Chương : 215
Có Yến Xước âm thầm thúc đẩy, lại có Ám Long Vệ tự thân xuất mã, Chương Hoàng Hậu ra tay điều tra vô cùng đơn giản.
Độc trên người Lý Lân là Huệ Phi hạ, nhưng người đứng sau xúi giục là Chương Hoàng Hậu. Vì cái chết của Lý Sướng, Huệ Phi sống không còn gì luyến tiếc, tất cả lý trí đều mất, vì thế, một khi bị châm ngòi, bà ta đổ mọi trách nhiệm lên mẫu tử Đoan Phi và cả Can Phong Đế.
Một đợt điều tra, cái chết của Lý Du cũng trồi lên mặt nước, Lý Du không hề tự sát, mà giết hắn là người Đoan Phi phái đi.
Chương Hoàng Hậu tuy không động thủ nhưng sau lưng bà ta cũng có công lao.
Đại lao Hình Bộ vốn trông coi nghiêm ngặt, hơn nữa Lý Du là hoàng tử nên nửa khắc Hình Bộ cũng không dám thả lỏng, muốn giết người bên trong tất nhiên càng khó, nhưng có Chương Hoàng Hậu âm thầm tương trợ, nước chảy thành sông liền rất dễ dàng.
Nghe Ám Long Vệ bẩm báo, Can Phong Đế tức giận đến hộc máu, một đám càn rỡ, dám tìm mọi cách xuống tay với nhi tử của ông ta!
Ông ta lúc này hận không thể trực tiếp kêu người qua kéo Chương Hoàng Hậu và Đoan Phi chém hết.
Nhưng giận thì giận, Can Phong Đế rốt cuộc cũng phải kìm nén.
Trước mắt Lý Lân chỉ còn hai ngày, Lý Du đã không còn, Can Phong Đế liền lấy nhân sâm ngàn năm trân quý ra, nếu Đoan Phi xảy ra chuyện, vậy hắn trong lúc quýnh lên tắt thở thì sao? Chính mình chỉ có một nhi tử, hắn còn đang trông cậy vào thái y phối ra giải dược, tương lai kế nghiệp đế vị.
Cho nên, trước khi Lý Lân khỏe lại, Đoan Phi không thể động vào.
Đương nhiên sau đó vẫn sẽ thu thập ả ta, mưu hại hoàng tử, tội không hề nhẹ!
Mà Chương Hoàng Hậu, tạm thời cũng không thể động vào bà, bởi vì ngoài kia ca ca bà ta đang tác chiến! Nếu xảy ra chuyện, ca ca bà ta có thể trực tiếp khởi nghĩa vũ trang, dẫn theo người phản chiến về kinh thành, như vậy phải làm sao?
Đoan Phi và Chương Hoàng Hậu tạm thời không thể động, trên triều lại có Yến Xước, thật đúng là khiến khí huyết người ta nghịch lưu!
Đúng là nghẹn chết!
Nhưng...
Can Phong Đế thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Gần đây Hoàng Hậu hay lui tới với ai?" Tỷ như ca ca bà ta, hoặc là người khác.
Đoan Phi muốn giết Lý Du có thể lý giải được, bởi vì Đoan Phi cho rằng độc trên người Lý Lân do Trinh Phi hạ.
Nhưng còn Chương Hoàng Hậu thì sao? Bà ta vì sao phải xuống tay với hai người Lý Lân và Lý Du? Bà ta là nhất quốc chi mẫu, mặc kệ tương lai ai là trữ quân, đối với bà ta mà nói không có bao nhiêu khác biệt.
Ai cũng đều tôn kính bà ta một tiếng "Mẫu hậu".
Vì sao chứ? Nếu cùng ca ca mình mưu phản, như vậy cũng không hợp lý. Tuy lần trước sau khi phái viện binh và thái y qua, thương thế của Chương tướng quân đã ổn định, nhưng theo điệp báo, ông ấy vẫn không thể tự mình ra chiến trường chỉ huy, chỉ có thể ở sau bố trí bố cục, bởi vì chiến tranh ở Đông Hải vẫn còn chưa dừng.
Đông Hải cách xa kinh thành vạn dặm, Chương Hoàng Hậu ở trong cung hãm hại tất cả hoàng tử, Chương tướng quân có thể được lợi gì?
Can Phong Đế thật nghĩ không ra Chương Hoàng Hậu vì sao lại làm thế.
"Không có, ngoại trừ lén lút đưa tin ra ngoài cho tướng quân thì Hoàng Hậu nương nương không lui tới với bất kỳ ai."
Can Phong Đế nhíu mày càng sâu.
Đưa tin này đương nhiên không có khả nghi, bởi vì vô luận là Chương Hoàng Hậu gửi thư hay Chương tướng quân hồi âm về, tất cả đều sẽ qua tay ông ta.
