Chương 44
Khương Mặc không chỉ một lần tưởng tượng rằng, khi mọi chuyện đã ổn thoả, cậu sẽ quay lại tìm Đường Tu, không biết sẽ trông như thế nào.
Cậu không dám nghĩ tới, cho nên khi ngày này thật sự đến, cậu nhận ra mình không thể nào chịu đựng nổi.
Cậu không tìm thấy Mèo Con của mình.
Cậu nhờ Khương Ly chăm sóc anh ấy, nhưng sau đó xảy ra chuyện, cậu không kịp gặng hỏi chị có làm chuyện gì tổn hại đến Đường Tu hay không, nhưng chị ấy đã chết, cùng với Hứa Sâm.
Lúc phát hiện ra, chị ấy đã bị thất khiếu đổ máu, trong tay cầm súng, nằm trên người Hứa Sâm, người đã bị bắn chết.
Cậu không dám tưởng tượng trước đó Khương Ly đã làm cái gì với Đường Tu, Mèo Con của cậu được sống khoẻ mạnh trong một gia đình ở xã hội bình thường, căn bản không hiểu được con đường này có bao nhiêu tối tăm lẫn tàn bạo, lại còn đang mang thai nên yếu ớt đến mức không có khả năng phản kháng, nếu Khương Ly thật sự đã làm gì anh ấy.....Cậu chỉ nghĩ đến một chút thôi đã cảm thấy điên rồi.
Trong nhà, ở bệnh viện, bạn bè người thân đều không thấy. Không có ai biết anh ấy đi đâu.
Cậu van xin Cố Ngôn Sênh liên hệ với người nhà anh ấy, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là anh ấy đi xuống bệnh viện dã chiến dưới tỉnh để tiếp viện. Nơi đó không lớn, nhưng chính cậu đã đi khắp nơi từ phòng khám tư nhân, trung tâm y tế, bệnh viện, quán trọ, khách sạn, đều không tìm được anh.
Người dân địa phương ở đây nói, nửa năm nay không có hạng mục nào là bệnh viện dã chiến, cũng không thấy bác sĩ ở thành phố xuống đây.
Khương Mặc đang lái xe trở về trung tâm thành phố thì gọi cho Nhị Hắc, hỏi cậu có tìm được người hay không, Nhị Hắc ấp úng nửa ngày không nói được thông tin nào cần thiết, Khương Mặc không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thô bạo quát: "Có thì nói có, không thì nói không, chú mày cứ lắp ba lắp bắp cái gì!"
Nhị Hắc sợ đến mức giọng run rẩy không ngừng: "Em, em, em hôm nay chưa kịp tìm, em đang ở căn cứ kiểm kê tài sản thì vấp chân té ngã.....Bây giờ còn đang ở bệnh viện....."
Yết hầu Khương Mặc nghèn nghẹn, cố gắng kìm chế cảm xúc chính mình, sau đó trầm giọng hỏi: "Bệnh viện nào?"
"Là một bệnh viện nhỏ ở căn cứ phụ cận của chúng ta."
- ----
Nơi Nhị Hắc ở là một phòng bệnh tập thể, một phòng có năm giường, giữa mỗi giường có một rèm kéo.
Khương Mặc tới đây đưa cơm cho Nhị Hắc, lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô thức liếc nhìn người phía sau giường phía trong, anh ta mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, không giống những người bệnh khác có khoác thêm một chiếc áo ấm, đưa lưng về phía cậu ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn ra khung cửa sổ đầy tuyết, bên cạnh giường trống rỗng, không có hoa tươi, cũng không có nước ấm, không có hộp cơm, thậm chí là không có người thân tới thăm hỏi.
Bên cạnh anh có một cái di động, giống như đang cất cao giọng hát, nhưng vì quang cảnh xung quanh quá ồn ào, không nghe rõ là đang hát cái gì.
Gần anh có người nhà đang vươn tay chộp lấy anh, giọng oang oang nói: "Ai ya, kéo màn xuống giúp với, vợ tôi buồn ngủ rồi, chói mắt thiệt sự!"
Anh ta gật gật đầu, đỡ thanh chắn giường chậm rãi đứng lên.
Chân trái anh hình như không được tốt, thân hình lệch sang phải, cố gắng hết sức bước đi, anh giơ tay túm lấy tấm màn, xương bướm sau lưng nhô ra rõ ràng, anh cố hết sức dùng sức, nhưng cả buổi trời cũng không lay động được nó.
