Chương 34: Tôi coi trọng anh
EDITOR: KEN
BETA: MARSELYNNE
Máu tươi chảy đầy đất, tựa như bức tranh luyện ngục, Huyết Thần đứng giữa tranh, mũi đao mang đi từng vong hồn, trong lòng có giọng nói đang kêu gào, hủy diệt đi, hủy diệt tất cả.
Cậu không khống chế được dục vọng giết chóc mà vung đao, quang kiếm ảnh hóa thành một đường, tiếng nói bên tai biến mất dần, cả người cậu như đóa hoa dưới địa ngục được nuôi dưỡng bởi máu thịt con người.
"Huyết Thần, bình tĩnh đi." Một thanh âm vang lên bên tai. Lưỡi đao trong tay Huyết Thần ngừng một chút, ánh sáng trên thân đao chiếu rọi ánh đỏ, mùi máu tươi tràn ngập khoang mũi. Huyết Thần tỉnh táo lại, quay đầu nhìn thi thể đầy đất, cảm thấy bụng có hơi đau, tay nắm lấy góc áo bị máu tươi nhuộm đỏ, ý thức có chút hoảng hốt khiến tinh thần cạn kiệt, cậu giương mắt nhìn Nghiêm Hoa Miểu đứng phía xa kia, trên người hắn loang lổ vết máu đỏ chói cả mắt.
Cậu muốn bước lên phía trước vài bước, nhưng thân thể có chút không thể khống chế, Huyết Thần biết hành động của cậu liều lĩnh ra sao, cũng biết hôm nay cậu đã mất đi bình tĩnh trước đó. Vốn có thể hoàn hảo không tổn hao gì, vốn có thể khiến trận chiến kết thúc bằng dấu chấm câu hoàn mỹ, chỉ là cậu không muốn, không muốn phòng thủ, không muốn lãng phí thời gian chờ cơ hội tấn công, từ đáy lòng cậu không muốn cho đám hỗn đản kia sống lâu thêm một giây, ngay cả thời gian giãy giụa thở dốc trước khi chết cũng không được.
Công kích tới ào ạt như một trận hạt mưa nặng hạt, cậu nghiền nát tất cả, bị thương cũng được hay chết cũng được, ai cũng không thể ngăn cản cậu xé nát những tên đó.
Thân ảnh Nghiêm Hoa Miểu trong tầm mắt có chút mơ hồ, Huyết Thần thấy hắn rút đao từ người kẻ thù ra, sau đó chạy tới đây, trong nháy mắt cậu rơi vào một cái ôm ấm áp.
Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, "Tôi không sao, chúng ta trước tiên tìm một chỗ dàn xếp xong hẵng nói tiếp. Hãy nghe tôi, không cần quậy phá thêm nữa." Tiếng hắn nói có chút run, tựa như đang sợ hãi mất đi thứ gì đó.
"Anh thích tôi?" Huyết Thần ý thức có chút hoảng hốt nhưng vẫn hỏi.
"Đúng, em không phải không biết đúng không?" Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, hắn chờ mong được nghe câu trả lời của Huyết Thần, nhưng không có.
Huyết Thần thuận theo để hắn nâng đi, thân thể dựa lên vai hắn, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng an ổn, cảnh vật trong tầm mắt thong thả lướt qua, cuối cùng là bóng tối bao phủ, Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần nhắm chặt hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng quét qua mặt cậu.
Thời gian trôi qua thật lâu, Huyết Thần mở mắt ra, hơi giật giật chân sau đó cảnh giác xoay người, theo bản năng sờ lên gối đầu, ở nơi luôn có một cây chủy thủ lại không có gì, giương mắt quan sát bốn phía, vách đá đen như mực, nham thạch gập ghềnh, còn có chút rêu xanh bám vào vách đá, đây là đâu?
"Tỉnh rồi à." Một giọng nói quen thuộc vang lên, Huyết Thần quay đầu liền thấy Nghiêm Hoa Miểu bên cạnh, hắn đang dùng thảo dược màu xanh lục bôi lên miệng vết thương.
