Chương 35: Không tự biết
EDITOR: RAIZEL
BETA: HUỲNH
Ý thức nặng nề, cho dù hắn biết bản thân đang ở đâu nhưng cảm giác mệt mỏi khiến hắn không muốn tỉnh lại, cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ luôn thì tốt biết bao, đột nhiên trong mông lung xuất hiện một hương vị lành lạnh, là dẫn đường nhỏ thích làm ra vẻ của mình sao?
Hắn cảm nhận được những xúc tua tinh thần mềm mại của đối phương đang vụng về trấn an biển ý thức của hắn, tuy rất vụng về nhưng lòng hắn lại cảm thấy được an ủi rất nhiều, chỉ vậy là đủ rồi.
Huyết Thần đang bận rộn điều khiển các xúc tu trong biển ý thức của hắn, chải chuốt cho tinh thần lực đã loạn cào cào của hắn một lượt, cậu lo lắng không yên nên không có lúc nào không để ý biểu cảm của đối phương, chỉ cần hắn nhíu mày một chút đã khiến cậu hoảng loạn dừng tay, ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hắn, trong lòng dần bị tình cảm dịu dàng lấp đầy, từ này người này sẽ thuộc về cậu... Vợ, nghĩ đến đây khiến mặt của Huyết Thần cũng nóng lên, cậu không biết rằng trên đời này còn có câu: lý tưởng thì tốt đẹp còn sự thật lại phũ phàng, cũng chẳng nhận ra bản thân đang đứng cạnh cái hố to đùng, chỉ còn một bước nữa là cậu tự nhảy cmn xuống luôn rồi.
Cậu giống như những người lần đầu biết yêu, chỉ cần được cô gái mình thích liếc nhìn thôi cũng đủ phởn hết ngày, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ chỉ có bản thân là đơn phương, cậu cúi đầu che đi sắc hồng, toàn thân như muốn tỏa ra khí màu hồng phấn luôn rồi, nhưng cậu lại không nhận ra rằng người vợ này của cậu không chỉ có cao hơn cậu, bờ vai rộng hơn cậu, thậm chí còn đánh nhau giỏi hơn cậu (trí mạng nè), lúc này lời nói của Nghiêm Qua đột nhiên vang lên: Những người yêu nhau đều là những kẻ mù quáng.
Huyết Thần cẩn thận tiến sát lại mặt đối phương, thấy sắc mặt đối phương tốt lên khiến cậu có cảm giác thành tựu, cậu thở hắt ra một hơi, còn mệt hơn cả đi đánh nhau, nhưng cậu lại vui vẻ chịu đựng, trán bọn họ kề sát vào nhau, tóc cũng quấn quýt không rời.
Đột nhiên Nghiêm Hoa Miểu mở bừng mắt, Huyết Thần giật mình ngồi dậy, vừa xấu hồ vừa ngoảnh mặt đi hướng khác, tai cũng đỏ lên, giống như đang chiếm tiện nghi của người ta mà lại bị phát hiện vậy, cậu luống cuống tay chân, gương mắt nhìn đối phương thì thấy một bàn tay vươn đến trước mắt cậu, sau đó thì sườn mặt cảm nhận được sự mát lạnh của da thịt nhẹ nhàng lướt qua, cảm thấy hơi ngứa ngáy, vành tai cũng bị nhéo một chút, lông toàn thân Huyết Thần dựng lên, đại não cũng quay vòng vòng không biết nên làm gì trong tình cảnh hiện tại.
Chỉ thấy Nghiêm Hoa Miểu thong thả đứng dậy, hắn nắm lấy tay cậu, sau đó cổ tay cảm nhận được sức nắm, tầm mắt cũng nâng lên, khóe miệng chạm vào thứ gì đó mềm mại, cảm xúc dụng chạm giây lát rồi dứt ra lại khiến cậu càng muốn nhiều hơn.