"Ai ya, ai ya, để tôi làm cho" - Người nhà kia nhìn thấy ngứa mắt quá, bèn đẩy anh ra.
Khương Mặc nhìn thấy động tác người nhà kia không mạnh, nhưng người bệnh kia lại hơi loạng choạng, khi người nhà kia lấy tấm màn từ tay anh ra, anh liền mất hoàn toàn trọng tâm, lảo đảo ngã xuống.
Khương Mặc nghe được tiếng hai đứa trẻ bên cạnh cười đùa: "Anh câm lại té nữa rồi."
"Mỗi ngày ảnh ngã nhiều lần thật, ngày nào cũng thấy ảnh ngã."
Khương Mặc thấy anh ấy không đứng lên nổi, người bên cạnh cũng chẳng dìu anh, bèn đẩy đám người đó sang một bên.
Anh nghe được tiếng nhạc trong điện thoại của người kia.
Áng mây ngày ấy phải chăng đã biết trước mà bay đến
Thế nên bước chân mới thật nhẹ nhàng
Để tránh đi những phiền muộn trong thời gian tươi sáng của chúng ta
Vì đã định sẵn là sẽ ngắn ngủi như vậy
Cái người bệnh kia ngồi trên mặt đất, đem miếng băng gạc bị bong ra tỉ mỉ dán trở lại, che đi vết thương dữ tợn bên dưới. Tóc anh hơi dài, khô ráp vàng nhạt xơ xác, dưới ánh nắng chiếu rọi cũng chỉ mang một màu ảm đạm.
Cậu nhẹ giọng hỏi anh: "Anh đứng dậy được không?"
Anh ta cúi đầu không phản ứng, giống như không biết cậu đang nói chuyện với anh.
Khương Mặc thử đến gần, anh ta thấy có người đến gần, cố hết sức cử động thân mình, lại không biết đã dịch tới góc tường từ lúc nào, không có cách nào di chuyển đến chỗ khác, anh liền cuộn tròn lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt thấy được hình dáng của anh, Khương Mặc cho rằng chính mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác tim đập liên hồi, hô hấp đình trệ lại chân thật đến mức thống khổ.
"......A Tu?" - Cậu dùng giọng nói run rẩy gần như lạc đi của mình, nghẹn ngào nói ra tên anh.
Cậu gần như không dám nhận đó là anh.
Người ở trước mặt này gầy yếu đến độ không tin nổi, trên mặt anh trắng bệch không chút máu, thậm chí còn mang theo dáng vẻ ảm đạm, băng được quấn quanh đầu, tóc mái con đậu lộn xộn trên khuôn mặt, đôi môi khô nứt muốn tứa máu, xương gò má, xương quai xanh, khớp xương cổ tay, tất cả đều lộ lên, được một lớp da mỏng manh run rẩy bao lấy.
Đôi mắt anh vẩn đục, tiêu cự mơ hồ, ẩn chứa bên trong là sự bối rối vô tận.
Cậu không nghĩ tới sẽ gặp Đường Tu trong bộ dạng như vậy ----- đờ đẫn, yếu ớt, tựa như một con rối gỗ mục nát bị xưởng sản xuất dần dần vứt bỏ, ném vào một nơi tăm tối ở đó, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vụn nát thành bột.
Hơn nữa, dường như anh ấy......không nhận ra cậu.
Anh chỉ ngơ ngẩn nhìn cậu, đôi mắt xám xịt, dù anh kêu gọi gì cũng không phản ứng dù chỉ một chút, toàn bộ đều bất động.
Khương Mặc nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay lạnh lẽo đông cứng của anh, thử nói: "A Tu.....Em là Khương Mặc, anh....."
Đôi mi Đường Tu run rẩy, yết hầu khẽ cử động, từ trong cổ họng thốt ra một chất giọng mỏng manh mơ hồ: "Khương......Mặc......"
Khương Mặc nhìn thấy đôi mắt anh sáng rực lên, cảm thấy ngón tay anh hơi động đậy, giống như muốn ôm cậu như trước đây, trong nhất thời cậu mừng như điên: "A Tu, là em, em là Khương Mặc!"
Ngón tay Đường Tu run rẩy rút ra khỏi lòng bàn tay cậu, ánh mắt sáng ngời kia bỗng rưng rưng, vành mắt đỏ hồng, đối lập với làn da tái nhợt xung quanh, nhưng không có nước mắt chảy ra.
