Chương : 216
Cho nên sớm đã có chuẩn bị, điều động cấm vệ quân trong cung, chỉ chờ ông ta chui đầu vào lưới? Nghĩ nghĩ, trong lòng Can Phong Đế bị lửa giận thiêu đốt: "Hay, hay lắm, Chương gia lòng muông dạ thú, cuối cùng cũng động thủ rồi! Tiện nhân, huynh trưởng loạn thần tặc tử kia của ngươi có phải sớm đã thương lượng với ngươi không? Lần này bị thương cầu viện có phải cũng là kế sách của các ngươi không?" Là khiến ông ta điều động phó tướng đại doanh kinh giao qua, tự mình chặt đứt một cánh tay! Bọn họ muốn khởi sự cũng ít đi một chút ngăn cản!
Chương Hoàng Hậu xuất thân tướng môn, niên thiếu từng theo huynh trưởng tập qua công phu quyền cước, nhĩ lực đương nhiên tốt hơn người thường, hiện tại động tĩnh bên ngoài tất nhiên nghe thấy. Trong lòng chả màng bên ngoài thế nào, nhìn ma ma tâm phúc của mình, thấy bà ta cũng vẻ mặt kinh ngạc, lúc này không khỏi hoài nghi Can Phong Đế, chỉ là vừa nghe ông ta nói thế, bà liền cười lạnh: "Muốn ghép tội sợ gì không có lý do! Bệ hạ ngài là muốn dẫn người tới diễn kịch hay sao?"
Ông ta vì sao lại giết nhi tử của mình, trong lòng Chương Hoàng Hậu sớm đã có đáp án.
Chẳng qua là nghi ngờ Chương gia sẽ ủng hộ ngoại tôn, đẩy ông ta ra khỏi long ỷ mà thôi!
Nhưng đó là nhi tử của ông ta, thân nhi tử của ông ta mà, chỉ vì nghi kỵ trong lòng mà hạ độc thủ với nhi tử còn nhỏ tuổi!
Lòng muông dạ thú, máu lạnh vô tình!
"Hừ, trẫm muốn xử lý ngươi và Chương gia còn cần gọi người tới diễn kịch à?" Can Phong Đế lạnh giọng, "Chỉ riêng tội mưu sát hoàng tử, trẫm đã có thể chém đầu ngươi, tiêu diệt Chương gia!"
Ngoài miệng nói đúng là dễ nghe, nếu có thể như lời ông ta nói, chính mình sớm đã gặp Diêm Vương lâu rồi. Có Chương gia ở đây, ông ta vẫn phải cố kỵ vài phần, không dám tùy tiện động thủ! Điểm này, Chương Hoàng Hậu rất khẳng định, chỉ là người bên ngoài... Trong lòng liền nhận định là Can Phong Đế muốn diễn tuồng, mục đích đơn giản là muốn diệt trừ bà và Chương gia.
Chương Hoàng Hậu lộ vẻ mặt trào phúng nhìn Can Phong Đế: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, bệ hạ muốn mạng của Chương gia, chỉ cần một câu là được, tội gì phải bày ra đại trận như thế?"
"Loạn thần tặc tử mưu triều soán vị còn mặt mũi nhắc tới lòng trung thành?" Can Phong Đế hừ lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Uông công công.
Uông công công gật đầu, lập tức đi tới cửa.
Hai mắt nhìn ra bên ngoài, Uông công công liền sắc mặt trắng bệch xoay người lại: "Bệ hạ, là cấm vệ quân, người chúng ta dẫn tới sắp không ngăn được."
"Tiện nhân, ngươi còn chối cãi?" Can Phong Đế nhìn Chương Hoàng Hậu, trên mặt đã phủ mấy tầng băng sương.
Ông ta đã quyết giam lỏng Chương Hoàng Hậu và người trong cung bà ta, vì thế dẫn tới không ít.
"Bảo hộ nương nương."
"Nương nương, thần tới cứu giá."
Thanh âm đao kiếm bên ngoài chạm nhau, còn có tiếng người la lớn.
Chương Hoàng Hậu không khỏi chán nản.
Bà khẳng định Can Phong Đế không dám lấy mạng mình, tuy sớm đã có phòng bị nhưng bà không hề điều động cấm vệ quân! Bà chẳng qua chỉ muốn chính mình và Chương gia bình an.
Chương Hoàng Hậu nhìn ánh mắt tức giận không thể át của Can Phong Đế, nhíu mày, chẳng lẽ thật sự không phải ông ta an bài?
Không phải ông ta, vậy sẽ là ai?
Bên ngoài đánh nhau tới hừng hực khí thế, máu tươi chậm rãi theo gió thổi vào, tiếng la của cấm vệ quân vẫn không dừng lại, luôn miệng nói là tới cứu Hoàng Hậu nương nương, bảo vệ Hoàng Hậu nương nương.
