Chương 43
Hứa Sâm thấy Khương Mặc mở mắt ra, bèn lấy cho cậu một ít nước.
Khương Mặc miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn anh một cái, khó khăn hớp một ngụm, nhìn xung quanh hình phòng.
"Đừng nhìn." - Hứa Sâm nói: "Hết thảy đều như cậu muốn rồi, cậu cũng thật có bản lĩnh đó."
Khương Mặc cảm thấy sức cùng lực kiệt, cậu nhắm mắt gian nan thở dốc một trận, gần như muốn ngất đi. Cậu cắn đầu lưỡi chính mình, nuốt một ngụm vị tanh ngọt, cổ họng sưng đau mới có thể phát ra âm thanh: "Anh không có việc gì à?"
"Xem như tôi đang lập công chuộc tội đi." - Hứa Sâm bình tĩnh cười nói.
"Tại sao mà.....một chút ý thức tôi cũng không có." - Khương Mặc thống khổ nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
"Tôi cho thuốc an thần vào mà." - Hứa Sâm bình tĩnh nói: "Đưa thuốc giải cho tôi đi."
"......Tôi muốn nhìn thấy A Thành trước ----- anh thả tôi xuống trước đi."
Hứa Sâm yên lặng cởi bỏ dây xích cho cậu.
Khương Mặc ho khan nói: "Trước khi gặp hắn ta, tôi chỉ có thể lấy huyết thanh ức chế. Tuy rằng như vậy độc sẽ không tái phát, nhưng độc vẫn ở trong cơ thể anh, anh tốt nhất đừng để cho máu hay nước bọt của mình dính vào người khác."
"Hiện tại?" - Hứa Sâm xem Khương Mặc đứng không vững, có ý muốn dìu cậu, nhưng lại bị cậu đẩy ra: "Cậu hiện tại đi nổi sao?"
"Tôi đi xử lý vết thương trước, nếu không sẽ hù chết A Thành." - Khương Mặc bám chặt vào xích sắt cắn răng tự mình đứng lên, lẩm bẩm nói: "Nếu không nó sẽ sợ hãi."
Hứa Sâm vừa xem cậu đỡ tường vừa ho khan chậm chạp ra ngoài, đột nhiên hỏi: "Cậu muốn nhìn Tiểu Thu một chút hay không? Hôm nay tuy bị bức cung nhưng biểu hiện cậu ta tốt lắm."
"Anh ta ở đâu?" - Khương Mặc tuy đáp lời Hứa Sâm, nhưng vẫn không dừng bước.
"Thuỷ lao." - Hứa Sâm chậm rãi nói.
"......Vậy anh đưa anh ấy ra ngoài đi."
Hứa Sâm cười: "Đối với những người râu ria, một chút tình cảm cậu cũng không có."
Khương Mặc cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Vì cái gì mà phải lãng phí thời gian?"
"Được rồi, tôi đi đây."
- ----
Thuỷ lao lạnh quá.
Hai cổ tay Đường Tu bị xích giữ lại, ma sát đến độ bong tróc da. Nửa người trên ở trên mặt nước, nửa phần dưới từ bụng nhỏ tới chân đều bị nước lạnh như băng bao phủ, giống hệt như anh đang ở động băng, đôi môi trắng bệch thở ra sương trắng, cả người rung rẩy kịch liệt, khoé môi không ngừng trào ra máu.
Các cơn co thắt diễn ra liên tục, nước ối cũng vỡ, nhưng cả người anh bị treo lơ lửng trong nước, rất khó dùng sức. Hơn nữa, nước quá lạnh, anh không thể cử động được, không thể đem đứa nhỏ sinh ra trong môi trường lạnh vậy được, mà có sinh ra anh cũng không thể ôm lấy nó.
Anh cố gắng cầu xin những người canh giữ.
"Có thể cho tôi.....lên chút được không?"
"Tôi sắp sinh rồi....."
Cổ họng anh có chút máu, run rẩy vì lạnh, giọng nói nghẹn ngào không nói rõ chữ, chỉ mơ mơ hồ hồ, nức nở giống như một con thú nhỏ sắp chết.
Người trông coi đang chợp mắt một chút thì bị Đường Tu đánh thức, tức giận bèn giơ tay chỉnh cơ quan một chút, sợi xích giữ cổ tay Đường Tu căng ra, nháy mắt cả người anh đều chìm trong hồ nước lạnh lẽo, rồi dây xích lại ngắn lại, kéo cả người anh ra khỏi hồ nước.
Trái tim anh lẫn bụng nhỏ đều như bị một mũi băng vô hình xuyên qua, anh hơi giãy giụa, chỉ còn một cảm giác rét lạnh cùng đau đớn, khuôn mặt trắng bệch mất đi ý thức.
Người trông coi nhìn bụng anh rung động không ngừng cùng phía dưới đầy máu, tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo, nhìn khuôn mặt tinh xảo như một con búp bê xám ngắt như sắp chết, trong suốt như pha lê, xen lẫn những giọt nước rũ xuống, khiến hắn ta càng thêm hưng phấn, vội vàng cởi nút áo anh ra, định cúi người cắn vào xương quai xanh như ngọc một cái, bỗng nhiên như có người đạp vào eo một cái, khiến hắn kêu gào thảm thiết rồi ngã vào trong ao.