Trong đó chắc chắn có chuyện ông ta không biết!
Chương thị vì sao lại như thế? Can Phong Đế vắt óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới Huệ Phi, ánh mắt lóe lên.
Chẳng lẽ...
Nghĩ nghĩ, Can Phong Đế lập tức phủ quyết trong lòng.
Tất cả dấu vết ông ta đã xóa sạch sẽ! Bởi vậy Chương thị không thể biết đến, nhưng không vì lý do này, bà ta vì sao lại làm thế?
Hay Chương gia có kế hoạch khác?
Có ca ca nắm trọng binh trong tay, độc của Lý Lân hiện không có thuốc giải, chờ hắn độc phát, dưới gối ông ta liền không có nhi tử có thể kế thừa đại thống, đến lúc đó huynh muội bọn họ nội ứng ngoại hợp, thế như chẻ tre!
Nghĩ đi nghĩ lại, Can Phong Đế cảm thấy lý do này có khả năng nhất.
Lập tức mắng thầm Chương gia lòng muông dạ thú, bắt đầu bất an, ông ta liền cảm thấy Chương tướng quân bị thương lần này thật sự kỳ quặc!
Đoan Phi không thể động, nhưng xử lý đơn giản hơn nhiều, cho người trông chừng ả ta, chờ Lý Lân khỏe lại liền có thể động thủ.
Nhưng Chương Hoàng Hậu...
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Can Phong Đế càng mãnh liệt, suy xét thật kỹ, hôm sau, ông ta dẫn theo Uông công công và Ám Long Vệ qua chỗ Chương Hoàng Hậu.
"Nương nương, nương nương, bệ hạ hạ triều liền tới đây."
"Ừ!" Chương Hoàng Hậu mỉm cười đứng dậy, "Thay y phục."
Rốt cuộc cũng tới, lần này đương nhiên không phải tới thăm bà.
Bà tĩnh dưỡng đã nhiều tháng, ông ta trước nay chưa từng tới thăm, chuyện mình làm, bà cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể giấu trời qua biển, hoàn toàn giấu được ông ta.
Có ca ca, ông ta dù có tra được gì, hiện tại cũng không dám làm gì mình! Cho nên, bà không có gì phải sợ.
Chỉ là, có một số việc phải nói cho rõ ràng!
Trang điểm thay y phục xong, Can Phong Đế cũng tới.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Chương Hoàng Hậu tới cửa nghênh đón, cung kính hành lễ.
"Bình thân!" Can Phong Đế âm trầm một tiếng, cúi đầu nhìn Chương Hoàng Hậu, không khỏi ngây ra.
Phượng phục cửu trọng màu vàng uốn lượn dưới đất như hoa nở rộ, phượng hoàng được chỉ vàng thêu lên bên trên sinh động như thật, búi tóc cài mười hai đuôi phượng thoa càng bắt mắt lộng lẫy.
Nhìn bà ta một thân hoa lệ quý trọng như vậy, Can Phong Đế có chút hoảng hốt, tựa như nhớ tới thời điểm đăng cơ năm đó, chính mình phong bà ta làm hậu, chưởng quản phượng ấn.
"Tạ bệ hạ." Chương Hoàng Hậu cảm tạ một câu, sau đó liền đứng dậy.
Can Phong Đế hoàn hồn, nâng bước vào trong.
Chương Hoàng Hậu theo vào, tự tay rót trà đưa qua, quan tâm nhìn Can Phong Đế: "Nghe nói tướng gia cáo bệnh, hai ngày nay bệ hạ chắc rất vất vả. Bệ hạ, cho dù vất vả thế nào cũng đừng để ảnh hưởng tới long thể.
Chuyện Vân Như Tuyết trở về đã truyền khắp kinh thành, bà vốn chỉ là phỏng đoán, không ngờ Vân Như Tuyết đúng là chưa chết.
Nghe Chương Hoàng Hậu nhắc tới Yến Xước, lửa giận trong lòng Can Phong Đế liền hừng hực dâng lên.
"Đúng rồi, Lân Nhi khá hơn chưa?" Nét mặt quan tâm của Chương Hoàng Hậu xuất hiện tia bi thương, "Còn cả Tiểu Ngũ... Trách thân mình thần thiếp không biết cố gắng, dây dưa mãi cũng không khỏe lên, hiện tại dù muốn phân ưu cho bệ hạ cũng không có sức lực."
Hỗ trợ? Bà ta hỗ trợ sao? Còn dám làm trò trước mặt mình nhắc tới Lý Lân và Lý Du! Huynh dệ bọn họ một người đã chết, một người nằm trên giường, tất cả còn không do độc phụ này sao?