"Nghe đi, nghe đi, còn dám giảo biện?" Can Phong Đế sắc mặt xanh mét chỉ ra bên ngoài, chất vấn Chương Hoàng Hậu, sau đó liền cho mấy Ám Long Vệ ra ngoài hỗ trợ.
Người không phải bà an bài, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói là tới bảo vệ bà! Chương Hoàng Hậu cả giận: "Những người này không phải thần thiếp an bài, thần thiếp không cần giảo biện gì cả"!
"Bệ hạ, nương nương và tướng quân đối với bệ hạ luôn trung thành tận tâm, chưa từng có hai lòng, thỉnh bệ hạ minh giám, đừng trúng kế của kẻ khác!" Ma ma quỳ xuống, vội nói.
Can Phong Đế cười lạnh: "Tự ngươi nghe đi, bọn họ ai cũng nói là tới bảo vệ Hoàng Hậu ngươi, cấm vệ quân trong cung, ngoại trừ ngươi, ai có năng lực điều động được cấm vệ quân?" Trong cung, trong kinh thành này, có thể điều động cấm vệ quân, ngoại trừ mình, e rằng chỉ có một mình Chương thị bà!
"Giải Chương thị ra ngoài, người bên ngoài một kẻ cũng không được giữ!"
Không phải bà ta an bài, thì còn là ai?
Can Phong Đế một chút cũng không tin lời Chương Hoàng Hậu nói, trong lòng nhận định chuyện này do Chương Hoàng Hậu an bài.
Giết giặc phải bắt vu trước, người là bà ta an bài, chỉ cần trói lại, trực tiếp giải ra ngoài, như vậy mọi chuyện liền được giải quyết, Can Phong Đế không ngờ muốn kéo dài chuyện này.
Đầu tiên là mưu sát hoàng tử, sau đó lại điều động cấm vệ quân, hiện tại còn giảo biện cái gì? Lời bà ta nói còn đáng tin hay sao?
"Ai dám!" Hai mắt Chương Hoàng Hậu ẩn ẩn lệ khí, người quỳ dưới đất lập tức đứng lên bảo vệ bà.
Có thể vào trong hầu hạ đương nhiên là tâm phúc của bà, hơn nữa rất nhiều người đều do Chương gia huấn luyện, thân thủ không tồi.
"Nghịch tặc!" Can Phong Đế quát, "Giết, giết hết, một kẻ cũng không được giữ lại!"
Ông ta mang mười Ám Long Vệ tới, một nửa đã ra bên ngoài, bên trong còn năm, thu thập đám cung nữ và nội thị này đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Lại không ngờ, người trong cung Chương Hoàng Hậu thân thủ đều không tồi.
......................
Lý Lân mấy lần thiếu chút đã tắt thở, Đoan Phi không yên tâm, ngày đêm canh giữ bên cạnh, không dám rời nửa bước, mệt nhọc cũng chỉ qua tiểu thiên điện nằm một lúc. Hiện tại vừa định đi, lại nghe Kim thái y nói nhân sâm ngàn năm cũng vô dụng, Đoan Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, con mắt sưng đỏ ngồi ở mép giường: "Hoàng nhi, con nhất định phải chống đỡ, nhất định phải vực dậy, nếu không mẫu phi cũng không sống nổi nữa..." Một bên nức nở một bên dùng khăn ướt lau đôi môi khô khốc của Lý Lân.
Cung nữ ở ngoài vội vàng chạy tới, bẩm báo: "Nương nương, nương nương, không xong rồi, bên phía Hoàng Hậu nương nương đánh nhau rồi."
Đoan Phi đưa khăn cho ma ma tâm phúc: "Đánh nhau? Sao lại đánh nhau?" Hỏi thì hỏi, chỉ là không có bao nhiêu hứng thú, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Lân đang nằm trên giường, đối với chuyện bên Chương Hoàng Hậu đánh nhau không chút quan tâm.
"Ngươi lui xuống trước đi." Ma ma tâm phúc phân phó.
Cung nữ kia hành lễ lui ra ngoài.
Ma ma liếc nhìn xung quanh một cái, cung nữ và nội thị đều thức thời lặng lẽ lui xuống, ma ma lúc này mới thấp giọng: "Nương nương, bên kia đánh nhau, khẳng định là Hoàng Hậu nương nương sinh dị tâm. Nương nương, Hoàng Hậu nương nương xuất thân tướng môn, bên cạnh khẳng định có chút nhân thủ, hiện giờ xem ra ả đã sớm đã có chuẩn bị, vừa rồi Hoàng Thượng chỉ dẫn vài người qua đó..."
Đoan Phi nhấp môi.