Hứa Sâm nhìn hắn giãy giụa muốn đi lên, khuôn mặt vô cảm mở một cơ quan, một tiếng ầm thật lớn, một tấm lưới sắt khổng lồ rơi xuống, đậy kín toàn bộ hồ.
Lúc đầu, người ta có thể nghe tiếng người trông coi gào lên và đang cào vào tấm sắt đang canh giữ anh ta, nhưng dần dần tiếng la đó đã biến mất.
Hứa Sâm đem Đường Tu từ mặt đất bế lên, cảm thấy chính mình như đang ôm một tảng băng, ngoại trừ bụng nhỏ Mèo Con hơi động đậy, những chỗ khác hầu như không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Anh ôm Mèo Con vào trong phòng nghỉ của người trông coi, đặt cậu nằm trên đó, rồi bật máy sưởi ở mức tối đa.
Anh lại lấy một cái gối mềm để cậu nằm tư thế nửa ngồi nửa nằm, rồi dùng chăn bông bọc lấy, dùng sức véo lấy nhân trung cậu.
Đường Tu ho ra một ngụm máu loãng, lông mi không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt ra, chỉ theo bản năng rúc vào ổ chăn, mang theo một giọng mũi nức nở kêu lạnh và đau.
Vị trí thai đã hạ xuống, anh có thể cảm thấy phần dưới trướng đau, không tự chủ tái hai chân gầy gò tái nhợt ra, dùng sức rặn xuống, lại vì cơ thể đông lạnh cứng ngắt, tổng lực dùng không đủ, phần dưới chỉ tuôn ra một bãi rồi một bãi máu loãng.
Hứa Sâm xem phần dưới của cậu, đã có thể sờ được đầu thai nhi dính nhớp, nhưng Đường Tu hiện tại yếu ớt vô cùng, sức lực cầu dùng bé nhỏ không đáng kể, căn bản không thể đẩy xuống dưới.
Vốn dĩ tay chân đều là thứ có thể trợ lực cho sản phụ tốt nhất, nhưng hai tay Đường Tu đều bị dây xích siết đến tím sưng, bàn tay căn bản không thể dùng sức, đầu gối chân trái hình như bị cái gì làm bị thương, da thịt bong tróc lại bị nước lạnh ngâm cho phồng ra, phải nhờ Hứa Sâm hỗ trợ mới có thể trụ được.
"Đường Tu, Đường Tu!" - Hứa Sâm dùng sức vỗ gương mặt xám trắng của cậu: "Em tỉnh táo lại chút, dùng sức theo tôi, em cứ như vậy sẽ không sinh ra được, em có nghe không!"
Thần trí hỗn độn của Đường Tu bị Hứa Sâm gọi về, anh rùng mình một cái, cố gắng mở to mắt, phân biệt hình dáng người này.
"Hứa Sâm...." - Vừa muốn mở miệng ra liền có máu sặc ra ngoài, anh theo bản năng nuốt xuống: "Hứa Sâm...."
"Ừm." - Hứa Sâm đáp lời, một bàn tay ấn xuống phần bụng căng trướng để cảm giác lực co thắt: "Hiện giờ không cần dùng sức."
"Khương....." - Tên người kia chỉ kêu đến một nửa, anh như cảm thấy đã phạm vào việc cấm kỵ nên cố gắng kìm lại, hoảng sợ nắm lấy tay áo Hứa Sâm, ánh mắt bỗng nhiên loé lên một tia sáng: "Em ấy, em ấy....."
"Cậu ta rất tốt, em yên tâm." - Hứa Sâm hiếu ý trả lời.
"Em ấy rất tốt....tốt....." - Gần như không nghe được nửa câu sau của Hứa Sâm, Đường Tu chỉ lẩm bẩm mấy chữ này, ánh sáng trong mắt liền ảm đạm biến mất: "Anh hứa với tôi, đem đứa nhỏ....cho em ấy....."
Hứa Sâm hít một hơi thật sâu: "Tôi đổi ý rồi, em mang theo đứa nhỏ tìm cậu ta đi."
"Tôi....."
"Được rồi, dùng sức." - Bụng Đường Tu đột nhiên căng chặt, Hứa Sâm một bên ra hiệu, một bên dùng tay ấn mạnh xuống.
Đường Tu gian nan hít một hơi, cắn chặt chăn bông, căng bụng dùng sức rặn xuống, đầu thai nhi đầy máu chậm rãi trồi ra, cái đầu rất nhỏ, còn run run rẩy rẩy muốn thụt trở vào.
Lúc này mà rụt vào, Mèo Con chắc chắn không còn sức đẩy ra.
"Đừng thả lỏng!" - Hứa Sâm một tay ấn bụng Đường Tu, một tay túm chặt đầu đứa nhỏ, không chút do dự ra lệnh.
Thai nhi không lớn, chỉ cần Đường Tu dùng thêm một chút sức, chắc chắn Hứa Sâm có thể đem nó lôi ra.
Trái tim Đường Tu không thể nào chống đỡ việc dùng sức và nín thở lâu dài như vậy, anh chỉ có thể thở dốc, nỗ lực kiên trì. Nhưng cho dù là thế, anh cũng dần dần không chịu đựng nổi, tuy anh có thể nghe ra giọng Hứa Sâm, nhưng anh không thể nghe được nó là gì nữa.