"Không phải....."
"Không phải Khương Mặc....."
"Hận tôi......Em......Sẽ không tới....."
"Hận tôi....."
"Em ấy đi rồi......"
Giọng nói anh nghẹn ngào, một chữ cũng không rõ, cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh, Khương Mặc cố gắng nghe những chữ vụn vặt rồi chấp vá lại để miễn cưỡng xâu chuỗi được một số thông tin, nhưng vẫn không thể đoán ra ý nghĩa như cũ, cũng không đoán được rốt cuộc anh đã trải qua cái gì.
Cả người cậu cứng đờ nhìn Đường Tu, tim đập liên hồi, như muốn phá lồng ngực bay ra, đau đến mức cậu chỉ có thể nhẹ nhàng thở dốc, không biết phải làm thế nào.
"Giường số 23, chích thuốc nha." - Điều dưỡng đẩy xe vào: "Sao lại ngồi dưới đất nữa vậy? Không như vậy hoài được đâu nha, mau lên, đứng dậy nào."
Khương Mặc hồi phục tinh thần lại, thử tới bế Đường Tu, phát hiện không cần tốn một chút sức lực nào, cả người nhẹ như giấy.
Anh rất ngoan, không phản kháng, chỉ là thân thể luôn nhẹ nhàng run rẩy, không biết là do lạnh hay sợ, vừa len giường là cuộn cả người lại, rúc vào góc giường nghệch ra.
Điều dưỡng bên cạnh vừa bơm thuốc, vừa dò xét Khương Mặc: "Cậu là người nhà anh ấy à?"
Sắc mặt Khương Mặc trắng bệch nhìn Đường Tu đang cuộn tròn ở góc giường, khó khăn lên tiếng.
Điều dưỡng thở dài: "Cuối cùng người nhà cũng tới, lát nữa theo tôi đi tìm bác sĩ lấy phác đồ điều trị ra cho cậu xem, chứ bản thân tôi cũng không biết gì. Trạng thái tinh thần của anh ấy không, hỏi người nhà khi nào lại đây, anh ấy cũng không trả lời, nói tự bản thân mình là được rồi."
Đường Tu rũ mắt ôm đầu gối, ngơ ngẩn nghe điện thoại phát bài hát kia, điều dưỡng cầm kim tiêm đến gần anh, tuy rằng anh ngoan ngoãn đưa tay ra, nhưng bản thân lại run sợ nhiều hơn, ánh mắt xám xịt, sợ hãi ảm đạm bao trùm.
Tay anh cũng như người, đã khác hẳn như nó đã từng có.
Vốn dĩ tay anh thon dài trắng trẻo, từ xương cổ tay đến đầu ngón tay, những đường cong đều tinh xảo xinh đẹp như bước ra từ bức tượng điêu khắc.
Hiện giờ ngón tay ấy lại vặn vẹo, không cách nào duỗi thẳng hoàn toàn, mu bàn tay chi chít đầy vết kim đâm, còn vì anh quá gầy gò yếu ớt, mạch máu nổi lên da trông thật đáng sợ.
Khương Mặc cảm thấy hình ảnh này rất quen, nhưng hiện tại đầu cậu quá hỗn loạn, không còn nổi sức suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh ôm lấy anh, có vẻ như anh không có ý phản kháng gì, một cảm giác chua xót không rõ đột nhiên hiện ra làm cậu khó chịu, khiến cậu không khống chế được mà hôn trộm mái tóc của anh.
Anh không phản kháng, có lẽ anh đã ngơ ngẩn ngờ nghệch đến mức không ý thức được.
Lúc kim đâm vào, Khương Mặc nhận thấy hơi thở Đường Tu khựng lại, duỗi tay xoa nhẹ anh gáy anh nhằm làm dịu cảm xúc, cậu thấy cảm giác da hơi lạ.
Chờ điều dưỡng tiêm xong, cậu nhìn thử gáy anh.
Không xem còn thấy ổn, xem rồi thì máu cậu như đông cứng lại, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, cậu hít sâu thở gấp mấy cái, nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm giác sởn tốc gáy cùng việc khó thở của mình.
Trên cái gáy tái nhợt của Đường Tu, chi chít những mũi kiêm lớn bé, gộp lại có thể tạo ra một vết sẹo nhỏ, có vẻ mới kết vảy, xung quanh đều sưng cả lên.
