Chương 18: Dài có, ngắn có
Khánh Hạ nhớ đến những vết sẹo sau lưng. Đôi chân nhỏ loạng choạng chạy trên hành lang. Nhưng vừa xuống tới cầu thang đã bị Lục Tôn đuổi kịp. Anh giữ chặt cổ tay cô rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Anh làm gì sai à?
Khánh Hạ cố vùng vằng:
- Anh không sai. Bỏ em ra đã.
- Không! Lần này em phải nói cho rõ ràng. Nếu không anh sẽ không buông.
Đang là nửa đêm, hai người còn đứng giữa cầu thang tối tăm, Khánh Hạ sợ giằng co thêm sẽ gây nguy hiểm nên đành dịu lại. Lục Tôn thấy cô không chống cự nữa thì nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Em sao thế? Chuyện gì cũng không chịu nói?
Khánh Hạ cố gắng nghĩ thông suốt. Từ trước đến giờ, Đại Úy chưa một lần cố ý làm tổn thương mình. Cuộc sống ở nhà họ Lục tốt hơn gấp trăm ngàn lần khi ở với chú dì. Tại sao lại phải giấu giếm những vết thương này? Có thể tiếp tục giấu đến bao giờ?
- Anh... sẽ không chê em xấu chứ?
Lục Tôn phì cười buông tay Khánh Hạ ra:
- Ha ha. Em loạn ngôn rồi à? Vợ anh thì làm sao mà xấu được?
Đôi mắt buồn của cô gái liếc nhẹ đi hướng khác vì không dám đối diện với anh:
- Cơ thể của em... không được đẹp.
- Trời ạ, tưởng chuyện gì. Đi vào phòng thôi.
Nói rồi Lục Tôn nắm lấy tay Khánh Hạ dắt cô về phòng ngủ. Trong đầu anh chỉ đơn thuần nghĩ cô đang tự ti khi bản thân có chút mỡ bụng, hoặc cùng lắm là vết bớt, vết chàm bẩm sinh ở đâu đó trên người.
Lục Tôn bảo Khánh Hạ ngồi xuống giường rồi anh quay người tắt luôn chiếc đèn ngủ. Căn phòng lúc nãy còn mờ ảo chút ánh sáng bây giờ bỗng nhiên tối đen như mực.
- Em yên tâm. Tối như thế này anh sẽ không nhìn thấy gì nữa.
Nói rồi anh chầm chậm mò mẫm trong bóng tối. Trong lúc đôi tay đầy gân guốc đang chơi vơi giữa khoảng không thì anh cảm nhận được những ngón tay thon dài chạm vào. Là bàn tay xinh đẹp cùng những vết chai sạn của Khánh Hạ. Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
- Anh chạm vào lưng em đi.
- G-Gì cơ?
- Anh chạm vào lưng em đi.
- À, ừ, được rồi.
Khánh Hạ nhắc đến lần thứ 2, Lục Tôn mới hiểu và phản hồi. Anh vòng tay ôm lấy cô. Từ từ cảm nhận những vết sần sùi sau tấm lưng nhỏ bé.
- Cái gì đây?
Lục Tôn thắc mắc, giọng điệu có phần hoảng hốt. Khánh Hạ cũng không bất ngờ lắm với thái độ này, cô bình tĩnh đáp:
- Sẹo ạ.
Nghe đến đây, cánh tay của Lục Tôn dừng lại. Không khí im lặng vài giây trước khi anh gằn giọng:
- Ở đâu ra vậy?
- Em bị đánh ạ.
Vừa dứt câu, Khánh Hạ bị giật mình bởi ánh sáng chói mắt khi Lục Tôn đứng dậy bật đèn. Cô lúng túng kéo chăn để đắp lên người:
- S-Sao tự nhiên anh...!?
Lục Tôn tức tốc lên giường, nắm hai bờ vai của cô rồi xoay lại. Đôi mắt sắc của anh nhìn xuống, dò kĩ tấm lưng trắng muốt. Những vết sẹo vắt chéo lên nhau, dài có, ngắn có. Điểm chung của tất cả là đã không còn mới nữa, những vết cắt này đã từ rất lâu.
Khánh Hạ xoay người lại, hai tay ôm chăn che cơ thể:
- Em đã nói là xấu lắm. Chính em soi gương còn-
- Ai đánh?
Đột nhiên Lục Tôn gằn giọng làm Khánh Hạ giật mình. Cô không muốn làm to chuyện nên cười gượng:
- Mấy cái này lâu rồi nên em không để tâm nữa. Chỉ cần anh không chê là được rồi.