"Hôn chào buổi sáng." Giọng của Nghiêm Hoa Miểu vô cùng bình tĩnh, nhìn đối phương ngây ngốc khiến hắn thích thú vô cùng, sau đó còn cọ cọ cổ Huyết Thần giống như muốn được an ủi, hàng lông mi dài che đi một tia kỳ lạ dưới đáy mắt.
Huyết Thần lấy lại tinh thần từ trong ôm ấp thân cận của Nghiêm Hoa Miểu, cậu thầm nghĩ vợ mình nhiệt tình quá đi à, tư thế của hai người hiện tại vô cùng kỳ dị, bọn họ đều tự tin một cách mù quáng vào giới tính của mình, cả hai hơi tách ra, Huyết Thần vươn tay chạm nhẹ rồi nắm lấy tay Nghiêm Hoa Miểu, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái giống như có một sự ăn ý trời sinh.
"Hiện tại bên ngoài đang đánh nhau loạn xạ, bọn họ ai cũng muốn săn được con mồi nhưng buồn cười là đám ngu xuẩn đó căn bản không biết con mồi đang ở đâu. Lại càng không biết bọn chúng đã vào tầm mắt của kẻ khác." Nghiêm Hoa Miểu khịt mũi coi thường những kẻ của các gia tộc ngoài kia, đám ngu xuẩn này cơ bản đang tự biên tự diễn một vở hài kịch, bọn chúng cho rằng cách này có thể hạ được hắn, đúng là người si nói mộng, bản thân hắn đã từng kinh qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, nếu chỉ đơn giản như vậy đã hạ được hắn thì mấy tên cướp vũ trụ kia đã làm từ lâu rồi.
"Tôi ra ngoài xử lý một chút, em ở yên đây đừng có đi lung tung đấy." Nghiêm Hoa Miểu nhẹ nhàng nói, ngón cái nhẹ nhàng miết qua thái dương của cậu, Huyết Thần lại nghiêng đầu tránh đi: "Bên ngoài có rất nhiều dẫn đường, một lính gác đơn độc như anh không thuận lợi, nếu hai chúng ta cùng nhau sẽ nắm chắc hơn."
Nghiêm Hoa Miểu biết Huyết Thần nói không sai nhưng hắn không muốn Huyết Thần lộ mặt trước mắt những con sói đói đó, càng không muốn Huyết Thần gặp nguy hiểm ở ngay cạnh mình: "Em đang bị thương, bên ngoài rất nguy hiểm." Hắn xua đi suy nghĩ của đối phương nhưng đối phương căn bản chẳng cảm kích hắn.
Huyết Thần đặt tay lên bụng mình, đầu ngón tay vân vê khiến lớp da dưới bụng cảm nhận được đau đớn, nhưng chỉ với từng ấy đau đớn không thể ảnh hướng tới việc chiến đấu của cậu: "Vết thương này vốn không nên xuất hiện, nhưng khi đó cả người anh đầy máu khiến tôi mất khống chế, nếu chuyện như vậy còn xảy ra một lần nữa thì anh sẽ không ngần ngại đồng quy vu tận." Vậy nên tôi cần phải đi theo anh, nhìn thấy anh bình an thì tôi mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo được.
Ánh mắt của Huyết Thần kiên định một cách lạ thường, Nghiêm Hoa Miểu có hơi dao động nhưng vẫn cố thuyết phục Huyết Thần từ bỏ suy nghĩ rằng có tồn tại kẻ nào đó có thể uy hiếp đến hắn: "Hiện tại tứ đại gia tộc hoàn toàn không biết gì về em cả, chỉ cần che giấu thật kỹ thì tôi mới có thể bảo vệ em một cách chu toàn, một khi bọn họ phát hiện ra mối quan hệ giữa hai chúng ta thì bọn chúng sẽ hướng mũi giáo về phía em."
