hé một lời, nói:
- Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể nghĩ đến mấy thứ này?
- Đúng.
Đoản Chủy bất đắc dĩ gật đầu:
- Là hắn nói, nhưng các huynh đệ đều tán thành. Hơn nữa nếu không có lý ta cũng sẽ không tới, đúng không? Ta lại không thèm nịnh bợ tên đó.
Khỉ Đá mím môi, vỗ vai Đoản Chủy:
- Có mấy lời, ta vẫn luôn cảm thấy không cần thiết, cho nên chưa từng nói với các ngươi.
Quay đầu liếc mắt nhìn nhà gỗ nhỏ đốt đèn dầu, Khỉ Đá nhẹ giọng nói:
- Chuyện riêng của ta, các ngươi không cần tham gia. Còn có, ta và Phong Linh... Ta đối tốt với nàng ấy, là bởi vì trước đây nàng ấy đối tốt với ta, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nói xong, Khỉ Đá vỗ đùi đứng dậy.
- Ngươi là đại vương, chuyện riêng của ngươi là chuyện công của Hoa Quả Sơn!
Đoản Chủy vội đứng dậy theo:
- Nè, đến lúc đó nếu đại phu nhân không phải Dương Thiền, không chừng Lữ Lục Quải lại bãi công đó. Ngươi cẩn thận đến lúc đó hắn khoác đồ tang đến liều chết can gián ngươi, hắn giỏi nhất trò này. Lúc giảng bà,i mỗi lần nhắc đến "Cái gọi là trung thần" hắn đều sẽ lớn giọng giảng mãi.
- Cứ để hắn tới!
Khỉ Đá cười ha ha, nghênh ngang rời đi, dọc đường vẫn luôn lặng lẽ lầm bầm:
- Mẹ nó, tên Lữ Lục Quải này, bảo hắn dạy chữ, hắn lại đi dạy mấy thứ gì vậy? Hôm nào không tìm cơ hội chỉnh đốn là không được!
Nhìn Khỉ Đá đã đi xa, Đoản Chủy bất đắc dĩ nhíu mày, quay người rời đi.
Lúc Đoản Chủy trở lại thành trì dưới đất, một đám thủ lĩnh quan trọng của Hoa Quả Sơn đều đang lo lắng chờ đợi.
- Sao rồi?
Lữ Lục Quải vội vàng hỏi.
Đoản Chủy nhún vai.
Lập tức cả đám thủ lĩnh nghị luận sôi nổi.
- Đừng bảo đại vương thật sự để Phong Linh đó làm đại phu nhân của Hoa Quả Sơn chứ?
- Vậy làm sao được? Mọi người đều hướng về Dương Thiền tỷ!
- Hay là chúng ta phản đối bằng vũ trang? Ra mặt giúp Dương Thiền tỷ?
Có người nhỏ giọng nói thầm.
Lập tức, tất cả mọi người đều lườm gã.
- Được rồi.
Đoản Chủy lên tiếng:
- Ý của đại vương là hắn tự có cân nhắc của mình, không cần chúng ta đoán mò. Còn có Phong Linh, hình như không phải loại quan hệ đó.
- Không phải là quan hệ đó? Vậy Dương Thiền tỷ thì sao? Có phải loại quan hệ đó không?
Đoản Chủy trợn trắng mắt:
- Không biết, nhưng... hình như cũng không phải.
- Cũng không phải?
Lại xôn xao.
Lữ Lục Quải nheo mắt than thở:
- Đều không phải loại quan hệ đó... Vậy các ngươi nói, có khi nào đại vương có người thứ ba không?
Lời này vừa ra, cả đám đại lão lập tức cảm thấy choáng váng, chẳng tên nào tìm được phương hướng. Nếu bảo chém giết thiên binh bọn chúng còn làm được. Phải suy nghĩ vấn đề tình cảm, nơi này trừ Lữ Lục Quải còn động não ra thì chẳng có tên nào dùng được cả.
Tin tức bát quái truyền khắp Hoa Quả Sơn, mỗi tên đều nghị luận sôi nổi, chỉ là không ai dám nghị luận ở trước mặt Khỉ Đá mà thôi.
Ngày kế tiếp, Phong Linh một đêm không ngủ rời giường thật sớm, rửa mặt xong bèn đi thăm Dương Thiền.