Không thể như vậy.....Không thể như vậy.
Nếu Tiểu Đường không thể ra lúc này, nó sẽ ngộp thở.
Hứa Sâm vừa muốn tăng lực ấn lên, lại phát hiện Đường Tu nôn ra máu thấm đẫm chăn bông, đang cắn tay của mình, đột nhiên dựng thẳng người dậy, chân trái bị thương gồng lên chống đỡ, ngón chân hung hăng bấu chặt vào nệm, cả người vặn vẹo như con bướm bị gãy cánh, dồn hết sức lực cuối cùng của mình đẩy đứa nhỏ chào đời.
Hứa Sâm hồi phục tinh thần lại, nương theo lực của cậu túm lấy thai nhi kéo ra ngoài.
Cùng với một tràng máu loãng, đứa nhỏ chỉ mới bảy tháng đã bị ép đẻ, là một bé gái, cái đầu nhỏ và rất yếu ớt, người ướt đẫm nước ối và nhăn nhó như con khi nhỏ, khi vừa rơi xuống tay Hứa Sâm thì đang ngoan ngoãn bỗng nhiên bật khóc, không để ai lo lắng.
Vừa nghe tiếng đứa nhỏ khóc, thân thể Đường Tu đang liều mạng dùng sức bỗng nhiên sụp xuống như toà nhà bị đổ, một lượng máu đen lớn trào ra từ phần dưới.
Anh ho khan nôn ra cả máu lẫn mật, đồng tử dần tan rã.
Hứa Sâm lấy chăn quấn lấy đứa nhỏ ôm đến bên Đường Tu, Đường Tu chưa kịp nhìn thấy con, lại thấy bên ngoài cửa sổ có người đang đứng, ánh mắt không có tiêu cự của anh hiện lên một tia sợ hãi kinh khủng tột cùng.
Hứa Sâm quay đầu lại, nhìn thấy Khương Ly đầu tóc rối bời lẫn sắc mặt trắng bệch, cô đứng tại chỗ mặt đầy oán độc nhìn Đường Tu, giống như một nữ quỷ đòi mạng.
"Hứa Sâm! Anh vì thích cậu ta! Anh vì thích cậu ta nên mới phản bội tôi! Tôi phải sớm nghĩ đến, anh và cậu ta đều dồn tôi vào chỗ chết!" - Giọng nói cuồng loạn của Khương Ly đang nắm chặt song cửa không ngừng quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.
Cửa bị khoá trái đẩy không ra, cô không biết đã nhặt được một thứ gì, vừa mắng chửi vừa nổi điên đập vào cửa sổ.
Hứa Sâm ngăn cản tầm mắt Đường Tu, không cho cậu nhìn thấy Khương Ly, đem đứa nhỏ đặt vào lòng cậu, gạt phần tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi của cậu ra, nắm lấy bàn tay run rẩy vì lạnh của cậu, dịu dàng bình thản nói: "Em xem, hiện tại tôi thật sự không có cách nào đem đứa nhỏ tìm Khương Mặc giúp em được. Em tự mình mang theo đứa nhỏ, đi ra khỏi thuỷ lao sau đó liên tục đi về hướng đông, ở nơi đó chờ Khương Mặc, cậu ấy sẽ thật nhanh tới đó, được không?"
Tiếng pha lê vỡ vụn trong nháy mắt, Hứa Sâm bịt kín tai Đường Tu, sau đó mở cửa phòng ra, xoay người tóm được Khương Ly đang muốn xông vào từ cửa sổ, hướng sang Đường Tu ra lệnh: "Đi mau!"
"Hứa Sâm! Anh vì cái gì mà phản bội tôi! Dựa vào cái gì mà vì một thằng đàn ông mà phản bội tôi hả!" - Khương Ly ở trong lòng Hứa Sâm ra sức giãy giụa, túm lấy một bình pha lê trên bàn muốn ném vào Đường Tu.
Tuy chỉ vỡ vụn bên chân Đường Tu, nhưng vì anh mới sinh xong, cảm xúc vẫn không ổn định, vẫn sợ hãi suýt ngã xuống đất, may là anh vịn được tường, ôm vững vàng đứa nhỏ trong ngực.
Hứa Sâm nhấc chân đá cửa đóng lại, đem Khương Ly ấn lên tường, không tốn nhiều sức chặn cổ tay cô lại, giọng nói vẫn trầm thấp bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút lưu luyến dịu dàng: "Được rồi, đừng quấy nữa, em hôm nay không ngoan chút nào."
Khương Ly ra sức giãy giụa: "Anh buông tôi ra! Trên tay anh đều là máu của nó, anh làm tôi ghê tởm!"
Sức lực mà cô ra sức giãy giụa đều không đáng kể so với Hứa Sâm, anh vẫn ghìm chặt tay cô như cũ, biểu tình dịu dàng dung túng nhìn cô cuồng loạn, nhẹ nhàng cười cười, cúi người hôn lên môi cô.
Khương Ly mở to mắt, toàn bộ sức lực trên người, nháy mắt đều bị cái hôn này làm tiêu tán.
Hứa Sâm không ngừng gia tăng sức lực lên nụ hôn này, phảng phất như yêu cô đến tận xương tuỷ, thậm chí cấu xé môi cô, tham lam liếm một cách trìu mến.