Tình hình của Nghiêm gia không quá lạc quan, một bên có Hạ gia luôn nhăm nhe chầu chực để cắn hắn một phát, một bên là Hoàng tộc ba phải gió chiều nào theo chiều đó không rõ thái độ, mấy năm gần đây lại càng kỳ quái, nếu như trước đây Hoàng tộc luôn có ngăn cản việc năm đại gia tộc lục đục với nhau để cân bằng quyền lực thì hiện tại giống như mặc kệ, thậm chí còn âm thầm thêm dầu vào lửa, có thể chỉ ảo giác của hắn thôi, cũng chỉ mong nó chỉ là ảo giác.
Để Huyết Thần bị cuốn vào cái vòng xoáy tranh đấu khiến người ta khó an lòng này là điều Nghiêm Hoa Miểu không mong muốn, nhưng có vẻ Huyết Thần muốn làm ra dáng một đấng trượng phu che chở cho vợ của mình, mặc kệ người vợ mà cậu muốn bảo vệ tai to mặt lớn cỡ nào, dính phải nguy hiểm cỡ nào. "Vậy thì tuyên bố thẳng với mọi người luôn đi, nói cho bọn họ rằng thích thì tới, tôi có cả ngàn cách khiến cho bọn họ biết rằng mình chọc phải phiền toái lớn cỡ nào." Trước giờ cậu luôn ghét việc phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn thì có lợi ích gì cơ chứ, chỉ khiến cho kẻ địch nghĩ rằng người là một kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.
Lông mày Nghiêm Hoa Miểu nhăn lại tỏ rõ rằng hắn đang bất an, Huyết Thần mở miệng: "Tôi bảo vệ anh cũng giống như đang bảo vệ chính mình." Quan trọng hơn chính là cậu muốn tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết rằng con người này thuộc về cậu, là của cậu, cũng chỉ mình cậu, điều quan trọng phải nói ba lần, những thứ âm binh chướng khí quẩn quanh hắn tốt nhất nên cút hết đi.
Huyết Thần nói chuyện một cách hùng hồn khiến Nghiêm Hoa Miểu chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể nói: "Vết thương không sao rồi chứ?" Huyết Thần gật đầu, cậu biết rằng mình đã thuyết phục được đối phương, khiến cho hắn đồng tình với lời cậu nói, đương nhiên mặc Nghiêm Hoa Miểu có đồng ý hay không thì cậu vẫn sẽ theo sát phía sau hắn, Huyết Thần vỗ lên bả vai Nghiêm Hoa Miểu: "Tôi sẽ bảo vệ anh, đừng lo." Sau đó vòng tay ôm lấy người nọ.
Nhìn cái đầu xù trong lồng ngực, Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm nhưng cuối cùng cũng phất tay bỏ qua, thầm nói thôi kệ đi.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến trong lòng Huyết Thần thấy lâng lâng, bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo khiến người trong lòng cứng người một chút, càng vậy cậu càng không thèm kiêng nể gì nữa, vợ của mình thật là tốt, hắn thẹn thùng cũng đáng yêu nữa, rơi vào lưới tình khiến não Huyết Thần hoạt động không được bình thường cho lắm, khả năng cảm nhận nguy cơ cũng đứt dây, cậu hoàn toàn không nhận ra được nguy hiểm trong gió truyền tới, cũng chẳng nhận ra cái "hố" đã được đào sẵn dưới chân mình.
Ở một nơi khác, Hạ gia cùng Vu gia đang loay hoay không biết làm sao, bọn họ mất dấu Nghiêm Hoa Miểu: "Mẹ kiếp, đây là tận trung với cương vị của các người đây sao? Vịt đã đến miệng còn để cho nó bay mất, rốt cuộc các người đang làm cái gì vậy hả, nuôi các người được tích sự gì cơ chứ."