Lục Tôn bỗng nhớ đến những cử chỉ kì lạ của cô lúc trước. Bắt đầu dấy lên nghi ngờ đám họ hàng của Khánh Hạ đã đánh đập cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm giọng hỏi:
- Là do chú dì của em phải không?
- Kh-không phải...
Khánh Hạ không muốn làm mọi thứ rắc rối hơn nên đành nói dối. Nhưng ánh mắt của cô không che lấp nổi dáng vẻ lúng túng của mình bây giờ.
- Em ở yên đây. Bây giờ anh sẽ đi gặp họ nói cho ra lẽ.
Bỗng nhiên Lục Tôn đứng lên, gấp rút bước lại tủ quần áo, kiếm cho mình một bộ đồ. Khánh Hạ vội ngăn cản:
- Khoan đã! Những vết sẹo này đã lâu! Có nói chuyện cũng chẳng giải quyết được gì!
Lục Tôn vừa vươn tay kéo những chiếc mắc áo xuống, vừa lẩm bẩm:
- Không thể tin nổi là những năm qua em lại cực khổ như vậy. Anh sẽ không để yên chuyện này
- Đại Úy! Bây giờ đang là nửa đêm!
Bất đắc dĩ, Khánh Hạ bước xuống giường, tay vẫn còn giữ tấm chăn để che trước ngực. Nhưng Lục Tôn vẫn không nghe, cô đành ôm lấy cánh tay trái săn chắc của anh:
- Coi như anh nể mặt em tha thứ cho họ đi! Em không muốn anh vướng vào những người như vậy!
Hơi ấm thông qua lớp chăn sưởi bắp tay khiến Lục Tôn bình tĩnh lại, anh nhẹ giọng hỏi:
- Em thật sự muốn bỏ qua à?
- Vâng ạ. Chính họ đã cưu mang em khi em còn nhỏ. Em biết cuộc sống của họ cũng bấp bênh, còn là dân buôn bán nên tính cách hơi chợ búa. Em đã đi theo họ khắp nơi để kiếm sống nên em hiểu...
Lục Tôn thầm ngưỡng mộ sức chịu đựng và sự vị tha của cô. Anh đưa tay phải lên áp vào hai gò má hồng hào của đối phương, nói nhỏ:.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Ừ, nghe theo em, bảo bối.
- Có chuyện gì vậy? Anh làm gì sai à?
Khánh Hạ cố vùng vằng:
- Anh không sai. Bỏ em ra đã.
- Không! Lần này em phải nói cho rõ ràng. Nếu không anh sẽ không buông.
Đang là nửa đêm, hai người còn đứng giữa cầu thang tối tăm, Khánh Hạ sợ giằng co thêm sẽ gây nguy hiểm nên đành dịu lại. Lục Tôn thấy cô không chống cự nữa thì nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Em sao thế? Chuyện gì cũng không chịu nói?
Khánh Hạ cố gắng nghĩ thông suốt. Từ trước đến giờ, Đại Úy chưa một lần cố ý làm tổn thương mình. Cuộc sống ở nhà họ Lục tốt hơn gấp trăm ngàn lần khi ở với chú dì. Tại sao lại phải giấu giếm những vết thương này? Có thể tiếp tục giấu đến bao giờ?
- Anh... sẽ không chê em xấu chứ?
Lục Tôn phì cười buông tay Khánh Hạ ra:
- Ha ha. Em loạn ngôn rồi à? Vợ anh thì làm sao mà xấu được?
Đôi mắt buồn của cô gái liếc nhẹ đi hướng khác vì không dám đối diện với anh:
- Cơ thể của em... không được đẹp.
- Trời ạ, tưởng chuyện gì. Đi vào phòng thôi.
Nói rồi Lục Tôn nắm lấy tay Khánh Hạ dắt cô về phòng ngủ. Trong đầu anh chỉ đơn thuần nghĩ cô đang tự ti khi bản thân có chút mỡ bụng, hoặc cùng lắm là vết bớt, vết chàm bẩm sinh ở đâu đó trên người.
Lục Tôn bảo Khánh Hạ ngồi xuống giường rồi anh quay người tắt luôn chiếc đèn ngủ. Căn phòng lúc nãy còn mờ ảo chút ánh sáng bây giờ bỗng nhiên tối đen như mực.
- Em yên tâm. Tối như thế này anh sẽ không nhìn thấy gì nữa.