Khương Ly đầu váng mắt hoa nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Hứa Sâm, khoảng cách môi kề môi gần như thở hổn hển mà nói: "A Sâm, em yêu anh.....Em yêu anh....."
"Anh biết." - Hứa Sâm dịu dàng đáp lại.
Nhưng tôi không yêu cô.
Tôi ghét nhất là người cuồng loạn, xấu xí dung tục như một con quỷ tự đại đến từ địa ngục.
Cho nên cô nên đi chết đi.
- ----
Lúc Đường Tu chạy ra khỏi thuỷ lao, phát hiện không biết tuyết ngoài trời đã rơi khi nào, trên mặt đất phủ đầy một lớp dày.
Tuyết năm nay là tuyết đầu mùa, lạnh đến thấu xương.
Tuyết trên mặt đất quá dày, Đường Tu không ước lượng nó sâu bao nhiêu, chân trái đau đớn vô lực, thường xuyên chống đỡ không nổi nên khuỵu xuống đất, vết thương do roi trên đầu gối lại chảy máu, cùng với máu dưới thân anh rơi trên nền tuyết, sau đó lại bị tuyết mới bao trùm.
Nhưng anh bất chấp điều này, anh chỉ nhớ Hứa Sâm nói rõ, vẫn luôn đi theo hướng Đông, đi theo hướng Đông là có thể tìm Khương Mặc.
Anh không dám cầu xin em ấy tha thứ, anh chỉ hy vọng em ấy có thể cứu đứa nhỏ, anh chỉ đem đứa nhỏ giao cho em ấy, sau đó sẽ lập tức rời đi.
Bọn họ nói đây là một bé gái, mới bảy tháng, quá nhỏ quá gầy lại quá yếu, lúc mới sinh ra còn khóc lóc giãy giụa với anh, bây giờ đã yên lặng cuộn tròn trong ngực anh.
Con quá nhỏ, bên ngoài quá lạnh, nếu không cứu kịp thời, con sẽ không chịu đựng nổi.
Đường Tu không nhớ mình đã khuỵu bao nhiêu lần trên nền tuyết, cũng không biết bản thân đã đi nghiêng ngả trong bao lâu, cuối cùng mới có thể nhìn thấy ánh đèn cùng đoàn xe phía trước.
Anh khép mở đôi môi trắng bệch, muốn kêu tên Khương Mặc, lại phát hiện giọng nói của mình chỉ trào ra máu tươi, không có cách nào thốt ra câu nói nào có nghĩa.
Anh không có cách nào, chỉ có thể chạy liều mạng đến trước xe, chạy đến chiếc xe cuối cùng trong đoàn, anh nhìn phía trước có một chiếc xe bên cạnh, anh thấy Khương Mặc đang châm thuốc, mở cửa xe.
"A...." - Anh mở to miệng, nhưng vẫn như cũ không có phát ra âm thanh có nghĩa nào.
Khương Mặc, từ từ đợi anh, từ từ đợi anh.
Cứu cứu Tiểu Đường đi em.
Nếu em không muốn nó, anh có thể giao nó cho ba anh, nhưng hiện tại xin em cứu nó.
Anh muốn kêu nhưng không ra tiếng, muốn tiếp tục chạy phía trước, lại bị một bảo tiêu mặc đồ đen chặn lại.
"Anh làm gì! Từ đâu ra!" - Bảo tiêu gắt gao tóm lấy anh không cho anh đi về phía trước.
"A.....A....." - Ánh mắt tan rã của anh không ngừng chảy ra nước mắt, xoẹt qua khuôn mặt khuôn ráo yếu ớt là một cơn gió lạnh. Thân thể nho nhỏ vốn dĩ đang ấm áp trong lồng ngực bắt đầu lạnh đi, anh gần như điên cuồng tuyệt vọng mà khóc lóc thở gấp, nói không nên lời, sức lực cũng không đọ lại bảo tiêu cao lớn, chỉ có thể chỉ chỉ vào trong tấm chăn trong ngực, sau đó quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với bảo tiêu.
Khương Mặc thấy động tĩnh lạ phía sau, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như có một tên điên bị câm tới phá."
"Tên điên bị câm à?" - Khương Mặc đặt tay trước tay vịn xe, nhíu mày nhìn hiện trường hỗn loạn bên kia, nhấc chân tính bước xuống.
Trong xe bỗng nhiên truyền đến giọng nói hưng phấn của Nhị Hắc: "Anh Mặc, anh Mặc, bác sĩ nói cậu Khương nhỏ tỉnh rồi!"
Khương Mặc lảo đảo dưới chân một cái, lập tức quay lạị ngồi trong xe đóng cửa lại, run giọng nói: "Lái xe, nhanh lên!"
"Được rồi."
"Chuyện ở phía sau bảo họ xử lý cho tốt, đừng ép buộc quá nhiều!"
"Vâng, anh Mặc." - Nhị Hắc tiếp lời truyền xuống, thông qua bộ đàm truyền ý của Khương Mặc ra, sau đó bảo tài xế tăng tốc.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng đem mọi chuyện đáng sợ viết xong.
Những chương sau đều liên quan đến xã hội bình thường!
Nhưng Khương Hắc Cẩu muốn hoà nhập vào xã hội bình thường thì lại khác, phải theo đuổi vợ dài dài!