Trên đường tuy không có Khỉ Đá bên cạnh, nhưng mọi người đều biết nàng có thân phận gì, mỗi tên yêu quái tuy dáng vẻ diện mạo đáng ghét nhưng đều rất khách khí, ôn nhu đến mức hơi vặn vẹo. Từng khuôn mặt với hình thái quái dị nhìn chẳng những không có cảm giác khủng bố, ngược lại còn có chút buồn cười.
Dựa theo chỉ dẫn của đám yêu quái dọc đường, nàng nhanh chóng tìm được nhà gỗ nhỏ Dương Thiền đang ở trên đỉnh núi.
Bên cạnh có một ngôi nhà gỗ khác vừa mới được khởi công xây dựng.
Gõ cửa phòng Dương Thiền. Trong phòng, dù là Khỉ Đá, Ngao Thính Tâm hay là Dĩ Tố, thậm chí Dương Thiền đang nằm trên giường đều rất kinh ngạc vì Phong Linh đến.
Phong Linh lại chỉ mỉm cười, nói với Dương Thiền:
- Dương Thiền tỷ, đã lâu không gặp.
Dương Thiền sắc mặt trắng bệch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Đã mấy năm không gặp, muội đã trưởng thành rồi. Hôm qua không đi gặp muội, đúng là ngại quá.
Phong Linh gật đầu với Ngao Thính Tâm và Dĩ Tố, đi đến bên cạnh Dương Thiền chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Không sao, thân thể Dương Thiền tỷ không tốt, lẽ ra Phong Linh tới mới đúng.
Trên mặt nàng đều là vẻ thân thiết.
Dương Thiền hít sâu một hơi, tránh đi ánh mắt của Phong Linh.
Hơi trầm mặc chốc lát, Phong Linh nói:
- Sát vách đang xây nhà, muốn dùng để làm gì vậy?
- Là để cho Thính Tâm ở.
Dương Thiền nói.
Phong Linh quay đầu nhìn Khỉ Đá:
- Phong Linh có thể ở cùng chứ? Thính Tâm tỷ tỷ có để ý không?
Câu hỏi này khiến mọi người đều không hiểu ra sao cả. Ngao Thính Tâm thì đã ngây ngẩn cả người:
- Ta, ta không quen ở cùng với người khác.
- Phong Linh muốn ở ngay bên cạnh, thân thể Dương Thiền tỷ không tốt, cũng tiện chăm sóc hơn.
Mọi người đều sững sờ.
Dương Thiền nhìn về phía Khỉ Đá, Khỉ Đá cũng không biết nên trả lời thế nào.
Do dự lúc lâu, Khỉ Đá mới nói:
- Ta đi bảo Đoản Chủy xây thêm một ngôi nhà nữa.
Mọi chuyện được quyết định như vậy, lại tùy ý trò chuyện một lúc, cuối cùng phát hiện không còn chuyện gì để nói tiếp, Phong Linh mới tạm biệt rời đi. Khỉ Đá cũng mượn cớ đưa Phong Linh về, cùng nhau rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Cả đường yên tĩnh không nói gì, lúc sắp đến Thủy Liêm động, Khỉ Đá hỏi:
- Sao đột nhiên muốn lên đỉnh núi ở vậy? Ở ngay cách vách ta không tốt à?
Phong Linh hít sâu một hơi, mím môi, chớp mắt hỏi:
- Hôm qua Dương Thiền tỷ ngất xỉu, có quan hệ với Phong Linh?
- Ai nói cái gì với muội à?
- Không có, chẳng ai nói gì cả.
Phong Linh lắc đầu:
- Dọc đường này Phong Linh cũng học được rất nhiều thứ, có thể nhận ra được.
Khỉ Đá trầm mặc, than thở:
- Đừng nghĩ quá nhiều.
Phong Linh lại lắc đầu:
- Không phải nghĩ quá nhiều mà là nghĩ quá ít. Tùy tiện chạy đến Hoa Quả Sơn, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức cho nơi này. Dù sao Phong Linh chẳng biết cái gì khác, nhưng nếu là chăm sóc người khác...