Can Phong Đế vừa định nói chuyện, một cung nữ vội vã chạy vào, quỳ xuống đất bẩm báo nói Lý Lân vừa độc phát, cũng may các thái y giữ được một hơi cho hắn, nhưng Kim thái y nói không thể tiếp tục kéo dài.
Nói cách khác, hai ngày không thể phối ra giải dược, cho dù là nhân sâm ngàn năm cũng không giữ được hơi thở cho Lý Lân!
"Một đám vô dụng, lâu như vậy còn không phối ra giải dược!" Can Phong Đế phẫn nộ, "Ngươi đi nói với họ, nếu hai ngày này không phối ra giải dược, vậy tất cả cầm đầu tới gặp trẫm!"
Cung nữ đáp một tiếng, run run rẩy rẩy lui ra ngoài.
"Bệ hạ, ngài đừng nóng vội, bảo trọng long thể, Lân Nhi cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao." Chương Hoàng Hậu hiền huệ an ủi, "Thái Y Viện nhiều thái y như vậy, bọn họ nhất định sẽ phối ra thuốc giải."
Can Phong Đế đập một chưởng xuống bàn, sắc mặt âm trầm nhìn Chương Hoàng Hậu: "Khẩu thị tâm phi!"
Chương Hoàng Hậu ngây ra, hốc mắt liền đỏ lên: "Bệ hạ, thần thiếp nói sai gì sao?"
"Chương thị, ngươi còn trang? Ngươi coi trẫm không biết ngươi làm gì hả? Mèo khóc chuột giả từ bi!" Can Phong Đế quát, "Ngươi mà quan tâm Lân Nhi sao? Giả mù sa mưa!"
"Lân Nhi gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu, nó là nhi tử của thần thiếp, thần thiếp đương nhiên quan tâm." Chương Hoàng Hậu cau mày, "Bệ hạ có phải nghe gì đó rồi hiểu lầm thần thiếp không?"
"Chương thị, ngươi thật sự tưởng việc mình làm thiên y vô phùng sao? Ngươi xúi giục tiện nhân Huệ Phi kia hạ độc, ngươi nghĩ trẫm không biết à? Ngươi phái người tới đại lao Hình Bộ ngầm tương trợ tiện nhân Đoan Phi, ngươi nghĩ trẫm không biết?" Sắc mặt Can Phong Đế xanh mét, thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm.
Thấy ông ta đã đem sự tình bày ra trên bàn, Chương Hoàng Hậu liền cởi bỏ cẩn thận trên mặt, cười lạnh nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ biết rồi sao? Có điều, thần thiếp trước nay chưa từng có ý giấu diếm bệ hạ."
Can Phong Đế lạnh giọng: "Ngươi thân là trung cung Hoàng Hậu, nhất quốc chi mẫu, ngươi dám mưu sát con vua, tội đáng chết vạn lần!"
"Thần thiếp đã dám xuống tay thì sớm đã không còn suy xét tới sinh tử của mình!" Chương Hoàng Hậu bình tĩnh cười nói.
Là nói chính mình không giết ả! Can Phong Đế trừng mắt nhìn Chương Hoàng Hậu: "Độc phụ, ngươi tưởng có Chương gia chống lưng, trẫm không dám làm gì ngươi hả?"
Sắc mặt Chương Hoàng Hậu vô cùng bình tĩnh.
Nói vậy không phải quá vô nghĩa sao? Nếu có lá gan đó, ông ta còn đứng đây nói chuyện với bà à? Sao không trực tiếp ban chết cho bà?
Thấy sắc mặt bà nhàn nhạt, lửa giận trong lòng Can Phong Đế càng mãnh liệt: "Mưu sát hoàng tử, trẫm phải giết ngươi!"
"Thần thiếp tội đáng chết vạn lần!" Chương Hoàng Hậu hơi rũ mắt.
Tội đáng chết vạn lần mà bình tĩnh như thế? Một chút sợ hãi hay hoảng loạn cũng không thấy! Lồng ngực Can Phong Đế phập phồng kịch liệt: "Hay, hay lắm..."
"Hoàng Thượng, oan uổng, mấy ngày nay nương nương đều dưỡng bệnh, nào ra khỏi cửa cung nửa bước? Hoàng Thượng chớ nghe lời tiểu nhân gièm pha mà hiểu lầm nương nương." Ma ma tâm phúc bên cạnh quỳ xuống, cầu xin.
"Oan uổng?" Can Phong Đế quát, "Chính ả đã tự thừa nhận, trẫm oan uổng ả? Các ngươi tưởng trong tay trẫm không có chứng cứ à?" Nói rồi, ông ta nhìn Chương Hoàng Hậu, "Ngươi thật to gan, ngươi vì sao lại làm như vậy? Là cùng ca ca ngươi hợp mưu muốn đoạt giang sơn Lý gia ta? Đồ lòng lang dạ thú, cũng dám mưu nghịch! Trẫm phải tru di cửu tộc Chương gia các ngươi!"