Gia chủ Vu gia mắng, vốn dĩ lần này bọn họ chỉ định thử xem rốt cuộc quan hệ giữa Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần là như thế nào, lại không ngờ rằng chỉ một phép thử nhỏ đã cho bọn họ kết quả ngoài mong đợi, vai Nghiêm Hoa Miểu bị thương khiến bọn họ biết được một việc đó chính là vị thiếu tướng này đang gặp vấn đề, cơ hội tốt như vậy sao bọn họ có thể buông bỏ cơ chứ, ông lập tức phái người truy đuổi, ông cứ nghĩ rằng mình đã ra tay rất nhanh nhưng lại không ngờ rằng Hạ gia cũng nhúng một tay vào.
Mặc kệ người chết trên tay ai, quan trọng là ai có được tin tức của Nghiêm Hoa Miểu trước, cho dù là sống hay chết, bị thương cũng được, ai có được tin tức trước thì có khả năng cắt được một phần lợi ích lớn từ Nghiêm gia, đây chính là đạo lý đi đầu chiếm tiên cơ, chỉ cần hạ được Nghiêm Hoa Miểu thì việc Nghiêm gia sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, chính là nhiều năm qua có Nghiêm Qua đứng giữa khiến bọn họ không tìm được một lỗ hổng hay bất cứ nhược điểm nào, khó khăn lắm hiện tại mới có cơ hội lại bị mấy tên cấp dưới làm hỏng việc, sao ông có thể không chửi được cơ chứ.
"Đại nhân, vốn dĩ chúng tôi đã thành công rồi nhưng không biết từ đâu xuất hiện một tên lính gác tóc đỏ mắt đỏ, kẻ đó ra tay rất ngoan độc giống như muốn đồng quy vu tận với chúng tôi vậy." Người đàn ông quỳ trên mặt đất kêu oan, chỉ riêng một mình Nghiêm Hoa Miểu đã khiến người ta đau đầu rồi, sau lại nhảy ra một tên sát thần không dễ trêu chọc, người mà gã mang theo đã chết không ít, nếu không phải sau đó thanh niên tóc đỏ kia bị Nghiêm Hoa Miểu gọi đi thì gã còn sống tiếp mà quỳ ở đây được hay không vẫn còn là dấu chấm hỏi.
"Thanh niên tóc đỏ." Vu gia gia chủ phất tay: "Tận lực điều tra cho ta, trong vòng ba ngày ta phải có được thông tin đầy đủ, nếu không làm được thì ngươi cũng không cần trở lại." Sau đó phất phất ống tay quay người đi thẳng, đám cấp dưới quỳ đến mức mũi muốn chạm đất luôn nhưng cũng chẳng dám oán hận, chỉ đành cụp đuôi nhăn mày đứng đó.
Vu gia gia chủ đi đến bên bày, tay di trán, sắc mặt đen xì, ông không hiểu sao muốn hạ Nghiêm gia lại khó đến vậy, mỗi lần muốn ra tay đều sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, gương mắt nhìn đống văn kiện trên bàn làm việc, ông ngồi xuống lấy ra tập quan trọng nhất, ông nhìn thật kỹ, đột nhiên lật đến một trang báo cáo về Nghiêm gia, trong đó nói Nghiêm Hoa Miểu có quan hệ gần gũi với một dẫn đường tóc đỏ mắt đỏ.
"Tóc đỏ mắt đỏ?" Sao cái này nghe quen thế nhỉ, khoan đã, không phải lúc nãy tên kia vừa nói sao, ông liếc mắt nhìn tên cấp dưới kia, ném tờ văn kiện kia cho ông nhìn: "Ngươi nói tóc đỏ mắt đỏ, có phải là người này hay không?"
Ảnh chụp quay cuồng, tên thuộc hạ cúi xuống nhìn ảnh chụp thì gật đầu nói: "Không sai a, chính là người này." Vu gia gia chủ cười nhạo một tiếng với đầy sự châm chọc, ném thẳng tệp văn kiện kia vào mặt cấp dưới: "Phế vật, các ngươi là là một lũ bỏ đi, bị một dẫn đường toàn diệt mà vẫn còn mặt mũi quay về à?"