Nói đến đây, nàng bật cười khanh khách nhìn Khỉ Đá hỏi:
- Huynh đã được ta chăm sóc mấy lần rồi, huynh còn không tin tưởng kỹ thuật băng bó của ta sao?
Biên: †Ares†
***
Dương Thiền xảy ra chuyện, lúc này tâm trạng mừng rỡ bởi vì Phong Linh đến của Khỉ Đá đã biến mất hoàn toàn, mặt ủ mày chau.
Sớm đã đoán trước được phải đối mặt, chỉ là không ngờ nhanh đến vậy.
Nhưng dù vậy, Khỉ Đá có thể làm gì được chứ?
Hắn chẳng làm được gì cả, ngoại trừ trốn tránh, hắn chẳng làm được gì cả. Một khi ra quyết định, hắn không cách nào đối mặt với bản thân được.
Tứ công chúa Ngao Thính Tâm có vẻ thật sự sự am hiểu đan dược chữa bệnh, nàng ta tích cực chủ động một cách bất ngờ, nhận lấy trách nhiệm chăm sóc Dương Thiền, nhiều ít khiến Khỉ Đá yên tâm hơn, nhưng vẫn không dám rời đi.
Cứ ở lại đó thẳng đến khi vào đêm, mưa ngoài phòng chậm rãi ngừng rơi. Khỉ Đá tâm thần bất ổn đi ra khỏi phòng, ngồi ngơ ngác trên tảng đá ướt sũng, nhìn ảnh ngược của mặt trăng trên biển hồi lâu, thất thần.
Đoản Chủy lặng lẽ đi đến phía sau lưng Khỉ Đá, cắn hạt dưa:
- Sao vậy? Sao có thời gian rảnh rỗi mà ngắm trăng vậy.
- Ngươi thì sao? Sao cũng rảnh rỗi hả.
Khỉ Đá quay đầu liếc nhìn gã, vươn tay nhận lấy một nửa hạt dưa gã chia cho.
- Chúng ta vừa mới bắt đầu di chuyển, trên mặt đất cũng chẳng có bao nhiêu thứ để làm. Còn cái đường núi đã sụp đổ ấy hả, cũng phải đợi lúc nào thời tiết khô ráo mới có thể sửa chứ, đúng không? Bây giờ chỉ có thể tạm gác lại. Hơn nữa Lữ Lục Quải lại gia nhập làm việc rồi, chẳng phải ta liền rảnh rồi sao?
Đoản Chủy nhảy lên tảng đá, ngồi bên cạnh Khỉ Đá.
Tư thế ngồi của gã chả có phong cách gì của đại tướng cả.
Khỉ Đá chậm rãi thở ra một hơi, màn sương mỏng biến mất trong gió biển ẩm ướt sau cơn mưa, hắn thản nhiên nói:
- Đã rất lâu ngươi không gọi hắn là Lữ Lục Quải rồi, không phải đổi thành gọi "tiên sinh" rồi hả?
- Đó là trước đây, nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, giống tiên sinh lắm hả? Ta quyết định về sau đổi về lại Lữ Lục Quải.
Khỉ Đá bật cười ha ha.
Cái tên này nhắc đến còn là do Đoản Chủy đặt cho, kỷ niệm tên kia lừa gạt sáu tên thủ lĩnh lúc mới đến đầm Ác Long. Đến bây giờ tên chính của Lữ Lục Quải là "Lữ Thanh" lại chẳng có mấy ai biết.
Đoản Chủy nháy mắt ra hiệu về phía căn nhà gỗ nhỏ, lặng lẽ nói:
- Dương Thiền còn chưa tỉnh?
- Vẫn chưa.
Khỉ Đá thở dài:
- Nhưng Ngao Thính Tâm nói đã không có vấn đề gì rồi. Thấy nàng ta cũng ra dáng lắm, chắc sẽ không lừa gạt ta đâu.
Đoản Chủy cúi đầu, lặng lẽ cắn hạt dưa. Lúc sau mới nâng mắt nhìn Khỉ Đá, thong thả nói:
- Có mấy lời, làm thuộc hạ mà nói thì không thích hợp lắm.
- Ngươi không phải là thuộc hạ.
Khỉ Đá vươn tay khẽ vỗ cánh tay đang rũ xuống của Đoản Chủy:
- Ngươi là huynh đệ.