Ý của ma ma, bà ta đương nhiên hiểu.
Hoàng Thượng dẫn theo ít người, mà Hoàng Hậu nương nương sớm đã có chuẩn bị, một hồi chém giết là chuyện không tránh được, nếu hiện tại bà dẫn người qua cứu giá, đó chính là công thần.
Dưới gối Hoàng Hậu vô tử lại có thể chiếm vị trí hoàng hậu nhiều nă, hiện tại bà ta dám động thủ với cả Hoàng Thượng, kết cục phía sau, không cần nghĩ của biết.
Chính mình lúc này đi cứu giá tỏ lòng trung thành, mà dưới gối Hoàng Thượng chỉ còn một mình hoàng nhi, chờ thu thập Chương Hoàng Hậu, vậy vị trí trung cung... Liền dành cho bà!
Trong lòng Đoan Phi có chút dị động, chỉ là nhìn Lý Lân hơi thở thoi thóp, hai chân không thể di dời.
Hiện giờ chỉ còn một người thừa kế là hoàng nhi, trữ vị chắc chắn sẽ thuộc về hắn, chỉ là với tình hình này...
Tương lai thế nào cũng phải chờ nhi tử giải độc trước, như vậy mới có cơ hội!
Trong lòng dâng lên cao hứng, sau đó liền trầm xuống.
Thấy sắc mặt Đoan Phi sáng rực rồi lại tối sầm, ma ma tâm phúc sốt ruột nói: "Nương nương, cơ hội tốt như vậy chớ nên bỏ lỡ." Quay đầu nhìn Lý Lân một cái, bà ta tiếp tục khuyên giải, "Vừa rồi Kim thái y vừa thi châm cho điện hạ, điện hạ lúc này sẽ không có chuyện gì, hiện tại an nguy của Hoàng Thượng quan trọng, nương nương dẫn người qua đó, cho dù không giúp được gì Hoàng Thượng sẽ sẽ vô cùng cảm động, như vậy Hoàng Thượng sẽ càng coi trọng Đại điện hạ, nhân sâm ngàn năm thái y nói không có tác dụng, nhưng nói không chừng trong tay Hoàng Thượng còn có thuốc khác..."
Dị động trong lòng vừa áp xuống lại hừng hực dâng lên, Đoan Phi vừa muốn mở miệng, Lý Lân trên giường liền thống khổ run rẩy.
"Thái y, thái y..." Đoan Phi gấp tới độ hét lớn, "Hoàng nhi, con làm sao vậy? Con làm sao vậy..."
Ma ma cũng vội vàng lớn tiếng sai người đi gọi thái y, sau đó cho người tiến vào hầu hạ.
Trong ngoài hoảng loạn một hồi, nào còn tâm trí quản chuyện Chương hoàng Hậu bên kia?
Còn về Trinh Phi, vì Lý Du chết mà nằm liệt trên giường, hôn mê tới người gầy đi rõ rệt.
Tạm thời mọi việc hậu cung đều nghe theo Lệ Phi, hiện tại gấp tới độ xoay vòng trong phòng, một chút cũng không muốn qua bên kia.
Nữ nhi duy nhất gả xa tới Đại Chu, đế hậu lúc này binh nhung tương kiến, đao kiếm không có mắt, nửa điểm bà cũng không muốn bị kéo vào vũng nước lầy này, tới tới lui lui mấy vòng liền phân phó: "Phái người báo tin cho Chỉ Huy Sứ cấm vệ quân, sau đó cho người tiếp tục chú ý bên, một khi có tin tức lập tức trở về bẩm báo."
Bà xuất thân không cao, mẫu tộc không quyền không thế, tuy được sủng ái nhưng trong tay lại không có người dùng được, cấm vệ quân càng không có khả năng nghe bà sai sử, vì thế hiện tại chỉ có thể cho người báo tin, chính mình tùy tiện qua đó nói không chừng sẽ biến thành oan hồn dưới đao, vì thế cứ chờ tình hình ổn định rồi tính tiếp.
Những phi tần khác càng không dám ra khỏi cửa.
........................
Suy nghĩ của chúng phi tần, Can Phong Đế và Chương Hoàng Hậu đương nhiên không biết, bên ngoài điện các, thanh âm đao kiếm chạm nhau cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, mùi máu tươi ngày càng nồng đậm.
Can Phong Đế âm trầm nhìn Chương Hoàng Hậu: "Tiện nhân, ngươi còn không dừng tay!"
Chương Hoàng Hậu lạnh giọng nói: "Chương gia ta trung thành tận tâm giữ biên giới Đông Lăng, ngươi thế mà hãm hại Chương gia, hôn quân!"
"Tiện nhân!" Can Phong Đế quát, "Giết hết cho trẫm!"