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---
BETA: HUỲNH
Ý thức nặng nề, cho dù hắn biết bản thân đang ở đâu nhưng cảm giác mệt mỏi khiến hắn không muốn tỉnh lại, cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ luôn thì tốt biết bao, đột nhiên trong mông lung xuất hiện một hương vị lành lạnh, là dẫn đường nhỏ thích làm ra vẻ của mình sao?
Hắn cảm nhận được những xúc tua tinh thần mềm mại của đối phương đang vụng về trấn an biển ý thức của hắn, tuy rất vụng về nhưng lòng hắn lại cảm thấy được an ủi rất nhiều, chỉ vậy là đủ rồi.
Huyết Thần đang bận rộn điều khiển các xúc tu trong biển ý thức của hắn, chải chuốt cho tinh thần lực đã loạn cào cào của hắn một lượt, cậu lo lắng không yên nên không có lúc nào không để ý biểu cảm của đối phương, chỉ cần hắn nhíu mày một chút đã khiến cậu hoảng loạn dừng tay, ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hắn, trong lòng dần bị tình cảm dịu dàng lấp đầy, từ này người này sẽ thuộc về cậu... Vợ, nghĩ đến đây khiến mặt của Huyết Thần cũng nóng lên, cậu không biết rằng trên đời này còn có câu: lý tưởng thì tốt đẹp còn sự thật lại phũ phàng, cũng chẳng nhận ra bản thân đang đứng cạnh cái hố to đùng, chỉ còn một bước nữa là cậu tự nhảy cmn xuống luôn rồi.
Cậu giống như những người lần đầu biết yêu, chỉ cần được cô gái mình thích liếc nhìn thôi cũng đủ phởn hết ngày, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ chỉ có bản thân là đơn phương, cậu cúi đầu che đi sắc hồng, toàn thân như muốn tỏa ra khí màu hồng phấn luôn rồi, nhưng cậu lại không nhận ra rằng người vợ này của cậu không chỉ có cao hơn cậu, bờ vai rộng hơn cậu, thậm chí còn đánh nhau giỏi hơn cậu (trí mạng nè), lúc này lời nói của Nghiêm Qua đột nhiên vang lên: Những người yêu nhau đều là những kẻ mù quáng.
Huyết Thần cẩn thận tiến sát lại mặt đối phương, thấy sắc mặt đối phương tốt lên khiến cậu có cảm giác thành tựu, cậu thở hắt ra một hơi, còn mệt hơn cả đi đánh nhau, nhưng cậu lại vui vẻ chịu đựng, trán bọn họ kề sát vào nhau, tóc cũng quấn quýt không rời.
Đột nhiên Nghiêm Hoa Miểu mở bừng mắt, Huyết Thần giật mình ngồi dậy, vừa xấu hồ vừa ngoảnh mặt đi hướng khác, tai cũng đỏ lên, giống như đang chiếm tiện nghi của người ta mà lại bị phát hiện vậy, cậu luống cuống tay chân, gương mắt nhìn đối phương thì thấy một bàn tay vươn đến trước mắt cậu, sau đó thì sườn mặt cảm nhận được sự mát lạnh của da thịt nhẹ nhàng lướt qua, cảm thấy hơi ngứa ngáy, vành tai cũng bị nhéo một chút, lông toàn thân Huyết Thần dựng lên, đại não cũng quay vòng vòng không biết nên làm gì trong tình cảnh hiện tại.
Chỉ thấy Nghiêm Hoa Miểu thong thả đứng dậy, hắn nắm lấy tay cậu, sau đó cổ tay cảm nhận được sức nắm, tầm mắt cũng nâng lên, khóe miệng chạm vào thứ gì đó mềm mại, cảm xúc dụng chạm giây lát rồi dứt ra lại khiến cậu càng muốn nhiều hơn.
"Hôn chào buổi sáng." Giọng của Nghiêm Hoa Miểu vô cùng bình tĩnh, nhìn đối phương ngây ngốc khiến hắn thích thú vô cùng, sau đó còn cọ cọ cổ Huyết Thần giống như muốn được an ủi, hàng lông mi dài che đi một tia kỳ lạ dưới đáy mắt.