Huyết Thần cúi đầu nhìn vết thương trên bụng cậu đã được băng bó đơn giản, hẳn là Nghiêm Hoa Miểu làm khi cậu đang hôn mê. Tầm mắt dừng lại trên cánh tay Nghiêm Hoa Miểu một chút, trong lòng căng chặt liền thả lỏng, miệng vết thương nhìn có vẻ không sâu, hẳn chỉ trầy da, không sao thì được rồi.
Nhận thấy ánh mắt Huyết Thần dừng trên miệng vết thương của hắn, Nghiêm Hoa Miểu xé xuống một mảnh trang phục rồi băng qua loa, "Bọn họ dùng thiết bị quấy nhiễu, nút không gian và thông tin đều mất đi hiệu lực, hiện tại chỉ có thể dùng một ít dược thảo tạm thời băng bó thôi."
Huyết Thần quay đầu rũ mắt ừ một tiếng, một lát sau tầm mắt lại lần nữa nhìn lên cánh tay Nghiêm Hoa Miểu, không khéo tầm mắt hai người lại chạm nhau, Huyết Thần hoảng loạn rời mắt.
"Em rất quan tâm cái này sao?" Nghiêm Hoa Miểu ghé sát vào.
"Quan tâm cái gì? Tôi biết loại vết thương này không làm gì được anh." Huyết Thần mở miệng.
Nghe vậy, Nghiêm Hoa Miểu ngồi xuống bên cạnh Huyết Thần, Huyết Thần lại nhích sang bên cạnh, là do cậu bây giờ không muốn quá thân cận với người nọ, hay là sợ bị phát hiện ra gì đó? Khi người kia ở gần, tim cậu đập quá nhanh, cảm giác này làm toàn thân Huyết Thần đều không thoải mái.
"Tim em đập nhanh thật." Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, "Không phải sao? Nhịp đập như tôi vậy." Huyết Thần ngồi thẳng người, như thể không hề chột dạ, tầm mắt mơ hồ khiến cậu không biết nên nhìn chỗ nào, vách đá kia khá đặc biệt, nấm thật tròn, rêu xanh kia cũng rất đáng yêu, vô luận như thế nào cậu cũng không dám nhìn Nghiêm Hoa Miểu, chỉ có thể cực lực rời đi chú ý.
"Em rất quan tâm mà." Nghiêm Hoa Miểu lại lần nữa mở miệng, Huyết Thần gãi gãi đầu lấy hết dũng khí nhìn về phía đối phương, "Tôi chỉ tò mò là ai làm anh bị thương, không thể không nói trình độ gã không tồi." Huyết Thần rất trái lương tâm mở miệng, Nghiêm Hoa Miểu dựa vào vách đá phía sau ra vẻ trấn định, "Em rất quan tâm tới tôi."
"Tôi nói rồi, tôi chỉ tò mò là ai......" Nói đến một nửa, Huyết Thần mới ý thức được đây không phải là vấn đề, "Tôi..." Huyết Thần ậm ừ một chút, có chút bất an xoa xoa tay, quay đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu, hắn tuấn mỹ, ưu nhã, cường đại, xuất thân danh môn, địa vị hiển hách, đây là một người không thể bắt bẻ, cho dù soi mói cũng không thể bắt bẻ được gì.
Bị ánh mắt của một người gần như hoàn mỹ như vậy nhìn thấu và chiếm lấy, có lẽ cũng không phải là chuyện khó chấp nhận, tuy rằng không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết vì sao, nhưng người này đúng là đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cậu.
Huyết Thần dừng lại động tác xoa ngón tay ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu, trong mắt hắn là ảnh ngược của cậu, vậy trong mắt cậu cũng toàn hình ảnh của hắn sao?
Nghiêm Hoa Miểu đến gần một bước, khiến cho Huyết Thần với hắn dán vào nhau, hơi thở quen thuộc trên người, Nghiêm Hoa Miểu tựa như có ma lực mê loạn nhân tâm, Huyết Thần ngẩng đầu nhìn đối phương rồi đột nhiên cười.