"Ha ha ha." Chương Hoàng Hậu phá lên cười.
Can Phong Đế nhìn bà ta, cả giận nói: "Hiện tại biết sợ rồi sao?"
"Sợ? Nếu sợ, thần thiếp đã không làm!" Chương Hoàng Hậu thẳng người nhìn thẳng Can Phong Đế, hỏi, "Lòng lang dạ thú? Chương gia trước nay trung thành chưa từng có dị tâm, nhưng bệ hạ ngài thì sao? Ngài đối đãi với thần thiếp thế nào? Hổ dữ không ăn thịt con, hoàng nhi năm đó chẳng qua chỉ mới tám tuổi, ngài đã hạ độc thủ thế nào hả?"
Can Phong Đế nhíu mày, quát: "Ăn nói bậy bạ!"
"Thần thiếp có nói bậy hay không trong lòng bệ hạ ngài hiểu rõ!" Chương Hoàng Hậu nói, "Nỗi đau mất con, bệ hạ cũng nên hưởng thụ một lần!"
Đế hậu hai người đối chọi gay gắt, trong phòng ngoại trừ Ám Long Vệ bất động thanh sắc, nhưng người còn lại sắc mặt đều tái nhợt, ngay cả Uông công công cũng trắng mặt.
Ý tứ trong câu này là trừ bỏ nhi tử của bà ta, bà ta liền trừ bỏ nhi tử của mình để báo thù? Can Phong Đế gầm lên: "Nói hươu nói vượn! Chương thị, tiện nhân tâm địa rắn rết nhà ngươi, ngươi mưu sát hoàng tử còn dám viện cớ hả?"
Chương gia nắm trọng binh trong tay, nếu ông ta không động thủ, nói không chừng Chương gia sẽ lập ấu chủ, phế đi hoàng đế này là mình! Năm đó ông ta cũng vì phòng bị, vì cơ nghiệp của tổ tông Lý gia nên mới ra tay trừ bỏ đích tử! Mà Chương gia phong quang nhiều năm, uy vọng trong quân quá cao, hiện giờ cũng nên thu thập! Cơ hội đã đưa tới cửa, sao có thể không nắm chắc?
"Thành thật khai báo đi, ngươi rốt cuộc hợp mưu với người Chương gia thế nào? Niệm tình Chương gia công lao to lớn, trẫm sẽ đặc biệt khai ân, cho các ngươi được chết toàn thân!" Chỉ cần Chương thị nhận tội, chờ chiến sự bên Đông Hải chấp dứt, tội mưu nghịch này có thể công bố thiên hạ, như vậy có thể tóm gọn người nhà Chương gia!
Hiện tại còn muốn đổ tội lên đầu Chương gia? Người nhà bà vào sinh ra tử bảo vệ thiên hạ Đông Lăng, kết quả lại bị ông ta hạ độc thủ hèn hạ như vậy! "Việc ai làm người đó nhận, tất cả đều là thần thiếp làm, không liên quan tới Chương gia, bệ hạ ngài muốn chém muốn giết, một mình thần thiếp nhận."
Cung nữ ma ma nội thị trong phòng lập tức quỳ xuống, đồng lòng xin tha: "Bệ hạ tha mạng, nương nương oan uổng."
Chương Hoàng Hậu nghiêm nghị cười: "Bệ hạ, ngài đây là muốn đánh cho nhận tội sao?"
"Là chính ngươi không biết tốt xấu!" Can Phong Đế trầm giọng.
"Không biết tốt xấu?" Mục đích của Can Phong Đế, Chương Hoàng Hậu sao có thể không rõ? Bà lạnh lùng nhìn ông ta, "Lòng trung của Chương gia nhật nguyệt chứng giám, bệ hạ đối xử với thần thiếp và Chương gia như vậy, ngài không sợ rét lạnh lòng trung của tướng sĩ sao?"
"Lòng trung? Tiện nhân ngươi và Chương gia mưu sát hoàng, có dám nói tới trung thành?" Dứt lời, Can Phong Đế liền nhìn Ám Long Vệ bên cạnh, "Dụng hình!"
"Bệ hạ, bệ hạ minh giám, nương nương oan uổng." Đám người quỳ dưới đất khóc lóc cao giọng xin.
Ám Long Vệ cúi đầu nhận lệnh, không biết từ đâu lấy ra cái thước rồi đi về hướng Chương Hoàng Hậu.
Chương Hoàng Hậu nhấp môi nhìn chằm chằm Can Phong Đế. Người nọ vừa tới trước mặt bà ta, còn chưa giơ tay lên thì bên ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào.
Thanh âm đao kiếm, còn cả tiếng bước chân dồn dập.