"Có người nhà.....Tiểu Đường....." - Đường Tu đột nhiên lẩm bẩm: "Con gái.....Tiểu Đường....."
Điều dưỡng nghe anh nhắc mãi việc này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
Lúc này Khương Mặc mới nhận ra, bụng nhỏ của Đường Tu không còn phồng lên nữa, cậu tái nhợt nhìn sang điều dưỡng, điều dưỡng mới tỏ ý dẫn cậu sang một góc nói chuyện.
"Tình trạng anh ấy lúc nhập viện chỉ có một mình, thậm chí giấy xác nhận rủi ro phẫu thuật cũng là tự mình ký, người nhà chỉ có duy nhất một người là Khương Tiểu Đường, là con gái anh." - Điều dưỡng nói đến đây, giọng nói bỗng nhiên nghẹn ngào, sau đó mới nói tiếp: "Hôm đó tuyết rơi lớn, hẳn anh ấy phải ở trong hoàn cảnh khác nghiệt nào đó mà sinh cả con ra, cả người đều là máu, đứa bé trong ngực thì co cứng lại....."
Điều dưỡng nhìn thấy người đàn ông trước mặt sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập không bình thường, không dám nói nữa, người đàn ông lại ho vài cái, quay mặt sang chỗ khác tiếp tục ho khan gấp gáp, giữa khe hở ngón tay thoáng thấy một màu đỏ tươi.
Điều dưỡng hoảng hốt: "Cậu----"
Khương Mặc quay sang cô lắc đầu, lập tức điều chỉnh tư thế lại, hoàn toàn đưa lưng về phía Đường Tu, nhưng vẫn tiếp tục ho như cũ, ho đến hai vành mắt đỏ bừng, một chất lỏng ấm áp mãnh liệt rơi xuống.
Cậu lại ho thêm một trận, lập tức lấy khăn giấy trong túi ra, dùng sức lau sạch khoé mắt với môi, lại cẩn thận lau chùi bàn tay, Nhị Hắc đáng lẽ phải ngủ ngon lành khi thấy một việc như vậy liền sợ đến mức thiếu điều muốn kéo cái chân què tới: "Đại ca, anh không sao chứ? Em xin anh, nghỉ chút đi, lần này là lần thứ mấy rồi! Thương tổn chưa lành mà cứ hở chút là chạy ngược chạy xuôi không ăn không uống, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi đâu!"
Khương Mặc nhíu mày đẩy cậu ra: "Đừng đụng anh mày...."
Cậu cố gắng nuốt một ngụm tanh ngọt, trái tim vẫn co thắt kịch liệt, đè ép khiến cậu đau từ yết hầu đến lồng ngực, cậu lại lần nữa muốn lấy giấy ra che kín khoé môi lại, lại nghe giọng nói yếu ớt của Đường Tu từ phía sau.
"Uống nước...."
Khương Mặc quay đầu lại nhìn, thấy hai bàng tay anh đang nâng niu ly giấy chứa đầy nước, như một người vừa đánh trận trở về, cả người liên tục thở gấp, mái tóc ở thái dương rồi lát tắm được không?
Chân anh không tốt, để đứng vững được rất tốn sức, người đi ngang qua chỉ cần đụng nhẹ là anh có thể ngã, hành động bản năng không phải là bảo vệ bản thân, mà là bảo vệ ly giấy.
Khương Mặc sợ tới mức cái gì cũng không quan tâm, tiến hai bước về trước rồi ôm lấy anh vào ngực mình, chân anh vẫn đau đến run rẩy, ngón tay nâng niu ly nước cũng không ổn, nước ấm bị trào ra ngoài.
Khương Mặc liền cẩn thận nâng đầu gối, cẩn thận bế anh lên, cảm thấy được cái đầu bông bông xù xù đang tựa vào lồng ngực mình, bỗng nhiên nơi đó bỗng thấy tràn đầy, khiến cảm giác đau của cậu bỗng nhiên biến mất không tìm thấy nữa.
"Uống nước...." - Đường Tu nâng khuôn mặt tái nhợt lên, cố hết sức đưa ly nước đến đôi môi dính máu của Khương Mặc, mồ hôi theo thái dương theo sườn mặt thon gầy chảy xuống cổ áo bệnh nhân màu trắng.
Khương Mặc hớp miệng uống một ngụm.
"Uống...."
"Lạnh.....Muốn uống....."