Nghiêm Hoa Miểu thập phần bất an, hắn không biết đối phương có ý gì, đang lúc hắn đang đắn đo có nên lui một bước không, cổ áo lại bị hung hăng nắm lấy, ngay sau đó có một nguồn sức mạnh không thể kháng cự truyền đến, tầm mắt thay đổi, hắn bị ấn trên vách tường, Nghiêm Hoa Miểu nhắm mắt lại chờ Huyết Thần tung quyền, nhưng hắn không chờ được, chỉ cảm thấy đầu gối Huyết Thần để lên bụng hắn, hàm dưới bị kéo nhẹ, mở mắt ra nhìn về phía đối phương, trong mắt người nọ tràn ngập tính công kích.
Trong động gió lạnh thổi qua, thổi bay lọn tóc của hai người, hai người dán rất gần nhau, có thể nhìn thấy nhau trong mắt đối phương.
"Anh thắng, tôi coi trọng anh, chẳng qua hãy nhớ kỹ cho dù tương lai như thế nào thì hôm nay do chính anh lựa chọn, là anh trêu chọc tên nguy hiểm là tôi trước." Nghiêm Hoa Miểu sửng sốt trước tình hình này, vành tai có chút hồng, thì ra Huyết Thần thích tự mình chủ động sao? hắn cảm thấy mình đã hiểu đối phương hơn chút rồi.
Tiểu công của chúng ta còn chưa biết, Huyết Thần đang cho rằng cậu chính là chồng nhỏ của hắn, cậu nhẹ nhàng mổ lên vành tai của Nghiêm Hoa Miểu một cái, được như ý nguyện nghe thấy tim đối phương đập loạn, cậu ngẩng đầu lên khiêu khích cười cười, nhẹ giọng nói bên tai hắn "Bắt đầu từ hôm nay anh chỉ thuộc về một mình tôi." Đây là chiếm hữu, cũng là lời hứa. Tuy rằng người trước mặt này không giống Omega, cũng không giống Beta nhưng không sao cả, chính hắn khiến tim cậu rung động.
Nghiêm Hoa Miểu cầm tay cậu lên hôn nhẹ, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương, tôi xin thề sẽ mang hết thảy của tôi cho em, trở thành hậu thuẫn của em, trở thành ánh sáng chiếu rọi em. Hôn trong giây lát, mặt hai người đều có chút hồng, biệt nữu lôi kéo tay nhau, cho nhau lần đầu tiên, không khí biến thành một mảnh phấn hồng.
"Tình huống hiện tại như thế nào?" Huyết Thần từ giữa không khí hồng nhạt đứng dậy, Nghiêm Hoa Miểu cũng ý thức được hiện tại không phải lúc nói chuyện yêu đương.
"Là Vu gia và Hạ gia, bọn họ tính giải quyết ta." Suy nghĩ rất tốt. Cũng không biết có phải do bọn họ đã lớn tuổi không mà lại lựa chọn phương thức ngu xuẩn là ám sát ngay trong học viện như vậy, nếu không phải lúc ấy bản thân lâm vào trạng thái thần du khiến bọn họ may mắn làm hắn bị thương ở bả vai, kẻ ám sát kia tuyệt đối sẽ không còn mạng mà về đi, đương nhiên cho dù ở trong tình huống như vậy, Nghiêm Hoa Miểu cũng khiến đối phương trả giá bằng một con mắt.
Nói tới đây, Nghiêm Hoa Miểu thả tinh thần lực ra dò tìm xung quanh, trận thế thật lớn, tựa hồ cũng không phải do một nhà làm, chắc muốn tranh giành khối 'thi thể' này của hắn hả! Thế nhưng ta còn chưa muốn chết đâu, những người này thích như vậy không bằng nhường lại cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ thấy rất tuyệt.
Tuy nhiên có một chuyện khiến Nghiêm Hoa Miểu nghi hoặc, động thủ với hắn không chỉ có có lính gác còn có số lượng lớn người dẫn đường, lính gác thì có thể giải thích, nhưng dẫn đường sao cũng tới, trong lòng Nghiêm Hoa Miểu có suy đoán.
Đại não nhanh chóng vận chuyển, đầu có chút đau, vốn dĩ lần đó dùng thần du bị cưỡng chế gián đoạn đã khiến giác quan của Nghiêm Hoa Miểu có chút hỗn loạn, hiện tại hắn lại mạnh mẽ thúc giục nó tiếp tục hoạt động, hiển nhiên sẽ không như nguyện, tầm nhìn kịch liệt run rẩy một chút, ngay sau đó là một mảnh hắc ám, Nghiêm Hoa Miểu theo bản năng duỗi tay giữ chặt Huyết Thần bên cạnh.