Can Phong Đế đứng bật dậy, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Chương Hoàng Hậu: "Tiện nhân, ngươi muốn làm phản hả?"
Độc trên người Lý Lân là Huệ Phi hạ, nhưng người đứng sau xúi giục là Chương Hoàng Hậu. Vì cái chết của Lý Sướng, Huệ Phi sống không còn gì luyến tiếc, tất cả lý trí đều mất, vì thế, một khi bị châm ngòi, bà ta đổ mọi trách nhiệm lên mẫu tử Đoan Phi và cả Can Phong Đế.
Một đợt điều tra, cái chết của Lý Du cũng trồi lên mặt nước, Lý Du không hề tự sát, mà giết hắn là người Đoan Phi phái đi.
Chương Hoàng Hậu tuy không động thủ nhưng sau lưng bà ta cũng có công lao.
Đại lao Hình Bộ vốn trông coi nghiêm ngặt, hơn nữa Lý Du là hoàng tử nên nửa khắc Hình Bộ cũng không dám thả lỏng, muốn giết người bên trong tất nhiên càng khó, nhưng có Chương Hoàng Hậu âm thầm tương trợ, nước chảy thành sông liền rất dễ dàng.
Nghe Ám Long Vệ bẩm báo, Can Phong Đế tức giận đến hộc máu, một đám càn rỡ, dám tìm mọi cách xuống tay với nhi tử của ông ta!
Ông ta lúc này hận không thể trực tiếp kêu người qua kéo Chương Hoàng Hậu và Đoan Phi chém hết.
Nhưng giận thì giận, Can Phong Đế rốt cuộc cũng phải kìm nén.
Trước mắt Lý Lân chỉ còn hai ngày, Lý Du đã không còn, Can Phong Đế liền lấy nhân sâm ngàn năm trân quý ra, nếu Đoan Phi xảy ra chuyện, vậy hắn trong lúc quýnh lên tắt thở thì sao? Chính mình chỉ có một nhi tử, hắn còn đang trông cậy vào thái y phối ra giải dược, tương lai kế nghiệp đế vị.
Cho nên, trước khi Lý Lân khỏe lại, Đoan Phi không thể động vào.
Đương nhiên sau đó vẫn sẽ thu thập ả ta, mưu hại hoàng tử, tội không hề nhẹ!
Mà Chương Hoàng Hậu, tạm thời cũng không thể động vào bà, bởi vì ngoài kia ca ca bà ta đang tác chiến! Nếu xảy ra chuyện, ca ca bà ta có thể trực tiếp khởi nghĩa vũ trang, dẫn theo người phản chiến về kinh thành, như vậy phải làm sao?
Đoan Phi và Chương Hoàng Hậu tạm thời không thể động, trên triều lại có Yến Xước, thật đúng là khiến khí huyết người ta nghịch lưu!
Đúng là nghẹn chết!
Nhưng...
Can Phong Đế thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Gần đây Hoàng Hậu hay lui tới với ai?" Tỷ như ca ca bà ta, hoặc là người khác.
Đoan Phi muốn giết Lý Du có thể lý giải được, bởi vì Đoan Phi cho rằng độc trên người Lý Lân do Trinh Phi hạ.
Nhưng còn Chương Hoàng Hậu thì sao? Bà ta vì sao phải xuống tay với hai người Lý Lân và Lý Du? Bà ta là nhất quốc chi mẫu, mặc kệ tương lai ai là trữ quân, đối với bà ta mà nói không có bao nhiêu khác biệt.
Ai cũng đều tôn kính bà ta một tiếng "Mẫu hậu".
Vì sao chứ? Nếu cùng ca ca mình mưu phản, như vậy cũng không hợp lý. Tuy lần trước sau khi phái viện binh và thái y qua, thương thế của Chương tướng quân đã ổn định, nhưng theo điệp báo, ông ấy vẫn không thể tự mình ra chiến trường chỉ huy, chỉ có thể ở sau bố trí bố cục, bởi vì chiến tranh ở Đông Hải vẫn còn chưa dừng.
Đông Hải cách xa kinh thành vạn dặm, Chương Hoàng Hậu ở trong cung hãm hại tất cả hoàng tử, Chương tướng quân có thể được lợi gì?
Can Phong Đế thật nghĩ không ra Chương Hoàng Hậu vì sao lại làm thế.
"Không có, ngoại trừ lén lút đưa tin ra ngoài cho tướng quân thì Hoàng Hậu nương nương không lui tới với bất kỳ ai."
Can Phong Đế nhíu mày càng sâu.
Đưa tin này đương nhiên không có khả nghi, bởi vì vô luận là Chương Hoàng Hậu gửi thư hay Chương tướng quân hồi âm về, tất cả đều sẽ qua tay ông ta.
Trong đó chắc chắn có chuyện ông ta không biết!