Từ ngữ Đường Tu nói ngắt quãng không thành câu.
Khương Mặc ngoan ngoãn uống cạn ly.
Cậu không dám nghĩ tới, cho nên khi ngày này thật sự đến, cậu nhận ra mình không thể nào chịu đựng nổi.
Cậu không tìm thấy Mèo Con của mình.
Cậu nhờ Khương Ly chăm sóc anh ấy, nhưng sau đó xảy ra chuyện, cậu không kịp gặng hỏi chị có làm chuyện gì tổn hại đến Đường Tu hay không, nhưng chị ấy đã chết, cùng với Hứa Sâm.
Lúc phát hiện ra, chị ấy đã bị thất khiếu đổ máu, trong tay cầm súng, nằm trên người Hứa Sâm, người đã bị bắn chết.
Cậu không dám tưởng tượng trước đó Khương Ly đã làm cái gì với Đường Tu, Mèo Con của cậu được sống khoẻ mạnh trong một gia đình ở xã hội bình thường, căn bản không hiểu được con đường này có bao nhiêu tối tăm lẫn tàn bạo, lại còn đang mang thai nên yếu ớt đến mức không có khả năng phản kháng, nếu Khương Ly thật sự đã làm gì anh ấy.....Cậu chỉ nghĩ đến một chút thôi đã cảm thấy điên rồi.
Trong nhà, ở bệnh viện, bạn bè người thân đều không thấy. Không có ai biết anh ấy đi đâu.
Cậu van xin Cố Ngôn Sênh liên hệ với người nhà anh ấy, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là anh ấy đi xuống bệnh viện dã chiến dưới tỉnh để tiếp viện. Nơi đó không lớn, nhưng chính cậu đã đi khắp nơi từ phòng khám tư nhân, trung tâm y tế, bệnh viện, quán trọ, khách sạn, đều không tìm được anh.
Người dân địa phương ở đây nói, nửa năm nay không có hạng mục nào là bệnh viện dã chiến, cũng không thấy bác sĩ ở thành phố xuống đây.
Khương Mặc đang lái xe trở về trung tâm thành phố thì gọi cho Nhị Hắc, hỏi cậu có tìm được người hay không, Nhị Hắc ấp úng nửa ngày không nói được thông tin nào cần thiết, Khương Mặc không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thô bạo quát: "Có thì nói có, không thì nói không, chú mày cứ lắp ba lắp bắp cái gì!"
Nhị Hắc sợ đến mức giọng run rẩy không ngừng: "Em, em, em hôm nay chưa kịp tìm, em đang ở căn cứ kiểm kê tài sản thì vấp chân té ngã.....Bây giờ còn đang ở bệnh viện....."
Yết hầu Khương Mặc nghèn nghẹn, cố gắng kìm chế cảm xúc chính mình, sau đó trầm giọng hỏi: "Bệnh viện nào?"
"Là một bệnh viện nhỏ ở căn cứ phụ cận của chúng ta."
- ----
Nơi Nhị Hắc ở là một phòng bệnh tập thể, một phòng có năm giường, giữa mỗi giường có một rèm kéo.
Khương Mặc tới đây đưa cơm cho Nhị Hắc, lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô thức liếc nhìn người phía sau giường phía trong, anh ta mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, không giống những người bệnh khác có khoác thêm một chiếc áo ấm, đưa lưng về phía cậu ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn ra khung cửa sổ đầy tuyết, bên cạnh giường trống rỗng, không có hoa tươi, cũng không có nước ấm, không có hộp cơm, thậm chí là không có người thân tới thăm hỏi.
Bên cạnh anh có một cái di động, giống như đang cất cao giọng hát, nhưng vì quang cảnh xung quanh quá ồn ào, không nghe rõ là đang hát cái gì.
Gần anh có người nhà đang vươn tay chộp lấy anh, giọng oang oang nói: "Ai ya, kéo màn xuống giúp với, vợ tôi buồn ngủ rồi, chói mắt thiệt sự!"
Anh ta gật gật đầu, đỡ thanh chắn giường chậm rãi đứng lên.
Chân trái anh hình như không được tốt, thân hình lệch sang phải, cố gắng hết sức bước đi, anh giơ tay túm lấy tấm màn, xương bướm sau lưng nhô ra rõ ràng, anh cố hết sức dùng sức, nhưng cả buổi trời cũng không lay động được nó.