Huyết Thần sửng sốt một chút giương mắt nhìn, chỉ thấy đối phương lung lay sắp đổ, tựa hồ đang dùng hết khí lực cố nén thống khổ, "Làm sao vậy?" Cậu có chút hoảng loạn, vòng tay qua giữ chặt đối phương.
Thân thể được đỡ, tinh thần lực của Nghiêm Hoa Miểu chậm rãi trở về, xoa xoa đầu, hắn biết không thể tùy tiện sử dụng giác quan, hiện tại cần thêm thời gian để nghỉ ngơi đủ.
"Có thể cho tôi dựa một lát không?" Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, lông mi hắn run rẩy một chút lại không mở mắt, mồ hôi từ thái dương nhè nhẹ chảy xuống sườn mặt, Huyết Thần cúi người, khiến hắn có thể nằm thẳng trên đùi cậu, duỗi tay vén lọn tóc đang dính trên mặt hắn ra, ngón tay chạm nhẹ lên trán hắn, nhận thấy tinh thần lực của đối phương tán loạn, Huyết Thần trì độn rốt cuộc cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, tinh thần xúc động chậm rãi dâng lên. Xâm nhập vào tinh thần của đối phương, có lẽ cảm nhận được thân phận của người xâm lấn, Nghiêm Hoa Miểu theo bản năng phản kháng một chút liền thả lỏng.
Hắn thả lỏng, Huyết Thần ở bên cạnh lại đang hỏng mất, đứng ở trong biển ý thức như mây khói lớn Huyết Thần trầm mặc, cậu nhớ đã từng có một người hỏi cậu, làm sao để trấn an một lính gác, cậu trả lời, đánh chết là được, chỉ cần mất đi ý thức, không tin tên kia còn có thể náo loạn. Giờ cậu chỉ muốn tự đánh mình một cái sau đó khóc lóc ôm lấy đùi thầy, xin thầy chỉ dạy cậu nên làm gì với tình hình này.
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---
BETA: MARSELYNNE
Máu tươi chảy đầy đất, tựa như bức tranh luyện ngục, Huyết Thần đứng giữa tranh, mũi đao mang đi từng vong hồn, trong lòng có giọng nói đang kêu gào, hủy diệt đi, hủy diệt tất cả.
Cậu không khống chế được dục vọng giết chóc mà vung đao, quang kiếm ảnh hóa thành một đường, tiếng nói bên tai biến mất dần, cả người cậu như đóa hoa dưới địa ngục được nuôi dưỡng bởi máu thịt con người.
"Huyết Thần, bình tĩnh đi." Một thanh âm vang lên bên tai. Lưỡi đao trong tay Huyết Thần ngừng một chút, ánh sáng trên thân đao chiếu rọi ánh đỏ, mùi máu tươi tràn ngập khoang mũi. Huyết Thần tỉnh táo lại, quay đầu nhìn thi thể đầy đất, cảm thấy bụng có hơi đau, tay nắm lấy góc áo bị máu tươi nhuộm đỏ, ý thức có chút hoảng hốt khiến tinh thần cạn kiệt, cậu giương mắt nhìn Nghiêm Hoa Miểu đứng phía xa kia, trên người hắn loang lổ vết máu đỏ chói cả mắt.
Cậu muốn bước lên phía trước vài bước, nhưng thân thể có chút không thể khống chế, Huyết Thần biết hành động của cậu liều lĩnh ra sao, cũng biết hôm nay cậu đã mất đi bình tĩnh trước đó. Vốn có thể hoàn hảo không tổn hao gì, vốn có thể khiến trận chiến kết thúc bằng dấu chấm câu hoàn mỹ, chỉ là cậu không muốn, không muốn phòng thủ, không muốn lãng phí thời gian chờ cơ hội tấn công, từ đáy lòng cậu không muốn cho đám hỗn đản kia sống lâu thêm một giây, ngay cả thời gian giãy giụa thở dốc trước khi chết cũng không được.