Nói rồi anh chầm chậm mò mẫm trong bóng tối. Trong lúc đôi tay đầy gân guốc đang chơi vơi giữa khoảng không thì anh cảm nhận được những ngón tay thon dài chạm vào. Là bàn tay xinh đẹp cùng những vết chai sạn của Khánh Hạ. Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
- Anh chạm vào lưng em đi.
- G-Gì cơ?
- Anh chạm vào lưng em đi.
- À, ừ, được rồi.
Khánh Hạ nhắc đến lần thứ 2, Lục Tôn mới hiểu và phản hồi. Anh vòng tay ôm lấy cô. Từ từ cảm nhận những vết sần sùi sau tấm lưng nhỏ bé.
- Cái gì đây?
Lục Tôn thắc mắc, giọng điệu có phần hoảng hốt. Khánh Hạ cũng không bất ngờ lắm với thái độ này, cô bình tĩnh đáp:
- Sẹo ạ.
Nghe đến đây, cánh tay của Lục Tôn dừng lại. Không khí im lặng vài giây trước khi anh gằn giọng:
- Ở đâu ra vậy?
- Em bị đánh ạ.
Vừa dứt câu, Khánh Hạ bị giật mình bởi ánh sáng chói mắt khi Lục Tôn đứng dậy bật đèn. Cô lúng túng kéo chăn để đắp lên người:
- S-Sao tự nhiên anh...!?
Lục Tôn tức tốc lên giường, nắm hai bờ vai của cô rồi xoay lại. Đôi mắt sắc của anh nhìn xuống, dò kĩ tấm lưng trắng muốt. Những vết sẹo vắt chéo lên nhau, dài có, ngắn có. Điểm chung của tất cả là đã không còn mới nữa, những vết cắt này đã từ rất lâu.
Khánh Hạ xoay người lại, hai tay ôm chăn che cơ thể:
- Em đã nói là xấu lắm. Chính em soi gương còn-
- Ai đánh?
Đột nhiên Lục Tôn gằn giọng làm Khánh Hạ giật mình. Cô không muốn làm to chuyện nên cười gượng:
- Mấy cái này lâu rồi nên em không để tâm nữa. Chỉ cần anh không chê là được rồi.
Lục Tôn bỗng nhớ đến những cử chỉ kì lạ của cô lúc trước. Bắt đầu dấy lên nghi ngờ đám họ hàng của Khánh Hạ đã đánh đập cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm giọng hỏi:
- Là do chú dì của em phải không?
- Kh-không phải...
Khánh Hạ không muốn làm mọi thứ rắc rối hơn nên đành nói dối. Nhưng ánh mắt của cô không che lấp nổi dáng vẻ lúng túng của mình bây giờ.
- Em ở yên đây. Bây giờ anh sẽ đi gặp họ nói cho ra lẽ.
Bỗng nhiên Lục Tôn đứng lên, gấp rút bước lại tủ quần áo, kiếm cho mình một bộ đồ. Khánh Hạ vội ngăn cản:
- Khoan đã! Những vết sẹo này đã lâu! Có nói chuyện cũng chẳng giải quyết được gì!
Lục Tôn vừa vươn tay kéo những chiếc mắc áo xuống, vừa lẩm bẩm:
- Không thể tin nổi là những năm qua em lại cực khổ như vậy. Anh sẽ không để yên chuyện này
- Đại Úy! Bây giờ đang là nửa đêm!
Bất đắc dĩ, Khánh Hạ bước xuống giường, tay vẫn còn giữ tấm chăn để che trước ngực. Nhưng Lục Tôn vẫn không nghe, cô đành ôm lấy cánh tay trái săn chắc của anh:
- Coi như anh nể mặt em tha thứ cho họ đi! Em không muốn anh vướng vào những người như vậy!
Hơi ấm thông qua lớp chăn sưởi bắp tay khiến Lục Tôn bình tĩnh lại, anh nhẹ giọng hỏi:
- Em thật sự muốn bỏ qua à?
- Vâng ạ. Chính họ đã cưu mang em khi em còn nhỏ. Em biết cuộc sống của họ cũng bấp bênh, còn là dân buôn bán nên tính cách hơi chợ búa. Em đã đi theo họ khắp nơi để kiếm sống nên em hiểu...
Lục Tôn thầm ngưỡng mộ sức chịu đựng và sự vị tha của cô. Anh đưa tay phải lên áp vào hai gò má hồng hào của đối phương, nói nhỏ:.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Ừ, nghe theo em, bảo bối.