Chương thị vì sao lại như thế? Can Phong Đế vắt óc suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới Huệ Phi, ánh mắt lóe lên.
Chẳng lẽ...
Nghĩ nghĩ, Can Phong Đế lập tức phủ quyết trong lòng.
Tất cả dấu vết ông ta đã xóa sạch sẽ! Bởi vậy Chương thị không thể biết đến, nhưng không vì lý do này, bà ta vì sao lại làm thế?
Hay Chương gia có kế hoạch khác?
Có ca ca nắm trọng binh trong tay, độc của Lý Lân hiện không có thuốc giải, chờ hắn độc phát, dưới gối ông ta liền không có nhi tử có thể kế thừa đại thống, đến lúc đó huynh muội bọn họ nội ứng ngoại hợp, thế như chẻ tre!
Nghĩ đi nghĩ lại, Can Phong Đế cảm thấy lý do này có khả năng nhất.
Lập tức mắng thầm Chương gia lòng muông dạ thú, bắt đầu bất an, ông ta liền cảm thấy Chương tướng quân bị thương lần này thật sự kỳ quặc!
Đoan Phi không thể động, nhưng xử lý đơn giản hơn nhiều, cho người trông chừng ả ta, chờ Lý Lân khỏe lại liền có thể động thủ.
Nhưng Chương Hoàng Hậu...
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Can Phong Đế càng mãnh liệt, suy xét thật kỹ, hôm sau, ông ta dẫn theo Uông công công và Ám Long Vệ qua chỗ Chương Hoàng Hậu.
"Nương nương, nương nương, bệ hạ hạ triều liền tới đây."
"Ừ!" Chương Hoàng Hậu mỉm cười đứng dậy, "Thay y phục."
Rốt cuộc cũng tới, lần này đương nhiên không phải tới thăm bà.
Bà tĩnh dưỡng đã nhiều tháng, ông ta trước nay chưa từng tới thăm, chuyện mình làm, bà cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể giấu trời qua biển, hoàn toàn giấu được ông ta.
Có ca ca, ông ta dù có tra được gì, hiện tại cũng không dám làm gì mình! Cho nên, bà không có gì phải sợ.
Chỉ là, có một số việc phải nói cho rõ ràng!
Trang điểm thay y phục xong, Can Phong Đế cũng tới.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Chương Hoàng Hậu tới cửa nghênh đón, cung kính hành lễ.
"Bình thân!" Can Phong Đế âm trầm một tiếng, cúi đầu nhìn Chương Hoàng Hậu, không khỏi ngây ra.
Phượng phục cửu trọng màu vàng uốn lượn dưới đất như hoa nở rộ, phượng hoàng được chỉ vàng thêu lên bên trên sinh động như thật, búi tóc cài mười hai đuôi phượng thoa càng bắt mắt lộng lẫy.
Nhìn bà ta một thân hoa lệ quý trọng như vậy, Can Phong Đế có chút hoảng hốt, tựa như nhớ tới thời điểm đăng cơ năm đó, chính mình phong bà ta làm hậu, chưởng quản phượng ấn.
"Tạ bệ hạ." Chương Hoàng Hậu cảm tạ một câu, sau đó liền đứng dậy.
Can Phong Đế hoàn hồn, nâng bước vào trong.
Chương Hoàng Hậu theo vào, tự tay rót trà đưa qua, quan tâm nhìn Can Phong Đế: "Nghe nói tướng gia cáo bệnh, hai ngày nay bệ hạ chắc rất vất vả. Bệ hạ, cho dù vất vả thế nào cũng đừng để ảnh hưởng tới long thể.
Chuyện Vân Như Tuyết trở về đã truyền khắp kinh thành, bà vốn chỉ là phỏng đoán, không ngờ Vân Như Tuyết đúng là chưa chết.
Nghe Chương Hoàng Hậu nhắc tới Yến Xước, lửa giận trong lòng Can Phong Đế liền hừng hực dâng lên.
"Đúng rồi, Lân Nhi khá hơn chưa?" Nét mặt quan tâm của Chương Hoàng Hậu xuất hiện tia bi thương, "Còn cả Tiểu Ngũ... Trách thân mình thần thiếp không biết cố gắng, dây dưa mãi cũng không khỏe lên, hiện tại dù muốn phân ưu cho bệ hạ cũng không có sức lực."
Hỗ trợ? Bà ta hỗ trợ sao? Còn dám làm trò trước mặt mình nhắc tới Lý Lân và Lý Du! Huynh dệ bọn họ một người đã chết, một người nằm trên giường, tất cả còn không do độc phụ này sao?
Can Phong Đế vừa định nói chuyện, một cung nữ vội vã chạy vào, quỳ xuống đất bẩm báo nói Lý Lân vừa độc phát, cũng may các thái y giữ được một hơi cho hắn, nhưng Kim thái y nói không thể tiếp tục kéo dài.