Công kích tới ào ạt như một trận hạt mưa nặng hạt, cậu nghiền nát tất cả, bị thương cũng được hay chết cũng được, ai cũng không thể ngăn cản cậu xé nát những tên đó.
Thân ảnh Nghiêm Hoa Miểu trong tầm mắt có chút mơ hồ, Huyết Thần thấy hắn rút đao từ người kẻ thù ra, sau đó chạy tới đây, trong nháy mắt cậu rơi vào một cái ôm ấm áp.
Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, "Tôi không sao, chúng ta trước tiên tìm một chỗ dàn xếp xong hẵng nói tiếp. Hãy nghe tôi, không cần quậy phá thêm nữa." Tiếng hắn nói có chút run, tựa như đang sợ hãi mất đi thứ gì đó.
"Anh thích tôi?" Huyết Thần ý thức có chút hoảng hốt nhưng vẫn hỏi.
"Đúng, em không phải không biết đúng không?" Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, hắn chờ mong được nghe câu trả lời của Huyết Thần, nhưng không có.
Huyết Thần thuận theo để hắn nâng đi, thân thể dựa lên vai hắn, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng an ổn, cảnh vật trong tầm mắt thong thả lướt qua, cuối cùng là bóng tối bao phủ, Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần nhắm chặt hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng quét qua mặt cậu.
Thời gian trôi qua thật lâu, Huyết Thần mở mắt ra, hơi giật giật chân sau đó cảnh giác xoay người, theo bản năng sờ lên gối đầu, ở nơi luôn có một cây chủy thủ lại không có gì, giương mắt quan sát bốn phía, vách đá đen như mực, nham thạch gập ghềnh, còn có chút rêu xanh bám vào vách đá, đây là đâu?
"Tỉnh rồi à." Một giọng nói quen thuộc vang lên, Huyết Thần quay đầu liền thấy Nghiêm Hoa Miểu bên cạnh, hắn đang dùng thảo dược màu xanh lục bôi lên miệng vết thương.
Huyết Thần cúi đầu nhìn vết thương trên bụng cậu đã được băng bó đơn giản, hẳn là Nghiêm Hoa Miểu làm khi cậu đang hôn mê. Tầm mắt dừng lại trên cánh tay Nghiêm Hoa Miểu một chút, trong lòng căng chặt liền thả lỏng, miệng vết thương nhìn có vẻ không sâu, hẳn chỉ trầy da, không sao thì được rồi.
Nhận thấy ánh mắt Huyết Thần dừng trên miệng vết thương của hắn, Nghiêm Hoa Miểu xé xuống một mảnh trang phục rồi băng qua loa, "Bọn họ dùng thiết bị quấy nhiễu, nút không gian và thông tin đều mất đi hiệu lực, hiện tại chỉ có thể dùng một ít dược thảo tạm thời băng bó thôi."
Huyết Thần quay đầu rũ mắt ừ một tiếng, một lát sau tầm mắt lại lần nữa nhìn lên cánh tay Nghiêm Hoa Miểu, không khéo tầm mắt hai người lại chạm nhau, Huyết Thần hoảng loạn rời mắt.
"Em rất quan tâm cái này sao?" Nghiêm Hoa Miểu ghé sát vào.
"Quan tâm cái gì? Tôi biết loại vết thương này không làm gì được anh." Huyết Thần mở miệng.
Nghe vậy, Nghiêm Hoa Miểu ngồi xuống bên cạnh Huyết Thần, Huyết Thần lại nhích sang bên cạnh, là do cậu bây giờ không muốn quá thân cận với người nọ, hay là sợ bị phát hiện ra gì đó? Khi người kia ở gần, tim cậu đập quá nhanh, cảm giác này làm toàn thân Huyết Thần đều không thoải mái.
"Tim em đập nhanh thật." Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, "Không phải sao? Nhịp đập như tôi vậy." Huyết Thần ngồi thẳng người, như thể không hề chột dạ, tầm mắt mơ hồ khiến cậu không biết nên nhìn chỗ nào, vách đá kia khá đặc biệt, nấm thật tròn, rêu xanh kia cũng rất đáng yêu, vô luận như thế nào cậu cũng không dám nhìn Nghiêm Hoa Miểu, chỉ có thể cực lực rời đi chú ý.