Khương Mặc miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn anh một cái, khó khăn hớp một ngụm, nhìn xung quanh hình phòng.
"Đừng nhìn." - Hứa Sâm nói: "Hết thảy đều như cậu muốn rồi, cậu cũng thật có bản lĩnh đó."
Khương Mặc cảm thấy sức cùng lực kiệt, cậu nhắm mắt gian nan thở dốc một trận, gần như muốn ngất đi. Cậu cắn đầu lưỡi chính mình, nuốt một ngụm vị tanh ngọt, cổ họng sưng đau mới có thể phát ra âm thanh: "Anh không có việc gì à?"
"Xem như tôi đang lập công chuộc tội đi." - Hứa Sâm bình tĩnh cười nói.
"Tại sao mà.....một chút ý thức tôi cũng không có." - Khương Mặc thống khổ nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
"Tôi cho thuốc an thần vào mà." - Hứa Sâm bình tĩnh nói: "Đưa thuốc giải cho tôi đi."
"......Tôi muốn nhìn thấy A Thành trước ----- anh thả tôi xuống trước đi."
Hứa Sâm yên lặng cởi bỏ dây xích cho cậu.
Khương Mặc ho khan nói: "Trước khi gặp hắn ta, tôi chỉ có thể lấy huyết thanh ức chế. Tuy rằng như vậy độc sẽ không tái phát, nhưng độc vẫn ở trong cơ thể anh, anh tốt nhất đừng để cho máu hay nước bọt của mình dính vào người khác."
"Hiện tại?" - Hứa Sâm xem Khương Mặc đứng không vững, có ý muốn dìu cậu, nhưng lại bị cậu đẩy ra: "Cậu hiện tại đi nổi sao?"
"Tôi đi xử lý vết thương trước, nếu không sẽ hù chết A Thành." - Khương Mặc bám chặt vào xích sắt cắn răng tự mình đứng lên, lẩm bẩm nói: "Nếu không nó sẽ sợ hãi."
Hứa Sâm vừa xem cậu đỡ tường vừa ho khan chậm chạp ra ngoài, đột nhiên hỏi: "Cậu muốn nhìn Tiểu Thu một chút hay không? Hôm nay tuy bị bức cung nhưng biểu hiện cậu ta tốt lắm."
"Anh ta ở đâu?" - Khương Mặc tuy đáp lời Hứa Sâm, nhưng vẫn không dừng bước.
"Thuỷ lao." - Hứa Sâm chậm rãi nói.
"......Vậy anh đưa anh ấy ra ngoài đi."
Hứa Sâm cười: "Đối với những người râu ria, một chút tình cảm cậu cũng không có."
Khương Mặc cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Vì cái gì mà phải lãng phí thời gian?"
"Được rồi, tôi đi đây."
- ----
Thuỷ lao lạnh quá.
Hai cổ tay Đường Tu bị xích giữ lại, ma sát đến độ bong tróc da. Nửa người trên ở trên mặt nước, nửa phần dưới từ bụng nhỏ tới chân đều bị nước lạnh như băng bao phủ, giống hệt như anh đang ở động băng, đôi môi trắng bệch thở ra sương trắng, cả người rung rẩy kịch liệt, khoé môi không ngừng trào ra máu.
Các cơn co thắt diễn ra liên tục, nước ối cũng vỡ, nhưng cả người anh bị treo lơ lửng trong nước, rất khó dùng sức. Hơn nữa, nước quá lạnh, anh không thể cử động được, không thể đem đứa nhỏ sinh ra trong môi trường lạnh vậy được, mà có sinh ra anh cũng không thể ôm lấy nó.
Anh cố gắng cầu xin những người canh giữ.
"Có thể cho tôi.....lên chút được không?"
"Tôi sắp sinh rồi....."
Cổ họng anh có chút máu, run rẩy vì lạnh, giọng nói nghẹn ngào không nói rõ chữ, chỉ mơ mơ hồ hồ, nức nở giống như một con thú nhỏ sắp chết.
Người trông coi đang chợp mắt một chút thì bị Đường Tu đánh thức, tức giận bèn giơ tay chỉnh cơ quan một chút, sợi xích giữ cổ tay Đường Tu căng ra, nháy mắt cả người anh đều chìm trong hồ nước lạnh lẽo, rồi dây xích lại ngắn lại, kéo cả người anh ra khỏi hồ nước.
Trái tim anh lẫn bụng nhỏ đều như bị một mũi băng vô hình xuyên qua, anh hơi giãy giụa, chỉ còn một cảm giác rét lạnh cùng đau đớn, khuôn mặt trắng bệch mất đi ý thức.
Người trông coi nhìn bụng anh rung động không ngừng cùng phía dưới đầy máu, tinh thần bỗng nhiên tỉnh táo, nhìn khuôn mặt tinh xảo như một con búp bê xám ngắt như sắp chết, trong suốt như pha lê, xen lẫn những giọt nước rũ xuống, khiến hắn ta càng thêm hưng phấn, vội vàng cởi nút áo anh ra, định cúi người cắn vào xương quai xanh như ngọc một cái, bỗng nhiên như có người đạp vào eo một cái, khiến hắn kêu gào thảm thiết rồi ngã vào trong ao.