Đoản Chủy nheo nửa mắt nhìn Khỉ Đá, mỉm cười:
- Đây là do ngươi nói nha. Nếu đã như vậy, ta sẽ nói không khách khí nữa nhé? Ta không lấy lòng ngươi đâu.
- Nói đi.
Khỉ Đá thở dài.
- Người hôm nay tới... tên Phong Linh đúng không?
- Đúng.
- Phong Linh đó, lai lịch của nàng thế nào, ta không rõ lắm, con người thế nào ta cũng chưa từng tiếp xúc. Nhưng Dương Thiền thế nào thì trong lòng mọi người đều biết rõ. Trong lòng các huynh đệ đều hy vọng ngươi cùng một chỗ với Dương Thiền.
Dứt lời, Đoản Chủy căng thẳng liếc nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá không tiếp lời, chỉ tiếp tục mặt không cảm xúc nhìn nước biển gợn sóng dưới ánh trăng ở xa xa.
Nghĩ gì đó, Đoản Chủy lại bổ sung:
- Cùng một chỗ với Dương Thiền, đối với ngươi hay đối với Hoa Quả Sơn đều tốt.
Khóe miệng Khỉ Đá khẽ nhếch lên, hừ cười:
- Ngươi muốn nói, hôn nhân của ta phải có nhân nhượng vì sự phát triển của Hoa Quả Sơn?
- Há, cũng không phải nói như vậy. Ngươi dám nói ngươi không có hảo cảm với Dương Thiền sao? Điều này sao có thể nói là nhân nhượng được? Thực ra nếu Dương Thiền không có ý kiến gì, ngươi cưới mấy người cũng chẳng sao cả. Thu cả tứ công chúa Đông Hải luôn đều được, dù sao cũng là hàng xóm mà, kéo gần quan hệ với Đông Hải Long cung đối với chúng ta không có chỗ xấu. Nhưng Dương Thiền phải làm đại phu nhân, tuyệt đối sẽ có lợi với tất cả!
- Ngươi đến chỉ muốn nói mấy thứ này với ta?
Khỉ Đá lườm Đoản Chủy.
- Đây là chuyện lớn đó, hậu viện mà mâu thuẫn thì sao ngươi dẫn đám huynh đệ chúng ta đánh thiên hạ được? Hành động hôm nay của ngươi, nói thật lòng là hơi quá. Mặc ngươi thích cô nàng tên Phong Linh thế nào, nhưng Dương Thiền vẫn còn đang bệnh mà... Đề nghị của các huynh đệ là đúng, trước cứ làm xong tiệc mừng với Dương Thiền, sau đó muốn cưới Phong Linh hay là ai, đều có thể thương lượng với Dương Thiền. Tính tình của nàng đúng là hơi cứng rắn, nếu thực sự không được chúng ta còn có thể nói giúp, chắc sẽ chấp nhận mà nhỉ? Ngươi tốt xấu là một đại yêu vương, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình.
Khỉ Đá nhìn Đoản Chủy chằm chằm, chậm rãi nói:
- Ta tổng kết nhé, hôm nay ngươi tới đây nói nửa ngày, có phải muốn nói với ta rằng, địa vị đại phu nhân của Dương Thiền không thể lay động?
- Đúng!
Đoản Chủy gật mạnh đầu, tiếp đó bật cười:
- Chính là ý này. Ngươi cứ dây dưa tiếp không phải là cách, người sáng suốt đều nhìn ra được. Phải xác định rõ, cách giải quyết hôm nay của ngươi sao không khiến nàng thương tâm được? Đặt đúng vị trí, về sau tính chất của việc này sẽ khác đi. Nhiều nhất chỉ xem là "nạp mới", tuyệt đối không dính dáng gì tới hai chữ "vứt bỏ". Lời này không phải chỉ một mình ta nói, là các huynh đệ...
- Là Lữ Lục Quải dạy ngươi nói.
Khỉ Đá nhìn Đoản Chủy, gằn ra từng chữ.
Đoản Chủy bị Khỉ Đá trừng, ngậm miệng luôn.
Khỉ Đá mắt lạnh nhìn Đoản Chủy không hé một lời, nói:
- Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể nghĩ đến mấy thứ này?
- Đúng.