"Em rất quan tâm mà." Nghiêm Hoa Miểu lại lần nữa mở miệng, Huyết Thần gãi gãi đầu lấy hết dũng khí nhìn về phía đối phương, "Tôi chỉ tò mò là ai làm anh bị thương, không thể không nói trình độ gã không tồi." Huyết Thần rất trái lương tâm mở miệng, Nghiêm Hoa Miểu dựa vào vách đá phía sau ra vẻ trấn định, "Em rất quan tâm tới tôi."
"Tôi nói rồi, tôi chỉ tò mò là ai......" Nói đến một nửa, Huyết Thần mới ý thức được đây không phải là vấn đề, "Tôi..." Huyết Thần ậm ừ một chút, có chút bất an xoa xoa tay, quay đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu, hắn tuấn mỹ, ưu nhã, cường đại, xuất thân danh môn, địa vị hiển hách, đây là một người không thể bắt bẻ, cho dù soi mói cũng không thể bắt bẻ được gì.
Bị ánh mắt của một người gần như hoàn mỹ như vậy nhìn thấu và chiếm lấy, có lẽ cũng không phải là chuyện khó chấp nhận, tuy rằng không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết vì sao, nhưng người này đúng là đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cậu.
Huyết Thần dừng lại động tác xoa ngón tay ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu, trong mắt hắn là ảnh ngược của cậu, vậy trong mắt cậu cũng toàn hình ảnh của hắn sao?
Nghiêm Hoa Miểu đến gần một bước, khiến cho Huyết Thần với hắn dán vào nhau, hơi thở quen thuộc trên người, Nghiêm Hoa Miểu tựa như có ma lực mê loạn nhân tâm, Huyết Thần ngẩng đầu nhìn đối phương rồi đột nhiên cười.
Nghiêm Hoa Miểu thập phần bất an, hắn không biết đối phương có ý gì, đang lúc hắn đang đắn đo có nên lui một bước không, cổ áo lại bị hung hăng nắm lấy, ngay sau đó có một nguồn sức mạnh không thể kháng cự truyền đến, tầm mắt thay đổi, hắn bị ấn trên vách tường, Nghiêm Hoa Miểu nhắm mắt lại chờ Huyết Thần tung quyền, nhưng hắn không chờ được, chỉ cảm thấy đầu gối Huyết Thần để lên bụng hắn, hàm dưới bị kéo nhẹ, mở mắt ra nhìn về phía đối phương, trong mắt người nọ tràn ngập tính công kích.
Trong động gió lạnh thổi qua, thổi bay lọn tóc của hai người, hai người dán rất gần nhau, có thể nhìn thấy nhau trong mắt đối phương.
"Anh thắng, tôi coi trọng anh, chẳng qua hãy nhớ kỹ cho dù tương lai như thế nào thì hôm nay do chính anh lựa chọn, là anh trêu chọc tên nguy hiểm là tôi trước." Nghiêm Hoa Miểu sửng sốt trước tình hình này, vành tai có chút hồng, thì ra Huyết Thần thích tự mình chủ động sao? hắn cảm thấy mình đã hiểu đối phương hơn chút rồi.
Tiểu công của chúng ta còn chưa biết, Huyết Thần đang cho rằng cậu chính là chồng nhỏ của hắn, cậu nhẹ nhàng mổ lên vành tai của Nghiêm Hoa Miểu một cái, được như ý nguyện nghe thấy tim đối phương đập loạn, cậu ngẩng đầu lên khiêu khích cười cười, nhẹ giọng nói bên tai hắn "Bắt đầu từ hôm nay anh chỉ thuộc về một mình tôi." Đây là chiếm hữu, cũng là lời hứa. Tuy rằng người trước mặt này không giống Omega, cũng không giống Beta nhưng không sao cả, chính hắn khiến tim cậu rung động.
Nghiêm Hoa Miểu cầm tay cậu lên hôn nhẹ, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương, tôi xin thề sẽ mang hết thảy của tôi cho em, trở thành hậu thuẫn của em, trở thành ánh sáng chiếu rọi em. Hôn trong giây lát, mặt hai người đều có chút hồng, biệt nữu lôi kéo tay nhau, cho nhau lần đầu tiên, không khí biến thành một mảnh phấn hồng.