Mấy Ám Long Vệ thân thủ lợi hại, người của Chương Hoàng Hậu che chở bảo vệ bà ta lui ra ngoài. Bên ngoài cũng có Ám Long Vệ, ai ai cũng hảo thân thủ, nhưng người của Chương Hoàng Hậu võ công cũng không kém, hơn nữa người nhiều, người đông thế mạnh đương nhiên có lợi hơn rất nhiều.
Ra khỏi điện các, trong viện tự nhiên càng có thêm nhiều người bảo hộ.
Nhìn Chương Hoàng Hậu được che chở tiếp tục lui ra ngoài, Can Phong Đế tức giận quát: "Giết ả cho trẫm, giết ả, một kẻ cũng không giữ lại!"
Người ông ta mang tới đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng nào có thể đối địch với nhiều người?
"Hôn quân, ngươi đối xử với thê tử và trung lương như thế, dám đuổi cùng diệt tận, độc sát nhi tử thân sinh, ngươi sẽ gặp báo ứng, chết không được tử tế!" Chương Hoàng Hậu cười lạnh.
Uông công công hai chân run rẩy, sắc mặt tái nhợt đứng cạnh Can Phong Đế: "Bệ hạ, nô tài che chở ngài ra khỏi nơi này trước."
"Ăn nói hàm hồ!" Can Phong Đế quát, "Hoàng Hậu mưu hại Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử, cùng Chương gia mưu nghịch, đáng bị mãn môn sao trảm! Giết, giết hết cho trẫm, không được giữ lại bất cứ kẻ nào!"
Đầu lĩnh Ám Long Vệ gật đầu, đưa tay tới bên môi huýt sáo, chỉ một lúc, hơn mười người như q ủy mị từ bên ngoài xông vào.
Can Phong Đế cười lạnh một tiếng, nháy mắt cho đầu lĩnh Ám Long Vệ.
Có hơn mười người gia nhập, tình hình lập tức nghịch chuyển.
"Nương nương đừng lo lắng, thần thề sống chết cũng sẽ bảo hộ người ra ngoài." Đám người tới cứu giá chắn trước mặt Chương Hoàng Hậu, nói một tiếng, sau đó giương tay lên, "Cung tiễn chuẩn bị."
Trên nóc nhà và tường vây, cung thủ lập tức xuất hiện, màn đêm buông xuống, cung tiễn lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Can Phong Đế hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, lửa giận cuồn cuộn nhìn Chương Hoàng Hậu: "Ngươi... Đây là lòng trung thành của ngươi và Chương gia hả?"
Chương Hoàng Hậu cũng không ngờ người tới cứu mình lại bố trí cẩn thận như thế, có điều lúc này cũng không rảnh lo chuyện khác, bà ta lạnh lùng nhìn Can Phong Đế, lớn tiếng: "Đây đều là ngươi ép ta!"
"Ép ngươi?" Can Phong Đế cười lạnh.
"Thả chúng ta rời đi, bổn cung sẽ tha cho ngươi một con đường sống." Chương Hoàng Hậu trầm giọng, "Nếu không, hôm nay ngươi ta đồng vu quy tận!"
"Mơ tưởng!" Can Phong Đế hừ lạnh một tiếng, sau đó thối lui một bước tới cửa.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, cấm vệ quân khẳng định rất nhanh sẽ tới cứu giá, tới khi đó người của ông ta và người cứu gia nội ứng ngoại hợp, đám loạn thần tặc tử này liền biến thành cá trong chậu.
Thấy vậy, Chương Hoàng Hậu liền lạnh giọng quát: "Phóng tiễn!"
Mũi tên như mưa bắn tới, tuy thân thủ tốt nhưng cũng không ít người trúng tên.
Can Phong Đế đen mặt nắm chặt hai tay.
"A!"
"A!"
Cùng tiếng kêu thả thiết, cung thủ trên nóc nhà liên tiếp trúng tên ngã xuống.
Người cứu giá tới! Can Phong Đế nhịn không được mà nở nụ cười.
Phương Hoàng Hậu dừng bước.
Cung tiễn rất nhanh đã được khống chế.
"Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ thứ tội." Yến Xước dẫn người thong dong đi totiws, hành lễ.
Trước chúng cấm y vệ khôi giáp, Yến Xước quan bào nhất phẩm dáng người như trúc, phong nhã tựa mây.
"Ái khanh." Can Phong Đế mỉm cười tiến lên trước một bước, duỗi tay, "Ái khanh mau bình thân."
"Tạ bệ hạ." Yến Xước đứng thẳng người.
Cứu giá? Người cứu giá là Yến Xước? Nhìn sắc mặt bình thản như nước của Yến Xước, Phương Hoàng Hậu liền quay đầu nhìn Can Phong Đế, bật cười.