Nói cách khác, hai ngày không thể phối ra giải dược, cho dù là nhân sâm ngàn năm cũng không giữ được hơi thở cho Lý Lân!
"Một đám vô dụng, lâu như vậy còn không phối ra giải dược!" Can Phong Đế phẫn nộ, "Ngươi đi nói với họ, nếu hai ngày này không phối ra giải dược, vậy tất cả cầm đầu tới gặp trẫm!"
Cung nữ đáp một tiếng, run run rẩy rẩy lui ra ngoài.
"Bệ hạ, ngài đừng nóng vội, bảo trọng long thể, Lân Nhi cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn sẽ không sao." Chương Hoàng Hậu hiền huệ an ủi, "Thái Y Viện nhiều thái y như vậy, bọn họ nhất định sẽ phối ra thuốc giải."
Can Phong Đế đập một chưởng xuống bàn, sắc mặt âm trầm nhìn Chương Hoàng Hậu: "Khẩu thị tâm phi!"
Chương Hoàng Hậu ngây ra, hốc mắt liền đỏ lên: "Bệ hạ, thần thiếp nói sai gì sao?"
"Chương thị, ngươi còn trang? Ngươi coi trẫm không biết ngươi làm gì hả? Mèo khóc chuột giả từ bi!" Can Phong Đế quát, "Ngươi mà quan tâm Lân Nhi sao? Giả mù sa mưa!"
"Lân Nhi gọi thần thiếp một tiếng mẫu hậu, nó là nhi tử của thần thiếp, thần thiếp đương nhiên quan tâm." Chương Hoàng Hậu cau mày, "Bệ hạ có phải nghe gì đó rồi hiểu lầm thần thiếp không?"
"Chương thị, ngươi thật sự tưởng việc mình làm thiên y vô phùng sao? Ngươi xúi giục tiện nhân Huệ Phi kia hạ độc, ngươi nghĩ trẫm không biết à? Ngươi phái người tới đại lao Hình Bộ ngầm tương trợ tiện nhân Đoan Phi, ngươi nghĩ trẫm không biết?" Sắc mặt Can Phong Đế xanh mét, thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm.
Thấy ông ta đã đem sự tình bày ra trên bàn, Chương Hoàng Hậu liền cởi bỏ cẩn thận trên mặt, cười lạnh nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ biết rồi sao? Có điều, thần thiếp trước nay chưa từng có ý giấu diếm bệ hạ."
Can Phong Đế lạnh giọng: "Ngươi thân là trung cung Hoàng Hậu, nhất quốc chi mẫu, ngươi dám mưu sát con vua, tội đáng chết vạn lần!"
"Thần thiếp đã dám xuống tay thì sớm đã không còn suy xét tới sinh tử của mình!" Chương Hoàng Hậu bình tĩnh cười nói.
Là nói chính mình không giết ả! Can Phong Đế trừng mắt nhìn Chương Hoàng Hậu: "Độc phụ, ngươi tưởng có Chương gia chống lưng, trẫm không dám làm gì ngươi hả?"
Sắc mặt Chương Hoàng Hậu vô cùng bình tĩnh.
Nói vậy không phải quá vô nghĩa sao? Nếu có lá gan đó, ông ta còn đứng đây nói chuyện với bà à? Sao không trực tiếp ban chết cho bà?
Thấy sắc mặt bà nhàn nhạt, lửa giận trong lòng Can Phong Đế càng mãnh liệt: "Mưu sát hoàng tử, trẫm phải giết ngươi!"
"Thần thiếp tội đáng chết vạn lần!" Chương Hoàng Hậu hơi rũ mắt.
Tội đáng chết vạn lần mà bình tĩnh như thế? Một chút sợ hãi hay hoảng loạn cũng không thấy! Lồng ngực Can Phong Đế phập phồng kịch liệt: "Hay, hay lắm..."
"Hoàng Thượng, oan uổng, mấy ngày nay nương nương đều dưỡng bệnh, nào ra khỏi cửa cung nửa bước? Hoàng Thượng chớ nghe lời tiểu nhân gièm pha mà hiểu lầm nương nương." Ma ma tâm phúc bên cạnh quỳ xuống, cầu xin.
"Oan uổng?" Can Phong Đế quát, "Chính ả đã tự thừa nhận, trẫm oan uổng ả? Các ngươi tưởng trong tay trẫm không có chứng cứ à?" Nói rồi, ông ta nhìn Chương Hoàng Hậu, "Ngươi thật to gan, ngươi vì sao lại làm như vậy? Là cùng ca ca ngươi hợp mưu muốn đoạt giang sơn Lý gia ta? Đồ lòng lang dạ thú, cũng dám mưu nghịch! Trẫm phải tru di cửu tộc Chương gia các ngươi!"