"Tình huống hiện tại như thế nào?" Huyết Thần từ giữa không khí hồng nhạt đứng dậy, Nghiêm Hoa Miểu cũng ý thức được hiện tại không phải lúc nói chuyện yêu đương.
"Là Vu gia và Hạ gia, bọn họ tính giải quyết ta." Suy nghĩ rất tốt. Cũng không biết có phải do bọn họ đã lớn tuổi không mà lại lựa chọn phương thức ngu xuẩn là ám sát ngay trong học viện như vậy, nếu không phải lúc ấy bản thân lâm vào trạng thái thần du khiến bọn họ may mắn làm hắn bị thương ở bả vai, kẻ ám sát kia tuyệt đối sẽ không còn mạng mà về đi, đương nhiên cho dù ở trong tình huống như vậy, Nghiêm Hoa Miểu cũng khiến đối phương trả giá bằng một con mắt.
Nói tới đây, Nghiêm Hoa Miểu thả tinh thần lực ra dò tìm xung quanh, trận thế thật lớn, tựa hồ cũng không phải do một nhà làm, chắc muốn tranh giành khối 'thi thể' này của hắn hả! Thế nhưng ta còn chưa muốn chết đâu, những người này thích như vậy không bằng nhường lại cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ thấy rất tuyệt.
Tuy nhiên có một chuyện khiến Nghiêm Hoa Miểu nghi hoặc, động thủ với hắn không chỉ có có lính gác còn có số lượng lớn người dẫn đường, lính gác thì có thể giải thích, nhưng dẫn đường sao cũng tới, trong lòng Nghiêm Hoa Miểu có suy đoán.
Đại não nhanh chóng vận chuyển, đầu có chút đau, vốn dĩ lần đó dùng thần du bị cưỡng chế gián đoạn đã khiến giác quan của Nghiêm Hoa Miểu có chút hỗn loạn, hiện tại hắn lại mạnh mẽ thúc giục nó tiếp tục hoạt động, hiển nhiên sẽ không như nguyện, tầm nhìn kịch liệt run rẩy một chút, ngay sau đó là một mảnh hắc ám, Nghiêm Hoa Miểu theo bản năng duỗi tay giữ chặt Huyết Thần bên cạnh.
Huyết Thần sửng sốt một chút giương mắt nhìn, chỉ thấy đối phương lung lay sắp đổ, tựa hồ đang dùng hết khí lực cố nén thống khổ, "Làm sao vậy?" Cậu có chút hoảng loạn, vòng tay qua giữ chặt đối phương.
Thân thể được đỡ, tinh thần lực của Nghiêm Hoa Miểu chậm rãi trở về, xoa xoa đầu, hắn biết không thể tùy tiện sử dụng giác quan, hiện tại cần thêm thời gian để nghỉ ngơi đủ.
"Có thể cho tôi dựa một lát không?" Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, lông mi hắn run rẩy một chút lại không mở mắt, mồ hôi từ thái dương nhè nhẹ chảy xuống sườn mặt, Huyết Thần cúi người, khiến hắn có thể nằm thẳng trên đùi cậu, duỗi tay vén lọn tóc đang dính trên mặt hắn ra, ngón tay chạm nhẹ lên trán hắn, nhận thấy tinh thần lực của đối phương tán loạn, Huyết Thần trì độn rốt cuộc cũng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, tinh thần xúc động chậm rãi dâng lên. Xâm nhập vào tinh thần của đối phương, có lẽ cảm nhận được thân phận của người xâm lấn, Nghiêm Hoa Miểu theo bản năng phản kháng một chút liền thả lỏng.
Hắn thả lỏng, Huyết Thần ở bên cạnh lại đang hỏng mất, đứng ở trong biển ý thức như mây khói lớn Huyết Thần trầm mặc, cậu nhớ đã từng có một người hỏi cậu, làm sao để trấn an một lính gác, cậu trả lời, đánh chết là được, chỉ cần mất đi ý thức, không tin tên kia còn có thể náo loạn. Giờ cậu chỉ muốn tự đánh mình một cái sau đó khóc lóc ôm lấy đùi thầy, xin thầy chỉ dạy cậu nên làm gì với tình hình này.
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---