"Ai ya, ai ya, để tôi làm cho" - Người nhà kia nhìn thấy ngứa mắt quá, bèn đẩy anh ra.
Khương Mặc nhìn thấy động tác người nhà kia không mạnh, nhưng người bệnh kia lại hơi loạng choạng, khi người nhà kia lấy tấm màn từ tay anh ra, anh liền mất hoàn toàn trọng tâm, lảo đảo ngã xuống.
Khương Mặc nghe được tiếng hai đứa trẻ bên cạnh cười đùa: "Anh câm lại té nữa rồi."
"Mỗi ngày ảnh ngã nhiều lần thật, ngày nào cũng thấy ảnh ngã."
Khương Mặc thấy anh ấy không đứng lên nổi, người bên cạnh cũng chẳng dìu anh, bèn đẩy đám người đó sang một bên.
Anh nghe được tiếng nhạc trong điện thoại của người kia.
Áng mây ngày ấy phải chăng đã biết trước mà bay đến
Thế nên bước chân mới thật nhẹ nhàng
Để tránh đi những phiền muộn trong thời gian tươi sáng của chúng ta
Vì đã định sẵn là sẽ ngắn ngủi như vậy
Cái người bệnh kia ngồi trên mặt đất, đem miếng băng gạc bị bong ra tỉ mỉ dán trở lại, che đi vết thương dữ tợn bên dưới. Tóc anh hơi dài, khô ráp vàng nhạt xơ xác, dưới ánh nắng chiếu rọi cũng chỉ mang một màu ảm đạm.
Cậu nhẹ giọng hỏi anh: "Anh đứng dậy được không?"
Anh ta cúi đầu không phản ứng, giống như không biết cậu đang nói chuyện với anh.
Khương Mặc thử đến gần, anh ta thấy có người đến gần, cố hết sức cử động thân mình, lại không biết đã dịch tới góc tường từ lúc nào, không có cách nào di chuyển đến chỗ khác, anh liền cuộn tròn lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt thấy được hình dáng của anh, Khương Mặc cho rằng chính mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác tim đập liên hồi, hô hấp đình trệ lại chân thật đến mức thống khổ.
"......A Tu?" - Cậu dùng giọng nói run rẩy gần như lạc đi của mình, nghẹn ngào nói ra tên anh.
Cậu gần như không dám nhận đó là anh.
Người ở trước mặt này gầy yếu đến độ không tin nổi, trên mặt anh trắng bệch không chút máu, thậm chí còn mang theo dáng vẻ ảm đạm, băng được quấn quanh đầu, tóc mái con đậu lộn xộn trên khuôn mặt, đôi môi khô nứt muốn tứa máu, xương gò má, xương quai xanh, khớp xương cổ tay, tất cả đều lộ lên, được một lớp da mỏng manh run rẩy bao lấy.
Đôi mắt anh vẩn đục, tiêu cự mơ hồ, ẩn chứa bên trong là sự bối rối vô tận.
Cậu không nghĩ tới sẽ gặp Đường Tu trong bộ dạng như vậy ----- đờ đẫn, yếu ớt, tựa như một con rối gỗ mục nát bị xưởng sản xuất dần dần vứt bỏ, ném vào một nơi tăm tối ở đó, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vụn nát thành bột.
Hơn nữa, dường như anh ấy......không nhận ra cậu.
Anh chỉ ngơ ngẩn nhìn cậu, đôi mắt xám xịt, dù anh kêu gọi gì cũng không phản ứng dù chỉ một chút, toàn bộ đều bất động.
Khương Mặc nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay lạnh lẽo đông cứng của anh, thử nói: "A Tu.....Em là Khương Mặc, anh....."
Đôi mi Đường Tu run rẩy, yết hầu khẽ cử động, từ trong cổ họng thốt ra một chất giọng mỏng manh mơ hồ: "Khương......Mặc......"
Khương Mặc nhìn thấy đôi mắt anh sáng rực lên, cảm thấy ngón tay anh hơi động đậy, giống như muốn ôm cậu như trước đây, trong nhất thời cậu mừng như điên: "A Tu, là em, em là Khương Mặc!"
Ngón tay Đường Tu run rẩy rút ra khỏi lòng bàn tay cậu, ánh mắt sáng ngời kia bỗng rưng rưng, vành mắt đỏ hồng, đối lập với làn da tái nhợt xung quanh, nhưng không có nước mắt chảy ra.
"Không phải....."
"Không phải Khương Mặc....."