Huyết Thần lấy lại tinh thần từ trong ôm ấp thân cận của Nghiêm Hoa Miểu, cậu thầm nghĩ vợ mình nhiệt tình quá đi à, tư thế của hai người hiện tại vô cùng kỳ dị, bọn họ đều tự tin một cách mù quáng vào giới tính của mình, cả hai hơi tách ra, Huyết Thần vươn tay chạm nhẹ rồi nắm lấy tay Nghiêm Hoa Miểu, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái giống như có một sự ăn ý trời sinh.
"Hiện tại bên ngoài đang đánh nhau loạn xạ, bọn họ ai cũng muốn săn được con mồi nhưng buồn cười là đám ngu xuẩn đó căn bản không biết con mồi đang ở đâu. Lại càng không biết bọn chúng đã vào tầm mắt của kẻ khác." Nghiêm Hoa Miểu khịt mũi coi thường những kẻ của các gia tộc ngoài kia, đám ngu xuẩn này cơ bản đang tự biên tự diễn một vở hài kịch, bọn chúng cho rằng cách này có thể hạ được hắn, đúng là người si nói mộng, bản thân hắn đã từng kinh qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, nếu chỉ đơn giản như vậy đã hạ được hắn thì mấy tên cướp vũ trụ kia đã làm từ lâu rồi.
"Tôi ra ngoài xử lý một chút, em ở yên đây đừng có đi lung tung đấy." Nghiêm Hoa Miểu nhẹ nhàng nói, ngón cái nhẹ nhàng miết qua thái dương của cậu, Huyết Thần lại nghiêng đầu tránh đi: "Bên ngoài có rất nhiều dẫn đường, một lính gác đơn độc như anh không thuận lợi, nếu hai chúng ta cùng nhau sẽ nắm chắc hơn."
Nghiêm Hoa Miểu biết Huyết Thần nói không sai nhưng hắn không muốn Huyết Thần lộ mặt trước mắt những con sói đói đó, càng không muốn Huyết Thần gặp nguy hiểm ở ngay cạnh mình: "Em đang bị thương, bên ngoài rất nguy hiểm." Hắn xua đi suy nghĩ của đối phương nhưng đối phương căn bản chẳng cảm kích hắn.
Huyết Thần đặt tay lên bụng mình, đầu ngón tay vân vê khiến lớp da dưới bụng cảm nhận được đau đớn, nhưng chỉ với từng ấy đau đớn không thể ảnh hướng tới việc chiến đấu của cậu: "Vết thương này vốn không nên xuất hiện, nhưng khi đó cả người anh đầy máu khiến tôi mất khống chế, nếu chuyện như vậy còn xảy ra một lần nữa thì anh sẽ không ngần ngại đồng quy vu tận." Vậy nên tôi cần phải đi theo anh, nhìn thấy anh bình an thì tôi mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo được.
Ánh mắt của Huyết Thần kiên định một cách lạ thường, Nghiêm Hoa Miểu có hơi dao động nhưng vẫn cố thuyết phục Huyết Thần từ bỏ suy nghĩ rằng có tồn tại kẻ nào đó có thể uy hiếp đến hắn: "Hiện tại tứ đại gia tộc hoàn toàn không biết gì về em cả, chỉ cần che giấu thật kỹ thì tôi mới có thể bảo vệ em một cách chu toàn, một khi bọn họ phát hiện ra mối quan hệ giữa hai chúng ta thì bọn chúng sẽ hướng mũi giáo về phía em."