Cứu giá? Yến Xước tới cứu giá sao? Đông Lăng này người không muốn cứu Can Phong Đế nhất chính là Yến Xước.
Thấy Chương Hoàng Hậu càn rỡ cười, Can Phong Đế vươn tay, gầm lên: "Mang cung tiễn tới đây!"
Hôm nay, ông ta phải tự tay giết chết tiện nhân này!
Chương Hoàng Hậu xuất thân tướng môn, niên thiếu từng theo huynh trưởng tập qua công phu quyền cước, nhĩ lực đương nhiên tốt hơn người thường, hiện tại động tĩnh bên ngoài tất nhiên nghe thấy. Trong lòng chả màng bên ngoài thế nào, nhìn ma ma tâm phúc của mình, thấy bà ta cũng vẻ mặt kinh ngạc, lúc này không khỏi hoài nghi Can Phong Đế, chỉ là vừa nghe ông ta nói thế, bà liền cười lạnh: "Muốn ghép tội sợ gì không có lý do! Bệ hạ ngài là muốn dẫn người tới diễn kịch hay sao?"
Ông ta vì sao lại giết nhi tử của mình, trong lòng Chương Hoàng Hậu sớm đã có đáp án.
Chẳng qua là nghi ngờ Chương gia sẽ ủng hộ ngoại tôn, đẩy ông ta ra khỏi long ỷ mà thôi!
Nhưng đó là nhi tử của ông ta, thân nhi tử của ông ta mà, chỉ vì nghi kỵ trong lòng mà hạ độc thủ với nhi tử còn nhỏ tuổi!
Lòng muông dạ thú, máu lạnh vô tình!
"Hừ, trẫm muốn xử lý ngươi và Chương gia còn cần gọi người tới diễn kịch à?" Can Phong Đế lạnh giọng, "Chỉ riêng tội mưu sát hoàng tử, trẫm đã có thể chém đầu ngươi, tiêu diệt Chương gia!"
Ngoài miệng nói đúng là dễ nghe, nếu có thể như lời ông ta nói, chính mình sớm đã gặp Diêm Vương lâu rồi. Có Chương gia ở đây, ông ta vẫn phải cố kỵ vài phần, không dám tùy tiện động thủ! Điểm này, Chương Hoàng Hậu rất khẳng định, chỉ là người bên ngoài... Trong lòng liền nhận định là Can Phong Đế muốn diễn tuồng, mục đích đơn giản là muốn diệt trừ bà và Chương gia.
Chương Hoàng Hậu lộ vẻ mặt trào phúng nhìn Can Phong Đế: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, bệ hạ muốn mạng của Chương gia, chỉ cần một câu là được, tội gì phải bày ra đại trận như thế?"
"Loạn thần tặc tử mưu triều soán vị còn mặt mũi nhắc tới lòng trung thành?" Can Phong Đế hừ lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho Uông công công.
Uông công công gật đầu, lập tức đi tới cửa.
Hai mắt nhìn ra bên ngoài, Uông công công liền sắc mặt trắng bệch xoay người lại: "Bệ hạ, là cấm vệ quân, người chúng ta dẫn tới sắp không ngăn được."
"Tiện nhân, ngươi còn chối cãi?" Can Phong Đế nhìn Chương Hoàng Hậu, trên mặt đã phủ mấy tầng băng sương.
Ông ta đã quyết giam lỏng Chương Hoàng Hậu và người trong cung bà ta, vì thế dẫn tới không ít.
"Bảo hộ nương nương."
"Nương nương, thần tới cứu giá."
Thanh âm đao kiếm bên ngoài chạm nhau, còn có tiếng người la lớn.
Chương Hoàng Hậu không khỏi chán nản.
Bà khẳng định Can Phong Đế không dám lấy mạng mình, tuy sớm đã có phòng bị nhưng bà không hề điều động cấm vệ quân! Bà chẳng qua chỉ muốn chính mình và Chương gia bình an.
Chương Hoàng Hậu nhìn ánh mắt tức giận không thể át của Can Phong Đế, nhíu mày, chẳng lẽ thật sự không phải ông ta an bài?
Không phải ông ta, vậy sẽ là ai?
Bên ngoài đánh nhau tới hừng hực khí thế, máu tươi chậm rãi theo gió thổi vào, tiếng la của cấm vệ quân vẫn không dừng lại, luôn miệng nói là tới cứu Hoàng Hậu nương nương, bảo vệ Hoàng Hậu nương nương.
"Nghe đi, nghe đi, còn dám giảo biện?" Can Phong Đế sắc mặt xanh mét chỉ ra bên ngoài, chất vấn Chương Hoàng Hậu, sau đó liền cho mấy Ám Long Vệ ra ngoài hỗ trợ.