"Ha ha ha." Chương Hoàng Hậu phá lên cười.
Can Phong Đế nhìn bà ta, cả giận nói: "Hiện tại biết sợ rồi sao?"
"Sợ? Nếu sợ, thần thiếp đã không làm!" Chương Hoàng Hậu thẳng người nhìn thẳng Can Phong Đế, hỏi, "Lòng lang dạ thú? Chương gia trước nay trung thành chưa từng có dị tâm, nhưng bệ hạ ngài thì sao? Ngài đối đãi với thần thiếp thế nào? Hổ dữ không ăn thịt con, hoàng nhi năm đó chẳng qua chỉ mới tám tuổi, ngài đã hạ độc thủ thế nào hả?"
Can Phong Đế nhíu mày, quát: "Ăn nói bậy bạ!"
"Thần thiếp có nói bậy hay không trong lòng bệ hạ ngài hiểu rõ!" Chương Hoàng Hậu nói, "Nỗi đau mất con, bệ hạ cũng nên hưởng thụ một lần!"
Đế hậu hai người đối chọi gay gắt, trong phòng ngoại trừ Ám Long Vệ bất động thanh sắc, nhưng người còn lại sắc mặt đều tái nhợt, ngay cả Uông công công cũng trắng mặt.
Ý tứ trong câu này là trừ bỏ nhi tử của bà ta, bà ta liền trừ bỏ nhi tử của mình để báo thù? Can Phong Đế gầm lên: "Nói hươu nói vượn! Chương thị, tiện nhân tâm địa rắn rết nhà ngươi, ngươi mưu sát hoàng tử còn dám viện cớ hả?"
Chương gia nắm trọng binh trong tay, nếu ông ta không động thủ, nói không chừng Chương gia sẽ lập ấu chủ, phế đi hoàng đế này là mình! Năm đó ông ta cũng vì phòng bị, vì cơ nghiệp của tổ tông Lý gia nên mới ra tay trừ bỏ đích tử! Mà Chương gia phong quang nhiều năm, uy vọng trong quân quá cao, hiện giờ cũng nên thu thập! Cơ hội đã đưa tới cửa, sao có thể không nắm chắc?
"Thành thật khai báo đi, ngươi rốt cuộc hợp mưu với người Chương gia thế nào? Niệm tình Chương gia công lao to lớn, trẫm sẽ đặc biệt khai ân, cho các ngươi được chết toàn thân!" Chỉ cần Chương thị nhận tội, chờ chiến sự bên Đông Hải chấp dứt, tội mưu nghịch này có thể công bố thiên hạ, như vậy có thể tóm gọn người nhà Chương gia!
Hiện tại còn muốn đổ tội lên đầu Chương gia? Người nhà bà vào sinh ra tử bảo vệ thiên hạ Đông Lăng, kết quả lại bị ông ta hạ độc thủ hèn hạ như vậy! "Việc ai làm người đó nhận, tất cả đều là thần thiếp làm, không liên quan tới Chương gia, bệ hạ ngài muốn chém muốn giết, một mình thần thiếp nhận."
Cung nữ ma ma nội thị trong phòng lập tức quỳ xuống, đồng lòng xin tha: "Bệ hạ tha mạng, nương nương oan uổng."
Chương Hoàng Hậu nghiêm nghị cười: "Bệ hạ, ngài đây là muốn đánh cho nhận tội sao?"
"Là chính ngươi không biết tốt xấu!" Can Phong Đế trầm giọng.
"Không biết tốt xấu?" Mục đích của Can Phong Đế, Chương Hoàng Hậu sao có thể không rõ? Bà lạnh lùng nhìn ông ta, "Lòng trung của Chương gia nhật nguyệt chứng giám, bệ hạ đối xử với thần thiếp và Chương gia như vậy, ngài không sợ rét lạnh lòng trung của tướng sĩ sao?"
"Lòng trung? Tiện nhân ngươi và Chương gia mưu sát hoàng, có dám nói tới trung thành?" Dứt lời, Can Phong Đế liền nhìn Ám Long Vệ bên cạnh, "Dụng hình!"
"Bệ hạ, bệ hạ minh giám, nương nương oan uổng." Đám người quỳ dưới đất khóc lóc cao giọng xin.
Ám Long Vệ cúi đầu nhận lệnh, không biết từ đâu lấy ra cái thước rồi đi về hướng Chương Hoàng Hậu.
Chương Hoàng Hậu nhấp môi nhìn chằm chằm Can Phong Đế. Người nọ vừa tới trước mặt bà ta, còn chưa giơ tay lên thì bên ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào.
Thanh âm đao kiếm, còn cả tiếng bước chân dồn dập.
Can Phong Đế đứng bật dậy, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Chương Hoàng Hậu: "Tiện nhân, ngươi muốn làm phản hả?"