Đoản Chủy bất đắc dĩ gật đầu:
- Là hắn nói, nhưng các huynh đệ đều tán thành. Hơn nữa nếu không có lý ta cũng sẽ không tới, đúng không? Ta lại không thèm nịnh bợ tên đó.
Khỉ Đá mím môi, vỗ vai Đoản Chủy:
- Có mấy lời, ta vẫn luôn cảm thấy không cần thiết, cho nên chưa từng nói với các ngươi.
Quay đầu liếc mắt nhìn nhà gỗ nhỏ đốt đèn dầu, Khỉ Đá nhẹ giọng nói:
- Chuyện riêng của ta, các ngươi không cần tham gia. Còn có, ta và Phong Linh... Ta đối tốt với nàng ấy, là bởi vì trước đây nàng ấy đối tốt với ta, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nói xong, Khỉ Đá vỗ đùi đứng dậy.
- Ngươi là đại vương, chuyện riêng của ngươi là chuyện công của Hoa Quả Sơn!
Đoản Chủy vội đứng dậy theo:
- Nè, đến lúc đó nếu đại phu nhân không phải Dương Thiền, không chừng Lữ Lục Quải lại bãi công đó. Ngươi cẩn thận đến lúc đó hắn khoác đồ tang đến liều chết can gián ngươi, hắn giỏi nhất trò này. Lúc giảng bà,i mỗi lần nhắc đến "Cái gọi là trung thần" hắn đều sẽ lớn giọng giảng mãi.
- Cứ để hắn tới!
Khỉ Đá cười ha ha, nghênh ngang rời đi, dọc đường vẫn luôn lặng lẽ lầm bầm:
- Mẹ nó, tên Lữ Lục Quải này, bảo hắn dạy chữ, hắn lại đi dạy mấy thứ gì vậy? Hôm nào không tìm cơ hội chỉnh đốn là không được!
Nhìn Khỉ Đá đã đi xa, Đoản Chủy bất đắc dĩ nhíu mày, quay người rời đi.
Lúc Đoản Chủy trở lại thành trì dưới đất, một đám thủ lĩnh quan trọng của Hoa Quả Sơn đều đang lo lắng chờ đợi.
- Sao rồi?
Lữ Lục Quải vội vàng hỏi.
Đoản Chủy nhún vai.
Lập tức cả đám thủ lĩnh nghị luận sôi nổi.
- Đừng bảo đại vương thật sự để Phong Linh đó làm đại phu nhân của Hoa Quả Sơn chứ?
- Vậy làm sao được? Mọi người đều hướng về Dương Thiền tỷ!
- Hay là chúng ta phản đối bằng vũ trang? Ra mặt giúp Dương Thiền tỷ?
Có người nhỏ giọng nói thầm.
Lập tức, tất cả mọi người đều lườm gã.
- Được rồi.
Đoản Chủy lên tiếng:
- Ý của đại vương là hắn tự có cân nhắc của mình, không cần chúng ta đoán mò. Còn có Phong Linh, hình như không phải loại quan hệ đó.
- Không phải là quan hệ đó? Vậy Dương Thiền tỷ thì sao? Có phải loại quan hệ đó không?
Đoản Chủy trợn trắng mắt:
- Không biết, nhưng... hình như cũng không phải.
- Cũng không phải?
Lại xôn xao.
Lữ Lục Quải nheo mắt than thở:
- Đều không phải loại quan hệ đó... Vậy các ngươi nói, có khi nào đại vương có người thứ ba không?
Lời này vừa ra, cả đám đại lão lập tức cảm thấy choáng váng, chẳng tên nào tìm được phương hướng. Nếu bảo chém giết thiên binh bọn chúng còn làm được. Phải suy nghĩ vấn đề tình cảm, nơi này trừ Lữ Lục Quải còn động não ra thì chẳng có tên nào dùng được cả.
Tin tức bát quái truyền khắp Hoa Quả Sơn, mỗi tên đều nghị luận sôi nổi, chỉ là không ai dám nghị luận ở trước mặt Khỉ Đá mà thôi.
Ngày kế tiếp, Phong Linh một đêm không ngủ rời giường thật sớm, rửa mặt xong bèn đi thăm Dương Thiền.