Người không phải bà an bài, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói là tới bảo vệ bà! Chương Hoàng Hậu cả giận: "Những người này không phải thần thiếp an bài, thần thiếp không cần giảo biện gì cả"!
"Bệ hạ, nương nương và tướng quân đối với bệ hạ luôn trung thành tận tâm, chưa từng có hai lòng, thỉnh bệ hạ minh giám, đừng trúng kế của kẻ khác!" Ma ma quỳ xuống, vội nói.
Can Phong Đế cười lạnh: "Tự ngươi nghe đi, bọn họ ai cũng nói là tới bảo vệ Hoàng Hậu ngươi, cấm vệ quân trong cung, ngoại trừ ngươi, ai có năng lực điều động được cấm vệ quân?" Trong cung, trong kinh thành này, có thể điều động cấm vệ quân, ngoại trừ mình, e rằng chỉ có một mình Chương thị bà!
"Giải Chương thị ra ngoài, người bên ngoài một kẻ cũng không được giữ!"
Không phải bà ta an bài, thì còn là ai?
Can Phong Đế một chút cũng không tin lời Chương Hoàng Hậu nói, trong lòng nhận định chuyện này do Chương Hoàng Hậu an bài.
Giết giặc phải bắt vu trước, người là bà ta an bài, chỉ cần trói lại, trực tiếp giải ra ngoài, như vậy mọi chuyện liền được giải quyết, Can Phong Đế không ngờ muốn kéo dài chuyện này.
Đầu tiên là mưu sát hoàng tử, sau đó lại điều động cấm vệ quân, hiện tại còn giảo biện cái gì? Lời bà ta nói còn đáng tin hay sao?
"Ai dám!" Hai mắt Chương Hoàng Hậu ẩn ẩn lệ khí, người quỳ dưới đất lập tức đứng lên bảo vệ bà.
Có thể vào trong hầu hạ đương nhiên là tâm phúc của bà, hơn nữa rất nhiều người đều do Chương gia huấn luyện, thân thủ không tồi.
"Nghịch tặc!" Can Phong Đế quát, "Giết, giết hết, một kẻ cũng không được giữ lại!"
Ông ta mang mười Ám Long Vệ tới, một nửa đã ra bên ngoài, bên trong còn năm, thu thập đám cung nữ và nội thị này đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Lại không ngờ, người trong cung Chương Hoàng Hậu thân thủ đều không tồi.
......................
Lý Lân mấy lần thiếu chút đã tắt thở, Đoan Phi không yên tâm, ngày đêm canh giữ bên cạnh, không dám rời nửa bước, mệt nhọc cũng chỉ qua tiểu thiên điện nằm một lúc. Hiện tại vừa định đi, lại nghe Kim thái y nói nhân sâm ngàn năm cũng vô dụng, Đoan Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, con mắt sưng đỏ ngồi ở mép giường: "Hoàng nhi, con nhất định phải chống đỡ, nhất định phải vực dậy, nếu không mẫu phi cũng không sống nổi nữa..." Một bên nức nở một bên dùng khăn ướt lau đôi môi khô khốc của Lý Lân.
Cung nữ ở ngoài vội vàng chạy tới, bẩm báo: "Nương nương, nương nương, không xong rồi, bên phía Hoàng Hậu nương nương đánh nhau rồi."
Đoan Phi đưa khăn cho ma ma tâm phúc: "Đánh nhau? Sao lại đánh nhau?" Hỏi thì hỏi, chỉ là không có bao nhiêu hứng thú, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Lân đang nằm trên giường, đối với chuyện bên Chương Hoàng Hậu đánh nhau không chút quan tâm.
"Ngươi lui xuống trước đi." Ma ma tâm phúc phân phó.
Cung nữ kia hành lễ lui ra ngoài.
Ma ma liếc nhìn xung quanh một cái, cung nữ và nội thị đều thức thời lặng lẽ lui xuống, ma ma lúc này mới thấp giọng: "Nương nương, bên kia đánh nhau, khẳng định là Hoàng Hậu nương nương sinh dị tâm. Nương nương, Hoàng Hậu nương nương xuất thân tướng môn, bên cạnh khẳng định có chút nhân thủ, hiện giờ xem ra ả đã sớm đã có chuẩn bị, vừa rồi Hoàng Thượng chỉ dẫn vài người qua đó..."
Đoan Phi nhấp môi.
Ý của ma ma, bà ta đương nhiên hiểu.
Hoàng Thượng dẫn theo ít người, mà Hoàng Hậu nương nương sớm đã có chuẩn bị, một hồi chém giết là chuyện không tránh được, nếu hiện tại bà dẫn người qua cứu giá, đó chính là công thần.