Tình hình của Nghiêm gia không quá lạc quan, một bên có Hạ gia luôn nhăm nhe chầu chực để cắn hắn một phát, một bên là Hoàng tộc ba phải gió chiều nào theo chiều đó không rõ thái độ, mấy năm gần đây lại càng kỳ quái, nếu như trước đây Hoàng tộc luôn có ngăn cản việc năm đại gia tộc lục đục với nhau để cân bằng quyền lực thì hiện tại giống như mặc kệ, thậm chí còn âm thầm thêm dầu vào lửa, có thể chỉ ảo giác của hắn thôi, cũng chỉ mong nó chỉ là ảo giác.
Để Huyết Thần bị cuốn vào cái vòng xoáy tranh đấu khiến người ta khó an lòng này là điều Nghiêm Hoa Miểu không mong muốn, nhưng có vẻ Huyết Thần muốn làm ra dáng một đấng trượng phu che chở cho vợ của mình, mặc kệ người vợ mà cậu muốn bảo vệ tai to mặt lớn cỡ nào, dính phải nguy hiểm cỡ nào. "Vậy thì tuyên bố thẳng với mọi người luôn đi, nói cho bọn họ rằng thích thì tới, tôi có cả ngàn cách khiến cho bọn họ biết rằng mình chọc phải phiền toái lớn cỡ nào." Trước giờ cậu luôn ghét việc phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn thì có lợi ích gì cơ chứ, chỉ khiến cho kẻ địch nghĩ rằng người là một kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.
Lông mày Nghiêm Hoa Miểu nhăn lại tỏ rõ rằng hắn đang bất an, Huyết Thần mở miệng: "Tôi bảo vệ anh cũng giống như đang bảo vệ chính mình." Quan trọng hơn chính là cậu muốn tuyên bố cho tất cả mọi người đều biết rằng con người này thuộc về cậu, là của cậu, cũng chỉ mình cậu, điều quan trọng phải nói ba lần, những thứ âm binh chướng khí quẩn quanh hắn tốt nhất nên cút hết đi.
Huyết Thần nói chuyện một cách hùng hồn khiến Nghiêm Hoa Miểu chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể nói: "Vết thương không sao rồi chứ?" Huyết Thần gật đầu, cậu biết rằng mình đã thuyết phục được đối phương, khiến cho hắn đồng tình với lời cậu nói, đương nhiên mặc Nghiêm Hoa Miểu có đồng ý hay không thì cậu vẫn sẽ theo sát phía sau hắn, Huyết Thần vỗ lên bả vai Nghiêm Hoa Miểu: "Tôi sẽ bảo vệ anh, đừng lo." Sau đó vòng tay ôm lấy người nọ.
Nhìn cái đầu xù trong lồng ngực, Nghiêm Hoa Miểu cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm nhưng cuối cùng cũng phất tay bỏ qua, thầm nói thôi kệ đi.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến trong lòng Huyết Thần thấy lâng lâng, bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo khiến người trong lòng cứng người một chút, càng vậy cậu càng không thèm kiêng nể gì nữa, vợ của mình thật là tốt, hắn thẹn thùng cũng đáng yêu nữa, rơi vào lưới tình khiến não Huyết Thần hoạt động không được bình thường cho lắm, khả năng cảm nhận nguy cơ cũng đứt dây, cậu hoàn toàn không nhận ra được nguy hiểm trong gió truyền tới, cũng chẳng nhận ra cái "hố" đã được đào sẵn dưới chân mình.
Ở một nơi khác, Hạ gia cùng Vu gia đang loay hoay không biết làm sao, bọn họ mất dấu Nghiêm Hoa Miểu: "Mẹ kiếp, đây là tận trung với cương vị của các người đây sao? Vịt đã đến miệng còn để cho nó bay mất, rốt cuộc các người đang làm cái gì vậy hả, nuôi các người được tích sự gì cơ chứ."