Hứa Sâm nhìn hắn giãy giụa muốn đi lên, khuôn mặt vô cảm mở một cơ quan, một tiếng ầm thật lớn, một tấm lưới sắt khổng lồ rơi xuống, đậy kín toàn bộ hồ.
Lúc đầu, người ta có thể nghe tiếng người trông coi gào lên và đang cào vào tấm sắt đang canh giữ anh ta, nhưng dần dần tiếng la đó đã biến mất.
Hứa Sâm đem Đường Tu từ mặt đất bế lên, cảm thấy chính mình như đang ôm một tảng băng, ngoại trừ bụng nhỏ Mèo Con hơi động đậy, những chỗ khác hầu như không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Anh ôm Mèo Con vào trong phòng nghỉ của người trông coi, đặt cậu nằm trên đó, rồi bật máy sưởi ở mức tối đa.
Anh lại lấy một cái gối mềm để cậu nằm tư thế nửa ngồi nửa nằm, rồi dùng chăn bông bọc lấy, dùng sức véo lấy nhân trung cậu.
Đường Tu ho ra một ngụm máu loãng, lông mi không ngừng run rẩy, nhưng vẫn không mở mắt ra, chỉ theo bản năng rúc vào ổ chăn, mang theo một giọng mũi nức nở kêu lạnh và đau.
Vị trí thai đã hạ xuống, anh có thể cảm thấy phần dưới trướng đau, không tự chủ tái hai chân gầy gò tái nhợt ra, dùng sức rặn xuống, lại vì cơ thể đông lạnh cứng ngắt, tổng lực dùng không đủ, phần dưới chỉ tuôn ra một bãi rồi một bãi máu loãng.
Hứa Sâm xem phần dưới của cậu, đã có thể sờ được đầu thai nhi dính nhớp, nhưng Đường Tu hiện tại yếu ớt vô cùng, sức lực cầu dùng bé nhỏ không đáng kể, căn bản không thể đẩy xuống dưới.
Vốn dĩ tay chân đều là thứ có thể trợ lực cho sản phụ tốt nhất, nhưng hai tay Đường Tu đều bị dây xích siết đến tím sưng, bàn tay căn bản không thể dùng sức, đầu gối chân trái hình như bị cái gì làm bị thương, da thịt bong tróc lại bị nước lạnh ngâm cho phồng ra, phải nhờ Hứa Sâm hỗ trợ mới có thể trụ được.
"Đường Tu, Đường Tu!" - Hứa Sâm dùng sức vỗ gương mặt xám trắng của cậu: "Em tỉnh táo lại chút, dùng sức theo tôi, em cứ như vậy sẽ không sinh ra được, em có nghe không!"
Thần trí hỗn độn của Đường Tu bị Hứa Sâm gọi về, anh rùng mình một cái, cố gắng mở to mắt, phân biệt hình dáng người này.
"Hứa Sâm...." - Vừa muốn mở miệng ra liền có máu sặc ra ngoài, anh theo bản năng nuốt xuống: "Hứa Sâm...."
"Ừm." - Hứa Sâm đáp lời, một bàn tay ấn xuống phần bụng căng trướng để cảm giác lực co thắt: "Hiện giờ không cần dùng sức."
"Khương....." - Tên người kia chỉ kêu đến một nửa, anh như cảm thấy đã phạm vào việc cấm kỵ nên cố gắng kìm lại, hoảng sợ nắm lấy tay áo Hứa Sâm, ánh mắt bỗng nhiên loé lên một tia sáng: "Em ấy, em ấy....."
"Cậu ta rất tốt, em yên tâm." - Hứa Sâm hiếu ý trả lời.
"Em ấy rất tốt....tốt....." - Gần như không nghe được nửa câu sau của Hứa Sâm, Đường Tu chỉ lẩm bẩm mấy chữ này, ánh sáng trong mắt liền ảm đạm biến mất: "Anh hứa với tôi, đem đứa nhỏ....cho em ấy....."
Hứa Sâm hít một hơi thật sâu: "Tôi đổi ý rồi, em mang theo đứa nhỏ tìm cậu ta đi."
"Tôi....."
"Được rồi, dùng sức." - Bụng Đường Tu đột nhiên căng chặt, Hứa Sâm một bên ra hiệu, một bên dùng tay ấn mạnh xuống.
Đường Tu gian nan hít một hơi, cắn chặt chăn bông, căng bụng dùng sức rặn xuống, đầu thai nhi đầy máu chậm rãi trồi ra, cái đầu rất nhỏ, còn run run rẩy rẩy muốn thụt trở vào.
Lúc này mà rụt vào, Mèo Con chắc chắn không còn sức đẩy ra.
"Đừng thả lỏng!" - Hứa Sâm một tay ấn bụng Đường Tu, một tay túm chặt đầu đứa nhỏ, không chút do dự ra lệnh.
Thai nhi không lớn, chỉ cần Đường Tu dùng thêm một chút sức, chắc chắn Hứa Sâm có thể đem nó lôi ra.
Trái tim Đường Tu không thể nào chống đỡ việc dùng sức và nín thở lâu dài như vậy, anh chỉ có thể thở dốc, nỗ lực kiên trì. Nhưng cho dù là thế, anh cũng dần dần không chịu đựng nổi, tuy anh có thể nghe ra giọng Hứa Sâm, nhưng anh không thể nghe được nó là gì nữa.