Dưới gối Hoàng Hậu vô tử lại có thể chiếm vị trí hoàng hậu nhiều nă, hiện tại bà ta dám động thủ với cả Hoàng Thượng, kết cục phía sau, không cần nghĩ của biết.
Chính mình lúc này đi cứu giá tỏ lòng trung thành, mà dưới gối Hoàng Thượng chỉ còn một mình hoàng nhi, chờ thu thập Chương Hoàng Hậu, vậy vị trí trung cung... Liền dành cho bà!
Trong lòng Đoan Phi có chút dị động, chỉ là nhìn Lý Lân hơi thở thoi thóp, hai chân không thể di dời.
Hiện giờ chỉ còn một người thừa kế là hoàng nhi, trữ vị chắc chắn sẽ thuộc về hắn, chỉ là với tình hình này...
Tương lai thế nào cũng phải chờ nhi tử giải độc trước, như vậy mới có cơ hội!
Trong lòng dâng lên cao hứng, sau đó liền trầm xuống.
Thấy sắc mặt Đoan Phi sáng rực rồi lại tối sầm, ma ma tâm phúc sốt ruột nói: "Nương nương, cơ hội tốt như vậy chớ nên bỏ lỡ." Quay đầu nhìn Lý Lân một cái, bà ta tiếp tục khuyên giải, "Vừa rồi Kim thái y vừa thi châm cho điện hạ, điện hạ lúc này sẽ không có chuyện gì, hiện tại an nguy của Hoàng Thượng quan trọng, nương nương dẫn người qua đó, cho dù không giúp được gì Hoàng Thượng sẽ sẽ vô cùng cảm động, như vậy Hoàng Thượng sẽ càng coi trọng Đại điện hạ, nhân sâm ngàn năm thái y nói không có tác dụng, nhưng nói không chừng trong tay Hoàng Thượng còn có thuốc khác..."
Dị động trong lòng vừa áp xuống lại hừng hực dâng lên, Đoan Phi vừa muốn mở miệng, Lý Lân trên giường liền thống khổ run rẩy.
"Thái y, thái y..." Đoan Phi gấp tới độ hét lớn, "Hoàng nhi, con làm sao vậy? Con làm sao vậy..."
Ma ma cũng vội vàng lớn tiếng sai người đi gọi thái y, sau đó cho người tiến vào hầu hạ.
Trong ngoài hoảng loạn một hồi, nào còn tâm trí quản chuyện Chương hoàng Hậu bên kia?
Còn về Trinh Phi, vì Lý Du chết mà nằm liệt trên giường, hôn mê tới người gầy đi rõ rệt.
Tạm thời mọi việc hậu cung đều nghe theo Lệ Phi, hiện tại gấp tới độ xoay vòng trong phòng, một chút cũng không muốn qua bên kia.
Nữ nhi duy nhất gả xa tới Đại Chu, đế hậu lúc này binh nhung tương kiến, đao kiếm không có mắt, nửa điểm bà cũng không muốn bị kéo vào vũng nước lầy này, tới tới lui lui mấy vòng liền phân phó: "Phái người báo tin cho Chỉ Huy Sứ cấm vệ quân, sau đó cho người tiếp tục chú ý bên, một khi có tin tức lập tức trở về bẩm báo."
Bà xuất thân không cao, mẫu tộc không quyền không thế, tuy được sủng ái nhưng trong tay lại không có người dùng được, cấm vệ quân càng không có khả năng nghe bà sai sử, vì thế hiện tại chỉ có thể cho người báo tin, chính mình tùy tiện qua đó nói không chừng sẽ biến thành oan hồn dưới đao, vì thế cứ chờ tình hình ổn định rồi tính tiếp.
Những phi tần khác càng không dám ra khỏi cửa.
........................
Suy nghĩ của chúng phi tần, Can Phong Đế và Chương Hoàng Hậu đương nhiên không biết, bên ngoài điện các, thanh âm đao kiếm chạm nhau cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, mùi máu tươi ngày càng nồng đậm.
Can Phong Đế âm trầm nhìn Chương Hoàng Hậu: "Tiện nhân, ngươi còn không dừng tay!"
Chương Hoàng Hậu lạnh giọng nói: "Chương gia ta trung thành tận tâm giữ biên giới Đông Lăng, ngươi thế mà hãm hại Chương gia, hôn quân!"
"Tiện nhân!" Can Phong Đế quát, "Giết hết cho trẫm!"
Mấy Ám Long Vệ thân thủ lợi hại, người của Chương Hoàng Hậu che chở bảo vệ bà ta lui ra ngoài. Bên ngoài cũng có Ám Long Vệ, ai ai cũng hảo thân thủ, nhưng người của Chương Hoàng Hậu võ công cũng không kém, hơn nữa người nhiều, người đông thế mạnh đương nhiên có lợi hơn rất nhiều.