Gia chủ Vu gia mắng, vốn dĩ lần này bọn họ chỉ định thử xem rốt cuộc quan hệ giữa Nghiêm Hoa Miểu và Huyết Thần là như thế nào, lại không ngờ rằng chỉ một phép thử nhỏ đã cho bọn họ kết quả ngoài mong đợi, vai Nghiêm Hoa Miểu bị thương khiến bọn họ biết được một việc đó chính là vị thiếu tướng này đang gặp vấn đề, cơ hội tốt như vậy sao bọn họ có thể buông bỏ cơ chứ, ông lập tức phái người truy đuổi, ông cứ nghĩ rằng mình đã ra tay rất nhanh nhưng lại không ngờ rằng Hạ gia cũng nhúng một tay vào.
Mặc kệ người chết trên tay ai, quan trọng là ai có được tin tức của Nghiêm Hoa Miểu trước, cho dù là sống hay chết, bị thương cũng được, ai có được tin tức trước thì có khả năng cắt được một phần lợi ích lớn từ Nghiêm gia, đây chính là đạo lý đi đầu chiếm tiên cơ, chỉ cần hạ được Nghiêm Hoa Miểu thì việc Nghiêm gia sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, chính là nhiều năm qua có Nghiêm Qua đứng giữa khiến bọn họ không tìm được một lỗ hổng hay bất cứ nhược điểm nào, khó khăn lắm hiện tại mới có cơ hội lại bị mấy tên cấp dưới làm hỏng việc, sao ông có thể không chửi được cơ chứ.
"Đại nhân, vốn dĩ chúng tôi đã thành công rồi nhưng không biết từ đâu xuất hiện một tên lính gác tóc đỏ mắt đỏ, kẻ đó ra tay rất ngoan độc giống như muốn đồng quy vu tận với chúng tôi vậy." Người đàn ông quỳ trên mặt đất kêu oan, chỉ riêng một mình Nghiêm Hoa Miểu đã khiến người ta đau đầu rồi, sau lại nhảy ra một tên sát thần không dễ trêu chọc, người mà gã mang theo đã chết không ít, nếu không phải sau đó thanh niên tóc đỏ kia bị Nghiêm Hoa Miểu gọi đi thì gã còn sống tiếp mà quỳ ở đây được hay không vẫn còn là dấu chấm hỏi.
"Thanh niên tóc đỏ." Vu gia gia chủ phất tay: "Tận lực điều tra cho ta, trong vòng ba ngày ta phải có được thông tin đầy đủ, nếu không làm được thì ngươi cũng không cần trở lại." Sau đó phất phất ống tay quay người đi thẳng, đám cấp dưới quỳ đến mức mũi muốn chạm đất luôn nhưng cũng chẳng dám oán hận, chỉ đành cụp đuôi nhăn mày đứng đó.
Vu gia gia chủ đi đến bên bày, tay di trán, sắc mặt đen xì, ông không hiểu sao muốn hạ Nghiêm gia lại khó đến vậy, mỗi lần muốn ra tay đều sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, gương mắt nhìn đống văn kiện trên bàn làm việc, ông ngồi xuống lấy ra tập quan trọng nhất, ông nhìn thật kỹ, đột nhiên lật đến một trang báo cáo về Nghiêm gia, trong đó nói Nghiêm Hoa Miểu có quan hệ gần gũi với một dẫn đường tóc đỏ mắt đỏ.
"Tóc đỏ mắt đỏ?" Sao cái này nghe quen thế nhỉ, khoan đã, không phải lúc nãy tên kia vừa nói sao, ông liếc mắt nhìn tên cấp dưới kia, ném tờ văn kiện kia cho ông nhìn: "Ngươi nói tóc đỏ mắt đỏ, có phải là người này hay không?"
Ảnh chụp quay cuồng, tên thuộc hạ cúi xuống nhìn ảnh chụp thì gật đầu nói: "Không sai a, chính là người này." Vu gia gia chủ cười nhạo một tiếng với đầy sự châm chọc, ném thẳng tệp văn kiện kia vào mặt cấp dưới: "Phế vật, các ngươi là là một lũ bỏ đi, bị một dẫn đường toàn diệt mà vẫn còn mặt mũi quay về à?"
===---0o0o0o0---===
- --0o0o0o0---