Không thể như vậy.....Không thể như vậy.
Nếu Tiểu Đường không thể ra lúc này, nó sẽ ngộp thở.
Hứa Sâm vừa muốn tăng lực ấn lên, lại phát hiện Đường Tu nôn ra máu thấm đẫm chăn bông, đang cắn tay của mình, đột nhiên dựng thẳng người dậy, chân trái bị thương gồng lên chống đỡ, ngón chân hung hăng bấu chặt vào nệm, cả người vặn vẹo như con bướm bị gãy cánh, dồn hết sức lực cuối cùng của mình đẩy đứa nhỏ chào đời.
Hứa Sâm hồi phục tinh thần lại, nương theo lực của cậu túm lấy thai nhi kéo ra ngoài.
Cùng với một tràng máu loãng, đứa nhỏ chỉ mới bảy tháng đã bị ép đẻ, là một bé gái, cái đầu nhỏ và rất yếu ớt, người ướt đẫm nước ối và nhăn nhó như con khi nhỏ, khi vừa rơi xuống tay Hứa Sâm thì đang ngoan ngoãn bỗng nhiên bật khóc, không để ai lo lắng.
Vừa nghe tiếng đứa nhỏ khóc, thân thể Đường Tu đang liều mạng dùng sức bỗng nhiên sụp xuống như toà nhà bị đổ, một lượng máu đen lớn trào ra từ phần dưới.
Anh ho khan nôn ra cả máu lẫn mật, đồng tử dần tan rã.
Hứa Sâm lấy chăn quấn lấy đứa nhỏ ôm đến bên Đường Tu, Đường Tu chưa kịp nhìn thấy con, lại thấy bên ngoài cửa sổ có người đang đứng, ánh mắt không có tiêu cự của anh hiện lên một tia sợ hãi kinh khủng tột cùng.
Hứa Sâm quay đầu lại, nhìn thấy Khương Ly đầu tóc rối bời lẫn sắc mặt trắng bệch, cô đứng tại chỗ mặt đầy oán độc nhìn Đường Tu, giống như một nữ quỷ đòi mạng.
"Hứa Sâm! Anh vì thích cậu ta! Anh vì thích cậu ta nên mới phản bội tôi! Tôi phải sớm nghĩ đến, anh và cậu ta đều dồn tôi vào chỗ chết!" - Giọng nói cuồng loạn của Khương Ly đang nắm chặt song cửa không ngừng quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.
Cửa bị khoá trái đẩy không ra, cô không biết đã nhặt được một thứ gì, vừa mắng chửi vừa nổi điên đập vào cửa sổ.
Hứa Sâm ngăn cản tầm mắt Đường Tu, không cho cậu nhìn thấy Khương Ly, đem đứa nhỏ đặt vào lòng cậu, gạt phần tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi của cậu ra, nắm lấy bàn tay run rẩy vì lạnh của cậu, dịu dàng bình thản nói: "Em xem, hiện tại tôi thật sự không có cách nào đem đứa nhỏ tìm Khương Mặc giúp em được. Em tự mình mang theo đứa nhỏ, đi ra khỏi thuỷ lao sau đó liên tục đi về hướng đông, ở nơi đó chờ Khương Mặc, cậu ấy sẽ thật nhanh tới đó, được không?"
Tiếng pha lê vỡ vụn trong nháy mắt, Hứa Sâm bịt kín tai Đường Tu, sau đó mở cửa phòng ra, xoay người tóm được Khương Ly đang muốn xông vào từ cửa sổ, hướng sang Đường Tu ra lệnh: "Đi mau!"
"Hứa Sâm! Anh vì cái gì mà phản bội tôi! Dựa vào cái gì mà vì một thằng đàn ông mà phản bội tôi hả!" - Khương Ly ở trong lòng Hứa Sâm ra sức giãy giụa, túm lấy một bình pha lê trên bàn muốn ném vào Đường Tu.
Tuy chỉ vỡ vụn bên chân Đường Tu, nhưng vì anh mới sinh xong, cảm xúc vẫn không ổn định, vẫn sợ hãi suýt ngã xuống đất, may là anh vịn được tường, ôm vững vàng đứa nhỏ trong ngực.
Hứa Sâm nhấc chân đá cửa đóng lại, đem Khương Ly ấn lên tường, không tốn nhiều sức chặn cổ tay cô lại, giọng nói vẫn trầm thấp bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút lưu luyến dịu dàng: "Được rồi, đừng quấy nữa, em hôm nay không ngoan chút nào."
Khương Ly ra sức giãy giụa: "Anh buông tôi ra! Trên tay anh đều là máu của nó, anh làm tôi ghê tởm!"
Sức lực mà cô ra sức giãy giụa đều không đáng kể so với Hứa Sâm, anh vẫn ghìm chặt tay cô như cũ, biểu tình dịu dàng dung túng nhìn cô cuồng loạn, nhẹ nhàng cười cười, cúi người hôn lên môi cô.
Khương Ly mở to mắt, toàn bộ sức lực trên người, nháy mắt đều bị cái hôn này làm tiêu tán.
Hứa Sâm không ngừng gia tăng sức lực lên nụ hôn này, phảng phất như yêu cô đến tận xương tuỷ, thậm chí cấu xé môi cô, tham lam liếm một cách trìu mến.