Ra khỏi điện các, trong viện tự nhiên càng có thêm nhiều người bảo hộ.
Nhìn Chương Hoàng Hậu được che chở tiếp tục lui ra ngoài, Can Phong Đế tức giận quát: "Giết ả cho trẫm, giết ả, một kẻ cũng không giữ lại!"
Người ông ta mang tới đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng nào có thể đối địch với nhiều người?
"Hôn quân, ngươi đối xử với thê tử và trung lương như thế, dám đuổi cùng diệt tận, độc sát nhi tử thân sinh, ngươi sẽ gặp báo ứng, chết không được tử tế!" Chương Hoàng Hậu cười lạnh.
Uông công công hai chân run rẩy, sắc mặt tái nhợt đứng cạnh Can Phong Đế: "Bệ hạ, nô tài che chở ngài ra khỏi nơi này trước."
"Ăn nói hàm hồ!" Can Phong Đế quát, "Hoàng Hậu mưu hại Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử, cùng Chương gia mưu nghịch, đáng bị mãn môn sao trảm! Giết, giết hết cho trẫm, không được giữ lại bất cứ kẻ nào!"
Đầu lĩnh Ám Long Vệ gật đầu, đưa tay tới bên môi huýt sáo, chỉ một lúc, hơn mười người như q ủy mị từ bên ngoài xông vào.
Can Phong Đế cười lạnh một tiếng, nháy mắt cho đầu lĩnh Ám Long Vệ.
Có hơn mười người gia nhập, tình hình lập tức nghịch chuyển.
"Nương nương đừng lo lắng, thần thề sống chết cũng sẽ bảo hộ người ra ngoài." Đám người tới cứu giá chắn trước mặt Chương Hoàng Hậu, nói một tiếng, sau đó giương tay lên, "Cung tiễn chuẩn bị."
Trên nóc nhà và tường vây, cung thủ lập tức xuất hiện, màn đêm buông xuống, cung tiễn lóe lên quang mang lạnh lẽo.
Can Phong Đế hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, lửa giận cuồn cuộn nhìn Chương Hoàng Hậu: "Ngươi... Đây là lòng trung thành của ngươi và Chương gia hả?"
Chương Hoàng Hậu cũng không ngờ người tới cứu mình lại bố trí cẩn thận như thế, có điều lúc này cũng không rảnh lo chuyện khác, bà ta lạnh lùng nhìn Can Phong Đế, lớn tiếng: "Đây đều là ngươi ép ta!"
"Ép ngươi?" Can Phong Đế cười lạnh.
"Thả chúng ta rời đi, bổn cung sẽ tha cho ngươi một con đường sống." Chương Hoàng Hậu trầm giọng, "Nếu không, hôm nay ngươi ta đồng vu quy tận!"
"Mơ tưởng!" Can Phong Đế hừ lạnh một tiếng, sau đó thối lui một bước tới cửa.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, cấm vệ quân khẳng định rất nhanh sẽ tới cứu giá, tới khi đó người của ông ta và người cứu gia nội ứng ngoại hợp, đám loạn thần tặc tử này liền biến thành cá trong chậu.
Thấy vậy, Chương Hoàng Hậu liền lạnh giọng quát: "Phóng tiễn!"
Mũi tên như mưa bắn tới, tuy thân thủ tốt nhưng cũng không ít người trúng tên.
Can Phong Đế đen mặt nắm chặt hai tay.
"A!"
"A!"
Cùng tiếng kêu thả thiết, cung thủ trên nóc nhà liên tiếp trúng tên ngã xuống.
Người cứu giá tới! Can Phong Đế nhịn không được mà nở nụ cười.
Phương Hoàng Hậu dừng bước.
Cung tiễn rất nhanh đã được khống chế.
"Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ thứ tội." Yến Xước dẫn người thong dong đi totiws, hành lễ.
Trước chúng cấm y vệ khôi giáp, Yến Xước quan bào nhất phẩm dáng người như trúc, phong nhã tựa mây.
"Ái khanh." Can Phong Đế mỉm cười tiến lên trước một bước, duỗi tay, "Ái khanh mau bình thân."
"Tạ bệ hạ." Yến Xước đứng thẳng người.
Cứu giá? Người cứu giá là Yến Xước? Nhìn sắc mặt bình thản như nước của Yến Xước, Phương Hoàng Hậu liền quay đầu nhìn Can Phong Đế, bật cười.
Cứu giá? Yến Xước tới cứu giá sao? Đông Lăng này người không muốn cứu Can Phong Đế nhất chính là Yến Xước.
Thấy Chương Hoàng Hậu càn rỡ cười, Can Phong Đế vươn tay, gầm lên: "Mang cung tiễn tới đây!"
Hôm nay, ông ta phải tự tay giết chết tiện nhân này!