Trên đường tuy không có Khỉ Đá bên cạnh, nhưng mọi người đều biết nàng có thân phận gì, mỗi tên yêu quái tuy dáng vẻ diện mạo đáng ghét nhưng đều rất khách khí, ôn nhu đến mức hơi vặn vẹo. Từng khuôn mặt với hình thái quái dị nhìn chẳng những không có cảm giác khủng bố, ngược lại còn có chút buồn cười.
Dựa theo chỉ dẫn của đám yêu quái dọc đường, nàng nhanh chóng tìm được nhà gỗ nhỏ Dương Thiền đang ở trên đỉnh núi.
Bên cạnh có một ngôi nhà gỗ khác vừa mới được khởi công xây dựng.
Gõ cửa phòng Dương Thiền. Trong phòng, dù là Khỉ Đá, Ngao Thính Tâm hay là Dĩ Tố, thậm chí Dương Thiền đang nằm trên giường đều rất kinh ngạc vì Phong Linh đến.
Phong Linh lại chỉ mỉm cười, nói với Dương Thiền:
- Dương Thiền tỷ, đã lâu không gặp.
Dương Thiền sắc mặt trắng bệch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Đã mấy năm không gặp, muội đã trưởng thành rồi. Hôm qua không đi gặp muội, đúng là ngại quá.
Phong Linh gật đầu với Ngao Thính Tâm và Dĩ Tố, đi đến bên cạnh Dương Thiền chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Không sao, thân thể Dương Thiền tỷ không tốt, lẽ ra Phong Linh tới mới đúng.
Trên mặt nàng đều là vẻ thân thiết.
Dương Thiền hít sâu một hơi, tránh đi ánh mắt của Phong Linh.
Hơi trầm mặc chốc lát, Phong Linh nói:
- Sát vách đang xây nhà, muốn dùng để làm gì vậy?
- Là để cho Thính Tâm ở.
Dương Thiền nói.
Phong Linh quay đầu nhìn Khỉ Đá:
- Phong Linh có thể ở cùng chứ? Thính Tâm tỷ tỷ có để ý không?
Câu hỏi này khiến mọi người đều không hiểu ra sao cả. Ngao Thính Tâm thì đã ngây ngẩn cả người:
- Ta, ta không quen ở cùng với người khác.
- Phong Linh muốn ở ngay bên cạnh, thân thể Dương Thiền tỷ không tốt, cũng tiện chăm sóc hơn.
Mọi người đều sững sờ.
Dương Thiền nhìn về phía Khỉ Đá, Khỉ Đá cũng không biết nên trả lời thế nào.
Do dự lúc lâu, Khỉ Đá mới nói:
- Ta đi bảo Đoản Chủy xây thêm một ngôi nhà nữa.
Mọi chuyện được quyết định như vậy, lại tùy ý trò chuyện một lúc, cuối cùng phát hiện không còn chuyện gì để nói tiếp, Phong Linh mới tạm biệt rời đi. Khỉ Đá cũng mượn cớ đưa Phong Linh về, cùng nhau rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.
Cả đường yên tĩnh không nói gì, lúc sắp đến Thủy Liêm động, Khỉ Đá hỏi:
- Sao đột nhiên muốn lên đỉnh núi ở vậy? Ở ngay cách vách ta không tốt à?
Phong Linh hít sâu một hơi, mím môi, chớp mắt hỏi:
- Hôm qua Dương Thiền tỷ ngất xỉu, có quan hệ với Phong Linh?
- Ai nói cái gì với muội à?
- Không có, chẳng ai nói gì cả.
Phong Linh lắc đầu:
- Dọc đường này Phong Linh cũng học được rất nhiều thứ, có thể nhận ra được.
Khỉ Đá trầm mặc, than thở:
- Đừng nghĩ quá nhiều.
Phong Linh lại lắc đầu:
- Không phải nghĩ quá nhiều mà là nghĩ quá ít. Tùy tiện chạy đến Hoa Quả Sơn, nhưng không ngờ lại gây thêm phiền phức cho nơi này. Dù sao Phong Linh chẳng biết cái gì khác, nhưng nếu là chăm sóc người khác...
Nói đến đây, nàng bật cười khanh khách nhìn Khỉ Đá hỏi:
- Huynh đã được ta chăm sóc mấy lần rồi, huynh còn không tin tưởng kỹ thuật băng bó của ta sao?