Khương Ly đầu váng mắt hoa nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Hứa Sâm, khoảng cách môi kề môi gần như thở hổn hển mà nói: "A Sâm, em yêu anh.....Em yêu anh....."
"Anh biết." - Hứa Sâm dịu dàng đáp lại.
Nhưng tôi không yêu cô.
Tôi ghét nhất là người cuồng loạn, xấu xí dung tục như một con quỷ tự đại đến từ địa ngục.
Cho nên cô nên đi chết đi.
- ----
Lúc Đường Tu chạy ra khỏi thuỷ lao, phát hiện không biết tuyết ngoài trời đã rơi khi nào, trên mặt đất phủ đầy một lớp dày.
Tuyết năm nay là tuyết đầu mùa, lạnh đến thấu xương.
Tuyết trên mặt đất quá dày, Đường Tu không ước lượng nó sâu bao nhiêu, chân trái đau đớn vô lực, thường xuyên chống đỡ không nổi nên khuỵu xuống đất, vết thương do roi trên đầu gối lại chảy máu, cùng với máu dưới thân anh rơi trên nền tuyết, sau đó lại bị tuyết mới bao trùm.
Nhưng anh bất chấp điều này, anh chỉ nhớ Hứa Sâm nói rõ, vẫn luôn đi theo hướng Đông, đi theo hướng Đông là có thể tìm Khương Mặc.
Anh không dám cầu xin em ấy tha thứ, anh chỉ hy vọng em ấy có thể cứu đứa nhỏ, anh chỉ đem đứa nhỏ giao cho em ấy, sau đó sẽ lập tức rời đi.
Bọn họ nói đây là một bé gái, mới bảy tháng, quá nhỏ quá gầy lại quá yếu, lúc mới sinh ra còn khóc lóc giãy giụa với anh, bây giờ đã yên lặng cuộn tròn trong ngực anh.
Con quá nhỏ, bên ngoài quá lạnh, nếu không cứu kịp thời, con sẽ không chịu đựng nổi.
Đường Tu không nhớ mình đã khuỵu bao nhiêu lần trên nền tuyết, cũng không biết bản thân đã đi nghiêng ngả trong bao lâu, cuối cùng mới có thể nhìn thấy ánh đèn cùng đoàn xe phía trước.
Anh khép mở đôi môi trắng bệch, muốn kêu tên Khương Mặc, lại phát hiện giọng nói của mình chỉ trào ra máu tươi, không có cách nào thốt ra câu nói nào có nghĩa.
Anh không có cách nào, chỉ có thể chạy liều mạng đến trước xe, chạy đến chiếc xe cuối cùng trong đoàn, anh nhìn phía trước có một chiếc xe bên cạnh, anh thấy Khương Mặc đang châm thuốc, mở cửa xe.
"A...." - Anh mở to miệng, nhưng vẫn như cũ không có phát ra âm thanh có nghĩa nào.
Khương Mặc, từ từ đợi anh, từ từ đợi anh.
Cứu cứu Tiểu Đường đi em.
Nếu em không muốn nó, anh có thể giao nó cho ba anh, nhưng hiện tại xin em cứu nó.
Anh muốn kêu nhưng không ra tiếng, muốn tiếp tục chạy phía trước, lại bị một bảo tiêu mặc đồ đen chặn lại.
"Anh làm gì! Từ đâu ra!" - Bảo tiêu gắt gao tóm lấy anh không cho anh đi về phía trước.
"A.....A....." - Ánh mắt tan rã của anh không ngừng chảy ra nước mắt, xoẹt qua khuôn mặt khuôn ráo yếu ớt là một cơn gió lạnh. Thân thể nho nhỏ vốn dĩ đang ấm áp trong lồng ngực bắt đầu lạnh đi, anh gần như điên cuồng tuyệt vọng mà khóc lóc thở gấp, nói không nên lời, sức lực cũng không đọ lại bảo tiêu cao lớn, chỉ có thể chỉ chỉ vào trong tấm chăn trong ngực, sau đó quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với bảo tiêu.
Khương Mặc thấy động tĩnh lạ phía sau, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như có một tên điên bị câm tới phá."
"Tên điên bị câm à?" - Khương Mặc đặt tay trước tay vịn xe, nhíu mày nhìn hiện trường hỗn loạn bên kia, nhấc chân tính bước xuống.
Trong xe bỗng nhiên truyền đến giọng nói hưng phấn của Nhị Hắc: "Anh Mặc, anh Mặc, bác sĩ nói cậu Khương nhỏ tỉnh rồi!"
Khương Mặc lảo đảo dưới chân một cái, lập tức quay lạị ngồi trong xe đóng cửa lại, run giọng nói: "Lái xe, nhanh lên!"
"Được rồi."
"Chuyện ở phía sau bảo họ xử lý cho tốt, đừng ép buộc quá nhiều!"
"Vâng, anh Mặc." - Nhị Hắc tiếp lời truyền xuống, thông qua bộ đàm truyền ý của Khương Mặc ra, sau đó bảo tài xế tăng tốc.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng đem mọi chuyện đáng sợ viết xong.
Những chương sau đều liên quan đến xã hội bình thường!
Nhưng Khương Hắc Cẩu muốn hoà nhập vào xã hội bình thường thì lại khác, phải theo đuổi vợ dài dài!