"Hận tôi......Em......Sẽ không tới....."
"Hận tôi....."
"Em ấy đi rồi......"
Giọng nói anh nghẹn ngào, một chữ cũng không rõ, cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh, Khương Mặc cố gắng nghe những chữ vụn vặt rồi chấp vá lại để miễn cưỡng xâu chuỗi được một số thông tin, nhưng vẫn không thể đoán ra ý nghĩa như cũ, cũng không đoán được rốt cuộc anh đã trải qua cái gì.
Cả người cậu cứng đờ nhìn Đường Tu, tim đập liên hồi, như muốn phá lồng ngực bay ra, đau đến mức cậu chỉ có thể nhẹ nhàng thở dốc, không biết phải làm thế nào.
"Giường số 23, chích thuốc nha." - Điều dưỡng đẩy xe vào: "Sao lại ngồi dưới đất nữa vậy? Không như vậy hoài được đâu nha, mau lên, đứng dậy nào."
Khương Mặc hồi phục tinh thần lại, thử tới bế Đường Tu, phát hiện không cần tốn một chút sức lực nào, cả người nhẹ như giấy.
Anh rất ngoan, không phản kháng, chỉ là thân thể luôn nhẹ nhàng run rẩy, không biết là do lạnh hay sợ, vừa len giường là cuộn cả người lại, rúc vào góc giường nghệch ra.
Điều dưỡng bên cạnh vừa bơm thuốc, vừa dò xét Khương Mặc: "Cậu là người nhà anh ấy à?"
Sắc mặt Khương Mặc trắng bệch nhìn Đường Tu đang cuộn tròn ở góc giường, khó khăn lên tiếng.
Điều dưỡng thở dài: "Cuối cùng người nhà cũng tới, lát nữa theo tôi đi tìm bác sĩ lấy phác đồ điều trị ra cho cậu xem, chứ bản thân tôi cũng không biết gì. Trạng thái tinh thần của anh ấy không, hỏi người nhà khi nào lại đây, anh ấy cũng không trả lời, nói tự bản thân mình là được rồi."
Đường Tu rũ mắt ôm đầu gối, ngơ ngẩn nghe điện thoại phát bài hát kia, điều dưỡng cầm kim tiêm đến gần anh, tuy rằng anh ngoan ngoãn đưa tay ra, nhưng bản thân lại run sợ nhiều hơn, ánh mắt xám xịt, sợ hãi ảm đạm bao trùm.
Tay anh cũng như người, đã khác hẳn như nó đã từng có.
Vốn dĩ tay anh thon dài trắng trẻo, từ xương cổ tay đến đầu ngón tay, những đường cong đều tinh xảo xinh đẹp như bước ra từ bức tượng điêu khắc.
Hiện giờ ngón tay ấy lại vặn vẹo, không cách nào duỗi thẳng hoàn toàn, mu bàn tay chi chít đầy vết kim đâm, còn vì anh quá gầy gò yếu ớt, mạch máu nổi lên da trông thật đáng sợ.
Khương Mặc cảm thấy hình ảnh này rất quen, nhưng hiện tại đầu cậu quá hỗn loạn, không còn nổi sức suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh ôm lấy anh, có vẻ như anh không có ý phản kháng gì, một cảm giác chua xót không rõ đột nhiên hiện ra làm cậu khó chịu, khiến cậu không khống chế được mà hôn trộm mái tóc của anh.
Anh không phản kháng, có lẽ anh đã ngơ ngẩn ngờ nghệch đến mức không ý thức được.
Lúc kim đâm vào, Khương Mặc nhận thấy hơi thở Đường Tu khựng lại, duỗi tay xoa nhẹ anh gáy anh nhằm làm dịu cảm xúc, cậu thấy cảm giác da hơi lạ.
Chờ điều dưỡng tiêm xong, cậu nhìn thử gáy anh.
Không xem còn thấy ổn, xem rồi thì máu cậu như đông cứng lại, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, cậu hít sâu thở gấp mấy cái, nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm giác sởn tốc gáy cùng việc khó thở của mình.
Trên cái gáy tái nhợt của Đường Tu, chi chít những mũi kiêm lớn bé, gộp lại có thể tạo ra một vết sẹo nhỏ, có vẻ mới kết vảy, xung quanh đều sưng cả lên.
"Có người nhà.....Tiểu Đường....." - Đường Tu đột nhiên lẩm bẩm: "Con gái.....Tiểu Đường....."
Điều dưỡng nghe anh nhắc mãi việc này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
Lúc này Khương Mặc mới nhận ra, bụng nhỏ của Đường Tu không còn phồng lên nữa, cậu tái nhợt nhìn sang điều dưỡng, điều dưỡng mới tỏ ý dẫn cậu sang một góc nói chuyện.
"Tình trạng anh ấy lúc nhập viện chỉ có một mình, thậm chí giấy xác nhận rủi ro phẫu thuật cũng là tự mình ký, người nhà chỉ có duy nhất một người là Khương Tiểu Đường, là con gái anh." - Điều dưỡng nói đến đây, giọng nói bỗng nhiên nghẹn ngào, sau đó mới nói tiếp: "Hôm đó tuyết rơi lớn, hẳn anh ấy phải ở trong hoàn cảnh khác nghiệt nào đó mà sinh cả con ra, cả người đều là máu, đứa bé trong ngực thì co cứng lại....."
Điều dưỡng nhìn thấy người đàn ông trước mặt sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập không bình thường, không dám nói nữa, người đàn ông lại ho vài cái, quay mặt sang chỗ khác tiếp tục ho khan gấp gáp, giữa khe hở ngón tay thoáng thấy một màu đỏ tươi.
Điều dưỡng hoảng hốt: "Cậu----"
Khương Mặc quay sang cô lắc đầu, lập tức điều chỉnh tư thế lại, hoàn toàn đưa lưng về phía Đường Tu, nhưng vẫn tiếp tục ho như cũ, ho đến hai vành mắt đỏ bừng, một chất lỏng ấm áp mãnh liệt rơi xuống.
Cậu lại ho thêm một trận, lập tức lấy khăn giấy trong túi ra, dùng sức lau sạch khoé mắt với môi, lại cẩn thận lau chùi bàn tay, Nhị Hắc đáng lẽ phải ngủ ngon lành khi thấy một việc như vậy liền sợ đến mức thiếu điều muốn kéo cái chân què tới: "Đại ca, anh không sao chứ? Em xin anh, nghỉ chút đi, lần này là lần thứ mấy rồi! Thương tổn chưa lành mà cứ hở chút là chạy ngược chạy xuôi không ăn không uống, cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi đâu!"
Khương Mặc nhíu mày đẩy cậu ra: "Đừng đụng anh mày...."
Cậu cố gắng nuốt một ngụm tanh ngọt, trái tim vẫn co thắt kịch liệt, đè ép khiến cậu đau từ yết hầu đến lồng ngực, cậu lại lần nữa muốn lấy giấy ra che kín khoé môi lại, lại nghe giọng nói yếu ớt của Đường Tu từ phía sau.
"Uống nước...."
Khương Mặc quay đầu lại nhìn, thấy hai bàng tay anh đang nâng niu ly giấy chứa đầy nước, như một người vừa đánh trận trở về, cả người liên tục thở gấp, mái tóc ở thái dương rồi lát tắm được không?
Chân anh không tốt, để đứng vững được rất tốn sức, người đi ngang qua chỉ cần đụng nhẹ là anh có thể ngã, hành động bản năng không phải là bảo vệ bản thân, mà là bảo vệ ly giấy.
Khương Mặc sợ tới mức cái gì cũng không quan tâm, tiến hai bước về trước rồi ôm lấy anh vào ngực mình, chân anh vẫn đau đến run rẩy, ngón tay nâng niu ly nước cũng không ổn, nước ấm bị trào ra ngoài.
Khương Mặc liền cẩn thận nâng đầu gối, cẩn thận bế anh lên, cảm thấy được cái đầu bông bông xù xù đang tựa vào lồng ngực mình, bỗng nhiên nơi đó bỗng thấy tràn đầy, khiến cảm giác đau của cậu bỗng nhiên biến mất không tìm thấy nữa.
"Uống nước...." - Đường Tu nâng khuôn mặt tái nhợt lên, cố hết sức đưa ly nước đến đôi môi dính máu của Khương Mặc, mồ hôi theo thái dương theo sườn mặt thon gầy chảy xuống cổ áo bệnh nhân màu trắng.
Khương Mặc hớp miệng uống một ngụm.
"Uống...."
"Lạnh.....Muốn uống....."
Từ ngữ Đường Tu nói ngắt quãng không thành câu.
Khương Mặc ngoan ngoãn uống cạn ly.